Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Tả Nhiễm] Không phải người yêu (Trung)

Xe taxi dừng trước cửa tiểu khu, những ký ức vụn vặt lại ùa về.

"Cảm ơn sư phó." Tả Tịnh Viện xuống xe, đi vào trong cửa hàng tiện lợi.

Đôi tay đặt trên chai sữa có hơi do dự, nhưng sau đó vẫn rụt lại, cầm lấy lon bia, đi đến trước quầy thu ngân, "Lão bản, một gói Marlboro."

Khi về đến nhà, Tạ Lôi Lôi đã chuẩn bị xong bữa tối.

"Sao hôm nay lại về muộn vậy?"

"Có phóng viên, kéo tớ đi phỏng vấn."

"Bây giờ DJ Radio các cậu cũng có người phỏng vấn sao?"

"Hỏi Tống Hân Nhiễm ấy."

Tạ Lôi Lôi nhất thời không biết phải nói gì, bị sự tò mò thúc đẩy, nàng lại hỏi.

Tả Tịnh Viện mở hai lon bia, "Uống không?"

"Sau đó thì sao?" Hai người đã từ bàn ăn uống ra đến ban công.

"Sau đó. . . sau đó cậu cũng biết a, hai người tụi tớ bay qua bay lại giữa Trùng Khánh với Quảng Châu, nếu có thể lên bao nhiêu cái công diễn thì lên bấy nhiêu. Chị ấy vẫn ở Hoành Điếm. Ngày thường cũng có gọi video, chia sẻ về cuộc sống hàng ngày. Lúc không rảnh cũng gọi, chị ấy ở bên kia đọc lời thoại, tớ ở bên này luyện tập cho công diễn. Đến giờ ăn cơm cũng cách nhau một màn hình cùng nhau ăn đồ đã đặt. Chị ấy cũng thường hay hỏi tớ có muốn đến chơi với chị ấy không, xem như là giải sầu, nhưng tớ đều từ chối."

"Tại sao?"

"Nhiều fan như vậy, đổi lại là cậu thì cậu có dám không? À, cậu dám, cậu đã học được cách bồi dưỡng tình yêu và dũng khí rồi."

Tạ Lôi Lôi cười khẽ thành tiếng, "Đủ rồi, đang nói về cậu sao lại đổi qua nói tớ làm gì."

Tạ Lôi Lôi nâng tay một hơi uống cạn sạch số bia còn lại, mở thêm một lon mới ra, "Sau đó thì sao? Câu chuyện sau khi tớ rời đi."

"Sau đó, là đến lượt tớ kéo phiếu." Tả Tịnh Viện châm một điếu thuốc, "Ba chiếc vé máy bay, trèo đèo lội suối, vượt mọi khó khăn, tớ thực sự rung động."


"Vừa tỉnh lại vẫn còn buồn ngủ, xem mấy chục tin nhắn WeChat mà chị ấy gửi xong liền cảm thấy an tâm, xem video chị ấy một mình ngồi dựa vào tường trong siêu thoại Weibo lại cảm thấy đau lòng, chị ấy đứng ở cửa phòng lập trong trung tâm Quảng Châu mở to hai mắt nhìn tớ đây mong đợi, sau đó nắm lấy tay tớ trước sự chứng kiến của tất cả thành viên trong nhóm, làm nũng 'Tả Tịnh Viện, chị đói, em đưa chị đi ăn trước được không?' Lúc đó, tớ đã muốn mua tất cả các món ngon ở Quảng Châu cho chị ấy ăn."





Dựa vào băng ghế ở phòng tập số 3, Tả Tịnh Viện mệt mỏi, Tống Hân Nhiễm ngồi ở bên cạnh xem video vừa được quay xong, Tả Tịnh Viện nghiêng đầu nhìn em.

"Tống Hân Nhiễm, có vẻ như em đã thích chị rồi."

Không có lời hoa mỹ, chỉ có lời tỏ tình đơn giản và thẳng thắn, phát ra từ miệng của em lại làm người ta đặc biệt rung động.

Tống Hân Nhiễm cười khúc khích, nhẹ nhàng đáp lại, "Chị cũng thích em."

"Em nghiêm túc đó." Tả Tịnh Viện hai mắt sáng ngời, trên mặt không có một biểu cảm dư thừa nào, sợ nàng nghĩ bản thân mình đang nói đùa, "Chưa từng có ai lao đến với em như vậy. Từ trước đến nay đều là em lao đến với người khác."

"Chị cũng nghiêm túc." Tống Hân Nhiễm đặt điện thoại xuống, nâng tay lên vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi trến trán thay em, "Nếu chị nói chị lập mưu từ trước, em có tin không?"

"Vậy là chị cũng thực sự thích em sao?"

"Đương nhiên rồi. Em vậy mà cũng tin vào cái vô nghĩa như 'vì lưu lượng'."

"Vậy chị bắt đầu thích em từ khi nào."

"Rạng sáng ngày đó, em ngồi xổm ở trước cửa 7-11 gần trung tâm cho mèo ăn."

Tại sao lại thích Tả Tịnh Viện vào đêm đó, Tống Hân Nhiễm cũng không biết, hẳn là vì Thượng Hải đêm đó rất lạnh, tối ngày đó cũng đã quá muộn, hai linh hồn cô độc hấp dẫn lẫn nhau.

Tả Tịnh Viện giữ lấy khuôn mặt của nàng, tiến đến gần, cánh môi mỏng phủ lên môi nàng, nhẹ liếm.

Tâm ý cuối cùng cũng tương thông vào thời khắc ấy, hai con người lưu lạc cuối cùng cũng tìm được nơi mà mình thuộc về.


Sau bữa tối, Tống Hân Nhiễm từ chối lời mời đi mát-xa của Trương Quỳnh Dư, nắm tay Tả Tịnh Viện đi về khách sạn.

Tả Tịnh Viện thầm mừng vì mình đã đặt phòng suite, từ tủ gỗ ở lối vào đến trên bàn ăn, từ bàn trà trong phòng khác đến trên sofa, từ trên giường trong phòng ngủ đến trong phòng tắm. Trong hơi nước mông lung, trong bầu không khí ám muội, nơi nào cũng có chứng tích mà các nàng để lại sau cuộc vui.

Căn phòng tối nay bị tiếng nước ái muội, tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ chiếm trọn lấy, quần áo bị kéo đến thay hình đổi dạng rải rác trên đường từ cửa đến phòng ngủ.

Tâm ý tương thông, cơ thể cũng kề sát vào nhau hơn, hai người như không biết mệt mỏi là gì, như thể qua đêm nay thế giới sẽ kết thúc, không muốn rời xa nhau.

Cho đến khi Tống Hân Nhiễm được ôm ra khỏi phòng tắm không biết bao nhiêu lần, nằm ở trên giường đến sức để ôm lại em cũng không có thì em mới hài lòng ngừng lại.

Đèn trong phòng vẫn chưa tắt, Tả Tịnh Viện rút điếu thuốc cuối cùng trong hộp thuốc ra, vừa mới châm đã bị cướp mất. Người vốn nằm trong lòng em vươn người lên, chặn môi em lại.

Trong miệng vẫn còn một ngụm khói chưa kịp thả ra, tất cả đều bay vào trong miệng nàng. Làn khói nồng tiến vào trong xoang mũi, Tống Hân Nhiễm không nhịn được mà ho khan.

Tả Tịnh Viện vội vàng bỏ điếu thuốc trong tay vào trong gạt tàn, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.

Tống Hân Nhiễm ho đến  khóe mắt cũng đã đẫm lệ, bộ dáng đáng thương làm Tả Tịnh Viện cảm thấy rất đáng yêu, nhịn không được mà chọc nàng.

"Không biết hút mà chị còn cướp làm gì?"

"Còn không phải vì không muốn em hút sao. Thứ làm người khác cảm thấy khó thở này rốt cuộc là có gì tốt cơ chứ?"

"Đương nhiên là có, chị không hiểu được đâu."

"Từ khi nào mà em bắt đầu hút thuốc vậy?"

Tả Tịnh Viện bị hỏi đến ngây người, trước mắt lại hiện ra người duy nhất không có mặt trong phòng tập chiều nay.

Tống Hân Nhiễm nằm trong lòng Tả Tịnh Viện, ngón tay cuốn lấy những sợi tóc của Tả Tịnh Viện, nghe Tả Tịnh Viện kể lại câu chuyện trước kia. Dán tai vào sát ngực em, muốn nghe nhịp tim của em, nhưng đến cuối cùng cũng không thể nghe rõ được gì.

Đây là trải nghiệm chưa bao được kể cho người khác biết, em đưa vết sẹo của mình ra cho nàng xem.

Trên cánh tay bỗng nhiên có chút cảm giác mát lạnh, người trong lòng nằm trên người nàng, cúi đầu liếm lên vết sẹo trên cánh tay em.

Ba vết sẹo trên cánh tay trái của em phi thường chói mắt, bên trên hình xăm xinh đẹp của em, mỗi lần em mặc áo dây hoặc áo không tay nàng đều có thể nhìn thấy. Lần đầu tiên Tống Hân Nhiễm nhìn thấy nó đã muốn làm như vậy.

"Có đau không?"

"Cũng đã tốt hơn rồi, quá lâu rồi, không còn nhớ nữa."

Có lẽ ba vết sẹo tim đau hơn nhiều.

"Chị sẽ mãi mãi ở bên cạnh em."


"Vậy nên, cậu là diễn giả làm thật, còn chị ấy là lập mưu đã lâu."

Tả Tịnh Viện nhếch môi tạo thành một nụ cười khó có thể phát hiện, chỉ cần nhắc đến người kia, em vẫn sẽ bất giác mà nhếch môi, "Xem như là vậy đi. Tiếc là tớ đã quên nói với chị ấy, tớ không tin vào mãi mãi."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó tất cả mọi người nói chúng tớ không xứng đôi, nhưng tớ không tin, tớ càng thêm cố chấp."

"Không lâu sau đó, tớ đến Hoành Điếm bầu bạn với chị ấy, bị chụp được. Cùng ngày hôm đó, tớ bị gọi về Quảng Châu, Châu Mã trừ tiền lương nửa năm của tớ, dừng công diễn vô thời hạn. Dường như chị ấy cũng gặp không ít rắc rối. Sau đó giải quyết như thế nào thì tớ cũng không biết."

"Quãng thời gian đó tớ ở trong phòng buồn cả ngày, không biết lúc nào mình ngủ, cũng không biết lúc nào mình dậy. Chị ấy vẫn sẽ gửi WeChat, gọi video cho tớ giống như trước, nhưng tớ luôn bỏ lỡ, Tớ luôn cảm thấy khi tỉnh dậy thì ghim đầu WeChat luôn 99+. Có khi là quan tâm tớ có rời giường không, có ăn cơm không, có khi là chia sẻ chuyện thú vị xảy ra trong đoàn phim hôm nay. Mỗi khi xem xong tớ đều trả lời hời hợt một câu 'Vừa mới dậy', 'Thật không tồi'. Tớ biết mình không nên như vậy, nhưng tớ cũng không biết rốt cuộc mình nên như thế nào. Tớ đã vắt kiệt mọi hảo cảm cùng sự nhiệt tình trong lòng chị ấy đến không còn gì cả, dần dần, sau khi tỉnh dậy thì ghim đầu WeChat không còn bị chị ấy làm cho quá tải nữa, chỉ có một câu 'Chào buổi sáng, bắt đầu công việc', 'Vừa mới kết thúc công việc'. Chúng tớ cũng ăn ý không gọi video cho đối phương nữa."

"Tớ cũng bắt đầu tự hỏi, có phải chúng tớ thật sự không xứng đôi không, chênh lệch có thật sự lớn giống như lời bọn họ nói không."

"Sau này là tớ đề nghị chia tay, vào đêm Giáng sinh năm đó."


Đêm Giáng Sinh năm đó, trước cửa ký túc xá 411, khi Tả Tịnh Viện mở cửa rồi nhìn thấy Tống Hân Nhiễm, não liền trống rỗng.

Nàng từ Hoành Điếm đến đây, mặc một chiếc áo khoác dày cùng một chiếc khăn quàng cổ màu trắng.

"Sao chị lại đến đây?"

Tống Hân Nhiễm đẩy vali đến trước mặt em, "Không phải chị đã nói rồi sao? Muốn cùng nhau đón Giáng sinh, cùng nhau đón Giao thừa."

Tống Hân Nhiễm luôn như vậy, rất thích giữ nhiều chuyện trong lòng, trong lòng hiểu rất nhiều điều nhưng sẽ không nói ra, nàng là người thuộc phái hành động.

Trước đây Tả Tịnh Viện cũng vậy.

Tống Hân Nhiễm nằm trên sofa chơi đùa với Huhu, Tả Tịnh Viện mặc một chiếc áo len rộng đứng trước bếp nấu cánh gà mà rất lâu trước kia em đã nhắc đến trong WeChat.

"Em không ăn sao?"

"Em ăn rồi, không đói bụng. Chị ăn trước đi, em xuống lầu mua chút đồ."

Tống Hân Nhiễm chờ rất lâu, cuối cùng quyết định đi xuống lầu tìm em.

Vừa ra khỏi cửa nàng liền nhìn thấy bóng dáng gầy gò quen thuộc, em ngồi xổm trước cửa hàng tiện lợi, bên chân là một chú mèo hoang cùng một mẩu thuốc lá.

Tống Hân Nhiễm cầm chiếc áo khoác mà nàng lấy từ trong tủ quần áo ra khoác lên người em, ngồi xổm xuống bên cạnh em, "Hóa ra trung tâm của Quảng Ba cũng có mèo hoang a."

"Tống Hân Nhiễm, có phải chúng ta thật sự không xứng đôi không?"

"Tại sao lại nói như vậy?"

"Chị không biết sao? Bỗng nhiên em cảm thấy bọn họ nói rất đúng, không có gì giữa hai chúng ta hợp nhau cả." Tả Tịnh Viện mở cây kẹo mút mới mua ra, đưa vào trong miệng mình.

Ừm, là vị dâu tây.

"Không được nghĩ nhiều. Chị đã nói mình sẽ mãi mãi ở bên cạnh em."

"Nhưng em chưa bao giờ tin vào mãi mãi." Tả Tịnh Viện quay đầu nhìn nàng, trong mắt là sự nghiêm túc hiếm có. Lần cuối cùng Tống Hân Nhiễm nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc như vậy của em là khi em tỏ tình với nàng.

"Tất cả những người rời khỏi em đều nói như vậy." Người nói ngữ khí bình thản, nhưng lại làm người nghe cảm thấy khó chịu. "Họ đều nói sẽ bên em rất lâu rất lâu. Khi rời đi cũng kiên định, dứt khoát như khi nói những lời này."

Gió đêm Quảng Châu vẫn còn khá lạnh. Tống Hân Nhiễm mở miệng, không biết nên nói gì.

"Chú mèo hoang ở cửa trung tâm Thượng Hải, mỗi khi chị quay về Thượng Hải đều sẽ cho nó ăn. Nhưng chị biết không? Có lẽ nó không thích ăn Mã Khả Ba La."


"Tình yêu của chị ấy quá lớn, tớ không nhận nổi."

"Đến cuối cùng, chúng tớ không thể cùng nhau đón Giáng sinh, cũng không thể cùng nhay đón Giao thừa. Nhưng sau này tớ lại đến xem công diễn tốt nghiệp của chị ấy." Tả Tịnh Viện vừa dứt lời liền cảm nhận được bả vai của mình trùng xuống, Tạ Lôi Lôi đã ngủ.

Tạ Tịnh Viện lắc đầu cười, trong lòng thầm mắng tửu lượng của Tạ Lôi Lôi, sau đó dùng hết sức mình đưa nàng về giường, "Ngày mai còn phải đi làm, chúc ngủ ngon."


Rạng sáng, Tống Hân Nhiễm cuối cùng cũng đã đóng máy.

Người có kinh nghiệm sẽ không còn kích động và hăng hái giống lần đầu tiên nữa nàng chỉ mệt mỏi ngồi trong RV chờ nhà tạo mẫu gỡ bỏ trang sức trên đầu xuống.

Cầm iPad lướt Weibo, tìm tên của mình, xem xem hôm nay đám Blogger vô lương tâm có biên soạn cái gì mới không.

Đúng là không có gì mới.

Nàng đang muốn tắt máy thì lại bị một tin tức bình thường hấp dẫn ánh mắt.

"Phỏng vấn đồng đội cũ của Tống Hân Nhiễm: Khám phá những năm tháng khi Tống Hân Nhiễm vẫn còn là thành viên nhóm nhạc nữ."

Tiêu đề thực sự rất quê mùa, chẳng trái không ai để ý.

Nhưng trang bìa ở dòng tiêu đề lại là ảnh chụp chung của nàng và Tả Tịnh Viện.

Đều là những câu hỏi bình thường, cho đến khi dòng chữ cuối cùng xuất hiện.

"Linh Linh, trở về Thượng Hải."


Tiểu trợ lý không hiểu tại sao Tống Hân Nhiễm lại đột nhiên quyết định trở về Thượng Hải trong đêm, lại càng không hiểu tại sao nàng lại một mình xuống xe ở con phố cũ rồi rời đi.

Cửa hàng tiện lợi vào lúc 4 giờ sáng, Tống Hân Nhiễm xé bao bì chiếc Mã Khả Ba La thứ hai.

"Đã lâu không gặp. Nhớ chị không?" Tống Hân Nhiễm vuốt lông của chú mèo hoang, lẩm bẩm.

Viên Nhất Kỳ tùy ý mặc một bộ đồng phục bóng chày, đi xuống lầu.

"Đóng máy rồi sao?"

"Ừ. Cuối cùng cũng đóng máy. Công ty cho phép chị nghỉ dài hạn."

"Thật đúng lúc, làm nữ chính cho MV bài hát mới của em thì sao?"

"Vậy thì chị rất đắt đấy." Tống Hân Nhiễm đùa.

"Hừ, em cũng không thiếu tiền."

Tống Hân Nhiễm bật cười, xé bao bì chiếc xúc xích dăm bông thứ ba.

"Viên Nhất Kỳ, em nói xem, Tả Tịnh Viện có phải rất ngốc hay không a?"

"Gì cơ?" Viên Nhất Kỳ không kịp phản ứng.

"Làm sao em ấy biết mèo hoang không quen ăn Mã Khả La Ba?"

Viên Nhất Kỳ mỉm cười, "Không phải chị ấy vẫn luôn như vậy sao? Sẽ luôn có lời ngụy biện của riêng mình. Chị sẽ không bao giờ nói thắng chị ấy."

Trong đáy mắt của Tống Hân Nhiễm tràn ngập mất mác.

"Chị ấy trưởng thành rồi. Học được cách giấu nhiều chuyện trong lòng. Trưởng thành, dĩ nhiên là điều tốt, nhưng lại không hoàn toàn là điều tốt. Lo lắng nhiều hơn, dè dặt hơn. Cũng học được cách ẩn nhẫn trong tình yêu." Viên Nhất Kỳ không biết nên an ủi nàng như thế nào, ngược lại còn gợi lên nỗi buồn của mình.

"Viên Nhất Kỳ, em không cảm thấy lời này của em rất buồn cười sao? Em ấy là Tả Tịnh Viện. Em ấy cũng biết ẩn nhẫn trong tình yêu sao?"

"Chị tin em đi." Viên Nhất Kỳ khẽ cười một tiếng, cậu rất hiểu biết vị bạn già này của mình.

"Hai người các chị, dù là bạn bè, trên thế, hay người yêu thì cũng vậy. Đây là mối quan hệ duy nhất mà Tả Tịnh Viện giấu kín. Chị ấy gần như lúc nào cũng đùa giỡn với tụi em trước mặt các fan, nhưng chị ấy rất ít khi công khai chuyện của hai người. Chung quy mà nói, thì là không giống."

"Nhưng chị không muốn một tình yêu ẩn nhẫn, cái chị muốn là một tình yêu Tả Tịnh Viện tự mình thừa nhận, một tình yêu chính đại quang minh, thẳng thắn, nhiệt huyết, nồng cháy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro