[Sam Nguyên] Thế nên, cùng 'chồng' cũ phục hôn
Tác giả: Cecily
Source: http://yinxil.lofter.com/post/1f19423d_1cc0928ed
________________________________________________________________
Trải qua hai mươi sáu năm nhân sinh, Khương Sam tự nhận mình là người thông minh. Ít nhất là trước khi lại dây dưa không rõ với Phí Thấm Nguyên.
Lại thêm một lần bị đồng đội dùng MC đùa giỡn, khi Khương Sam xuống hậu trường, trên mặt vẫn còn một vết hồng khả nghi. Nàng áp mu bàn tay lên hai bên má vẫn còn có chút nóng, ngẩn người nhìn vào gương trang điểm, chợt nghe thấy giọng nói ấm áp của Phí Thấm Nguyên.
"Khương Sam."
Em rất tự nhiên kéo một chiếc ghế gần đó qua ngồi xuống: "Thẩm Mộng Dao và những người khác chỉ thích chơi đùa thôi, nếu chị cảm thấy khó chịu thì. . . . . ."
Em chưa nói hết lời, hiển nhiên là đang chờ thái độ của Khương Sam. Khương Sam rất muốn vờ như không nghe thấy, tiếng người ồn ào xung quanh, tiếng cười đùa của các cô gái hoà lẫn vào nhau, che lấp đi câu nghi vấn nhẹ nhàng cũng là hợp tình hợp lý. Nhưng, Phí Thấm Nguyên lại ngồi đó với phong thái rất có kiên nhẫn, một chút ý tức biết khó mà lui cũng không có. Khương Sam chịu không được loại giằng co khó xử này, sau vài lần xây dựng tâm lý, thay lên một vẻ mặt thoải mái hơn.
"Sẽ không a", nàng nở một nụ cười có vẻ quá mức hồn nhiên trong tình cảnh này, "Không có gì phải để tâm cả."
"Thật sao?"
Phí Thẩm Nguyên cũng cười, đôi mắt híp lại. Trong lòng Khương Sam dâng lên một loại dự cảm bất hảo, nàng thật sự rất hiểu Phí Thấm Nguyên, thế nên bản năng cũng cảm nhận được bầu không khí khác thường.
Nhưng các nàng đã chia tay từ ba năm trước rồi. Khương Sam nhìn đường nét khuôn mặt của Phí Thấm Nguyên đã sắc sảo hơn nhiều so với khi còn 17 tuổi, nét ngây thơ đã hoàn toàn biến mất, đột nhiên nàng cảm thấy có chút bối rối vì không biết đối phương đang nghĩ gì. Tuy rằng sau khi chia tay, các nàng vẫn duy trì mối quan hệ bạn bè mà mặt ngoài không quá mức xấu hổ, gặp mặt cũng có thể tương tác với nhau một cách tự nhiên nhất có thể, nhưng ít nhất Khương Sam tự mình tin rằng, hầu hết những điều này chỉ là điều bắt buộc khi công tác.
"Cho dù chị có đang nói dối em", trên mặt Khương Sam vẫn là nụ cười kín kẽ như trước, "Chẳng lẽ em có cách giải quyết sao?"
"Đúng vậy."
Phí Thấm Nguyên trông rất nghiêm túc: "Chúng ta cùng nhau kinh doanh."
Khương Sam thề, nếu không phải vì xung quanh vẫn còn các đồng đội và staff, nàng tuyệt đối sẽ từ bỏ việc đeo chiếc mặt nạ tốt bụng này và nhảy dựng lên hỏi "Em có bệnh à". Phí Thấm Nguyên luôn có thể dễ dàng làm nàng mất đi sự bình tĩnh mà nàng nguỵ trang.
Nhưng vì sự ngay thẳng nhất thời mà làm mất đi ấn tượng tốt trong lòng đồng đội thì thật sự không đáng, Khương Sam duy trì nụ cười cứng ngắc trên khuôn mặt mình, sau đó lại nghe Phí Thấm Nguyên không nhanh không chậm tiếp tục giải thích, "Chị đừng hiểu lầm. Ý của em là, đủ để cho bọn họ nghĩ chúng ta đã hoà hảo là được."
Khương Sam biết rõ em cố ý làm như vậy, nhưng không nổi giận được, quả thực làm người ta nghiến răng nghiến lợi, dùng hết sức bình tĩnh mà nặn ra một câu "Ý em là gì?". Phí Thấm Nguyên một tay chống cằm, một tay chống lên trên bàn trang điểm, nghiêng đầu giống như một học sinh tiểu học giả vờ vô tội sau khi phạm sai lầm. Em bình tĩnh thu hẹp khoảng cách, xâm nhập vào không gian của Khương Sam: "Nếu cứ giả vờ hoà hảo giống như trước, bọn họ sẽ cảm thấy nhàm chám, sẽ không đùa kiểu vậy nữa."
Thực ra, những lời này không phải là không có lý.
Khương Sam nhớ khi còn nhỏ, bạn cùng bàn rất thích cù mình, mỗi lần đều bị quấy rầy đến chịu không được nữa, về nhà phàn nàn, mama nói, lần sau nhịn một chút, nếu không phản ứng thì người kia sẽ liền cảm thấy chán, không chọc nữa. Nhưng nói là một chuyện, áp dụng vào thực tiễn lại là một chuyện khác. Vì vậy, năm 20 tuổi khi bị Phí Thấm Nguyên chọc, nàng vẫn như trước khống chế không được mà cười đáp lại, nên bây giờ vẫn sẽ do dự có nên chấp nhận lời đề nghị hoang đường này của Phí Thấm Nguyên hay không.
"Em đang đùa mà nhỉ? Đừng nói gì khác, fan của em với chị đối với hai chúng ta có thái độ như thế nào, hẳn là em biết rõ hơn chị."
Khương Sam nói xong câu đó, ngẩng đầu nhìn phản ứng của Phí Thấm Nguyên, nụ cười trên mặt đối phương nhất thời cứng đờ lại. Từ trong mắt của Phí Thấm Nguyên, nàng đọc được một câu trả lời muốn nói ra rồi lại thôi: "Đừng ngốc, hai người chúng ta không có fan."
Mọi loại suy nghĩ loạn thất bát tao va vào nhau, Khương Sam đã lâu rồi mới cảm thấy có chút đau đầu. Nàng cảm thấy mệnh lý của mình và Phí Thấm Nguyên khắc nhau, khi gặp nhau sẽ có một đống rắc rối lớn. Hai năm gần đây, nàng ở phim trường nhiều hơn ở nhà hát, lần đầu tiên quay trở lại công diễn sau hai tháng, vẫn như cũ tránh không được cùng đối phương bị lôi ra trêu chọc. Xấu hổ đến chết vẫn phải vờ như không sao, thực sự khảo nghiệm kỹ năng diễn xuất của mình. Khương Sam tự nhận trở thành nữ số 3 cho web drama rất khó, nhưng dễ dàng hơn nhiều so với điều này.
Nếu kinh doanh một chút có thể đổi lấy việc không bị ky thì thật đúng là kinh doanh có lợi. Nỗi đau dài hạn còn hơn cả nỗi đau ngắn hạn, trong tâm trí của Khương Sam, trời và người đang giao chiến. Trong lúc rối rắm, nghe tiếng staff gọi chuẩn bị lên sân khấu, cuối cùng nàng thở dài một hơi, thần sắc phức tạp hỏi: "Thế em định như thế nào?"
Phí Thấm Nguyên vươn tay, giúp nàng chỉnh lại phần tóc mái có chút lộn xộn, trên mặt là nụ cười chức nghiệp sau 5 năm tập luyện.
"Tương tác với nhau trên sân khấu trước thì sao?"
Sự thật chứng minh, fan thật sự càng ngày càng khó lừa.
Khương Sam cảm thấy mình hoàn toàn bị kéo lên chiếc thuyền tội phạm, khi encore cùng Phí Thấm Nguyên đập, nghe được những tiếng hét "Thật ngọt a" "Gặm chết ta" ở khu đứng, hối hận đến mức làm nàng muốn chạy xuống sân khấu, rời khỏi nhà hát.
Ngồi trong xe buýt trên đường về, Khương Sam đang ngồi ở ghế cạnh cửa sổ, bên cạnh không có ai, vô tư nghịch điện thoại, đến khi lấy lại phản ứng, nàng đã gõ xong hai chữ "Sam Nguyên" vào khung tìm kiếm. Nàng kìm nén sự xấu hổ và nhấp vào bài đăng trên cùng, là đoạn cut tương tác nửa giờ trước, repost chỉ có 2 chữ số, có vẻ như hoàn toàn không được ai quan tâm.
"Cái này xem thật chán, dựa trên kinh nghiệm mà nói, còn lâu mới phục hôn."
Khương Sam nhìn chằm chằm vào bình luận này, sau khi trầm một lúc lâu quyết định chụp màn hình lại. Chỉ sau khi gửi ảnh vào khung trò chuyện WeChat với Phí Thấm Nguyên, nàng mới nhận ra lần trò chuyện cuối cùng của cả hai đã cách đây nửa tháng. Khi xấu hổ đến muốn thu hồi tin nhắn lại, câu trả lời của đối phương hiện lên.
「Chắc chắn đã xem qua rồi sao? Em nhớ trước đây chúng ta chưa từng tương tác với nhau trên sân khấu」
『Đây là trọng điểm sao?』
「Hửm, không phải sao?」
『Đương nhiên là không phải a, trọng điểm là tương tác của chúng ta hoàn toàn vô ích』
「Ai nói là vô ích?」
Dòng chữ "Đối phương đang nhập" hiện lên rất lâu, lâu đến mức Khương Sam nghĩ trong sim điện thoại có bug, tin nhắn của Phí Thấm Nguyên vẫn chưa được gửi qua. Chỗ ngồi bên cạnh đột nhiên hơi chùng xuống, Khương Sam quay đầu lại, Phí Thấm Nguyên dựa lưng vào ghế trong tư thế vô cùng thoải mái, cũng quay đầu nhìn nàng.
"Vậy, lần sau chị có muốn cùng nhau đến cửa hàng tiện lợi sau khi tan làm không?"
Khương Sam hiếm khi xây dựng tâm lý quá lâu cho một buổi công diễn.
Nhưng chỉ là cùng bạn gái cũ cue qua lại một chút, Khương Sam, mày là người trưởng thành trong xã hội này nhiều năm, cố lên, mày có thể.
Khi cùng lên sân khấu với Phí Thấm Nguyên liền bị đồng đội chú ý đến, Khương Sam đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị oanh tạc. Đề tài hôm nay không thú vị cho lắm, chuyển qua hướng CP có chút khó, nàng mím môi không biết nên chuyển đề tài lên người phí Thấm Nguyên như thế nào, trong lúc thất thần chợt nghe giọng nói của người kia từ loa truyền đến: "Khương Sam đâu? Có phải Khương Sam chưa nói không?"
Trong tiếng hò reo của trên sân khấu cùng dưới sân khấu, trong đầu Khương Sam chậm rãi hiện lên bốn chữ chạy theo vòng lặp.
Này cũng được sao?
Khương Sam hoàn toàn không muốn nói đề tài này, xấu hổ đến mức cả người đỏ bừng lên, nàng nhìn chằm chằm nụ cười làm người ta chán ghét trên khuôn mặt của Phí Thấm Nguyên, dùng ánh mắt mà bản thân tự cho là rất dữ nhìn đối phương, lắp bắp nói xong xong trong vô thức, cảm thấy xấu hổ đến mức hận không thể cắn lưỡi tự sát.
Lần sau tuyệt đối không cùng Phí Thấm Nguyên lên cùng một cái MC.
Đến khi công diễn chấm dứt, đứng trước tủ đồ uống của Lawson, Khương Sam vẫn oán hận nghĩ. Nàng giả vờ cẩn thận chọn một loại nước có vị trái cây, trong lúc thất thần suýt nữa làm đổ một dãy chai nhựa, Phí Thấm Nguyên nhìn thoáng qua, nâng tay chặn lại, nhẹ giọng nói "Cẩn thận một chút". . .
Khương Sam ngẩn người, cuối cùng vẫn là trách Phí Thấm Nguyên. Hôm nay không biết có phải vì em cố ý mặc lại chiếc áo khoác từng mặc, trang điểm cũng càng có vẻ trẻ con đáng yêu, thế nên tạo ra một loại ảo ảnh, tựa như ảo ảnh về thời không.
Nhưng Phí Thấm Nguyên quả thực đã trở nên hoàn toàn khác so với trước đây, không cần tốn nhiều công sức vẫn có thể nhận ra. Nếu là Phí Thấm Nguyên của 2 năm trước, có lẽ sẽ không chủ động đến tìm nàng nói cái gì mà "Chủ động kinh doanh". Mặc dù trong mắt người ngoài, Phí Thấm Nguyên vẫn là người nóng nảy, dũng cảm, nhưng bản chất lại quá nhạy cảm và mềm yếu, giống như loài động vật thân mềm sẽ rút vào trong vỏ sau khi bị thương. Nghĩ đến đây, Khương Sam chợt nhận ra, thật ra trong khoảng thời gian hai người xa cách nhau, nàng đã không còn hiểu biết Phí Thấm Nguyên nhiều như nàng nghĩ nữa.
"Nếu chị cứ thất thần như vậy, ảnh fan chụp sẽ không đẹp đâu."
Phí Thấm Nguyên tiến đến bên tai nàng, nhiệt khí khi nói khiến lỗ tai nàng ngứa ngáy. Khương Sam bình tĩnh thu tay lại, chạy đi chọn Oden. Lúc tính tiền, Phí Thấm Nguyên đưa chai hồng trà lạnh bị rớt cho nàng, Khương Sam không nói gì, nhưng vẫn nhận lấy, cầm trong tay.
"Em vẫn biết bọn họ thích xem cái gì."
Nàng do dự một chút, vẫn nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của Phí Thấm Nguyên, nghe thấy tiếng cười khó kìm nén được của đối phương: "Chị cũng vậy."
Sau khi tìm được chỗ ngồi trên xe, Phí Thấm Nguyên rất phong độ giao ra vị trí bên cạnh cửa sổ, cầm điện thoại gõ gõ hồi lâu, sau đó đưa cho nàng xem. Khương Sam chăm chú nhìn bức ảnh preview trên màn hình điện thoại, lần đầu tiên nhận hiệu suất ra ảnh của fan nhanh hơn nhiều so với nàng nghĩ. Khi vẫn còn nắm giữ mật mã tài phú trong tay, công ty của chúng ta dường như sẽ không bao giờ xong đời.
"Hôm nay rất được", Phí Thấm Nguyên bật phần mềm chụp ảnh selfie lên, "Dùng một bức ảnh chụp chung để kết thúc đi."
Khương Sam không ngờ em sẽ muốn làm loại chuyện đầy bất ngờ này, vẻ mặt không kịp chuẩn bị đã bị tiếng click chụp bắt được, ngốc đến mức không có chút gánh nặng thần tượng nào. Mặc dù Phí Thấm Nguyên luôn mãi hứa hẹn sẽ chỉnh sửa lại ảnh cho nàng, Khương Sam vẫn hừ nhẹ một tiếng.
"Để dành đăng đi", nàng quay đầu nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, "Ngày mốt chị sẽ quay lại đoàn phim, để xem em lấy gì để mà kinh doanh."
"Có thể."
Phí Thấm Nguyên dường như phải đấu tranh một hồi lâu với lời nói của mình: "Chị có biết cái gì gọi là "nhặt rác*" không?"
(Thuật ngữ: Muốn hảo hảo truy tinh gặm đường, thế nên lặng lẽ tìm kiếm tư liệu trước kia để tìm đường)
Phí Thấm Nguyên nổi tiếng nói mình phải diễn trọn vẹn vai diễn, thuận tiện không để cố gắng trước đó của các nàng trở nên vô ích, trong thời gian Khương Sam quay lại đoàn phim, cách một khoảng lại kinh doanh một chút thì có vẻ chân thành hơn.
Khương Sam chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ có một ngày đi nghiên cứu mạch não gặm đường của fan CP.
Đồng thời, nhắn trong túi phòng tán gẫu về một đề tài có thể cho mọi người biết rằng lúc ấy cả hai đang ở cùng một chỗ, vậy nghĩa là nói chào buổi sáng rồi chúc ngủ ngon gì đó cũng tương đương với việc ngủ chung với nhau sao? Phí Thấm Nguyên sao có thể nghĩ ra được mấy cái ý tưởng vô lý một cách quá đáng như vậy.
Quên đi, mình vẫn là nên phối hợp với em ấy để nó trông kỳ quái hơn một chút.
Nói dối một lần thì cần phải dùng một ngàn lần nói dối để làm tròn nó, Khương Sam hiểu rất rõ điều này. Nàng vốn đang nằm trên giường khách sạn ghi nhớ lời thoại, kết quả trong lòng loạn thành một đoàn, lực chú ý cũng bị phân tán, mắt thấy đã trôi qua được 1 giờ, kịch bản trong tay thậm chí còn chưa được lật qua trang khác, cuối cùng nàng ném nó qua một bên, không chú ý đến nữa.
Thật ra nàng không phải là người sẽ tiếp xúc quá nhiều với người yêu cũ, nàng đã quen với việc xoá hết tất cả thông tin liên lạc sau khi chia tay, gặp mặt thì cũng chỉ nhìn không khí, tốt nhất là cả đời không nên qua lại với nhau nữa. Chỉ cần xảy ra một lần thì sẽ có lần thứ hai thứ ba, mọi mối quan hệ xấu đi là điều không thể tránh khỏi, cũng không cần phải hàn gắn những mảnh vỡ nhỏ lại với nhau một lần nữa.
Vì vậy, dù cho hai năm trước các nàng không có bất kỳ rạn nứt nào không thể hàn gắn, nhưng Khương Sam vẫn quyết định nhanh chóng nói lời chia tay.
Chỉ có đứa ngốc mới có thể chờ đến khi mọi thứ hoàn toàn xấu đi rồi mới vứt bỏ.
Nhưng ở một khía cạnh khác, Phí Thấm Nguyên vẫn như trước là một ngoại lệ. Là một ngoại lệ trong tất cả những người yêu cũ mà Khương Sam dù gặp cũng sẽ không trò chuyện cùng. Trừ người yêu ra, các nàng còn là đồng nghiệp, là đồng đội, là nhóm nữ thần tượng phải tạo ra những điều không tưởng đầy hư ảo. Giữ gìn thể diễn cũng là một loại nghĩa vụ, chưa kể đến việc nàng cùng Phí Thấm Nguyên là người yêu cũ không nợ nhau điều gì, dù cho từng có bất hoà lớn, nàng cũng sẽ cố gắng hết sức duy trì mối quan hệ bạn bè bình thường với đối phương khi không còn lựa chọn nào khác.
Nhưng mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng mà nàng không thể kiểm soát được, đây cũng là sự thật. Nhìn vào lịch sử trò chuyện gần đây là biết, avatar của Phí Thấm Nguyên mỗi ngày đều nằm trên cùng, khó có thể không chú ý đến được, những chuyện nhỏ nhặt thường ngày đều được gửi vào khung trò chuyện, nói rằng điều này có thể gia tăng cảm giác chân thật. Khương Sam vô cùng nghi ngờ điều này, kết quả lướt lịch sử trong túi phòng của mình, nhận ra những gì mình nhắn gần đây thật sự đều là cái những cái mà Phí Thấm Nguyên vừa nhắc đến.
Em vẫn cứng đầu như những gì mà nàng đã nhớ, gặp được một chút việc nhỏ nhặt cũng có thể than thở cả một buổi sáng. Thỉnh thoảng còn hỏi thời tiết của đoàn phim bên này, thuận tiện nói vài câu về nhà hàng ngon gần đây vào lần quay phim trước.
Khương Sam không có thời gian rảnh để xem điện thoại, phải một hồi lâu sau mới trả lời. Lúc này mới nhận ra Phí Thấm Nguyên vẫn khác so với trước kia, nếu đổi thành 3 năm trước, hẳn là đã spam tin nhắn hỏi tại sao không trả lời. Trong mắt Khương Sam, em của 16 tuổi giống như một chú cún nhỏ làm gì cũng muốn được chủ nhân xoa xoa, trên mặt viết "Em tốt lắm, nhớ khen em". Thời gian trôi qua, sự trẻ con thích náo loạn đã giảm bớt đi phân nửa, không còn là gánh nặng của người khác.
Thông báo tin nhắn hiện lên đúng lúc. Khương Sam bấm mở hình ảnh, là bàn ăn trong căn tin, Phí Thấm Nguyên phàn nàn hôm nay đến chậm không giành được trứng xào cà chua, có chút khổ sở.
Khương Sam không có trả lời, ma quỷ khiến mở túi phòng ra, gõ xuống một câu.
"Đột nhiên có chút nhớ căn tin trong trung tâm."
Lần này thời gian trong đoàn phim không lâu lắm, quay xong mấy cảnh còn lại liền đóng gói hành lý chạy về Thượng Hải. Trước khi cất cánh, thông báo tin nhắn hiện lên trên màn hình khoá, còn chưa kịp bấm mở đã bị tiếp viên hàng không yêu cầu bật chế độ máy bay. Sau khi xuống máy bay mới nhận ra Phí Thấm Nguyên đang hỏi mình có thể tham gia công diễn sinh nhật của em ấy được không.
『Xin lỗi, chị trên máy bay không thấy được tin』
Ngón tay Khương Sam gõ lên màn hình, vừa chờ hành lý vừa trả lời tin nhắn.
『Chị vừa quay xong, gần đây cũng không có thông cáo nào, hẳn là sẽ không có vấn đề gì』
「Vậy chị muốn lên sân khấu sinh nhật không?」
『Cũng được』
Khương Sam trả lời xong câu này liền thoáng nhìn thấy hành lý của chính mình, vội vội vàng vàng lấy ra rồi kéo đến khu vực chờ taxi. Lúc trả lời tin nhắn nàng cũng không nghĩ quá nhiều, đến khi cuộc trò chuyện kết thúc, nàng mới nhận ra Phí Thấm Nguyên đang hỏi về công diễn sinh nhật.
Lần đầu quen biết Phí Thấm Nguyên là khi em 14 tuổi, nhưng với nàng mà nói Phí Thấm Nguyên của 17 tuổi mới là quen thuộc nhất, bây giờ lại có chút đoán không được Phí Thấm Nguyên của 20 tuổi. Ba năm rồi lại ba năm, thời gian bên nhau thậm chí đã dài hơn sự chênh lệch tuổi tác mà các nàng như không thể vượt qua được.
Khương Sam vô thức mím môi, nàng hiếm khi có loại buồn rầu vì thời gian như thế này. Điện thoại nằm trong túi khẽ run vài cái, lời đáp của Phí Thấm Nguyên hiện lên trên màn hình.
「Được, chút nữa gặp」
Trước khi đến trung tâm, Khương Sam không đoán ra được câu "Chút nữa gặp" trong tin nhắn nghĩa là sao. Cho đến khi nàng mở cửa xe taxi ra, nhìn thấy Phí Thấm Nguyên đứng ở cửa trung tâm vẫy vẫy tay với nàng. Đối phương vài bước chạy đến, giúp nàng chuyển hành lý ra khỏi cốp xe, Khương Sam nhìn em vì hành lý quá nặng mà mặt thoáng ửng đỏ, đột nhiên gọi tên em.
"Phí Thấm Nguyên."
"Hửm?"
Thật ra Khương Sam rất muốn nói, em không cần phải làm đến mức như vậy, kinh doanh chỉ cần cho người ngoài thấy là được. Nhưng nói ra điều này thực sự có chút tổn thương người khác. Nàng dễ bị Phí Thấm Nguyên chọc giận là một chuyện, không mất bình tĩnh một cách vô cớ là một chuyện khác. Cuối cùng lời nói xoay chuyển vài lần bên miệng, biến thành một bộ dáng hoàn toàn khác.
"Cảm ơn em", nàng mím môi, "Tối nay chị mời em ăn cơm."
Mặc dù ý định ban đầu của Khương Sam là mời đi ăn thịt nướng, nhưng Phí Thấm Nguyên lại có thái độ khác thường, nói muốn đi ăn lẩu. Nàng nhìn thông tin hiển thị trên app, hầu hết đánh giá đều nhận xét nơi này có hương vị đích thực của Tứ Xuyên, gần như nghĩ là mình tìm sai rồi.
"Em có chắc là chỗ này không?"
Phí Thấm Nguyên trong ấn tượng của nàng cũng không thể ăn cay được cho lắm, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, Khương Sam suýt nữa nghĩ trí nhớ của mình có sai sót. Cho đến khi ngồi trước nồi lẩu nóng hôi hổi, vài miếng thịt được bỏ vào, nàng nhìn đối phương lén dùng đũa của mình gạt ớt sang một bên, khi đó mới xác nhận được Phí Thấm Nguyên vẫn là Phí Thấm Nguyên sẽ rót vài ly nước khi ăn cay.
""Chị đã dặn phục vụ lấy nồi lẩu ít cay nhất."
Nàng đẩy tô thạch đá qua một bên: "Nếu vẫn còn cay thì chị sẽ gọi thêm đồ uống."
Phí Thấm Nguyên ngồi đối diện phất tay, trong tiếng người có chút ồn ào nhỏ giọng nói uống nước là được rồi. Em uống một ngụm nước chanh, vốn định cùng Khương Sam thảo luận một chút về chuyện công diễn sinh nhật, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không muốn nói đến chuyện công việc lạnh như băng trong thời lúc này, không nói được gì đành phải hỏi "Mọi chuyện trong đoàn phim suôn sẻ chứ?". Lời vừa ra khỏi miệng liền ngạc nhiên khi vẫn nói về công việc, nhưng em thực sự không tìm được chủ đề nào khác.
"Khó có thể nói là có suôn sẻ hay không", Khương Sam cắn đũa, "Đúng rồi, em đã nghĩ ra mình sẽ diễn cái gì trong công diễn sinh nhật chưa?"
"Vẫn chưa."
Phí Thấm Nguyên dùng đũa đâm vào chén, đâm đến rau xanh trong chén biến đổi hoàn toàn: "Xem chị muốn diễn cái gì rồi nói sau."
Khương Sam ngây người một hồi, hoàn toàn không ngờ mình sẽ nhận được câu trả lời như vậy. Unit hợp tác của hai người các nàng trước kia, đừng nói gì là khúc mắt, ngay cả ai đứng ở vị trí nào cũng đều được Phí Thấm Nguyên sắp xếp an bài tốt, sau đó ôm mình làm nũng, nhất định phải dựa theo ý tưởng của em mà hoàn thành sân khấu. Bây giờ quyền lựa chọn được giao lại, nàng thật sự không biết phải giải quyết như thế nào.
"Không phải là công diễn sinh nhật của em sao?" Nàng quay đầu đi trong màn sương trắng, "Em quyết định là được rồi."
Chờ đến khi nguyên liệu đã bị ăn hết hơn phân nữa cũng đã gần 10 giờ tối. Khương Sam tính tiền, gọi xe quay về trung tâm, bước lên bậc thang đến lầu ba, trước khi tách ra lại bị Phí Thấm Nguyên nắm lấy cổ tay áo.
"Khương Sam, hẹn gặp lại ở phòng tập vào chiều mai."
Khuôn mặt em vẫn đỏ ửng vì nóng, đôi mắt lấp lánh dưới ánh đèn trần đầy chói mắt.
"Lần này, em nhất định sẽ không đến muộn."
Kết quả vẫn là đến muộn. Khương Sam ngồi trên sàn phòng tập, buồn chán chờ đến thời gian đã hẹn, tin nhắn của Phí Thấm Nguyên hiện lên đầy muộn màng.
「Em xin lỗi, tỉnh dậy mới nhận ra bụng mình có chút lạnh」
Phía sau còn có tin nhắn gì nữa, Khương Sam hoàn toàn không xem. Chờ đến khi lấy lại tinh thần, nàng đã đứng trước cửa phòng của Phí Thấm Nguyên, gõ cửa ba lần. Cách âm của trung tâm luôn luôn không được tốt, nàng nghe tiếng dép lê của Phí Thấm Nguyên từng chút lớn dần, sau đó lách cách một tiếng, cửa mở ra, vẻ mặt của Phí Thấm Nguyên có chút ngạc nhiên: "Sao chị lại đến đây?"
"Không phải em nói với chị là em bị lạnh bụng sao?"
Khương Sam nhìn sắc mặt tái nhợt của em, vừa nấu nước vừa hỏi em có thuốc không. Phí Thấm Nguyên lắc đầu, nói vốn có chuẩn bị trước, đến khi bị mới nhận ra đã hết hạn sử dụng, em đã đặt một đơn mới, nhưng hẳn sẽ mất một chút thời gian mới giao đến.
"Chút nữa chị đi lấy giúp em."
"Không cần", Phí Thấm Nguyên lấy tay xoa xoa túi nước ấm trong lòng, "Chị về là được rồi."
Khương Sam không hiểu em đang kháng cự cái gì, lông mày cau lại một chỗ. Phí Thấm Nguyên ngồi trên giường, sụt sịt mũi: "Lúc em bệnh thì phiền lắm."
Bóng lưng ngược sáng, làm em gầy hơn bình thường. Vì vậy Khương Sam nhớ đến thời điểm các nàng vẫn còn thân mật khăng khít, Phí Thấm Nguyên luôn thích ồn ào khi đau bụng, thuốc đưa đến bên miệng cũng xấu xa nói đắng không muốn uống, nàng bị làm cho tức đến vươn tay nhéo má em, nghiến răng nghiến lợi nói tiểu hài tử em thật sự rất phiền.
Khoé môi Khương Sam khẽ giật, muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ im lặng, lúc trước cảm thấy Phí Thấm Nguyên trưởng thành dường như chỉ là ảo giác, bản chất của em vẫn là cô gái 14 tuổi nhạy cảm rất ỷ lại người khác.
"Đừng nói nhảm", mi mắt Khương Sam run vài cái, "Em một chút cũng không phiền."
Giúp Phí Thấm Nguyên đi lấy thuốc, khi trở về nhìn thấy em đã vùi người trong chăn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt. Khương Sam ngồi trên ghế, xem hướng dẫn sử dụng và lấy thuốc theo đúng liều lượng ra.
Phí Thấm Nguyên uống thuốc cùng nước ấm, giọng nói như bị bóp nghẹt trong chăn lông: "Sao chị còn chưa đi?"
"Tại sao chị phải đi?", Khương Sam chỉ cảm thấy vừa giận vừa buồn cười, "Em nghĩ chị muốn trở về sao? Trương Di với Xoa Xoa ngày nào cũng bám dính lấy nhau, chị nhắm mắt làm ngơ, chị từ lâu đã nói với túc quản a di là muốn chuyển đi."
"Thật sao?"
"Lừa em làm gì?"
"Vậy sao chị không dọn đến chỗ em? Hiện tại em cũng không có ai."
Khương Sam ngây ngờ, vẻ mặt như vừa nghe được chuyện rất khôi hài: "Cái này cũng nằm trong phạm vi kinh doanh sao?"
"Đương nhiên rồi."
Phí Thấm Nguyên nhanh chóng chớp chớp mắt, co người lại trong chăn, trông rất ngây thơ: "Đây là biểu hiện của sự chuyên nghiệp."
Thật đúng tin em là quỷ.
Khi kéo hành lý đứng trước cửa phòng của Phí Thấm Nguyên, trong lòng Khương Sam đã tự mắng bản thân mình từ trên xuống dưới, bị lời ma quỷ bên tai dụ dỗ. Dùng từ không thích hợp lúc này có vẻ nhỏ bé đến lạ thường, Khương Sam vốn đang sắp xếp đồ đạc của mình, cuối cùng hai tay ôm mặt, thở dài, chấp nhận số mệnh của mình.
Phí Thấm Nguyên đặt ga trải giường lên chiếc giường đơn trống đã lâu, vừa lén chụp ảnh Khương Sam, vừa giả vờ thản nhiên hỏi: "Muốn cùng em gửi một chút động thái không?"
"Gửi cái gì?"
"Chị không tính công khai một chút mình là bạn cùng phòng mới của em sao?"
"Gửi thì chính là em gửi", Khương Sam bận rộn sắp xếp đồ đạc, "Chị không diễn nhiều đến như vậy."
"Chị không hiểu."
Phí Thấm Nguyên lắc lắc ngón tay: "Muốn lừa được người khác, trước tiên phải lừa được chính mình."
"Chị sẽ không lừa chính mình."
Khương Sam nói đến đây, vô thức cảm thấy có chút tội lỗi, ngăn đề tài lại, hỏi muốn nhân lúc sắp xếp xong đồ gọi đồ ăn ngoài không. Phí Thấm Nguyên không lên tiếng, sau khi đăng weibo xong, cập nhật bình luận mới của fan, đưa điện thoại cho Khương Sam: "Chị xem, bọn họ đều nói chúng ta thật sự phục hôn."
"Nhưng em vẫn không cảm thấy an tâm", Phí Thấm Nguyên nhăn mũi, "Khương Sam, chị có từng nghe qua câu này chưa?"
"Câu gì?"
"Cách nói dối tốt nhất chính là biến nó thành sự thật."
Khi bị hôn đến mức có chút thiếu dưỡng khí, Khương Sam sững sờ nghĩ, hoá ra son dưỡng mà Phí Thấm Nguyên dùng gần đây có vị mật ong. Chết tiệt, nàng biết cuối cùng mọi chuyện sẽ thành ra như vậy. Tuy rằng ngay từ đầu đã nhìn ra được đối phương đã chuẩn bị sẵn sàng rồi mới đến, duy nhất không ngờ được chính là bản thân vẫn sẽ bại trong tay Phí Thấm Nguyên của 20 tuổi.
Chỉ cần xảy ra một lần thì sẽ có lần thứ hai thứ ba, vì vậy, nàng mới có thể cam tâm tình nguyện bước vào chiếc bẫy ngây thơ này một lần nữa.
"Khương Sam."
Phí Thấm Nguyên lại bày ra vẻ mặt mà nàng quen thuộc nhất, được một tấc lại muốn tiến một thước.
"Lần này, chị cũng không thể lại buông em ra nữa."
-Fin-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro