Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Phiên bản đặc biệt Trung Thu 2022] Tiệm cầm đồ số 8

Tiệm cầm đồ số 8 không ở lâu một chỗ.

Mặc dù dục vọng của con người là vô tận nhưng rõ ràng là không nên khai thác cạn kiệt việc này, phát triển bền vững là xu hướng chủ đạo của hầu hết các ngành công nghiệp.

Mà lãnh đạo trực tiếp của ta còn nặng ký hơn, quy định này được thể hiện rất cụ thể trong nguyên tắc hành nghề của Tiệm cầm đồ số 8 ——

Nhưng lại liên tục khai thác.

Đây cũng là nguyên nhân ta quay trở lại nơi này.

Lần trước khi đến đây ta vẫn chỉ là một thực tập sinh. Ta đã thực hiện rất nhiều đơn hàng ở đây.





1.

Tiệm cầm đồ chưa bao giờ thiếu khách quen.

Nhưng ta không ngờ người đầu tiên bước vào tiệm cầm đồ của mình lại là Dương Băng Di.

Từ khi bước chân vào tiệm cầm đồ đến khi ngồi trước mặt ta chỉ vài mét ngắn ngủi, ta đã xem hết tất cả những hồi ức của nàng trong mấy năm qua. Mặc dù hành trình của nàng có bao nhiêu gian khổ, nhưng ta cũng biết nàng không phải là người sẽ bước vào tiệm cầm đồ vì lý do này.

Ta hỏi nàng: Lần này muốn cầm thứ gì?

Nàng trả lời, lần này không biết mình có thể cho đi những gì, nhưng biết chắc mình muốn có được gì.

Vì vậy, tôi tiếp tục hỏi: Vậy muốn cái gì?

Nụ cười của nàng có chút chua sót khó có thể xác định. Cô gái đã từng đánh đổi sự kiên quyết của mình với ta nay đã trưởng thành, nàng trân trọng quá khứ và hiện tại, lại đi vào nơi đây chỉ để đổi lấy một tương lai chắc chắn.

Nàng vẫn còn rất nhiều phẩm chất quý giá, những thứ đó không bị thời gian mài mòn.

Giao dịch với một người như vậy rất tốt, ta có thể dễ dàng đưa ra thứ có giá trị tương đương cho nàng.

Nàng không cầm bút, chỉ vào hai dòng chữ kia hỏi ta: Thật sự có thể thực hiện một giao dịch như vậy sao?

Thứ mà cô trân quý có giá trị với tiệm cầm đồ, ta trả lời nàng.

Nàng ký tên mình vào cuối biên lai.

Cầm những ký ức chứa nhiều gút mắc của người cũ để đổi lấy việc người bên cạnh mình lúc này không bao giờ rời đi.

Có lẽ vì mọi thứ cũng đã xong xuôi, nàng trông có vẻ thoải mái sau khi ta lấy đi vật nàng đã cầm, thì thầm: Thật may mắn.

Ta không hiểu: May mắn cái gì?

Chị ấy đã mất đi quá nhiều thứ, tôi không thể cho phép mình biến thành người như vậy một lần nữa. Dương Băng Di nói với ta như vậy.

"Chị ấy" trong miệng Dương Băng Di là người không muốn rời đi, ta nghĩ mình cũng biết người đó.

Nàng cũng từng đến nơi này, dùng ký ức của mình đổi lấy dũng khí bước tiếp về tương lai.

Dương Băng Di đưa lưng về phía tôi, phất tay rời đi rất tiêu sái, ta nghĩ mình đã hiểu được ý nghĩa của nửa câu sau kia, nàng đang cảm thấy may mắn.

May mắn. . . . . . người bước vào nơi này. . . . . . là mình.

Không phải chị ấy.

Bởi vì lần này, dù có mất đi cơ hội, Dương Băng Di cũng không muốn người đó lại mất đi điều gì nữa.





2.

Lưu Thù Hiền là người thứ hai bước vào tiệm cầm đồ của ta.

Ta nghi ngờ nàng đến đây không phải để giao dịch, mà là vì đĩa trái cây miễn phí.

Chỉ chọn mấy loại đắt tiền.

Hai năm nay kinh tế trì trệ, nhìn vỏ hạt dẻ chất đầy trên bàn, ta cố gắng không để lộ vẻ mặt đau lòng.

Ta vẫn giữ những biên lai cầm đồ mình đã thực hiện từ trước đến giờ, ta hỏi nàng: Đây có phải là tương lai năm 2022 mà cô đã nhìn thấy hồi đó không?

Có quan trọng không? Nàng hỏi lại ta.

Ta không nói nữa, chủ yếu vì gần đây ta có nghe nói nàng đang nghiên cứu Đạo pháp, ta sợ mình sẽ bị cuốn vào đó.

Giao dịch với người thông minh không phải điều tốt, bọn họ luôn biết cách đạt được kết quả lý tưởng nhất với cái giá thấp nhất. Ta đã học được điều này từ sớm.

Nhưng nếu người thông minh tính quá xa, sẽ là một câu chuyện khác.

Nàng nói với ta nàng muốn biết suy nghĩ của người mà mình có tình cảm đã lâu. Đã từng có người đến tiệm cầm đồ, ngồi trên chiếc ghế này, muốn một điều tương tự.

Ta nói: Tôi có thể cho cô năng lực đồng cảm với một người.

Vẻ mặt của nàng lúc này nói cho ta biết, ngay cả khi điều kiện mà tôi đưa ra lúc này là toàn bộ dũng khí của nàng, nàng cũng sẽ không chút do dự ký tên mình vào phiếu cầm đồ.

Ta cân nhắc một lúc, chọn một nửa dũng khí.

Khi ký tên, ta hỏi nàng, nếu vẫn bi quan như trước nhận định giữa người và người sẽ không có kết cục mãi mãi bên nhau, tại sao lại sẵn sàng đưa ra một vật cầm cố có giá trị như vậy.

Nàng không ngẩng đầu lên, nói: Bớt nhìn lén ký ức của tôi lại.

Được rồi, không nhìn thì không nhìn.

Cái tên mà nàng đã ký trên biên lai là tên mới của nàng, như thể nàng muốn bắt đầu một cuộc sống mới kể từ bây giờ. Nàng đặt bút xuống, nhìn lên chờ ta lấy đi dũng khí của nàng.

Nàng nhắm chặt hai mắt thở dài một hơi sau khi ta phất tay, cuối cùng vẫn chọn giải đáp thắc mắc của ta.

Dù cho có hoãn lại biệt ly đã được xác định từ trước được một giây, thì cũng là điều tốt. Đều đáng giá cả.

Ta cho một nửa dũng khí của nàng vào lọ thủy tinh, nhìn bóng lưng rời đi của nàng, nghĩ.

Liệu lần này sẽ có một kết cục khác hay không.





3.

Phùng Tư Giai là người thứ ba bước vào tiệm cầm đồ của ta.

Là vì việc tung tin của ta có vấn đề hay vì hậu bối hoàn hảo đến mức không cần phải đến tiệm cầm đồ thực hiện giao dịch.

Sao tất cả đều là khách quen vậy?

Đĩa trái cây ta vừa bổ sung thêm lại bị sát hại một cách dã man.

Phùng Tư Giai hỏi ta: Có thể làm bọn họ trở về không, ngăn không cho họ rời đi nữa.

Ta nhận thức sâu sắc từ "họ" này, cũng cảm thấy đây có thể là một giao dịch lớn.

Đương nhiên có thể. Ta lấy ra một biên lai mới toanh: Chỉ cần cho tôi một vật có giá trị tương đương, không gì là không thể.

Phùng Tư Giai im lặng.

Nhưng bàn tay vươn về phía đĩa trái cây vẫn không dừng.

Hóa ra đám người Bắc Kinh các nàng luôn có truyền thống bom hàng, hơn nữa Phùng Tư Giai là người đã chạy đi một lần, còn là người một câu cũng không nói đã bỏ đi.

. . . . . .

Ta có một linh cảm không lành.

. . . . . .

Linh cảm của ta đã thành sự thật.

. . . . . .

Phùng Tư Giai lại chuẩn bị bom hàng.

. . . . . .

Lần này ta đứng dậy còn nhanh hơn nàng, đập mạnh tay vào phiếu cầm đồ trống, mở miệng nói trước: Cô thật sự không muốn trả giá dù chỉ là một vật ít ỏi sao?

Nàng nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ khó tin: Anh đang dạy tôi cách làm việc sao?

"Anh có đạo đức nghề nghiệp không", "Mua bán bằng vũ lực à", "Tôi muốn khiếu nại", mỗi lời mà Phùng Tư Giai nói đều làm eo của ta cong một ít.

Sau khi Phùng Tư Giai nói xong, ta cúi người 90 độ, đóng gói hai đĩa trái cây rồi cung kính tiễn nàng rời đi.

Nàng cũng đặt tay lên tờ giấy trắng, ngước mắt nhìn ta, đôi mắt sâu thẳm và tĩnh lặng, như một chiếc giếng sâu.

Nàng nói: Ác ma các người sao có thể tốt bụng như vậy.

Nhưng ta chỉ là một người làm công.

"Tôi thực sự không muốn", sau đó nàng vò nát phiếu cầm đồ, nói tiếp, "Tôi không muốn dùng "ước muốn" của mình để cưỡng ép bất cứ ai, nếu đó là tương lai mà bọn họ muốn."

HÌnh ảnh nàng bước ra với hai chiếc túi to không khác gì với hình ảnh những người khác đi vào tiệm cầm đồ, chỉ những người có ước muốn mới có thể vào tiệm cầm đồ. Nàng thực sự có kỳ vọng vào những người rời đi và không rời đi, nhưng điều này không đại biểu cho bất cứ kỳ việc gì cả, cũng không mang ý nghĩa gì.

Nàng thà chấp nhận mất đi chứ không muốn đòi hỏi quá đáng, không cho ta một cơ hội lợi dụng.

Ta nghĩ mình có thể sẽ không bao giờ giao dịch được với nàng.





4.

Do Miểu là người thứ tư bước vào tiệm cầm đồ của ta.

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, nhắc người mới thì người mới đến.

Người như nàng đi vào đây chủ yếu là để tìm kiếm một tương lai cho mình, ta đã gặp rất nhiều người như vậy kể từ khi tiếp quản tiệm cầm đồ.

Nhưng lần này thì mắt ta có vấn đề rồi.

Sức khỏe và hạnh phúc, đều là những thứ rất bình thường.

Nàng cũng không mặc cả với ta, để ta muốn lấy gì thì lấy.

Ta nhìn bộ dáng cẩn thận xem xét phiếu cầm đồ của nàng, có chút không đành lòng không nên có.

Tiệm cầm đồ không làm ăn thua lỗ, nhưng lòng trắc ẩn mong manh của ta vẫn khiến ta cầm lại phiếu đồ trong tay nàng, nói với nàng: Tôi có thể đổi cho cô một vật khác.

Nhưng nàng lắc đầu: Từ lâu tôi đã biết không có sự trao đổi tương đương trên thế giới này.

Nàng lấy lại phiếu cầm đồ, vuốt phẳng các nếp gấp, ký tên mình lên: Lại đổi một cái khác thì cũng không tốt hơn các hiện tại. Nhưng. . . . . . chỉ cần anh có thể làm được, chỉ cần tôi có đủ khả năng.

Khi tôi lấy đi thứ mà nàng cầm, nàng cau mày nói với tôi một yêu cầu, yêu cầu tôi sau khi hoàn thành thành giao dịch này thì không được giao dịch với người kia dù là vì bất cứ lý do gì.

Nàng chu đáo, chân thật, hiểu biết hơn cả ta, ta không có lý do gì để từ chối tâm ý như vậy.

Sau khi lấy nó đi, nàng lưu luyến nhìn quả cầu ánh sáng đang lơ lửng, như đang nhìn cô gái ấy.

Ta hỏi nàng: Có đáng không?

Nàng đẩy biên lai đã ký tên đến trước mặt ta, quyết tuyệt xoay người rời đi: Nào có gì gọi là đáng hay không đáng, chỉ có muốn hay không thôi.

Nàng dùng những năm tháng có thể đồng hành với Bành Gia Mẫn cả cuộc đời còn lại, đổi lấy Bành Gia Mẫn cả cuộc đời này bình yên hạnh phúc, được như ý muốn, sống lâu trăm tuổi.





5.

Người thứ năm bước vào tiệm cầm đồ của ta là Thẩm Mộng Dao.

Nàng đến chuộc lại thứ mình đã cầm.

Chiếc lọ thủy tinh dùng để chứa vật Thẩm Mộng Dao đã cầm được ta đặt trên mép tủ phủ đầy bụi. Ta đã nghĩ nó sẽ không bao giờ được nhìn thấy ánh nắng ban mai nữa, lần trước suýt nữa thì đã dùng nó để chứa đồ của người khác.

Nàng trực tiếp hỏi ta: Lần này cần phải lấy gì ra để trao đổi.

Trong tiêu chuẩn định giá của tiệm cầm đồ, tình yêu đã đủ quý giá, nhưng hồi ức khi yêu lại không quý đến vậy.

Ta nói với nàng: Nếu cô muốn lấy lại những năm tháng này, vậy dùng khoảng thời gian tương đương để trao đổi.

Nàng không phản đối, mỉm cười nói với ta: Vậy viết biên lai đi.

Khi ta quay trở lại sau khi lấy lọ thủy tinh, tên của nàng đã được ký lên giấy.

Khi ấy, việc thu hồi những hồi ức tốt đẹp của năm tháng kia rất khó không nghĩ nhiều, rất khó để không tò mò.

Ta đang cầm chiếc lọ đứng trước mặt nàng, không nhịn được mà hỏi nàng: Là muốn làm gì sao? Tại sao lại là lúc này?

Chỉ thiếu điều hỏi thẳng ra, cô muốn đi lên con đường quay đầu ấy sao?

Nàng cười thành tiếng, không trực tiếp trả lời ta: Vì bây giờ anh mới đến a. Tôi đã muốn lấy lại từ lâu, nhưng tôi không có cơ hội.

Nói cũng đúng.

Ta lấy phần ký ức đó ra đưa đến trước mặt nàng.

Nàng nói với ta: Ký ức có thể bị lấy đi nhưng tình cảm thì không.

Trong những năm qua, có nhiều lúc nàng bất ngờ cảm thấy u sầu, nhưng không biết là vì điều gì.

Đầu tiên ta lấy đi vài năm tương đương trong cuộc đời nàng, sau đó trả lại những ký ức từng thuộc về nàng.

Quá trình dung hợp ký ức khó tránh khỏi có chút không thoải mái, Thẩm Mộng Dao nhắm chặt hai mắt, ngón tay bấu chặt tay vịn ghế đến nỗi gân xanh cũng xuất hiện.

Ta đứng đủ gần, có thể nghe thấy tiếng nàng thì thầm.

Nàng như đang trả lời câu hỏi của ta, hoặc chỉ đang nói với chính mình.

"Dù là tốt đẹp hay xấu xí. . . . . . chẳng phải đây là một phần cuộc sống của tôi sao. . . . . ."

"Nếu đã tồn tại. . . . . . vậy không nên bị. . . . . bỏ rơi như một đôi giày đã cũ. . . . . ."

"Cũng không từ bỏ như thể chúng chưa từng tồn tại. . . . . ."

Khi một lần nữa đối mặt với đôi mắt mở to của nàng, ta nhìn ra sự bình thản không chút tạp chất.

Ta nghĩ cuối cùng mình cũng đã biết tại sao nàng lại đến đây. Thứ mà nàng muốn chuộc lại từ đầu đến cuối vẫn luôn là bản thân đã mất, là bản thân đã cố gắng hết sức trong quá khứ.

Cuộc đời có chín ngàn chín trăm con đường, không thể tự mình thoát khỏi mọi thứ.

Nhưng quá khứ luôn rất chính xác, là một kết cục đã định.

Đó mới là điều đáng trân trọng, một tình yêu và chính bản thân không thể dập tắt được. Chính vì vậy mà dù thế nào cũng không nên niêm phong nó cất vào kho của tiệm cầm đồ để rồi không nhìn thấy được ánh ban mai nữa.

Về việc liệu cả hai có lại đi cùng một con đường hay không.

Cũng không quan trọng nữa.





6.

Người thứ sáu bước vào tiệm cầm đồ của ta là Vương Dịch.

Nàng trông có vẻ hoang mang.

Mặc dù ta không biết tại sao nàng lại đến đây, nhưng: Cô có biết linh khí không?

Vương Dịch: Hả?

Ta xác thực sự tồn tại của các sinh vật siêu thực, giải thích giá trị và sự khan hiếm của linh khí, đồng thời đưa một mức giá tốt không tính là thấp.

Nàng lắc đầu, nói: Tôi đến đây không phải vì điều như vậy.

Nàng không có ý định bán linh khí, vì vậy ta tiếc nuối ngồi lại chỗ của mình, nâng tay ra hiệu cho nàng tiếp tục giải thích lý do mình đến đây.

Vương Dịch cũng không rõ điều gì đã khiến nàng lo lắng đến vậy, tất cả mọi thứ ùn ùn kéo đến đẩy nàng lên cao, nhưng nàng lại cảm thấy không thật.

Ta cũng biết.

Ta chưa từng gặp Vương Dịch, nhưng đã thực hiện một giao dịch có liên quan đến nàng.

Đó là động lực chỉ từng thuộc về Châu Thi vũ.

Nàng bước vào tiệm cầm đồ, chia sẻ động lực có thể đối chọi với gió lốc này cho một người một cách bình đẳng.

Không rõ vì lý do gì, Vương Dịch mới có thể cũng vì như vậy mà bước vào tiệm cầm đồ.

Ta cố gắng che giấu chuyện này và lấy đi động lực kia, để giải quyết sự bối rối và hoang mang của Vương Dịch lúc này. Đây là một giao dịch miễn phí.

Nhưng ta vẫn lấy chiếc biên lai cũ nhỏ ra, đặt xuống trước mặt nàng.

Tờ giấy nằm trên bàn rất mỏng manh, nhưng lại chứa dựng tình cảm nặng hơn ngàn cân.

Vương Dịch sững sờ nhìn chữ ký có tên Châu Thi Vũ ở cuối tờ giấy.

Nàng ngây ngốc ngẩng đầu lên nhìn ta, đôi mắt hơi đỏ hoe, bất lực hỏi ta: Tôi phải làm sao đây?

Ta rút ra một biên lai mới toanh đặt trước mặt nàng, di chuyển bút, nói với nàng: Tôi có thể hủy đi giao dịch ban đầu hoặc tạo ra một giao dịch hoàn toàn mới đúng như mong muốn của cô.

Nàng dựa nửa người vào lưng ghế, nhìn chằm chằm vào hai tờ biên lai một lúc lâu, sau đó đột ngột đứng dậy, như thể cuối cùng đã hạ quyết tâm.

Lần này đến lượt ta hỏi nàng: Tại sao lại làm như vậy?

"Tôi chỉ nghĩ rằng", Mỗi một bước hướng ra ngoài của nàng đều kiên định hơn bước trước, "Tình cảm lớn như vậy không nên phụ lòng người."

"Tôi cũng sẽ không phụ lòng. . . . . ."

"Chị ấy."





7.

Người thứ sáu bước vào tiệm cầm đồ của ta là Khương Sam.

Nàng ngồi đối diện khoanh tay nhìn ta đầy cảnh giác.

Ta: ?

Ta: Vị khách này, cô muốn. . . . . .?

Nàng thậm chí còn cay mày, vẻ mặt trông rất không tốt, hỏi ta: Ở đây thực sự có thể đổi được bất cứ thứ gì sao?

Ta chết lặng, nếu nàng đã không tin thì sao còn vào được tiệm cầm đồ.

Có thể. Ta lấy biên lai cầm đồ ra, nâng tay ra hiệu cho nàng nói thứ nàng muốn.

Nàng nghiêng đầu, cười ranh mãnh: Vậy anh đoán thử xem.

Là đến quậy phá nhỉ?

Ta: ?

Có nên nói cho nàng có thể đọc trí nhớ của nàng không?

Gần đây nàng có rất nhiều chuyện, ta thật sự khó có thể kết luận là điều gì đã biến thành cơ hội để nàng vào tiệm cầm đồ, vì vậy ta chỉ có thể thăm dò: Tình yêu và thời gian của những năm qua đều là sai lầm sao?

Nàng lại kinh ngạc: Các người kinh doanh loại hoạt động như này mà cũng xem Chân Hoàn truyện sao?

Gì mà loại hoạt đông như này! Chúng ta kinh doanh hợp pháp! Không đúng! Xem Chân Hoàn truyện thì có sao!

Nàng chống khuỷu tay lên bàn, chống cằm, khẽ gật đầu với ta: Đùa thôi. Nhưng thật ra tôi không nghĩ đó là một sai lầm, chỉ là. . . . . . chỉ là. . . . . . dường như chúng tôi luôn làm những việc khác nhau vào những thời điểm khác nhau, ngay cả tình cảm dành cho nhau cũng vậy, chúng tôi không thể đến được với nhau, không thể tìm được tần số phù hợp. . . . . .

Tôi đưa biên lai cầm đồ đã được viết xong đến trước mặt nàng: Vậy tôi cho cô tần số đó.

Khương Sam nhìn thấy ta đã nghĩ ra vật cần phải cầm, bật cười: Nếu không nhờ anh viết ra, tôi sẽ không bao giờ nghĩ đến. Dường như khi tôi ở bên em ấy thì luôn như vậy, như thể chưa từng có một thời điểm đúng.

Tôi làm theo lẽ phải: Về sau sẽ có, chỉ cần ký vào biên lai này.

Nàng chỉ vào một hàng chữ khác: Nhưng loại vật này có thể trao đổi được sao?

Ta làm rõ trí nhớ mà ta đã đọc, hỏi lại: Không phải cô cũng nghi ngờ chân tình sao?

Khương Sam nhận lấy bút: Vì chân tình sẽ thay đổi chỉ trong nháy mắt, sao đến những thứ tạm bợ các người cũng muốn lấy vậy?

Biên lai mà Khương Sam ký là 1/3 sự chân thành của mình, đổi lấy thời gian sau này có cùng tần số với người đồng hành cùng mình.

Khi ta thu lại biên lai thì hỏi nàng có cần cho thêm hạn định cho người kia không, đây không phải một việc khó.

Khương Sam biết người ta ám chỉ là ai, nhưng nàng lắc đầu: Anh từng nghe "gương vỡ lại lành" nhỉ?

Nàng đứng dậy rời đi: Nhưng đó không phải là chiếc gương ban đầu nữa.

Hơn nữa. . . . . . còn đã vỡ hai lần.





8.

Người thứ tám bước vào tiệm cầm đồ của ta là Ninh Kha.

Mong muốn của nàng và Do Miểu giống nhau, lại trễ một chút, nhưng lại muốn một điều tương tự.

Giao dịch này không thể thực hiện được, nhưng đến cũng đã đến. Vì vậy ta hỏi nàng còn muốn gì khác nữa không.

Nàng gần như ngay lập tức đưa ra được kết luận khi nhìn thấy sự lảng tránh của ta, cũng biết rất rõ ai là người bước vào tiệm cầm đồ này trước.

Nàng truy hỏi ta, Do Miểu vì như vậy đã trả giá cái gì.

Tiệm cầm đồ có nguyên tắc bảo mật nghiêm ngặt với đồ được cầm, ta lắc đầu, không thể nói.

Nàng ngồi đó rất lâu, im lặng, cũng bất động.

Nhưng nàng không rời đi, vẫn muốn giao dịch với ta.

Ta cũng không sốt ruột, yên tâm chờ đợi sự im lặng của nàng.

Nàng cuối cùng cũng mở miệng.

Nàng nói: Bất kể Do Miểu đã trả giá cái gì, hãy dùng của tôi để đổi lại cái chị ấy đã cầm.

Ta vốn định bác bỏ khả năng bằng việc một vật được cầm bởi những người khác nhau không thể có giá trị như nhau, nhưng trước khi ta nói ra điều đó, ta đã tính toán sức nặng sự đồng hành của nàng. Là có cùng một giá trị.

Nhưng không cần phải nói ra.

Khi viết biên lai cầm đồ, ta nghĩ mình đã hiểu tại sao Do Miểu sẵn sàng hoàn thành giao dịch kia không chút do dự. Vì nàng biết không có nàng thì sẽ có một người khác.

Cô gái năm xưa đánh đổi chấp niệm của mình để có được một tương lai mong manh, bây giờ không chỉ có một người cam tâm trao tất cả sự dịu dàng của mình cho nàng.

Những thứ trên hai biên lai cầm đồ cần phải được sao chép rõ ràng, ta đương nhiên cũng không tiếp tục giấu Ninh Kha thứ Do Miểu đã cầm.

Ninh Kha cúi đầu nhìn vài chữ ngắn ngủn kia, ta không cần đọc trí nhớ của nàng cũng có thể biết nàng đang suy nghĩ gì.

Khi ký tên, tay nàng run lên một chút, một chấm mực rơi xuống ở điểm bắt đầu, nàng liền đặt nét đầu tiên ở nơi đó, vì vậy, nét bút ở trên chữ "Ninh" có hơi nặng hơn so với các nét khác.

Nàng đặt bút xuống, nhẹ nhàng nói: Như vậy cũng tốt.

Do Miểu đã yêu cầu ta, không muốn ta giao dịch với Bành Gia Mẫn, vì vậy không xem như ta đã vi phạm yêu cầu đó.

Nhưng nàng sáng suốt và quyết đoán như vậy, liệu có từng nghĩ đến sẽ có một người khác bước vào tiệm cầm đồ của ta với ý muốn tương tự, chuộc lại tất cả những gì nàng đã đánh đổi, cho nàng một ngày mai bình yên, có lại Bành Gia Mẫn không.





9.

Người thứ chín bước vào tiệm cầm đồ của ta là Triệu Giai Nhụy.

Nàng đi thẳng vào vấn đề, nói rõ ý định của mình khi ngồi xuống, nàng hỏi ta: Cầm cái gì thì có thể nhìn thấy tương lai?

Cái này khá đơn giản, ta trả lời nàng: Vậy phụ thuộc vào việc cô muốn xem tương lai bao xa, bao lâu, giá cả khác nhau.

Nàng không có biểu hiện gì, giống như đang suy nghĩ, cũng giống như muốn bom hàng.

Ta tiếp tục bổ sung: Dùng thời gian đổi lấy tương lai, một ngày của cuộc đời có thể đổi một cái nhìn thoáng qua về tương lai, nhưng giao dịch nhỏ như vậy thường không được thực hiện.

Nàng nhìn biên lai cầm đồ trống rỗng trước mặt ta, mỉm cười.

Là ta cẩu thả.

Ta không biết Triệu Giai Nhụy muốn tìm kiếm thời gian nào, ta chỉ biết mình đã viết hơn một ngàn biên lai cầm đồ trong một buổi chiều, nàng không ngừng nói về các mốc thời gian mới, cái này đến cái khác liên tục được thực hiện.

Cái này tuyệt đối không được tính là một giao dịch nhỏ.

Khi chiếc bàn đã đầy ắp biên lai cầm đồ, nàng cuối cùng cũng dừng lại.

Nàng đã tìm được thời gian đó.

Ta lắc lắc cổ tay đang tê nhức của mình, tò mò hỏi: Khoảnh khắc nào lại đáng để mất ngần ấy năm?

Nàng lảng tránh câu hỏi này, sau đó hỏi ngược lại ta: Có thể thay đổi tương lai không?

Câu hỏi này nghe có vẻ như nàng không hài lòng với tương lai mà mình đã nhìn thấy, ta im lặng đóng tập biên lai cầm đồ trước mặt lại, yêu cầu này vượt ngoài phạm vi phục vụ của tiệm cầm đồ nên ta không thể cho nàng một kết luận chắc chắn được.

Mặc dù nghe có vẻ hơi vô đạo đức, nhưng: Tiệm cầm đồ chưa bao giờ có dịch vụ hỗ trợ sau khi giao dịch.

Ta đã nghĩ Triệu Giai Nhụy sẽ ký một giao dịch khác với mình để thay đổi tương lai không hoàn hảo kia.

Nhưng nàng đã không.

Ta kiểm đếm số lượng biên lai cầm đồ lần nay để nhập kho, có tổng cộng 1.825 chiếc biên lai, khoảng tuổi thọ 5 năm được ta đưa vào hồ sơ.

Cuối cùng, Triệu Giai Nhụy đã giải đáp thắc mắc của ta trước khi rời đi, nàng nói với ta: Không còn được xem là một đứa trẻ nữa. . . . . . tia sáng đó đã biến mất. . . . . chỉ một khoảnh khắc như vậy sao lại không đáng để nhớ đây.

Nhưng nàng dùng gì để xác định khoảnh khắc đó? Lúc trước thì bình yên bên nhau, lúc sau lại phân biệt rạch ròi.

Có phải vì một người nào đó đã hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của nàng không?

Năm năm vừa dài lại vừa ngắn, tạo ra một khoảng cách không thể vượt qua giữa cả hai, chỉ ra rằng mọi câu chuyện đều không có một kết thúc có hậu.





10.

Năm nào Lý Nghệ Đồng cũng đến tiệm cầm đồ của ta.

Còn đúng giờ hơn so với cuộc kiểm toán hàng năm của lão bản.

Nàng thông thuộc đường đi, thậm chí cả việc đặt đĩa trái cây trên bàn qua chỗ khác, cầm vật có giá trị tương đương rồi đưa ra năm đề nghị đã được tối ưu hóa.

Ta chỉ cần sao chép các biên lai cầm đồ của những năm trước là được, vì những vật nàng cầm hàng năm đều giống nhau, lần nào cũng đủ trọng lượng.

Nàng không cần ta cho gì cả, nàng chỉ muốn ta lấy đi những thứ nàng không muốn thừa nhận sự tồn tại. Những thứ mà vô số người không thể với tới đều bị nàng bỏ đi như những đôi giày đã cũ.

Nàng gặp rắc rối với nó, tiệm cầm đồ liền đến lấy nó đi.

Yêu và hận không phải là một mối quan hệ có thể cân đo nặng nhẹ trên một chiếc cân, chúng nó quấn quýt lấy nhau để cùng tồn tại, chúng nó bổ trợ cho nhau. Hận thù cuộn trào không ngừng gây đau đớn, và có vô số tình yêu sống bên trong nó, không cái nào lấn át được cái nào.

Ta cẩn thận bóc tách tình yêu ra và đặt nó vào trong một chiếc lọ thủy tinh, chỉ để lại cho nàng sự thù hận.

Có thể nàng đã nói yêu vô số người, nhưng nói đến hận, tất cả mọi người chỉ có thể nghĩ đến cùng một cái tên.





11.

Cảnh còn người mất, cố nhân đã xa, nhưng những câu chuyện tương tự vẫn không ngừng xuất hiện trên mảnh đất này.

Đã đến lúc rời đi.

Lần sau quay lại nơi này, không biết là khi nào.

Không biết mình còn có thể gặp lại bao nhiêu cố nhân.


————————

Từ hồi Trung Thu nhưng giờ tui mới edit :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro