Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Nhiều CP] Phụ mẫu phục hợp kế hoạch (15)

Chuyện bên cạnh nhà hát có một quán cafe mèo mới khai trương không biết là từ ai mà rơi vào trong tai của Ái Cật Thỏ với X.

Do có đủ các loại mèo mà con ngoan ngoãn dính người, hơn nữa nhân viên của quán lại là ba tiểu muội muội đáng yêu, mọi người dần dần bắt đầu thích đến đó đoàn kiến sau khi công diễn xong.

Mặc dù Bành Gia Mẫn cảm thấy, con nhà mình xinh đẹp mới là nguyên nhân mà các nàng đến nơi đó.

Sau khi Diệp tổng biết chuyện, vung bàn tay to của mình lên.

Buổi chiều, xe buýt sẽ quay lại sau một tiếng!

"Lão bản, đều là người quen," Tô Linh Sam từ phía sau lưng Tô Sam Sam thò đầu ra, "Có giảm giá không?"

Trương Gia Tây không ngẩng đầu lên trả lời: "Hát thì giảm 9%, nhảy thì 8%, hỗ trợ tuyên truyền sẽ được miễn phí một phần nước uống." Nàng dừng lại một chút, "403, tớ khuyến khích cậu nên nhảy, hát thì dễ dọa mèo chạy đi lắm."

"Trương lão bản cậu xem thường tớ!"

Mặc dù nói như vậy, Tô Linh Sam vẫn tức giận đứng trên sân khấu, nghiêng đầu hỏi: "Tớ nhảy cái gì?"

"Tùy cậu, có một máy karaoke bên cạnh đó."

Tô Sam Sam thích thú ngồi trên sofa, quay đầu hỏi: "Lão bản, có thể để em ấy nhảy một mình, tất cả mọi người đều được giảm giá không?"

Trương Gia Tây ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt tràn ngập mong chờ của mọi người, khóe miệng giật giật. Nàng suy nghĩ một hồi, mỉm cười: "Vậy với điều kiện là cậu ấy phải nhảy một công diễn thì sao?"

Trần Vũ Như nhất thời sặc không khí, vỗ vỗ vai của Trương Gia Tây: "Lưu lại một đường làm người, ngày sau còn hảo hảo gặp lại."

"Nếu cậu nhảy cùng với cậu ấy," Trương Gia Tây bĩu môi, "Cũng chỉ cần nhảy nửa công diễn."

Trần Vũ Như im lặng nhìn nàng.

"Từ chối mặc cả," Trương Gia Tây lắc đầu cười, thấp giọng, "Tớ không dễ gì vay được tiền."

Trần Vũ Như bĩu môi, buông tha cho Trương Gia Tây, đi về phía của Tô Linh Sam.

"Hay là chúng ta cùng nhau nhảy nhỉ?" Trương Vũ Hâm xoa xoa cằm, hai mắt sáng lên, "Cùng sau nhảy một bài thì có thể được giảm giá đúng không? Nhưng mà," Cô mỉm cười nhìn Trương Gia Tây, "Tiểu muội muội có thể giảm giá thêm được không?"

Trương Gia Tây gật đầu: "Đương nhiên rồi, mỗi người một ly."

"Tự do chọn lựa sao?"

"Ừm."

Vì vậy khi Thẩm Mộng Dao kích động lôi kéo Trương Hân chạy vào, tất cả thành viên của Ân Thỏ vẫn còn đang nhảy 《Quỹ tích ánh sáng》.

"Dao Dao, em kéo nhầm người rồi!" Hứa Dương Ngọc Trác bổ nhào lên trên lưng của Trương Hân, vừa tức giận vừa buồn cười lắc đầu, "Viên Nhất Kỳ ở phía sau!"

"A di là nữ nhân xấu xa."

Quách Sảng than thở một câu, chưa kịp phản ứng thì đã bị Viên Nhất Kỳ nắm cổ áo, cười lạnh kéo vào trong quán cafe mèo.

Thẩm Mộng Dao có chút xấu hổ buông tay ra, im lặng từng bước đi về phía bên cạnh. Viên Nhất Kỳ buông Quách Sảng ra, mặt không đổi sắc chen vào giữa nàng và Trương Hân, đưa tay ra nắm lấy tay nàng.

Thẩm Tư Kỳ và Viên Niệm Dao nhìn nhau, khoanh tay đứng ở một bên.

"Chào mừng đến với quán cafe mèo Bành Khấu, mời lên lầu hai chơi với mèo~"

Mọi người vừa bước vào đều theo bản năng mà nhìn về phía Trương Tiếu Doanh đang nhảy múa trên sân khấu.

"À, chị ấy đang nhảy, không nghe được đâu." Trương Gia Tây lắc đầu cười.

Trương Gia Hoàn mỉm cười mang ra một mâm đầy ly Mocha đá, đưa về phía các nàng.

"Đến rồi đây!"

Hứa Hân là người đầu tiên lao đến, cầm hai ly rồi bỏ chạy.

"Mỗi người một ly!"

"Mình lấy cho baba!"

Trương Hân một tay nhận cà phê, một tay xoa đầu Hứa Hân, cười hiền giống như một vị cha già.

"Này này này," Tô Linh Sam bất mãn hét lên, "Đồ uống của tụi này đâu?"

Lời còn chưa dứt, Trương Gia Ninh đã đứng cầm thực đơn xuất hiện bên cạnh nàng, nghiêng đầu nhìn nàng một cách vô tội.

"Đây là ưu đãi của vị khách này sau khi quay vlog tuyên truyền," Trương Gia Tây đưa tay về phía Trương Hân, "Vì quán nổi tiếng nên đương nhiên phải thêm vài ly rồi."

Quách Sảng là người đầu tiên phản ứng, tay không cầm cafe cất điện thoại vào trong túi, nắm chặt tay đấm đấm lưng cho Trương Hân: "Baba vất vả rồi, cảm ơn baba."

Nụ cười của Hứa Hân lập tức cứng đờ lại.

Mọi người cười rộ lên, vây quanh Trương Hân đang ngồi trên ghế, đấm chân bóp vai, hi hi ha ha náo loạn một lúc lâu. Thành viên Ân Thỏ nhân lúc hỗn loạn gia nhập chiến trường, chỉ có Trương Hoài Cẩn là ôm ly trà sữa của mình ngồi ở một bên, có loại cảm giác "Thế gian này ai cũng say chỉ có mình ta là tỉnh".

Trương Hân phản kháng không thành công, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi yên, thỉnh thoáng lại tránh né móng vuốt không biết là của ai.

Trương Gia Tây cười đến hỏng, hô lên: "Các vị khách mời lên lầu chơi với mèo, nếu còn ở dưới đây thì người khác vào không được."

Lúc này Trương Hân mới được tha, chỉ còn Hứa Dương Ngọc Trác vẫn còn dính trên người cô không chịu đi.

"Baba, chị ôm chị ấy về đi."

Tôn Trân Ny cười gợi ý, quay đầu lại kéo Quách Sảng với Hứa Hân chạy đi. Lâm Thư Tình run sợ nửa giây, kéo Tưởng Thư Đình đang muốn nói gì đó đuổi theo.

"Đừng nhìn em," Viên Nhất Kỳ lạnh lùng, chỉ có khóe môi hơi nhếch lên mới cho thấy tâm trạng của cậu không tồi, "Em ghen tị."

Thẩm Mộng Dao nghe vậy liền thu lại đôi tay đang muốn đưa ra hỗ trợ của mình.

Trương Hân khóc không ra nước mắt, nhìn đôi mắt sáng trong của Hứa Dương Ngọc Trác lại không nói được gì, chỉ có thể ôm lấy nàng, đi về phía cầu thang.

Trương Gia Hoàn nhìn thấy mọi người đều đã lên lầu mới mở cửa ra: "Có thể vào rồi."

Các fan ở ngoài cửa chụp ảnh nối đuôi nhau mà vào.


Quán cafe mèo dần dần trở nên bận rộn, Bành Gia Mẫn thở dài vì không được gặp các con của mình thường xuyên nữa. Một ngày nọ, Do Miểu thật sự chịu không được nữa, ép cô đến quán.

"Baba của các em nhớ các em."

Lưu lại những lời này với Bành Gia Mẫn, Do Miểu không chút lưu tình xoay người rời đi.

Ba tỷ muội nhà họ Trương ngơ ngác nhìn cô.

Không đợi cô nói gì, một người từ trên lầu hai đi xuống, đứng trên bậc thang dựa vào tường: "Con của em sao?"

Bành Gia Mẫn theo tiếng nói mà nhìn sang, lúc này người cố ý tránh đi đang nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc phức tạp.

Đầu lưỡi của Bành Gia Mẫn nhất thời bị cột lại, hơn nửa ngày mới lưu loát nói ra được một câu đầy đủ: "Chị, sao chị lại ở đây?"

"Công diễn buổi chiều vừa mới kết, chị đến đây một lát." Trương Tiếu Doanh mỉm cười thờ ơ, lại nghiêng đầu, "Mấy nhóc ấy họ Trương Sao?"

"Ừm." Bành Gia Mẫn không được tự nhiên, quay đầu sang nơi khác.

"Tên là gì?"

"Đứa lớn nhất Trương Gia Tây, lớn thứ hai Trương Gia Hoàn, đứa út Trương Gia Ninh."

Ba đứa nhỏ cúi đầu, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.

"Trương? Gia?" Trương Tiếu Doanh trầm ngâm một hồi, lại mỉm cười, "Sao lại theo họ của chị?"

Bành Gia Mẫn đỏ mặt, nhưng vẫn cố mạnh mẽ nói ra một câu: "Sao chị biết là theo họ của chị?"

"Nếu không theo họ của chị, vậy không phải mấy nhóc ấy nên là họ Do sao?"

"Sẽ không," Bành Gia Mẫn không chút do dự đáp lại, "Em với chị ấy là huynh đệ."

"Ừm, huynh đệ."

Nghe thấy lời nói ẩn chút ý tứ châm chọc của nàng, Bành Gia Mẫn nhíu mày, ngẩng đầu lên: "Chỉ là huynh đệ thôi."

Trương Tiếu Doanh không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô.

Không biết vì cái gì, tiếng vui đùa náo nhiệt trên lầu cũng dần dần giảm lại, chỉ còn có thể nghe thấy tiếng kêu mềm dịu cầu được ôm của mèo nhỏ.

Không biết là đã qua bao lâu, Trương Tiếu Doanh thở dài, xoay người rời đi.

Bành Gia Mẫn quýnh lên, theo bản năng mà gọi: "Kona!"

Bước chân của Trương Tiếu Doanh dừng lại.

"Em, em. . . . . ." Bành Gia Mẫn cắn môi, tiến vài bước về phía trước, "Em vẫn luôn thích chị! Em chưa bao giờ thay đổi!"

"Ý của em là, chị thay đổi rồi sao?"

Thấy ý của mình bị xuyên tạc, Bành Gia Mẫn nhất thời trở nên lúng túng, do dự nửa ngày cũng không biết nên nói gì, chán nản cúi đầu.

Đột nhiên, cô nghe thấy một tiếng cười rất trầm, rất thấp.

"Chị cũng vậy."

Bành Gia Mẫn kinh ngạc ngẩng đầu, không biết từ khi nào mà Trương Tiếu Doanh đã bước xuống bậc thang dưới cùng, nghiêng đầu mỉm cười nhìn cô.

Nhìn thấy bộ dáng có chút sợ hãi của cô, Trương Tiếu Doanh bật cười, đưa tay về phía cô: "Tiểu bằng hữu?"

"Tỷ tỷ!"

Trương Gia Hoàn rất sáng suốt kéo tỷ muội đang ngập tràn cao hứng xem náo nhiệt ngồi xổm xuống, tránh làm ô nhiễm đầu óc non nớt của chính mình.

Trên lầu vang lên tiếng cười nói ồn ào.


"Hửm? Mọi người hỏi Tiểu Bành sao?" Do Miểu xoa xoa đầu của Ryan, có chút bất lực, "Gia hỏa đó bỏ rơi tớ một mình cô đơn để đi tìm Kona rồi."

"Ừm, Bành Khấu còn sống."

————————————————————————

Chương này từ tháng 8 năm ngoái rồi mà giờ tui mới thấy :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro