[Hân Dương] Hôn lễ trong mơ
Tác giả: 庆天知书
Source: http://qingtianzhishu.lofter.com/post/31bebcfe_1cc234f2b
____________________________________________________________________
"Công diễn sinh nhật sắp bắt đầu rồi! Trương Hân đâu!"
Hứa Dương Ngọc Trác vừa thay đồ vừa thét, không khó nghe ra được cơn tức giận của nàng đã lên đến đỉnh điểm.
Các thành viên H đội biết rõ nội tình không dám nói lời nào, chỉ có thể mơ hồ nói: "Sắp rồi" "Đang trên đường" "Chị ấy sắp đến rồi".
"Làm cái gì vậy! Chậm như vậy! ! !"
Tôn Trân Ny vừa dỗ Mama đại nhân của mình vừa thúc giục Quách Sảng nhanh chóng gọi điện thoại cho Trương Hân. Quách Sảng vội vàng lấy điện thoại ra, bấm vào người được ghim trên đầu khung wechat bắt đầu rống: "Baba! Chị đâu rồi!"
"Giúp chị kéo dài thời gian một chút.......sắp rồi......"
"Một tiếng trước chị cũng nói như vậy!"
Quách Sảng không hề chậm trễ, chỉ có thể nháy mắt với đứa con thứ 3 thứ 4.
"Dương Dương, đừng nóng vội a~"
Hứa Dương Ngọc Trác, SNH48 Gen 3, năm nay tốt nghiệp.
Đây là công diễn sinh nhật cuối cùng của nàng.
Trương Hân là đồng đội của nàng, là bạn cùng phòng của nàng, là.......
Bạn gái của nàng.
Thời điểm quan trọng như vậy mà bạn gái lại không đến, Dương Dương cảm thấy rất khó tin.
Lúc này, Trương Hân đang lo lắng chờ đợi ở cửa sau.
"Alo, cậu xong chưa? Công diễn sắp bắt đầu rồi!"
"Cậu mới đặt làm nhẫn hôm qua! Hôm qua tớ đã phải hối thúc người ta lâu đến như vậy, hôm nay còn phải đưa nhẫn đến cho cậu!" Giọng nói của Kim Cát Nhã cực kỳ u oán, "Hôm nay nếu như cậu bị A Dương cự tuyệt thì cũng đừng có về nhà của minh tinh ta đây! Xấu hổ!"
"Aiya, được rồi Cát Nhã, tớ sai rồi, cậu nhanh chân lên được không?"
"Hừ!"
Cúp máy, Trương Hân bước đi thong thả trên đường, không ngừng tưởng tượng đến phản ứng của Hứa Dương Ngọc Trác.
Cậu ấy sẽ đồng ý chứ?
Trương Hân, SNH48 Gen 3, năm nay tốt nghiệp.
Đây là công diễn sinh nhật cuối cùng của người mà cô yêu nhất.
Hứa Dương Ngọc Trác là đồng đội của cô, là bạn cùng phòng của cô, là...........
Bạn gái của cô.
Không, có thể sau hôm nay sẽ không còn là như vậy nữa.
Thời điểm quan trọng như vậy sao cô có thể không đến đây?
Đều là do Kim Cát Nhã quá chậm, nhất định là vậy.
(Kim Cát Nhã: Nhìn thấy đôi mắt xem thường của ta không?)
Sau khi Hứa Dương Ngọc Trác phát hoả lần thứ 7, Trương Hân cuối cùng cũng từ cửa sau tiến vào, nhanh chóng thay đồ sau đó đứng trước mặt Hứa Dương Ngọc Trác cười ngây ngô: "Dương Dương, tớ xin lỗi mà~"
Hứa Dương Ngọc Trác hít sâu một hơi, vẫn không đành lòng trách cô.
"Đi thôi." Nàng nắm chặt tay Trương Hân, "Cùng nhau báo đề mục đi."
À đúng rồi, hôm nay cũng là công diễn sinh nhật của Trương Hân.
Nàng đã quên.
Trương Hân lè lưỡi, tay trái mười ngón tương khấu với Hứa Dương Ngọc Trác.
Đồng đội nhìn thấy nhưng không thể trách, nhưng Hứa Dương Ngọc Trác thì đỏ cả mặt.
"Chào mừng mọi người đến xem........."
Hai giọng cùng vang, dưới sân khấu điên cuồng.
"Mình là SNH48 Team HII Trương Hân!"
"Hứa Dương Ngọc Trác!"
"Hân Dương! ! ! ! ! ! !"
Dưới sân khấu điên cuồng đánh call.
Cẩu ba lần này phá lệ tốt bụng, cho Nhất nhị tỷ B trạm một chủ đề công diễn sinh nhật riêng.
Nhất Hân Hướng Dương, Hứa Nguyện Thành Quang.
Thật sự không biết là ai đã đặt tên như vậy.
Từ đèn trên trần xuống đến sàn nhà, hai nhân vật chính tự mình xuống tay, biến nhà hát thành........phòng tân hôn? ? ?
À, là hiện trường hôn lễ.
Có thể nhìn thấy cánh hoa hồng đỏ khắp nơi, bong bóng tình yêu màu đỏ rực bay đầy trời, nhạc nền là 《Party On Me》cùng 《Light Me》đầy quen thuộc, còn có một bài hát trữ tình phổ biến do hai người sáng tác ------ 《To Be Together》.
Có cảm giác giây tiếp theo nên có người nói "Chào mừng đến với hôn lễ của Trương Hân tiên sinh và Hứa Dương Ngọc Trác nữ sĩ".
Đại MC rất vui vẻ.
Mọi người biết rõ nội tình điên cuồng ám chỉ rằng Trương Hân đã chuẩn bị sẵn sàng, còn dặn Hứa Dương Ngọc Trác chút nữa sẽ có một bất ngờ lớn, ngàn vạn lần đừng sợ hãi.
"Biết rồi biết rồi~" Hứa Dương Ngọc Trác mỉm cười, liếc nhìn Trương Hân, "Thẳng nam này sẽ có bất ngờ gì cho tớ đây?"
Trương Hân cười gượng một tiếng: "Tớ không thẳng........"
"Ohhhhhhhhhhhhhh! ! ! ! !"
"Không phải như mọi người nghĩ đâu!" Trương Hân lập tức luống cuống, "Ý của mình là mình không phải thẳng nam! Không phải thẳng nam!"
"Ohhhhhhhhhhhh! ! !"
Hứa Dương Ngọc Trác nắm lấy cổ Trương Hân: "Liên minh thẳng nữ vĩnh viễn không thua!"
"Trương Hân không tính!"
Quách Sảng ở phía sau ồn ào.
Nhân lúc hỗn loạn, Trương Hân tháo tai nghe xuống: "Thẳng nữ?"
Hứa Dương Ngọc Trác liếc mắt xem thường nhìn cô, tay phải chạm lên thắt lưng nhéo một cái: "Có phải thẳng nữ hay không cậu không biết sao?"
Trương Hân ăn đau kêu một tiếng, vội vàng xoa xoa chỗ bị nhéo, nhìn thấy ánh mắt có chút u oán của Hứa Dương Ngọc Trác.
Còn có thể làm gì bây giờ.
Lão bà nhà mình, sủng!
Tiết mục sinh nhật được nhiều người mong đợi.
Mọi người lo lắng chờ đợi.
Thanh âm của Trương Hân đột nhiên vang lên.
"Năm nay, là năm thứ 8 mình cùng Hứa Dương Ngọc Trác quen biết nhau."
Lờ đi sự điên cuồng bên dưới sân khấu, thanh âm phá lệ ôn nhu.
"Ai cũng không ngờ được, chỉ vì một câu vui đùa "Về sau cũng phải làm bạn cùng phòng nha", mà chúng ta đã làm bạn cùng phòng của nhau được 8 năm. Mình tin khoảng thời gian này sẽ càng dài hơn, mình hy vọng nó có thể kéo dài vô hạn."
Thanh âm có chút tiếu ý của Hứa Dương Ngọc Trác cũng vang lên.
"Cuộc sống tám năm qua không thể dứt bỏ được, ràng buộc tám năm qua không thể thay thế được. Chúng ta tay trong tay cùng sóng vai nhau vượt qua chông gai cùng đêm tối, đón lấy ánh sáng thuộc về chúng ta."
"Nhất Hân Hướng Dương, Hứa Nguyện Thành Quang."
Hai người nghiêm túc, kiên định nói ra tám chữ này, như thể đang tuyên thệ.
"Aaaaaaaaaaa! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
Tiếng nhạc xa lạ nhẹ nhàng vang lên, Hứa Dương Ngọc Trác một thân váy dài, chậm rãi bước ra từ sau tấm màn sân khấu màu đỏ.
『Vẫn nhớ bộ dáng ngây ngô khi vừa mới gặp
Trong nháy mắt cậu đã là thiếu niên
Ánh sao lấp lánh thay thế bao ngày đêm
Chúng ta vẫn cùng nhau theo đuổi ước mơ của mình』
Bức màn mở ra, Trương Hân trong bộ vest đen ngồi trên ghế.
「Bước lên ánh sáng tìm kiếm hướng đi của mình
Như vầng trăng sáng xua tan mê mang trong lòng tớ
Rõ ràng năm ấy giá lạnh tuyệt vọng như thế
Tớ dường như đã quên đi vết thương mà mình đang mang」
Cô đứng lên, đi đến phía trước nắm chặt lấy tay của Hứa Dương Ngọc Trác.
「Không ai có thể viết được câu chuyện của chúng ta」
『Chỉ có chúng ta viết được』
「Tớ không quan tâm đến lời bàn tán vô lý của người khác」
『Sao phải quan tâm những lời bàn tán』
「Tên của cậu vĩnh viễn là giới hạn của tớ」
『Cũng là giới hạn của tớ』
「Chúng ta vẫn sẽ có vô số cái tám năm」
Hai người đứng giữa sân khấu, tựa lưng vào nhau.
『Những hạt mưa rơi xuống giữa bãi cỏ
Cậu buông dù che cho tớ đến khi trời hửng sáng
Chúng ta sẽ từng bước hướng về phía cung điện
Điều hoà chưa bao giờ làm điều khiển từ xa thất vọng』
Mười ngón tương khấu, Trương Hân ngẩng đầu mỉm cười.
「Một câu tớ thích cậu sẽ không vô vọng
Giấy trắng mực đen viết xuống câu tương lai còn dài
Trong bữa tiệc linh đình tớ nhìn cậu mỉm cười
Đôi môi khẽ mở khéo léo nói ra câu tớ yêu cậu」
Xoay người lại, nhìn nhau.
『Không ai có thể viết được câu chuyện của chúng ta』
「Chỉ có chúng ta viết được」
『Tớ không quan tâm đến lời bàn tán vô lý của người khác』
「Sao phải quan tâm những lời bàn tán」
『Tên của cậu vĩnh viễn là giới hạn của tớ』
「Cũng là giới hạn của tớ」
『Chúng ta vẫn sẽ có vô số cái tám năm』
「Tám năm bên nhau」
Trán áp lên nhau, mắt nhắm lại.
『Chông gai khắp nơi thì có sao」
『Lời bịa đặt vô lý thì có sao」
『Vạn nhân phản đối thì có sao」
『Lời thật lòng sao phải sợ xa cách nhau」
『Lời thật lòng」
『Không sợ xa cách nhau」
"A a a a a a a a a a a a! ! ! ! ! ! ! !"
Dưới sân khấu điên rồi.
Sao lại là một bài hát mới chứ?
Đến lúc đọc thư rồi.
Hứa Dương Ngọc Trán nhìn thấy chiếc điện thoại quen thuộc, mím môi cười.
Trên người nàng chính là chiếc váy cưới tuyết trắng từ màn diễn trước, rất giống tân nương. Mọi người xung quanh đều là một thân đồ đen, thật giống phù rể và phù dâu.
Trương Hân chạy đến, đứng bên cạnh Hứa Dương Ngọc Trác.
Hứa Dương Ngọc Trác theo bản năng nhìn về phía Thẩm Mộng Dao, ý bảo nàng có thể dẫn dắt tiến trình nhưng lại nhìn thấy nàng đang cười ngây ngô.
"A Dương."
Hứa Dương Ngọc Trác quay đầu lại, Trương Hân không biết từ đâu lấy ra một chiếc hộp nhỏ, đầu ngón tay không ngừng vuốt ve.
"Ừm." Nàng cầm mic lên tiếng.
"Tớ xin lỗi vì hôm nay đã đến trễ, nhưng vật này rất quan trọng," Trương Hân ấn tai nghe, nâng mắt nhìn về phía phòng điều khiển, "Quan trọng đến mức tớ đã lo lắng về nó rất rất lâu."
Tiếng nhạc quen thuộc nhẹ nhàng vang lên.
Trương Hân quỳ một gối xuống, ngẩng đầu nhìn vào mắt Hứa Dương Ngọc Trác.
"A Dương, cậu nguyện ý gả cho tớ chứ?"
Hộp nhỏ đỏ thẫm mở ra, chiếc nhẫn kim cương trong suốt lấp lánh.
Dưới sân khấu điên cuồng.
Hứa Dương Ngọc Trác sững người, trong mắt chỉ có vẻ mặt đầy mong đợi của Trương Hân.
"Tớ.........." Nàng cắn môi dưới.
Không thể nào.
Trái tim của Trươg Hân bắt đầu nhói đau, ánh sáng trong mắt cũng dần mờ đi.
Trên môi truyền đến xúc cảm mềm dịu, trọng tâm cô không vững liền ngã xuống đất, tay trái không quên che chở cho đầu của Hứa Dương Ngọc Trác.
Dường như cô đã quên, A Dương nhà cô vẫn luôn dùng hành động để thể hiện.
Tiếng hô của các fan dưới sân khấu chấn động cả tai.
"Đồ ngốc," Hứa Dương Ngọc Trác cười khúc khích bên tai Trương Hân, "Tớ đã đồng ý rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro