[Hắc Miêu] Tương lai còn dài
Tác giả: 是祁那个什么迟来的
Source: https://weibo.com/6453104830/KqEUlCyRX
Trả flag~
——————————————————————————————
1. Hậu trường nhà hát
"Trung tâm vẫn chưa có điện, chúng ta đi ăn lẩu nhé?" Trương Hân xem tin nhắn mà fan gửi cho mình trong pocket, cảm nhận được tác phẩm của mưa to gió lớn bên ngoài, xoay người nói với các thành viên vừa hoàn thành ngày thủ diễn thứ hai.
"Ừm, được a" Tưởng Thư Đình đi đầu trả lời, "Điện thoại của em hết pin, hẳn là Haidilao vẫn còn mở cửa, tiện thể đi mượn sạc dự phòng luôn."
"Em thì sao cũng được, mọi người quyết định đi." Vương Dịch bấm điện thoại, không biết là đang trả lời tin nhắn của ai.
"Được! Haha ăn! Đúng rồi, nhớ là tối nay em sẽ cùng với các chị về nhà ngủ nha!" Tôn Trân Ny sợ hãi khi nhớ đến con gián.
Hứa Dương Ngọc Trác ghét bỏ nhìn nàng một cái: "Đừng kéo chị đi tắm cùng với em nữa."
"Được rồi, hai người là người đi 50 bước thì cười hết 100 bước rồi." Lâm Thư Tình cuối cùng cũng cởi đôi giày da khó chịu ra, thở một hơi.
Thẩm Mộng Dao vừa thay đồ xong, nàng cất điện thoại vào trong túi, vén tóc ra khỏi áo: "Ăn Haidilao sao? Vậy thì em sẽ gọi xe~"
"Được" Trương Hân trả lời, "Chờ mọi người lấy banner xong rồi đi. Này, hai người bên kia! Nói em đó Quách Sảng! Chú ý ảnh hưởng!"
"Aiya, lo lắng muốn chết" Sảng Trấp Ti không quan tâm đến lời nói của baba mình, ngồi xuống bên cạnh Hách Tịnh Di, "Hôm nay em rất doạ người nhỉ?"
"Không có, rất tốt, rất đáng yêu, không có chút doạ người nào cả." Đại mãnh 1 Ukraine nghiêm túc trả lời.
Viên Nhất Kỳ duỗi thẳng nửa ống tay áo của mình, im lặng trợn tròn mắt.
"Quách Sảng, đường đường là một nữ nhân Tứ Xuyên, sao cậu lại có thể nhát đến như vậy?"
"Được rồi được rồi, cậu là người ít nhát gan nhất. Nếu cậu không nhát thì sao ngày đó không cho mọi người nói tên người kéo phiếu, cậu có thấy nhột không hả, Viên Nhất Kỳ?" Quách Sảng phản đòn.
"Khụ khụ, tình hình đã khác rồi," Thẩm Mộng Dao đi đến bên cạnh Viên Nhất Kỳ hoà giải, "Lần sau sẽ mời Sảng Sảng của chúng ta ăn cơm, được không?"
"Haiz, không sao đâu~" Quách Sảng "hào phóng" xua tay, quay đầu nhìn Viên Nhất Kỳ rồi thở dài, "Chậc chậc, thật tốt khi được làm Đội trưởng phu nhân, làm gì cũng có người che chở, mình cũng muốn có phúc khí này a~"
"Phúc khí này cho cậu, cậu dám nhận sao?" Viên Nhất Kỳ dùng mắt phóng đao, nhướng mày nhìn về phía Hách Tịnh Di, "Từng là Quách Sảng k to the y, báo ứng sẽ đến với Hách Sảng."
Hách Tịnh Di, nguy hiểm.
2. Ghế sau Didi
Vì để đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên các nàng không ngồi chung một hàng, mặc dù sau khi chuyển qua tài khoản riêng thì Viên Nhất Kỳ thấy bình luận của các fan đều nhẹ nhàng hơn không ít, nhưng vẫn nên cẩn thận.
Tài khoản cá nhân có tên "người dùng xxxxxx" này không đăng gì, chỉ thỉnh thoảng lên xem các bài đăng của blogger về Sông thôi. Bài học xương máu vẫn còn nhớ rõ đến như vậy, các nàng đều trưởng thành hơn rất nhiều.
Sự thật chứng minh, thời gian thực sự rất kỳ diệu, sau khi vượt qua những thăng trầm, hai người đều học được cách khống chế cảm xúc của mình, cách xử lý mâu thuẫn, cách cư xử hoà hợp đúng mực khi ở chung trước ống kính. Các nàng rất cẩn thận, thận trọng, sợ một bước đi sai lầm nào đó sẽ lại giẫm lên vết xe đổ.
Không ai muốn như vậy.
Viên Nhất Kỳ tắt điện thoại rồi nhắm mắt lại, trên đầu là trần xe màu trắng sữa. Tiếng mưa rơi lên trên cửa kính xe làm trái tim đang hỗn loạn của em càng thêm phiền não. Không phát huy tốt khi kéo phiếu là một, nhưng nguyên nhân khác phía sau ngoại trừ em cùng Thẩm Mộng Dao ra thì không còn ai biết.
3. Haidilao
Đến rồi.
Thẩm Mộng Dao rất tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh em, fan Sông tốt hơn những người khác ở chỗ là sẽ không quấy rầy lộ trình riêng. Viên Nhất Kỳ đưa thực đơn cho nàng đồng thời hỏi có ai muốn trực tiếp ăn lẩu không, mọi người không hẹn mà cùng lắc đầu, thủ diễn dùng quá nhiều sức, bây giờ no bụng mới là cái quan trọng nhất.
Sau khi nhận được câu trả lời, em mở pocket ra báo bình an với fan, tiện thể chia sẻ những chuyện thú vị trong nhà hát do mưa gió mang lại. Thẩm Mộng Dao nhìn thoáng qua điện thoại của em, nói: "Em đã trở thành một super idol rồi."
Khoé môi của Viên Nhất Kỳ khẽ nhếch lên: "Chị cũng là Berserker của em."
"Woa, mấy người này cũng quá nhanh rồi" Tư thế của Tưởng Thư Đình cho thấy là đang lướt Douyin, "Nghe tiếng call này, Hắc Miêu thật ngọt~"
Lâm Thư Tình nhìn qua, "Tưởng Thư Đình em không nhìn kỹ, cái này nên nói là WMa thật ngon, được không?"
Hứa Dương Ngọc Trác đã quen với chuyện này: "Sau này sẽ còn nhiều lần như vậy nữa mà, bình tĩnh một chút đi~"
"Được rồi được rồi, Sảng Sảng đừng chơi điện thoại nữa, kéo phiếu vất vả rồi, mau ăn đi." Trương Hân vẫn là sủng đứa thứ hai nhất.
"Thêm một chút thịt a, ba ốm như vậy mà." Tôn Trân Ny nói.
A Hân không nói gì, từ khi con cả trở về từ đoàn phim liền nhiễm giọng điệu kỳ kỳ quái quái này, mặc dù khi công diễn không nghe ra được, nhưng khi nói chuyện phiếm vẫn sẽ có một chút accent, làm cho người sắt của chúng ta cảm thấy có chút không ổn.
4.
"Viên Nhất Kỳ, em ăn nhiều một chút~ đừng lúc nào cũng nghịch điện thoại." Thẩm đội cúi người giáo huấn vị thuộc hội sau 2000 cầm đũa không đến 20 phút này.
"Dạ dày của em nhỏ, chị cũng không phải không biết," Em buộc phải ngẩng đầu phản bác vợ mình, "Thật sự ăn không vô, Thẩm Mộng Dao."
"Không được không được! Phải ăn nhiều một chút! Nếu không cơ thể sẽ chịu không được!" Nàng ngồi xuống khẽ giận nói, tay phải lại gắp một miếng thịt bò cho Viên Nhất Kỳ. Viên Nhất Kỳ bất đắc dĩ phải buông điện thoại.
Em thả lỏng cơ thể tựa đầu lên vai nàng, đầu cọ cọ lên cần cổ nàng, mùi hương quen thuộc yên lòng xuyên qua khứu giác đến bên trong tiềm thức của Viên Nhất Kỳ. Em siết chặt eo người bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Có phải em không đủ tốt không, Thẩm Mộng Dao?"
Động tác của Thẩm đội dừng một chút, suýt nữa làm rơi miếng thịt mình đang gắp, nàng quay đầu, cẩn thận hỏi: "Sao vậy? Có phải vì chuyện kéo phiếu hôm nay không?"
Nàng hiểu Viên Nhất Kỳ, người này luôn có những tiêu chuẩn và yêu cầu cao với chính bản thân, rất dễ vì những chuyện nhỏ nhặt mà đi vào ngõ cụt. Nàng nâng giọng an ủi Tiểu Viên: "Không sao đâu, Tiểu Hắc của chúng ta đã rất tuyệt vời rồi."
"Không phải vì chuyện này" Viên Nhất Kỳ thấp giọng nói, em ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt đen trong suốt của Thẩm Mộng Dao, không biết nên nói như thế nào, lại thở dài, "Quên đi, ăn trước đã."
Thẩm Mộng Dao không biết đứa trẻ này đã bị cái gì kích thích, còn nhầm lẫn đưa cho Viên Nhất Kỳ một dĩa rau, Tiểu Hắc vô lại muốn được nàng đút, rất vinh dự mà nhận được ánh mắt xem thường của H đội.
"Dao Dao, chị chiều chị ấy như vậy là không được." Tôn Trân Ny hét lên một tiếng, nàng thật sự nhìn không nổi nữa.
"Em quản chị ấylàm gì, Thẩm Mộng Dao nguyện ý," Viên Nhất Kỳ một miệng đầy thịt nói, "Kẻ đáng thương không có bạn gái."
Trân Ny ăn một ngụm tro, tức giận trộn thịt cừu trong bát nước chấm hai lần.
5. Trung tâm sinh hoạt
Khi quay về trung tâm đã là hơn 3 giờ, tối đến mức không nhìn thấy tay của bản thân, dù thành viên các đội có dùng đủ loại phương pháp để duy trì độ sáng, nhưng vẫn là đèn nhỏ, sáng đến đâu cũng không thể làm trung tâm sáng trở lại.
Thẩm Mộng Dao uống một chút rượu, hơi say dính trên người Viên Nhất Kỳ, em mơ mơ màng màng vui vẻ vì hôm nay mưa to, nếu trời nắng chói chang thì nhiệt độ trong phòng không biết sẽ tăng lên đến bao nhiêu.
Viên Nhất Kỳ bật đèn hoàng hôn lên, lúc mua cũng không ngờ là có thể dùng như vậy, Tuotuo vốn đang nằm ngủ dưới bàn, sau khi nghe thấy tiếng cửa mở thì từ từ tỉnh dậy. Em "suỵt" một tiếng với con trai cưng của nàng, nói: "Tuotuo, nhỏ tiếng một chút, Mama đang ngủ."
Tối nay hẳn sẽ không có điện, chỉ hi vọng lượng nước ấm còn lại trong máy nước nóng đủ để cho các nàng tắm rửa. Em muốn đặt Thẩm Mộng Dao lên giường đi tìm quần áo để tắm, nhưng khi đôi tay vừa buông lỏng ra liền bị người kia kéo lại.
"Tiểu Hắc. . . Em đi đâu đó. . ."
"Đi tìm quần áo a, đồ ngốc" Viên Nhất Kỳ cúi đầu vén tóc của Thẩm Mộng Dao ra sau tai, "Phải tắm rửa, ngoan."
"Vậy em nói cho chị biết tại sao hôm nay tâm trạng lại không được tốt trước đi. . ." Giọng của nàng vốn đã mềm mại, uống rượu xong có vẻ nhu thuận hơn.
"Cũng không có gì nhiều" Thế nhưng Viên Nhất Kỳ lại cảm thấy xấu hổ, "Chỉ là, ừm. . . hai ngày này rất nhiều người gọi chị là lão bà. . . . . . . . ." Giọng của em dần yếu đi.
Tập luyện lâu như vậy, em đã sớm đoán được unit 《Uyên》sẽ làm mình có thêm không ít tình địch. Nhưng khi ngày này thực sự đến, em ít nhiều gì cũng cảm thấy khó chịu. Cho dù chia tay hai năm làm Viên Nhất Kỳ trưởng thành hơn không ít về mọi mặt, nhưng xét cho cùng thì em vẫn là đứa trẻ sau 2000 có dục vọng chiếm hữu đối với người yêu của mình.
"À. . . Hoá ra Tiểu Hắc ghen tị a. . ." Thẩm Mộng Dao ôm em, cằm bị Viên Nhất Kỳ câu lên, em cúi đầu xuống hôn nàng.
"Không có điện. . . có chút nóng. . ." Sau khi tách ra, mèo nhỏ mở to hai mắt, vô tội nói.
Viên Nhất Kỳ bỗng nhiên nghĩ đến cái đuôi có lông xù được buộc quanh thắt lưng nàng, Thẩm Mộng Dao không biết đã thay đổi tư thế sang quỳ nằm úp sấp xuống từ khi nào, dưới ánh đèn mơ hồ, đường cong thắt lưng của nàng càng thêm dụ hoặc.
Mèo nhỏ kéo ống tay áo của em, liếm môi: "Viên Nhất Kỳ, vậy có làm hay không?"
6. Ở 336
"Không phải nói là nóng sao? Không có điều hoà sẽ càng nóng hơn." Giọng em trầm xuống, xoay người thổi khí vào bên tai Thẩm Mộng Dao.
"Vậy thì lần sau chị sẽ đeo đuôi khi nhảy 《Uyên》."
7.
Cái gì chứ, dù cho Thiên Vương lão tử có đến đây thì 336 vẫn mát lạnh như Bắc cực.
8.
Chiếc áo khoác ngoài ngắn củn của Thẩm Mộng Dao đã bị Viên Nhất Kỳ cởi ra từ lâu, bây giờ đang treo mình trên tay nắm cửa. Viên Nhất Kỳ nửa quỳ giữa hai chân nàng, tay trái siết chặt cổ tay ấn ở bên trên đầu nàng, tay phải trượt từ trên eo xuống cởi bỏ thắt lưng, cúi người đặt lên trên cổ Thẩm Mộng Dao một nụ hôn ướt át.
Nhờ tốc độ tay luyện được khi chơi game mỗi ngày, trong vòng 2 phút em đã làm nửa thân trên của Thẩm Mộng Dao không còn mảnh áo nào. Ánh đèn ái muội làm bầu không khí càng thêm triền miên, Viên nhất Kỳ nhanh tay tháo móc áo lót, chuyển dời mục tiêu liếm cắn sang mảnh đất nóng bỏng này.
Người dưới thân cắn chặt môi cố gắng che giấu tiếng rên rỉ đang thoát ra, nhưng tiếng thở dốc muốn giấu càng thêm lộ đã phản bội nàng. Viên Nhất Kỳ rất yêu, từ trái tim đến cơ thể, ngay cả hơi thở vô tình phả lên làn da của Thẩm Mộng Dao cũng rất nóng. Em run rẩy, hôn lên cơ thể nàng một cái rồi lại một cái.
Không biết như thế nào lại khiến Viên Nhất Kỳ động lòng, em mở miệng.
"Thẩm Mộng Dao, thật muốn cho tất cả mọi người biết chị là của em."
"Lúc trước là vậy, bây giờ là vậy, sau này vĩnh viễn đều là vậy."
Em áp người lên cơ thể của Thẩm Mộng Dao, giọng bỗng trở niên buồn rầu, nghe qua có chút uỷ khuất.
Gần đây thật sự có rất nhiều chuyện, hai người áp lực đến mức thở không nổi, cũng may là ủng hộ lẫn nhau vẫn luôn thuận lợi hơn là bước đi một mình, suy cho cùng, đồng hành chính là lời tỏ tình lâu dài và thầm lặng nhất. .
Về cơ bản thì toàn bộ các màn trình diễn của 《Nhiệm vụ cuối cùng》đều theo phong cách ngầu và soái, một unit có lợi thế về phong cách như 《Uyên》rất dễ nổi bật giữa phong cách đối lập như vậy, huống chi chế tác của 《Uyên》vốn cũng không tồi. Mà Thẩm Mộng Dao làm C vị lại càng thêm được chú ý, hơn nữa cứ như vậy mà thuận lý thành chương thu được không ít fan nhận làm vợ. Theo lý mà nói thêm được fan là chuyện tốt, nhưng Viên Nhất Kỳ lại chút ý kiến với tiền tố này.
Rõ ràng mình mới là vợ của Thẩm Mộng Dao a.
Điều duy nhất đáng giá cảm kích là các fan đơn thôi bên dưới rất vui vẻ khi ở chung với nhau, thậm chí còn thành lập siêu thoại CP. Viên Nhất Kỳ càng nghĩ về điều đó thì lại càng cảm thấy uỷ khuất, ngay cả đơn thôi cũng có thể quang minh chính đại mà làm CP, các nàng lại không thể. Nhưng người trưởng thành lại phải cân nhắc rất nhiều thứ, em có thể cố gắng hết sức để tiêu hoá những cảm xúc không tốt mà không cần phải đi nói với Thẩm Mộng Dao, loại việc nhỏ nhặt này không cần phải làm lớn, để tránh hai người đều bị ảnh hưởng.
"Không sau đâu, Tiểu Hắc" Tỷ tỷ nói, "Chị luôn là của em."
Chòm sao Song Ngư bẩm sinh đã nhạy cảm và lãng mạn, hơi có chút ý thức bảo vệ chính mình, Viên Nhất Kỳ lại còn là người mạnh miệng. Năm 17 tuổi sống không chịu cúi đầu mà bày tỏ tình cảm của mình với Thẩm Mộng Dao, hiện tại rốt cuộc cũng đã học được cách bỏ đi tính ngạo kiều của mình mà dùng mỗi câu mỗi chữ vuốt ve mối quan hệ này. Thẳng thắn biểu đạt sẽ không bao giờ mắc sai, em trưởng thành đã sớm không còn muốn cùng Thẩm Mộng Dao chơi trốn tìm nữa, nhân sinh rất ngắn, tình yêu đơn giản này mới là điều các nàng cần phải làm nhất.
"Về sau chúng ta sẽ còn có rất nhiều, Viên Nhất Kỳ," Thẩm Mộng Dao cùng em mười ngón tương khấu, "Tương lai của chúng ta vẫn còn rất dài."
Ý của nàng rất rõ ràng: Chị là của em, không ai cướp được, đừng ghen tị.
Viên Nhất Kỳ không trả lời, Viên Nhất Kỳ hôn dọc lên khoé môi của tỷ tỷ theo từng đường gân.
Thẩm Mộng Dao ôm chặt lấy em, ngửa cổ chìm đắm trong nụ hôn ướt át của em, nàng qua loa buộc tóc cho Viên Nhất Kỳ, những sợi tóc đen bị mồ hôi làm ướt không chịu phục tùng, lúc này đang dính lên người đứa trẻ trước mặt nàng. Nói thật thì, Thẩm Mộng Dao vẫn thích mái tóc đen của em nhất, thuần khiết lại thẳng mượt, buộc lên nhưng vẫn thoải mái.
Viên Nhất Kỳ một tay chống đỡ cơ thể của mình, tay kia trượt xuống bên dưới cởi bỏ nút quần của nàng, nhưng quá trình này lại gặp một chút khó khăn, em bật cười: "Thẩm Mộng Dao, cái quần dài này của chị, ừm, có chút vướng víu."
Mặt nàng có lẽ đã đỏ bừng cả lên, giọng của Thẩm Mộng Dao giống như tiếng muỗi kêu: "Viên Nhất Kỳ, em có thể nhanh lên một chút không. . . . . ."
"Được, tuân lệnh." Em rút chiếc quần ra khỏi chân của tỷ tỷ, vùi đầu kéo chiếc quần lót ren xuống bằng hàm răng sắc nhọn của mình. Giữa hai chân Thẩm Mộng Dao đã nhiễm chút chất lỏng trong suốt, hơi ấm từ bên dùi phả vào mặt.
Viên Nhất Kỳ không yêu cầu tốc độ trong chuyện tình dục, dù cho lần này Thẩm Mộng Dao muốn em nhanh một chút, nhưng màn dạo đầu thì lại không thể không làm. Em nhẹ nhàng dùng môi mình áp sát vành hoa, cố gắng không để răng nanh của mình chạm vào phần da thịt mềm mại ở nơi riêng tư kia.
Thẩm Mộng Dao run rẩy, đã làm rất nhiều lần như vậy nhưng nàng vẫn nhạy cảm với động tác của Viên Nhất Kỳ, tiếng rên rỉ không kiềm được khẽ thoát ra khỏi cổ họng, ngón tay mảnh khảnh bấu chặt lấy ga giường.
Tuotuo ngồi trong góc, ánh mắt sâu như đáy biển nhìn đôi cẩu nữ nữ lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy này, có một thời gian Viên Nhất Kỳ đặc biệt khó chịu với đứa con trai bảo bối suốt ngày dính lấy Thẩm Mộng Dao, người thuộc hội sau 2000 này đến dấm chua của mèo cũng ăn.
Giống như cảm nhận được sự đòn đánh tâm lý của vợ chủ nhà mình, chậm rãi nhắm mắt lại.
Viên Nhất Kỳ đẩy mở đoá hoa ra, đầu lưỡi kích thích bên trong Thẩm Mộng Dao, nước bọt cùng dịch thể hoà vào nhau, những phân tử mê loạn của tình dục trôi nổi trong không khí. Ngón tay cái của em vuốt ve hạt đậu đỏ, bên tai truyền đến tiếng thở gấp ướt át của Thẩm Mộng Dao.
Đây chỉ mới là tiểu cao trào mà thôi.
Viên Nhất Kỳ thuần thục từ trong ngăn tủ lấy ra bao ngón tay, để Thẩm Mộng Dao hỗ trợ em mở đóng gói. Tỷ tỷ buông bàn tay đang bấu chặt lấy ga giường ra, ngoan ngoãn tháo mở theo đường răng cưa, trở thành đồng phạm của Viên Nhất Kỳ.
Cũng giống như trước kia, Thẩm Mộng Dao đeo vào cho em, nàng chủ động ngẩng đầu hôn lên cằm của Viên Nhất Kỳ, thuận tay câu lấy cổ của dấm chua vương: "Em có thể vào được rồi. . ."
Vậy, tốc chiến tốc thắng được rồi.
Em nâng ngón tay nhẹ nhàng tiến vào bên trong Thẩm Mộng Dao, chờ đến khi tỷ tỷ hoàn toàn thích ứng mới chậm chạy đưa đẩy. Ngón giữa của em bị da thịt mềm mại giữ chặt lấy, Viên Nhất Kỳ cảm thấy bản thân sắp bị hút vào trong.
Thật nóng a.
"Dao Dao." Em nhẹ giọng gọi nàng.
"Ưm. . . . . .?"
"Chị là vợ của Viên Nhất Kỳ, là người vợ đầu tiên cũng là người vợ cuối cùng suốt quãng đời còn lại của em, không ai có thể có được chị."
"Ừm. . . . . . chị là . . . . . vợ của em. . . Viên Nhất Kỳ, đừng chạm vào chỗ đó!"
Không biết em đã thêm ngón trỏ vào khi nào, hai ngón tay xuyên qua vách tường bên trong, tấn công vào điểm nhạy cảm của Thẩm Mộng Dao. Nếu muốn nhanh, vậy thì không thể không ma xát cọ cọ.
(Không biết đọc được ở đâu) 《Đạo làm 1》Điều thứ nhất: Nghe lời vợ.
Đôi chân mịn màng của Thẩm Mộng Dao quấn lấy người Viên Nhất Kỳ, để mặt người kia ra ra vào vào, gần như nửa người nàng đang dính lấy em, khoảng trống giữa cơ thể và giường đủ để không khí lưu thông.
Không có điều hoà, nằm trên nệm sẽ làm nhiệt độ cơ thể lưu chuyển theo khiến càng thêm nóng, Adrenaline tăng cao đẩy nhanh qua chỉnh bài tiết mồ hôi, nàng cảm thấy cả người mình vô cũng ướt át, dù cho có là thân trên hay thân dưới.
"Đa" đèn sáng.
Tại sao lại là lúc này?
"A——" Ánh sáng bất thình lình làm Thẩm Mộng Dao cảm thấy không khoẻ, nàng nhắm mắt lại, theo bản năng tìm kiếm môi của Viên Nhất Kỳ, năng lực phản ứng của người kia rất nhanh, ôm lấy hai chân của nàng tiến về phía phòng tắm:
"Nhân lúc đèn sáng tắm một chút." Viên Nhất Kỳ giải thích.
Thẩm Mộng Dao vùi đầu vào xương quai xanh của em, cảm giác mất trọng lượng cũng rất khó chịu, dù nàng biết Viên Nhất Kỳ sẽ không để mình ngã, nhưng vẫn ôm chặt lấy theo theo bản năng của con người.
Được rồi, thật ra ôm cũng rất chặt.
"Ngoan," Viên Nhất Kỳ bật chốt vòi hoa sen, "Đứng vững một chút, chúng ta xong liền ngủ."
9. Ở 348
Tuổi trẻ thật tốt, Viên Nhất Kỳ nghĩ. Khi em tỉnh dậy thì trung tâm đã sớm có điện, điều hoà ở 336 đủ mát, may mà tối qua em để ý rồi cắm chốt cắm vào, nếu không hôm nay thức dậy chắc chắn sẽ nóng giống như phòng tắm hơi.
Tối hôm qua đư Thẩm Mộng Dao đi sấy tóc cũng đã gần 6 giờ, nếu không phải vì có bão thì trời bên đã hẳn đã tờ mờ sáng. Viên Nhất Kỳ đắp chăn cho nàng, phòng ngừa vị tỷ tỷ vốn dễ sinh bệnh bị cảm, sau khi nhẹ nhàng rời giường rửa mặt thì lên báo fan buổi chiều sẽ lật bài trong siêu thoại, nhớ lại lần trước lật bài sôi nổi còn không chọc ghẹo một câu "Sẽ cố gắng công bằng"
Khi dậy em chỉ mặc một chiếc áo lót, sau khi ra khỏi phòng tắm liền tuỳ tiện lấy một chiếc áo phông trong tủ quần áo của Thẩm Mộng Dao mặc vào, dù sao hôm nay cũng không định livestream, cũng sẽ không có fan thấy.
Tính quay về 348 phục vụ miêu lương cho vị hoàng thượng kia, nếu không Ban tử hẳn sẽ cho em thêm một cú đá. Em thở dài, vẫn là Chuxi tốt nhất, vừa ngoan vừa đáng yêu. Tuy rằng hai năm qua bị mama nuôi béo lên không ít, nhưng trong lòng Viên Nhất Kỳ thì Xixi vẫn như cũ là No.1 Tổng Tuyển Cử Cat48. Dù cho giống mèo Anh lông vàng ngắn có mang một ý nghĩa khác, dù cho là con cưng của mẹ hay là một con chuột mập không lông, thì vẫn không bằng Chuxi có khoảng thời gian dài nhất với gia đình hai bên nội ngoại.
Em gửi một tin nhắn cho Thẩm Mộng Dao nói mình sẽ quay về 348 trước, sau đó nhẹ nhàng khép cửa lại. Lúc quẹt thẻ phòng, Viên Nhất Kỳ thuận tay chạm vào ly trà sữa tự pha, em đã uống thương hiệu trà sữa này từ rất lâu, hơn nữa còn thích nhất vị khoai môn kinh điển của nó, trước kia từng pha cho Thẩm Mộng Dao uống.
Sắp xếp lại mọi thứ một chút, xem lại sân khấu của hai ngày qua, thông báo WeChat vừa hiện ra em liền tắt máy tính, vội vã đi về phía 336.
Trương Hân đi ngang qua nhìn thấy em đang vội vàng, A Hân rất nhanh liền hiểu được tại sao: "Giờ Dao Dao mới dậy sao?"
"Gần đây chị ấy ngủ rất ít, có thể ngủ thêm một chút là chuyện tốt." Viên Nhất Kỳ vừa nhìn điện thoại vừa đi vào 336, đập vào mặt chính là Tiểu Thẩm tóc xù chỉ mặc một chiếc áo phông rộng và Tuotuo lông trắng đen trong vòng tay nàng.
"Sao lại không mặc. . ." Từ bị lược bỏ là quần. Em đóng cửa lại, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mộng Dao ôm lấy nàng.
"Buồn ngủ. . ." Thẩm Mộng Dao trả lời. Nàng bị đói làm cho tỉnh, mơ mơ màng màng tìm một chiếc áo ngắn tay mặc vào rồi đánh răng, vừa đánh vừa gửi tin nhắn cho Viên Nhất Kỳ, sau khi rửa mặt xong cũng không chải đầu, dù tối nay chỉ là radio, tóc như thế nào không quan trọng. Nàng vừa ôm Tuotuo lên giường thì Viên Nhất Kỳ liền bước vào.
"Em xem túi phòng của chị, không phải là nói đói bụng sao? Vừa mới đặt đồ ăn, chút nữa em đi lấy cho chị, được không?"
"Ừm. . ." Nàng ôm Viên Nhất Kỳ, chuyển đề tài sang chuyện quan trọng hôm qua, "Hôm nay em còn chua không a?"
Viên Nhất Kỳ đỏ tai: "Không chua. . . chị được hoan nghênh là chuyện tốt. . ."
Thẩm Mộng Dao cười hai tiếng, "Không sao, ghen là chuyện nhỏ, dỗ Tiểu Hắc vui vẻ mới là chuyện lớn."
Em như đột nhiên hạ quyết tâm: "Không được, con đường sau này còn rất dài, em sẽ có nhiều tình địch hơn, em phải tiết chế, phải kiềm chế bản thân."
Không thể cứ mỗi lần ghen liền muốn vợ hôn nhẹ ôm một cái bế lên cao.
Ngón tay của Thẩm Mộng Dao đảo quanh tai Viên Nhất Kỳ: "Ừm, đường còn dài, sau đó câu tiếp theo liền biến thành "Nói muốn thì chính là muốn"."
Viên Nhất Kỳ nghe ra được nàng đang chọc mình, liếc mắt nhìn vị đội trưởng thị sủng mà kiêu một cái: "Không phải như vậy a, Thẩm Mộng Dao, sự nghiệp là sự nghiệp, chị là chị. Nhưng nếu chị nói muốn, em cũng có thể cho chị."
"Viên Nhất Kỳ, em lưu manh! Lần sau ghen sẽ không cho em hôn!"
Em không quan tâm đến lời đe dọa của nàng, nắm lấy cổ tay trắng nõn của Thẩm Mộng Dao: "Không quan trọng, chị và tên lưu manh thích ăn dấm chua này tương lai còn dài a."
【END】
——————————————————————————
4 fic to go~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro