Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Hắc Miêu] Tớ là Viên Trừ Tịch

Tác giả: 白玖

Source: http://yuexiaduzhuoll.lofter.com/post/1effbe9d_1cb4e72ad

________________________________________________

Tớ là một chú mèo bàng, từ khi còn nhỏ đã được cho bay từ Thành Đô đến Thượng Hải. Ngày đó để lại cho tớ một ấn tượng rất sâu sắc.

Người nọ đón tớ ở sân bay, cho tớ vào lồng sắt đưa lên xe, sau một đoạn thời gian đường đi cũng bớt xóc nảy hơn. Người nọ bước xuống xe.

"Mèo này đã được chúng tôi tiêm vắc-xin phòng bệnh, cũng đã chuẩn bị một chút miêu lương và nước cho ngài....."

"Được, làm phiền mọi người rồi." Một thanh âm rất êm tai từ bên ngoài xe truyền vào trong.

Người nọ mở cửa xe, xuyên qua lồng sắt, tớ nhìn thấy một cô gái trẻ rất xinh đẹp, nàng trông rất mong đợi. Tớ được đưa ra khỏi xe, đưa đến tay nàng. Nàng đưa lồng sắt lên trước mặt nhìn. Đôi mắt của nàng rất đẹp.

Đó là lần đầu tiên tớ gặp baba.


Sau đó tớ lại bị đưa lên xe, baba ngồi bên cạnh tớ, ngón tay nàng rất không ngoan ngoãn, đưa vào bên trong lồng sắt, tớ cọ cọ tay nàng, nàng cũng chấp nhận chơi đùa với tớ, miệng lẩm bẩm: "Dao Dao nhìn thấy con nhất định sẽ rất vui vẻ, về sau phải lớn lên khỏe mạnh, ở bên cạnh chúng ta."


Sau đó, baba lại đặt tớ vào trong một hộp quà.


"Thẩm Mộng Dao, chị đến đây đi."


Tớ ngửi thấy một mùi hương rất thơm đang đến gần. Tớ nhẹ nhàng ngẩng đầu, nắp mở ra.


"A---" Nàng hô lên một tiếng nhưng rất ôn nhu, không dọa sợ được tớ. Nàng ôm tớ, tuy rằng tớ rất bối rối nhưng cũng không lộn xộn.


"Vui không?"

"Đây là gì a?"

"Đây là cẩu a" Meo meo meo?

"Là em tặng chị sao?" "Tặng chị gì đây?"

"Tặng chị một chú mèo a"


Ngày đó là đêm trừ tịch, baba mama liền đặt tên cho tớ là Trừ Tịch.

Đó là lần đầu tiên tớ gặp baba mama.


Ngày đó baba mama đều rất vui vẻ, mama quá mức phấn khích mà ôm tớ chơi hết một buổi chiều. Đến tối lại nghĩ việc mua đồ chơi và giường ngủ cho tớ, ôm tớ cầm điện thoại mua sắm hết mấy giờ.


"Trừ Tịch, con cảm thấy nhà cây cho mèo này như thế nào?"

"Meo"

"Ừm, mẹ cũng cảm thấy vậy, cao quá, con còn nhỏ, có chút nguy hiểm"

"Cây chơi với mèo này thì sao? Trừ Tịch"

"Meo"

"Con thích a! Mẹ biết con cũng có đôi mắt tốt giống mẹ mà"

"Meo meo meo?"

"Hahahahaha, Trừ Tịch, sao con chỉ biết "meo" thôi a?"


Này a, mama, con sợ mình lên tiếng sẽ dọa sợ người. Tội gì phải khó xử một mèo nhỏ đáng yêu chứ?


Baba ở một bên nằm trên ghế sofa chơi điện thoại, có khi sẽ liếc nhìn thoáng qua, cười cười lại tiếp tục chơi, bỏ qua ánh mắt cầu xin giúp đỡ của tớ.


Tối đó, tớ ngủ trên sofa, là baba đuổi tớ tớ xuống. Tớ còn nhỏ...... Cái gì cũng không biết.......


Sau khi quan sát, tớ biết baba mama của tớ là nữ thần tượng. Có đôi lúc baba mama sẽ đưa tớ đến nhà hát, sẽ nghe một lão thúc thúc có giọng nói rất lớn nghiêm túc phát biểu, lúc đầu tớ còn nghĩ đây là tổ chức bán hàng đa cấp gì đó, sau này tớ mới biết được, lão thúc thúc kia là lão bản của baba mama......

Baba mama cũng sẽ thường livestream, khi đó tớ bị bắt phải lộ mặt, mỗi lần baba mama muốn hôn nhau, đều lấy tớ làm lá chắn.......


Thật ra, baba mama cũng sẽ có lúc cãi nhau, từ những lần cãi nhau nhỏ đến những lần cãi nhau lớn sau này, tất cả tớ đều nhìn thấy. Loại cảm giác bất lực này làm tớ khó chịu, tớ không thể khuyên can hai người, tiếng "meo meo meo" của tớ chỉ có thể chìm trong tiếng cãi nhau của cả hai. Mỗi lần cãi nhau, tớ chỉ có thể trốn dưới sofa, dưới giường, góc tường....... Tớ không muốn nghe, tớ không muốn thấy, nhưng tất cả cố gắng đều là vô ích.


Tớ từng chạy vào giữa hai người, dùng móng vuốt lay lay chân cả hai, hai người sẽ bế tớ qua một bên, sau đó tiếp tục cãi.......





Tớ vẫn nhớ lần cuối cùng baba mama cãi nhau, ai cũng không nhường nhịn ai.


"Em không thích chị ở gần nàng như vậy" Đây là câu nói mở màn của baba.


"Nhưng nàng là bằng hữu của chị, đây là chuyện bình thường giữa những cô gái với nhau mà"


"Thẩm Mộng Dao, chị chắc chắn sao? Nói như thế nào đi chăng nữa, chị cũng có bạn gái, không phải nên bảo trì khoảng cách thích hợp sao! Hơn nữa, em thấy chị rất vui vẻ đi!"


"Viên Nhất Kỳ, em đừng không có việc gì làm lại đi gây chuyện, em cùng nàng không giống nhau! Kết giao với ai, kết giao như thế nào, đó là quyền tự do của chị!"


Tớ không biết "nàng" trong lời nói của baba mama là ai, cũng không biết chuyện về "nàng". Tớ chưa bao giờ thấy quá trận cãi nhau kịch liệt nào như vậy, bầu không khí vốn đã không được tốt lắm, liền bị kích nổ. Tớ sợ hãi trốn dưới sofa. Tớ không biết nên làm gì, tớ cuộn tròn người, nhắm mắt lại.

Vô ích thôi, như thế nào cũng đều là vô ích. Những câu nói bén nhọn của baba mama từng chút đâm vào trong lòng tớ, tê tâm phế liệt.


"Peng" một tiếng, là tiếng thuỷ tinh rơi xuống mặt đất. Tớ nhìn chiếc ly thuỷ tinh vỡ nát, từng mảnh rơi loạn trên đất, thậm chí còn bắn đến trước mặt tớ.


Lại "peng" một tiếng nữa, cửa bị đóng lại.


"Viên Nhất Kỳ, em có bản lĩnh thì đừng quay về 336 nữa!" Tiếng khóc nức nở........


Tim tớ nhói lên một chút.



Sau đó là một khoảng lặng dài. Trong phòng vang vọng tiếng khóc nức nở của mama.


Một lúc sau, tớ thò đầu ra ngoài, nhìn thấy mama cầm mảnh vỡ thuỷ tinh cứa lên cổ tay trái của mình.


Tớ chạy đến đánh rơi mảnh thuỷ tinh trong tay nàng.


"Meo" Mama, người có đau không?

"Meo" Mama, người đừng thương tổn bản thân, Trừ Tịch nhìn thấy không vui.

"Meo" Mama, người đừng khóc, baba sẽ trở về mà.

"Meo" Mama, người dùng cây này chơi với Trừ Tịch đi, bình thường không phải mama thích chơi trò này nhất sao?

"Meo" Mama, người không muốn chơi liền sẽ không chơi nữa, Trừ Tịch sẽ ở bên cạnh người, cũng sẽ không rời đi.

"Meo" Mama đừng khóc, Trừ Tịch ở đây.


Cái ôm của mama rất chặt, tuy rằng rất khó chịu nhưng tớ vẫn không nhúc nhích, chỉ phát ra thanh âm ngáy ngủ. Tớ nghĩ mama sẽ thích, tớ đang chờ, chờ baba trở về.

Mama ôm tớ khóc rất lâu. Mama khóc mệt rồi, ôm tớ đi ngủ, mà tờ lại rất tỉnh táo, tớ muốn chờ thay mama.


Đến nay tớ vẫn nhớ rõ, tối hôm đó bên ngoài mưa thật sự rất lớn, hạt mưa rơi lên cửa sổ, đèn trong phòng sáng suốt một đêm, im lặng kéo dài cả đêm.

Baba vẫn không trở về.....


Sáng hôm sau, tớ bị tiếng đập cửa vội vã đánh thức. Là A Hân ca ca. A Hân ca ca cùng Mama đứng ở cửa nói gì đó, tớ không nghe rõ. Sau đó tớ nhận ra, một đoạn thời gian, mọi người trong H đội như không vực dậy nổi tinh thần, vẫn luôn duy trì tinh thần thần thấp kém như thế.


Mama thích thương tổn bản thân, mỗi lần tớ đều ngăn nàng lại nhưng sau đó nàng vẫn tiếp tục không nghe lời.


Ngày thứ ba cãi nhau, baba cũng quay lại. Lúc ấy mama không có ở đây. Baba bỏ qua tớ, tiến thẳng vào trong phòng ngủ, cầm vali, thu dọn quần áo của mình, vừa thu dọn vừa phát ra ra tiếng thút thít.

Lúc sắp đi baba ngồi xuống, nhìn tớ, ôn nhu xoa đầu tớ, tớ nhìn thấy nước mắt trên mặt baba. Baba rõ ràng rất ít khi khóc......


"Trừ Tịch" đó là lần cuối cùng baba gọi tên tớ.

"Baba đi rồi, về sau phải ở bên cạnh mama, không được rời khỏi nàng"


Tớ không biết lúc đó giữa baba và mama đã xảy ra chuyện gì. Tớ không muốn baba đi, tớ chắn trước chân baba. Nhưng baba vẫn bước qua tớ, đóng cửa lại, rời đi.......

Tớ không thể nào quên được bóng dáng lúc rời đi của baba, rất quyết tuyệt......

Tớ không phải không muốn đi tìm baba, nhưng, baba không nói cho tớ biết là mình sẽ đi đâu.......


Tớ nghĩ baba là một người rất độc ác, bỏ lại tớ và mama, nàng muốn tớ hảo hảo ở bên cạnh mama, lại không biết người mama thật sự cần là nàng. Nửa đêm lúc mama bị ác mộng doạ tỉnh, nàng ở nơi nào? Lúc thân thể mama không tốt, nàng ở nơi nào? Lúc mama không muốn ăn cơm cũng không có người đôn đốc, nàng ở nơi nào a?

Tớ nghĩ baba là một người rất xấu xa. Lúc ấy tớ vừa lớn được một chút, nàng rời đi, cũng không đến xem tớ. Nàng không biết tớ từ khi nào thì được 10 cân, không biết món đồ chơi mà tớ yêu thích nhất là cái gì, không biết miêu lương mà tớ thích ăn nhất, không biết từ khi nào mà tớ bị gọi là "cẩu".......

Tớ cảm thấy ngay cả A Hân ca ca cùng Hứa Dương tỷ tỷ còn tốt hơn baba ngàn vạn lần.


Baba, con nghe lời người hảo hảo chiếu cố mama, con sẽ chơi cùng mama, mama thích chơi trò gắp rơm với con nhất. Con còn giúp mama giặt quần áo! Vậy tại sao, baba lại không nghe lời Trừ Tịch, baba cũng không cần Trừ Tịch nữa......


Sau đó có rất nhiều tiểu tỷ tỷ dọn đến nhà của chúng tớ, sau khi những tỷ tỷ này đến, tiếng cười ngỗng của mama lại một lần nữa xuất hiện.


Nhưng..... Nhưng tớ thật sự rất muốn baba. Cho dù baba lúc chơi với tớ cũng không ôn nhu chút nào, cho dù baba cũng sẽ đuổi tớ ra sofa, cho dù baba cũng không xúc sạch sẽ được kho báu. Tớ muốn baba, thậm chí còn có chút oán hận. Khuôn mặt của baba cũng dần trở nên mơ hồ.

Tớ đã nghĩ baba thật sự mãi mãi sẽ không quay trở lại nữa.....


Cho đến một ngày, mama ôm tớ cùng livestream, ID kia là tớ từng nhìn thấy trên điện thoại của baba.

Tớ không hiểu, vì sao baba vẫn còn nhớ mama nhưng lại không đến tìm nàng.





Nửa năm nay, mama bề bộn nhiều việc, thường xuyên không ở trong phòng. Mỗi lần quay về bộ dáng đều trông mệt đến chết.

Có một lần mama ra ngoài để cửa mở, tớ lặng lẽ lẻn ra ngoài, theo tiếng nhạc mà đi đến phòng tập.

Tớ nhớ lần cuối cùng mình đến đây cùng baba mama đã là 2 năm trước.

Tớ trốn ở cửa, nhìn thấy rất nhiều tiểu tỷ tỷ đang nhảy múa bên trong.


"Có thể nhìn thẳng vào em ấy không, không thể thì tôi đổi người cho em"

Một âm thanh dậm chân vang lên.

"Làm gì a? Tôi cũng chưa nói là đổi ai."

Một nhóm người đằng sau cười đến nằm úp xuống đất.......


Có một bóng dáng trong nhóm làm tớ cảm thấy rất quen thuộc, nhưng không trùng lặp với người trong trí nhớ, là baba, tớ sẽ không nhận sai.

Bóng dáng kia so với trong trí nhớ của tớ thì cao hơn, gầy hơn. Hoá ra baba cũng đã trưởng thành hơn.

Đó là lần đầu tiên tớ nhìn thấy baba sau 2 năm.


A Hân ca ca hình như qua gương nhìn thấy tớ. Hướng tớ gọi một tiếng "Trừ Tịch", Baba dừng lại một chút.

Lúc này cơ hồ tất cả mọi người đều quay đầu nhìn tớ. Baba cũng vậy, hình như baba không giống lúc trước. Không giống chỗ nào tớ cũng không nói lên được, hình như....... "Nguy hiểm" hơn?


Mama ngồi xuống, ngoắc tay ý bảo tớ đến. Tớ ngoan ngoãn đi đến chỗ nào. Rất nhiều tiểu tỷ tỷ tớ không vây quanh tớ. Trêu tớ, xoa tớ, ngoài miệng còn thì thầm "hảo đáng yêu a" "thật nhiều thịt a ha ha ha"

"Meo" Mama, cứu con.

"Tiếng kêu thật nãi a a a a a, trái tim thiếu nữ của lão phu!"


Cuối cùng tớ cũng bỏ cuộc. Để mặc cho mọi người tuỳ ý chà đạp.


Tất cả mọi người đều thay phiên nhau đến chơi với tớ, sao baba lại không đến. Baba không nhận ra Trừ Tịch sao? Hai năm qua, baba không muốn Trừ Tịch sao? Là vì Trừ Tịch béo lên nên baba không thích sao? Hay Trừ Tịch không đủ đáng yêu để thu hút baba?"


"Đến đến, tiếp tục luyện tập" Giọng nói hùng hậu của Mã a di cứu tớ khỏi trận thuỷ hoả bất dung này.


Tớ ngoan ngoãn nằm trong góc xem mama luyện vũ, ánh mắt thường liếc nhìn baba. Có đôi khi baba mama sẽ ở rất gần nhau, nhưng ánh mắt của cả hai đều rất lo lắng, phạm vi của vũ đạo cũng rất nhỏ.


"Viên Nhất Kỳ, động tác mở rộng ra một chút, đảm bảo động tác phải đúng chỗ!"

"Viên Nhất Kỳ, không cần sợ sẽ đánh trúng người khác, bản thân đối người ta phụ trách là được rồi!"

"Viên Nhất Kỳ!"

"Lại sao nữa, Mã lão sư!"

"Em có thể dịu dàng một chút không!"

"........"


Sau khi kết thúc một thời gian dài luyện tập, lại có một tỷ tỷ đến chơi với tớ, tớ lại không rảnh rỗi bồi nàng, tớ phải dùng yêu sắc câu dẫn baba.

Baba dựa người vào tường chơi điện thoại, mama ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Tớ nhân cơ hội thong thả bước đến trước mặt baba.


"Meo" Baba, Trừ Tịch đến đây.


Tớ ngửa bụng lên trên, dùng hết công lực cả đời mình bày ra các loại tư thế đáng yêu (tớ đã đi ngược lại với tính cách của mình).


"Meo" Trừ Tịch rất nhớ baba.


Baba do dự một hồi vẫn ngồi xuống, cùng với một tiếng thở dài, bắt đầu xoa xoa tớ.


"Hừ----" Baba nhịn không được bật ra tiếng hừ nhẹ.

"Sao có thể đem con dưỡng béo thành như vậy a?"

"Meo" Trừ Tịch ăn nhiều một chút, mama mới vui a, mama thích nhất là khi Trừ Tịch liếm sạch bát cơm.


"Hồi nhỏ vẫn dễ thương"

"Meo meo meo?"


Cuộc trò chuyện không tiếp tục. Dù sao cũng là nối lại tình phụ tử, tớ biết baba vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với tớ, có lẽ là sợ người xung quanh nghe thấy. Tớ phát ra tiếng ngáy ngủ, cực lực giữ chặt đôi tay muốn rời đi của baba. Cho đến khi Mã lão sư nói phải tiếp tục luyện tập tớ mới lưu luyến không rời đứng dậy.


Khi tớ đứng dậy có cố ý liếc mắt nhìn về phía mama.


Mama, người nhìn lén phụ tử chúng con nói chuyện, bị con phát hiện rồi.


Tớ còn nhìn thấy mama nhanh chóng thu hồi ánh mắt, còn có bộ dáng vội vàng đứng lên rất đáng yêu.


Khi đó tớ nghe được từ sau lưng truyền đến một tiếng "ầm", dù sao thì tớ vẫn biết baba vì cái gì mà đập trúng gương.


Đúng vậy, tớ cảm nhận được một hương vị rất diệu kỳ.


Tối hôm đó, Mama hiếm khi ngồi bên giường, mở ra chiếc hộp đã hai năm không mở, bên trên đã bám một lớp bụi mỏng.

Mama lấy ra từng cái.


Một quyển nhật ký ---- bên trong đều là về tớ, là sau khi tớ vào nhà, baba ghi chép từng trạng thái về thể trọng, ăn uống, sức khỏe của của tớ.

Lại một quyển nhất ký ---- là nhật kỳ được ghi chép khi baba mama vẫn còn bên nhau, đương nhiên cũng có những cuộc cãi vã.

Một chiếc áo sweater màu hồng ---- tớ đã thấy baba mặc nó, hình như mama cũng từng mặc.

Một chiếc áo sơ mi màu đen ---- ở bên ngực trái còn có một logo hình tròn.

........


Vật cuối cùng là một chiếc bật nắp lon.


Tớ không biết nó là gì, chỉ nhìn thấy một chiếc bật nắp lon nho nhỏ ấy lại có thể đánh tan phòng tuyến cuối cùng của mama, nàng đeo chiếc nắp lon vào trong ngón trái áp út của mình, nở nụ cười, cười rất hạnh phúc, là đang nghĩ về những ngọt ngào của cả hai đi.

Mama lại khóc, tay phải ôm chặt tay trái vào lòng, khóc thật sự rất dữ dội. Hai năm qua, mama rất ít khi khóc, cho dù có khóc, cũng rất ẩn nhẫn.

Nhưng lúc này, mama không chỉ khóc rất lâu, hơn nữa còn là nhịn không được mà khóc rất lớn.


Mama nhớ baba sao?


Tớ không muốn thấy mama khóc, tớ liền nhảy lên giường, tiến vào tròng lòng mama. Mama nhìn tớ, khóc lớn hơn.


"Viên Trừ Tịch" Mama gọi tớ bằng tên mỗi khi tớ không nghe lời hai năm trước.

"Con vì cái gì mà hôm nay lại cùng em ấy chơi đùa vui vẻ như vậy"

"Em ấy là người xấu, rất rất xấu......"


Vì khóc, mama nói chuyện đều là đứt quãng, mama ngoài miệng oán giận, lực ôm tớ càng lúc càng lớn.


"Viên Nhất Kỳ, đứa nhỏ này sao cứ luôn âm hồn bất tán, mẹ luôn cảm thấy em ấy ở khắp nơi, nhưng em ấy đã rời đi 2 năm trước rồi......"

"Mẹ đã sớm không như 2 năm trước không cố kỵ gì mà ôm lấy em ấy, thậm chí nói chuyện đều chỉ có thể dùng công tác dùng vỏ bọc."

"Thật sự, rất khó chịu a........"



Cuối cùng mama vùi mặt vào lông tớ.


"Tiểu Hắc, chị rất nhớ em......."


"Meo" Trừ Tịch đã hiểu √





Từ hôm đó, cơ hồ ngày nào tớ cũng đến phòng tập, dù sao cũng đã quen đường rồi, chỉ là chút trò phiêu lưu mạo hiểm thôi.

Theo quan sát của tớ, dù baba mama không trao đổi với nhau nhiều lắm, nhưng không khí vẫn luôn thập phần quỷ dị. Là một chú mèo luôn cảnh giác, tất cả đều không thoát khỏi mắt mèo của tớ.

Bước ngoặt của câu chuyện, cũng được tớ tỉ mỉ bài trí rồi, hiahiahia


Ngày đó, tớ đang hưởng thụ màn mát-xa của mama. Mama vốn muốn nhặt chai nước bên cạnh ghế để giải khát, cuối cùng lại uống được một ngụm không khí. Mama tiếc hận buông bình, tiếp tục xoa xoa tớ.

Tất nhiên mèo nhỏ thông minh biết nên làm gì.

Tớ nhanh như chớp chạy đến chỗ baba.


"Meo" Mama không có nước uống, mama nếu khát chết, Trừ Tịch sẽ thành cô nhi.


Tớ cắn ống quần của baba kéo về phía mama.


Baba nhìn chiếc chai trống bên cạnh mama cũng hiểu chút, cầm bình nước trong tay tiêu sái bước đến, tớ đi theo sau baba, chỉ thấy baba lắc bên này bên kia, là không dám đối diện mama.


"A, chai nước này cũng chưa mở ra" baba vươn tay đưa chai nước đến trước mặt mama quơ quơ, "Trừ Tịch muốn em đưa nó cho chị"


"Cảm ơn" Mama nửa ngày mới thốt ra được hai chữ này.


Baba liền tiêu sái quay lưng rời đi.

Mama vờ giận dữ trừng mắt nhìn tớ.


"Meo" Trừ Tịch cái gì cũng không biết, Trừ Tịch chỉ biết meo. Hơn nữa, Trừ Tịch khí lực rất nhỏ, sao có thể kéo baba đi được? Còn nữa, Trừ Tịch rất ngốc, nghe không hiểu mama đang nói gì, một tiểu miêu sao có thể có tâm tư xấu xa gì~





Ngày đó sau khi tập luyện xong, mama trên đường về phòng luôn ậm ừ, tay cầm chai nước không ôm tớ. Tớ, Viên Trừ Tịch, vì cái nhà này mà trả giá rất nhiều.


"Vương Dịch, tỷ tỷ của em về rồi đây" Mama lúc mở cửa chính là bộ dáng như vậy, tớ đều chịu không được.


Vương Dịch ca ca nhìn nàng, lại nhìn tớ, vẻ mặt khiếp sợ.


"Meo" Trừ Tịch cái gì cũng không biết.


"Hôm nay có chuyện gì vậy a, Dao Dao? Sao chị không ngã xuống giường nữa vậy?"


"Meo" Thật ra Trừ Tịch cái gì cũng biết.

"Meo" Vương Dịch ca ca a, nói cho ngươi biết, hôm nay mama.......


"Hôm nay em sao vậy a? Không đi tìm Châu Thi Vũ mà lại ở đây làm gì?"

"Chị nói xong em liền đi"

"Thi Vũ chờ đến giận dỗi thì sao đây? Giận rồi sợ em dỗ cũng không được, đi nhanh đi." Nói xong, mama đuổi Vương Dịch ca ca đi.


Mama không vứt chai nước đã trống không đi, giữ nó lại đặt ở đầu giường, cầm miêu lương cho ta ăn.


"Trừ Tịch hôm nay thật ngoan a"

"Meo" Trừ Tịch nhất định sẽ không ngừng cố gắng.


Tớ vui vẻ hưởng thụ bữa tiệc lớn hôm nay của mình, thật ngon.

Mama nằm trên sofa không biết đang cho chuyện với ai, chắc chắn không phải là với baba rồi.


Sau đó, mama đi công tác, lúc về, vừa vào cửa liền bỏ mặc hành lí, ôm lấy tớ.


"Trừ Tịch, có nhớ mẹ không?"

"Vương Dịch đây là cho con ăn nhiều không, sao lại ốm như vậy, ha ha ha ha ha ha"


"Meo" là Thi Vũ tỷ tỷ cho ăn, so với Vương Dịch ca ca thì ngon hơn.


Mẫu tử ôn chuyện cũ, theo lý thuyết mà nói thì vừa về phải sửa soạn đồ vật gì đó, nhưng mama lại ngồi trên sofa nghịch điện thoại là sao?


What happened to my mother?


Trong lúc tớ đang kinh ngạc, một tiếng đập cửa càng tăng thêm sự nghi ngờ của tớ.

Tớ đi đến trước mặt mama, muốn biết người đến là ai.


"Hello, a, em muốn đến gặp Trừ Tịch." Người mà tớ chờ 2 năm qua, đã trở lại rồi.


Baba nói là muốn gặp tớ, nhưng sau khi vào cửa cũng không đến ôm tớ. Nàng nhìn xung quanh. Đúng rồi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên baba về nhà.


"Viên Nhất Kỳ, không phải là em đến gặp Trừ Tịch sao?"

"A, đúng, Trừ Tịch đâu?"


Tớ tất nhiên là đang trốn dưới sofa cùng baba chơi trốn tìm!


Mama biết tớ thích trốn dưới sofa, một chút liền tìm thấy tớ, cúi người xuống vẫy tay với tớ.


"Viên Trừ Tịch, đến đây"


Không, con muốn baba đến tìm con.


"Viên Nhất Kỳ, nó ở đây"


"Viên Trừ Tịch, đến đây"


"Meo" Trừ Tịch đến rồi đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro