Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Hắc Miêu] Tiếng hát bên tai

Tác giả: 香草披萨

Source: http://xiangcaoweidepizza.lofter.com/post/4c4d8571_1cc1b9af4

Thật ra tên là "Hát bên tai" mà thấy vậy không hay nên mình sửa lại.

___________________________________________

Viên Nhất Kỳ cuối cùng cũng tổ chức được concert đầu tiên của mình.

Sau khi tốt nghiệp, Viên Nhất Kỳ chọn rời khỏi Siba, mở phòng làm việc riêng của bản thân. Khi còn trong Siba, Viên Nhất Kỳ đã thu được rất nhiều fan thông qua các chương trình lớn, sau khi rời Siba, em chuyên tâm sáng tác nhạc, thực hiện lời hứa mở một concert với các fan trong vòng 3 năm.

Về phần Thẩm Mộng Dao, sau này hai năm liên tiếp đăng đỉnh trong Tổng Tuyển, sau khi hết hạn hợp đồng, nàng chọn ở lại Siba.





Viên Nhất Kỳ vẫn giữ liên lạc với hầu hết các thành viên của H đội. Biết rằng Viên Nhất Kỳ đã rất căng thẳng vì concert, lại thêm vài ngày vì lo lắng mà ngủ không yên, Hứa Dương Ngọc Trác nghĩ Viên Nhất Kỳ cần phải thoát khỏi công việc, thư giãn một chút, thế nên đã có cuộc gọi bên dưới:

Hứa Dương Ngọc Trác: "Kỳ Kỳ, tối nay em có rảnh không?"

Viên Nhất Kỳ: "Vẫn đang bận chuẩn bị cho concert."

Hứa Dương Ngọc Trác: "Aiya, chuẩn bị cho concert cũng phải cần một chút cảm hứng, tối nay gặp nhau được không?"

"A, cái này." Viên Nhất Kỳ có chút do dự.

"Kỳ Kỳ, chúng ta đã lâu không gặp, chị rất nhớ em." Hứa Dương Ngọc Trác biết Viên Nhất Kỳ đang lo lắng vì cái gì, chỉ có thể tung ra đòn sát thủ của bản thân.

"Được rồi."

"Vậy chị sẽ gọi A Hân đi cùng." Hứa Dương Ngọc Trác nói.

"Cũng được, đã lâu không anh rể." Viên Nhất Kỳ đáp.

"Này này này, đừng nói lung tung, tối nay gặp." Hứa Dương Ngọc Trác mắng.

"Được." Viên Nhất Kỳ.





Cuối cùng, Trương Hân nói, ra ngoài ăn không bằng ăn ở nhà, cô cùng Hứa Dương Ngọc Trác đi mua đồ nấu một bàn đồ ăn ngon, gọi Viên Nhất Kỳ đến nhà, còn pha rượu mời Viên Nhất Kỳ uống cùng.





Concert vẫn còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, vẫn chưa ra thông báo chính thức, sau khi Viên Nhất Kỳ bước vào trong nhà của Hứa Dương Ngọc Trác liền bắt đầu thảo luận với Hứa Dương Ngọc Trác xem concert như thế nào mới tốt được. Nhưng Hứa Dương Ngọc Trác vì muốn Viên Nhất Kỳ đặt công việc sang một bên để thư giãn, thế nên không ngừng chuyển hướng đề tài.

Rượu vào người không lâu, Viên Nhất Kỳ từ bỏ: "Tỷ, em biết chị muốn làm gì! Được, em sẽ không nghĩ nữa!"

"Biết là tốt rồi, tiểu thí hài." Hứa Dương Ngọc Trác nói.

"Chị với Trương Hân vẫn luôn ân cần như vậy." Viên Nhất Kỳ có chút say, sẽ rũ bỏ vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày, bắt đầu nói ra những lời sâu trong lòng mình.

Nói xong, mọi người cùng nhau nhớ lại những ngày khi còn trong nhóm.

"Các chị nói xem, chị ấy sẽ đến sao?" Viên Nhất Kỳ đột nhiên hỏi.

Mặc dù Viên Nhất Kỳ không nói là ai, nhưng Trương Hân và Hứa Dương Ngọc Trác đều biết, em đang hỏi Thẩm Mộng Dao liệu có đến concert của mình hay không.

Hai người nhìn nhau, đều dùng ánh mắt giao tiếp xem đến cuối cùng phải trả lời như thế nào.

Viên Nhất Kỳ lại nói: "Chị ấy sẽ không đến."

"Có lẽ chị ấy còn chẳng biết em sắp tổ chức concert." Viên Nhất Kỳ tự cười nhạo bản thân.

Viên Nhất Kỳ nói tiếp: "Quả nhiên là vậy."

Vài câu này Viên Nhất Kỳ lại giống tự hỏi tự trả lời hơn.

"Kỳ Kỳ. . . . . ." Hứa Dương Ngọc Trác đau lòng nhìn em.

"Cuối cùng em cũng có thể có một concert, em thật sự vui!" Viên Nhất Kỳ không cho Hứa Dương Ngọc Trác có cơ hội nói tiếp. Em đột nhiên mỉm cười nhìn Hứa Dương Ngọc Trác rồi lại nhìn Trương Hân, vừa nói vừa nắm chặt hai tay, cánh tay gấp khúc nâng lên.

Viên Nhất Kỳ vẫn còn nhớ rất rõ, công diễn ngày cá tháng tư năm đó, sau khi làm xong động tác này, em đã dùng ảnh của nó để làm ảnh đại diện, còn nhắn trong Pocket "Người giống như ảnh đại diện, cường tráng."

Lần đó vì trên sân khấu công diễn ai cũng đều có đôi có cặp, sau khi em vô thức đi về phía Thẩm Mộng Dao, cảm thấy không ổn liền cùng Trương Hân đùa giỡn, nhưng rất nhanh Trương Hân lại quay trở về với Thẩm Mộng Dao, Viên Nhất Kỳ liền làm động tác này.

Sau đó, Viên Nhất Kỳ sẽ làm động tác này rất nhiều lần, giống như tiếp thêm sức mạnh cho bản thân, hoặc là đối mặt, trốn tránh gì đó.





"Nào, chúc mừng em, làm một ly." Trương Hân cảm thấy Viên Nhất Kỳ không muốn tiếp tục chủ đề mà bản thân vừa khơi mào một cách khó hiểu, thuận thế tiếp tục.

Một ly vừa hết, đặt ly xuống.

"Hai người dự định ở chung với nhau mãi mãi à?" Viên Nhất Kỳ hỏi.

"Ai cần em lo." Hứa Dương Ngọc Trác nói.

"Chị cảm thấy tụi chị rất hợp nhau a." Trương Hân nói.

Hứa Dương Ngọc Trác cúi đầu không nói nữa, Viên Nhất Kỳ kinh ngạc với việc Trương Hân đột nhiên nói ra lời nói mập mờ nhưng thẳng thắn này, sẽ mất một hồi để tiêu hoá.

"Ý chị là, rất hợp ở chung với nhau." Trương Hân cảm thấy bầu không khí kỳ lạ, bắt đầu cố gắng giải thích.

"Chỉ là. . . . . nhiều năm như vậy rồi, nên. . . . . rất hợp." Trương Hân càng nói giọng càng nhỏ.

Viên Nhất Kỳ: "Em hiểu, không cần phải giải thích cho em, nói với tỷ của em ấy." Viên Nhất Kỳ từ vẻ mặt kỳ lạ của cả hai liền hiểu hai người này vẫn là bạn tốt của nhau, cùng nhau mua nhà cùng nhau ở, khả năng cao là vì thẳng nam Trương Hân không hiểu phong tình.

Nằm ngoài dự kiến của Viên Nhất Kỳ, Hứa Dương Ngọc Trác cuối cùng cũng nói một câu: "Như vậy cũng rất tốt rồi."





Hôm đó, Viên Nhất Kỳ có hơi say, Trương Hân đề nghị Viên Nhất Kỳ ở lại nhà một ngày, ngày mai hãy đi.

Viên Nhất Kỳ đồng ý.

Nằm trên giường, Viên Nhất Kỳ nghe thấy thanh âm đùa giỡn của Hứa Dương Ngọc Trác và Trương Hân ở phòng bên cạnh, làm em lại nhớ đến cuộc sống trước kia ở trung tâm. Hơn nữa, trong tiềm thức rất muốn Thẩm Mộng Dao có thể đến concert của mình, nghe mình ca hát, suy nghĩ lập tức bay trở về những ngày trong ký túc xá 336.





Khi đó, Viên Nhất Kỳ cũng rất thích ca hát, luôn ngâm nga trong ký túc xá một cách vô thức.

Thẩm Mộng Dao nghe được sẽ nói: "Tiểu Hắc hát thực sự rất hay."

Viên Nhất Kỳ nghe được sẽ khép miệng lại, sau đó nói: "Aiya, không hát nữa!"

Viên Nhất Kỳ ngoài mặt lạnh lùng, thật ra trong lòng đã thập phần xấu hổ và hạnh phúc.

Mỗi khi Viên Nhất Kỳ nghe Thẩm Mộng Dao khen mình, trong lòng đều sẽ vui vẻ cùng tự hào. Thế nên khi đó, chỉ cần Thẩm Mộng Dao quay trở về ký túc, Viên Nhất Kỳ sẽ bắt đầu thấp giọng ngâm nga, Thẩm Mộng Dao sẽ luôn nói: "Tiểu Hắc hát thực sự rất rất hay."

Nhưng dần dần, Thẩm Mộng Dao phát hiện, mỗi lần nàng khen em hát hay thì Viên Nhất Kỳ sẽ không hát nữa, thế nên nàng không khen, vì nàng muốn nghe Viên Nhất Kỳ hát lâu hơn một chút, rồi lại lâu hơn một chút.

Viên Nhất Kỳ cũng thắc mắc, tại sao gần đây Thẩm Mộng Dao không khen mình hát hay nữa? Chẳng lẽ kỹ năng ca hát của mình đi lùi sao?


Vì thế, em lén đi tìm Hứa Dương Ngọc Trác hỏi: "Dương tỷ, chị cảm thấy em hát có hay không?"

Hứa Dương Ngọc Trác nghĩ người hỏi câu này rất kỳ quái, cũng muốn chọc ghẹo Viên Nhất Kỳ, liền nói: "Cũng bình thường."

"A." Viên Nhất Kỳ nghe được liền nhíu mày, không nói nữa, chuẩn bị lẳng lặng rời đi.

"Sao vậy Kỳ Kỳ? Có người nói em hát không hay sao?" Hứa Dương Ngọc Trác gọi em lại.

Viên Nhất Kỳ vẫn nhíu mày: "Sao có thể được?"

Nhìn thấy bộ dáng lạnh lùng của Viên Nhất Kỳ, Hứa Dương Ngọc Trác vốn định nói "Thật ra Kỳ Kỳ hát nghe rất êm tai" liền nuốt trở về bụng, nhóc con xấu xa này, không thể để nhóc kiêu ngạo được!

"Ồ." Hứa Dương Ngọc Trác hờ hững, vô tình đáp lại một câu.

Thật ra Viên Nhất Kỳ cảm thấy bản thân rất đáng thương, nhưng mặt vẫn không đổi sắc, Viên Nhất Kỳ em, là một người lạnh lùng, sẽ không vì một câu của chị mà mất đi nhiệt huyết ca hát.


Viên Nhất Kỳ không chấp nhận số phận: Viên Nhất Kỳ mình hát không hay sao? Thẩm Mộng Dao đã miễn dịch với tiếng hát của mình rồi à?

Viên Nhất Kỳ quay trở về ký túc xá, nhìn thấy Thẩm Mộng Dao đang nằm trên giường giúp Tuotuo chải lông, em không tin tà, nhảy lên trên giường, cũng nằm xuống bên cạnh Thẩm Mộng Dao, khẽ hát bên tai Thẩm Mộng Dao, hô hấp làm nhột tai Thẩm Mộng Dao, Thẩm Mộng Dao vừa cười vừa tránh sang một bên.

Thẩm Mộng Dao càng tránh, Viên Nhất Kỳ lại càng đến gần, tay vô thức nâng lên ôm lấy cổ của Thẩm Mộng Dao, không để Thẩm Mộng Dao tránh.

Thẩm Mộng Dao: "Tiểu Hắc, ha ha ha, Tiểu Hắc, chị nhột."

Viên Nhất Kỳ: "Em hát có hay không? Có hay không?"

Thẩm Mộng Dao vì nhột nên cũng không nghe rõ Viên Nhất Kỳ hỏi gì, tiếp tục cười: "Rất nhột, ha ha ha ha ha ha."

Thấy Thẩm Mộng Dao không có phản ứng, Viên Nhất Kỳ lại tiếp tục hát bên cạnh tai của Thẩm Mộng Dao.

Sau khi hát xong một đoạn lại hỏi: "Có hay không? Em hát có hay không?"

Lần này Thẩm Mộng Dao rốt cuộc cũng nghe rõ Viên Nhất Kỳ hỏi gì: "Hay, rất hay, ha ha ha ha ha ha ha ha."

Viên Nhất Kỳ nhận được câu trả lời mà mình muốn, thả Thẩm Mộng Dao ra, sờ Tuotuo nói: "Hẳn là Tuotuo cũng cảm thấy như vậy."

Thẩm Mộng Dao: "Đúng đúng, em xem, Tuotuo chớp mắt, nói rất hay."

Mới vừa nói xong, Tuotuo bật người đứng dậy, cũng không quan tâm đến việc Viên Nhất Kỳ đang sờ mình, nhảy xuống giường, như cũ liếc mắt khinh thường nhìn Viên Nhất Kỳ, sau đó nằm xuống đất.

Tay Viên Nhất Kỳ dừng giữa không trung, mím môi, nhíu mày.

Thẩm Mộng Dao ôm lấy Tuotuo: "Tuotuo sao vậy? Tiểu Hắc hát hay lắm, nào, Tiểu Hắc, mau hát cho Tuotuo nghe đi."

"Không hát." Viên Nhất Kỳ im lặng hết nửa ngày, nói ra câu này.

Viên Nhất Kỳ cũng rất nóng tính.

Với mèo cũng vậy.





Bên kia, Hứa Dương Ngọc Trác đang nằm bên cạnh Trương Hân, mắt nhìn lên trần nhà.

"A Hân, cậu có nghĩ chúng ta nên rủ Dao Dao đến concert của Viên Nhất Kỳ không?"

"Thật ra, Dao Dao có hỏi tớ."

"Hửm?"

"Lần trước, khi Viên Nhất Kỳ đang chuẩn bị cho concert, Dao Dao đã hỏi tớ có phải Viên Nhất Kỳ sắp tổ chức concert hay không, tớ liền nói cho em ấy biết."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó em ấy cũng không hỏi gì nữa."

"Không nói có đến hay không à?"

"Không."

"Cậu cũng không hỏi sao?"

"Không."

"A Hân! Sao cậu lại không thử?"

"Hả? Tớ nên làm gì?"

"Như. . . . . . . ví dụ như. . . . . . . ví dụ như đưa vé cho Dao Dao!" Hứa Dương Ngọc Trác cảm thấy mình thông minh nhất.





Mặc dù đã trải qua những việc kia, nhưng sau này mối quan hệ giữa Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao đã dịu đi không ít, hai người cũng không có ràng buộc nào xấu hay phải tị hiềm.

Thật ra hai bên cũng không có giao ước hay nghiêm túc thảo luận, cũng không biết ai là người thực hiện trước, các nàng lại ngầm tương tác với nhau, tuy rằng trong lúc làm việc vẫn còn nhiều hạn chế. Đương nhiên là cũng có lúc sẽ gặp riêng, nhưng thường là nhờ đồng đội tổ chức.

Dù sao ở chung một nhóm, chung một đội, có rất nhiều thứ khó có thể tránh được.

Sau khi Thẩm Mộng Dao ổn định cảm xúc của mình, chậm rãi suy nghĩ về chuyện này, khi đó nàng vẫn luôn cho rằng bản thân không nên bị những thứ như vậy kiểm soát, nhớ lại sơ tâm khi vào nhóm, bản thân còn có giấc mộng muốn thực hiện.

Trong một khoảnh khắc, nàng thậm chí còn cảm thấy bản thân rất tỉnh táo. Cuối cùng nàng cũng biết rõ bản thân vào nhóm vì muốn cái gì, nàng biết rõ con đường sau này mình phải đi như thế nào, nàng biết rõ Viên Nhất Kỳ không thể lại trở thành chướng ngại ngăn cản mình thực hiện giấc mộng nữa.

Nàng tỉnh táo nhận ra dù cho có trốn tránh thì vẫn đặt Viên Nhất Kỳ vào một vị trí đặc biệt, chỉ có biến Viên Nhất Kỳ thành sự tồn tại bình thường trong cuộc sống của Thẩm Mộng Dao thì Thẩm Mộng Dao mới không lo sợ bất kỳ phản ứng dây chuyền nào mà Viên Nhất Kỳ có thể mang lại.

Vì vậy, nàng bắt đầu "bình thường" xem Viên Nhất Kỳ là một đồng nghiệp bình thường trong cuộc sống hằng ngày. Nàng "bình thường" nói ra lời chúc của mình trong công diễn sinh nhật của Viên Nhất Kỳ. Nàng "bình thường" hợp tác với Viên Nhất Kỳ trên sân khấu nhiều người. Nàng "bình thường" tham gia vào những buổi tụ họp có Viên Nhất Kỳ. Nàng "bình thường" đáp lại lời nói của Viên Nhất Kỳ. Nàng "bình thường" không trốn những nơi có Viên Nhất Kỳ. Nàng "bình thường" đứng bên cạnh Viên Nhất Kỳ.

Nàng, Thẩm Mộng Dao, đối với Viên Nhất Kỳ, không có đặc thù đối đãi gì cả.

Nhưng mỗi khi nàng đến gần Viên Nhất Kỳ đều sẽ không phủ nhận nhịp tim mình tăng nhanh và cơ thể cũng bắt đầu nóng lên. Dù cho Viên Nhất Kỳ chỉ đứng bên cạnh nàng, mắt thậm chí cũng không nhìn nàng, nàng cũng cảm nhận được mình lo lắng cùng một hạnh phúc nhỏ nhoi.

Nàng hưởng thụ những ngày cùng Viên Nhất Kỳ ca hát nhảy múa suốt một ngày đêm.

Nàng hưởng thụ tất cả cảm xúc mà Viên Nhất Kỳ mang đến cho nàng.

Dù cho mặt ngoài nàng có giả vờ bình tĩnh, nàng cũng không có cách lừa gạt chính bản thân mình.





Thẩm Mộng Dao nhận được một đơn hàng chuyển phát nhanh từ Trương Hân.

Mở tất cả bao bì ra, bên trong là vé xem concert của Viên Nhất Kỳ cùng một tờ giấy ghi chú. Bên trong viết: Dao Dao, cùng đi xem concert nha!

Thẩm Mộng Dao từ trong túi xách của mình lấy ra một chiếc vé khác, là vé xem concert của Viên Nhất Kỳ mà nàng cướp được trên mạng trước đó, gần như ở hàng ghế cuối cùng trong góc.

Vé mà Trương Hân gửi là hàng ghế giữa.

Thẩm Mộng Dao nghĩ, vị trí tốt như vậy, đây hẳn là vé mà Viên Nhất Kỳ tặng cho bạn bè cùng người thân.

Thậm chí Thẩm Mộng Dao còn có chút ảo tưởng vui vẻ và lo lắng, đây sẽ không phải là vé mà Viên Nhất Kỳ nhờ Trương Hân đưa cho mình đâu nhỉ?

Nhưng rất nhanh, nàng lại dập tắt ảo tưởng của mình, khôi phục lý trí.

Thẩm Mộng Dao mở lịch trình trên điện thoại ra, không biết đây là đã lần thứ bao nhiêu mà nàng xác nhận công tác quay chụp ngày hôm đó của mình.

Nàng thở dài.

Nàng nghĩ, đây hẳn là ý trời. Cho dù nàng có hai chiếc vé trong tay, có lẽ nàng vẫn sẽ bỏ lỡ concert đầu tiên của Viên Nhất Kỳ.

Thẩm Mộng Dao thừa nhận, nàng rất muốn ngồi ở hàng ghế giữa, ngồi bên cạnh Trương Hân, Hứa Dương Ngọc Trác và các đồng đội H đội, nhìn Viên Nhất Kỳ tỏa sáng trên sân khấu.

Nhưng nàng biết, nàng không thể.

Viên Nhất Kỳ cùng Thẩm Mộng Dao, sau khi Viên Nhất Kỳ rời Siba, trên cơ bản mà nói thì hai người cũng không xuất hiện cùng nhau nữa. Năm đó, Hắc Miêu cuối cùng cũng trở thành lịch sử, các fan mới vào Sông cũng không biết từng có một CP như vậy, cũng không biết rõ như lúc trước. Một người nào đó sẽ vô tình nhắc đến, những người còn lại đều thổn thức.

Trong giới giải trí hiện tại, mọi người nhắc đến Viên Nhất Kỳ, sẽ không nói đến Thẩm Mộng Dao. Nhắc đến Thẩm Mộng Dao, cũng sẽ không nói đến Viên Nhất Kỳ.

Hai nàng cuối cùng cũng thoát khỏi ràng buộc.

Nhưng ngay cả khi ngoại giới biết các nàng chỉ là bạn bè bình thường, đồng nghiệp, Thẩm Mộng Dao cũng không tìm được lý do gì để bản thân có thể quang minh chính đại đi đến concert của Viên Nhất Kỳ, cổ vũ em.

Nàng không muốn có ai biết nàng đến xem concert của Viên Nhất Kỳ.

Kể cả chính Viên Nhất Kỳ.

Nhiều lần khi còn đang trong nhóm, nàng cảm nhận được Viên Nhất Kỳ đang lén nhìn mình, lặng lẽ quan tâm mình, đặc biệt là những lần dò xét của các đồng đội. Tuy rằng nàng không thể xác định chắc chắn, nhưng nàng chỉ có thể dập tắt ngọn lửa trong lòng thông qua việc phớt lờ và từ chối liên tục.

Nàng đã không còn sợ bản thân lặp lại sai lần lúc trước, nhưng nàng lại sợ Viên Nhất Kỳ sẽ như vậy, sợ Viên Nhất Kỳ vì nàng mà trên con đường trở thành ca sĩ lại xuất hiện chướng ngại.

Nàng không muốn concert của Viên Nhất Kỳ sẽ lại có người nghị luận về "Hắc Miêu" vốn đã bị mọi người lãng quên, chuyển dời trọng tâm.

Nàng của lúc này, đã không còn là Thẩm Mộng Dao vài năm trước vì giấc mộng của bản thân mà muốn khôi phục "quan hệ bình thường" với Viên Nhất Kỳ nữa, mà là Thẩm Mộng Dao vì sợ sự xuất hiện của bản thân sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của Viên Nhất Kỳ, sẽ trở thành chướng ngại trong sự nghiệp của Viên Nhất Kỳ.





Thẩm Mộng Dao quyết định trả lại vé cho Trương Hân.

Nàng hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra, bấm mở WeChat của Trương Hân.

Thẩm Mộng Dao: 【A Hân, em đã nhận được vé, nhưng hôm đó em có việc nên có lẽ sẽ đi không được.】

Thẩm Mộng Dao: 【Em gửi lại vé cho chị nhé?】

Trương Hân rất nhanh liền trả lời: 【Dao Dao, sao em không giữ nó trước đi? Đến lúc đó biết đâu công việc cũng xong rồi.】

Thẩm Mộng Dao: 【Có lẽ là rất khó. Đừng lãng phí vé~ nếu không thì em đi hỏi người khác.】

Trương Hân đành phải đồng ý.





Cuối cùng cũng đến diễn ra concert của Viên Nhất Kỳ.

Sáng sớm, Trương Hân, Hứa Dương Ngọc Trác và một nhóm các đồng đội cũ của H đội đã vào hậu trường tiếp sức cho Viên Nhất Kỳ, Viên Nhất Kỳ gặp được rất nhiều bằng hữu đã lâu không gặp, chỉ trừ Thẩm Mộng Dao.

Trương Hân nhìn thấy Viên Nhất Kỳ đang tìm kiếm gì đó, lại chờ mong gì đó, xen lẫn sự mất mác.

Trương Hân nghĩ, đây có lẽ là một trong số ít điểm yếu của Viên Nhất Kỳ.

Cô quyết định thử lại một lần nữa.

"Dao Dao, hôm nay thật sự không đến concert của Viên Nhất Kỳ sao? Vẫn còn vé đó." Trương Hân gọi điện hỏi.

"Không được, công tác đang rất bận rộn, không có thời gian rảnh. Tối nay mọi người vui vẻ nhé." Thẩm Mộng Dao nói.


Sau khi cúp máy, Thẩm Mộng Dao dùng sức nắm chặt lấy điện thoại của mình.

Hôm nay nàng phải quay MV cho bài hát mới, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị bối cảnh, nhìn thấy mọi người bận rộn, nàng cố lấy dũng khí, đi đến bên cạnh người phụ trách, hỏi: "Hôm nay khi nào thì có thể xong?"

"Có lẽ là đến tối nay."

"Vậy thì. . . . . có thể đẩy nhanh tiến độ lên được chút không?"

"Sợ là không được. Em xem, bối cảnh còn chưa chuẩn bị xong."

"Vậy. . . . . . em có thể giúp được gì không?" Thẩm Mộng Dao hỏi.

Người phụ trách kinh ngạc, lần đầu tiên nàng nghe có nghệ sĩ hỏi có cần hỗ trợ hay không khi đang chuẩn bị bối cảnh.

"Cái này, không cần đâu. Chị sẽ kêu mọi người nhanh hơn một chút."

Bối cảnh rất nhanh liền chuẩn bị xong. Quay chụp cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, Thẩm Mộng Dao hi vọng nàng có thể hoàn thành trước buổi tối, dồn tất cả tinh lực vào việc quay, hiệu suất đặc biệt cao, ngay cả đạo diễn MV cũng phải khen đây là lần quay nhanh nhất.

Nàng, Thẩm Mộng Dao, cũng muốn chống lại vận mệnh.





Cuối cùng, Thẩm Mộng Dao cũng hoàn thành xong công tác hôm nay. Nàng dùng một cái lý do thả trợ lý đi, tự mình lén đến nơi Viên Nhất Kỳ tổ chức concert.

Nàng sợ bị người khác nhận ra nên đã lẻn vào khi ánh đèn trong concert bắt đầu tối đi.

Viên Nhất Kỳ đã đứng trên sân khấu, bị biển đèn vây quanh, tất cả mọi người điên cuồng gọi tên Viên Nhất Kỳ, em tháo tai nghe xuống, mỉm cười chào khán giả xung quanh.

Thẩm Mộng Dao ngồi giữa đám đông, nàng chìm trong tiếng cổ vũ, trở thành một fan hâm mộ của viên Nhất Kỳ. Nàng nhìn cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh giơ bảng đèn lớn tiếng hát theo Viên Nhất Kỳ, nàng nhớ trước kia mình cũng từng khen sau khi Viên Nhất Kỳ lớn lên nhất định sẽ có vạn người theo đuổi, có thể mở rất nhiều rất nhiều concert có vạn người xem, thực hiện giấc mộng làm ca sĩ kiêm nhạc sĩ của mình.

Hiện tại, Viên Nhất Kỳ thật sự làm được rồi.

Thẩm Mộng Dao đã lâu không tự tai mình nghe Viên Nhất Kỳ ca hát. Tuy rằng trong điện thoại nàng vẫn thường chạy những ca khúc của Viên Nhất Kỳ.

Nhưng việc này, Viên Nhất Kỳ đứng trước mặt Thẩm Mộng Dao ca hát, dường như đã là rất lâu, rất lâu.

Thẩm Mộng Dao nghĩ, nàng hi vọng Viên Nhất Kỳ có thể tổ chức thật nhiều thật nhiều concert. Hi vọng mỗi cái nàng đều có thể đến hiện trường để nghe.

Hát bài này đến bài khác, không biết đã nghe được bao nhiêu bài, Thẩm Mộng Dao không kìm được nước mắt.

"Tiểu Hắc hát thật sự rất hay." Thẩm Mộng Dao biết, lời này bản thân sẽ nói rất nhiều lần trong đời.

Chỉ là Viên Nhất Kỳ sẽ không còn nghe thấy bằng chính tai mình nữa.





Sau khi kết thúc, Viên Nhất Kỳ ngồi trên xe công tác quay về nhà, khi nhắm mắt nghỉ ngơi, radio trong xe phát đến 《Trạm kế tiếp Thiên Hậu》.

Nàng nhớ năm đó Trương Hân rất thích các bài hát tiếng Quảng, trong playlist của cô cũng thường qua bài này. Khi đó Viên Nhất Kỳ nghe không hiểu tiếng Quảng, chỉ cảm thấy giai điệu rất êm tai, nhưng không biết là do sau này cùng Trương Hân và Hứa Dương Ngọc Trác học tiếng Quảng hay thế nào, nhưng vẫn cảm động lây. Lần này, Viên Nhất Kỳ nghe hiểu ý nghĩ ca từ của bài hát.

Em cảm thấy bài hát này hoàn toàn nói lên đúng suy nghĩ hiện tại của em.

Đặc biệt là câu kia: "Dù cho sân khấu có toả sáng như thế nào, cũng khó có thể có người mình yêu nhất bên cạnh, khẽ hát vào bên tai."

Viên Nhất Kỳ nghĩ, tâm nguyện lớn nhất của em lúc này, là Thẩm Mộng Dao có thể nghe em ca hát.

So với điều này, không có gì quan trọng hơn như vậy.

Nhưng dường như, không có cách nào để thực hiện việc đó rồi.


End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro