Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Hắc Miêu] Song Ngư Sư

Tác giả: 三七四八五

Source: http://crclo.lofter.com/post/4c03fd29_1cd161f04

————————————————————————————————

Nghe nói, Sư tử và Song ngư, là trời sinh một đôi?


Không có ai nói vậy cả.


Thẩm Mộng Dao tắt máy, tuỳ tiện để điện thoại qua một bên, vén phần tóc dính trên cổ ra sau, nằm trên chiếc giường vừa được tháo dở xong, nhắm mắt lại.

Mệt. Trong đầu chỉ có một chữ này.


Mê tín sao? Thẩm Mộng Dao không mê tín, nàng biết người chăm chỉ nhất định sẽ nhận được hồi đáp, biết rằng trong khó khăn vẫn luôn tìm được cách, biết cố gắng luôn có hồi đáp, biết rằng những người mà mình dựa vào, đều sẽ rời đi.

Mê tín sao? Thẩm Mộng Dao mê tín, nàng sẽ cười mua một con mèo thần tài đặt trên đầu tủ lạnh nhà mình, sẽ đi tìm Chu Công nhờ giải thích giấc mơ tối qua, sẽ xem vận mệnh mỗi tuần của cung Sư tử trên điện thoại.

Mỗi khi xem, nàng sẽ luôn theo thói quen mà xem cả cung Song ngư, lúc đầu, Thẩm Mộng Dao sẽ cảm thấy bản thân thật sự quá mức khó tin, xem được một nửa mới phản ứng lại đây là cung hoàng đạo của người nào đó, liền nhanh thoát ra, hơn nữa còn thề sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.

Có lẽ vì bản thân không đủ kiên định, cũng có lẽ là vì thói quen đã ăn sâu vào trong máu, dính lấy nàng đến tận bây giờ, so với hiểu biết của nàng về Song ngư, những câu chữ khuôn sáo này, Thẩm Mộng Dao đã xem qua không dưới 10 lần.

Ai bảo người nào đó luôn nhấn mạnh mình là cung Song ngư cơ chứ?

"Cung Song ngư tụi mình..."

Cung Song ngư các em...


Thời tiết có chút nóng, máy nước nóng trong phòng bị hư, Thẩm Mộng Dao ôm quần áo và khăn tắm đi tìm Vương Dịch, dùng đỡ phòng tắm của em và Châu Thi Vũ.

Mới đến gần, chợt nghe Châu Thi Vũ nói đùa.

"Vương Dịch! Vương Dịch! Hôm nay Viên Nhất Kỳ nói với chị em ấy muốn cùng em kết hôn!"

"Châu Thi Vũ, chị đừng nói bậy!"

Thẩm Mộng Dao đứng ở cửa lắc đầu cười, đẩy cửa ra, nhìn hai người đang giương cung bạt kiếm, nói đúng hơn là, Châu Thi Vũ cười vui vẻ cùng Vương Dịch nhìn không ra cảm xúc, nhưng thấy Thẩm Mộng Dao bước vào, hai người lập tức thay đổi thái độ.

"Hửm? Tỷ, à, chị muốn tắm thì cứ tắm đi, em với Châu Thi Vũ lát nữa mới tắm!"

"Dao Dao, máy nước nóng phòng cậu vẫn chưa sửa xong sao, sao lại lâu đến như vậy a?"

"Không đâu, vài ngày nay có chút bận, đợi vài ngày nữa tớ sẽ đi tìm sư phó sửa." Thẩm Mộng Dao đứng trong phòng tắm, vừa cởi đồ vừa nói.

"Không sao đâu, không sửa cũng được, phòng của cậu không xa phòng của tụi tớ, tắm ở đây cũng được."

"Ha ha ha, khó mà làm được, lỡ quấy rầy cuộc sống tốt đẹp của cậu với Vương Dịch thì tớ phải làm sao đây?"

"Tỷ!" Vương Dịch giận nhưng lại không nói được gì.

"Vương Dịch... Vương Dịch..." Châu Thi Vũ kích động lén gọi Vương Dịch, Vương Dịch đến gần, Châu Thi Vũ cười nói, "Có bản lĩnh KY lại không?"

Vương Dịch quay đầu nhéo mũi Châu Thi Vũ, "Chị nghĩ gì mỗi ngày vậy?"

"Ha ha ha... Chị chỉ không muốn Dao Dao cô đơn thôi..."

"Đây không phải là việc chúng ta có thể quyết định..."

Nhưng, có một số việc dù đã trễ nhưng vẫn đến.

Khi Thẩm Mộng Dao đã tắm xong dùng khăn tắm quấn quanh người, cúi xuống lau tóc, thanh âm quen thuộc từ bên ngoài truyền đến.

"Vương Dịch! Mặc nhầm quần rồi! Nhanh đổi lại!" Viên Nhất Kỳ vội vã đẩy cửa ra, nhìn thấy Châu Thi Vũ vẻ mặt cười nhạo ngồi trên sofa, "Đã kết hôn rồi, không cần phải để ý đến những chi tiết đó..."

Viên Nhất Kỳ nhớ đến chuyện mình nói với Châu Thi Vũ, đỏ mặt đi về phía người đang đứng lau tóc ở cửa phòng tắm, không nhận ra vẻ mặt của Châu Thi Vũ thay đổi.

"Vương Dịch, em quản cho tốt Châu Thi Vũ!" Khi Viên Nhất Kỳ sắp nâng khăn mặt của Thẩm Mộng Dao lên để nàng làm chứng cho mình, nhìn thấy mái tóc đen trước mặt, Viên Nhất Kỳ dừng tay lại, "Vương Dịch, tóc xanh mà nhỉ?"

Đôi tay nâng lên rụt lại như bị giật điện, Viên Nhất Kỳ rốt cuộc cũng ra người trước mặt mình lúc này là ai, cả người cứng đờ, quay đầu nhìn Châu Thi Vũ cầu cứu.

Thẩm Mộng Dao cũng dừng lại một chút khi Viên Nhất Kỳ đến gần mình, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của tiểu hài tử trước mặt đột nhiên dừng lại, nàng cũng hiểu Viên Nhất Kỳ cũng đã nhận ra, qua những giọt nước đang nhỏ từ trên tóc xuống, nàng nhìn ngón tay của người kia khẩy khẩy góc áo của bản thân.

Vò, vuốt thẳng, rồi lại vò, lỡ đãng lặp đi lặp lại hai động tác này.

Động tác thích làm nhất khi lo lắng.

"Châu Thi Vũ, bánh bao sữa mà chị muốn đến rồi đây!" Tiếng của Vương Dịch từ bên ngoài truyền vào.

"Cứu tinh đến rồi..." Viên Nhất Kỳ sau khi nghe được lập tức xoay người đi về phía Vương Dịch đang ở cửa, vừa đi vừa đùa "Vương Dịch, sao em lại mặc nhầm quần của chị rồi!"

Vương Dịch nhìn Viên Nhất Kỳ đang hùng hùng hổ hổ nhưng lại có chút chột dạ, mơ màng hỏi, "Hả? Không phải chị vội quá nên mặc nhầm sao?"

"Hừ... khụ khụ khụ..." Thẩm Mộng Dao cố nhịn không cười thành riếng, lập tức dùng tiếng ho giấu đi tiếng cười.

Nhưng Viên Nhất Kỳ lại không bỏ qua tiếng cười khẽ kia, mặc lại đỏ thêm vài phần, "Vương Dịch a... đôi lúc chị hận em là một đứa đấu gỗ... không nhìn thấy người đang ở kia sao?"

Ngư ông đắc lợi, người xem hết cả trận tuồng kịch này là ai đây?

Châu Thi Vũ cố biến bản thân thành Diudiu, nhìn Viên Nhất Kỳ đang cam chịu, Thẩm Mộng Dao đang xấu hổ nhịn cườim cùng với Vương Dịnh trung thực nhưng mơ màng, đồng tử chuyển qua chuyển lại giữa 3 người, "Phụt..." vẫn không nhịn được mà bật cười.

Tiếng cười đánh vỡ sự sững sờ của Vương Dịch, lúc này mới nhận rõ tình huống, Viên Nhất Kỳ đang xấu hổ cố gắng phá tan sự xấu hổ này trước mắt, Thẩm Mộng Dao đang lau tóc sau lưng Viên Nhất Kỳ, còn có, Châu Thi Vũ ngồi cười trên sofa.

"Quần cho em đó... chị về trước..." Viên Nhất Kỳ đã mất đồ nhanh chóng chạy đi, giống như ở thêm một giây thì cậu đến một mạng cũng không còn.


Trong phòng, vẫn còn tiếng lau tóc của Thẩm Mộng Dao.

"Chị là quỷ à? Sợ chị đến như vậy sao?" Khi Thẩm Mộng Dao ôm đồ vệ sinh cá nhân của mình đi ra cửa, hỏi một câu như vậy, để lại hai con người nhìn nhau.


Trên mạng nói, tình yêu của Song ngư và Sư tử là ngược luyến, sự chu đáo của Sư tử không hợp với sự mẫn cảm của Song ngư, Song ngư không hiểu được lòng dũng cảm của Sư tử.


Hai người các nàng từ đầu đến chân đều rất xứng đôi, sân khấu, đồng phục, và cả căng thẳng tình dục*.

Như là trời sinh một đôi.


Rồi lại như vĩnh viễn bỏ lỡ lẫn nhau, ngay cả con số sinh mệnh cũng tuyên bố, hai người, không thể làm người yêu, cũng không thể làm bạn.


Vậy thì làm gì đây?


Thì, đội trưởng và thành viên trong đội đi.


Lúc này, hai người không hẹn mà cùng nghĩ đến lẫn nhau.


Nhưng, tại sao đội trưởng lại chỉ mang đồ uống cho đội viên tên Oai Oai Khấu vậy? Tại sao còn dạy người đó diễn unit của mình? Các đội viên khác có chút khó hiểu.

Nhưng ánh mắt khi hai người đối diện lẫn nhau, cách giao tiếp chuyên nghiệp, cùng ngữ điệu khách khí, dường như các đội viên khác cũng không thể bắt lỗi.

Các nàng cũng chỉ là đồng đội thôi, những người khác cũng nghĩ như vậy.

Khi cả thể giới ngầm chấp nhận một số hành động khác người, thì những hành động này cũng không thể gọi là khác người. Hai người ngày càng ăn ý, chỉ một động tác sẽ biết đối phương muốn nói gì muốn làm gì, sau khi tập xong, hai người sẽ thường ngồi trên sàn nhà thảo luận động tác vũ đạo, Thẩm Mộng Dao dạy Viên Nhất Kỳ nhảy, Viên Nhất Kỳ dạy Thẩm Mộng Dao hát, đơn thuần mà tiến bộ.

Hai người cũng cảm thấy thoả mãn với hạnh phúc đơn giản này.


Mấy ngày gần đây, thời tiết Thượng Hải lúc nóng lúc lạnh, khiến mọi người không muốn ra ngoài, chỉ muốn ở trong phòng ngủ.

Thẩm Mộng Dao vẫn như cũ ôm khăn tắm đi đến phòng của Vương Dịch, cầm thẻ phòng quẹt hai cái, không có phản ứng, "Sao lại như vậy?" Thẩm Mộng Dao cầm thẻ phòng thử mấy lần vẫn không được, vì vậy gọi điện cho Vương Dịch.

"Sao vậy, tỷ?"

"Sao chị không mở được của phòng của em a?"

"À à, gần đây cái thẻ đó có chút vấn đề, sư phó đến sửa trễ, em với Châu Thi Vũ vẫn còn đang ở ngoài dạo chơi đây..."

Vừa mới cúp điện thoại, bên tai Thẩm Mộng Dao truyền đến giọng nói quen thuộc, "Không được thì đến phòng của em đi."

Xoay người, Viên Nhất Kỳ cầm thuốc cảm, sụt xịt mũi hỏi.

Có lẽ vì tiểu hài tử với cái mũi đỏ đỏ trước mặt quá mức ngây thơm Thẩm Mộng Dao đồng ý.

Vẫn chờ đến khi đứng trước cửa phòng Viên Nhất Kỳ rồi, Thẩm Mộng Dao mới nhận ra mình vừa đồng ý cái gì.

"Đội trưởng đến phòng đội viên tắm rửa một chút thì có sao đâu nhỉ?" Hai người cứ như vậy mà an ủi chính mình.

Kiên định bước vào trong phòng, vừa vào cửa, Tiểu Tửu đã chạy đến bên chân Thẩm Mộng Dao.

"Whisky! Không được làm bậy!"

Tiểu Tửu chạy loạn bên chân Thẩm Mộng Dao, Viên Nhất Kỳ không bắt nó được, chỉ có thể đứng một bên dùng ngôn từ công kích, để nó ngoan ngoãn.

"Không sao..." Thẩm Mộng Dao cúi người vuốt ve Tiểu Tửu, Tiểu Tửu thoải mái dụi dụi người vào tay Thẩm Mộng Dao, "Whisky thật ngoan!"

"Ừm... lúc không chạy nhảy thì rất đáng yêu..." Thấy Thẩm Mộng Dao nói như vậy, Viên Nhất Kỳ cũng thuận theo khen Tiểu Tửu.

Chờ đến khi Thẩm Mộng Dao đi vào phòng tắm, Viên Nhất Kỳ mới nhanh tay giữ chặt lấy Tiểu Tửu hỏi "Vừa rồi sao lại làm vậy? Sau này không được lộn xộn nữa a, lỡ như lần sau chị ấy không tới nữa thì sao?"

Tiểu Tửu không nói gì.

"Con cũng thích chị ấy sao?" Viên Nhất Kỳ nhỏ giọng hỏi.

"Meo~" Có lẽ là vậy.

"Cái này, hai chúng ta không hẹn mà hợp nhau, nhưng lần sau phải chú ý một chút, không thể náo cỏ doạ rắn chạy mất."

"Ừm đúng..." Viên Nhất Kỳ nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, bắt đầu lục tung khắp nơi, tìm được máy sấy chưa dùng được bao nhiêu lần, từ sau khi Hứa Dương Trương Hân có máy sấy tóc, Viên Nhất Kỳ đều mang theo cái đầu ước sũng chạy đến phòng hai người, nói hoa mỹ thì là, tóc mình kém, dùng cái máy sấy tóc kia là tốt nhất. Thực tế thì, bản thân cũng không biết đã quăng máy sấy tóc của mình vào góc nào.

Cuối cùng cũng tìm được, Viên Nhất Kỳ cắm điện đặt lên trên bàn cho dễ nhìn thấy.

Tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng.


Nhưng mà, Thẩm Mộng Dao mở cửa ra liền thấy Viên Nhất Kỳ đang chỉ chỉ trỏ trỏ Tiểu Tửu, vì bị cảm mà tiếng vẫn còn khàn khàn, sụt xịt mũi dạy dổ Tiểu Tửu khoẻ mạnh kháu khỉnh.

Nhìn thấy Thẩm Mộng Dao đã tắm xong, chỉ máy sấy trên bàn, "Chị sấy không?"

Hoàn toàn không có sự bối rối khi tìm đồ.


"Phù..." Tiếng máy sấy trong căn phòng im lặng có vẻ có hơi đột ngột, rồi sau đó lại làm người yên lòng.

Viên Nhất Kỳ ôm gối dựa vào sofa nhìn Thẩm Mộng Dao sấy tốc, có lẽ vì không khí quá mức ấm áp, mơ mơ màng màng, liền thiếp đi.

"Sấy xong rồi... để nó ở đây à?" Thẩm Mộng Dao đặt máy sấy xuống hỏi, nhưng không nghe ai trả lời, quay đầu lại thì nhận ra tiểu hài tử đã dựa vào sofa ngủ.

Thẩm Mộng Dao rón rén đi đến, đắp thêm một cái chăn, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Không lâu sau đó, Thẩm Mộng Dao cầm ly nước chanh mật ong nhẹ nhàng mở cửa, bước đến chỗ tiểu hài tử đang nằm trên sofa vì nghẹt mũi mà khẽ ngáy.

Chọt chọt, "Hửm? Viên Nhất Kỳ! Viên Nhất Kỳ!"

Nhìn thấy Viên Nhất Kỳ mơ màng mở mắt, Thẩm Mộng Dưa đưa ly nước trái cây ấm qua, "Uống một chút, có ích khi bị cảm..."

Tiểu hài tử không tỉnh táo cho lắm nhắm mắt lại dùng miệng nhận lấy ly, chạm đến rồi bắt đầu nhấp. Có chút lười mở mắt.

"Uống thuốc chưa?"

"Hửm?"

"Uống thuốc chưa?"

"Rồi!" Mơ màng gật gật đầu.

"Vậy ngủ đi..." Thẩm Mộng Dao đỡ Viên Nhất Kỳ đi về phía giường, có lẽ vì bệnh nên có hơi mệt mỏi, Viên Nhất Kỳ vừa ngã đầu xuống gối liền ngủ.


Sáng hôm sau tỉnh dậy, thư thái hơn rất nhiều, Viên Nhất Kỳ ngồi dậy nhìn thấy ly nước chanh mật ong trong bình giữ nhiệt ở đầu giường, và cháo trong hộp, còn có một tờ giấy ghi chú viết nhớ ăn, có lẽ vì sợ cậu không biết là ai, còn đặc biệt dùng giấy ghi chú tiếp ứng màu tím của nàng.

Bụng sôi ùng ục, bệnh cảm đã đỡ hơn nhiều.

Bước vào trong phòng tập, Viên Nhất Kỳ đưa cho Thẩm Mộng Dao vừa nhảy xong một chai nước, còn khẽ nói "Em đã nhờ sư phó lắp một bồn tắm nước nóng trong phòng tắm của em, máy nước nóng cũng thay thành cái lớn, nếu được vì sau này đến phòng em tắm đi..."

Được.


Sư tử chu đáo, Song ngư dũng cảm.

Nói các nàng là trời sinh một đôi, có gì sai sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro