Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Hắc Miêu] Nếu như, nếu như chúng ta

Tác giả: YVQI

Source: http://yushi15164.lofter.com/post/4c6cec8c_2b42cae37

————————————————————————————————

Nói đến nếu như, mọi người sẽ nghĩ đến gì?


Nếu như, chúng ta không cãi nhau


Nếu như, chúng ta buông bỏ thể diện


Nếu như, chúng ta không quá cuồng loạn


Nếu như, chúng ta không phải Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao

. . . . . .


Nếu có nếu như, vậy chúng ta có nếu như không?


Thẩm Mộng Dao, chúng ta có nếu như không?


Nếu sự rung động trong nhất thời của thiếu nữ không thể chứng minh được đó là tình yêu, vậy cả đời này có thể nhỉ?


Màu đen bao trùm lấy bầu trời, màn đêm lặng lẽ buông xuống. Bất tri bất giác, các nàng đã tách ra được vài năm. Các nàng từ sự cuồng loạn khi vừa mới bắt đầu tách ra, không muốn để ý đến đối phương, ngay cả một ánh mắt cũng không muốn bố thí cho người kia, bây giờ đã có thể giao tiếp bình thường với nhau, giới hạn trong đồng nghiệp và công việc. Nếu bạn không muốn có một giao tiếp vượt ranh giới nào, thì đúng thật là không có.

Đều đã từng hối hận, cũng muốn quay lại, nhưng không ai buông bỏ được thể diện. Đồng đội vô tình hay cố ý ky trên MC, đồng đội thầm tác hợp cả hai với nhau, các nàng đều chọn vờ như không thấy, im lặng không nói gì. Nếu buông bỏ được thể diện, liệu có thể gương vỡ lại lành không?


Viên Nhất Kỳ nằm trên giường, không biết đang suy nghĩ gì. Gần đây áp lực công việc rất lớn, vất vả lắm mới có thể xin nghỉ phép, lại không biết phải làm gì. Chẳng lẽ, nghỉ phép năm ngày đều ở trong nhà với phòng tập sao? Hiển nhiên là Viên Nhất Kỳ cũng không muốn như vậy.

Bấm mở douyin trên điện thoại, video đầu tiên hiện ra là một bờ biển. Sóng biển dập dềnh không ngừng vỗ vào những tảng đá bên bờ biển. Cái tiếp theo, là một video quảng cáo. . . . . . cậu không biết từ khi nào mà cuộc sống của mình bắt đầu trở nên tẻ nhạt như vậy. Khi bận thì không cảm nhận được điều này, đến khi rảnh rỗi mới nhận ra mình không có việc gì làm.


Đi du lịch sao? Tìm ai đây? Mặc dù thành viên H đội đều đang nghỉ ngơi, nhưng dường như tất cả mọi người đều đã sắp xếp cho kỳ nghỉ rồi.

Vương Dịch phải ở nhà làm "người phụ nữ nội trợ" của Châu Thi Vũ; Lâm Thư Tình, Nãi Bình, Tôn Ngữ San chờ sử dụng thẻ năm của Disney để đi Disneyland;  Phí Thấm Nguyên đi chơi với lão bà; còn Hứa Dương Ngọc Trác thì cùng nữ nhân thích vừa lắc mông vừa pha cà phê kia đi đến quán. Vậy còn có ai đây? Thẩm Mộng Dao? Khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Viên Nhất Kỳ, lập tức bị chính cậu phủ nhận.


Sao Thẩm Mộng Dao có thể cùng mình đi du lịch chứ? Đừng nói là đi du lịch, ngay cả ra ngoài cũng không có khả năng. . . . . . buồn cười mà. Viên Nhất Kỳ cười nhạo suy nghĩ của bản thân, sao lại có loại ý tưởng này.

"Haiz, kỳ nghỉ này vẫn là bản thân buồn chán ở nhà đi vậy."

Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng người luôn ôm tâm lý may rủi, nếu như vậy thì sao?


Đúng, nếu như vậy thì sao? Quan hệ của các nàng không còn cứng ngắt như lúc trước nữa, nhưng cũng không tính là bạn tốt gì đó, dường như các nàng luôn bị ngăn cách bởi một "đường tuyến 38" vô hình.

Nếu mình buông bỏ thể diện, chị ấy. . . . . . sẽ đồng ý nhỉ? Viên Nhất Kỳ tiến hành đấu tranh tư tưởng, mãi vẫn không phân định được thắng thua. Đúng, có lẽ đêm nay cậu sẽ mất ngủ.


Mà Thẩm Mộng Dao bên kia vốn muốn cùng Vương Dịch đi chơi bạt nhún, nhưng Vương Dịch đột nhiên nói phải ở nhà làm "người phụ nữ nội trợ" cho lão bà.

Nàng không còn cách nào khác, cũng không thể làm một vị tỷ tỷ độc ác buộc Vương Dịch đi chung với mình. Các này giống như một câu hỏi trắc nghiệm mà người ta hay nói: Nếu lão bà và tỷ tỷ của bạn cùng rơi xuống nước thì bạn sẽ cứu ai trước?

Rõ ràng, Thẩm Mộng Dao không muốn đẩy muội muội của mình vào thế khó này, nên thuận theo Vương Dịch.


Nhưng Thẩm Mộng Dao đã mua vé, nhưng hơi phí, đi một mình thì lại rất chán. Nghĩ tới nghĩ lui hình như chỉ có một người rảnh —— Viên Nhất Kỳ, bạn gái cũ của nàng. Có nên hỏi không? Hai người cùng lúc chìm trong câu hỏi có nên mời đối phương hay không.


Suốt một đêm dài, có hai người vì cùng một sự kiện mà mất ngủ. Đêm nay thật sự quá dài, rất dày vò người khác.

Sáng hôm sau, Hứa Dương Ngọc Trác chuẩn bị đi chơi với Trương Hân nhìn thấy Viên Nhất Kỳ đi tới đi lui trước cửa 336, nhất thời khó tin đến mở to miệng. "Trương Hân, cậu đến xem, đây là tình huống gì đây?"

"Ông trời ạ! Đúng là sống đủ lâu thì sẽ thấy, trời ạ! Nhanh tay quay lại, cái này cũng không thấy được bao lần."

Hứa Dương Ngọc Trác đánh Trương Hân "Cậu đần à? Chắc chắn là Viên Nhất Kỳ có chuyện ngại phải nói, suốt ngày chỉ biết quay quay chụp chụp." Trương Hân như một đại cẩu cẩu bị chủ nhân mắng, gục đầu xuống.


Viên Nhất Kỳ đang tự mình phiền não trước cửa phòng của Thẩm Mộng Dao không nhận ra Hứa Dương Ngọc Trác đã đến, chỉ đi tới đi lui trước cửa, làm bản thân chóng mặt.

"Viên Nhất Kỳ, em làm gì vậy?"

Viên Nhất Kỳ làm động tác "suỵt".

"Chị, em muốn đi ra ngoài chơi, nhưng tất cả mọi người đều bận, em nghĩ đi chơi một mình thì rất chán, vậy nên liền. . . . . . đến thử vận may."

"Thảo nào nhìn em không được tự nhiên, em nói với chị, để chị đi nói giúp em là được. Thật là, muốn cùng nhau đi chơi thì cứ nói a, dù sao các em bây giờ cũng không có thâm cừu đại hận gì, các em a. . . . . ."

"Cốc cốc cốc"


"Ai vậy?"


"Là chị, Hứa Dương Ngọc Trác."

"Dương tỷ chờ một chút, em gội sạch xà bông trên đầu rồi sẽ mở cửa cho chị ngay."

"Được."


Giọng nói ôn nhu này, đã lâu rồi.


Khi Thẩm Mộng Dao nói MC trên sân khấu, cậu sẽ ở trong hậu trường vểnh tai nghe trộm; khi Thẩm Mộng Dao trò chuyện với người khác, cậu cũng sẽ như có như không mà đến gần. Giữa các nàng luôn có một "đường tuyến 38" vô hình, không dễ vượt qua được. Cậu có nhớ nó không? Khó có thể nói là cậu không nhớ. Lúc chia tay, thật ra trong lòng các nàng đều biết rõ bản thân không buông bỏ được thể diện, các nàng khi đó có bao lớn?

Đều vừa mới trưởng thành không bao lâu, cũng chưa trải qua bất kỳ chuyện tình cảm nào. Sao các nàng có thể hiểu được, một ít tính khí nhỏ của bản thân sẽ bị phóng đại đến mức các nàng rơi vào tình cảnh phải đối chọi gay gắt với nhau đây?


Thẩm Mộng Dao mở cửa ra "Dương tỷ, chị. . . . . ." Nàng còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy Viên Nhất Kỳ đứng bên cạnh Hứa Dương Ngọc Trác.

Có chuyện gì vậy? Trong lòng Thẩm Mộng Dao có 10 ngàn dấu chấm hỏi.

"Đây, như em thấy, Viên Nhất Kỳ có việc tìm em, chị với Trương Hân đi trước."

Thẩm Mộng Dao nhìn Viên Nhất Kỳ đang đứng thẳng trước cửa. Nàng im lặng để Viên Nhất Kỳ tiến vào trong 336.


Hai người không ai nói gì, sự ngượng ngừng không ngừng lan tràn trong không khí.


Thẩm Mộng Dao tiên phong mở miệng: "Em có chuyện gì sao?"

"emm. . . . . . Chỉ là, không phải được nghỉ sao, liền nghĩ. . . . . ." Viên Nhất Kỳ đỏ mặt lắp bắp từng chữ một.

"Nghĩ tìm chị cùng nhau đi chơi sao?" Không chờ Viên Nhất kỳ nói xong, Thẩm Mộng Dao đã đoán được suy nghĩ của cậu. Vào thời khắc ấy, Thẩm Mộng Dao có chút mừng thầm, không ngờ Viên Nhất Kỳ lại chủ động đến mời mình như vậy, bản thân không cần vì khổ não có nên mời em ấy đi hay không mà ngủ không được nữa.

"Ừ, chị có sắp xếp gì không? Nếu có thì xem như em chưa từng nói gì đi."


"Không có gì cả, nếu em muốn đi xa thì nói trước với chị một tiếng, sau đó đến công viên bạt nhún chơi vào ngày mai. Chị đã mua vé, đến giờ sẽ nhắn WeChat."

"Được được được, vậy em về thu dọn đồ đạc với tìm vé máy bay." Sau khi nói xong cậu liền quay trở về 348 thu dọn hành lý của mình, cậu thật sự không ngờ Thẩm Mộng Dao sẽ đồng ý nhanh như vậy.


Đêm không còn dài nữa, chớp mắt đã sáng. Viên Nhất Kỳ mở WeChat muốn liên lạc với Thẩm Mộng Dao, lại nhìn đến thời gian trên màn hình điện thoại: 6:12. Quên đi, sớm như vậy thì vẫn không nên làm phiền chị ấy.


Viên Nhất Kỳ kéo lên nhìn lịch sử trò chuyện giữa cả hai. Lịch sử trò chuyện của cậu và Thẩm Mộng Dao thực sự là cuộc trò chuyện binh thường giữa đội trưởng và đội viện. Ngoại trừ tất cả những lời liên quan đến công việc ra, còn có chào buổi sáng chào buổi trưa, không còn gì khác.


Lịch sử trò chuyện WeChat

smy: Ngày có đi đoàn kiến không?

yyq: Đi.

yyq: Chào buổi sáng

yyq: Chào buổi tối

smy không trả lời

yyq: công diễn ngày mai không lên được, sức khỏe không ổn, bụng vô cùng đau.

smy: được, uống nhiều nước ấm, chú ý thân thể

. . . . . .


Ngoại trừ những nội dung như vậy ra thì chẳng còn gì khác, những cuộc trò chuyện của các nàng đúng thật là cuộc trò chuyện giữa đội trưởng và đội viên, không có gì vượt qua "đường tuyền 38" kia, một chút cũng không có. Nhưng hôm nay, "đường tuyến 38" lâu ngày cũng không vượt qua, sẽ dần mờ nhạt đi vào ngày hôm nay, trên điện thoại của các nàng, tất cả trong cuộc sống của các nàng.


Viên Nhất Kỳ cuối cùng cũng chờ được đến 8 giờ, nhịn không được cầm điện thoại gửi tin cho Thẩm Mộng Dao.

"Dậy chưa?"

Đối phương trả lời sau vài giây.

"Dậy rồi, 10 giờ xuất phát, chờ chị trước cửa"

"OKOK [hoa hồng]"


Thẩm Mộng Dao nhìn thấy biểu tượng hoa hồng ở cuối tin nhắn, thật sự tin rằng Viên Nhất Kỳ đã trượt tay. Nhưng thật ra là Viên Nhất Kỳ cố ý. Hộp hội thoại yên tĩnh lại.


Viên Nhất Kỳ đi tới đi lui trong phòng, đứng trước gương lần này đến lần khác xác nhận lớp trang điểm của mình có được hay chưa, có bị dính phấn không, quần áo mà mình phối có đẹp không. Hành động như vậy lặp đi lặp lại ở 348 không dưới 50 lần.


10 giờ, Viên Nhất Kỳ đúng giờ gõ cửa phòng Thẩm Mộng Dao. Đập vào trong mắt Thẩm Mộng Dao chính là Viên Nhất Kỳ một thân tây trang: "Viên Nhất Kỳ, em quên hôm nay chúng ta đi đâu sao? Em mặc tây trang chơi bạt nhún à?"

Viên Nhất Kỳ nghe xong, nâng mắt nhìn đồ của Thẩm Mộng Dao, một bộ đồ thể thao thoải mái.


"Em thật sự có hơi quên, chờ em một chút, em về thay đồ." Viên Nhất Kỳ tức tốc chạy về phòng, dùng thẻ phòng mở cửa, vừa vào cửa đã lục tung tủ đồ, lấy ra một bộ quần áo thể thao thoải mái cùng loại với Thẩm Mộng Dao.

Viên Nhất Kỳ cởi đồ, ném đồ lên giường mặc đồ thể thao vào, sau khi ra cửa đã thấy Thẩm Mộng Dao đứng chờ mình.

"Đi thôi." Viên Nhất Kỳ nắm tay Thẩm Mộng Dao kéo đi, khi tay bị kéo đi, cái gọi là" đường tuyến 38" cũng chính thức biến mất khỏi cuộc sống của các nàng.


Nếu như vậy thì sao. Đây không còn là một câu hỏi.


Nếu không thử thì làm sao biết được là có "nếu như" hay không? Cơ hội là do người khác trao cho, đồng thời cũng là do chính bản thân giành lấy.


Hai người đầu đầy mồ hôi trong công viên bạt nhún, giống như quay trở về ngày các nàng nhau đi công viên bạt nhún vài năm trước, thân mật khăng khít.

Viên Nhất Kỳ đang ngồi trên tấm bạt nhún uống trà ô long đào mật ong "Chị muốn uống không? Em mua cho chị một chai." Nói xong còn huých huých Thẩm Mộng Dao đang mệt mỏi vì chơi bạt nhún ở bên cạnh.

"Không uống, mệt rồi." Thẩm Mộng Dao dường như đột nhiên nhận ra gì đó khi nói lời này.

"Mệt sao? Vậy em đi mua nước cho chị."

"Ừ."


Thẩm Mộng Dao nhìn Viên Nhất Kỳ đứng dậy đi mua nước cho mình, trong đầu lại xuất hiện một cảm giác rất quen thuộc. Các nàng của hiện tại giống như các nàng của vài năm trước a, thật muốn thời gian có thể dừng lại trong vào lúc này, các nàng của lúc này có thể trò chuyện và vui chơi cùng nhau mà không cần phải kiêng nể gì. Không cần phải bận tâm bất cứ ai, bất cứ chuyện gì. Các nàng tháo bỏ thân phận đội viên của SNH48 Team HII, các nàng cũng là người bình thường, các nàng sẽ nghĩ nếu chúng ta là người bình thường thì thật tốt. . . . . .


"Uống nước đi." Viên Nhất Kỳ đưa một chai nước đến trước mặt Thẩm Mộng Dao.

"Cảm ơn." Thẩm Mộng Dao mỉm cười ngọt ngào với Viên Nhất Kỳ. Nếu khoảng thời gian như vậy chỉ là một kỳ nghỉ kéo dài 5 ngày, vậy thì trân trọng từng khoảng khắc một từ bây giờ trở đi đi!

Viên Nhất Kỳ lại một lần nữa nắm tay Thẩm Mộng Dao, nhảy vào trong bể chứa đầy khối xốp "Thẩm Mộng Dao, vừa rồi chị sợ sao? Em nhớ trước kia chị. . . . . ." Viên Nhất Kỳ muốn nói rồi lại thôi.

"Trước kia khi chị nhảy với em đều sẽ sợ đến hét lên, mặc dù chỉ cao có nửa mét, bây giờ nhớ lại thì thấy buồn cười đến chết mất."


Các nàng thỏa thích bật ra tiếng cười lớn trong bể đầy khối xốp, đã lâu các nàng không buông xuống gánh nặng thần tượng để bật ra tiếng cười vui vẻ như vậy từ tận trong đáy lòng.


"Đúng rồi, em nói đi xa là muốn đi đâu a?"

Viên Nhất Kỳ suy nghĩ "Đi rồi sẽ biết, tối này nhớ kiểm tra kỹ hành lý."

"Hừ, còn thừa nước đục thả câu." Trong lòng Thẩm Mộng Dao thầm nghĩ, thủ đoạn của tiểu hài tử, em ấy vẫn là chính mình, nhưng cách xử lý công việc lại trưởng thành hơn, hơn nữa ở rất nhiều phương diện đều bày ra "bộ dáng người lớn" của mình, nhưng chỉ có Thẩm Mộng Dao mới biết, bên dưới "bộ dáng người lớn" đó, Viên Nhất Kỳ vẫn là tiểu hài tử yếu ớt kia.


Khi quay trở về trung tâm vào buổi tối, hai người vì không muốn thu hút sự chú ý của người khác, gọi hai xe khác nhau quay trở về trung tâm. Nhưng chuyện chẳng ăn thua gì này vẫn có người phát hiện, còn tạo mốc thời gian đăng vào siêu thoại của hm.


hm siêu thoại:

7:12 yyq nói trong pocket hôm nay phải ra ngoài (không nói đi đâu, cũng không nói là đi cùng ai)

10:36 smy nói trong pocket hôm nay cũng phải ra ngoài (cũng không nói là đi đâu cùng ai)

12:07 smy gửi ảnh chụp vào pocket/ rất rõ ràng là không phải ảnh tự chụp mà là có người chụp giúp (nền màu đỏ, còn đánh dấu "xin đừng trèo lên".)

12:56 yyq gửi ảnh chụp vào pocket (góc dưới bên phải hình như là nền chụp ảnh của smy)

22:12 - 22:17 hai người báo bình an, về đến trung tâm trong pocket.

Rất rõ ràng, căn cứ vào mốc thời gian trên, xác xuất rất cao là hai người cùng nhau đi chơi, đập chết rồi!

Bình luận dưới bài:

Số 1: Ông trời ơi, không phải đấy chứ không phải đấy chứ? Có phải là đoàn kiến hay còn có người khác không? Không thể tin được là cp của ta lại có thể đi chơi cùng nhau!

Số 2 trả lời số 1: Đừng nghĩ, đoán là chỉ có hai người yyq và smy, những người khác đều có việc riêng của mình, ta kính đập trước [ôm quyền].

Số 3: Không nói nữa, biết xql phục hôn, vui vẻ.

. . . . . .


Bài post này vừa đăng lên đã bị các blogger 48 điên cuồng chuyển tiếp. Dư luận ùn ùn kéo đến đột kích. Đơn thôi hai nhà điên cuồng khống bình, khi nhìn thấy các dạng số liệu trong thời gian thực, một khắc cùng không dám dừng.


Lúc này Thẩm Mộng Dao và Viên Nhất Kỳ đang chuẩn bị hành lý đi du lịch vào ngày mai, không chú ý đến điện thoại, không biết lúc này đơn thôi hai nhà đã xé banh nhau, hmg bị ngọt đến choáng.

Nhưng bình thường Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao cũng không thường xem weibo, vậy nên trong ngày nghỉ các nàng đúng thật là hoàn toàn không biết gì về chuyện này.


Khi quay trở về trung tâm, sau khi Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao chúc nhau ngủ ngon xong đều tự quay trở về phòng mình nghỉ ngơi. Các nàng sắp bắt đầu chuyến du lịch 4 ngày 3 đêm, có lẽ đây lại là một bước ngoặt mới trong mối quan hệ của các nàng.


Thời điểm cả hai gặp lại nhau một lần nữa, chính là ở sân bay. Lần này là lịch trình cá nhân, không có trạm tỷ, nhưng hai người cũng không dám ngồi quá gần nhau, nói chi là cùng nhau xuất hiện, bởi vì trước mặt công chúng cả hai vẫn là CP đã BE, cho đến khi lên máy bay rồi hai người mới dám trò chuyện với nhau.


"Rốt cuộc là đi đâu a? Đừng có thừa nước đục thả câu."

"Không nói cho chị đâu, trừ khi chị nói 'làm ơn làm ơn'."

"Được lắm Viên Nhất Kỳ, làm ơn làm ơn nói cho chị biết đi, làm ơn làm ơn."

"Chúng ta cùng nhau đi xem cực quang, đi đến một nơi không có ai biết chúng ta."

Vẻ mặt của Thẩm Mộng Dao tràn ngập nghi vấn, nhưng người bên cạnh cũng không có ý định nói tiếp nữa.

Cực quang?

Tương truyền, những người cùng nhau xem cực quang, sẽ mãi mãi bên nhau.


Máy bay cất cánh, Viên Nhất Kỳ cầm đọc một quyển tạp chí, tận lực thể hiện bộ dáng bình tĩnh nhất hết sức có thể, người bên cạnh đã dựa vào vai cậu ngủ rất thâm trầm, hô hấp đều đều, phả vào bên cổ cậu. Được nửa chặng đường, Viên Nhất Kỳ cũng tựa đầu vào cái đầu nhỏ có mái tóc xoăn trên bả vai mình, nếu có thể đóng băng khoảnh khắc này lại thì thật tốt biết bao. . . . . .

Đến nơi, Thẩm Mộng Dao mơ màng "Ở đây? Là ở đâu? Xa là xa đến như vậy sao? Ra nước ngoài à?"

"Nơi này là Phần Lan, em đã nói là muốn dẫn chị đi xem cực quang, chị có biết những người cùng nhau xem cực quang sẽ như thế nào không?"


Thẩm Mộng Dao giả vờ như không nghe thấy, nhưng trong lòng đáp lại rất nhiều lần: Biết, sẽ mãi mãi bên nhau.


Tháng 3 đầu xuân, Phần Lan vẫn còn rất lạnh. Hai người không biết có hẹn cùng nhau mặc áo gió hay không, một người mặc màu đen, một người mặc màu trắng.

Khi đến khách sạn thì trời đã tối, có lẽ vì trái múi giờ nên hiện tại Thẩm Mộng Dao và Viên Nhất Kỳ đều vô cùng tỉnh táo.


"Em chỉ đặt một phòng sao?"

"A, đúng. . . . . . phòng này rất khó đặt được, em phải nhờ bạn mới đặt được một phòng để xem cực quang. Nếu chị thấy phiền thì, chị ngủ giường, em ngủ trên ghế sofa hoặc trên sàn là được, cơ hội hiếm có." Viên Nhất Kỳ dùng một đôi mắt đáng thương nhìn Thẩm Mộng Dao.


"Chị. . . . . . không nói chị thấy phiền, hỏi em một chút mà thôi. Lần đầu nhìn thấy cực quang không dễ, cả đời cũng không nhìn thấy được bao lần."


Lần này là Thẩm Mộng Dao chủ động nắm lấy tay của Viên Nhất Kỳ.


"Nhất là khi cùng người đặc biệt xem cực quang lại càng không dễ." Lúc này, ánh mắt của Thẩm Mộng Dao nhu tình như nước.

Viên Nhất Kỳ cúi đầu nhìn bàn tay đang đan vào nhau của các nàng, tất cả những thứ này đều như đang nằm mơ, mơ thấy một giấc mơ vô cùng tốt đẹp. . . . . . làm cậu có cảm giác hư vô.

Nhưng vẫn nên tận hưởng khoảnh khắc này đi.


"Em vừa hỏi phục vụ, anh ta nói đêm nay rất có thể sẽ xuất hiện cực quang, chúng ta đến đây đúng lúc rồi." Viên Nhất Kỳ ngồi trên sofa quay đầu nói với Thẩm Mộng Dao đang ngồi trên chiếc giường đối diện.

Thẩm Mộng Dao nhẹ nhàng gật đầu "Vậy chị đi tắm trước, để chờ cực quang xuất hiện." Nói xong liền cầm quần áo đi vào trong phòng tắm.


Phòng tắm trong phòng thuộc loại trong suốt, nhưng may mà có thể kéo rèm, Thẩm Mộng Dao thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Mặc dù cả hai đều biết rõ về cơ thể của đối phương, đã qua nhiều năm nhưng vẫn sẽ ngại ngùng.


Tiếng nước "rào rào" phát ra từ vòi hoa sen, hơi nước lập tức tràn ngập phfong tắm. Viên Nhất Kỳ ở bên ngoài nhìn bức rèm đến xuất thần. Thân ảnh trước sau đều đầy đủ phản chiếu trên bức rèm, làm Viên Nhất Kỳ nhìn đến rộn rạo trong lòng.


"Đây là vẻ đẹp mờ ảo sao?"


Nhìn cái bóng trên rèm, Viên Nhất Kỳ nhịn không được mà toàn thân khô nóng, dứt khoát quay đầu sang một bên, không nhìn nữa. Nhưng điều này dường như chẳng được gì, tiếng nước quanh quẩn bên tai cậu, vì thế cậu liền mặc áo khoác vào đi ra ngoài hạ nhiệt độ.

Đến khi Viên Nhất Kỳ quay trở lại khách sạn, Thẩm Mộng Dao đã tắm rửa xong nằm trên giường chơi điện thoại. Lúc này Thẩm Mộng Dao đang quấn khăn tắm, khăn tắm chặn đi một chút phong cảnh xinh đẹp, phần ngực như ẩn như hiện kia tăng thêm vài phần hấp dẫn. Cổ họng của Viên Nhất Kỳ khẽ hoạt động "Em đi tắm trước."


Thẩm Mộng Dao không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại, trên điện thoại là một group chat "336", trong group tò mò tiến triển của Thẩm Mộng Dao và Viên Nhất Kỳ.

Thẩm Mộng Dao bấm vào khung nhập văn bản rồi lại không biết nên gõ gì. Nàng đặt điện thoại lên tủ đầu giường, trong đầu nghĩ nên cùng giường cùng chăn bông trải qua một đêm với bạn gái cũ như thế nào.

Viên Nhất Kỳ tắm xong đi tới châ giường, khoác khăn tắm để lộ đôi chân trắng nõn của mình. Trong phòng có hệ thống sưởi ấm nhưng lại không ấm, Thẩm Mộng Dao lo lắng Viên Nhất Kỳ ngồi sẽ bị lạnh liền gọi Viên Nhất Kỳ vào trong chăn.

"Chân của em thật lạnh a. . . . . ."

"À, vậy em qua đây."


Viên Nhất Kỳ gãi đầu.

Khoảnh khắc chân chạm nhau làm cơ thể vừa mới hạ nhiệt của Viên Nhất Kỳ lại bắt đầu khô nóng. Nhưng Thẩm Mộng Dao sao lại không đây?

Khoảnh khắc chân chạm chân, cơ thể liền bắt đầu khô nóng. Vài năm qua, nhu cầu sinh lý của cả hai đều là tự mình giải quyết, mỗi lần chuẩn bị đến lúc kia đều dừng lại, thể xác lẫn tinh thần đều không được thỏa mãn, dục vọng kìm nén bấy lâu trong lòng lại dâng lên, trong lòng hai người đã sớm không nhịn được đói khát.


Không biết là do tâm lý hay thể xác đã khiến Thẩm Mộng Dao đến gần Viên Nhất Kỳ, Viên Nhất Kỳ cuối cùng cũng không nhịn được, cũng không muốn nhịn nữa, trực tiếp quay đầu hôn lên môi của Thẩm Mộng Dao.

Nụ hôn của cậu rất có tính công kích, lần này đến lần khác dày vò đôi môi của Thẩm Mộng Dao, cướp đoạt đầu lưỡi của Thẩm Mộng Dao.


"Thẩm Mộng Dao, chúng ta cùng giao lưu với nhau chờ cực quang đến đi, thế nào?" Làn khí ôn nhu phả vào bên tai của Thẩm Mộng Dao, tai của Thẩm Mộng Dao là nơi nhạy cảm, lập tức ửng đỏ. Nhưng Thẩm Mộng Dao cũng không lập tức đồng ý.

"Em không sợ chị cực tuyệt em sao?"

"Sẽ không, tai và cơ thể của chị đã bán đứng chị rồi, chị muốn chạy cũng không có chỗ nào để chạy." Viên Nhất Kỳ thuận thế đặt Thẩm Mộng Dao dưới thân mình, bắt đầu cuộc xâm lược của mình.

(đoạn này có H nhưng tui không có QQ nên ăn chay đi :D)


Không biết là qua bao lâu, Viên Nhất Kỳ ôm Thẩm Mộng Dao vào phòng tắm, giúp Thẩm Mộng Dao tắm rửa. Tắm xong, hai người một chút cũng không rời, nằm trên giường, ôm chặt lấy nhau.

"Cảm giác mất đi nhưng tìm lại được thật tốt."


"Hửm? Viên Nhất Kỳ, em nói gì?"


"Em nói, nhìn cực quang."


Thẩm Mộng Dao ngẩng đầu nhìn, quả thật là một mảng cực quang.

Cực quang huyền bí, thơ mộng, nó là một khung cảnh kỳ lạ, thu hút vô số ánh mắt ngưỡng mộ. Thẩm Mộng Dao nhìn cực quang, ánh mắt sáng lấp lánh. Còn Viên Nhất Kỳ nhìn Thẩm Mộng Dao, ánh mắt vô cùng yêu thương và hạnh phúc.


Viên Nhất Kỳ mở lon coca nằm trên tủ đầu giường, cầm lấy nắp lon.


"Thẩm Mộng Dao, trong khung cảnh tuyệt đẹp này, em cầu hôn chị, em rất yêu chị, chưa bao giờ ngừng yêu."

Thẩm Mộng Dao nhìn ánh mắt chân thành nồng nhiệt của tiểu hài tử trước mặt, gật đầu.

Các nàng lại suy nghĩ chiếc nhẫn làm từ nắp lon này nên đeo vào đâu giống như vài năm trước.

Viên Nhất Kỳ đeo vào ngón áp út bên phải của Thẩm Mộng Dao, đây là một cảnh tượng quen tuộng, giống như lời nói thật của các nàng trong khi vui đùa lúc trước, đều muốn đối phương gả cho mình.

Nhưng điều khác với vài năm trước chính là, các nàng sẽ không rời xa nhau nữa.


Viên Nhất Kỳ đóng chiếc rèm trên trần lại bằng điều khiển từ xa, yên bình ôm Thẩm Mộng Dao tiến vào trong giấc ngủ.

Đây là giấc ngủ yên bình nhất của cả hai trong mấy năm qua.

An ổn chính là vì có đối phương bên cạnh.


Khi Thẩm Mộng Dao tỉnh lại thì đã là giữa trưa, ánh mặt trời xuyên qua trần nhà trong suốt, chiếu lên người nàng. Nàng sờ sờ bên cạnh, không có ai. Chăn cũng đã lạnh, chứng tỏ là đã rời giường rất sớm.


"Thẩm Mộng Dao, em quay lại rồi, chị dậy chưa?"


Thẩm Mộng Dao nhìn Viên Nhất Kỳ cầm đồ ăn chạy chạy nhảy nhảy về phía mình. Cảm giác này, thật tốt. "Dậy rồi, em mua gì vậy?"


"Mua một ít bánh mì với sữa, sau khi ăn xong chúng ta đi trả phòng."

Thẩm Mộng Dao gật đầu, nhận lấy bữa sáng trong tay của Viên Nhất Kỳ, bắt đầu ăn. Viên Nhất Kỳ cũng không làm gì, yên ổn ngồi bên cạnh nàng nhìn nàng ăn, trên mặt còn có ý cười nhàn nhạt. Thời tiết ấm lên, quan hệ của các nàng cũng tốt lên.

"Thẩm Mộng Dao, ôm."


Nàng xoay người ôm lấy Viên Nhất Kỳ. Viên Nhất Kỳ thích ôm hơn bất cứ thứ gì khác, thích cái ôm chặt rất chặt này, muốn đối phương dung hòa vào trong cơ thể, ôm đối phương đến hít thở cũng không thông. Cái ôm như vậy làm cậu cảm thấy đây chính là lúc mà trái tim của cả hai ở gần nhau nhất.

"Ngựa vằn ngựa vằn, đừng ngủ gật. . . . . ."


Tình yêu là gì?

Tình yêu là cậu đẩy nàng trên chiếc ván trượt

Tình yêu là chú mèo mang tên Trừ Tịch

Tình yêu là đồ ăn vặt mà cậu lén mua cho nàng

Tình yêu là cái hôn bị phạt 6000 trên sân khấu

Tình yêu là nàng sẽ chấp nhận tính nóng nảy của cậu

Tình yêu là khi nhảy sai sẽ nhìn nhau cười

Tình yêu là một câu 'Gả cho chị đi' trong livestream có vạn người xem

Tình yêu là Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao


Bức tường đầy ảnh chụp polaroid, ván trượt mà cậu đã niêm phong cất vào trong kho, weibo chỉ mình có thể thấy được và đã bị xóa. . . . . . đều là bằng chứng của tình yêu.


"Thẩm Mộng Dao, em nhận ra không có chị, em thật sự không thể nào sống tốt được. Trước kia em còn trẻ, ngây thơ nghĩ rằng rời khỏi chị là sự giải thoát, nhưng rồi em nhận ra rời khỏi chị, lại chính là vực sâu. Em không thể mất đi chị một lần nữa. Thẩm Mộng Dao, chúng ta hòa hảo đi. Em không còn là một đứa trẻ nữa, em có thể thực hiện lời hứa của mình." Nói xong, Viên Nhất Kỳ lấy từ trong túi ra một cặp nhẫn đôi. Trên nhẫn là chữ viết tắt của Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao.


"Em nhớ, lúc trước em hỏi chị 'những người cùng nhau xem cực quang sẽ như thế nào', chị không trả lời em, vậy em. . . . . ."


"Chị biết, sẽ mãi mãi bên nhau." Không chờ Viên Nhất Kỳ nói xong, Thẩm Mộng Dao trả lời. Cả hai mỉm cười đầy ẩn ý, trái tim nhiều năm không tìm được mái ẩm, cuối cùng cũng an ổn.

Đến một nơi mà không ai biết. . . . . . thật tốt. Không cần phải quan tâm đến bất cứ điều gì. Các nàng nắm chặt tay nhau, cảm nhận sự ấm áp từ lòng bàn tay của đối phương.


Dọc đường có không ít người nhìn về phía các nàng, không phải là ánh mắt nghi hoặc, không phải là ánh mắt phẫn nộ, là ánh mắt hâm mộ và chúc phúc. Nếu như, các nàng không phải là thần tượng thì có lẽ sẽ quyết định định cư ở nơi đây.


Sau một đêm nghỉ ngơi, hai người cùng nhau ra sân bay lên máy bay về nước. Sau một vài giờ, cuối cùng cũng đến Thượng Hải. Lần này Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao không xa nhau như lúc đi nữa, ngược lại, các nàng nắm tay nhau, mặc đồ đôi, nghênh ngang tiêu sái bước ra khỏi sân bay.


"Đến rồi đến rồi! OMG! Ông trời ơi!"

"Không phải chứ, chết tiệt!"

"A a, thở không nổi, không được rồi, WMa phải bấm nhân trung."


Ừm, cực kỳ tốt, các fan đón hai người ở sân bay đều điên cuồng.


Bảng xếp hạng hotsearch Weibo

1⃣ Hắc Miêu phục hợp

2⃣ Hắc Miêu sân bay

3⃣ Hắc Miêu đi du lịch cùng nhau

Top 3 hotsearch đều là các nàng. WMa điên cuồng phát điên, đương nhiên cũng có không ít WMa bày tỏ tôn trọng chúc phúc ttl, sau đó quay đầu theo dõi siêu thoại hm. . . . . .


Nếu như?


Nếu như các nàng hòa hảo. Đây là một câu giả định.


Nhưng bây giờ đã biến thành một câu trần thuật.


Các nàng hòa hảo rồi.


Câu trả lời cho câu giả định không phải là câu trần thuật sao?


[End]

(Đường tuyến 38*: ranh giới của Hàn Quốc và Triều Tiên)

————————————————————————————————————

Bữa đọc được cái fic Tả Chu ft. WGiai vui lắm :))) tính lấy fic đó làm quà giáng sinh mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro