[Hắc Miêu] Chấp niệm
Tác giả: 仅剩余温.
Source: http://75hfmh.lofter.com/post/4b3e465b_1ccb79d22
Góc nhìn của Viên Nhất Kỳ
————————————————————————————————————
Nếu vận khí không tốt
Vậy hãy thử dũng khí
——————————————————————————
Ngạc nhiên sao?
Đúng là vậy.
Đại khác là vì chưa bao giờ nghĩ sẽ vượt qua được Thẩm Mộng Dao, sau khi nghe được thứ hạng của Thẩm Mộng Dao, mình rất kinh ngạc và có chút xúc động.
Khi đứng ở trước mặt Thẩm Mộng Dao, mình thường cảm thấy tự ti không vì lý do gì, mặc dù mỗi lần nhìn thấy những màn cãi nhau tê tâm liệt phế của fan, những trận PK khí thế ngất trời, mình vẫn luôn hi vọng bản thân có thể thắng một lần. Nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ thật sự thắng.
Các xúc khó có thể nói nên lời, có chút khổ sở. Mình từng đổ lỗi cho chòm sao Song Ngư vì tính cách thường xuyên thay đổi của mình, nhưng cuối cùng lại nhận ra điều này chẳng có ích gì cả.
Khi đứng trên sân khấu, trong lòng có sự căng thẳng khó hiểu, vì thứ hạng bất ngờ này, cùng với cái sau đó, ánh nhìn chăm chú của Thẩm Mộng Dao.
Thẩm Mộng Dao nghĩ gì? Khi ngồi trên kim tự tháp, mình nhìn chiếc cúp đã gần trong tầm tay, nghĩ đến người cách mình rất gần lại rất xa.
Chị ấy sẽ không phục, đúng không? Dù sao từ trước đến nay, lần nào chị ấy cũng hơn một chút.
Chị ấy sẽ buồn chứ? Dù sao mình cũng nghĩ chị ấy là hạng 2.
Hoặc. . . . . . chị ấy sẽ càng ghét mình hơn, dù sao mình cũng luôn làm chị ấy khó chịu.
Mình. . . . . . thật sự không ngờ mọi chuyện sẽ lại như thế này, mình rất yêu ước mơ này, vì vậy mình thích thứ hạng này.
Nhưng, mình cũng rất sợ tụi mình ngày càng lên cao, sẽ ngày càng xa hơn.
Rất mâu thuẫn nhỉ? Mình vẫn thích đối thủ của mình, đối thủ cạnh tranh lớn nhất trên con đường thực hiện ước mơ của mình.
"Chúc mừng"
Khi giọng nói của chị ấy vang lên, mình vẫn còn đang ngây ngươi, là chúc mừng mình sao? Mình nhìn xung quanh, có vẻ như cũng không có ai khác đáng để chúc mừng.
"Em sao?" Mình chỉ bản thân, hỏi thành tiếng.
"Nếu không thì sẽ là ai đây?"
Mình nhìn chiếc cúp đang được chị ấy nắm chặt trong tay, gắng gượng nở nụ cười khó coi hơn cả khóc: "Cũng chúc mừng chị"
"Thật sự rất miễn cưỡng"
Thẩm Mộng Dao dùng cúp của chị ấy chạm vào cúp của mình, xoay người bước đi.
"A," Có lẽ vì bị sự hạnh phúc làm lu mờ suy nghĩ, ít nhất mình tự an ủi bản thân như vậy, mình gọi chị ấy, "Cùng nhau ăn một bữa cơm đi"
Thẩm Mộng Dao xoay người nhìn mình, trong mắt ngập tràn nghi vấn.
"Em mời, mọi người" có chút xấu hổ nghịch nghịch áo choàng, mình nói thêm một câu.
Lần này chị ấy không im lặng quá lâu, nhanh chóng đáp ứng.
Thật đáng tiếc, trước kia dường như mỗi lần chúng ta cùng ăn chung một chỗ, cũng đều là vì mình mời ăn ngoài.
Từ khi nào thì bắt đầu, em muốn mời chị ăn cơm, lại phải dẫn mọi người theo?
Nhưng thành tích Tổng Tuyển tốt như vậy, mời đồng đội ăn cơm cũng rất bình thường, dù sao tất cả mọi người của HII đều cố gắng đến như vậy, mình là Nhất tỷ HII thì nên mời khách.
"Viên Nhất Kỳ, uống không?"
"Gì cơ?"
"Hiếm khi được em mời cơm, nào nào nào, chúng ta uống một chút đi."
Mình có chút kháng cự, vì trong lòng biết bản thân uống không tốt, nhưng A Hân luôn coi trọng sức khoé, chắc hẳn sẽ không uống được bao nhiêu đâu nhỉ?
Mình đã quên, A Hân chưa bao giờ cô độc, khi mình thấy Quách Sảng nhận lấy chiếc ly của chị ấy, mình chỉ biết
Mình tính sai rồi.
Thẩm Mộng Dao im lặng nhìn màn kịch hài hước này, mặt không đổi sắc. Không biết vì cái gì lại không được nhìn thấy nụ cười thường ngày của chị ấy, mình có chút lo lắng.
Chị ấy giận sao?
Không kịp nghĩ nhiều hơn, Lâm Thư Tình đã đẩy chiếc ly lên môi mình.
Cay quá, đều do Tưởng Thư Đình nói bia không đủ kích thích, muốn rượu, này thực sự rất khó nuốt.
"Tình trạng dạ dày của mình như thế nào chính bản thân cũng không biết sao?"
Mình nhìn người trước mặt, cảm thấy có chút bất khả tư nghị, vươn tay muốn cướp đi ly rượu trong tay chị ấy, nhưng chị ấy lại nhanh hơn một bước ngửa đầu một hơi cạn sạch.
Không hiểu sao, mình đột nhiên nhớ đến những thông tin tìm được trên mạng khi vừa mới biết Thẩm Mộng Dao bị hen xuyễn.
Hen xuyễn không được phép uống rượu.
"Thẩm Mộng Dao!" Mình cướp đi ly rượu, giọng có chút lớn. Mọi người nhìn về phía này, mình lại không có thời gian để quan tâm.
Người trước mặt vì ho khan mà lưng hơi cong lên. Mình nắm lấy bả vai của chị ấy, cảm thấy có chút gì đó không giống bản thân.
"Chị không sao chứ, cảm thấy thế nào? Có muốn đi bệnh viện không?"
Vài người cảm thấy câu hỏi của mình có chút khó hiểu, nhưng Thẩm Mộng Dao lại đột nhiên nâng mắt nhìn mình.
Qua một lúc lâu, thanh âm hơi khàn khàn của chị ấy dường như có chút ý cười: "Sao em biết?"
"Chị đừng đổi chủ đề!"
Rất lo lắng cho chị ấy, nhưng vẫn rất sĩ diện, không muốn thừa nhận bản thân vẫn còn quan tâm đến chị ấy.
"Em nói cho chị biết, Viên Nhất Kỳ, làm sao em biết được. . . . . ."
Thẩm Mộng Dao lại tiếp tục ho khan trước khi có thể nói xong, mình nhìn vài người bên cạnh, có chút khó khăn.
"Không sao, không sao, chị đưa Dao Dao về nghỉ ngơi trước" A Hân cười giải vây giúp mình.
Thẩm Mộng Dao nắm lấy đôi tay đang trượt khỏi vai chị ấy của mình, ngẩng đầu nhìn mình, có lẽ vì ho quá nhiều, hai mắt hơi đỏ lên, chị ấy trưởng thành rất dịu dàng, hai mắt đỏ lên lại trông có chút uỷ khuất.
"Đi gặp Chuxi đi, hai ngày nữa mẹ của chị sẽ đến đón nó về."
Chuxi. . . . . . mình thất thần nhìn đôi tay đang bị chị ấy nắm lấy, cho đến khi chị ấy ngã lên người mình.
Trong lòng thầm kêu một tiếng không ổn, Thẩm Mộng Dao gầy đi rất nhiều, mình đã có thể ôm chị ấy theo kiểu công chúa rồi.
Tại sao mình thường không ăn nhiều hơn một chút? Vì mình cũng gầy đi rất nhiều, khi ôm lấy chị ấy có chút phải dùng hết sức.
Em thật sự không có ý chê chị béo!
Tửu lượng của Thẩm Mộng Dao không được tốt, đây là kết luận của mình khi nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của chị ấy. Đường trở về trung tâm không dễ dàng gì, cảm giác đã đi rất lâu.
"Cút ngay!"
Cơn giận đột ngột làm mình có chút bất ngờ không kịp phòng bị, Thẩm Mộng Dao ngồi trên giường, đôi mắt luôn dịu dàng kia lúc này lại có chút sắc bén nhìn mình.
"Tránh xa tôi ra một chút"
Mình đột nhiên có chút thở không, không rõ những lời này của Thẩm Mộng Dao nghĩa là gì. Trong lúc mình đang suy nghĩ chị ấy lại đứng lên, nhìn mình rất lâu.
"Là em sao? Viên. . . . . . Nhất Kỳ"
"Là em"
Mình nhìn bả vai đang căng thẳng của chị đột nhiên thả lỏng, lại một lần ngã xuống giường.
"Thật sự rất khó chịu" Thẩm Mộng Dao nói xong, chỉ chiếc túi nhỏ cách đó không xa. Mình quay người nhìn hồi lâu mới tìm ra được thuốc hen xuyễn nằm ở dưới, đưa thuốc cho chị ấy lại, mình đi nấu nước, ngựa quen đường cũ nhưng lại cảm thấy rất xa lạ.
"Meo!"
"A!"
Không biết từ khi nào Chuxi đã nhảy đến bên chân mình, chờ đến khi mình phản ứng lại thì chân đã có thêm một vết cắn.
Mèo vàng mập mạp nằm trên đất, phát ra tiếng kêu cộc lốc từ trong cổ họng, đó là dấu hiệu của mèo trước khi tấn công.
"Chuxi!" Thẩm Mộng Dao gọi một tiếng, có lẽ nàng cảm thân bản thân gọi rất dữ, nhưng thật ra vẫn rất dịu dàng, không giống như đang mắng nó.
Chuxi liếm móng vuốt nhìn mình, sau đó quay lưng bước đi.
Nó đã quên mình rồi sao. . . . . .
"Xin lỗi a," Sau khi uống thuốc xong, Thẩm Mộng Dao dựa vào giường nhìn mình mặt đang đỏ, "Cảm ơn em vì tối nay, quấy nhiễu sự vui vẻ của mọi người, thật sự xin lỗi."
"Không, chuyện này. . . . . . không sao đâu, thật ra em. . . . . ."
"Em nên về đi."
Mình ngây người một lúc, sau đó tự cười nhạo bản thân, đúng vậy, mình phải về.
Con người luôn như vậy, trong lòng đã biết rõ, nhưng vẫn luôn chờ mong.
"Meo!" Hiện tại Chuxi đã lớn hơn rất nhiều, nằm yên liếm lông trước cửa, mình nhìn nó, lại nhìn chị ấy, có chút xấu hổ.
Thẩm Mộng Dao nghe thấy tiếng kêu của Chuxi liền mở mắt ra, sau vài giây, ánh mắt chuyển về phía mình: "Không ôm nó đi được sao?"
Đây là quyết tâm phải đuổi được mình đi.
"Nếu ôm không được thì ở đó đi."
Đôi tay sắp hành động của mình dừng giữa không trung, bị Chuxi ôm lấy ngậm trong miệng.
Mình quay đầu lại nhìn chị ấy, chị ấy quần áo cũng chưa thay, cứ như vậy mà nằm trên giường. Mình đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, hình như rất lâu trước kia, chị ấy cũng từng như vậy mà nằm trên giường, dùng giọng nói dịu dàng đến mức có thể làm lỗ tai mang thai làm nũng với mình.
"Viên Nhất Kỳ~ Hôm nay luyện tập mệt quá~"
"Đang nghĩ cái gì vậy? Đi ngủ sớm một chút"
Giọng nói của Thẩm Mộng Dao kéo mình quay trở về thực tại, mình ma xui quỷ khiến vươn tay chạm vào mặt chị ấy.
"Nghỉ ngơi sớm một chút"
Đứng lên ôm lấy Chuxi, mình vẫn bước ra khỏi 336.
Chiều ngày hôm sau, khi ra cửa, mình nghe thấy tiếng Thẩm Mộng Dao chào mình từ xa.
"Muốn cùng nhau ăn bánh không?"
"Được"
Mình vuốt ve đầu nhỏ của Chuxi, mỉm cười với Thẩm Mộng Dao.
Chấp niệm cũng được, mọi người bình an hỉ nhạc, chúc chị cũng chúc em.
————————————————————————————————————————
Thế là trả xong flag rồi :v sau cái này nghỉ ngơi 2 tuần :) Tác giả nói sẽ có góc nhìn của Dao Dao
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro