Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Hắc Miêu] Bởi vì em yêu chị

Tác giả: 八旬过半入定老僧

Source: http://ligo117.lofter.com/post/201ca328_1cd4b8d7c

————————————————————————————————————————

1.

Chỉ còn 3 ngày trước thềm sân khấu encore, Thẩm Mộng Dao lo lắng ngồi xếp bằng trong phòng tập.

Trong 336, chú mèo xám lớn đang nằm ngủ thoải mái trên chiếc gối hoa, nàng phiền não thở dài một hơi rồi ngẩng đầu lên, mèo lớn đã nheo mắt lại ngáp. Vì không muốn làm phiền vị nổi tiếng là con cưng của mẹ khi còn nhỏ, nàng đứng dậy đóng cửa đi đến phòng tập.

Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, công ty vẫn keo kiệt, phía Nam không có hệ thống máy sưởi, xem ra ở đây không lâu liền sẽ rất dễ bị cảm. Đầu ngón tay nàng lướt trên danh sách bài hát, do dự tắt phần mềm làm nhạc đi, vũ đạo lão sự đúng lúc nhắn đến một tin, không cần bấm cũng có thể thấy.


"Với tình trạng sức khỏe hiện tại của em, tôi không khuyến khích em chọn một bài nhảy dài hơn 3 phút."


Nàng ấn thái dương của mình, lại thỏ dài.


Ghim đầu WeChat hiện lên một dấu chấm đỏ nhỏ.

"Em sắp về rồi, chị muốn ăn gì không?"


"Không cần đâu" Nàng chậm chạp gõ lên màn hình.

Bên kia trả lời rất nhanh: "Không vui sao?"


Thẩm Mộng Dao bất lực mỉm cười, không hiểu rõ mối liên hệ nhân quả này là từ đâu ra, trả lời một câu: "Không có gì, trên đường về nhớ chú ý an toàn." Lại bấm mở khung trò chuyện của mình với vũ đạo lão sư, hỏi có vũ đạo nhẹ một chút không, thật sự không thể tách ra thành hai bài được, dù như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể để các fan hâm mộ đang ôm chờ mong nhìn thấy một sân khấu trống trải.


Người cầm theo túi thức ăn cho mèo đi ngang qua phòng tập nhìn thấy cảnh tượng như vậy, căn phòng được gương sáng bao quanh, phản chiếu hình ảnh của một Thẩm Mộng Dao đang cuộn người, ngồi trên mặt đất ôm điện thoại miên man suy nghĩ.


Cậu đi đến rồi hỏi: "Sao chị lại ngồi ở đây?"


Thẩm Mộng Dao đã quên mang theo mắt kính khi ra khỏi phòng, nhưng mức độ nhận biết quen thuộc không cần phải chờ đến khi thấy rõ. Người đi đến đứng trước mặt nàng, nhíu mày nhìn xuống. Chú mèo vằn nhỏ bên trong chiếc túi hình lập phương đang kêu meo meo, còn dùng móng vuốt nhỏ cào cào miệng lưới muốn đi ra ngoài.


"Whisky, nhóc có khỏe không?" Thẩm Mộng Dao chạm vào phần thịt dưới chân của nó qua một miếng lưới.


Giọng nói lười biết trả lời nàng thay cho mèo nhỏ bị bệnh: "Kiểm tra xong rồi không có vấn đề gì, kê chút thuốc, nói trở về quan sát thêm."

"Meo meo!" Mèo nhỏ khỏe mạnh khó chịu dường như đã chịu kinh hãi sau khi trải qua một loạt thao tác lên núi xuống biển của một số dụng cụ, sẽ trút ủy khuất của mình lên người mà mình cảm thấy thân thiết.


"Em đưa nó về trước, chút nữa sẽ đến tìm chị." Khuôn mặt nhăn nheo của giống mèo báo dán trên mặt lưới lắc lắc lư lư rời đi, kéo theo chủ nhân của nó đang đút một tay trong túi quần.

"Không cần đâu, em hảo hảo nghỉ ngơi đi." Thẩm Mộng Dao hô lên sau lưng cậu.


Đôi tay đang ở bên trong túi quần giơ lên, không có ý nghe lời nàng nói.


2.

Vũ đạo lão sư ở đầu kia khung trò chuyện cuối cùng cũng không chịu được sự làm nũng của Thẩm Mộng Dao, nói nếu hai bài quá gấp thì có thể chọn một bài có cường độ nhỏ một chút, thêm tình tiết vào, nhưng tiêu hao sức lực như vậy nàng cũng không chắc là chịu được. Thẩm Mộng Dao thở phào nhẹ nhõm, tỏ ý bản thân không thành vấn đề.


Chuyển sân khấu encore lên trước, hăng hái làm một mạch cho xong việc! Thẩm Mộng Dao nắm chặt hai tay tự động viên tinh thần cho bản thân.

Đáng lo lắm cũng chỉ là chuyện liên quan đến mấy viên thuốc Bảo Tâm*. (một loại thuốc có tác dụng bổ khí, cường tim, thanh nhiệt)


Một chiếc áo khoác được khóac nhẹ lên vai nàng.

"Chị không lạnh sao? Ngồi lâu như vậy rồi."


"Chậc", Thẩm Mộng Dao sốt ruột bặm môi: "Không phải đã bảo em về nghỉ ngơi sao?"

Người đang buồn ngủ xoa mặt, nghe vậy liền bật cười: "Này, Thẩm Mộng Dao, em cũng bận nhiều việc mà không được sao? Còn chưa sắp xếp xong tiết mục tuần diễn nữa."


Thẩm Mộng Dao bĩu mỗi, nghĩ thầm chị biết em bận nhiều việc nên mới bảo em về nghỉ ngơi. Người trẻ tuổi không chú ý sức khỏe a, không chú ý sức khỏe sẽ biến thành nàng của hiện tại, ngày cả một công diễn đầy đủ cũng không nhảy nổi.


Thần sắc ảm đạm nhanh chóng lọt vào mắt của người bên cạnh, ánh mắt quan tâm lại đảo qua: "Làm sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là một chút chuyện đến việc an bài tiết mục thôi." Thẩm Mộng Dao mỉm cười miễn cưỡng.


"Hai bài nhảy mà chị thêm vào có lẽ có chút quá sức."


"Vậy không nhảy là được mà nhỉ?" Ngữ khí tự nhiên đến không có chút do dự.


"Hả?" Lời góp ý hoang đường đến mức Thẩm Mộng Dao cảm thấy bản thân có lẽ đã nghe nhầm, nàng cười ngạc nhiên: "Em đang nói gì vậy?"

"Em đang nói, chị có thể hát a." Vẻ mặt thản nhiên đến vô tội.


"Chị hát sao? Em thật sự biết nói đùa." Thẩm Mộng Dao lắc đầu tự giễu.


Ánh mắt đối diện thành khẩn đến mức Thẩm Mộng Dao ngây người, bàn tay đang đặt trên gối được nắm làm cho ấm áp trở lại, ngón tay đang trên sườn mặt nàng không an phận mà nắn nắn vành tai.


"Không có nói đùa, kĩ năng ca hát của chị thật sự đã tiến bộ hơn rất nhiều", nụ cười tươi đến ánh đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu cũng không sáng bằng, "Tin tưởng chính mình."

"Nhưng. . . . . ." Rome không được dựng nên trong một ngày, những lời đánh giá không ngừng bên tai cũng sẽ không thay đổi chỉ trong chớp mắt, lời đồn đại vẫn cần thời gian xóa nhòa, huống chi ấn tượng đã được củng cố thành cái nhìn, muốn phá cũng là khó càng thêm khó.


"Không có nhưng nhị gì cả, ít nhất là em tin chị."


Chỉ trong một khoảnh khắc, dường như Thẩm Mộng Dao không còn sợ gì nữa. Dũng khí bất chợt dân trào như dòng suối tuôn ra từ khe núi, róc rách xuyên qua từng chiếc lá rơi và bụi đất, cuối cùng bào mòn những viên đá ngoan cố chảy xuống thung lũng.


Từng tiếng tí tách, rất giống tiếng tim đập thình thịch.


3.

Tìm được một nữ ca sĩ có cái tên quen thuộc, chất giọng từ tính xen lẫn chút khàn khàn, nhưng nghe cũng không thấy quái dị, ngược lại có một cảm giác nhạc jazz sâu bên trong.


Trên điện thoại mà mình đang tìm, nhấp vào một bài trong trang chủ của ca sĩ, bài đầu tiên làm Thẩm Mộng Dao cảm thấy quen. Dường như trong một đêm mưa nào đó, trong căn phòng không có cửa sổ không nghe được tiếng mưa dễ ngủ, giai điệu có tiết tấu nhanh lặp đi lặp tại bên tai, nhịp trống nhẹ nhàng, giọng hát trong trẻo của nữ ca sĩ lặp lại một câu.


"Giống như trôi nổi bên ngoài vũ trụ, ở một hành tinh khác, chỉ có chúng ta tồn tại."


Thẩm Mộng Dao cố ý hỏi: "Bài này tên gì vậy a?"

Người cover nghĩ bản thân bị lãng quên nên giận đến phát ra một tiếng "Ha", hàng mi tụ lại một chỗ: "Em đã thu âm lâu như vậy rồi gửi cho chị, chị đừng nói là chị chưa nghe a."


Thẩm Mộng Dao nghiêng đầu vờ như đang nhớ lại: "Không nhớ mình đã từng nghe."

"Không phải chứ?" Bĩu môi giống như cậu bé bút chì Shin, "Bây giờ đi nghe ngay cho em, Thẩm Mộng Dao, bây giờ chị nghe trước cho em rồi nói sau."


Không thể nói hết được bản thân có bao nhiêu vui vẻ, thú vui chọc tiểu hài tử kéo dài mãi không thôi, là thú vui mà Thẩm Mộng Dao chơi mãi không biết chán. Nàng lắc đầu tỏ vẻ phiền não: "Không được, bây giờ không có thời gian để nghe."

Khuôn mặt tức giận giống như trái cà phơi sương, chậm gãi gục đầu xuống, trông còn ủy khuất hơn Whisky được đưa đi bệnh viện.


"《Hạnh phúc khi có người》." Thẩm Mộng Dao tiến đến bên tai cậu cười khẽ.

Tiểu hài tử đang giận dỗi lập tức rạng rỡ trở lại, oán giận khẽ đẩy nàng một cái rồi kéo lại, mở to hai mắt: "Em đã nói chị không thể không nghe mà!"


Thẩm Mộng Dao cười xoa đầu cậu: "Đồ ngốc."


Lướt hơn 20 bài, có một số bài còn chưa nghe xong đã bị Thẩm Mộng Dao cho ngừng, không có lý do gì khác, chỉ là không hứng thú thôi. Cho đến khi phần nhạc dạo mang âm thành xoắn ốc vang lên, xa xôi như đến từ bên ngoài trái đất. Sau đó, đoạn mở đầu êm tai như đang thuật lại một câu chuyện bình thường, về ánh mặt trời gay gắt trong buổi trời trong, về thiếu niên rời đi rồi quay trở lại, về tình yêu khiến trái tim không ngừng đập rộn ràng.


"Bài này tên gì vậy?"


Người đang xem lời bài hát ngẩng đầu lên, vẻ mặt kỳ lạ: "Chị đang chiếm tiện nghi của em à?"

"Gì cơ?" Thẩm Mộng Dao có chút khó hiểu.


Lướt qua xem lại, tên bài hát rất đơn giản rõ ràng.

——《Bởi vì tôi yêu người》.


4.

Đứng trên sân khấu nắm chặt lấy micro của mình, Thẩm Mộng Dao vẫn không khỏi lo lắng.


Nàng không dám liều lĩnh dùng một bài hát lấp đầy sân khấu encore, mở đầu là một bài nhảy có cường đổ không nhỏ. Đứng bên dưới ánh đèn với hơi thở không được đều của mình, các fan ở khu đứng dựa vào những vào những lá cờ tiếp ứng có màu sắc không đồng đều nhau, cảm giác lo lắng như một bàn tay vươn lên không trung, bóp chặt lấy lồng ngực của nàng, có chút khó thở.


Âm nhạc vang lên đúng thời gian dự kiến, tần số phức tạp như những tinh vân trong vũ trụ, người ồn ào muốn cùng nàng đi ra ngoài không gian giờ đang có thông cáo ở một nơi rất xa nhà hát, trước khi lên sân khấu có gửi cho nàng một bức ảnh tóc được tết lại, giống như mỳ gói trên đầu vậy. Dưới bức ảnh là một emoji cười, có vẻ ngữ điệu âm dương quái khí cách một màn hình cũng có thể nghe được.


"Đại nhân, đổi mốt."

Nàng nhớ đến đây liền cảm thấy buồn cười.


Mỉm cười vuốt phần tóc trên trán, khi mở miệng, nàng vui vẻ nghĩ:

Sẽ không quá kém, ít nhất một người đã tin là vậy.


"Nhìn ánh mặt trời rực rỡ, nhìn bóng lưng của người."


Vào một ngày mùa hè những năm trước, các nàng nắm tay nhau dười bầu trời quang đãng có sóng biển xanh vỗ về, Thẩm Mộng Dao đột nhiên muốn chụp lại bức ánh dắt tay nhau phổ biến lúc đó, nàng cố ý đi chậm lại hai bước, dùng tay chụp lại bóng lưng của một người khác. Người đang ngược sáng vẫn hồn nhiên không biết gì cả, cúi đầu đá những hạt sỏi dưới chân, đột nhiên dừng chân, ngồi xổm xuống nhặt một chiếc vỏ sò hình quạt màu trắng tinh khiết, tiểu hài tử trưởng thành ở nơi xa biển không ngừng kinh ngạc, nhìn nửa ngày yêu thích đến không buông tay, vui vẻ đưa cho Thẩm Mộng Dao, nói đây là quà của nàng. Chiếc vỏ sò nằm lại trên bãi biển vào ngày nắng đẹp, nhưng bức ảnh nắm tay nhau vẫn nằm trong album ảnh ẩn của Thẩm Mộng Dao suốt ba năm.


"Dù người chỉ rời đi 15 giây."


Sau khi rời xa cậu, tốc độ gầy đi của Thẩm Mộng Dao nhanh đến khiến người khác phải kinh ngạc, lúc đó nàng cũng không cố ý nhịn ăn, nàng cảm thấy mọi người quen biết nhau một hồi cũng đã đủ rồi, khi chia tay thì khắc cốt ghi tâm, nhưng không đến mức tìm đến cái chết. Chiếc đũa gắp cơm đưa lên đến bên miệng như thế nào cũng nuốt không trôi được. Là vì đồ đã đặt không ăn được hay sao? Tại sao lại không có cảm giác muốn ăn giống như trước đây? Nàng muốn mở đơn đặt hàng xem trước kia mình đã đặt những gì, nhưng lịch sử đặt hàng trước đây lại trống rỗng. Nàng đột nhiên nhớ ra, đồ ăn ngoài trước kia không phải nàng tự mình đặt. Những món không ăn được bao nhiêu ngày đó đã không còn nhớ rõ mùi vị như thế nào, nhưng nước mắt lại mặn đắng.


"Quay đầu lại nhìn tôi, cùng với nụ cười của người."


Liên lạc được thiết lập trở lại là vào quãng thời gian tập luyện cho Nhiệt huyết. Thứ tự của hai người các nàng không sai biệt cho lắm, thực lực cũng khả quan, được cùng lúc chọn vào danh sách lên sân khấu cũng xem như không ngoài dự đoán. Ngày qua ngày luyện tập cùng nhau, vị trí đứng cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu thấy, không thể tránh được việc giao tiếp với nhau. Dần dần, mọi người cũng không còn im lặng về mối quan hệ của các nàng nữa, được gọi đến liên quan đến Dương tỷ trở về cùng một lúc cũng là việc đương nhiên. Ngày trăng rằm, không trung ngập tràn khói lửa từ khắp mọi nẻo đường, ánh sáng sặc sỡ cùng ánh đèn xe cũng không làm tầm mắt của nàng mất đi tiêu điểm của nó, sườn mặt của thiếu niên đang đùa giỡn với bạn bè. Thẩm Mộng Dao nở nụ cười yếu ớt, nàng cách đó không xa. Như nhận ra nàng vẫn luôn im lặng, người đang là trung tâm của sự chú ý trong đám người quay đầu, lanh tay lẹ mắt kéo nàng, tiểu hài tử choai choai lao đến như chuyển động Brown trong hương khí, rồi lại lao đến nơi khác mà không cần suy nghĩ.

"Cẩn thận một chút." Nụ cười trong trẻo giống như gió đêm mùa hạ thổi qua làn tóc và vành tai.


"Tim tôi đập rộn ràng."


Không khí Giáng sinh được những chú tuần lộc trên xe trượt tuyết mang đến trước khi ánh đèn được thắp lên, chú mèo nhỏ quen thuộc đứng trên hai chân có đôi mắt to long lanh giống chủ nhân của mình, tách tách lư lại vài tấm ảnh chụp hòa thuận vui vẻ, Thẩm Mộng Dao ngắm nghía chiếc tất dài trong ngày Giáng sinh, chỉ tiếc hiện tại không thể hẹn hò mà chẳng kiêng nể gì. Chủ nhân mèo nhỏ đường hoàng nhếch môi, vẻ mặt trêu ghẹo: "Hóa ra chúng ta đã hẹn hò rồi sao?" Thẩm Mộng Dao "ồ" một tiếng, đáp lại: "Chị không nói là đi cùng em."

Đẩy mở cánh cửa rất có không khí của ngày giáng sinh, không khí giáng sinh nặng nề tràn vào bên trong, các loại thiết bị điện tử trên bàn đã được thu dọn sạch sẽ, kéo ra khỏi bức tường và kê ghế vào. Miếng bít tết tươi ngon rực rỡ dưới ánh đèn thật sự rất hấp dẫn, người tạo bất ngờ lịch sử nói "Mời", đuôi cũng cong lên đến trên trời, còn ra vẻ thâm trầm lo lắng mèo nhỏ sẽ chạy loạn làm đổ nến tạo ra một trận hỏa hoạn kinh thiên động địa, vậy nên chị cứ tưởng tượng đây là một bữa tối dưới ánh nến đi.

Mở ra một chai rượu mơ trong tủ, độ cồn không cao, rượu không say, nhưng Thẩm Mộng Dao vẫn say.


"Bởi vì, trong tim tôi, bây giờ đã có một người."


Mỹ nữ được biết đến như cao thủ trò chơi luôn thích tùy ý ngâm nga những bản tình ca không theo quy luật nào, Thẩm Mộng Dao ngồi ở phía sau cầm gậy mèo chọc ghẹo mèo nghe được cũng phải nhíu mày: "Hát cho ai nghe vậy?" Người kia lắc đầu, không quay đầu lại: "Fan a." Nhân vật Fall Guys trên màn hình lảo đảo trên một chiếc sàn giống như tổ ong, người đang nhấp chuột điều khiển đảo mắt về phía bên phải, thoáng thấy bóng dáng cô đơn chơi với mèo của Thẩm Mộng Dao. Cậu ngừng chơi,đứng dậy đưa cho Thẩm Mộng Dao một cái tai nghe rất lớn cho Thẩm Mộng Dao, vẻ mặt thần bí: "Cho chị nghe một thứ"

Những phím đàn piano như đang hành quân, giọng hát quen thuộc vang lên sau tiếng điện tử ồn ào, người viết nhạc ngồi xổm xuống trước mặt, chớp chớp mắt mong chờ phản ứng của nàng, những câu tiếng Anh có ý nghĩa lấy đầy trái tim của Thẩm Mộng Dao.

Nàng tỏ vẻ kiêu ngạo: "Viết cho fan sao?"

"No no no" Nghiêm túc lắc lắc ngón tay, "Viết cho người trong lòng của em."


"Bởi vì, bên cạnh người, tôi không còn sợ sinh mệnh trống rỗng."


Mỗi một ngày sau khi kết thúc Tổng Tuyển đều bận rộn. Thứ hạng giằng co của các nàng cuối cùng cũng ổn định, khi song song ngồi trên tháp cao, Thẩm Mộng Dao nhìn về phía bên cạnh, đôi tay giấu dưới lớp áo của hạng 2 có vẻ mặt lạnh lùng tặng nàng một trái tim nho nhỏ. Nếu đây là một trò chơi phiêu lưu mạo hiểm đánh nhau với quái vậy, chắc chắn các nàng đã vượt qua trình độ sơ cấp ban đầu, tiếp tục thì có phải vẫn là chế độ Hell không? Trên xe trở về, nàng tựa người vào lưng ghế sau khi lén đổi vị trí, cảm thấy có lẽ không cần phải lo lắng đến như vậy. Ngồi xe và máy bay đến nơi này nơi khác, người giúp đẩy hành lý không ngừng bước đi, trưởng thành thì cần phải trả giá, cũng có thành công, ngày chúng ta trông mong trong tương lai thực sự đã đến, trong lúc lơ đãng đã thực hiện lời hứa từng bị bỏ dở.

Hai ba bước đuổi kịp thân ảnh đã cao hơn nàng, các nàng đeo khẩu trang sóng vai nhau đi dưới ánh đèn đường không người chú ý đến, chờ taxi đi đến nơi cần đến.

Đường hầm vắng vẻ sắp mở ra một nơi không rõ, các nàng ngồi ở ghế sau hai tay nắm chặt lấy nhau.


"Lúc này, mọi thứ đều rất đẹp đẽ."


Trước mặt vị nghệ sĩ có thiên phú dị bẩm, nàng là người nghe; trước mặt tiểu cẩu cẩu theo chủ nghĩa lãng mạn, nàng là người hào phóng nhất; trước mặt Bking ngây thơ tùy hứng, nàng là tỷ tỷ; trước mặt Ngự Tam Gia khí thế dào dạt, nàng là đối thủ. Bản thân có nhiều thân phận trong tình yêu vô cùng tuyệt vời này, nhưng điều Thẩm Mộng Dao yêu nhất vẫn là đêm khuya yên tĩnh này.

Vòng tay sau lưng càng lúc càng chặt, thanh âm nỉ non thỉnh thoảng vang lên bên tai, Thẩm Mộng Dao chưa bao giờ biết tên của mình lại dễ nghe như vậy. Xương sườn hiện rõ đến có thể nhìn thấy được trong cơn thở dốc, từ trước đến nay, Thẩm Mộng Dao vẫn là một thợ săn tham lam. Nàng cùng con mồi của mình rơi vào vực sâu không đáy. Dưới lòng bàn tay là chiếc đàn hạc mà mặc nàng khiêu khích, nàng là nhạc công cuồng loạn tùy ý trong nhịp điệu của mình. Một lần nữa, một lần nữa, lại một lần nữa. . . . . .

Lại một lần nữa, hái xuống bông hồng kiêu sa nhất trên ngọn núi tuyết, nơi đầu ngón tay đón lấy lần nở rộ mê hoặc nhất. Thẩm Mộng Dao người tạo ra sự mỹ lệ này, cũng là một tín độ ngoan đạo. Hành dương dọc theo đường cong nhấp nhô lên xuống, nàng đang khinh nhờn thần linh của mình.

"Thẩm Mộng Dao", lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, giọng nói vốn trong trẻo như bị giấy nhàm chà qua, không cam lòng lùi bước, trồi lên đoạt lấy quyền chủ động, khóe môi hiện lên một nụ cười xấu xa sáng ngời: "Đến lượt em nhỉ?"

Khi ngón chân bấu lấy ga giường, Thẩm Mộng Dao tạm thời sinh ra cảm giác hối hận, bản thân sao có thể quên, dù là nơi ánh đèn sân khấu có chiếu đến được hay không thì loài báo vẫn là thợ săn đứng đầu vùng hoang dã.


"Bởi vì người yêu tôi, tôi sẽ không còn cô đơn nữa."


Người đang bận rộn thông cáo ở xa vẫn không quên lục tung tủ quần áo của mình lên vào đêm trước khi đi, lục nửa ngày mới lấy ra được một chiếc dây xích da màu bạc lóng lánh, đưa cho Thẩm Mộng Dao. Bộ não hoạt động xa hơn liền lập tức nghĩ sai, siết chặt sợi dây xích trong tay, nhíu mày: "Em có ý gì?" Người tặng quà trẻ tuổi nhiệt tình: "Đeo trên người a." Thẩm Mộng Dao liếm môi mỉm cười: "Chị đeo hay em đeo?" Đối phương chớp mắt ngây thơ: "Đương nhiên là chị đeo rồi."

Vì vậy Thẩm Mộng Dao ngồi trên giường, bắt đầu cởi bỏ nút từng nút áo sơmi của bản thân, cho đến khi bị tay của người kia vội vàng ngăn lại, trong mắt đối phương lóe lên tia cảnh giác: "Chị làm gì vậy?" Thẩm Mộng Dao thấp giọng, cúi người: "Em nói gì?"

"Em nói, ngày mai khi chị đứng trên sân khấu thì có thể đeo nó trên người, chị nghĩ cái gì vậy, chị. . . . . ." Tay chân luống cuống cài nút áo lại cho Thẩm Mộng Dao, làm ra vẻ mặt đỏ ta hồng như Liễu Hạ Huệ là ngụy quân tử. Không phải trong lòng cậu không loạn, nhưng ngày mai Thẩm Mộng Dao còn có công diễn, còn có sân khấu encore, tri kỷ tiết kiệm chút sức lực cho nàng.

Thẩm Mộng Dao hiểu sai ý có chút ngại ngùng, mặc áo sơmi xong cầm dây xích giả vờ nghiên cứu. Người trước mặt thấy bộ dáng này của nàng liền bật cười, thở dài "Thẩm Mộng Dao, em thật sự không ngờ chị là người như vậy?". Thẩm Mộng Dao nhấc sợi xích lên kéo một chút, không đau, nàng cười ửa ửa né tránh, lại giống như đại hình khuyển.

"Chờ chị, ý em là, chờ chị công diễn xong, em mua cho chị một cái bằng da thật." Vạch trận chiếc khăn che mặt của chính nhân quân tử, lần quất rơi này cam tâm tình nguyện, thắng thua không rõ, khó có thể phân.


"Chợt hiểu ra, cuộc gặp gỡ của chúng ta, là tìm kiếm một bản thân khác."


Có người nói phong cách ăn mặc của các nàng càng ngày các giống, trong đám đông sẽ rất dễ nhận nhầm. Có người nói các nàng có chung suy nghĩ, cùng một lúc nói ra lời nói giống nhau, ngay cả góc độ quay chụp cũng không khác gì nhau.

Không ai biết đây chỉ là trùng hợp hay cố ý sắp xếp như vậy. Mỗi ngày trong dòng người tấp nấp đều có người gặp nhau, gặp qua một trăm lần có thể đổi lại một lần yêu nhau hay không? Lời nói bay lượn trên không như bông tuyết rơi xuống từ trên trời, sau khi đáp xuống đầu vai liền sẽ tan ra, chỉ cần có một câu nói các nàng trời sinh một đôi thì liền phải ngoảnh mặt làm ngơ trước những lời ác ý khác.

Bởi vì các nàng thật sự là người yêu được tạo ra dành riêng cho nhau.

Khi Thẩm Mộng Dao ca hát sẽ có lúc sửa lời, ví dụ như nàng hát 《Tình yêu cấm kỵ》, không ngờ kể lại câu chuyện trong mơ xong liền đổi thành "Trong thực tế, chúng ta vẫn sẽ vĩnh viễn yêu nhau." Trước kia diễn tập lão sư cũng hỏi nàng, muốn sửa lời không? Muốn đem ca từ không rõ ràng nhất này sửa lại không? Nàng nói không cần sửa, tôn trọng bản gốc.

"Tôi chịu được nỗi cơ đơn này, tìm tìm kiếm kiếm, chờ đợi một ngày tình yêu xuất hiện."

Không cần sửa, nàng chờ tình yêu xuất hiện.


5.

Sau khi xuống sân khấu, khung trò chuyện vẫn không có động tĩnh gì mới, có lẽ mái đầu mỳ ăn liền đó còn đang thực hành lễ rửa tội của thời trang. Thẩm Mộng Dao suy nghĩ một lúc, vẫn bất chấp ngượng ngùng gửi một tin nhắn:

"Chị hát xong rồi, em có nghe không?"


Không ngờ bên kia trả lời thực sự rất nhanh.

"Có nghe, hát cũng rất hay."


Người vừa kết thúc một vòng quay chụp tận dụng thời gian xem trực tiếp, Thẩm Mộng Dao trong màn hình xinh đẹp ôn nhu, cậu không nhịn được mà nhớ nàng, dù chỉ tách ra vài giờ.


Nhớ lại bức ảnh cô gái lo lắng cầm micro, ánh sáng hư hư thật thật lần lượt thay đổi  trên màn hình, ánh mắt lại nhìn sâu và trực tiếp thẳng vào máy ảnh người từng xem trực tiếp chỉ sợ bản thân ảo tượng mình được yêu.


Nhưng chị ấy hát cho mình. Đương sự dựa lưng vào góc tường đắc ý.


"Viên Nhất Kỳ! Đến trang điểm!" Nhân viên công tác đứng trước kính giơ máy sấy gọi cậu.

Sau vài lần nhấp chuột lên mạng hình, tiểu minh tinh xã hội bận rộn đặt điện thoại xuống: "Đến đây."


Khi đứng pose trước máy ảnh với mái tóc xoăn bồng bềnh, cậu chợt trở nên xấu hổ, tấm phản quang khiến khuôn mặt như cà chua của cậu càng thêm tiên diễm.

"Không sao chứ?" Chụp ảnh lão sư hỏi.

"Không sao không sao, có chút nóng thôi." Cậu vội vàng xua tay.


Không có cách nào rút lại tin nhắn đã gửi được hơn 2 phút trong khung trò chuyện.

Thẩm Mộng Dao nhìn hàng chữ ngắn gọn, không kìm được mà che miệng mình.


"Em yêu chị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro