Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mở Học Đường ở Đại Hoang 2

Trước tiên là đến Mãng Sơn, sau đó là Thiên Giới.

Ngồi chờ chết chưa bao giờ là phong cách của Chu Yếm và Ly Luân.
Bọn họ luôn thích tự mình tìm đến cửa báo thù.

Ba vạn năm qua, những kẻ từng đắc tội với bọn họ, chưa ai có kết cục tốt đẹp.

Huống hồ lần này còn liên quan đến cả yêu tộc.

Nói cho cùng, bọn họ cũng xem như bậc tổ sư gia của Mãng Sơn.

Thấy Ly Luân hưng phấn như vậy, Triệu Viễn Chu chỉ biết chống trán thở dài.

Dù y nổi danh là tàn nhẫn, nhưng Ly Luân tuyệt đối còn hiếu chiến hơn y gấp bội.

Vì là chốn cũ quen thuộc, bọn họ dễ dàng tiến vào đại điện Mãng Sơn.

Phương thức hành động cũng vô cùng đơn giản và thô bạo—trực tiếp dùng vũ lực ép buộc, bắt người, tra hỏi tung tích Lý Vân Thiên.

Triệu Viễn Chu vốn định hành sự theo cách "lễ trước, binh sau." Nhưng đây là nhân tộc chứ không phải yêu tộc. Ly Luân trước nay luôn chán ghét nhân tộc, chẳng buồn phí lời, lập tức ra tay, trói hết đám người trong điện treo lên xà nhà như những miếng thịt khô lủng lẳng.

Y muốn ngăn cũng không kịp.

Dạo gần đây, Ly Luân được y nuông chiều đến mức chẳng biết trời cao đất dày. Y nghĩ bụng, phải tìm lúc nào đó dạy dỗ lại một chút để lập lại gia phong.

Những kẻ này có treo hay không thì cũng chẳng quan trọng, nhưng chuyện Ly Luân không chịu nghe lời y nữa thì lại là một vấn đề nghiêm trọng!

Dĩ nhiên, cách làm đơn giản và thô bạo này có hiệu quả ngay tức thì.

Lý Vân Thiên rất nhanh đã bị bọn họ moi ra từ một căn phòng nhỏ phía sau núi.

Hắn ta run rẩy khai hết tất cả.

Thì ra, năm đó chính Lý Vân Thiên đã lợi dụng quan hệ với hoàng thất nhân gian để giúp Ôn Tông Du, thậm chí còn cung cấp phương pháp luyện chế yêu hóa nhân cho hắn.

Mục đích chính là gây ra đại chiến giữa nhân tộc và yêu tộc.

Hắn là người của Thiên Giới, nói rằng chỉ cần ta giúp hắn, hắn sẽ cho phép ta phi thăng thành tiên. Nhưng lần trước hắn đã bị các ngươi đánh trọng thương, đến nay vẫn chưa tới tìm ta. Ta chỉ biết từng đó, hai vị sư huynh xin hãy rủ lòng thương, tha mạng cho ta!"

Lý Vân Thiên bị sát khí trong mắt Ly Luân ép đến mức quỳ sụp xuống đất cầu xin. Để đề phòng hắn che giấu điều gì, Ly Luân thi triển thuật tìm hồn để kiểm chứng lời hắn. Sau khi xác nhận hắn không nói dối, Ly Luân lập tức giáng một chưởng, đánh nát thiên linh cái của hắn.

Nhìn thi thể mềm nhũn ngã xuống đất, Ly Luân tỏ vẻ ghê tởm, rút khăn tay ra lau sạch sẽ bàn tay, cau mày đầy khinh bỉ:

"Sư huynh? Ngươi cũng xứng sao?"

Nhưng trong lòng hắn lại thầm nghĩ: Tố cáo Chu Yếm ăn trộm tiên quả, ngươi đáng phải chịu kết cục này.

Hắn vô thức quay đầu nhìn Triệu Viễn Chu, nhưng chỉ thấy y đứng yên lặng, nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ mặt vô cảm, không rõ đang suy nghĩ điều gì. Trái tim Ly Luân trầm xuống, hắn vội nắm lấy tay Triệu Viễn Chu, hóa thành một phiến lá hoè rồi biến mất khỏi nơi đó.

Khi hai yêu quái biến mất, đám người phái Mãng Sơn cũng thoát khỏi sự trói buộc.

Dưới chân núi, một cụm lá hoè bay theo gió, thoáng chốc hóa thành hai thanh niên áo đen.

Triệu Viễn Chu không để ý đến Ly Luân mà tự mình bước đi. Nhìn bóng lưng dần xa của chàng, Ly Luân hốt hoảng, vội đuổi theo từ phía sau, ôm lấy eo chàng, áp cằm lên vai chàng, nhẹ nhàng hôn lên vành tai chàng, giọng điệu mềm mại:

"Xin lỗi... có phải ngươi lại trách ta giết người không? Nhưng... nhưng hắn không phải người tốt."

Nói xong, hắn càng ôm chặt Triệu Viễn Chu hơn, như thể nếu không nhận được sự tha thứ, hắn sẽ không bao giờ buông tay.

Nhận thấy Triệu Viễn Chu dùng lực muốn gỡ tay mình ra, mắt Ly Luân đỏ lên, suýt nữa bật khóc. Hắn bắt đầu hối hận, liệu có phải vừa rồi hắn đã quá nặng tay? Gần đây, Chu Yếm cưng chiều hắn đến mức hắn dần quên đi những tổn thương trước kia, nhưng hắn không thể chịu đựng thêm một lần xa cách nữa.

Khoảnh khắc giằng co ấy kéo dài không biết bao lâu, có lẽ chỉ vài giây, nhưng lại tựa như mấy trăm năm. Hắn nghe thấy tiếng tim mình đập, cũng nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của Chu Yếm—từng nhịp từng nhịp, tràn đầy sức sống. Nếu họ lại lần nữa chia cắt, trái tim này sẽ bị dây leo của hắn xuyên thủng, trở thành hai khối thịt chết đáng ghê tởm, rồi hóa thành hư vô.

Một tiếng thở dài kéo hắn khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn.

Sau đó, giọng nói dịu dàng của Chu Yếm vang lên:

"Sao ta có thể trách ngươi giết hắn chứ? Hắn cấu kết với Ôn Tông Du, âm mưu hủy diệt yêu giới, tội ác chồng chất, đáng bị trừng phạt. Trong mắt ngươi, ta là kẻ không phân biệt phải trái đến vậy sao?"

Nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào đang cố nén lại bên tai, lòng Triệu Viễn Chu chấn động.

Y nắm lấy bàn tay đang siết chặt mình, xoay người, nâng khuôn mặt người kia lên, nhẹ nhàng vuốt ve khóe môi đang mím chặt vì kiềm chế nước mắt và đôi mắt hoe đỏ.

Y khẽ kiễng chân, đặt một nụ hôn lên trán hắn.

Y biết, năm đó là y sai, ngoài dỗ dành hắn, y còn có thể làm gì nữa đây?

Cảm nhận được sự mát lạnh nơi chân mày, giọng nói run rẩy bướng bỉnh của Ly Luân vang lên:

"Ngươi đúng là không phân biệt phải trái. Trước đây ta suýt chẳng nhận ra ngươi nữa."

Triệu Viễn Chu bật cười, dịu dàng nói:

"Trước đây ta đúng là đầu óc có vấn đề. Ta thề, sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa."

Sau này, ngươi chỉ cần là chính mình. Ta đã chọn ngươi, thì nhất định sẽ tin tưởng ngươi.

Nhưng những lời sau, y không định nói ra—nếu không, cái đuôi của tiểu mộc đầu nhà y chắc chắn sẽ vểnh lên tận trời mất.

Dù vậy, y vẫn đánh giá thấp khả năng phấn khích của Ly Luân.

Chỉ với câu nói trước đó thôi đã đủ để hắn vui sướng đến mức nhảy cẫng lên, trên đường về liên tục mua đủ thứ cho y.

Điều này khiến Triệu Viễn Chu cảm thấy vô cùng ấm áp.

Chàng không nhịn được mà thầm cảm thán: Tiểu mộc đầu nhà ta vẫn dễ dỗ dành và hào phóng như vậy. Nếu như không phải hắn mua tận hơn hai mươi chiếc ô thì càng tốt.

Chuyện lên Thiên Giới không phải chuyện nhỏ, Ly Luân và Chu Yếm không phải kẻ liều lĩnh, thế nên trước tiên họ đến Bất Chu Sơn tìm Anh Chiêu bàn bạc.

Lần này, Anh Chiêu không hề ngăn cản họ, nhưng sắc mặt lại nặng nề, tựa như đã già đi mấy nghìn năm.

"Đây là đại kiếp nạn của yêu tộc, vất vả cho các ngươi rồi."

Hai đứa trẻ này đều do ông chứng kiến trưởng thành, là hai yêu quái trẻ tuổi và tài giỏi nhất yêu giới. Nhưng năng lực càng mạnh, trách nhiệm gánh vác cũng càng lớn, trải qua càng nhiều đau khổ.

Một mái nhà có thể che mưa gió, nhưng bản thân nó lại chẳng thể tránh khỏi cơn mưa.

Dù Bất Chu Sơn là lãnh địa của Tương Liễu, nhưng mọi hành động của bọn họ ở đây cũng khó mà giấu được hắn.

Ban đầu, họ còn định nếu hắn ngăn cản thì sẽ trói hắn lại trước.

Ai ngờ, Tương Liễu lại hoàn toàn ủng hộ, thậm chí còn chủ động nói rằng có thể mở Thiên Môn cho họ và giúp họ che giấu hành tung.

Điều này khiến ba người đều bất ngờ.

Bị ba ánh mắt sắc bén dò xét, Tương Liễu không khỏi chột dạ, bối rối thú nhận:

"Lúc trước, kẻ hạ phàm chính là con rối của Chuyên Húc."

Anh Chiêu kinh ngạc:

"Chuyên Húc? Không phải hắn bị giam giữ ở Vực Lạc Chi Địa sao?"

Tương Liễu thở dài:

"Hắn có vẻ đã trốn ra ngoài."

Hắn cảm thấy mình đã làm một chuyện ngu xuẩn vô cùng.

Khi đó, con rối Chuyên Húc uy hiếp hắn rằng nếu không thả hắn xuống, hắn sẽ tiết lộ chuyện Cộng Công ở đây.

Ai mà ngờ được, chuyện đó ở Thiên Giới vốn chẳng phải bí mật gì!

Anh Chiêu cau mày, sắc mặt trầm trọng:

"Hắn trốn ra ngoài? Muốn đoạt lại ngôi vị? Thực ra, ngôi Thiên Đế vốn dĩ phải thuộc về hắn, chỉ là hắn không giỏi đấu đá quyền mưu nên mới bị kẻ tiểu nhân hãm hại."

Triệu Viễn Chu vẫn chưa hiểu rõ:

"Dù hắn muốn đoạt vị, nhưng liên quan gì đến nhân tộc và yêu tộc? Vì sao hắn phải sắp đặt để hai tộc tự giết lẫn nhau?"

Không ai có thể trả lời câu hỏi này.

Có lẽ, chỉ có thể đi hỏi chính Chuyên Húc.

Ly Luân quan tâm nhất điều này, lạnh lùng cất giọng:

"Hắn có thực lực thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro