Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bá đạo lệ khí ngã tam


Ly Luân nhận lấy bát canh, dùng thìa khuấy nhẹ, quay đầu nhìn xung quanh: "Chu Yếm đâu, hắn thế nào rồi?"

Ngạo Nhân vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép: "Đại nhân ơi, hắn khỏe lắm, xuân quang đầy mặt, tốt đến không thể tốt hơn!"

Trác Dực Thần sờ vào ngực, nơi hôm qua bị Triệu Viễn Chu làm bị thương, khó chịu nói: "Đúng vậy, đúng vậy!"

"Ly Luân, ngươi tỉnh rồi à!" Triệu Viễn Chu xách một hộp cơm tinh xảo xuất hiện trước mặt mọi người, lấy những món ăn bên trong ra bày lên bàn, tự hào nói: "Món trứ danh của Túy Hương Lâu ở Thiên Đô Thành – Bát Trân Ngọc Thực, tươi ngon hấp dẫn!" Những người khác ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, liền giậm chân, kêu gào inh ỏi.

Ly Luân không có nhiều khẩu vị, chỉ uống hai ngụm canh, ngẩng đầu nhìn hắn. Ngạo Nhân nói không sai, Chu Yếm quả nhiên thần thái sáng láng, tinh thần phấn chấn.

Y vươn tay bắt mạch Triệu Viễn Chu, trầm tư một lúc rồi lộ ra vẻ kinh ngạc: "Ngươi đã khôi phục yêu lực rồi?"

Chu Yếm nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

Ly Luân vẫn có chút không yên tâm: "Một lát nữa ta sẽ cùng ngươi đến Bất Chu Sơn tìm Anh Chiêu kiểm tra lại, lệ khí không phải chuyện đùa, Chu Yếm, không thể khinh suất!"

Triệu Viễn Chu nghe vậy, xoa đầu y cười: "Được, ăn xong chúng ta xuất phát!"

Chu Yếm và Ly Luân một đường du sơn ngoạn thủy đến Bất Chu Sơn, lần này chỉ có hai yêu bọn họ. Rõ ràng dùng yêu lực chỉ cần nửa canh giờ là đến nơi, nhưng hai người lại đi bộ mất tận nửa tháng.

Anh Chiêu nhìn Triệu Viễn Chu, nước mắt lưng tròng: "Đêm huyết nguyệt, ngươi chịu khổ rồi đúng không? Ta gặp chút chuyện nên không đến thăm ngươi được, lo chết ta rồi!"

Triệu Viễn Chu thầm nghĩ hắn không những không chịu khổ mà còn sướng một trận, nhưng nhìn Anh Chiêu đau buồn như vậy, hắn vẫn quyết định phối hợp diễn một màn: "Đúng vậy Anh Chiêu, áp chế lệ khí thật sự rất khó chịu, ta khổ quá mà!"

Ly Luân nhìn đến đau cả đầu, chính sự, chính sự quan trọng hơn! "Lần này hắn phát tác lệ khí có vẻ khác với lần trước, Anh Chiêu, ngươi giúp hắn xem đi!"

Anh Chiêu kiểm tra xong, vuốt râu, nhíu mày nói: "Lần này phát tác không những không gây tổn thương cho cơ thể ngươi, mà ngược lại còn giúp phục hồi thể trạng, có chút kỳ lạ!"

"Không có gì lạ cả. Hoè Quỷ trời sinh dễ tụ tập âm tà lệ khí, có thể hấp thụ lệ khí để tăng tu vi bản thân. Vì thế thiên địa mới để các ngươi đồng thời sinh ra, hai yêu tương sinh tương khắc lẫn nhau."

Một bóng người khoác hồng y từ nội điện bước ra, phía sau còn có một chiếc bóng áo trắng lẽo đẽo theo sau.

Triệu Viễn Chu nghe xong cả người cứng đờ. Vậy nghĩa là trước đây hắn ngày ngày lo lắng lệ khí bùng phát đến mất ăn mất ngủ, tất cả chỉ là tự mình hù dọa mình? Chỉ cần ở bên cạnh Ly Luân là không có chuyện gì? Chả trách trước đây cứ kề cận Ly Luân thì chẳng bao giờ xảy ra chuyện, mà vừa lúc Ly Luân bị phong ấn, hắn liền mất kiểm soát...

Anh Chiêu càng như bị sét đánh ngang tai, vậy là ba vạn năm qua hắn lo lắng vô ích sao?

Cộng Công nhìn Ly Luân phía sau Triệu Viễn Chu, từ trên người y nhận thấy một loại khí tức khác biệt so với lần trước, Ly Luân trở nên có chút "phong tình" hơn. Hắn lập tức bừng tỉnh đại ngộ, chạy tới kinh ngạc kêu lên:

"Wow, hai người các ngươi ngủ với nhau rồi đúng không?"

Ly Luân mặt đầy vẻ ngây thơ, kiêu ngạo gật đầu nói: "Đương nhiên rồi, ta với Chu Yếm thường xuyên ngủ cùng nhau." Trước khi hóa hình, Chu Yếm ngày nào cũng ngủ trên người y mà.

...

Giải quyết triệt để vấn đề lệ khí, Chu Yếm cuối cùng cũng trút được tảng đá lớn trong lòng. Hắn lại kéo dài thời gian thêm nửa tháng mới cùng Ly Luân trở về Hoè Giang Cốc. Trong khoảng thời gian này, ngày nào Chu Yếm cũng lôi kéo Ly Luân chơi trò chơi, khiến y chẳng thể yên ổn tu luyện. Ly Luân nghĩ rằng khi trở về nhất định phải bù lại tiến độ đã bỏ lỡ.

Vừa về đến nơi, cảnh đầu tiên đập vào mắt họ là Trác Dực Thần đang luyện kiếm trên khoảng đất trống. Ly Luân nhíu mày, lạnh lùng hỏi: "Sao các ngươi vẫn chưa đi?" Sao lại bám dai như đỉa vậy chứ?

Trác Dực Thần nghe vậy, liền thực hiện một động tác vô cùng phong độ, vững vàng đáp xuống trước mặt Ly Luân, mang theo cánh hoa rơi bay lả tả, sau đó thu kiếm lại một cách tao nhã.

Triệu Viễn Chu cũng vô cùng biết phối hợp, vỗ tay khen ngợi: "Tiểu Trác ngày càng tiến bộ, bộ kiếm pháp Vân Quang này đã luyện đến mức lô hỏa thuần thanh rồi."

Ly Luân tạt ngay một gáo nước lạnh: "Đây không phải Vân Quang kiếm pháp."

Triệu Viễn Chu liếc mắt nhìn Ly Luân: Ngươi không thể cho phu quân của ngươi chút thể diện sao?

Ly Luân: "... Chỉ đùa thôi."

Trác Dực Thần cố gắng nhịn cười, quay sang hỏi Triệu Viễn Chu: "Thân thể ngươi thế nào rồi?"

Triệu Viễn Chu ôm vai Ly Luân, kéo y lại gần mình hơn một chút: "Nhờ có A Ly, giờ ta đã tìm ra cách áp chế lệ khí rồi."

Trác Dực Thần cảm thấy vui mừng thay cho Triệu Viễn Chu. Thực ra mấy ngày trước hắn đã mơ hồ đoán được điều gì đó, chỉ là khi nhớ đến phụ huynh và huynh trưởng của mình đã chết oan uổng, trong lòng lại dâng lên nỗi chua xót. Có lẽ năm đó, chỉ thiếu một chút nữa thôi, bọn họ đã không phải chết. Nhưng chuyện đã qua rồi, dường như không ai có lỗi, cũng chẳng có lý do gì để trách cứ ai. May mắn là về sau sẽ không còn ai phải chết oan vì lệ khí nữa. Vì vậy, hắn chỉ khẽ vỗ vai Triệu Viễn Chu, nhàn nhạt nói: "Chúc mừng ngươi."

Lúc này, Văn Tiêu và Ngạo Nhân mỗi người mang theo một chiếc túi lớn chuẩn bị ra ngoài. Thấy Triệu Viễn Chu và Ly Luân trở về, họ chỉ chào hỏi qua loa rồi tiếp tục bận rộn.

Ly Luân lấy làm lạ: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Lần này Ngạo Nhân không ra cổng núi đón y đã đành, giờ ngay cả chào hỏi cũng lạnh nhạt như vậy.

Trác Dực Thần mặt không biểu cảm nói: "Hai nàng ấy phát hiện ra cơ hội kinh doanh, bây giờ kiếm tiền đầy túi, trong mắt chỉ có bạc, không có chúng ta nữa..."

Sau khi trở về từ Bất Tử Chi Quốc, Văn Tiêu cảm thấy bản thân mở mang được không ít kiến thức. Ban đầu nàng chỉ định ghi chép lại những điều đã thấy và trải nghiệm trong chuyến đi này. Không ngờ Tiểu Hoè đọc được liền reo lên, nói rằng lại có tư liệu mới để kể chuyện. Thấy Tiểu Hoè dùng công sức của mình để kiếm tiền, nàng không cam tâm, liền nghĩ ra một cách khác. Văn Tiêu bắt đầu thêm thắt tình tiết, biên soạn thành thoại bản, không ngờ sau khi phát hành lại gây sốt khắp Đại Hoang...

Đợi đến khi tình hình ở đây ổn định, nàng còn muốn mở rộng sang thị trường nhân gian, kiếm tiền, kiếm tiền!

...

Giờ đây, Triệu Viễn Chu đã khôi phục yêu lực, lại tìm ra cách áp chế lệ khí, không còn gì vướng bận nữa. Hắn bắt đầu lên kế hoạch kiến lập trật tự mới cho Đại Hoang.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro