4# Hyuga Neji: Những đóa hoa mỏng manh
Konoha dưới ánh nắng chiều, những cơn gió nhẹ thổi qua, nhưng trong lòng Neji Hyuga lại là một cơn bão dữ dội. Tình yêu. Đó là thứ mà cậu chưa bao giờ nghĩ đến, và giờ đây, nó lại trở thành một gánh nặng mà cậu không thể gỡ bỏ.
T/b – cô gái đến từ làng Mây, người đã làm trái tim cậu xao động kể từ lần đầu tiên gặp mặt. Mạnh mẽ, độc lập, nhưng ẩn sau vẻ ngoài ấy là một trái tim dễ bị tổn thương. Cậu biết rõ điều đó. Nhưng dù có cố gắng kiềm chế, Neji vẫn không thể dập tắt tình cảm dành cho cô.
Nhưng có một điều Neji luôn biết rõ, đó là sự tồn tại của một rào cản không thể vượt qua – gia tộc Hyuga và những luật lệ nghiêm ngặt. Một ninja của gia tộc Hyuga không thể yêu đương tự do, không thể để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến nhiệm vụ. Tình yêu trong thế giới của những người như Neji không có chỗ đứng, nó chỉ là sự yếu đuối.
Những ngày qua, Neji đã cố gắng tránh mặt t/b. Cậu không thể để cô nhìn thấy sự mâu thuẫn trong lòng mình. Mỗi khi cô mỉm cười, khi cô nói một câu nào đó, trái tim Neji lại nhói lên, và cậu biết rõ, đó không phải là điều cậu có thể nuôi dưỡng. Cậu không thể để tình yêu của mình làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ, đến gia tộc, đến những gì cậu đã cam kết từ khi còn nhỏ.
Một buổi chiều sau nhiệm vụ, khi tất cả mọi người đã về làng, t/b tìm thấy Neji một mình ở khu rừng gần đó, đang luyện tập.
"Neji" giọng t/b vang lên, nhẹ nhàng nhưng tràn đầy sự lo lắng.
"Cậu đã đi đâu suốt cả tuần qua?"
Neji dừng lại, quay lại nhìn cô. Ánh mắt của cậu lạnh lùng, không chút biểu cảm
"Không có gì. Tôi chỉ muốn tập luyện thêm."
T/b nhìn thẳng vào mắt cậu, đôi mắt cô ngập tràn sự nghi ngờ và đau đớn.
"Neji, cậu đang tránh tôi, phải không?"
Câu hỏi ấy như một nhát dao cắt sâu vào trái tim Neji. Cậu không thể trả lời. Cậu không thể nói ra lý do. Bởi vì nếu nói ra, nó sẽ làm tổn thương cô, và cậu không muốn làm điều đó.
"Tôi không có lý do gì để tránh cô." Neji lạnh lùng đáp.
T/b không tin. Cô bước đến gần, đôi mắt cô đầy vẻ tổn thương.
" Chúng ta là đồng đội. Cậu có thể nói với tôi bất cứ điều gì. Sao cậu lại hành động như vậy?"
Neji quay đi, không muốn cô thấy sự yếu đuối trong mình.
" Tôi không thể giải thích với cô. Đừng làm phiền tôi nữa."
T/b đứng đó, ánh mắt cô dần u ám. Cô cảm nhận được rằng Neji đang giấu giếm điều gì đó rất quan trọng, và điều đó khiến cô đau đớn hơn bất cứ vết thương nào. Cô quay người bước đi, nhưng trong lòng cô, một cảm giác mất mát dần hình thành.
Mối quan hệ giữa Neji và t/b ngày càng căng thẳng. T/b không còn là cô gái im lặng chịu đựng. Cô quyết tâm tìm ra lý do tại sao Neji lại thay đổi. Cô không chấp nhận việc bị bỏ rơi mà không có lý do, và càng không thể hiểu vì sao Neji lại đối xử với cô như vậy.
Cả hai cùng tham gia một nhiệm vụ mới. Một nhiệm vụ quan trọng bảo vệ một ngôi làng xa khỏi sự tấn công của kẻ thù. Trên chiến trường, khi nguy hiểm ập đến, Neji và t/b lại cùng chiến đấu bên nhau. Nhưng điều này lại càng khiến Neji thêm mâu thuẫn. Sự bảo vệ của cậu dành cho t/b không phải là sự bảo vệ của một đồng đội bình thường. Cậu yêu cô. Cậu muốn cô an toàn. Nhưng điều đó lại càng khiến cậu đau đớn, bởi vì cậu không thể có được cô.
Một lúc sau, trong lúc hỗn loạn, t/b bị một vết thương nhẹ, và Neji lại là người lao vào cứu cô.
" T/b "Neji gọi to, giọng cậu đầy lo lắng.
T/b cười yếu ớt, gắng gượng đứng dậy.
"Đừng lo, Neji. Mình ổn mà."
Nhưng Neji không thể bình tĩnh. Cậu cúi xuống, lấy tay xoa nhẹ vết thương của cô, ánh mắt tràn đầy lo sợ.
" Nếu có chuyện gì xảy ra với cô, tôi sẽ không tha thứ cho bản thân." Giọng Neji có chút lạc đi.
T/b nhìn vào mắt cậu, đôi mắt cô đầy đau đớn. Cô không còn chịu đựng nổi cảm giác bị đẩy ra xa. Cô không thể tiếp tục sống trong bóng tối của sự không rõ ràng này nữa.
"Neji, tại sao cậu lại làm như vậy? Tại sao lại làm tổn thương tôi như vậy? Hay do tôi quá ảo tưởng. Tôi đã nghĩ chúng ta là bạn, là đồng đội thật sự " T/b gằn giọng.
" Nhưng cuối cùng cậu cũng chỉ coi tôi như một phần trách nhiệm thôi sao "
Neji đứng im, không thể trả lời. Cậu đã nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má cô, nhưng cậu không thể làm gì khác ngoài việc đứng đó, cứng rắn và lạnh lùng. Cậu đã quyết định từ bỏ tình yêu này, nhưng trái tim cậu lại không thể nghe lời lý trí.
Kể từ sau lần đó, mọi thứ càng trở nên tồi tệ hơn. Neji và t/b không còn giao tiếp nữa. Mỗi lần gặp nhau, Neji chỉ có thể lạnh lùng nhìn cô, đôi mắt của cậu như đóng băng mọi cảm xúc. T/b cảm thấy mình bị bỏ lại phía sau, và mỗi ngày trôi qua, trái tim cô càng trở nên lạnh lẽo.
Một buổi tối, khi Neji đang một mình luyện tập dưới ánh trăng, t/b lại xuất hiện. Lần này, không có sự mơ hồ hay ngập ngừng. T/b bước đến gần, nhìn thẳng vào Neji, đôi mắt cô đã không còn chút gì là mềm yếu.
"Neji, nếu đây là điều cậu muốn thì tớ sẽ không níu kéo. Xin lỗi vì đã yêu cậu "
Neji đứng dậy, đôi mắt cậu lạnh lùng và đầy mâu thuẫn.
"Cô không hiểu. Tôi không thể yêu cô."
T/b nhìn thẳng vào Neji, không rơi một giọt nước mắt nào nữa.
" Vậy sao lại cố xa lánh tớ. Sao chỉ có mình tớ là không được đối xử như những người bạn người đồng đội khác của cậu. Tớ...ghê tởm lắm sao. Neji?"
Neji không nói gì, nhưng trong lòng cậu, mọi thứ như sụp đổ. Cậu đã quá cố chấp, quá sợ hãi, nhưng đến lúc này, cậu mới nhận ra rằng chính sự im lặng và tránh né của mình đã khiến cô đau đớn.
"T/b... tôi yêu cô." – Cuối cùng, Neji thừa nhận, nhưng trong lời nói của cậu có sự đau khổ không thể xóa nhòa.
T/b không đáp lại, cô quay đi, bước đi mà không ngoái lại. Dù cô yêu cậu, nhưng cô cũng không thể chịu đựng mãi tình yêu không trọn vẹn. Cảm giác bị bỏ rơi đã quá nhiều, và dù cho tình yêu có bao la đến đâu, nó vẫn không đủ để lấp đầy khoảng trống trong trái tim cô.
Vài tháng sau, T/b rời Konoha để trở về làng Mây, bỏ lại Neji với nỗi đau vô hình mà cậu tự tạo ra. Cậu không hối tiếc vì đã yêu, nhưng mỗi ngày, Neji phải đối diện với sự trống rỗng trong trái tim mình. Cậu đã để tình yêu trôi qua, và điều này sẽ theo cậu suốt cả cuộc đời.
Dù có bao nhiêu thử thách, dù có bao nhiêu chiến thắng, nhưng trong lòng Neji sẽ không bao giờ quên được T/b – người đã là tình yêu duy nhất, nhưng cũng là nỗi đau duy nhất mà cậu không thể chạm tới.
______________________________________
Viết xong cứ thấy nó cấn cấn:)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro