3# Orochimaru: Mưa
Cơn mưa rả rích suốt ba ngày ba đêm, như thể thiên nhiên cũng đang thương tiếc một đoạn tình yêu vô vọng. Orochimaru đứng lặng giữa nghĩa trang hoang vắng, đôi mắt vàng lạnh lẽo phản chiếu những giọt nước đọng trên bia mộ trước mặt. Bia mộ của nàng – T/b, người duy nhất từng dám chạm vào trái tim đã mục ruỗng của hắn.
Orochimaru không tin vào tình yêu, cũng chẳng tin vào lòng trung thành. Nhưng khi T/b xuất hiện, mọi thứ bắt đầu lung lay. Nàng không giống những kẻ khác – không sợ hắn, không ghê tởm hắn. Ánh mắt nàng thẳng thắn, mang theo một tia sáng kỳ lạ.
"Ngươi không phải quái vật, Orochimaru"
Nàng từng nói, khi lần đầu tiên chứng kiến hắn thử nghiệm thuật tái sinh lên chính cơ thể mình.
"Ngươi chỉ là một kẻ lạc lối"
Hắn cười nhạt, cho rằng nàng quá ngây thơ. Nhưng thời gian trôi qua, sự kiên nhẫn và dịu dàng của nàng dần gặm nhấm lớp vỏ bọc lạnh lùng của hắn.
Dù Orochimaru không bao giờ thừa nhận, rằng hắn đã quen với sự hiện diện của nàng. Nàng giúp hắn phục hồi sau những thí nghiệm thất bại, chăm sóc hắn khi hắn quá đắm chìm vào nghiên cứu mà quên cả bản thân. Hắn cho rằng đó chỉ là sự lợi dụng lẫn nhau – nàng cần hắn để trở nên mạnh mẽ hơn, và hắn cần nàng để duy trì cơ thể.
Nhưng một ngày nọ, khi thấy nàng đổ máu vì bảo vệ hắn khỏi một đợt tấn công bất ngờ, hắn nhận ra lòng mình đã dao động.
"Tại sao ngươi lại làm vậy?" Hắn hỏi, giọng khàn đặc.
"Vì ta tin rằng, ở đâu đó trong ngươi, vẫn còn một chút nhân tính"
Orochimaru không trả lời. Nhưng đêm đó, lần đầu tiên trong rất nhiều năm, hắn cảm thấy một cảm xúc xa lạ len lỏi vào tim mình.
Tình yêu của họ không thể kéo dài. Orochimaru vẫn bị ám ảnh bởi giấc mơ bất tử, còn T/b không ngừng tìm cách kéo hắn ra khỏi bóng tối. Họ giằng co, đấu tranh, và rồi số phận trêu ngươi khi một thí nghiệm thất bại đẩy nàng vào vực thẳm.
Chất độc ăn mòn cơ thể nàng, chính thứ hắn đã tạo ra. Hắn lao đến, nhưng đã quá muộn.
"Ngươi có hối hận không, Orochimaru?" Nàng thì thầm, đôi môi tái nhợt.
Hối hận? Hắn chưa bao giờ biết đến cảm giác đó. Nhưng khoảnh khắc ấy, khi thấy hơi thở cuối cùng của nàng hòa vào không khí, hắn biết rằng mình đã đánh mất điều quý giá nhất.
Từ đó, Orochimaru không bao giờ nhắc đến nàng nữa. Hắn tiếp tục con đường của mình, trở nên tàn nhẫn hơn, mạnh mẽ hơn. Nhưng vào những đêm mưa, hắn vẫn đứng trước bia mộ nàng, thì thầm những lời không ai nghe thấy.
"Nếu có kiếp sau, nàng có còn nguyện ý ở bên ta không, T/b?"
Đáp lại hắn, chỉ có tiếng gió lạnh lẽo nơi nàng yên nghỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro