Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Sirius x Snape ] Eternal Warmth - Ấm áp vĩnh hằng


https://mailac.wordpress.com/2011/10/02/hp-do%E1%BA%A3n-van-%E1%BA%A5m-ap-vinh-h%E1%BA%B1ng/ 


- Chưa xin phép chủ nhà :'( 


Tác giả: Nguyệt Tịch Lưu

Edit: Mai Lạc


Đêm cuối cùng của Lễ Giáng Sinh, các học sinh đều ở phòng sinh hoạt chung vui chơi hết mình. Mà Sirius Black lại quyết tâm đối phó với bài văn cuối kỳ trong vòng một giờ.

Không sai, là bài văn cuối kỳ.

Cuối học kỳ, Mcgonagall ngoài việc cho bài tập môn biến hình sẽ bắt học sinh nhà Gryffindor viết thêm một bài văn, mà điểm của bài văn lại giữ một tỉ lệ nhất định trong thành tích cuối kỳ.

Sirius Black luôn chán ghét bài tập này, hắn cũng không phải người biết dùng bút lông để biểu đạt nội tâm, hơn nữa hắn cho rằng, ngoài lãng phí thời gian thì bài tập này không có tác dụng gì.

Severus nói, Slytherin chưa bao giờ là việc buồn chán như vậy. Đối mặt với sự khinh thường của người yêu, trong lòng Sirius càng tăng thêm một phần chán ghét với nó.

Hắn còn nhớ rõ, buổi học cuối cùng trước lễ Giáng Sinh, khi bọn hắn bước vào phòng học, Sirius thật tình mong muốn giáo sư môn biến hình của hắn sẽ quẳng loại chuyện nhàm chán này ra sau đầu.

Kết quả, trước khi tan học một khắc, có vẻ Mcgonagall nhớ tới cái gì đó, "Được rồi, thiếu chút nữa quên cho các trò viết văn cuối kì."

Ánh mắt Sirius đờ đẫn.

"Bởi vì tình cảnh của xã hội gần đây." Biểu tình của Mcgonagall nghiêm túc. "Kẻ – mà – ai – cũng – biết – là – ai – đó mang đến hoang mang và tăm tối cho xã hội. Nhưng lúc này, ta không cho phép bất kì ai mất đi niềm tin sống. "

"Đề mục của bài văn cuối kỳ lần này là: Ấm áp vĩnh hằng."

***

Tiếng mở cửa vang lên, không cần phải nghĩ, nhất định là bà Pince tới sắp xếp sách mà học sinh để lung tung, trong mắt của bà lóe lên ánh sáng khác thường, hiển nhiên là vì phát hiện một học sinh ở lại thư viện học tập vào ngày cuối cùng của lễ Giáng Sinh mà cảm thấy vui mừng không gì sánh được.

Ấm áp vĩnh hằng, chó má. Trên đường trở lại phòng nghỉ, Sirius chửi bới, sao trên thế giới này lại có một đề văn tồi tệ đến thế?

Phòng sinh hoạt chung vẫn ồn ào như trước, tất cả mọi người chơi đùa hết mình. Tiếng rèo hò vang lên từng đợt, hóa ra là James đang biểu diễn pháp thuật với lửa. Sirius không muốn quấy rầy hắn, Vì vậy cố sức đi đến trước mặt Remus."Ấm áp vĩnh hằng, cậu viết cái gì?"

"Là ấm áp vĩnh hằng trong lòng tớ." Remus nói: "Là cha mẹ tớ, lúc tớ bị người sói cắn, bọn họ không vứt bỏ tớ, ngược lại càng quan tâm bảo vệ tớ, cha tớ xin xỏ khắp nơi, cuối cùng tớ cũng có thể đến trường học tập."

Cha mẹ. Sirius lạnh lùng nghĩ, đề tài tốt, hắn có thể viết một bài văn tuyệt vời nói về chuyện bọn họ kinh bỉ một Gryffindor như hắn thế nào đồng thời xoá tên hắn khỏi gia tộc.

Thanh âm đinh tai nhức óc vang lên, Sirius biết, cuối cùng James cũng biểu diễn xong, hắn bước đến.

"A, bạn thân." James kéo tay hắn. "Thấy tớ biểu diễn thế nào?"

"Hoàn mỹ." Sirius chân thành nói, "Nhưng tớ không muốn bài văn chết tiệt cuối kỳ thất bại, cho nên, nói cho tớ biết, ấm áp vĩnh hằng của cậu là cái gì?"

"Viết linh tinh." James nói, "Tớ với cậu nghĩ giống nhau, mẹ nó, biết cái gì là ấm áp vĩnh hằng, đành bịa chuyện."

"Cậu bịa thế nào?"

"Tìm hiểu về biển cả, tiếp thu kiến thức mới, khiến tớ cảm thấy trái tim ấm áp." James nói, sau đó nghiêng người làm bộ nôn mửa."Tớ khuyên câu, không nên học tớ, lúc viết xong, tớ thật sự muốn ói ra."

Hỏi nữ sinh có vẻ tốt hơn, Sirius nghĩ, cảm quan của họ thường rất phong phú.

"Arlene, ấm áp vĩnh hằng của cậu là gì?"

"Là mỗi khi mùa xuân tới, được nhìn những chú chim bay ra từ rừng cây, ánh mặt trời len lỏi vào từng phiến lá, trong không khí thoang thoảng hương thơm của bùn đất..."

"Edith, ấm ấp vĩnh hằng của cậu là gì?"

"Khi tớ khổ sở, lúc tớ khóc, bạn bè nhẹ nhàng ôm lấy tớ... Lau đi nước mắt..."

"Jane, điều gì có thể cho cậu ấm áp vĩnh hằng?"

"À..." Nữ hài tử đỏ mặt."Nếu như cậu có thể... Hứa với tớ không được nói cho người khác biết..."

Biểu tình ngượng ngùng của cô gái khiến Sirius nghĩ tới Severus, tuy Slughorn không làm chuyện nhàm chán như thế, nhưng Severus chắc chắn có nhiều ý tưởng tốt.

Nhưng Sirius biết, mình chỉ tìm một cái cớ để gặp Severus.

Mười một giờ, Severus từ thư viện trở lại phòng nghỉ của Slytherin, Sirius nắm chặt khoác tàng hình của James, xông ra ngoài.

***

Quả nhiên, gần 11 giờ, Sirius ẩn hình đứng trước phòng nghỉ của Slytherin đợi Severus trở về. Người kia có vẻ mệt mỏi, trong tay cầm cuốn sách dày cộp từ thư viện. Tiếng bước chân như có như không, giống như đang bay trên không trung, chắc chắn mệt muốn chết rồi, Sirius yêu thương nghĩ, cũng không dám xuất hiện, lúc Severus đọc mất khẩu, cửa mở ra, Severus theo hắn đi vào phòng sinh hoạt chung.

Phòng sinh hoạt chung không có một bóng người, học sinh Slytherin đều trở về nhà, lúc này, hầu hết bọn họ đang ngồi trên ghế da đẹp đẽ quý giá bên cạnh lò sửởi, hưởng thụ một đêm cùng gia đình. Điều này càng khiến Severus có vẻ mỏng manh hơn khi ngồi một mình trong bóng đêm. Hắn thắp sáng nến, đi tới lò sưởi, dùng pháp thuật châm lửa, bỏ áo khoác bò lên giường, thuận lợi cầm lấy một quyển sách đầu giường, chăm chú đọc, mũi hầu như dán trên trang sách.

Tiếng chuông nửa đêm vang lên, tuyết bắt đầu rơi.

Severus ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hoa tuyết hiện lên trong mắt. Sirius thấy hắn vô thức kéo chăn bông đắp lên người, sau đó lật một trang sách khác, cau mày tiếp tục xem. Ánh nến chiếu vào mặt hắn, đổ bóng trên khuôn mặt nhợt nhạt, hàng mi lúc sáng lúc tối có vẻ xinh đẹp dị thường.

"Rầm" . Theo thanh âm chấn động khi áo khoác tàng hình rơi xuống, Sirius xuất hiện trong không khí. Hắn trực tiếp đến bên cạnh Severus, ngồi ở mép giường, bắt đầu cởi áo khoác.

"Ngu xuẩn, cậu đang làm cái gì?" Severus giương mắt nhìn Sirius một chút, khép sách lại.

"Cái gì cũng không làm." Sirius vui vẻ trả lời. Hắn đã cởi xong áo khoác, vươn tay cầm lấy sách của Severus, đặt ở đầu giường, sau đó chui vào chăn, ôm chặt lấy thiếu niên tóc đen.

"Black, cậu..." Severus bị Sirius ôm chặt mà cảm giác ngực khó thở. Một lát sau, Sirius mới buông tay, móc tấm da dê trong người ra, lấy bút lông Severus đặt trên bàn, bắt đầu hí hoáy viết.

Tiếng chuông dừng lại, bông tuyết trắng noãn bay ngoài cửa sổ, lò sưởi phát sinh thanh âm tí tách khiến người ta an tâm, Severus yên lặng nằm trong lòng hắn mà ngủ.

Đây là ấm áp vĩnh hằng trong lòng hắn.

Viết xong, hắn không để ý Severus kháng nghị, vẫn ôm lấy Severus, hai người cùng nhau đi vào giấc ngủ.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: