25. [B] Lời cuối sách: Muộn Du Bình
• Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
• Nguồn bài dịch: Facebook/Yêu Ngô Tà đến 500 triệu năm - 天真无邪
Về Thiết Tam Giác: Muộn Du Bình
Đây là một người đàn ông mạnh mẽ giống như Thần Phật. Có hắn xuất hiện trong dòng chữ, tôi luôn có thể viết rất nhẹ nhàng, bởi vì có hắn ở bên cạnh, đồng nghĩa với việc hắn có thể vì bạn chặn lại hết thảy tai ương cùng thống khổ.
Hắn không nói chuyện, không biết vui vẻ, không biết đau buồn, hắn luôn giống như một con búp bê sứ, lặng lẽ đứng nơi đó, nhàn nhạt nhìn tất cả, nhưng mà, bạn sẽ biết được hắn quan tâm đến bạn. Vĩnh viễn không có một người nào có thể giống như hắn, đem đến cho bạn nhiều cảm giác an toàn như vậy.
Nhưng mà, không biết vì sao, khi tôi viết về những hành động của người đàn ông này, trong lòng luôn có một sự thương cảm sâu sắc.
Giống như những lời hắn nói, hắn là một người không có quá khứ cùng tương lai, liên hệ duy nhất của hắn đối với thế này, tựa như không có bao nhiêu giá trị. Hắn không biết bản thân đến từ đâu, không biết bản thân sắp phải đi đâu. Hắn chỉ biết, bản thân sống trên thế giới, có một chuyện nhất định phải làm.
"Cậu có thể tưởng tượng được không? Có một ngày, khi cậu từ trong hang núi tỉnh lại, trong lúc cậu cái gì cũng không biết, nghi hoặc mà nhìn bốn phía, trên người cậu đã có sẵn một trách nhiệm cậu cần phải gánh vác, cậu không có quyền ngắm nhìn phong cảnh ven đường, không thể thưởng thức cùng bạn bè và người yêu, tất cả những điều tốt đẹp trong cuộc sống của cậu, trong một khắc cậu có ý thức, đã đối với cậu không có ý nghĩa."
Trương Khởi Linh chính là như vậy lặng lẽ đeo lên lưng vận mệnh của bản thân. Tôi đau lòng là vì, hắn chỉ lạnh nhạt mà đeo trên lưng, giống như tất cả mọi chuyện đều là lẽ đương nhiên, giống như đây chỉ là một việc nhỏ nhặt râu ria. Nếu bạn hỏi hắn, hẳn chỉ biết yên lặng mà lắc đầu, cùng bạn nói: "Không sao."
Tôi viết ra người đàn ông này. Lưng hắn đeo vận mệnh thống khổ nhất thế giới, thậm chí so với chết đi còn thống khổ hơn vạn lần, nhưng mà hắn không giận không oán, không trốn tránh cũng không đau khổ. Hắn đứng nơi đó, nói với bạn hắn bảo vệ mọi người, không sao đâu.
Trong kết cục quyển tám《Đạo Mộ Bút Ký》, tôi lại khiến hắn một lần nữa ngủ say, sau mười năm, tôi mới có thể có cơ hội đánh thức hắn một lần nữa.
Đây có lẽ không phải một kết cục rất tốt, đối với mọi người mà nói đều không phải. Nhưng mà, đối với hắn mà nói, tôi thật sự không thể nghĩ ra kết cục nào càng tốt hơn.
Facebook/wuxiedehua
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro