
4. Hoài bích kỳ tội
Nhà edit: Bách niên giai lão
https://www.facebook.com/share/p/YZAzhoFdLiAf5j76/?mibextid=Nif5oz
_____
𝐇𝐎𝐀̀𝐈 𝐁𝐈́𝐂𝐇 𝐊𝐘̀ 𝐓𝐎̣̂𝐈
Tác giả: 杨沁沁吃瓜
Tên gốc: Có câu chuyện tái sinh nào sảng khoái không?
Link ở phần mô tả
Edit: 𝐁𝐚́𝐜𝐡 𝐍𝐢𝐞̂𝐧 𝐆𝐢𝐚𝐢 𝐋𝐚̃𝐨
—————————
Giới thiệu:
Giang Nguyệt là thế thân người nhà an bài để ngăn tai hoạ cho ta. Cho nên nàng cùng ăn cùng ở với ta, được coi là đích tiểu thư thứ hai của Hầu phủ giáo dưỡng lớn lên.
Nàng lấy lòng tổ mẫu, được phụ thân sủng ái, còn cùng vị hôn phu của ta tình đầu ý hợp.
Cho đến khi nàng xúi giục Bùi Dục đẩy ta vào trong lửa, ta mới biết được nguyên lai nàng là nữ nhi ngoại thất trong lòng phụ thân, người ngăn tai họa kia thật ra vẫn luôn là ta.
Ta bị thiêu rụi, nàng lại thay thế ta, trở thành đích tiểu thư danh chính ngôn thuận của Hầu phủ, kế thừa của hồi môn của mẫu thân gả vào Yến quốc công phủ.
Lại mở mắt, ta về tới ngày Giang Nguyệt được mang vào Hầu phủ. Nàng ta rụt rè đứng trước mặt ta, kéo tay ta nói: "Muội nhất định sẽ bảo vệ tỷ thật tốt, Nguyệt Nguyệt.”
—————————
1.
Giang Nguyệt mặc một chiếc váy màu vàng hạnh,
toàn thân không có đồ trang sức nào, chỉ đeo một
đôi khuyên tai mã não, nhẹ nhàng lắc lư khi nàng
ta đi lại.
Ta hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào đôi
khuyên tai kia. Chuyện nhiều năm trước thật ra ta
đã sớm quên, nhưng cảm giác quen thuộc với đôi
bông tai này vẫn còn đọng lại trong lòng ta.
Bây giờ, khi cảnh tượng này lại diễn ra trước mắt
ta, mọi chuyện dường như đều thông suốt. Đôi
bông tai này vốn là đồ của ta, là món trang sức
bạc mà lúc mẫu thân còn sống, ngoại tổ phụ từ
Tuyền Châu đưa tới cho ta thưởng thức.
Bởi vì tổng cộng có mười tám đôi, ta cũng không
chú ý, lại bị phụ thân vụng trộm cầm đi một đôi lấy
lòng nữ nhi ngoại thất này.
Lúc này ta mới tám tuổi, đương nhiên sẽ không
nghĩ đến chuyện một cô gái mồ côi sao có thể
dùng được trang sức bạc quý giá như thế. Mà
Giang Nguyệt cái gì cũng không đeo, chỉ cố ý đeo
mỗi đôi khuyên tai này chính là muốn châm chọc
ta.
Châm chọc ta cái gì cũng không biết, còn tưởng
rằng tổ mẫu và phụ thân đều là vì tốt cho ta. Phụ
thân nhìn hai tay chúng ta nắm nhau, trên mặt lộ ra
nụ cười từ đáy lòng.
“Tốt tốt tốt! Sau này các con nên xưng hô là tỷ
muội, nhất định phải để tiểu cô nương nhà ta
ngoan ngoãn, bình an lớn lên!"
Ngoan ngoãn? Ha ha, chắc là đang nói đến Giang
Nguyệt rồi.
2.
"Ngươi tên gì?" Ta giả vờ tò mò hỏi.
Giang Nguyệt dịu dàng nhìn phụ thân, phụ thân vội
thay nàng giải thích nói: "Bé ngoan, mặc kệ nàng
trước kia gọi là gì, từ hôm nay trở đi nàng gọi là
Giang Nguyệt, chính là trăng sáng!"
Ta nở nụ cười lạnh: "Đến lúc đó trong phủ còn
phân rõ rốt cuộc ai là đại tiểu thư chân chính, ai lại
là một cô gái ti tiện sao?"
Ta tên Giang Nguyệt, phụ thân lại cố ý đặt tên cho
nàng ta là Giang Nguyệt, để cho tất cả mọi người
trong nhà đối xử với chúng ta bình đẳng, là đã sớm
tính toán tốt để cho nàng về sau thay thế ta.
Cho nên kiếp trước tất cả đồ vật của ta, nàng ta
cầm lấy dùng, tất cả mọi người đều cho rằng là
đương nhiên. Dù sao, nàng ta cũng được gọi là
Giang Nguyệt!
Hạ nhân trong phủ đều lơ đễnh, chớ đừng nói chi
là người ngoài chưa bao giờ gặp mặt. Nhớ lúc
trước, nàng ta và Bùi Dục thông đồng, không phải
Bùi Dục cũng gọi một tiếng "Giang Nguyệt đại tiểu
thư", sau đó quay đầu bay đầy trời sao?
Sắc mặt Giang Nguyệt lúc đỏ lúc trắng, nhưng
nàng ta không dám nói gì, chỉ có thể dùng ánh mắt
cầu khẩn phụ thân.
Phụ thân nhíu mày, khẽ quát một tiếng: "Hồ đồ,
đây là lời thiên sư đã nói, không gọi cùng tên với
con, đến lúc đó làm sao có thể thay con đỡ họa
đây? Việc chúng ta phải làm chính là lừa gạt mệnh
trời!"
Ta biết ngay hắn muốn dùng đạo sĩ giả kia để nói
chuyện. Ta nghẹn nín thở, sắc mặt lập tức trở nên
trắng bệch, lấy tay che ngực từ từ ngồi xổm xuống.
“Bé ngoan, con làm sao vậy?”
Ta suy yếu liếc mắt nhìn phụ thân một cái: "Cái tên
này là mẫu thân đặt cho ta, là độc nhất vô nhị, ai
cũng đừng nghĩ đặt tên giống như ta!"
"Thiên sư nói để cho nàng giúp ta ngăn tai hoạ, tai
hoạ còn chưa ngăn, đã khiến ta tức giận đến mức
ngực đau phát bệnh. Xem ra nàng không thể thay
ta ngăn tai hoạ, ngược lại còn là tai tinh, là muốn
tới gây họa cho ta!"
Từ khi ta sinh ra thân thể đã yếu, tùy tiện giả bộ
một chút cũng khiến mọi người gấp đến không
chịu được.
Thấy tình thế không ổn, Nguyễn ma ma hồi môn
của mẫu thân đau lòng nhào tới ôm ta: "Lão gia,
tiểu thư đã như vậy rồi, ngài xem biện pháp thế
thân này có phải còn cần thương lượng chút hay
không?”
Mắt thấy tình thế không đúng, nếu tiếp tục kiên trì
Nguyễn ma ma có thể sẽ đưa Giang Nguyệt đi.
Phụ thân chỉ có thể hít sâu một hơi, dỗ dành ta nói:
"Được được được, bé ngoan. Vậy con đặt tên cho
nàng được không?"
Ta lập tức khôi phục bộ dáng sinh long hoạt hổ,
lạnh như băng nhìn chằm chằm vẻ mặt Giang
Nguyệt đang rất ấm ức. Chắc hẳn cảm giác bị
người khác đoạt mất tên làm cho nàng ta rất khó
chịu.
Nàng ta kinh ngạc nhìn ta: "Ngươi, ngươi giả vờ?”
Ta nâng cằm, liếc nàng ta: "Giả bộ thì thế nào? Ta
đường đường là trưởng nữ Hầu phủ, ngươi có thể
làm gì được ta?”
Vừa nói ta vừa vỗ tay: “Ta nghĩ hay gọi là Giang
Sương đi! Nguyệt như sương đọng trên mặt đất,
nhưng một cái ở trên trời, một cái ở dưới đất. Dù có
giống nhau đến đâu, những thứ dưới mặt đất sẽ
không bao giờ trở thành những thứ trên bầu trời!
Tựa như ngươi cùng ta vĩnh viễn cách biệt một trời
một vực! Mong ngươi nhớ kỹ!"
Nói xong, ta rời đi mà không thèm nhìn Giang
Nguyệt đang lảo đảo lui về phía sau một bước. A,
không đúng, kiếp này phải gọi là Giang Sương,
sương trên mặt đất.
3.
Nhìn ta đối với Giang Sương mâu thuẫn như thế,
đời này phụ thân đương nhiên cũng không dám
đưa nàng đến trong viện của ta, cùng ta ngủ
chung.
Hắn sợ ta sẽ làm ra chuyện không hay với tâm can
bảo bối của hắn. Ta ngồi trước bàn trang điểm,
chơi đùa với con búp bê trong tay.
Cái này cũng là đồ ngoại tổ phụ từ Tuyền Châu
đưa tới, gọi là "Bất Đảo Oa Oa", đẩy thế nào nó
cũng sẽ không ngã sấp xuống. Ta nhìn chằm chằm
búp bê lay động, suy nghĩ lại dần dần bay xa.
Thừa Ân Hầu phủ vốn là khai quốc công phủ, ba
đời sau vẫn không có hậu duệ kiệt xuất, liền bị
giáng xuống thành Hầu phủ. Cũng bởi vì những tên
ăn chơi trác táng lúc trước đã khiến gia nghiệp lụn
bại, đến đời tổ phụ thì bắt đầu khó khăn phải tìm
kế sinh nhai.
Vừa vặn tổ phụ từng được ngoại tổ phụ ta cứu, vì
nhìn trúng thân phận đệ nhất thương nhân Tuyền
Châu của ngoại tổ phụ ta, nên đã định ra hôn ước
cho phụ mẫu ta.
Hầu phủ mượn của hồi môn của mẫu thân khôi
phục lại vẻ huy hoàng như xưa, nhưng bọn họ một
mặt hưởng thụ tiền tài mẫu thân ta mang tới, một
mặt lại chán ghét thân phận thương nhân của mẫu
thân.
Mẫu thân buồn bực mà chet, để lại của hồi môn
khổng lồ. Thừa Ân Hầu phủ liền đem chủ ý đánh
tới trên người ta, một mặt muốn dùng số tiền này
trải qua cuộc sống xa hoa trụy lạc, một mặt lại
chán ghét một hài tử mang theo huyết thống
thương nhân như ta.
Bọn họ không dám trực tiếp c ướp đoạt, chỉ có thể
thông qua ta để sử dụng số tiền lớn này. Bằng
không, chỉ với thanh danh thèm muốn của hồi môn
của vợ, có thể làm cho các Ngự Sử điên cuồng
công kích, đến lúc đó có lẽ ngay cả đan thư thiết
phiếu cũng không giữ được.
Cho nên, bọn họ liền nghĩ ra biện pháp này, tìm
người đến thay thế ta. Một nữ nhi ngoại thất do
thứ nữ dòng dõi thư hương sinh ra. Ta trào phúng
cười cười, đời này ta là d ao thớt, còn các ngươi
chỉ là thịt cá.
4.
Ngày hôm sau, ta vừa tới Lan Hinh Uyển học đàn,
đã thấy Giang Sương ở đó. Vị trí ta thường ngồi bị
dịch sang bên phải, bên trái đặt một cây đàn giống
hệt của ta.
Giang Sương đang ngồi ở chỗ đó đánh đàn, một
bài chỉ pháp<<Tầm dương dạ nguyệt>>thành thạo,
tiếng đàn vang vọng.
Không thể không nói, Giang Sương đối với những
môn cầm kỳ thư họa này thật sự là có thiên phú.
Kiếp trước vào lúc này, ta bởi vì vui vẻ vì mình đã
có bạn cùng chơi, lại đau lòng nàng ta sau này sẽ
thay ta chắn tai hoạ, cho nên cái gì cũng đều chia
sẻ cho nàng ta.
Nàng ta cũng không có biểu lộ ra thiên phú của
mình ở ngày đầu tiên như vậy. Mà là ngày qua
ngày, chậm rãi biểu hiện ra mình ưu tú hơn ta.
Cũng dần dần làm cho những lão sư kia đối với ta
chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ta học hơn hai
năm lại kém hơn một người mới học.
Các lão sư lại càng dùng toàn bộ tâm lực dạy dỗ
đặt ở trên người Giang Sương, ta biến thành một
kẻ làm nền. Hôm nay xem ra, phụ thân làm sao lại
để cho nàng từ kẻ không biết gì lại có thể vào được
trong phủ.
Khẳng định cũng đã tốn rất nhiều tiền bạc của
mẫu thân vì nàng ta mời danh sư, dạy dỗ đã lâu rồi
đi. Đời này, bởi vì ta không chút nào che dấu sự
chán ghét đối với nàng ta, cho nên nàng ta cũng
muốn thay đổi sách lược.
Cũng tốt, làm càng nhiều, sai cũng lại càng nhiều.
Ta thản nhiên đi tới, tùy ý phất phất tay: "Đập!”
Lập tức có nha hoàn xông lên đoạt lấy đàn của
Giang Sương đập mạnh xuống đất. Giang Sương
kinh hoảng trừng to mắt, lúc tay cướp đoạt bị dây
đàn cào xước, vết cắt mảnh mai lập tức chảy m
áu.
Nàng ta đau đớn lấy khăn che tay, kiềm chế cơn
tức giận hỏi ta: "Ngươi đang làm cái gì vậy?”
Ta cười nghiêng nghiêng đầu: "Ta còn muốn hỏi
ngươi là đang làm cái gì?"
“Chỉ là một thế thân chắn tai hoạ thôi, thật sự cho
rằng mình là đại tiểu thư sao? Ở đây khoe khoang
cái gì?”
Nàng ta cắn cắn môi: "Ta không có, ta chỉ muốn để
Lý đại sư xem trình độ của ta."
“Đúng vậy, Giang đại tiểu thư, loại hành vi này là
điều mà một tiểu thư nên làm sao?"
Ta buồn cười nhìn thoáng qua Lý đại sư cũng bị
chút kinh hãi, cũng không quá để ý sự khiển trách
trong ánh mắt nàng ta vì hành vi thô tục của ta.
Đời này, ta không bao giờ muốn trở thành một
Giang Nguyệt nhát gan, luôn hoảng sợ, lo lắng vì
cái nhìn của người khác nữa.
Ta là trưởng nữ Thừa Ân Hầu phủ, có được tài phú
phú khả địch quốc, cho dù ta không học vấn không
nghề nghiệp, cho dù tùy ý phô trương, cũng là thiên
chi kiêu tử.
Không ai dám quản ta, bọn họ chỉ có thể lấy lòng
ta. Vậy tại sao ta lại quan tâm đến quan điểm của
họ? Ta cả đời này chỉ muốn cao cao tại thượng mà
giẫm bọn họ dưới lòng bàn chân.
“Lý đại sư, ngươi đã yêu quý người tài như vậy,
vậy cứ chuyên tâm dạy dỗ vị tiểu thư thế thân này
là được rồi.”
Vẻ vui mừng trong mắt Giang Sương chợt lóe rồi
biến mất, đại khái cho rằng ta đang thỏa hiệp.
Nhưng......
“Chỉ là Lý đại sư cũng nên hỏi vị tiểu thư thế thân
này một chút. Dù sao, ai học người đó trả tiền
nha!”
Sắc mặt Lý đại sư thoáng cái trở nên cực kỳ khó
coi. Nàng ta tuy xuất thân danh môn, nhưng bởi vì
gia tộc đã sớm suy tàn, phu quân lại sớm qua đời,
chỉ có thể xuất đầu lộ diện dựa vào một tay cầm kỹ
để nuôi mẹ chồng cùng con nhỏ luôn gào khóc đòi
ăn.
Cho nên, nàng mặc dù coi tiền là vật cản, nhưng
thứ nàng cần nhất cũng là tiền tài. Giống như phụ
thân, tổ mẫu, rất giả dối.
“Giang Sương, ngươi hẳn là có tiền trả chứ?”
Giang Sương cũng không giả bộ làm tiểu bạch hoa
dịu dàng nữa, khuôn mặt xinh đẹp ngước lên: "Ta
đương nhiên có - -“
Nói được một nửa, nhìn ánh mắt thâm ý khác của
ta, ngữ khí của nàng ta cũng dần dần yếu đi.
Ta vuốt cằm cười cười: "Xem ra một cô nữ* như
ngươi," ta cố ý nhấn mạnh hai chữ "cô nữ", "Còn có
lai lịch khác!"
{* Cha chết rồi thì con tự xưng là: Cô tử (con trai),
cô nữ (con gái).}
{*Lời của editor: Chị thâm lắm :)))}
Ta nhìn Lý đại sư muốn cầu xin tha thứ, phất tay
áo rời đi.
“Đã như thế, Lý đại sư về sau sẽ do ngươi phụ
trách.”
5.
Cầm kỳ thư họa này ta vốn không có hứng thú gì,
một đời này chuyện ta phải làm nhiều lắm, đương
nhiên sẽ không lãng phí thời gian ở phương diện
này.
Cho nên lúc trở lại Minh Lang Uyển, ta liền phân
phó đưa cả bốn vị sư phụ cầm kỳ thư họa đến chỗ
Giang Sương. Hơn nữa bọn họ về sau sẽ do Giang
Sương tự mình phụ trách, không được lấy tiền từ
trong Hầu phủ ra.
Đây là một khoản chi tiêu không nhỏ, nhưng nếu
như Giang Sương đi đòi phụ thân, tự nhiên sẽ
không có vấn đề gì lớn.
Ta vẫy tay với Nguyễn ma ma, bởi vì vẫn luôn dùng
của hồi môn của mẫu thân để trợ cấp công, cho
nên quyền quản gia mặc dù nằm trong tay tổ mẫu,
nhưng trên thực tế là nằm trong tay Nguyễn ma
ma.
Kiếp trước, nếu không vì ta ngây thơ vô tri, để
Nguyễn ma ma bị tổ mẫu tùy ý tìm tội danh tham
ô, ta cuối cùng hẳn là cũng sẽ không rơi vào kết
cục này.
“Ma ma, người cũng nhìn ra Giang Sương tiểu thư
có chút không đúng, phải không?”
Nguyễn ma ma cắn cắn môi: "Nàng và tiểu thư có
chút giống nhau, nhưng thật ra cả hai đều giống
với lão gia…..”
Ta gật đầu: "Người xem nàng ta động một chút là
mắt đi mày lại với phụ thân, khẳng định quan hệ
không tầm thường. Nàng lớn như vậy, đương
nhiên sẽ không phải là mối quan hệ mập mờ kia,
mà chính là --"
"Quan hệ cha con!" Nguyễn ma ma cùng ta hai
miệng một lời nói.
Rốt cục, người bên cạnh ta cũng biết thân phận
của Giang Sương. Ta tự nhiên sẽ không hoài nghi
sự trung thành của bọn họ đối với ta, nhưng ở xã
hội này, địa vị nô bộc cùng chủ tử khác nhau một
trời một vực.
Bọn họ theo mẫu thân gả vào Giang gia, phụ thân
tự nhiên cũng chính là thiên trên đầu bọn họ. Chỉ
khi có bất đồng xảy ra với ta, thậm chí bất đồng
này sẽ uy hiếp đến tính mạng của ta, bọn họ mới
có dũng khí vì ta đánh cược một lần.
Nguyễn ma ma đau lòng khóc ròng nói: "Tiểu thư
đáng thương của ta, đây là chân trước người vừa
mới sinh ra, chân sau tiểu tiện nhân kia cũng được
sinh ra.”
Ta cầm tay Nguyễn ma ma: "Hôm nay phụ thân
đưa nàng ta vào trong phủ, còn nói là thế thân của
ta, có thể thấy được là đang giở trò để nàng ta
thay thế ta.”
Nguyễn ma ma sợ tới mức kinh hô một tiếng:
"Thay thế tiểu thư? Bọn họ là muốn làm gì? Vậy
phải làm sao bây giờ?”
“Ma ma đừng hoảng hốt! Hôm nay chúng ta đã
sớm biết tính toán của bọn họ, vậy thì sẽ tương kế
tựu kế, để cho bọn họ chet ở trong chính mưu kế
của bọn họ.”
—————————
6.
Ba ngày sau, Tuyền Châu đột nhiên có tin tức
truyền tới, chiếc thuyền ngoại tổ phụ mới ra biển
gặp phải giặc Oa, mất tin tức.
Đây là cách nói tương đối uyển chuyển, ý ở ngoài
lời chính là tài sản đã mất hết. Sau khi phụ thân
biết được tin tức, chén trà trên tay bị đ ập n át. Tổ
mẫu lại càng kinh ngạc và sốc hơn.
Ta cúi đầu che giấu nụ cười trên khóe miệng,
những sản nghiệp trong của hồi môn của mẫu
thân đều gắn liền với Tuyền Châu.
Tổ mẫu cùng phụ thân thấy việc buôn bán của
ngoại tổ phụ trên biển rất hấp dẫn, mỗi một lần
ngoại tổ phụ ra biển đều góp vốn, kiếm được đầy
bồn đầy bát.
Dần dần, cũng khiến dã tâm của bọn họ càng lúc
càng lớn. Lần này ra biển, bọn họ không chỉ góp
hết của cải của Thừa Ân Hầu phủ đầu tư vào, còn
giật dây ta đem toàn bộ tiền trong sổ sách của
mẫu thân đầu tư vào đó.
Lần này mất hết vốn liếng thực sự đã gây tổn thất
rất lớn.
"Sao có thể như vậy được! Phải để nhà thông gia
đền bù cho chúng ta!"
Cuối cùng tổ mẫu cũng kịp phản ứng, gào khóc.
Phụ thân cũng liên tục truy hỏi, từng lời nói ra đều
muốn ngoại tổ phụ bù đắp tổn thất của bọn họ.
Ta dùng khăn chấm nước ớt lau khóe mắt, nước
mắt lập tức chảy xuống, nhào vào trong lòng tổ
mẫu.
"Nhưng lần này ngoại tổ phụ mới là người chịu
thiệt lớn nhất, cho dù chúng ta muốn ông ấy bồi
thường, ông ấy cũng bồi không ra!"
Phụ thân lảo đảo ngã xuống ghế: "Vậy phải làm
sao bây giờ, của cải của ta, tất cả tiền của ta!"
Ta cầm tay phụ thân: "Cha, lần này cả nhà chúng
ta chỉ có thể cùng nhau vượt qua!"
Vì thế, tất cả mọi người bắt đầu cắt giảm lương
thực và quần áo. Bữa ăn hàng ngày chỉ có thể có
ba món, hủy bỏ cắt may trang phục mùa hè, toàn
bộ bạc hàng tháng cũng hủy hết.
Tất cả mọi người không thể lấy bạc từ trên sổ
sách, đương nhiên cũng không có bạc cho bọn họ
lấy. Sau khi thực hiện xong những biện pháp này,
ta ở nhà một ngày sau đó thỉnh cầu tổ mẫu cho ta
đến chùa miếu phía Nam kinh thành ở một thời
gian.
“Cầu phúc cho mẫu thân, cầu bà phù hộ cho đồ
đạc trên thuyền chúng ta cuối cùng còn có thể tìm
về một chút.”
Nghe ta nói vậy, tổ mẫu lập tức đuổi ta ra khỏi cửa.
Đương nhiên ta sẽ không thật sự đi chùa miếu, mà
tìm người giả trang ta, còn ta thì đi đến một trang
viên đã sớm mua từ trước.
Sau khi may quần áo mới, mua trang sức và thử
hết các tửu quán nổi tiếng ở kinh thành, tin tức về
vụ náo loạn trong phủ cuối cùng cũng truyền đến.
7.
Đầu tiên là tổ mẫu. Ngoại trừ việc cắt giảm món
ăn, chén cháo tổ yến mỗi ngày của bà cũng bị cắt
bỏ.
Cắt bỏ chưa được mấy ngày, tổ mẫu liền bắt đầu
rên rỉ nói thân thể mình chỗ này không thoải mái,
chỗ kia không thoải mái.
Chữ hiếu đứng đầu, phụ thân không còn cách nào
khác, chỉ có thể giảm bớt phần của mình để thêm
chén cháo tổ yến kia vào lại cho tổ mẫu.
Tiếp theo chính là phòng ngoài của hắn, mẫu thân
của Giang Sương.
Tuy rằng cho tới bây giờ ta chưa từng gặp qua bà
ta, nhưng ta đoán kiếp trước cuối cùng bà ta hẳn
là cũng thành công được vào Hầu phủ, trở thành
đương gia tổ mẫu.
Bà ta được nuôi ở bên ngoài, có một đống người
hầu hạ, tiền chi tiêu hàng tháng đều là do phụ thân
trợ cấp.
Chưa kể ngoại thất này còn có ngạo khí của dòng
dõi thư hương, nghiên mực phải dùng nghiên mực
tốt, bút phải tìm bút tốt, còn phải mua một số đồ
lịch sự tao nhã trang trí trạch viện.
Chi phí không thể nói là không lớn. Trước kia phụ
thân có thể tuỳ ý lấy bạc ở trên sổ sách, đương
nhiên sẽ không quá để ý những việc nhỏ cần tiêu
tiền như vậy, còn cảm thấy ngoại thất này thật
đúng khẩu vị của hắn, hai người ở bên nhau thấy
rất vui vẻ.
Hiện giờ, ngoại thất này ở trước mặt hắn bên trái
một câu không có tiền, bên phải một câu không đủ
hoa, sắc mặt lập tức trở nên đáng ghét.
“Nghe nói lão gia đập vỡ chén trà, phẩy tay áo bỏ
đi. Ngoại thất khóc một ngày một đêm, lão gia
cũng không trở về thăm nàng ta.”
Ta nhếch khóe miệng, trào phúng cười cười.
“Đó là điều đương nhiên. Trước kia bọn họ hút
máu trên người chúng ta trải qua ngày lành tháng
tốt, tự nhiên ngươi tốt ta tốt, không có mâu thuẫn.
Hôm nay, để cho bọn họ cũng nếm trải một chút
khổ sở đi.”
Nguyễn ma ma cũng cười theo ta.
“Đúng rồi, Giang Sương kia không có động tĩnh gì
sao?”
Nguyễn ma ma lắc đầu: "Nàng ta thật biết kiềm
chế, cũng không có oán giận gì đối với việc ăn,
mặc, ở, đi lại kém hơn trước rất nhiều.”
Ta nhéo nhéo ngón tay, âm thầm cân nhắc. Giang
Sương từ trước đến nay thông minh, bằng không
kiếp trước ta cũng sẽ không ở dưới kiếm của nàng
mà đánh mất chính mình, sống thành cái dạng
này.
Nàng ta hẳn là không chỉ không có oán giận, mà
còn có lẽ đang lên kế hoạch phản công.
“Cũng đến lúc sắp xếp cho bốn vị đại sư Cầm Kỳ
Thư Họa rồi, đến lúc đó sẽ biết nàng ta muốn giở
trò gì.”
8.
Ngày Thừa Ân Hầu phủ tính tiền trả tiền thường là
quý một trả một lần. Thời điểm đưa bốn vị lão sư
kia cho Giang Sương trùng hợp là cuối quý một.
Ta là cố ý, nàng ta không phải có tiền sao, ta muốn
nàng ta chi ra toàn bộ tiền của mình.
Quả nhiên, Giang Sương cũng không ngốc, không
hồ hồ đi tranh luận những cái kia, thời gian đó đều
là ta học, hẳn phải là theo trên công nợ mà xuất
tiền.
Mà thay vào đó, nàng ta đem cầm một số món
trang sức phụ thân bí mặt tặng trong nhiều năm
qua, hào phóng trả một số tiền lớn cho bốn vị lão
sư.
Phụ thân vì thế rất là tán thưởng, khen nàng ta là
người chu đáo nhất hắn từng gặp.
“Lão gia thúc giục người trở về!”
Ta nghe Nguyễn ma ma bẩm báo, cười híp mắt
nói: "Xem ra đã đến lúc trở về để dựng sân khấu
cho nàng ta hát xong vở kịch này rồi.”
9.
Một mặt ta phái người đi lấy trang sức Giang
Sương đã đi cầm để làm lại một tờ phiếu y hệt.
Một mặt ta nghênh ngang trở về phủ.
Giang Sương dựa sát vào lòng tổ mẫu đút cháo tổ
yến cho bà ăn, phụ thân thì bình tĩnh ngồi ở một
bên. Cả ba cặp mắt đều nhìn về phía ta.
Ta ung dung thi lễ, cười hỏi phụ thân: "Phụ thân
gọi con về là có chuyện gì vậy?"
Phụ thân nắm tay ho khan: "Bé ngoan, trong nhà
bây giờ rất gian nan, con cũng biết đó.”
Ta thuận theo lời hắn gật gật đầu.
“Với một gia tộc lớn như Hầu phủ, cho dù có giảm
bớt chi phí thì đó cũng là một khoản chi phí rất lớn.
Hiện giờ sổ sách công đã sớm nhập không bằng
xuất rồi.”
Nói nhảm, nếu không phải nhờ vào của hồi môn
của mẫu thân trợ cấp, sổ sách công của các ngươi
đã không được như vậy rồi.
“Phụ thân cũng biết đây là làm khó con, nhưng
chúng ta là người một nhà, cũng không tiện nói hai
lời.”
“Nên như vậy! "Ta tán thành," Phụ thân muốn ta
làm gì, cứ nói thẳng đi.”
“Là như vậy, con xem Giang Nguyệt, à không, là
Giang Sương.”
Ta lạnh lùng nhìn hắn thuận miệng gọi sai tên,
cũng đúng, gọi nhiều năm như vậy cũng đã thành
thói quen rồi.
“Giang Sương làm sao vậy? Là việc cắt giảm chi
tiêu đã bạc đãi cô nương một nghèo hai trắng này
sao?”
Phụ thân nghe ta nói như vậy, tức giận nổi lên,
vuốt râu trừng mắt: "Giang Sương là ta cố ý tìm
đến thay ngươi chắn tai hoạ, ngươi không chỉ
không cảm tạ người ta, còn khắp nơi làm khó dễ
nàng rốt cuộc là có ý gì?"
“Ngươi nhìn xem, ngươi chạy lên trên núi trốn
sống thanh nhàn rồi, nhưng Giang Sương lại vì mọi
người trong nhà mà cầm cố hết đồ trang sức kìa!
Bốn vị lão sư cầm kỳ thư họa dạy dỗ ngươi, ngươi
lại phó thác cho Giang Sương, nàng cũng cắn răng
trả, ngươi rốt cuộc còn có gì bất mãn?"
Ta làm ra vẻ kinh ngạc: "Nàng ta là một cô gái mồ
côi mà lại có nhiều tiền như vậy sao?"
Giang Sương cúi đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn nói:
"Cha ta sau khi chet đã để lại cho ta một ít tài sản.
”
Ta "A" một tiếng: "Thì ra cha ngươi đã chet!"
Sắc mặt phụ thân đen như đáy nồi, Giang Sương
cũng biết mình đã nói sai, nhưng nàng ta cũng
không có cách cứu vãn, chỉ có thể cắn răng đỏ hốc
mắt nhìn về phía phụ thân.
Phụ thân hít sâu vài hơi, cố nuốt oán khí vì Giang
Sương nguyền rủa hắn chet xuống.
"Được rồi, bây giờ đừng nói nhiều như vậy nữa."
“Trong nhà khó khăn như thế nào mọi người cũng
đều biết rõ ràng. Bé ngoan, ngoại tổ phụ của con
hàng năm cho con nhiều đồ chơi và trang sức như
vậy, con lấy ra một ít cho cả nhà dùng đi."
“Con xem, Giang Sương chỉ là một nha đầu không
có quan hệ gì với phủ chúng ta cũng có thể làm, ta
tin tưởng nữ nhi ngoan của ta khẳng định cũng sẽ
không keo kiệt.”
Ta nghi hoặc nhíu nhíu mày: "Phụ thân, ta đã làm
rồi.”
Một câu nói khiến ba người đối diện đều mơ hồ.
“Ngươi làm gì?” Tổ mẫu cũng không nhịn được
thốt lên hỏi ta.
Ta dùng sức gật đầu: "Đúng vậy, ta còn đưa tiền
về nữa."
Nói xong, ta nhìn về phía Giang Sương vẻ mặt hoài
nghi hỏi: "Nghe ma ma nói lúc ấy tình cờ gặp Giang
Sương, Giang Sương nói sẽ thay chúng ta chuyển
giao, chẳng lẽ ngươi không giao cho phụ thân và
tổ mẫu sao?”
Tổ mẫu cùng phụ thân lập tức dùng ánh mắt hoài
nghi nhìn Giang Sương. Mặt nàng lập tức đỏ bừng:
"Ngươi, ngươi nói bậy!”
Ta càng nghi hoặc: "Quên đi, vậy thì đối chất đi.
Ngươi nói ngươi cầm trang sức, vậy thì lấy hoá
đơn ra cho mọi người đối chất một chút sẽ biết rốt
cuộc là ai đang nói dối!"
“Đối chất thì đối chất!”
Nàng ta phất tay với nha hoàn của mình, nha hoàn
kia đắc ý đắc ý chạy trở về, không bao lâu liền cầm
một xấp hoá đơn trở về.
Nguyễn ma ma cũng cầm tờ phiếu vừa mới từ bên
ngoài đưa vào giao cho ta. Ta giơ tờ phiếu trong
tay lên: "Đã như vậy, trước hết xem của ta đi.”
Nói xong nha hoàn Thúy Nhi của ta liền bắt đầu
đọc: "Trâm cát khánh một vạn năm một cây,
Khổng Tước Ngân Bộ một đôi, trâm bạc men một
cây, trâm cài lớn khảm ngọc một cây......”
Mỗi một câu, mặt Giang Sương lại càng thêm
trắng bệch. Đọc xong, mặt Giang Sương đã không
còn huyết sắc.
“Không, không thể nào! Những thứ này đều là đồ
của ta, là ta sở hữu!”
Ta làm bộ càng nghi hoặc khó hiểu: "Ồ, chẳng lẽ
Giang Sương tiểu thư lại có trang sức giống hệt
như của ta sao?”
Nói xong, ta trào phúng nhíu mày: "Thật đúng là - -
trùng hợp!”
10.
Lúc này tổ mẫu và phụ thân cũng ý thức được
không đúng. Phụ thân dùng sức đập xuống bàn,
hét lớn một tiếng: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ta nhàn nhã nhìn Giang Sương: "Cái này phải hỏi
Giang tiểu thư, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Chẳng
lẽ là muốn c ướp công lao ta cầm cố trang sức vào
tay mình sao?”
Giang Sương rốt cuộc cũng không ngụy trang nổi
nữa, chỉ vào ta mắng to: "Những thứ này đều là đồ
của ta, chính là ngươi không biết dùng biện pháp
âm hiểm gì đã trộm một phần của tờ phiếu đi!”
“Không nghĩ tới ngươi đường đường là thiên kim
Hầu phủ lại không từ thủ đoạn như thế, còn muốn
khi dễ một cô gái mồ côi như ta!”
Ta vỗ vỗ tay: "Nếu Giang Sương tiểu thư nói là ta
trộm, vậy không bằng chúng ta đi báo quan đi!"
Nói xong, ta mặt lạnh như băng mà đánh giá phụ
thân, tổ mẫu và nàng ta một lần nữa: "Vừa hay ta
cũng muốn đối chiếu lại của hồi môn của mẫu
thân, xem xem mấy năm nay rốt cuộc là tiểu nhân
gian xảo nào đã trộm nhiều đồ như vậy đi!"
Ánh mắt phụ thân mở to, không thể tin nhìn ta vênh
váo hung hăng. Tổ mẫu lại càng hoảng sợ, không
khỏi rụt người về phía sau.
“Đương nhiên, ta tin tưởng tổ mẫu và phụ thân
khẳng định là không biết. Dù sao, đường đường là
Hầu phủ, làm sao lại có thể mơ tưởng đến của hồi
môn của nương tử được chứ?”
Ta nhìn chằm chằm cây trâm như ý cát tường trên
đầu tổ mẫu kia cười lạnh ra tiếng, bà ta sợ tới mức
vội vàng lấy tay che lại, có chút giấu đầu lòi đuôi.
Ta lại nhìn về phía phụ thân, nhìn về phía đầu
Giang Sương đầy châu báu. Có cái nào không phải
là trang sức của mẫu thân hay của ta đâu chứ?
Một đám tiểu nhân trộm đồ, vậy mà còn vừa ăn
cướp vừa la làng?
Đột nhiên, phụ thân quay đầu lại dùng sức tát
Giang Sương một cái! Nguyễn ma ma hoảng sợ,
vội che chắn ta ở phía sau.
Khóe miệng Giang Sương chảy máu, không thể tin
nhìn phụ thân luôn yêu thương nàng ta nhất.
“Cha......”
Còn chưa kịp nói hết, cái tát thứ hai của phụ thân
lại giáng xuống. Hai bên mặt nàng ta lập tức sưng
lên đối xứng nhau. Lời của nàng ta tự nhiên cũng
không thể thốt lên nữa.
Phụ thân hung hăng trừng nàng ta một cái: "Ta có
lòng tốt đem ngươi vào trong phủ nuôi dưỡng,
mặc dù là làm thế thân cho Nguyệt Nguyệt nhưng
vẫn được ăn ngon uống ngon, ngươi làm sao có
thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như thế?"
Tiếng phụ thân tức giận mắng mỏ khiến Giang
Sương khóc không kiềm chế được, ta cũng lười
nghe nữa. Thật không nghĩ tới, hắn lại quyết định
nhanh như vậy.
Lần này, việc kiên trì ầm ĩ muốn đi kiện quan cũng
không thể tiếp tục được nữa. Dù sao, phụ thân
cũng đã đổ tất cả tội lỗi lên đầu Giang Sương, cho
dù đi báo quan cũng chỉ có thể xử phạt một mình
Giang Sương.
Nếu tiếp tục gây náo loạn, sẽ bất lợi cho việc ta âm
thầm điều tra sau này. Ta ngáp một cái che miệng:
"Nếu sự tình đã sáng tỏ, vậy ta đi nghỉ ngơi trước.
Giang Sương tiểu thư này cũng không thích hợp ở
lại phủ chúng ta nữa.”
Phụ thân cười trấn an ta: "Đó là đương nhiên. Phụ
thân sẽ xử trí nàng ta, Nguyệt Nguyệt đi nghỉ ngơi
trước đi.”
—————————
11.
Ra khỏi Đường Sơn Các, Nguyễn ma ma ghé vào
tai ta thấp giọng hỏi: "Cứ như vậy mà bỏ qua
sao?”
Ta nhìn về phía hòn non bộ xa xa, nhẹ nhàng lắc
đầu.
“Đây là một trận chiến sinh tử, làm sao có thể nhẹ
nhàng bỏ qua như vậy được? Nhưng ta muốn về
sau đường đường chính chính sống tiếp, cho nên
phải để cho bọn họ ra tay trước mới được. Ma ma
yên tâm, bọn họ không nhịn được bao lâu nữa
đâu.”
Nguyễn ma ma đau lòng sờ sờ tóc ta.
“Tiểu thư của ta sao mệnh khổ như vậy.”
Đúng vậy, mạng ta khổ, nhưng ta cũng may mắn.
Bởi vì ông trời cho ta cơ hội được sống lại một lần
nữa, giúp ta chuyển bại thành thắng!
12.
Từ sau khi tỉnh lại nhìn thấy Giang Sương ta đã
bắt đầu mưu đồ hết mọi chuyện. Cho nên đã sớm
truyền lời cho ngoại tổ phụ, ta muốn mấy hộ vệ của
ông lên thuyền đến kinh thành.
Bọn họ từng đối chiến với giặc Oa, không thể đánh
đồng với những hộ vệ chưa từng thấy máu ở kinh
thành. Cho nên, lúc phụ thân sắp xếp người lén đốt
cháy Minh Lang Uyển, lập tức bị bọn họ phát hiện.
“Tiểu thư, làm sao bây giờ?”
Ta hạ mắt xuống: "Giang Sương bây giờ đang ở
đâu?”
“Đang đi theo bên người Thừa Ân Hầu. Thừa Ân
Hầu còn bảo nàng ta mang khăn che mặt, nói là
ánh mắt của nàng ta giống tiểu thư nhất, chỉ cần
che mặt sẽ không có người nghi ngờ hai người.
Đến lúc đó sẽ nói do mặt bị l ửa đ ốt, để lại sẹo.”
Xem ra, kiếp trước bọn họ chính là đã dùng chiêu
này để lừa dối mọi người.
“Đi, ta cùng ngươi đi xem một chút.”
Hộ vệ đưa ta chạy tới bên cạnh phụ thân và Giang
Sương thì thấy bọn họ đang trầm mặt chờ tin tức.
“Đợi lát nữa lửa lớn, ta sẽ đưa con qua bên kia.
Con phải làm bộ như từ bên trong chạy ra, cũng
không cần nói chuyện, do cổ họng bị sặc khói.”
Giang Sương cẩn thận đáp một tiếng "Vâng". Phụ
thân yêu thương nhìn nàng ta một cái: "Lần này để
con chịu ấm ức rồi. Không nghĩ tới tiểu tiện chủng
kia lại đột nhiên giống như biến thành một người
khác!”
“Đến lúc đó con lấy được của hồi môn trong tay nó
rồi, trước tiên bán đi hai cửa hàng, qua một thời
gian ngắn trong nhà cũng sẽ khôi phục lại bình
thường.”
Nói xong, hắn nhìn về phía xa xa ánh lửa mờ mịt,
cảm thán một câu: "Yến quốc công thế tử làm việc
vẫn luôn chu toàn, trong thời gian ngắn như vậy đã
hoàn thành rồi.”
Thế tử Yến quốc công? Bùi Dục? Thật bất ngờ, Bùi
Dục lại tự mình đến đây?
Đang lo mối thù kia với hắn nên báo như thế nào,
hắn lại tự đưa tới cửa, thật sự là trời giúp ta!
Ta cười lạnh một tiếng, lại nhìn về phía phụ thân
và Giang Sương đang vui mừng hiện rõ trên mặt.
Thì ra bọn họ đã sớm cấu kết với nhau, Bùi Dục
cũng không phải thật sự thích Giang Sương, tất cả
đều là tiền tài làm động lòng người.
Yến quốc công phủ xuất hiện Bùi quý phi, sinh ra
Tam hoàng tử. Muốn đoạt đích thì phải tốn rất
nhiều bạc. Cho nên bọn họ coi trọng Thừa Ân Hầu
phủ có núi vàng núi bạc.
Kiếp trước, Giang Sương gả đến phủ Yến quốc
công cùng với số hồi môn khổng lồ kia, hẳn là phụ
thân đang mượn đường hiến cho Tam hoàng tử.
“Đi, chúng ta trở về!”
Ta nhìn về phía hộ vệ: "Bùi Dục cũng từng trải qua
một thời gian trong quân doanh, ngươi có tự tin có
thể giấu được hắn không?"
“Tiểu thư yên tâm! Chúng ta am hiểu nhất chính là
che dấu tung tích!”
Ta cười rộ lên, cũng đúng, nếu không phải giỏi che
dấu tung tích, làm sao xuyên qua hải vực giặc Oa
nắm giữ để buôn bán đây.
"Vậy để cho bọn họ xem bản lĩnh của chúng ta đi!"
13.
Giang Sương mới vừa lén lút xông vào đã bị hộ vệ
làm cho hôn mê bất tỉnh. Ta đem quần áo, trang
sức của hai người chúng ta thay xong, thế lửa đã
lan tràn đến cửa phòng.
Ta lần nữa nhìn Giang Sương nằm bất động trên
giường, lần này đến phiên ngươi trở thành th i th ể
ch áy đen!
Quay đầu lại, ta theo vị trí Bùi Dục cố ý để lại cho ta
lảo đảo xông ra ngoài. Phụ thân một tay ôm ta, lớn
tiếng khóc hô: "Nguyệt Nguyệt của ta, con muốn hù
chết phụ thân sao.”
Ta thừa cơ vùi đầu vào lòng hắn, tránh né ánh mắt
như chim ưng của người bên cạnh. Hắn mặc y
phục của gã sai vặt, nhưng thân hình cao lớn,
đứng ở nơi đó không giận tự uy, rõ ràng không
phải thân phận người bình thường.
Càng không nói đến, khuôn mặt kia của hắn cho
dù hóa thành tro ta cũng sẽ không quên. Chính là
hắn, kẻ tự tay không hề thương tiếc đẩy ta vào
trong lửa.
Phụ thân kéo ta đến bên cạnh Bùi Dục: "Thế tử, đây
là tiểu nữ của ta, Giang Nguyệt.”
Lúc ánh mắt Bùi Dục liếc tới, hắn nhấn mạnh: "Ánh
trăng à!”
“Ha." Bùi Dục cười lạnh một tiếng, nhưng không có
mở miệng phản bác. Một tấm vải che mặt mà thôi.
Phụ thân lại đẩy ta về phía Bùi Dục, nhỏ giọng
khen tặng: "Thế tử, đến lúc đó nhờ ngài chiếu cố
tiểu nữ của ta nhiều hơn.”
Bùi Dục nghĩ đến hôn ước giữa chúng ta, cuối cùng
cũng nghiêm túc cúi đầu nhìn ta một cái. Ta nhân
cơ hội lại tới gần hắn một chút, mặt mày cong
cong nhìn hắn.
Hắn nhìn chằm chằm vào hai mắt ta, rốt cục lộ ra
một chút ý cười. Nhưng ý cười còn chưa tới đáy
mắt, đột nhiên hét lớn một tiếng: "Ngươi dám!”
Tất cả mọi người hoảng sợ, nhìn m áu t ươi từ
trước ngực Bùi Dục từ từ tuôn ra, càng ngày càng
nhiều, càng ngày càng nhiều.
Cho đến khi mặt đất bị nhiễm một màu đỏ tươi,
Bùi Dục rốt cuộc không chống đỡ được nữa, ôm
con d ao g ăm bén nhọn trên ngực ngã xuống đất.
Chet không nhắm mắt!
Ta nhìn về phía thân thể của phụ thân, ánh mắt
lạnh nhạt nhìn hắn đang giật mình, nói: "Phụ thân,
chuyện người bảo ta làm đã hoàn thành!"
Khóe mắt hắn muốn nứt ra trừng ta: "Giang
Nguyệt?!”
Ta nhìn hắn cong miệng cười cười. Tiếp theo, đến
lượt các ngươi chó c ắn chó rồi. Khi binh sĩ Bùi Dục
mang đến kịp phản ứng xông tới nơi này, nhóm hộ
vệ kịp thời xuất hiện cứu ta và phụ thân đi.
Các binh sĩ ở phía sau đuổi theo tới cùng, thế tử đã
chet, bọn họ mà ra ngoài cũng đừng nghĩ đến
chuyện sống nữa. Trừ phi đem kẻ đầu sỏ gây
chuyện bắt về, có lẽ còn có thể lấy công chuộc tội.
Cho nên bọn họ cực kỳ hung hãn, nhóm hộ vệ rốt
cục cũng không thể địch lại, không cẩn thận bỏ rơi
Thừa Ân Hầu ở phía sau.
Ta nhìn phụ thân hoảng sợ đứng giữa một đám
binh sĩ, không nhịn được cười lớn. Lần này, hắn hết
đường chối cãi rồi!
Lừa thế tử Yến quốc công tới, giở trò xấu, giet thế
tử, chính là vì hắn đổi ý, luyến tiếc khi dùng một
khoản tiền lớn như vậy cống hiến cho Tam hoàng
tử.
Đương nhiên, khi Tam hoàng tử và Yến quốc công
đi điều tra cửa hàng của mẫu thân, sẽ phát hiện tài
chính và hàng hóa trong cửa hàng đã sớm bị điều
đi.
Chỉ để lại cửa hàng, nhưng khế đất lại không tìm
thấy nên đương nhiên họ cũng không thể sử dụng
được.
Cho nên, đây hết thảy đều là do một tay Thừa Ân
Hầu thiết kế, tội của hắn không thể tha!
Ta tin rằng, dưới cơn thịnh nộ ngập trời của Tam
hoàng tử cùng Trấn Quốc Công, hắn sẽ được
hưởng thụ tư vị mà hắn chưa từng hưởng thụ!
14.
Cuối cùng ta cũng hội hợp lại với Nguyễn ma ma
và đám người Thúy Nhi. Ma ma kích động ôm lấy
ta: "Tiểu thư, người hù chet ma ma rồi!”
Ta trấn an vỗ vỗ lưng bà, người bên cạnh ta đều
an bài t ử th i có dáng người tương đương hóa
thành tiêu thi thay thế bọn họ. Bọn Tam hoàng tử
muốn điều tra rõ ràng cũng phải tốn rất nhiều công
sức.
Thừa Ân Hầu nhất định sẽ nói cho bọn họ biết
người giet Bùi Dục là Giang Nguyệt ta, mà không
phải ‘Giang Nguyệt’. Nhưng họ chắc chắn sẽ
nghĩ rằng đó chỉ là một mánh khóe của hắn để bảo
vệ con gái mình.
Nhưng làm chuyện gì tất sẽ lưu lại dấu vết. Tìm ra
chân tướng, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Cho
nên, ta không thể để chúng có cơ hội đó.
Nếu như muốn thật sự an toàn, ta phải triệt để lật
đổ bọn họ mới được!
“Đến phủ của Ngũ hoàng tử!”
15.
Ta quỳ gối trước mặt Ngũ hoàng tử, cúi đầu không
dám nhìn hắn, trước mắt chỉ có một góc áo xanh
thẳm như ẩn như hiện.
Qua thật lâu, đỉnh đầu mới truyền đến một tiếng
cười nhạo.
“Tiểu thư đây là muốn đoạn đuôi cầu sinh?”
Ta cúi đầu thấp hơn một chút: "Ta chỉ nghĩ, những
thứ này nên tặng cho người xứng đáng hơn.”
“Ngươi rất biết nói chuyện!”
Thật ra ta cũng không giỏi nói chuyện, chỉ là vì ta
đã trải qua. Năm sau Thái tử vẫn luôn triền miên
trên giường bệnh sẽ hoàn toàn buông tay nhân
gian, Hoàng đế vì đau buồn thân thể cũng lập tức
trở nên suy yếu.
Thủ đoạn đoạt đích của các hoàng tử dần dần lộ
ra ngoài. Bởi vì đời này ta ra tay sớm, cho nên mọi
chuyện vẫn còn chưa phát sinh.
Nhưng ta biết, kiếp trước chính là bởi vì Tam
hoàng tử nhiều lần thất bại ở trong tay Ngũ hoàng
tử, cho nên tiền tài vận dụng được càng lúc càng
lớn, đã dần dần khiến kẻ vô tri như ta phát hiện,
bọn họ mới hạ quyết tâm trừ khử ta.
"Ta nghe nói Thẩm gia các ngươi lưu lại di huấn,
tuyệt không tham dự công việc hoàng gia, không
thể dùng tiền tài dao động quan trường? Hiện tại
ngươi lại đang làm trái với di huấn của gia tộc
sao?”
Một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, rơi
xuống mặt đất, như một đóa hoa nở rộ.
“Tổ huấn là vì muốn cho hậu bối sống thật tốt,
hiện giờ hậu bối sống không nổi nữa, tổ huấn tự
nhiên cũng chỉ có thể vứt ra sau đầu.”
Năm đó tổ tiên định ra di huấn này chính là sợ hậu
bối cuốn vào việc đoạt đích, cuối cùng cửa nát nhà
tan.
Nhưng cũng chính tổ huấn này, để Thừa Ân Hầu
phủ cùng Trấn Quốc Công phủ biết chỉ có thể hoàn
toàn trừ khử ta, tìm người thay thế ta thì mới có thể
chiếm đoạt toàn bộ tiền tài của Thẩm gia cho Tam
hoàng tử sử dụng.
Thành cũng vì tổ huấn này, bại cũng vì tổ huấn
này. Cả đời này, không có gì có thể khiến ta vì nó
mà mất đi tính mạng của mình!
“Tốt, hay cho một câu ném ra sau đầu.”
Tiếng bước chân dần dần vang lên bên tai, ta có
thể cảm nhận được Ngũ hoàng tử cách ta càng
ngày càng gần.
“Đề nghị của ngươi ta tiếp nhận, hiện tại, nói một
chút yêu cầu của ngươi đi.”
“Chờ Ngũ hoàng tử vinh đăng đại bảo thì cho
Thẩm gia một thân phận hoàng thương!”
Ở thời đại này, thương nhân có địa vị thấp nhất,
vậy ta cần phải có một chức quan để làm.
“Một lời đã định!”
𝐓𝐀𝐈 𝐁𝐔𝐓:
Năm 62 công nguyên, Hoàng đế bệnh nặng, hạ di
chiếu truyền ngôi cho Ngũ hoàng tử Lý Thế Chân.
Tam hoàng tử Lý Nguyên Thiên mưu phản bức
cung, bị Ngũ hoàng tử ch ém đ ầu.
Năm sau, hoàng triều Đại Nguyên thiết lập chức
quan đệ nhất hoàng thương, do Thẩm thị Tuyền
Châu vinh đăng.
Lúc này, ta đang ngồi trên một chiếc thuyền hàng
hải mới chế tạo của Thẩm gia, nhìn công báo trong
tay khẽ mỉm cười.
Từ nay về sau, trời cao biển rộng, mặc ta bay lượn.
Nghe nói bên kia biển có quái nhân tóc vàng mắt
xanh mọc đầy lông, còn có quái vật có thể phản
chiếu ra bộ dáng của mình.
Những thứ này ta đã từng nghe qua, hiện giờ đều
phải đi tận mắt nhìn một cái.
"Tiểu thư, thật ra lúc trước nếu chúng ta trực tiếp
chạy trốn tới trên biển, Tam hoàng tử kia cũng
không làm gì được chúng ta!" Thúy Nhi nhỏ giọng
than thở bên tai ta.
Ta vuốt chóp mũi nàng: "Cho dù chúng ta chạy
trốn được, nhưng ngoại tổ phụ lớn tuổi như vậy
cũng muốn ông theo chúng ta chạy trốn sao?”
Ta nhìn về phía mặt biển bao la hùng vĩ, thở dài
một tiếng.
“Hơn nữa, cho dù chúng ta chạy trốn thì những vật
chất kia đối với ta mà nói cũng không có ý nghĩa.
Còn không bằng dùng chúng để đổi lấy tự do cho
tất cả chúng ta.”
Hoài bích kỳ tội*, có đôi khi có bỏ thì mới có được!
{* Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội
(匹夫无罪,怀璧其罪): Lão thất phu vốn không có
tội, nhưng vì lão sở hữu thứ ngọc quý mà thân
phận của lão không xứng đề có được, khiến người
ta thèm thuồng để ý, ấy chính là cái tội.}
[HOÀN]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro