Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

25. Truyện cười giới thượng lưu

Nguồn: Thiên Nga Giãy Chếc

https://www.facebook.com/share/p/ZW8mVn3y7Ax2w9rN/?mibextid=oFDknk

__________

Tên truyện: Truyện cười giới thượng lưu.
Tác giả : 二十二劃骨.
Raw: Tzri.
Editor: Tzri.
___

1
Khi tôi trở về Trung Quốc, bạn bè của tôi ở Trung Quốc đã chuẩn bị một bữa tiệc chào mừng tôi trở về.

Trì Nghiễn Châu thật sự đến.

Bảy năm trước, anh ta khăng khăng đòi hủy hôn với tôi, hơn nữa còn ở trước mặt tất cả trưởng bối hai nhà nói: “Nếu anh ta không thể kết hôn với Lâm Yên Tri, thì anh ta thà cưới người khác còn hơn cưới tôi.”

Khi anh ta nói ra những lời này, nó giống như một lời sỉ nhục. Không hề nể mặt giao tình nhiều năm giữa hai nhà.

Cuối cùng ngày hôm đó tôi rầu rĩ khóc trước mặt cha mẹ, cầu xin họ đồng ý hủy bỏ hôn ước.

Tôi nói tôi không thích Trì Nghiễn Châu nữa, tôi cũng không muốn kết hôn với anh ta nữa.

Cha mẹ tôi đau lòng nhìn tôi, cuối cùng cũng mủi lòng, đi đến chỗ cha mẹ Trì Nghiễn Châu bàn bạc chuyện hủy hôn.

Kết quả cuối cùng là: Không phải Trì Nghiễn Châu không muốn cưới tôi, mà là con gái nhà họ Tĩnh không muốn lấy anh ta.

Mặc dù lúc này mối hôn sự giữa hai nhà vẫn chưa được tính và mối quan hệ giữa hai gia đình chúng tôi vẫn chưa đến mức tan vỡ nhưng cũng dần nguội lạnh.

Sau đó, tôi đến Paris để du học.

Cho đến ngày hôm nay tôi mới trở về nước.

Tôi nhìn Trì Nghiễn Châu, anh ta đã trở nên trưởng thành và điềm tĩnh hơn bảy năm trước, gương mặt đẹp trai cao quý lạnh lùng, đôi mắt đen láy nhìn tôi chằm chằm.

Không ai nói với tôi rằng Trì Nghiễn Châu sẽ đến, vì vậy tôi quay đầu nhìn người làm chủ bữa tiệc ngày hôm nay.

Tống Tống vội vàng phủi sạch quan hệ giải thích: "Vãn Mặc, không phải là tôi mời, không biết anh Trì nghe tin cô về từ đâu đã chủ động nhờ chúng tôi thay mặt anh ấy sắp xếp tiệc chào mừng cô trở về."

Nói xong, anh ta lại chột dạ bổ sung thêm một câu: "Chuyện này không liên quan đến tôi."

Tôi không lên tiếng, nhưng Trì Nghiễn Châu lại bật cười, giọng điệu của anh ta rất dịu dàng giống như lúc anh ta đến nhà đón tôi đi học trước khi xảy ra chuyện kia: "Vãn Mặc, trước kia anh còn trẻ chưa suy nghĩ chín chắn nên đã làm tổn thương em vì vậy ngày hôm nay anh muốn xin lỗi em."

Sau một lúc ngập ngừng, anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi và nói tiếp: "Em còn nhớ quá khứ không?"

Nghe những lời này, nếu tôi nói rằng tôi vẫn còn nhớ thì chẳng khác nào nói tôi vẫn chưa quên được anh ta.

Vì vậy, tôi ngước lên mỉm cười hào phóng với anh ta: "Anh cũng nói đó là chuyện của quá khứ rồi mà."

Rốt cuộc, tất cả chúng ta đều ở trong giới này, sau ngần ấy năm, bây giờ anh ta đối với tôi giống như một người lạ.

Vì vậy, hãy bỏ qua mọi chuyện - ít nhất là bên ngoài.

Tôi cầm ly rượu ở bên cạnh lên, cười nhẹ: "Tôi nghe Tống Tống nói anh và Lâm Yên Tri đã kết hôn hơn một năm trước, tôi còn chưa chúc mừng anh, ly rượu này coi như là tôi chúc mừng muộn."

Sắc mặt anh ta tái nhợt, theo lý mà nói, anh ta đã cưới người phụ nữ mình yêu, cho dù anh ta lạnh lùng thì cũng không nên thờ ơ như vậy.

Trước khi tôi kịp hỏi thì anh ta đã cầm rượu lên uống.

Không giống như là vui mừng vì được tôi chúc phúc mà giống như đang uống rượu giải sầu hơn.

Nhưng tôi cũng lười để ý đến nó.

Bạn cũ gặp lại nhau, đương nhiên là phải chào hỏi liên tục, ngày hôm nay tôi là nhân vật chính, mọi người cũng tâng bốc, nịnh nọt chủ đề xoay quanh tôi.

Có người hỏi tôi ở Pháp có mấy người bạn trai.

Ai đó đã đề cập đến các triển lãm mà tôi đã tổ chức .

Cũng có người phàn nàn về tôi: "Thực sự, Vãn Mặc, tại sao cô lại giỏi như vậy chứ? Vé xem triển lãm nghệ thuật của cô rất khó tìm, cũng có rất nhiều phòng trưng bày trên khắp thế giới, ông già của tôi suốt ngày nói tôi phải học hỏi từ cô, đừng chỉ theo đuổi các minh tinh, mua túi xách và xe thể thao cả ngày."

Tôi cười: "Không quan tâm lắm."

Trì Nghiễn Châu vốn đang im lặng ở bên cạnh, mỉm cười nói: "Mấy năm nay anh không gặp em, em đã học được cách khiêm tốn."

Giọng điệu của anh ta... Nói thế nào đi nữa thì giọng điệu tự nhiên giống như một người bạn cũ, thân thiết, như thể trước khi chúng tôi xảy ra chuyện, anh ta vẫn chưa nói ra những lời gây tổn thương đó và làm những điều khiến tôi tổn thương bằng giọng điệu lạnh lùng.

Tôi không biết phải trả lời như thế nào, tôi không biết có phải là ảo tưởng của mình hay không nhưng dường như tôi cảm thấy giọng điệu của anh ta... Có vẻ hơi….

Trong khi tôi vẫn đang suy nghĩ về câu trả lời của anh ta thì anh ta đã trả lời: "Anh đã đi xem "Giấc mơ về cái đẹp" của em, rất tuyệt.

Bây giờ không chỉ tôi, mà ngay cả bạn bè xung quanh tôi cũng nhận ra rằng có chuyện gì đó không ổn.

Bọn họ im lặng, ánh mắt tinh tế di chuyển giữa tôi và Trì Nghiễn Châu.

Vẻ mặt tôi vẫn không đổi lịch sự nói: "Ồ, cảm ơn anh."

Dừng một chút, tôi đùa giỡn nhắc nhở anh ta: "Anh cùng Lâm Yên Tri đi xem sao? Mà tại sao hôm nay cô ấy không đến, đã nhiều năm tôi không gặp cô ấy, dù sao chúng ta đều là bạn học cũ."

Vẻ mặt anh ta nhạt dần, giọng điệu nhẹ nhàng: "À, cô ấy đang ở nhà."

Anh ta nói giống như đang nói về một người không liên quan đến anh ta vậy.

Tôi không biết tại sao anh ta lại sử dụng giọng điệu và thái độ đó khi đề cập đến người mà anh ta đã từng yêu rất nhiều. Mà bây giờ anh ta có nói gì, làm gì đi nữa thì tôi cũng không quan tâm bởi tôi không muốn đắm chìm trong nó nữa.

Vì vậy, tôi cười mỉm đổi chủ đề.

Cho đến khi cuộc gặp mặt kết thúc, chúng tôi thấy Lâm Yên Tri đang ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh trong quán.

Đôi mắt cô ta cứ nhìn chằm chằm về hướng thang máy VIP tư nhân, trông có vẻ lo lắng, ngay khi cửa thang máy vừa mở ra, đột nhiên cô ta đứng dậy khỏi ghế sofa.

Có vẻ như cô ta đã ngồi đây chờ chúng tôi ra ngoài rất lâu.

Tất cả mọi người đều sững sờ khi thấy cô ta.

Cô ta cố gắng mỉm cười và nhìn xung quanh, mãi cho đến khi ánh mắt nhìn thấy tôi và Trì Nghiễn Châu, gương mặt cô ta ngay lập tức trở nên tái nhợt.

Cô ta nhìn tôi chằm chằm, trong ánh mắt loé lên hận ý, như thể cô ta đang đối mặt với một kẻ thù lớn.

Tôi bối rối.

2

Lâm Yên Tri đã thay đổi rất nhiều.

Tôi nhớ lần đầu tiên khi tôi gặp cô ta là khi cô ta chuyển đến lớp của chúng tôi trong học kỳ đầu tiên của trường trung học.

Lúc đó, cô ta đang mặc bộ đồng phục học sinh, đứng trên bục giảng, trông gầy gò và có phần suy dinh dưỡng, quần áo mặc trên người đã bạc màu, nét mặt lo lắng sợ hãi , gương mặt bình thường thậm chí còn có phần hơi đen.

Giáo viên chủ nhiệm mỉm cười vui vẻ nói: "Đây là Lâm Yên Tri, lần nào em ấy cũng xếp hạng cao trong kỳ thi chung cấp tỉnh, mọi người cho một tràng vỗ tay."

Có vô số ánh mắt im lặng nhìn vào trên người Lâm Yên Tri, chúng tôi đang học ở một trường trung học tư nhân dành cho người giàu, học sinh ở đây đều thuộc con nhà không phú thì quý, cho nên điểm số không phải là yếu tố duy nhất được chấp nhận, chưa kể đến ngoại hình của Lâm Yên Tri cũng không thể coi là xinh đẹp.

Tôi thấy cô ta hơi đáng thương, vì vậy tôi mỉm cười và vỗ tay trước, sau đó mọi người cũng thi nhau vỗ tay cho đến khi tiếng vỗ tay tràn ngập mọi ngóc ngách của lớp học.

Giáo viên chủ nhiệm mỉm cười nhìn tôi cảm ơn, chỉ vào tôi và nói với Lâm Yên Tri: "Đây là lớp trưởng Tĩnh Vãn Mặc, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì em có thể nhờ trò ấy."

Nhưng Lâm Yên Tri cũng chưa bao giờ đến tìm tôi nhờ giúp đỡ.

Bởi vì đã có Trì Nghiễn Châu bảo vệ cô ta - Lúc đó, Trì Nghiễn Châu vẫn là bạn trai của tôi.

Khi Lâm Yên Tri được chuyển đến, trong lớp không có chỗ nào thừa ngoại trừ chỗ bên cạnh Trì Nghiễn Châu, vì vậy Lâm Yên Tri đã trở thành bạn cùng bàn của Trì Nghiễn Châu.

Tôi không biết liệu tình cảm của bọn họ có nảy sinh ở đây hay không .

Ví dụ như Lâm Yên Tri nhà nghèo, cô ta bị hạ đường huyết nặng, cũng bị thiếu máu, có một lần khi đang học vào buổi sáng, cô ta đột nhiên ngất xỉu, chính Trì Nghiễn Châu đã đưa cô đến phòng y tế.

Ví dụ, khi dì Trì trở về từ Bỉ đã mua cho tôi và Trì Nghiễn Châu rất nhiều quà, lúc dì yêu cầu tôi chọn quà trước, Trì Nghiễn Châu đang đứng ở bên cạnh, lấy ra một hộp sôcôla thủ công và nói: "Con muốn hộp sôcôla này."

Lúc đó tôi vẫn còn đang thắc mắc, bởi vì Trì Nghiễn Châu không thích ăn đồ ngọt, tôi cũng không thấy anh ta thích ăn sô cô la, sau đó anh ta nhờ tôi hỏi đầu bếp công thức làm bánh ngọt, tôi phiền phức nên đã nhờ đầu bếp làm rồi trực tiếp đưa cho anh ta.

Lúc đó, tôi chỉ nghĩ rằng Trì Nghiễn Châu đã thay đổi khẩu vị.

Mãi cho đến sau này, tôi nhìn thấy bao bì kẹo cũng như bánh ngọt tôi nhờ đầu bếp làm rồi đưa cho Trì Nghiễn Châu ở trên bàn Lâm Yên Tri.

Lâm Yên Tri thích sôcôla, cũng thích bánh ngọt và đồ ngọt.

Tôi tự thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là cách Trì Nghiễn Châu quan tâm đến người bạn cùng bàn đáng thương, mặc dù Trì Nghiễn Châu không phải là một người tốt bụng và dễ dàng quan tâm đến người khác.

Thật ra không phải tôi không nghi ngờ, nhưng Lâm Yên Tri quá bình thường, tôi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện Trì Nghiễn Châu sẽ phản bội mình để yêu Lâm Yên Tri.

Dù sao tôi cũng giỏi như vậy, tôi cũng là hoa khôi trong trường , trong khoảng thời gian đó, có người gọi tôi là "Tĩnh Tam Hảo" Đương nhiên không phải là vì khí chất và tính cách của tôi như Lưu Tam Hảo, mà chỉ vì tôi có xuất thân gia đình tốt, điểm số tốt, độ nổi tiếng tốt.

Làm sao tôi có thể tưởng tượng rằng Trì Nghiễn Châu sẽ phản bội tôi và yêu Lâm Yên Tri?

Nhưng bây giờ bảy năm đã trôi qua, từ lâu Lâm Yên Tri đã mất đi vẻ ngoài gầy gò xấu xí, khắp người cô ta được bao phủ bởi quần áo và túi xách cao cấp, trên người cô ta mặc dù khoác lên đồ đắt tiền, nhưng lại trông “không hợp và lố bịch”. (Chỗ này sốp đang bí từ thì nghe giảng viên nói 4 từ này nên bê vào luôn.)

Cô ta đi đến gần tôi mỉm cười nói: "Vãn Mặc, cô đã trở về rồi?" (Bà này hỏi ngooo vải)

Sau khi cô ta nói xong, ánh mắt cô ta do dự nhìn tôi và Trì Nghiễn Châu, ý nghĩ dò hỏi rõ ràng trong ánh mắt của cô ta khiến tôi khó chịu, tôi hơi cau mày, có chút không hài lòng.

Trì Nghiễn Châu mở miệng trước, giọng điệu lạnh lùng: "Sao cô lại ở đây?"

Lâm Yên Tri cẩn thận liếc nhìn vẻ mặt của Trì Nghiễn Châu, nở nụ cười miễn cưỡng kèm chút nịnh nọt: "Em đi mua sắm gặp ông chủ chỗ này, ông ấy nói anh ở đây với bạn bè cho nên em ở đây chờ anh rồi cùng nhau trở về."

Cái cớ này thực sự có rất nhiều sơ hở.

Cô ta giơ chiếc túi xách trong tay lên cho Trì Nghiễn Châu xem: "Quản lý nghe nói em ở đây, đặc biệt đưa hai chai rượu vang đỏ qua, nói là tặng cho vợ chồng chúng ta."

Cô nhấn mạnh hai chữ "vợ chồng", như thể cô ta đang tuyên bố chủ quyền, vẻ mặt Trì Nghiễn Châu vốn đang lạnh lùng, cau mày không vui khi nghe thấy điều này.

Tôi nghe thấy một người bạn phía sau tôi cười khúc khích.

Với thân phận của nhà họ Trì, đừng nói đến quản lý câu lạc bộ, ngay cả ông chủ cũng phải hẹn trước nửa tháng mới được có thể gặp được Trì Nghiễn Châu, cô ta là vợ của Trì Nghiễn Châu, còn mang theo hai chai rượu do quản lý tặng đến trước mặt Trì Nghiễn Châu khoe như báu vật.

Điều này thực sự không thể chấp nhận được, vô cùng mất mặt.

Hiển nhiên, chuyện nhục nhã như vậy đã xảy ra nhiều lần trong hơn một năm Lâm Yên Tri kết hôn với Trì Nghiễn Châu.

Bởi vì giọng nói của Trì Nghiễn Châu rất lạnh lùng, anh ta thản nhiên nói: "Không phải tôi đã bảo cô ở nhà sao? Tại sao cô lại chạy ra ngoài làm những chuyện đáng xấu hổ?"

Một người bạn ở sau lưng anh cười.

Khuôn mặt của Lâm Yên Tri bỗng trở nên tái nhợt, cô ta bất lực nhìn Trì Nghiễn Châu.

Cô ta không biết tại sao Trì Nghiễn Châu đột nhiên tức giận, cô ta cũng không biết mình sai ở đâu.

Không ai giải thích cho cô tại sao và cũng không ai dạy cô phải làm gì.

Mọi người đều cười nhạo cô vì thiếu kiến thức.

Tôi hơi ngạc nhiên trước thái độ của Trì Nghiễn Châu, trong vô thức quay đầu lại nhìn anh ta, vẻ mặt anh ta lạnh lùng, thờ ơ với tiếng cười trầm thấp và kìm nén của mọi người, như thể người trước mặt không phải là người anh mà anh ta từng chống lại mọi người đến cưới về.

Tôi sững sờ một lát, anh ta đã từng... Điều này không đúng.

Lúc đó Lâm Yên Tri không có chỗ đứng trong lớp, cô ta bị cô lập tập thể, sau này Trì Nghiễn Châu cũng đều bảo vệ cô ta khi bị mọi người nhắm vào chỉ vì anh ta muốn hủy bỏ hôn ước với tôi.

Nhưng mỗi lần như vậy, Trì Nghiễn Châu đều sẽ đứng trước mặt Lâm Yên Tri, bảo vệ cô ta.

Nhưng lúc này anh ta đang đứng ở đây, nhìn Lâm Yên Tri đang đứng trước mặt mình, vẻ mặt lạnh lùng, trong đáy mắt có chút chán nản và không kiên nhẫn.

Thực sự giống hồi đó anh ta nhìn tôi vậy.

Làm sao anh ta có thể không thích Lâm Yên Tri?

Chẳng lẽ lúc nãy anh ta đã quên mình đã làm gì với tôi để bảo vệ Lâm Yên Tri rồi sao?
_____

Tên truyện: Truyện cười giới thượng lưu.
Tác giả : 二十二劃骨.
Raw: Tzri.
Editor: Tzri.
___

3

Lần đầu tiên Trì Nghiễn Châu ra mặt vì Lâm Yên Tri là ở một lớp học tiếng Anh.

Đối với chúng tôi, môn học thoải mái nhất trong tất cả các môn học có lẽ là tiếng Anh.

Từ khi hai tuổi, chúng tôi đã có một giáo viên tiếng Anh dạy ở nhà cho nên tất cả giao tiếp hàng ngày của chúng tôi đều bằng tiếng Anh.

Từ ngữ pháp đến phát âm, đều chuẩn như tầng lớp quý tộc Anh, đó là một trong những kỹ năng cơ bản chúng tôi phải có.

Ngày hôm đó, giáo viên tiếng Anh gọi Lâm Yên Tri đứng dậy yêu cầu cô ta đọc một văn bản, khi cô ta đứng dậy phát ra tiếng nói đầu tiên, bên dưới bắt đầu ồn ào, cho đến khi cô ta đọc được một nửa, cuối cùng cũng có người không nhịn được cười ra tiếng.

Phải thừa nhận rằng, điểm số của cô ta tuy rất tốt, nhưng có lẽ không được giáo dục một cách có hệ thống, vì vậy cách phát âm của cô ta chưa chuẩn kèm theo sự bối rối xấu hổ.

Dường như tiếng cười này dễ lây lan dần trở nên ồn ào, cho đến khi Lâm Yên Tri đứng đó không còn phát ra bất kỳ tiếng động nào nữa.

Giáo viên tiếng Anh cũng có chút bất lực, bảo cô ta ngồi xuống, sau đó cố hết sức thay đổi chủ đề.

Sau giờ học, Tống Tống cố tình đi đến bên cạnh Lâm Yên Tri, lớn tiếng bắt chước cách phát âm của cô ta và giao tiếp với bạn bè bằng tiếng Anh.

Cậu ta bắt chước nó tốt đến nỗi những người bên cạnh không nhịn được cười.

Lâm Yên Tri ngồi trên ghế, cúi đầu, mái tóc dài rủ xuống, tôi ngồi ở bên cạnh nhìn sang tuy không thể nhìn rõ biểu cảm của cô ta nhưng dáng vẻ gầy gò cùng với bờ vai hơi rung

Tôi không biết tại sao, nhưng đột nhiên tôi cảm thấy hơi khó chịu.

Tôi muốn ngăn cản Tống Tống và bảo cậu ta đừng bắt nạt bạn học mới, nhưng trước khi tôi kịp lên tiếng thì Trì Nghiễn Châu, người trước nay không thích tọc mạch vào chuyện người khác đã lên tiếng trước.

Anh ta đang nằm úp mặt xuống ngủ, nhưng khi nghe thấy lời chế giễu của Tống Tống, anh ta lại đứng thẳng dậy, sau đó thản nhiên cầm quyển "Harry Potter" ở trước mặt lên đập xuống bàn, tạo ra tiếng vang rất lớn.

Anh ta lạnh lùng nhìn Tống Tống đang cười nhạo Lâm Yên Tri, lạnh lùng nói: "Câm miệng, cậu ồn ào quá."

Nụ cười trên gương mặt Tống Tống trở nên cứng đờ, sự im lặng chếc chóc bao trùm khắp lớp.

Ánh mắt tôi rơi vào trên người Trì Nghiễn Châu, dừng lại, sau đó tôi nhìn Tống Tống, cười dịu dàng, phá vỡ sự ngượng ngùng của sự im lặng chết chóc, nói: "Tống Tống, sắp đến giờ học rồi."

Tống Tống quay đầu lại, làm một cử chỉ im lặng về phía tôi, gật đầu rồi kéo người bạn cùng bàn trở về chỗ ngồi, ngoan ngoãn nói: "Biết rồi."

Tôi nhìn Lâm Yên Tri, cô ta quay đầu nhìn Trì Nghiễn Châu với ánh mắt sáng ngời, thì thầm nói chuyện với anh ta.

Tôi nghĩ có lẽ cô ta đang cảm ơn.

Chỉ là Trì Nghiễn Châu rất ít khi thể hiện cảm xúc của mình ra bên ngoài.

Sau đó, sau bữa trưa, tôi gặp lại Lâm Yên Tri ở trong thư viện.

Giữa trưa là khoảng thời gian thư viện ít người nhất, vì hầu hết mọi người đang ăn, ngủ hoặc trò chuyện về những tin đồn mới nhất.

Cô ta ngồi ở góc khuất cạnh cửa sổ, tôi có thể nghe thấy cô ta đang luyện giọng với một người máy ngỏ thông qua một ứng dụng nào đó.

Tôi cũng không để ý lắm mà đi đến phía bên kia chuẩn bị tìm một chỗ ngủ.

Cho đến khi tôi nhìn thấy Trì Nghiễn Châu.

Anh ta vẫn đẹp trai và lạnh lùng bất cần đời như cũ, bước vào với cuốn bản gốc bằng tiếng Anh của bộ "Harry Potter", bước chân của anh ta vẫn không dừng lại cho đến khi anh ta đi đến bên cạnh Lâm Yên Tri.

Anh ta đứng bên cạnh Lâm Yên Tri nói: "Cô tập luyện như vậy cũng vô dụng."

Anh ta vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Lâm Yên Tri, thản nhiên mở cuốn Harry Potter trong tay ra, chỉ vào một câu nói: "Đọc câu này cho tôi."

Lâm Yên Tri đỏ mặt, chần chừ một lúc lâu mới mở miệng đọc.

“Ông Dursley cuối cùng cũng có thể tóm được giấc ngủ, dù một cách khó khăn. Nhưng con mèo ngồi trên bờ tường ngoài thì không tỏ vẻ gì buồn ngủ cả.” (Sốp không đọc Harry Potter nên câu này sốp lấy trên chị go gồ.)

Đầu ngón tay Trì Nghiễn Châu vẫn đang gõ trên mặt bàn.

Tôi nhìn anh ta kiên nhẫn dạy Lâm Yên Tri cách phát âm tiếng Anh chuẩn..

Thư viện rất yên tĩnh, ánh sáng mặt trời chiếu vào qua cửa sổ lớn, tôi có thể nhìn thấy bụi nhỏ bay trong không khí, chàng trai và cô gái được ánh mặt trời chiếu vào trông giống như một bức tranh.

Đương nhiên, chuyện này không liên quan gì đến Lâm Yên Tri, cô ta chỉ bị động tiếp nhận sự giúp đỡ của Trì Nghiễn Châu.

Cho đến cuối cùng, tôi thấy cô ta nhìn chằm chằm vào Trì Nghiễn Châu với vẻ mặt hơi đỏ, sau đó thì thầm nói với Trì Nghiễn Châu: "Tôi thật sự rất ghen tị với Vãn Mặc."

Những gì cô ta ghen tị đều là điều hiển nhiên.

Từ lúc đó trở đi, tôi bắt đầu không thích Lâm Yên Tri.

4

Đương nhiên, không ai trong lớp biết tôi không thích Lâm Yên Tri.

Tôi dễ gần nhưng cũng rất thờ ơ, mặc dù các bạn cùng lớp cũng rất tôn trọng tôi nhưng tôi cũng chưa bao giờ ở trong lớp chia bè kết phái cô lập người khác.

Đầu tiên là nhắm vào giờ giáo dục thể chất, nơi học sinh nam và nữ tập tennis riêng với nhau, mỗi người chọn một người bạn của riêng mình.

Không có gì đáng ngạc nhiên khi Lâm Yên Tri bị bỏ lại một mình.

Cô ta lúng túng đứng giữa sân tập với cây vợt trong tay, nhìn mọi người xung quanh với khuôn mặt đỏ bừng, trông rất bất lực vừa đáng thương vừa yếu đuối.

Tôi mỉm cười, bước đến bên cô ta, đưa tay ra và nói với cô ta: "Chúng ta tập cùng nhau đi."

Cô ta có chút ngạc nhiên nhìn tôi và lắp bắp nói: "Tôi... Tôi?"

Tôi gật đầu, mỉm cười nói: "Đúng vậy, là cậu."

Cô ta mỉm cười với tôi, tỏ vẻ biết ơn.

Tôi nhớ lại cảnh tượng giữa cô ta và Trì Nghiễn Châu trong thư viện, khoảnh khắc tôi quay người lại, nụ cười trên mặt tôi liền biến mất, hy vọng sau này cô ta vẫn có thể cười.

Lâm Yên Tri không đỡ được bất kỳ quả bóng nào của tôi.

Tôi giống như dắt chó đi dạo, mỗi lần giao bóng, tôi sẽ đánh bóng đến một nơi mà Lâm Yên Tri không bắt được, cô ta cố hết sức chạy xung quanh, nhưng chỉ có thể bất lực tiếp tục nhặt bóng.

Cô ta vừa nhặt bóng vừa xin lỗi tôi: "Tôi... Tôi xin lỗi, tôi chơi tệ quá.”.

Cô ta không nhận ra rằng tôi đang cố tình làm khó cô ta, mãi cho đến khi các bạn cùng lớp bắt đầu vây quanh chúng tôi, tôi nghe thấy các bạn cùng lớp ở phía sau lưng tôi thì thầm: "Có chuyện gì với hoa khôi trường vậy? Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy làm khó một người như thế này."

"Học sinh mới kia đắc tội cô ấy khi nào vậy?"

Tôi mỉm cười, như thể tôi không nghe thấy, giao bóng cho đến khi Lâm Yên Tri loạng choạng ngã xuống đất để cố gắng bắt một trong những quả bóng của tôi.

Tôi đứng đó mỉm cười xin lỗi cô ta một cách qua loa: "Ồ, tôi xin lỗi."

Cô ta cúi đầu xuống, che đi đầu gối đang sưng đỏ của mình, thì thầm nói: "Không... Không có gì."

Tôi mỉm cười nói tiếp: "Kỹ năng chơi bóng của cậu thật sự rất tệ, khi thi đấu cậu không được kéo chân tôi lại."

Lâm Yên Tri vừa xin lỗi vừa chật vật đứng lên.

Những người xung quanh đều đứng xem náo nhiệt, cho đến khi Trì Nghiễn Châu đi tới, anh ta liếc nhìn tôi, sau đó cầm cây vợt trong tay Lâm Yên Tri, lạnh lùng nhìn tôi.

Anh ta mỉm cười nói: "Kỹ năng chơi bóng của cậu ấy kém, vậy Vãn Mặc tôi sẽ cùng cậu tập luyện."

Tôi bị Trì Nghiễn Châu đơn phương ngược đãi, vì công bằng, anh ta dùng tay trái để đánh.

Khi anh ta mới 12 tuổi đã giành chức vô địch giải quần vợt trẻ, còn tôi chỉ luyện tập trong hai đến ba năm để có một chủ đề chung với anh ta.

Tôi đấu với anh ta trong nửa giờ, và kết quả tôi cũng không chạm vào được trái bóng.

Nhưng may mắn thay, tôi không cần phải nhặt bóng, bởi mỗi quả bóng tôi không thể bắt được thì sẽ có một anh chàng phải lòng tôi nhặt nó lên và đưa lại cho tôi.

Tôi bướng bỉnh nhìn Trì Nghiễn Châu, anh ta cũng không cho tôi nửa phút nghỉ ngơi, cho đến khi đánh quả bóng cuối cùng, khi anh ta giao bóng, quả bóng tennis sượt qua đường lưới đập vào đầu gối tôi, đúng vị trí ở chân mà Lâm Yên Tri ngã xuống tạo thành.

Tôi không thể kìm nén nỗi đau, nếu không phải có ai đó ở bên cạnh hét lên và chạy tới giúp đỡ tôi thì có thể tôi sẽ phải quỳ trên mặt đất trong đau đớn.

Trì Nghiễn Châu thờ ơ, lạnh lùng nhìn tôi, lạnh lùng nói: "Vãn Mặc, với kỹ thuật của cậu, cậu cũng không thể thắng kể cả khi không có người kéo chân cậu."

Sau khi nói xong, anh quay lại nhìn Lâm Yên Tri, vẫy tay gọi cô ta lại, nói: "Lại đây, chúng ta đi thôi."

Lâm Yên Tri nhìn anh ta như Tử Hà nhìn bảo vật từ trên trời rơi xuống, cô ta ngoan ngoãn gật đầu nói: "Được."

Sau đó, một số bạn học đã đưa tôi đến phòng y tế, khi đi bôi thuốc, Tống Tống vẫn luôn đi cùng tôi.

Tống Tống vẫn luôn kiêu ngạo, nhưng cậu ấy cũng nhận thấy ngày hôm đó có gì đó không ổn bèn hỏi tôi: "Vãn Mặc, Trì Nghiễn Châu, cậu ta điên rồi sao?"

Nói một cách dễ hiểu hơn thì những điều anh ta làm sau này không phải cũng điên rồ không kém sao?

Nhưng bây giờ, thật nực cười anh ta lại hối hận.

Đây đúng là một câu chuyện nực cười.

5

Vài ngày sau bữa tiệc chúc mừng, Tống Tống mới dám gọi điện thoại cho tôi.

Cậu ấy thận trọng hỏi tôi: "Vãn Mặc, cậu vẫn đang tức giận sao."

Vừa pha sơn, tôi thản nhiên nói: "Tôi tức giận cái gì?"

Tống Tống không lên tiếng, chỉ thở dài một lúc rồi nói: "Chao ôi, Vãn Mặc, tôi hỏi thật, cô còn thích Trì Nghiễn Châu không?"

Khi nghe thấy điều này, tôi sốc đến mức suýt ngã khỏi ghế, chỉ sau khi ổn định lại tâm trí, tôi mới mỉm cười hỏi Tống Tống: "Tôi đã làm gì để cậu hiểu lầm thành như vậy? Mau nói cho tôi biết đi, tôi sẽ thay đổi."

Tống Tống do dự một lát rồi nói: "Bởi vì tôi nghĩ... Trì Nghiễn Châu... Xem ra anh ta hối hận vì đã cưới Lâm Yên Tri, và... Còn nữa, để tôi nói cho cô biết, trước khi cô trở về Trung Quốc, tôi và Trì Nghiễn Châu đã hỏi thăm tin tức của cô mấy lần."

Tống Tống nói với tôi một số tin đồn mà tôi đã bỏ lỡ.

Sau khi tôi buồn bã đau lòng đi ra nước ngoài du học, mặc dù mối hôn sự giữa tôi và Trì Nghiễn Châu không thành, nhưng dì Trì vẫn kiên quyết không đồng ý anh ta và Lâm Yên Tri ở bên nhau.

Có lẽ Trì Nghiễn Châu thực sự yêu Lâm Yên Tri, vì vậy anh ta đã ở lại Trung Quốc để học chung trường đại học với Lâm Yên Tri, sau khi tốt nghiệp, anh ta rời khỏi nhà họ Trì bắt đầu kinh doanh riêng mà không xin một xu nào từ gia đình.

"Thành thật mà nói, mặc dù trong khoảng thời gian đó mọi người đều khá khó chịu với anh ta, nhưng Trì Nghiễn Châu đã làm những điều đó với Lâm Yên Tri, cho nên tất cả chúng tôi đều khá xúc động, dù sao thì đó cũng là tình yêu đích thực.

"Sau này, nhà họ Trì không thể giúp đỡ gì cho Trì Nghiễn Châu, dù sao anh ta cũng là con trai đầu, sau một năm bế tắc, nhà họ Trì đã thỏa hiệp và đồng ý để Trì Nghiễn Châu kết hôn với Lâm Yên Tri."

Kết quả là vào ngày cưới, gia đình Lâm Yến Tri bị bẽ mặt.

Mặc dù Lâm Yên Tri sinh ra trong một khu ổ chuột, nhưng gia đình cô ta có rất nhiều người, khi cô ta biết cha mẹ mình đã khoe khoang với họ hàng xa và hàng xóm gần của cô ta rằng con gái của nhà họ Lâm đã trèo lên cành cây cao trở thành phượng hoàng nên mời gia đình tới uống rượu trong tiệc cưới.

Khi đó, có lẽ Trì Nghiễn Châu muốn giữ thể diện cho Lâm Yên Tri trước mặt gia đình, cho nên tiệc cưới không chia thành bàn, người nhà họ Trì, đối tác kinh doanh và họ hàng của nhà họ Lâm đều ở trong sảnh tiệc.

Kết quả không thể tưởng tượng được, một nhóm người ồn ào, trẻ em chạy xung quanh la hét, cha mẹ của Lâm Yên Tri lớn tiếng khoe khoang về kỹ năng của con gái họ đã câu được đứa con trai độc nhất nhà họ Trì.

Có người còn nói rằng một trong những người chú của Lâm Yên Tri đã yêu cầu Trì Nghiễn Châu quỳ xuống lạy hắn ta trong buổi nâng ly chúc mừng Trì Nghiễn Châu và Lâm Yên Tri kết hôn. Đường đường là một người đàn ông kiêu ngạo nắm trong tay cả tiền tài và nhan sắc, chỉ có thể quỳ trước tổ tiên của nhà họ Trì vậy mà giờ lại muốn anh ta quỳ trước mặt người khác khiến cho dì Trì rất tức giận phải nhập viện ngay trong đêm đó.

Đây cũng chính là khởi đầu cho cuộc hôn nhân  của anh ta và Lâm Yên Tri, sau này nhà họ Lâm thường dùng danh nghĩa của Trì Nghiễn Châu để vênh váo lừa gạt, Trì Nghiễn Châu đã phải xử lý rất nhiều chuyện cho cô ta, như chuyện anh trai của Lâm Yên Tri lái xe tông chếc người trong tình trạng say rượu, chú của cô ta mua nhà, con của dì cô ta đi học, người cha tàn tật đi làm...

Những chuyện lớn nhỏ đè lên nhau, bây giờ, tình cảm ít ỏi còn sót lại mà Trì Nghiễn Châu dành cho Lâm Yên Tri đã không còn.

Tôi thờ ơ lắng nghe, không biết tại sao lại nhớ đến chuyện Trì Nghiễn Châu đứng trước mặt giải thích cho tôi vì sao anh lại yêu Lâm Yên Tri, anh lạnh lùng nói từng câu từng chữ với tôi: “Vãn Mặc, cậu sinh ra đã thuận buồm xuôi gió sống an nhàn vui vẻ, nhưng Lâm Yến Tri cô ấy thì không giống vậy, có lẽ sự yếu đuối quật cường của cô ấy đã thu hút tôi. [Đồ tra nam chếc tiệc, xứng đáng ở với đồ ngoooo]

"Tôi thực sự thích Lâm Yên Tri, tôi thích cô ấy ở sức sống mãnh liệt và sự kiên cường của cô ấy."

Lúc đó lời nói của anh ta vẫn còn chắc chắn, nhưng bây giờ anh ta không còn cảm giác đó nữa.

Thế nào? Sức sống của Lâm Yên Tri không còn mãnh liệt nữa, hay là tâm hồn bất khuất của cô ta không còn làm anh ta say đắm nữa?

Thật nực cười.

Tôi thản nhiên ngắt lời Tống Tống, giọng điệu có chút lạnh lùng: "Tôi không quan tâm anh ta và Lâm Yến biết cái gì, chuyện của anh ta không liên quan gì đến tôi, tôi không muốn nghe cũng như không có hứng thú nghe, Tống Tống, nếu cậu còn nhắc đến anh ta trước mặt tôi một lần nữa, tình bạn của chúng ta sẽ chấm dứt tại đây."

"Được rồi." Tống Tống vội vàng xin lỗi: "Tôi sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, tôi chỉ muốn đối xử tốt với cậu, dù sao lúc đó cậu cũng..."

Tôi biết Tống Tống muốn nói gì, dù sao lúc trước tôi cũng thích Trì Nghiễn Châu như vậy.

Nhưng quá khứ giống như cơn gió, con người sẽ không thích mãi một người.

Đặc biệt là một người đã từng làm tổn thương mình.

Tôi vẫn sẵn sàng nói vài lời với Trì Nghiễn Châu, nhưng đó là vì tôi là một người hào phóng và đàng hoàng, và quan trọng nhất là anh ta không còn quan trọng với tôi nữa.

Nếu có thể, thật ra tôi cũng không muốn có bất kỳ liên quan nào với Trì Nghiễn Châu và Lâm Yên Tri.

Nhưng có vẻ như tôi là người duy nhất nghĩ như vậy, nhưng hai người đó thì không.
______

Tên truyện: Truyện cười giới thượng lưu.
Tác giả : 二十二劃骨.
Raw: Tzri.
Editor: Tzri.
___

Tôi tình cờ gặp Trì Nghiễn Châu tại một bữa tiệc thương mại, ở nơi này tôi cũng không thể biết anh ta cũng ở đây nếu tôi không ngẩng lên.

Khi tôi đang buồn chán trên sân thượng, Trì Nghiễn Châu đi đến đứng bên cạnh tôi với ly rượu vang đỏ trầm giọng nói.

Tôi lơ đãng đối phó với anh ta, mãi đến cuối cùng anh ta mới quay mặt sang một bên nhìn những ngọn núi ở phía xa, trông vô cùng cô đơn, anh ta do dự một lúc lâu, rồi cuối cùng vẫn hỏi tôi với giọng điệu hối lỗi: "Vãn Mặc, mấy năm nay em ở nước ngoài sống có tốt không?"

Tôi quay đầu lại, mỉm cười nhìn anh ta, nhắc nhở nói: "Trì Nghiễn Châu, anh đã kết hôn, dưới ánh trăng và bầu không khí như vậy, anh hỏi câu này với vị hôn thê cũ của mình thì làm như vậy có hợp lý không?"

Giọng điệu của tôi không vui, nhưng anh ta lại mỉm cười lãnh đạm nói: " Đây chỉ là những lời chào hỏi giữa hai người bạn cũ, Vãn Mặc, em quá nhạy cảm."

Tôi mỉa mai mà không để lại dấu vết: "Tôi xin lỗi, nhưng dù sao thì anh cũng là người từng có tiền án tiền sự phải không?"

Anh ta dừng lại, thay vì tức giận lên mặt, anh ta lại cười khổ, thở dài, nhìn khung cảnh xa xăm, nói: "Tôi quá mệt mỏi."

Mọi người đều biết tại sao anh ta lại mệt mỏi, bởi vì người vợ mà Trì Nghiễn Châu kết hôn gần 2 năm đã trở thành trò cười trong giới thượng lưu.

Những trò cười của của cô ta cũng không ít ỏi.

Tôi không muốn ở đây nghe anh ta nói nữa, cầm ly rượu của mình ở bên cạnh, chuẩn bị rời đi, trước khi rời đi, tôi mỉm cười lịch sự với anh ta và nói: "Nhưng đây là người mà chính tay anh đã tự chọn."

Cuộc gặp tiếp theo của chúng tôi là tại bữa tiệc sinh nhật của dì Trì.

Kể từ khi tôi trở về Trung Quốc, dì Trì đã gọi điện thoại cho tôi rất nhiều lần.

Những năm qua, mặc dù mối quan hệ giữa gia đình tôi và nhà họ Trì dần nguội lạnh, nhưng dù sao vẫn còn một số mối quan hệ làm ăn với lại trước đó, dì Trì cũng rất yêu thương tôi.

Tôi có thể ghét Trì Nghiễn Châu vì đã phản bội tôi, nhưng tôi không thể không cho dì Trì thể diện.

Bà ấy gọi điện thoại riêng cho tôi: "Vãn Mặc, sinh nhật dì vào thứ Tư tuần sau, con có rảnh để đến không? Con đi bảy năm, còn chưa gọi cho dì lần nào."

Các trưởng bối đích thân mời, là tiểu bối tự nhiên rất khó để từ chối, vì vậy sau khi cúp điện thoại, tôi đã đi trung tâm thương mại mua một món quà phù hợp.

Lúc đến nhà họ Trì tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng, tiệc sinh nhật của dì Trì không phải chuyện gì to tát, cũng không có người ngoài, bản thân những người ở đây đều là người thân của nhà họ Trì.

Vì vậy, sự xuất hiện của tôi có hơi lạ.

Tôi sững sờ một lúc, nhưng dì Trì rất vui khi nhìn thấy tôi, những người phụ nữ ngồi bên cạnh bà đều là người cùng tuổi với bà ấy trong nhà họ Trì, là họ hàng của Trì Nghiễn Châu... Bọn họ đều là trưởng bối mà tôi rất quen thuộc.

Dì Trì vẫy tay gọi tôi đến bảo tôi ngồi cạnh dì.

Tôi dừng suy nghĩ của mình lại, không muốn bị phân tâm trong một dịp như vậy, vì vậy tôi mỉm cười bước đến và ngồi cạnh dì Trì.

Tôi không nhìn thấy Lâm Yên Tri.

Dì Trì nắm tay tôi nhìn tôi chăm chú, tôi không biết tại sao nhưng tôi lại thấy ánh mắt bà hơi ướt, dì thở dài xúc động nói: "Mẹ nhìn đứa nhỏ này lớn lên, bây giờ con bé càng ngày càng thông minh và xinh đẹp hơn."

Những người xung quanh lặp lại lời nói của dì Trì nhìn tôi đầy khen ngợi.

Dì Trì bật cười khi nghe những lời khen ngợi của mọi người xung quanh, nói với giọng hoài niệm: "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy đứa trẻ này là khi con bé mới được 5 tuổi, lúc đó cha mẹ con bé mới chuyển đến đưa cả nhà đi chào hỏi mọi người xung quanh, con bé mặc chiếc váy phồng màu hồng, cười ngọt ngào được mẹ mình kéo đi tặng quà cho hàng xóm, tôi từng nghĩ, tại sao tôi lại không sinh con gái."

Trong dịp này tôi không cần phải nói bất cứ điều gì, chỉ cần giữ im lặng và mỉm cười khi thời điểm thích hợp.

Trong bữa tối Trì Nghiễn Châu và Lâm Yên Tri mới trở về, có lẽ Trì Nghiễn Châu đã biết tôi sẽ ở đây, cho nên anh ta cũng không quá ngạc nhiên khi gặp mặt tôi, anh ta gật đầu với tôi, nhưng khi Lâm Yên Tri bên cạnh anh ta trông thấy tôi thì sắc mặt trở nên tái nhợt, trông như người mất hồn.

Cô ta bất đắc dĩ mỉm cười chào dì Trì: "Mẹ, chúc mẹ sinh nhật vui vẻ."

Dì Trì liếc nhìn cô ta làm như không nghe thấy, vẻ mặt lạnh như băng, không trả lời.

Bà ấy nắm tay tôi và dẫn tôi đến phòng ăn rồi nói: "Đứa bé ngoan, đến đây ngồi với dì."

Tại thời điểm này, cho dù tôi có ngu ngốc đến đâu, tôi cũng có thể thấy rằng có điều gì đó không ổn.

Sự bối rối này lên đến đỉnh điểm khi trong bữa ăn, bởi vì tất cả các món ăn trước mặt tôi đều là những món ăn tôi từng thích ăn, và dì Trì vừa đau lòng vừa nói: "Con nhóc này, ở bên ngoài chắc con cũng chịu khổ không ít, trông con gầy quá."

"Nếm thử món canh này đi, đây là món ăn yêu thích của con khi con còn nhỏ, mỗi lần Nghiễn Châu làm con tức giận, nó đều dỗ dành con bằng món ăn này."

"Dì Quyên biết con đến nên đặc biệt làm cho con, bà ấy bắt đầu ngâm tổ yến từ trước bốn, năm ngày trước.”

"Bang." Giữa lúc dì Trì đang nói, một tiếng động từ phía bên kia truyền đến, tôi ngẩng đầu lên, không biết có phải vì lơ đãng và lo lắng hay không mà Lâm Yên Tri đã hất đổ đĩa thức ăn của mình.

Bên cạnh có một người giúp việc muốn tiến lên dọn dẹp, nhưng tôi không biết Lâm Yên Tri đang nghĩ gì, cô ta miễn cưỡng từ chối không cho người giúp việc tới dọn mà bản thân cô ta lại rút khăn giấy ra muốn ngồi xổm trên mặt đất dọn dẹp, hoảng hốt xin lỗi: "Xin lỗi, tôi xin lỗi."

Trì Nghiễn Châu giơ tay lên túm lấy cô ta, trước khi cô ta chuẩn bị ngồi xổm xuống dưới gầm bàn trước mặt mọi người, anh ta nhìn Lâm Yên Tri với vẻ mặt lạnh lùng, nói: "Đủ rồi, cô nhìn lại dáng vẻ của mình đi."

Anh ta quay đầu lại dặn dò người hầu bên cạnh: "Chị Lăng, chị đến dọn dẹp đi."

Có lẽ dì Trì đang tức giận, hô hấp gấp gáp, tôi nghe thấy giọng nói của dì: "Xấu hổ, thật là xấu hổ, may mắn thay tất cả mọi người đều là người trong nhà sẽ không bị truyền ra ngoài."

Nói xong, bà ấy quay đầu nhìn tôi và hỏi: "Vãn Mặc, nhìn này, nhìn này."

Có lẽ bà ấy thực sự tức giận nên nói thẳng trước mặt Lâm Yên Tri mà không hề che giấu chút nào: "Nếu Nghiễn Châu không kết hôn với cô, những chuyện này sẽ không xảy ra."

Bà ấy lấy tay che trái tim mình lại, có lẽ là vì trái tim đau vì tức giận, bà ấy nắm lấy tay tôi, lên tiếng: "Vãn Mặc, dì nhớ trước kia con rất thích Nghiễn Châu, thằng nhóc ngốc nghếch này làm tổn thương con, nhưng đó là chuyện của quá khứ, con có thể tha thứ cho nó không? Coi như nể mặt dì lần này, con có thể tha thứ cho nó không?"

Mọi người đều có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người tôi, ngay cả ánh mắt của Trì Nghiễn Châu cũng nhìn qua, anh ta cũng không hề có phản ứng gì với những lời mẹ anh ta nói trước mặt con dâu.

Anh ta chỉ lặng lẽ nhìn tôi, như thể đang chờ câu trả lời của tôi.

Lâm Yên Tri che miệng chạy ra ngoài khóc, nhưng không ai quan tâm đến cô ta.

Tôi chậm rãi đặt đôi đũa lên bàn, mỉm cười trước rồi nói với dì Trì: "Dì Trì, dì mời cháu đến, cháu rất vui và từ bé cháu cũng rất thương dì, cho dù sau này Trì Nghiễn Châu có phản bội cháu, cháu cũng chưa bao giờ quên lòng tốt của dì đối với cháu, hôm nay là sinh nhật của dì, làm hậu bối cháu nên dỗ dành dì vui vẻ, nhưng những gì dì hỏi khiến cháu thật sự rất khó trả lời.”

Tôi dừng lại, mỉm cười duyên dáng, đáp lại ánh mắt của mọi người, cuối cùng tôi nói: "Dì Trì, cháu xin lỗi, lần này cháu trở về Trung Quốc để giới thiệu bạn trai với gia đình."

"Cháu đính hôn rồi, mọi người đều là người quen, bất kể thế nào, chuyện quá khứ cũng đã qua, cháu hy vọng mọi người có thể ở bên cạnh chứng kiến hạnh phúc của cháu."

Mọi người đều im lặng, dì Trì ngạc nhiên nhìn tôi, sau một lúc lâu, dì hỏi: "Cái gì... Sao lại thế?" Bà dừng lại một lúc lâu rồi mới hỏi: "Chàng trai nào có phúc như vậy?"

Tôi hạ mắt xuống: "Tô Tử Hiên, con trai nhà họ Tô."

Tôi nghe thấy tiếng thở hổn hển, dì Trì đã lâu không phát ra tiếng động, là dì của Trì Nghiễn Châu đứng ra giải quyết mọi chuyện, mỉm cười nói: "Đúng là một cặp đôi hoàn mỹ, Mặc Mặc thật có phúc."

Tôi nhịn không được cười.

Trì Nghiễn Châu nhìn tôi, trên mặt không có cảm xúc gì, chỉ là ánh mắt phức tạp, sau một lúc, anh ta mỉm cười với tôi, nói: "Chúc mừng em."

Tôi cúi đầu nhìn anh ta mỉm cười: "Cảm ơn."

7

Mọi chuyện đã giải quyết xong, cuối cùng dì Trì cũng không gọi điện thoại cho tôi nữa.

Lần cuối cùng tôi gặp Lâm Yên Tri là trong phòng triển lãm của tôi.

Lúc đó tôi đang trò chuyện với Tống Tống.

Trợ lý của tôi bước vào nói rằng ai đó đang ra giá cao cho các bức tranh của tôi với yêu cầu muốn nói chuyện với tôi.

Khi tôi đi ra ngoài, tôi thấy Lâm Yên Tri đang đứng trước một trong những bức tranh của tôi.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô ta quay đầu lại nhìn tôi, thật kỳ lạ, ấn tượng của tôi về cô ta luôn rụt rè, tự ti, không biết đặt tay vào đâu.

Nhưng khi chỉ có hai chúng tôi, sự rụt rè và lo lắng của cô ta dường như đã biến mất, chỉ còn lại thù hận, cô ta nhìn tôi và hỏi: "Tĩnh Vãn Mặc, cô đang chờ xem trò cười của tôi sao?"

Tôi cười, thành thật mà nói, tôi gặp rất nhiều người mỗi ngày, tôi cũng không có thời gian để tập trung vào một người mà tôi không quan tâm.

Tôi nói thẳng: "Cô nghĩ nhiều rồi."

Cô ta nhìn tôi, không biết vì lý do gì đó che mặt, khóc lóc thảm thiết: "Cô có biết không, Trì Nghiễn Châu sắp ly hôn với tôi rồi, tôi nghe thấy anh ấy gọi luật sư làm thủ tục ly hôn, anh ấy không còn yêu tôi nữa, tôi không biết tại sao, rõ ràng là cô đã đính hôn rồi, tại sao anh ấy còn muốn ly hôn với tôi."

"Tôi thì làm sao chứ? Tôi chỉ không có xuất thân tốt, tôi không có gia đình như gia giáo như cô, tại sao các người đều nhìn vào trò cười của tôi, nghĩ rằng tôi không thể lên trèo cao, nhưng các người người thử đặt mình vào vị trí của tôi xem?"
"Tôi cũng muốn được như cô, cũng muốn được mọi người trong gia đình yêu thích, nhưng tôi không có gia đình như cô, cô sinh ra đã hơn hơn tôi, nếu chúng ta ở cùng một vạch xuất phát, tôi sẽ không phải xấu hổ như vậy, nếu cô là tôi, cô cũng sẽ phải đi đến bước này."

"Dù sao cô cũng phải dựa vào gia đình."

Cô ta buồn bã khóc lúc, nhưng may mắn thay là lúc này trong phòng trưng bày không có ai.

Tôi không muốn để ý đến cô ta nữa, nhưng có vẻ như cô ta sẽ không rời đi cho đến khi khóc xong, tôi nghĩ cô ta đã kìm nén những lời này và những bất bình này trong một thời gian dài cho nên cô ta muốn tìm một nơi để nói chuyện.

Ngay cả khi đó là tôi.

Tôi nghĩ đến dáng vẻ lúng túng để làm hài lòng mọi người của cô ta ở nhà họ Trì, thở dài nói: "Lâm Yên Tri, cô sai rồi, nếu tôi là cô, tôi sẽ không đi đến ngày  hôm nay giống như cô."

"Đầu tiên, tôi nhớ điểm số của cô lúc đó rất tốt, nếu tôi là cô, sau khi tốt nghiệp đại học tôi sẽ không gả cho Trì Nghiễn Châu, mà sẽ dựa vào số tiền nhà họ Trì hỗ trợ để kinh doanh."

"Thứ hai, cô nói gia đình cô nghèo, cô không có học vấn như tôi, nếu tôi là cô, sau khi kết hôn với Trì Nghiễn Châu, tôi sẽ đi học các nghi thức xã giao, học cách ăn mặc có thẩm mỹ, học hỏi nhiều hơn, nhưng đáng tiếc là bây giờ cô đã kết hôn với Trì Nghiễn Châu được gần hai năm nhưng so với bảy năm trước, tôi không thấy cô trưởng thành hơn chút nào.

"Thứ ba, tôi sẽ không để cho gia đình mình làm loạn như cô, ngu dốt không biết làm gì chỉ biết phá hoại. Với lại cả gia đình cô đều bám lên nhà họ Trì như những con ký sinh trùng vậy thì cô mong đợi nhà họ Trì tôn trọng cô như thế nào?"

Nói ra thì tọc mạch, tại sao tôi lại muốn nhắc nhở Lâm Yên Tri? Bản thân tôi cũng không thể nói ra, có lẽ là vì Lâm Yên Tri, người tự ti lo lắng khi đứng trên bục giảng hồi đó, cô ta đã làm mọi việc để hòa nhập với môi trường mới, cũng rất chăm chỉ tìm cho mình lối thoát riêng bằng cách tự học.

Sau đó, mọi chuyện trở nên như thế này, tôi cũng không biết phải nói gì.

Lâm Yên Tri hạ bàn tay đang che mặt xuống, nước mắt trên mặt hiện ra rõ ràng, cô ta khóc nức nở giống như một người rơi xuống nước nhìn thấy phao cứu sinh, đôi mắt cô ta sáng lên khi nghe thấy lời nói của tôi, cô ta nói: "Vậy thì tôi… Nếu bây giờ tôi làm theo những gì cô nói, có còn hy vọng gì không?"

Cô ta thật sự tuyệt vọng, cuộc sống của cô ta ở nhà họ Trì đều phụ thuộc vào tình yêu của Trì Nghiễn Châu, bây giờ ngay cả Trì Nghiễn Châu cũng muốn từ bỏ cô ta, bây giờ đã quá muộn để làm những gì mà cô ta nên làm từ hai năm trước.

Tôi thương hại nhìn cô ta, coi như làm việc tốt để tích lũy công đức cho bản thân, nhắc nhở cô ta: "Cô nói Trì Nghiễn Châu đã liên hệ với luật sư ly hôn rồi, Lâm Yên Tri, nếu tôi là cô, lúc này tôi sẽ chủ động đệ đơn ly hôn với Trì Nghiễn Châu, cô và Trì Nghiễn Châu có thỏa thuận tiền hôn nhân, có lẽ nhà họ Trì sẽ cảm thấy có lỗi khi nhìn thấy cô như thế này, họ sẽ bồi thường cho cô thêm một chút."

Cô ta lắc đầu, vừa khóc vừa cười, nhìn tôi: "Không, không, Vãn Mặc, hôn nhân của tôi và Trì Nghiễn Châu vẫn cứu được, chúng tôi vẫn cứu được." Sau khi nói xong, cô ta xoay người vội vã rời đi.

Tống Tống đi ra từ phía sau tôi và nói: "Tôi nghĩ cô ghét cô ta."

Tôi quay đầu lại mỉm cười với Tống Tống: "Tôi không coi cô ấy là đối thủ.”

Tôi chỉ thương hại cuộc sống của cô ta, cô ta coi Trì Nghiễn Châu là con bài lớn nhất để thay đổi số phận của mình, cô ta đã nắm lấy cơ hội này để kết hôn với anh ta, nhưng cô ta quên rằng con bài lớn nhất của cô ta là nên đầu tư vào bản thân bằng sự kiên trì và nỗ lực không ngừng nghỉ.

Cuộc sống tốt đẹp là gì? Số phận của con người là gì? Đó là kết quả của việc hoàn thiện bản thân mình từng chút một.

Lâm Yên Tri đổ lỗi cho gia đình về tất cả những gì mà bây giờ cô ta phải chịu đựng, cô ta đã sai, cô ta đi đến nông nỗi này là bởi vì cô ta đã đi sai đường.

8

Sau này, tôi nghe nói cuộc ly hôn của Trì Nghiễn Châu kéo dài rất lâu, bởi vì Lâm Yên Tri làm loạn không chịu ly hôn.

Bị mất mặt, ở trong vòng này cô ta đã trở thành trò đùa.

Sau đó, mọi chuyện dần im lặng, người ngoài cũng không biết nhà họ Trì giải quyết như thế nào.

Một năm sau, khi tôi đính hôn, nhà họ Trì cũng đến, tôi nhìn thấy vị hôn thê bên cạnh Trì Nghiễn Châu là thiên kim tiểu thư của một gia đình sở hữu một chuỗi thương hiệu cửa hàng chuyên sản xuất về bánh rất nổi tiếng.

Hai người họ đều đứng cùng với nhau.

Mọi người đều mỉm cười chúc mừng Trì Nghiễn Châu, mọi người đứng cùng nhau, có một đề tài chung, không ai liều lĩnh và buồn cười.

Không ai nhắc đến Lâm Yên Tri, người bị chế giễu vì cóc ghẻ còn đòi biến thành phượng hoàng và người này cũng đã hoàn toàn biến trong giới của chúng tôi, như thể cô ta chưa bao giờ tồn tại.

Mọi thứ đều  thanh lịch, tôi đang cầm ly rượu sâm banh xem mọi người nhảy múa ở trong vườn thì vị hôn phu của tôi đến gần, đặt tay lên vai tôi hỏi một cách trìu mến: "Em đang nghĩ gì vậy?"

Tôi cười: "Không có gì."
_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #tr