Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

24. Thái tử gia Bắc Kinh giả nghèo

Nguồn: Smile

https://www.facebook.com/share/p/mWsNLGc13xa5gYBS/?mibextid=oFDknk

__________

Tên truyện: Thái tử gia Bắc Kinh giả nghèo

Tác giả: 尽阳

Edit by Smile

---------------------------------------------------

Giới thiệu

Vị hôn phu thái tử gia Bắc Kinh của tôi đã đào hôn.

Lúc tìm được hắn, hắn đang cùng bạn gái mới ở bên ngoài giao đồ ăn cho người ta.

Hắn nói với tôi:

"Cô ở bên tôi, chính là vì tiền, mà tình yêu đích thực của tôi lại nguyện ý cùng tôi hưởng thụ nghèo khó.”

Tôi rất đồng ý, vì thế quyết đoán từ hôn.

Sau đó, nhà hắn phá sản, hắn từ giả nghèo thành nghèo thật sự, rồi lại tìm đến tôi xin quay lại với nhau.

Tôi cười khúc khích và nói:

"Thật ngại quá, chị đây là người ham tiền.”

-----------------------------------------------------

Tên truyện: Thái tử gia Bắc Kinh giả nghèo

Tác giả: 尽阳

Edit by Smile

---------------------------------------------------

Giới thiệu

Vị hôn phu thái tử gia Bắc Kinh của tôi đã đào hôn.

Lúc tìm được hắn, hắn đang cùng bạn gái mới ở bên ngoài giao đồ ăn cho người ta.

Hắn nói với tôi:

"Cô ở bên tôi, chính là vì tiền, mà tình yêu đích thực của tôi lại nguyện ý cùng tôi hưởng thụ nghèo khó.”

Tôi rất đồng ý, vì thế quyết đoán từ hôn.

Sau đó, nhà hắn phá sản, hắn từ giả nghèo thành nghèo thật sự, rồi lại tìm đến tôi xin quay lại với nhau.

Tôi cười khúc khích và nói:

"Thật ngại quá, chị đây là người ham tiền.”

(Phần 1)

1.

Trong bữa tiệc kỷ niệm ba năm ngày đính hôn của chúng tôi, tôi còn không kịp đi toilet, Kiều Vũ lại đang chơi trò truy thê hỏa táng.

Chỉ là người theo đuổi không phải vị hôn thê là tôi.

Mà là cô bạn gái nhỏ khi hắn giả nghèo trêu đùa.

Kiều Vũ vốn luôn tâm cao khí ngạo, lúc này lại ăn nói khép nép xin lỗi:

“Anh thật sự sai rồi, anh không nên gạt em rằng anh độc thân, cũng không nên đánh cược với người khác giả bộ theo đuổi em.”

Tống Thanh Thanh đỏ vành mắt nói:

"Sao, đường đường là thái tử gia Bắc Kinh,  cùng tôi ở phòng trọ nhỏ như ốc sên, xem tôi một ngày làm ba phần công việc cũng mua không nổi cho anh một cái cà vạt, rất buồn cười đúng không?"

Trên người cô ta mặc quần áo nhân viên phục vụ, ánh mắt đảo qua bộ váy lễ hội trên người tôi cùng dây chuyền kim cương trên cổ, ánh mắt phức tạp, lập tức hóa thành tức giận:

"Vị hôn môn đăng hộ đối của anh đang ở kia kìa, chúng ta căn bản cũng không phải là người cùng một thế giới, coi như tôi cầu xin anh, buông tha tôi được không?"

Ngoài miệng cô ta nói như vậy, nhưng lại tùy ý để Kiều Vũ ôm mình vào trong ngực mà không giãy dụa.

Tôi chỉ có thể nói, may mắn bọn họ trốn ở một góc.

Nếu không tôi sẽ trở thành trò đùa cho cả thành phố mất.

Tôi cùng thái tử gia Kiều Vũ là thanh mai trúc mã, đính hôn hai năm, thỉnh thoảng cãi nhau, tình cảm kỳ thật cũng không tệ lắm.

Nhưng lại có một lần hắn uống quá nhiều, ở quán bar cùng anh em đánh cược.

Giả làm người nghèo, trêu chọc nhân viên phục vụ Tống Thanh Thanh làm công ở đó.

Vì thế dưới sự cố ý thiết kế của bọn họ, Tống Thanh Thanh lại cho là thật, còn thu lưu hắn.

Tống Thanh Thanh vì trả nợ một ngày làm ba công việc, Kiều Vũ liền đi giao đồ ăn bên ngoài, đến công trường chuyển gạch, hai người cùng nhau chen chúc trên xe buýt.

Hắn cùng Tống Thanh Thanh ngọt ngào ở chung trong gian phòng trọ đơn sơ kia, cứ như vậy qua ba tháng.

Thẳng đến sinh nhật của tôi tụ hội, Tống Thanh Thanh ở nhà hàng kia làm thêm, phát hiện thân phận thật của hắn.

Kiều Vũ nói với tôi:

"Đừng gây rắc rối, chẳng qua chỉ là đánh cược với bạn bè mà thôi, bây giờ chơi chán rồi.”

Nhưng sau khi Tống Thanh Thanh chảy nước mắt chạy ra ngoài, hắn lại hoảng loạn đuổi theo, thiếu chút nữa xảy ra tai nạn xe cộ.

Một khắc kia, tôi ý thức được, Kiều Vũ, không hề thuộc về tôi.

2.

"Cô ta có gia cảnh tốt hơn em, nhưng đó là điểm khởi đầu do thế hệ trước cho, một khi thoát khỏi hào quang của gia tộc, cô ta làm sao có thể so được với em.”

“Nhìn thấy em rõ ràng gánh vác rất nhiều, nhưng vẫn cố gắng đối mặt với cuộc sống như vậy, anh mới biết được, cái gì gọi là tự lập tự cường.”

Suy nghĩ của tôi, bị một phen thổ lộ của Kiều Vũ kéo về.

Ánh mắt Tống Thanh Thanh kinh ngạc, lập tức lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

Kiều Vũ tránh ánh mắt của tôi, như là hạ quyết tâm nào đó, hắn kéo tay Tống Thanh Thanh, trực tiếp đi tới chính giữa sảnh yến hội.

Toàn bộ nơi này náo động.

Ba Kiều sửng sốt, sau đó tức giận che ngực mắng:

"Con phát điên cái gì hả, đây chính là tiệc tối kỷ niệm của con với Hựu Ninh đó!"

Ba Kiều mặc dù biết con trai mình làm chuyện hoang đường, nhưng cũng không muốn bởi vì chuyện này ảnh hưởng đến hôn ước.

Tuy rằng hắn còn đang tráng niên, nhưng nội bộ Kiều gia thân thích rất nhiều, nước rất sâu, quan hệ nội bộ hội đồng quản trị phức tạp.

Có thể kết hôn thành công với Lục gia, không khác gì trợ lực lớn nhất.

Ba mẹ tôi sắc mặt cũng xanh mét:

"Đây là thái độ của Kiều gia các người sao? Lại dám bắt nạt Hựu Ninh trước mặt chúng tôi?”

Nhưng Kiều Vũ mắt điếc tai ngơ.

Hắn nắm chặt tay Tống Thanh Thanh, trong mắt chỉ có cô ta:

"Thanh Thanh, em không phải không chịu tin tưởng chân tâm của anh sao? Nhưng anh muốn nói cho em biết, chỉ sau khi quen em anh mới biết thế nào là tình yêu đích thực.”

Tuy rằng đã biết Kiều Vũ thay lòng đổi dạ, nhưng nghe được những lời này, tôi vẫn ngây ngẩn cả người.

Chúng tôi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mười tám tuổi đính hôn, hắn đã từng vung tiền mua lấy sợi dây chuyền trên cổ tôi, hôn lên má tôi, cười nói:

"Hựu Ninh, qua vài năm nữa, em sẽ là vợ anh rồi."

Nhưng bây giờ, hắn ở trước mặt tôi, vì một người phụ nữ quen biết hơn ba tháng, vào ngày kỷ niệm đính hôn của chúng tôi, không tiếc đem tôi đày xuống bùn.

Còn nói bọn họ mới là tình yêu đích thực.

Người chung quanh xì xào bàn tán, nói Thái tử gia Bắc Kinh, vì một cô bé lọ lem ham phú quý, trước mặt mọi người hạ thấp thể diện vị hôn thê.

Mà Kiều Vũ sau khi nghe được, nở nụ cười.

"Các người đều nói Hựu Ninh thật lòng thích tôi, chúng tôi môn đăng hộ đối, Thanh Thanh là yêu tiền của tôi, nhưng mà --"

Ánh mắt hắn dừng ở trên cổ tôi:

“Sợi dây chuyền này, năm cô mười tám tuổi, được tôi mua ở Thụy Sĩ, giá trị hai mươi triệu.”

Lại rơi vào túi xách bên tay tôi:

" Chiếc túi da Hermes hiếm này là sinh nhật năm ngoái của cô, tôi mua tặng cô.”

"Du thuyền, kim cương, túi da, xe sang trọng, những thứ có thể cảm động Lục đại tiểu thư, có thứ nào không cần tiền?"

“Nhưng nếu tôi chỉ là một thằng nhóc nghèo không xu dính túi thì sao? Cô sẽ nhìn tôi nhiều hơn chứ?”

“Thứ cô thích, có phải hay không còn xen lẫn tài phú, gia thế của tôi, nhưng Thanh Thanh không giống cô, cô ấy thấy tôi nghèo rớt mồng tơi, nhưng vẫn đối với tôi tốt như vậy, chỉ có cô ấy là người duy nhất yêu tôi, không có xen lẫn cái khác!"

3.

Hắn nói năng rất có khí phách, sau đó còn nắm cằm Tống Thanh Thanh, hôn lên.

Tống Thanh Thanh cảm động đến nỗi trong mắt ngập nước mắt, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Bọn họ tựa như nam nữ chính trong phim tình yêu cẩu huyết không được mọi người chúc phúc, để cho khán giả chúng tôi, chứng kiến tình yêu vĩ đại của bọn họ.

Chỉ có trái tim tôi, từng chút từng chút lạnh xuống.

Móng tay của tôi đâm thật sâu vào lòng bàn tay, nhìn Kiều Vũ nói:

"Anh hiểu tôi mà, tôi không phải loại người nắm mãi không buông, anh muốn từ hôn, chúng ta có thể nói chuyện riêng, tại sao phải trước mặt mọi người, nhục nhã tôi như vậy?"

"Hay là nói, chỉ cần anh có thể thành công níu kéo cô ta lại, việc phải đem tôi làm đá kê chân, anh cũng không quan tâm?"

Trong mắt Kiều Vũ hiện lên một tia khó xử, nhưng vẫn không chịu xin lỗi tôi.

Tôi lại nhìn về phía Tống Thanh Thanh:

"Cô vừa rồi nói hận Kiều Vũ, muốn anh ta buông tha cô, vậy vì cái gì cô lại tới nơi này làm công để cho anh ta nhìn thấy, vì cái gì lại để cho anh ta hôn cô chứ?”

Tống Thanh Thanh sắc mặt thay đổi, nhưng vẫn lớn tiếng phản bác:

"Đó là chuyện của tôi và Kiều Vũ, không liên quan gì đến cô!"

Lồng ngực mẹ Kiều Vũ không ngừng phập phồng:

"Ngay từ đầu tôi tưởng Kiều Vũ chỉ là có chút sai lầm, nhưng cô hiện tại đã biết rõ nó đã có vị hôn thê, còn cùng nó ở cùng một chỗ, ba mẹ cô nuôi cô lớn, chính là để cho cô không biết liêm sỉ làm tiểu tam sao!"

Tống Thanh Thanh mắt ngấn lệ:

"Các người có thể nói tôi nghèo, nhưng các người không thể xúc phạm nhân phẩm của tôi..."

“Mẹ, con không cho phép mẹ nói Thanh Thanh như vậy!”

Kiều Vũ vì cô ta, thậm chí còn dám lớn tiếng với mẹ mình.

"Thanh Thanh không phải tiểu tam, hiện tại, ngay tại chỗ này trước mặt mọi người--"

“Con muốn từ hôn với Lục Hựu Ninh!”

Sau một phen hỗn loạn, cuối cùng tôi cũng lên tiếng.

“Con đồng ý từ hôn, chú dì, hai người không cần khuyên nữa.”

Tôi nhìn Kiều Vũ đang có vẻ mặt hoài nghi, cười nói:

"Chân ái là trên hết, tôi chúc hai người hạnh phúc.”

Không đợi hắn mở miệng, tôi lại tiếp một câu:

"Nhưng có một điểm tôi muốn sửa lại một chút, không nói đến trình độ gia thế của chúng ta, cho dù người bình thường yêu đương, tiết kiệm tiền cũng có thể tặng thứ gì đó thật tốt cho người yêu trong ngày sinh nhật. Những món quà gọi là đắt tiền của anh, chẳng qua cũng chỉ là đồ tôi dùng hằng ngày, anh cũng chưa từng tặng cho tôi đồ vật gì giá rẻ, làm sao có thể xác định, chỉ có tiền tài, mới có thể cảm động tôi đâu này?"

Tôi lại nói:

"Kiều Vũ, danh hiệu Thái tử gia ở Bắc Kinh không phải ai cũng có thể có được, chờ hai người chính thức ở bên nhau, anh làm sao dám cam đoan, anh sẽ không lấy tiền làm vui lòng cô ta, đến lúc đó, anh làm sao dám xác định, tình yêu của cô ta, có thể còn thuần túy như ban đầu sao?"

4.

Kiều Vũ ngây ngẩn cả người.

Tống Thanh Thanh có chút khẩn trương:

"Cô không cần châm ngòi ly gián!"

Ba mẹ Kiều liếc mắt nhìn nhau, trầm giọng nói:

"Con không phải nói cô ta chỉ thích con sao? Vậy thì trả lại hết tất cả những gì ta đã cho con đi! Ta ngược lại muốn nhìn xem nếu như con thật sự biến thành tên tiểu tử nghèo, cô ta có còn yêu con như vậy không!"

Vốn Kiều Vũ dường như đã bị lời nói của tôi lôi kéo, nhưng uy hiếp cắt đứt nguồn kinh tế vừa xuất hiện, hắn lại biến thành loại si tình vì yêu đối mà kháng toàn thế giới.

Hắn để lại một câu:

"Từ hôm nay trở đi, con sẽ từ bỏ tất cả, sẽ không dùng một đồng tiền nào trong nhà, con muốn cho tất cả mọi người nhìn xem, không dựa vào Kiều gia, con cũng có thể dựa vào chính mình mà làm!"

Nói xong kéo tay Tống Thanh Thanh, xoay người muốn đi.

Tôi gọi hắn lại.

Kiều Vũ cau mày quay đầu lại:

"Cô lại muốn thế nào nữa!”

Tôi nói:

"Chỗ này hơi xa, hai người đi tới trạm xe buýt phỏng chừng phải hơn mười km, hay là gọi xe đi.”

Tiệc tối tổ chức ở biệt thự vùng ngoại ô nhà tôi, các hộ gia đình ở đây, cũng không ai ngồi xe buýt.

Hai người ngây ngẩn cả người, Kiều Vũ trong tay còn cầm chìa khóa Maserati.

Tống Thanh Thanh đi theo cùng với người môi giới việc làm đến đây, nhưng bây giờ, những người đó sẽ không vì cô ta mà đắc tội với Lục gia.

Tôi cố ý nói:

"Anh vừa nói từ bỏ tất cả, nên sẽ không thể để tài xế lái xe đưa hai người về nhà đúng chứ?"

Kiều Vũ hừ lạnh một tiếng, ném mạnh chìa khóa xuống đất:

"Chúng ta tự mình bắt xe đi!”

Tất cả tiền của Kiều Vũ đều là ba mẹ cho, đương nhiên sẽ không thể dùng tiền đó bắt xe được nữa, Tống Thanh Thanh hạnh phúc gật đầu, sau đó mở phần mềm bắt xe.

Một giây sau, sắc mặt tối sầm.

-----------------------------------

Tên truyện: Thái tử gia Bắc Kinh giả nghèo

Tác giả: 尽阳

Edit by Smile

---------------------------------------

(Phần 2)

5.

Bất kể là tỏ rõ lập trường với Lục gia, hay là thực sự muốn Kiều Vũ chịu chút đau khổ.

Ba mẹ Kiều gia đã trực tiếp đóng băng thẻ của Kiều Vũ, thu hồi tất cả bất động sản và xe trên danh nghĩa của hắn.

Tôi đã nghe tin đồn về đêm đó từ những người khác.

Tống Thanh Thanh không nỡ bỏ ra mấy trăm tệ tiền bắt xe, nên hai người không biết xấu hổ bắt xe đến trạm xe buýt, run lẩy bẩy đợi nửa giờ mới được ngồi xe buýt về nhà.

Đêm đó Kiều Vũ đăng lên nhóm bạn bè, là hai bàn tay mười ngón nắm chặt.

“Ở bên em, ngồi xe buýt cũng lãng mạn.”

Kiều Vũ quyết tâm muốn chứng minh lựa chọn của mình là chính xác, thường xuyên đăng lên vòng bạn bè ảnh hắn cùng Tống Thanh Thanh ân ái hằng ngày.

Hắn giống như sinh viên đại học yêu đương trong khuôn viên trường, cùng Tống Thanh Thanh đi làm thêm, cùng nhau phát tờ rơi, cùng đi giả làm búp bê, còn tháo mũ trùm đầu xuống hôn môi.

“Thứ quý giá nhất trên thế giới này, không cần tiền cũng có thể mua được, có vài người, vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu.”

Còn muốn lén lút chọc giẫm tôi một cước.

Bạn thân cho rằng tôi bị từ hôn, thương tâm khổ sở, đề nghị dẫn tôi đi quán bar chơi.

" Bấm vào đây để xem mười người mẫu nam, tiểu nãi cẩu tiểu lang cẩu muốn cái gì cũng có, người có tiền thì vui vẻ, chính là cái gì cũng đều có thể dùng tiền mua!"

Chỉ là không biết cô ấy cố ý hay vô tình, lại chọn trúng quán bar Tống Thanh Thanh làm việc.

Lúc cô ta đưa rượu cho chúng tôi, hiển nhiên là rất bất ngờ, cả người mất tập trung khiến chiếc khay bị lật và rơi xuống đất, ly và rượu văng tung tóe khắp nơi.

Bạn thân nhìn thấy trên làn váy của mình dính vết rượu đỏ liền thét chói tai một tiếng:

"Cô làm việc như thế nào đấy, cô có biết bình rượu này bao nhiêu tiền hay không, chiếc váy này của tôi là được thiết kế thủ công, bán cả người cô đi cũng bồi thường không nổi!"

Quản lý nghe tin chạy tới, vội vàng không ngừng xin lỗi, kéo theo Tống Thanh Thanh bồi tội cho chúng tôi.

Nhưng cô ta cứng cổ vẻ mặt không phục:

"Lục Hựu Ninh, cô cố ý đúng không? Cô gài bẫy tôi, muốn thấy tôi khó xử đúng không? Tôi sẽ không bồi thường!”

“Cô xinh đẹp, cô có tiền thì thế nào, Kiều Vũ căn bản không yêu cô, cô thật đáng thương!”

Tôi nhìn Tống Thanh Thanh, cảm thấy có chút buồn cười.

Kiều Vũ thích một kẻ ngốc sống trong thế giới riêng của mình, tôi cũng không cần phải tự hạ thân phận, đối nghịch với loại kẻ ngốc này làm gì.

Nhưng mà cũng đúng, nào có người bình thường nào lại đem một người khác giới lai lịch không rõ nghèo rớt mồng tơi mang về nhà, còn vất vả cực khổ làm việc nuôi hắn.

Tôi nói:

"Quên đi, không cần cô bồi thường, ra ngoài đi.”

Tống Thanh Thanh còn muốn nói cái gì đó nhưng đã bị người phá cửa xông vào cản lại.

6.

Là Kiều Vũ.

Hắn nhìn chung quanh một vòng, cởi áo khoác trên người, quấn lên người Tống Thanh Thanh.

"May mắn anh đang lái xe gần đây, nếu không, chờ lúc anh nhận được điện thoại cầu cứu của em từ nhà chạy tới, không phải em đã bị bọn họ bắt nạt đến chết sao?"

Không ngờ rằng vừa rồi gọi quản lý, Tống Thanh Thanh đã liên lạc với Kiều Vũ.

Kiều Vũ vẻ mặt chán ghét nhìn tôi:

"Cô không phải rất kiêu ngạo sao? Không phải không hề muốn bám riết lấy tôi sao? Tại sao phải nhằm vào Thanh Thanh?”

Hắn vừa dứt lời, tôi trực tiếp hắt một ly rượu lên mặt hắn.

Tôi gằn từng chữ:

"Kiều Vũ, đầu óc anh hỏng rồi sao? Tôi cho dù thật sự muốn đối phó với ai, cũng sẽ không dùng thủ đoạn thấp kém như vậy, anh đừng có mà xúc phạm tôi!”

"Trong phòng bao có camera giám sát, vấn đề của ai vừa xem là hiểu ngay, tôi nói không cần bồi thường, và tôi yêu cầu cô ta xin lỗi vì sai sót trong công việc của chính mình, có vấn đề sao?"

Kiều Vũ lau mặt, thần sắc âm trầm:

"Thanh Thanh là người làm việc rất nghiêm túc và có trách nhiệm, như thế nào vừa gặp phải cô liền xuất hiện sai sót chứ, tôi nói cho cô biết, cho dù cô có cố tình thiết kế để cho Thanh Thanh thiếu nợ cô mấy chục vạn, mấy trăm vạn, tôi cũng sẽ không bao giờ quay lại ở cùng một chỗ với loại phụ nữ trước mặt một bộ sau lưng một bộ như cô!"

“Được.”

Tôi lạnh lùng ngắt lời hắn:

"Nếu tôi đã mang các mác ấy, tôi không làm chút gì cũng không được, phí giặt khô váy của Tiểu Nhã cộng thêm bình rượu hai vạn tám này, bồi thường cho tôi!"

Kiều Vũ lau mặt, châm chọc cười:

"Chút tiền nhỏ này, cũng đáng để mở miệng.”

Mấy vạn đối với thái tử gia Kiều Vũ mà nói, cùng mấy ngàn không có gì khác nhau.

Nhưng Tống Thanh Thanh cắn môi:

"Kiều Vũ, em hiện tại chỉ có ba ngàn tệ, còn phải trả nợ trả tiền thuê nhà..."

Tôi nhìn Kiều Vũ, cảm thấy trong thời gian ngắn như vậy, hắn hẳn là cũng không có khả năng dựa vào lái xe thuê mà để dành được ba vạn tệ.

Quả nhiên, Kiều Vũ cứng đờ ở nơi đó.

Ngược lại Tống Thanh Thanh lại nổi giận đùng đùng:

"Sao cô lại lật lọng chứ? Cô và A Vũ có tình cảm nhiều năm như vậy, sao lại cứ phải làm khó chúng tôi chứ?”

Tôi thiếu chút nữa bị chọc cười:

"Tình cảm? Chúng tôi còn có tình cảm gì nữa?”

Bạn thân lập tức khoanh tay ôm ngực bày ra bộ dáng tiểu thư nhà giàu chanh chua:

"Không thể nào không thể nào, thái tử gia Kiều thiếu của chúng ta, ngay cả chút tiền nhỏ này cũng không lấy ra được ư?”

Mấy người bồi chơi bên cạnh đều cười nhạo.

Có khách đi ngang qua cũng cười nhạo:

"Không có tiền còn học người khác giả bộ cái gì.”

Kiều Vũ chưa bao giờ thực sự bị cuộc đời đánh gục.

Đây hẳn là lần đầu tiên, hắn bị mọi người chế giễu chỉ vì một số tiền nhỏ mà trước kia hắn căn bản cũng không thèm để đến.

Tôi lạnh lùng nhìn Kiều Vũ gọi rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng đều không thu hoạch được gì, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Vẫn là Tống Thanh Thanh nhỏ giọng nói:

"A Vũ, có thể dùng chứng minh thư và điện thoại di động để vay tiền......”

Cuối cùng Kiều Vũ chuyển qua cho tôi ba vạn.

Hắn ôm Tống Thanh Thanh rời đi, trước khi đi còn nói với tôi:

"Điều đúng đắn nhất mà tôi từng làm trong đời là hủy bỏ hôn ước với cô và ở bên Thanh Thanh."

“Lục Hựu Ninh, con mẹ nó cô thật là làm tôi ghê tởm.”

7.

Ba mẹ Kiều gia hạ quyết tâm, muốn Kiều Vũ chịu đau khổ nhớ lâu.

Cho nên ngày đó, không ai dám cho Kiều Vũ vay tiền.

Ba vạn tiền nợ, làm cho tình huống kinh tế vốn không dư dả của hai người nay càng trở nên tồi tệ hơn

Kiều Vũ ban ngày đi giao đồ ăn bên ngoài, buổi tối làm thuê, mệt chết mệt sống, hai người lại là từ phòng đơn thuê chung, chuyển xuống tầng hầm ở.

Kiều Vũ bắt đầu gửi sơ yếu lý lịch khắp nơi tìm việc làm.

Dù sao hắn cũng được tiếp nhận giáo dục tinh anh từ nhỏ, không thể vẫn cứ ở lại tầng dưới chót, thông qua thể lực đổi lấy thù lao.

Mà Tống Thanh Thanh cũng tốt nghiệp đại học, nhưng bằng cấp của cô ta thấp, cũng không có kinh nghiệm thực tập gì, nhiều lần vấp phải trắc trở.

Ba mẹ Kiều gia lạnh lùng nhìn, không trợ giúp, cũng không ngăn cản.

Rất nhanh, Kiều Vũ dựa vào bằng cấp xuất sắc, thành công nhậm chức tại một công ty internet, sau khi chuyển chính thức lương một tháng được hai vạn trở lên.

Tống Thanh Thanh vào một công ty nhỏ.

Bạn thân tìm được tài khoản Douyin của Tống Thanh Thanh.

Hôm đó, cô ta đăng một video cặp đôi không lộ mặt.

Âm thanh Tống Thanh Thanh trầm xuống:

"Nếu không ở cùng một chỗ với em, anh sẽ vẫn là thái tử gia Bắc Kinh kia, sẽ không vì tiền mà rầu rĩ, A Vũ, anh có hối hận khi ở cùng một chỗ với em không?"

Kiều Vũ nói:

"Làm sao anh có thể hối hận được? Em là toàn bộ ý nghĩa sự nỗ lực của anh."

Mà tôi cũng không quá để ý hai người này, tôi đã vào công ty của gia đình để chuẩn bị tiếp quản sau này.

Lúc gặp lại Kiều Vũ, là trong một bữa tiệc liên hoan thương vụ.

Tôi là bên A, Kiều Vũ là bên B.

Lúc quản lý kính rượu tôi, Kiều Vũ ngăn lại:

"Cô ấy dị ứng cồn, không thể uống.”

Tôi cười:

"Phiền Kiều tiên sinh gọi tôi là Tiểu Lục tổng.”

Kiều Vũ nhíu mày:

"Em vẫn còn giận anh sao? Đừng gây sự vô cớ nữa.”

Tôi nhìn về phía quản lý:

"Có phải quý công ty không hài lòng với lần hợp tác này, sao một nhân viên lại có thể quấy rầy tôi trước mặt mọi người như vậy?"

Quản lý đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh:

"Sao có thể chứ, có thể hợp tác với Lục thị, là chúng tôi cầu còn không được.”

Quản lý không dám đắc tội tôi, cũng không dám đắc tội Kiều Vũ.

Lúc kết thúc, mọi người ai về nhà nấy, tài xế vừa lái Rolls - Royce đến trước mặt tôi, đột nhiên một chiếc xe điện chen vào.

Tống Thanh Thanh tháo mũ bảo hiểm xuống cao hứng bừng bừng nói với Kiều Vũ:

"A Vũ, em tới đón anh nè, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau đi đưa đồ ăn bên ngoài đi!”

Tấm chắn gió trên xe điện đều bị hỏng hết, có nhiều chỗ còn mang theo vết bẩn sẫm màu, cô ta xê dịch mông về phía trước, ý bảo Kiều Vũ ngồi lên.

8.

Kiều Vũ xấu hổ đến mức muốn chui vào trong xi măng.

Đồng nghiệp mới của Kiều Vũ không biết chi tiết, chỉ biết rằng hình tượng hắn thiết lập ở công ty, hình như là thái tử gia chiến tranh lạnh với gia đình, tùy thời có thể trở về kế thừa gia nghiệp.

Cho nên hiện tại nhìn thấy một màn như vậy, sắc mặt vô cùng vi diệu.

Hắn cắn răng, miễn cưỡng nói với Tống Thanh Thanh:

"Không phải nói không cần tới đón anh sao, anh có tiền đón xe trở về, hơn nữa anh hiện tại có tiền lương cao, buổi tối chúng ta có thể ở nhà, không cần phải vất vả như vậy..."

Tống Thanh Thanh vẻ mặt không đồng ý:

"A Vũ, sao anh có thể nghĩ như vậy, chúng ta cần phải góp tiền mua nhà kết hôn nữa mà, giá phòng Bắc Kinh đắt như vậy, chúng ta phải tăng thu giảm chi!"

Cô ta nói thật ra không sai, nhưng nó không thích hợp dùng cho Kiều Vũ loại siêu cấp phú nhị đại nằm dài tám đời cũng có hoa này.

Tôi nói:

"Hai người muốn đóng phim thần tượng thì tránh sang một bên, đừng cản xe tôi.”

Tống Thanh Thanh như là bây giờ mới chú ý tới tôi, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa chúng tôi, có chút ủy khuất:

"A Vũ, tại sao anh và cô ta lại ở cùng một chỗ? Anh chưa bao giờ nói chuyện với em như thế này, có phải anh ghét em không... ”

Kiều Vũ vừa nhìn thấy cô ta như vậy, tâm liền mềm nhũn.

Hắn hừ lạnh một tiếng:

"Cô ta chẳng qua là có được nguồn tài nguyên mà bậc cha chú dốc sức làm được, mới có thể cao cao tại thượng như vậy, không có Lục thị, cô ta tính là cái gì?"

Tôi cười: “Chắc tôi sẽ được đầu thai.”

Tôi ngồi vào ghế sau của Rolls Royce:

"Hơn nữa tôi cũng không phải kẻ ngốc, sẽ không tự tìm tội cho mình, ba mẹ tôi đã cung cấp cho tôi vốn liếng, tôi đây liền hưởng thụ, anh không phục à?"

Tống Thanh Thanh còn muốn tấn công tôi nhưng lại bị Kiều Vũ mạnh mẽ đè xuống.

Lúc chờ đèn đỏ, tôi nhìn thấy Kiều Vũ và Tống Thanh Thanh đang tranh chấp với nhau ở bên ven đường.

-------------------------------------

Tên truyện: Thái tử gia Bắc Kinh giả nghèo

Tác giả: 尽阳

Edit by Smile

---------------------------------------

(Phần 3)

9.

Kiều Vũ ngữ khí không vui nói:

"Anh đã nói bảo em họ của em nhanh chóng dọn ra ngoài, nó không tìm việc làm cả ngày ở lại nhà chúng ta có ý nghĩa gì chứ!"

Tống Thanh Thanh cắn môi:

"Nhưng nếu em mặc kệ nó, nó ngay cả cơm ăn cũng không có, nhà em chỉ có một đứa con gái là em, sau này còn phải trông cậy vào em họ chăm sóc ba mẹ em.”

Đèn đỏ kéo dài có hơn một trăm giây, nghe vài câu, tôi cũng đại khái hiểu được.

Hình ảnh Tống Thanh Thanh như một bông hoa nhỏ màu trắng tự lập, làm ba công việc một ngày để trả nợ đã khiến Kiều Vũ vô cùng cảm động.

Nhưng số tiền kia, căn bản không phải cô ta nợ, mà là vị em họ này ham ăn biếng làm thiếu nợ trên mạng.

Nghe nói chị họ bám được vào Thái tử gia Bắc Kinh, liền nhanh chóng đến nương tựa.

Cô ta không chỉ là tiểu bạch hoa thánh mẫu, mà còn là lớn lên trong tư tưởng trọng nam khinh nữ.

Một người đàn ông xa lạ đáng thương không quen biết, cũng đều có thể được cô ta nhặt về nhà nuôi.

Huống chi là em họ ruột của mình.

Nhưng đạo lý đó đặt ở trên người Kiều Vũ, hắn sẽ tràn đầy tán thưởng đối phương thiện lương kiên cường, còn đặt đặt ở trên người người khác, hắn liền không thoải mái.

Kiều Vũ xoa đuôi lông mày:

"Em chính là quá lương thiện, Thanh Thanh, anh hiện tại mới vừa chuyển chính thức, phải trả tiền thuê nhà, phải tích góp tiền mua nhà, còn phải trả tiền lúc trước em nợ, em đừng tăng gánh nặng thêm cho anh có được hay không?"

Tống Thanh Thanh nước mắt tràn ra hốc mắt:

"Anh bây giờ cảm thấy em là gánh nặng ư?"

Đèn xanh sáng lên, xe chậm rãi chạy về phía trước.

Tài xế cảm thán:

"Kiều thiếu gia vẫn là còn quá ngây thơ, chuyện trong nhà cô gái này, về sau cậu ấy phải chịu hết rồi.”

Tôi mặt không chút thay đổi nói:

"Tự chính bản thân anh ta chọn, vậy thì tự chịu thôi.”

Qua vài ngày, nhân viên nói với tôi, Kiều Vũ nghỉ việc.

Tôi hiểu Kiều Vũ, hắn ngậm thìa vàng lớn lên, vô cùng ham chơi, lúc ở nước ngoài, bài tập đều là tìm người viết hộ, mỗi ngày đua xe nhảy nhót mở party, vài năm qua kiến thức chuyên ngành gì cũng không học được.

Lúc ấy ba mẹ Kiều gia nghĩ hắn tuổi trẻ không hiểu chuyện, về sau trưởng thành sẽ từ từ dạy dỗ lại.

Cho dù thật sự không học vấn không nghề nghiệp cũng không sao, tài phú trong nhà hắn có tiêu cũng tiêu không hết.

Ai cũng không nghĩ tới hắn sẽ tự chuốc lấy cực khổ.

“Trình độ học vấn của anh ta đẹp như vậy, kết quả căn bản cái gì cũng không biết, nhưng mà điều đó không quan trọng, vốn dĩ ông chủ tuyển anh ta chính là bởi vì bối cảnh sau lưng của anh ta, nhưng em họ của bạn gái anh ta lại mượn tiền trả không được, Kiều Vũ cũng không chịu giúp, người em họ kia liền trộm máy tính của anh ta đi bán, làm rò rỉ thông tin công ty.”

10.

Kiều Vũ mang đến tổn thất nghiêm trọng cho công ty.

Ba mẹ Kiều khi nghe nói chuyện này vẫn tiếp tục nhẫn tâm, không chịu giúp đỡ.

Kiều Vũ đem tất cả tiền kiếm được lúc trước đều bồi thường cho công ty, công ty cũng không dám quá tàn nhẫn, nhắm mắt mà nhận.

Vị nhân viên này nói sinh động như thật.

"Cô bạn gái nhỏ Kiều thiếu gia kia cũng không đơn giản, ngày đó cô ta xông vào công ty chúng tôi, quỳ gối trước mặt lãnh đạo cầu xin người ta đừng trả thù."

“Cảnh sát bắt giữ em họ cô ta, cô ta lại nói đó là hương khói duy nhất trong nhà bọn họ, khóc đến nước mắt nước mũi tèm nhem, chậc chậc, cô không biết đâu, Kiều thiếu gia lúc đó mặt đều tái xanh rồi.”

Kiều Vũ trước kia là một người cao ngạo cỡ nào.

Bởi vì Tống Thanh Thanh, một lần lại một lần bị khó xử trước mặt mọi người.

Em họ Tống Thanh Thanh vẫn là phải vào cục cảnh sát.

Hai người cãi nhau một trận, nhưng vẫn không chia tay.

Bởi vì vết nhơ này, sau đó hắn đi tìm việc làm nhiều lần vấp phải trắc trở, chỉ có thể quay đầu lại một lần nữa đi làm các loại công việc giao hàng, lái xe.

Gặp lại Kiều Vũ, là một trong một bữa tiệc.

Trong lúc chúng tôi ăn uống linh đình, hắn mang theo túi thức ăn đi vào:

"Ai là khách hàng số cuối 9247?"

Nhìn thấy chúng tôi, hắn sửng sốt, trên mặt hiện lên khó xử, buông đồ ăn bên ngoài xoay người muốn đi.

Một người bạn cũ nhiệt tình chào đón và kéo hắn ngồi xuống:

"Tôi nói này Kiều đại thiếu gia, bộ cậu thật sự nghiện đóng vai à?"

Những người thông minh đó đều biết, Kiều gia không có khả năng thật sự đoạn tuyệt với đứa con trai này của mình, khi hắn nghèo túng, dù bọn họ không tài trợ tiền tài cho hắn, nhưng ăn bữa cơm cũng không thành vấn đề.

Còn có thể ở trước mặt hai vị trưởng bối của thái tử gia Bắc Kinh này lấy được chút hảo cảm.

Vì thế Kiều Vũ từ chối mấy lần, cuối cùng vẫn là ngồi xuống.

Hắn khẽ nhấp một ngụm rượu, trên mặt hiện lên sự thích ý đã lâu không có.

Hắn gầy đi rất nhiều, cũng trở nên đen sạm hơn.

Trước kia khi Kiều Vũ đánh cược giả nghèo, cho dù đến công trường chuyển gạch, đưa đồ ăn bên ngoài.

Nhưng sau khi ngụy trang kết thúc, hắn quay đầu có thể trở lại biệt thự mấy chục vạn một mét vuông của mình, nằm ở trong bồn tắm mát xa uống rượu vang đỏ hưởng thụ nhân sinh.

Mà hiện tại, sau khi hắn kết thúc một ngày mệt nhọc, chỉ có thể ở trong gió lạnh đạp xe điện về nhà, hoặc là khổ sở chờ chiếc xe buýt thường xuyên đến trễ kia, trở lại phòng đơn nhỏ mà bọn họ thuê chung.

Kiều Vũ hẳn là đã lâu không có loại cảm giác được vây quanh này.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, hắn mang theo hơi say, theo bản năng nói như hồi trước:

"Tôi mời.”

Nhân viên phục vụ tay nhanh mắt, còn ngọt ngào cười bổ đao:

"Xin chào, tiên sinh, tổng cộng hết hai mươi ba vạn sáu ngàn."

Kiều Vũ giật mình một cái, đầu óc liền thanh tỉnh.

Anh em vội hòa giải:

"Tôi thanh toán tôi thanh toán, hôm nay đã nói là tôi làm chủ mà.”

Kiều Vũ ngồi đó, có chút quẫn bách cúi đầu, làm bộ như không có việc gì, chờ người chuyển khoản.

Tôi nhịn không được, cười nhạo một tiếng.

Kiều Vũ đỏ mặt, mạnh miệng nói:

"Không cần, chút tiền ấy tôi vẫn có thể trả.”

Những người còn lại vội hùa theo:

"Đúng vậy đúng vậy, Kiều thiếu gia chúng ta không dựa vào nhà cũng có thể kiếm được nhiều tiền.”

Vốn dĩ sự việc cứ như vậy kết thúc, nhưng không lâu sau, Tống Thanh Thanh xông vào.

Cô ta không để ý những người khác ở đây, lớn tiếng chất vấn Kiều Vũ:

"Kiều Vũ, anh có phải điên rồi không! Một bữa cơm ăn hết hai mươi ba vạn?”

11.

Thì ra đó là thẻ tín dụng Kiều Vũ mới làm, và nó liên kết với số điện thoại di động của Tống Thanh Thanh.

Hắn bên này vừa trả tiền, bên kia Tống Thanh Thanh liền nhận được tin nhắn thông báo.

Cô ta trực tiếp tức điên rồi.

Hai mươi ba vạn, chẳng qua cũng chỉ là chi tiêu cả đêm trước đây của Kiều Vũ.

Bị Tống Thanh Thanh chỉ trích như vậy, Kiều Vũ đã không xuống đài được.

Hắn một bên nói "Chúng ta trở về nói sau", một bên lôi kéo cô ta đi ra ngoài.

Nhưng Tống Thanh Thanh thấy tôi cũng ở đây, càng tức giận:

"Kiều Vũ, anh có ý gì, anh ấy vậy mà lại ở cùng một chỗ với Lục Hựu Ninh?”

Cô không buông tha nói:

“Anh cho rằng anh vẫn là thái tử gia Bắc Kinh sao? Giả bộ giàu có cái gì, em ở chợ vì tiết kiệm tiền mua hành mà cùng mấy bác gái ở đó nài nỉ rách miệng, đem nước rửa mặt giữ lại xả toilet, anh thì quay đầu liền ăn một bữa cơm hai mươi ba vạn?"

Tấm vải che mặt bị xé xuống trước mặt nhiều người như vậy.

Trong hai mươi năm cuộc đời, Kiều Vũ chưa bao giờ xấu hổ như vậy.

Hắn siết chặt nắm đấm, thở hắt ra một hơi nói:

"Nếu anh thật sự ở bên Lục Hựu Ninh, thì sao có thể có chuyện như này chứ?"

“Anh tại sao phải vì một chút tiền như vậy mà khiến cho mình trải qua cuộc sống khổ cực, còn không phải vì em sao, Tống Thanh Thanh, em có lương tâm hay không hả?"

Nhưng Tống Thanh Thanh càng thêm cuồng loạn:

"Kiều Vũ, anh hối hận rồi đúng không, anh chê tôi nghèo không xứng với anh có phải hay không! Hối hận thì trở về làm thái tử gia của anh đi, đừng liên quan gì tới tôi nữa.”

Cô ta đứng đó vừa nói vừa khóc, cô ta cho rằng Kiều Vũ vẫn giống như trước kia ăn nói khép nép đến dỗ cô ta.

Nhưng cô ta nói đúng.

Qua nửa năm khổ cực, Kiều Vũ đã sớm không còn là thái tử gia Bắc Kinh trong đầu toàn tình yêu nữa.

Một bên là khối tài sản khổng lồ có thể có về trong tầm tay nếu tự biết thừa nhận sai lầm của mình, một bên là vợ chồng bần tiện với những chuyện lông gà vỏ tỏi.

Kiều Vũ vẫn là lựa chọn vế kia.

Hắn bình tĩnh nhìn Tống Thanh Thanh, sắc mặt xám xịt.

Như là hối hận, lại như là giải thoát:

"Được, chúng ta chia tay.”

Hắn đoạt lấy chìa khóa Mercedes trong tay một người bạn tốt khác, tiếng động cơ nổ vang lên, hắn lái xe nghênh ngang rời đi.

Mặc cho Tống Thanh Thanh ở phía sau khóc lóc đuổi theo như thế nào, cũng không có dừng lại.

12.

Vì tình yêu, sau khi đối kháng với mọi người nửa năm, Kiều Vũ trở về Kiều gia.

Người Kiều gia lại tìm tới cửa, trong lời ngoài lời, ám chỉ Kiều Vũ biết sai rồi, cũng trưởng thành rồi, mong có thể khôi phục hôn ước hai nhà.

Tôi không hề nghĩ ngợi một lời từ chối.

Là tổng tài lý trí ôn nhu môn đăng hộ đối không tốt, hay là mấy em trai cún nhỏ hoạt bát dễ thương không tốt hay sao mà muốn tôi quay đầu lại treo cổ ở trên gốc cây lệch cổ này?

Kiều Vũ cũng vào công ty mình, dưới sự hướng dẫn của ba mình mà bắt đầu quen thuộc công việc của công ty.

Hắn một lần nữa trở lại cuộc sống xa hoa trụy lạc trước kia, chỉ là còn không có hưởng thụ bao lâu, ba Kiều đột nhiên ra đi.

Sức khỏe của ông vốn không tốt, hàng năm kiểm tra sức khỏe định kỳ, bác sĩ gia đình đều nhắc nhở ông phải chú ý vấn đề tim mạch.

Tiệc tối kỷ niệm ngày đính hôn lần trước, bộ dáng ông ôm ngực xanh mét trông không đúng lắm.

Chỉ là lúc ấy tất cả mọi người cho rằng ông là quá tức giận nên mới vậy.

Mà sau khi Kiều Vũ về nhà không bao lâu, trong một lần họp hội đồng quản trị, ba Kiều đột nhiên đau tim.

Không cứu được.

Kiều thị loạn thành một nồi cháo, tin tức không che giấu, giá cổ phiếu giảm mạnh.

Mẹ Kiều đã quen làm phu nhân, hoang mang chỉ biết khóc, Kiều Vũ làm sao có thể gánh vác được.

Thành viên hội đồng quản trị và các thân thích khác, ai cũng muốn nhân cơ hội này mà được chia một chén canh.

Không biết là ai đã lên ý tưởng cho Kiều Vũ, bảo hắn tới tìm tôi.

Ngắn ngủi vài ngày, Kiều Vũ đã trông vô cùng mệt mỏi kiệt sức.

Hắn nói:

"Hựu Ninh, lúc trước là do anh quá ngu ngốc, anh đối xử với em như vậy, em hẳn là rất đau lòng đúng không?"

Tôi nở nụ cười:

"Không sao cả, tôi cho dù thương tâm cũng là ngồi ở trên Rolls Royce thương tâm, nằm ở trên bụng tiểu soái ca khóc, ngược lại là anh, nếu lần này gánh không nổi, sợ là sẽ không làm được Thái tử gia Bắc Kinh nữa."

Tôi lại bồi thêm một câu:

“Nhưng sáu tháng vừa qua hẳn là đã cho anh rất nhiều kinh nghiệm sống, nghĩ thoáng một chút, ít nhất vẫn còn có thể đi giao đồ ăn bên ngoài."

Sắc mặt Kiều Vũ khó coi, nhưng vẫn cố chịu đựng:

"Hựu Ninh, lúc trước đều là do anh không đúng, là anh nhìn lầm Tống Thanh Thanh, cô ta chỉ là một người bình thường, là phù đệ ma*, làm sao có thể so được với em, chúng ta một lần nữa đính hôn đi? Anh nhất định sẽ luôn đối tốt với em.”

*chỉ những cô gái bị tẩy não từ nhỏ, mục đích sống chỉ là để cống hiến cho em trai, sau lấy chồng thì bòn rút của nhà chồng cho em trai.

Tôi lạnh lùng nhìn hắn:

"Thật ngại quá, nếu anh muốn tôi giúp anh, thì ở chỗ thương nhân, gọi tôi là Tiểu Lục tổng, chúng ta nói chuyện đàng hoàng, nếu anh muốn đánh bài tình cảm..."

“Kiều Vũ, chúng ta lấy đâu ra tình cảm? Sao mặt anh lại dày như vậy?”

Kiều Vũ thống khổ nhắm mắt lại:

"Anh thật sự hối hận rồi, anh đã trải qua những ngày khổ cực, anh không thể chấp nhận được bộ dạng vì mấy đồng tiền lẻ mà cùng người khác tính toán chi li của mình suốt phần đời còn lại, anh cầu xin em, hãy giúp anh!”

------------------------------------

Tên truyện: Thái tử gia Bắc Kinh giả nghèo

Tác giả: 尽阳

Edit by Smile

---------------------------------------

(Phần 4)

13.

Tôi bật cười.

“Kiều Vũ, khi anh hai bàn tay trắng, anh mới có thể tìm được người thật lòng yêu anh, sao anh có thể bởi vì sợ mất đi tài phú, liền bỏ qua cơ hội tìm kiếm tình yêu đích thực chứ.”

“Để không cản trở việc anh tìm kiếm tình yêu đích thực của mình, anh yên tâm, Lục gia chúng tôi sẽ không nhằm vào Kiều thị, nhưng cũng sẽ không nhúng tay vào dù chỉ là một chút.”

"Suy cho cùng, điều đúng đắn nhất mà tôi từng làm trong đời chính là hủy bỏ hôn ước với anh, tôi chê anh ghê tởm, vậy làm sao tôi có thể quay đầu đây?"

Tôi đem lời Kiều Vũ mắng lúc ấy trả lại cho hắn.

Sau khi Lục gia tỏ rõ thái độ sẽ không nhúng tay vào.

Thân thích lòng mang bất chính, các vị thành viên hội đồng quản trị, cùng với đối thủ cạnh tranh của Kiều gia đã xảy ra hỗn chiến.

Mỗi người đều muốn cắn một miếng thịt trên người mẹ con Kiều gia.

Ba Kiều vốn lập di chúc để bảo vệ Kiều Vũ, nhưng bởi vì lúc trước hắn vì Tống Thanh Thanh đối nghịch với ba Kiều, nên trong cơn tức giận ông đã đem di chúc hủy bỏ.

Mà sau khi Kiều Vũ nhận sai về nhà, ba Kiều vốn còn muốn quan sát một đoạn thời gian, nhìn xem nước trong đầu đứa con ngốc này có thật sự đã được đổ sạch sẽ hay chưa, nên chưa có lập di chúc.

Nhưng tạo hóa trêu người.

Chờ đến khi Kiều Vũ biết được chuyện này từ luật sư, ruột đều hối hận đến xanh mét rồi.

Hắn vốn có thể sống cả đời vô ưu vô lo, một cuộc sống người thường khó có thể tưởng tượng.

Nhưng chính bản thân hắn đã từ bỏ tất cả những điều này vì cái gọi là tình yêu đích thực.

Sau đó, không có cách nào để quay trở lại.

Dưới sự đồng tâm hiệp lực của tất cả mọi người, Kiều thị hoàn toàn không có quan hệ gì với mẹ con Kiều Vũ nữa.

Nhưng mọi chuyện không tệ như Kiều Vũ nghĩ.

Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo*, chỉ cần không tiêu xài phung phí như trước, bọn họ cũng có thể so với trên không đủ, nhưng so với dưới thì có thừa*.

* Câu tục ngữ này thường được dùng để miêu tả những gia đình hoặc cá nhân từng giàu có, tài giỏi, dù gặp khó khăn nhưng vẫn kiên cường hơn những gia đình, người bình thường. Ví dụ, một gia đình từng giàu có, ngay cả khi phá sản, vẫn khá giả hơn một gia đình có điều kiện tài chính kém hơn.

*ý là tuy không giàu nhưng cũng không nghèo, cơm no áo ấm.

Nhưng hai người này, một người cũng không làm được.

Mẹ Kiều hàng năm chỉ vì bảo dưỡng mà mỗi năm tiêu tiền vào thẩm mỹ viện hàng trăm hàng chục triệu.

Kiều Vũ chịu khổ nửa năm, vừa mới trở lại cuộc sống xa hoa trụy lạc, tâm lý tiêu xài bồi thường còn chưa hoàn toàn thỏa mãn, liền hoàn toàn mất đi hết thảy, hắn làm sao tiếp nhận được.

Chỉ một năm ngắn ngủi, bọn họ đã chẳng còn gì để mất.

Kiều Vũ mượn tiền của mọi người xung quanh, nhưng cuối cùng không có ai thèm để ý đến hắn.

14.

Kiều Vũ không hề suy nghĩ gì mà chạy đến tầng dưới của Lục thị chặn tôi, muốn cầu hòa với tôi.

Sau đó hắn trực tiếp bị bảo vệ ném ra ngoài.

Buồn cười, bây giờ tôi là Lục tổng, không phải mèo chó gì cũng có thể nói chuyện với tôi.

Mà Tống Thanh Thanh sau khi tìm được Kiều Vũ, lại khóc lóc cầu xin hắn quay lại.

Nhưng cô ta vẫn là chưa hiểu rõ Kiều Vũ.

Kiều Vũ lúc trước có thể dứt khoát vì cô ta, cùng người trong nhà quyết liệt, chẳng qua là hắn biết, ba mẹ không có thật sự buông bỏ hắn.

Hắn có đường lui.

Nhưng hiện tại, hắn thật sự phải trải qua cuộc sống lông gà vỏ tỏi, vì mấy đồng tiền mà tính toán chi li.

Tống Thanh Thanh ở trên Douyin viết:

"Lần này, cuối cùng chúng ta cũng hoàn toàn bình đẳng, em sẽ thật tâm yêu anh, chúng ta cùng nhau điều hành cuộc sống gia đình nhỏ bé của chính mình.”

Cô ta thậm chí còn sử dụng bộ óc không thông minh của mình để kiếm thu nhập bằng cách mở một tài khoản đôi và trở thành một blogger dựa trên khuôn mặt đẹp trai của Kiều Vũ.

Mà Kiều Vũ đã dạy cho cô một bài học.

Sau khi tích lũy được một chút fan, Kiều Vũ nhanh chóng từ trong fan chọn ra một phú bà trẻ tuổi để ngoại tình.

Lần thứ hai biết được tình trạng của hai người bọn họ, là video Douyin mà bạn thân gửi tới.

Tiêu đề kể về vụ sập phòng của một người nổi tiếng đẹp trai trên Internet.

Tôi nhấn vào xem, là Tống Thanh Thanh và Kiều Vũ, ở bên đường cãi nhau.

Một chiếc xe thể thao đỗ bên đường, bên trong có một người phụ nữ khoảng ba mươi đang chờ.

Tống Thanh Thanh khóc lóc nói:

"Kiều Vũ, sao anh có thể đối xử với em như vậy, em mới là người thật sự yêu anh, anh phá sản em vẫn còn nguyện ý nuôi anh, vì anh mà trả giá toàn bộ, người phụ nữ này đối với anh chỉ là hư tình giả ý!"

Mà Kiều Vũ thì châm một điếu thuốc, hút một hơi, cười nhạo một tiếng:

“Tôi chẳng có gì mà cô ấy vẫn tiêu rất nhiều tiền cho tôi, điều này chứng tỏ cô ấy chỉ quan tâm đến tôi, sao có thể không phải là tình yêu đích thực?”

15.

Tống Thanh Thanh ngây ngẩn cả người.

Có lẽ là cảm thấy cảm thấy câu nói này có vẻ quen thuộc.

Tôi ở ngoài màn hình, chỉ cảm thấy trào phúng.

Có thể Kiều Vũ đã từng nghiêm túc nói câu này.

Nhưng bây giờ, rõ ràng là hắn đang bào chữa cho việc chê nghèo yêu giàu của mình.

Dù sao trong tài khoản của Tống Thanh Thanh, có thể nhìn ra, cô ta hầu hạ Kiều Vũ và mẹ Kiều Vũ như bảo mẫu.

Người phụ nữ ấn còi thúc giục, Kiều Vũ đang chuẩn bị lên xe, lại bị Tống Thanh Thanh gắt gao túm lấy.

Trong giọng nói của cô ta tràn đầy khẩn cầu:

"Đừng bỏ em, A Vũ, em đang mang thai...”

Mà Kiều Vũ không chút lưu tình hất cô ta ra:

"Vậy thì phá đi.”

Sau đó ngồi lên xe phú bà, nghênh ngang rời đi.

Tuy rằng sập phòng không có cách nào dựa vào nổi tiếng trên mạng nữa duy trì sống nữa, nhưng Kiều Vũ chỉ cần khuôn mặt này còn, sẽ có tiểu phú bà cam tâm tình nguyện vì hắn tiêu tiền.

Bạn thân khi gửi tin nhắn cũng thể hiện đầy cảm xúc bất bình:

"Thật sự là ông trời không có mắt!”

Tôi trấn an:

"Không sao đâu, xã hội này chính là như vậy, tam quan đi theo ngũ quan.”

Kiều Vũ đã hoàn toàn sa đọa.

Như tôi đã nói trước đây, tôi quá lười để đối phó với Tống Thanh Thanh không có đầu óc và bây giờ tôi càng không muốn hạ mình xuống để gây rắc rối cho Kiều Vũ.

Loại người như bọn họ, sẽ chỉ tự chuốc lấy sự hủy diệt cho chính mình mà thôi.

Lại qua nửa năm, tôi đối với công việc của công ty càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, cũng thông qua nghiệp vụ, quen biết bạn trai mới môn đăng hộ đối.

Hôm đó hẹn hò xong về đến nhà, thấy mẹ tôi vẻ mặt thổn thức, ngồi trên sô pha.

Tôi liếc nhìn dò hỏi, bà thở dài nói:

"Tiểu tử Kiều gia kia, lên tin tức xã hội rồi."

Tống Thanh Thanh là người có tính cách cho đi điển hình và cảm thấy hài lòng khi bị người khác hút máu.

Mà sau khi em họ vào tù, thái độ của ba mẹ đối với cô ta xuống dốc không phanh, hiện tại Kiều Vũ cũng không cần cô ta nữa.

Ban đầu cô ta muốn cố gắng sinh ra đứa trẻ và tiếp tục cống hiến cuộc đời mình cho đứa trẻ.

Nhưng khi mang thai tới tháng thứ tám, cô ta bị sảy thai.

16.

Tống Thanh Thanh hoàn toàn điên rồi.

Cô ta mang theo bào thai chết non đi tìm Kiều Vũ, Kiều Vũ vừa kinh hoảng vừa tức giận, không chút lưu tình mắng nhiếc cô ta.

Tống Thanh Thanh không nói gì, trực tiếp móc dao ra, rạch nát mặt Kiều Vũ.

Trước khi bị cảnh sát mang đi, Tống Thanh Thanh còn vừa khóc vừa cười:

"Mặt của anh đã khó coi rồi, những người phụ nữ kia khẳng định đều không còn thích anh nữa, chỉ có em, mặc kệ anh biến thành cái dạng gì, em đều yêu anh.”

“Kiều Vũ, anh quên rồi sao? Anh đã nói, em đối với anh mới là chân ái.”

Sau khi xem xong, tôi cũng thở dài.

Tất cả chung quy cũng đều là do Kiều Vũ, tự làm tự chịu.

……

Ba năm sau, tôi và bạn trai mới bước vào lễ đường hôn nhân.

Ngày kỷ niệm ngày cưới, anh tặng tôi một chiếc nhẫn kim cương còn lớn hơn trứng bồ câu.

Tôi cố ý trêu chọc anh:

"Ông xã, em rất cảm động, nhưng những thứ anh cảm động em đều cần rất nhiều tiền, anh không sợ tình yêu của em đối với anh không thuần túy sao?"

Anh cầm tay tôi đặt ở bên môi hôn một cái:

“Bản chất của con người là khao khát một cuộc sống tốt đẹp hơn và thích những thứ đắt tiền hơn. Khi anh yêu một người, tự nhiên sẽ muốn đem những thứ tốt nhất khắp cuộc đời này đều nâng đến trước mặt cô ấy, chiếm được sự thiên vị của cô ấy.”

"Về phần em nói thuần khiết hay không thuần túy"

Anh cũng biết về quá khứ của tôi và Kiều Vũ, đôi mắt phượng phía sau tròng kính hơi cong lên:

"Cái gì mới gọi là thuần túy đây? Giữa người với người hấp dẫn lẫn nhau, không phải là bởi vì trên người đối phương có một điểm sáng thu hút chúng ta sao? Anh chỉ là may mắn, tài phú gia thế của anh cho anh khởi điểm mà người thường khó có thể với tới, để cho anh có tài nguyên trưởng thành thành một người đủ ưu tú về mọi phương diện, hấp dẫn được em, bà xã thân yêu của anh, đối với câu trả lời của anh, em có hài lòng không?"

Tôi cười híp mắt tiến lại gần hôn anh một cái.

Trên đường trở về, tôi ngồi ở ghế lái phụ xe của chồng mà thấy chán muốn chết.

Một lát sau, tôi chợt thấy một người giao hàng vượt đèn đỏ và ngã xuống bên đường.

Người qua đường tốt bụng vây quanh, muốn lấy mũ bảo hiểm của hắn xuống kiểm tra tình trạng của hắn, kết quả nhịn không được kêu lên một tiếng.

Đơn giản bởi vì trên khuôn mặt kia tất cả đều là vết sẹo.

Là Kiều Vũ.

Hắn đau đớn kêu một tiếng, nghiến răng muốn đứng lên, miệng lẩm bẩm.

"Tôi sắp trễ giờ rồi."

Hắn khập khiễng muốn nâng xe dậy, quần áo nhân viên giao hàng màu vàng trên người tất cả đều là vết bẩn trên mặt đất.

Vừa ngước mắt lên, tầm mắt liền đối diện với tôi.

Hắn mấp máy môi, trên khuôn mặt tràn đầy phong sương, mơ hồ còn có thể nhìn thấy vài phần bóng dáng năm đó.

Sau đó hắn không nói gì, cuống quít lên xe điện, rời đi như chạy trốn.

“Làm sao vậy Hựu Ninh?”

Giọng nói của chồng tôi kéo suy nghĩ của tôi trở lại.

Tôi lắc đầu:

"Không có việc gì.”

Kiều Vũ rơi vào tình cảnh như hôm nay, tất cả đều là do hắn gieo gió gặt bão.

Tôi không bỏ đá xuống giếng, cũng sẽ không tùy tiện phát ra lòng trắc ẩn.

Đủ loại quá khứ, đều tan thành mây khói.

--------------------------------------

(Hoàn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #tr