14. Nạn nhân hoàn hảo
Nguồn: Dưới mái hiên an
https://www.facebook.com/share/p/2hnjHZ15bEXDuvir/?mibextid=oFDknk
_____
NẠN NHÂN HOÀN HẢO
Tác giả: 星星海里捞月亮
Edit: Mỏng
Thể loại: Hiện đại, trả thù, ác giả ác báo.
+++
Khi ra ngoài mua đồ, tôi đóng tất cả các cửa sổ trong nhà lại.
Tôi nở nụ cười: "Ông xã ơi, bếp ga trong nhà chúng ta cũ rồi nên dễ bị tắt, anh nhớ trông nồi nhé.”
Chồng tôi trợn mắt, tiếp tục nằm trên giường nghịch điện thoại di động, không biết đang tán gẫu với ai mà cười rạng rỡ.
Tôi đóng cửa, thầm nói trong lòng: Ông xã, vĩnh biệt.
+++
1.
Hôm nay là cuối tuần, trời mưa to gió lớn.
Tôi đã dậy từ sớm, dọn dẹp nhà cửa, lặng lẽ mang hộp thuốc lá chồng hút chưa hết ra phòng khách, đặt ngay ngắn tại vị trí anh thường ngồi. Ở đó cũng để sẵn bật lửa.
Sau đó tôi lấy sườn trong tủ lạnh ra, rửa sạch, chần sơ qua rồi cho vào nồi nấu, sau khi nước sôi thì vặn lửa nhỏ lại để hầm từ từ.
Nhà tôi là khu dân cư cũ đã hơn 20 năm, rộng tầm 60 mét vuông, căn hộ hai phòng ngủ sắp bị phá bỏ di dời. Vì điều kiện ở đây quá kém nên rất nhiều người đã dọn đi, lầu chúng tôi chỉ còn một hộ gia đình chúng tôi.
Khu nhà này không có trang bị khí đốt tự nhiên, vẫn là loại bình ga cũ xưa. Nhà bếp của khu nhà kiểu cũ này được xây dựng giống nhau, ở trên ban công phòng khách.
Gió lớn làm tắt lửa, mùi ga xộc thẳng vào mũi.
Tôi bật bếp lại lần nữa. Lửa vừa cháy lên lại bị gió thổi tắt. Tôi liếc nhìn qua, đóng cửa sổ lại.
“Ông xã ơi, trong nhà không có khoai từ, em đi chợ mua, trong nồi đang hầm sườn, lát nữa anh dậy thì trông chừng nhé.”
Chồng tôi thích ăn sườn heo hầm khoai từ. Nhưng tôi không thích. Mỗi lần cắt khoai từ tay tôi đều bị dị ứng nổi mẩn đỏ ửng.
Anh trừng mắt nhìn tôi, giọng đặc nghẹt âm mũi, “Tôi đã bị cảm cô còn bắt tôi làm việc nhà, có phải cô muốn vắt kiệt sức tôi đến chết không?”
Tôi vội vàng giải thích, “Dĩ nhiên không phải, chỉ là bếp ga trong nhà mình cũ rồi, rất dễ tắt, em sợ nguy hiểm thôi.”
Anh mất kiên nhẫn, “Đi nhanh rồi về, tôi ăn xong chiều còn có việc.”
Là đi cùng cô ta và đứa con đó.
Anh tìm trên đầu giường, không thấy thứ mình muốn, chỉ còn bật lửa. “Mua cho tôi gói thuốc lá, Hoàng Hạc Lâu, loại 20.”
“Dạ, nhưng em sợ không nhớ tên, anh nhắn tên qua cho em đi.”
Anh lườm tôi, mắng nhỏ: Vô dụng.
Sau đó điện thoại tôi nhận được tin anh nhắn tới, 20 Hoàng Hạc Lâu, hai gói, đến lão Trịnh mua.
Tôi cong môi cười: “Bên ngoài trời mưa, gió lớn nên em đóng cửa sổ lại cho anh.”
Tôi đóng cửa sổ trong nhà lại, cửa phòng ngủ không đóng.
Tôi ra cửa, cầm ô đứng ở cổng, có thể nhìn thấy toàn bộ phòng ngủ. Anh ta đang nghịch điện thoại trong ổ chăn, không biết đang nói chuyện với ai mà cười tươi rói, khác biệt hoàn toàn với vẻ mặt vừa trò chuyện cùng tôi, tựa như một người hoàn toàn khác.
Tôi nói thầm trong lòng: Ông xã, vĩnh biệt.
2.
Tôi cầm ô, đi bộ mười phút đến chợ rau, mua khoai từ. Tôi thường xuyên mua ở đây, ông chủ cũng hay nói chuyện nên chúng tôi tán gẫu vài câu.
Ông chủ nói hôm nay trời mưa dầm đề, chả bán buôn được bao nhiêu, hỏi tôi sao mưa to thế này còn ra ngoài mua khoai.
Tôi nói chồng tôi thích ăn, khó khăn lắm anh mới được nghỉ ngơi nên hầm sườn heo khoai từ cho anh.
Ông chủ trêu, nói tôi đối xử với chồng tốt quá, anh ấy thật có phúc.
Tôi lộ vẻ ngượng ngùng.
Mua khoai từ xong, tôi nhìn đồng hồ, mới 15 phút, đi về mất 10 phút.
Khu nhà chúng tôi ở gần cửa đông, ít người qua lại, cửa chính ở cửa nam, muốn mua thuốc lá phải đến cửa nam.
Từ chợ bán thức ăn đến cửa nam cần đi con đường khác. Con đường đó không có camera giám sát, ngày mưa càng vắng người qua lại.
Con đường này theo năm tháng đã đầy những ổ gà gồ ghề, đang được rào lại sửa chữa. Trên vỉa hè có cái cống đã mở nắp. Con đường bị đập phá nham nhở, muốn qua được con đường này phải đi ngang qua miệng cống đó.
Vì tránh nhân chứng bất ngờ, tôi cầm ô, cúi đầu, một chân dẫm lên hòn đá, trọng tâm không ổn định, tôi ngã thật mạnh xuống cống.
Độ cao vài mét không làm tôi bị thương nặng, chỉ bị trầy xước. Đây là điều tôi không lường trước, dù sao thì tôi cũng không từng thử nghiệm.
Nhưng cũng may, chân phải tôi dường như mất cảm giác, tôi nhìn xuống, nó sưng tấy lên rất to. Tôi nghĩ, có lẽ là gãy xương.
Thật may mắn.
Cuối cùng cũng có một chấn thương có thể lấy ra nói.
Cống này không có nước, chỉ có đồ linh tinh bốc mùi hôi thối. Vì thế tôi định thần lại, đập đầu xuống mặt đất bẩn thỉu. Trên mặt đất có những vật cứng không rõ, tôi không mất nhiều sức đã khiến đầu mình có vết thương nứt toác, chảy máu.
Tôi nhìn di động, 10h50.
Sau đó, tôi ném di động qua một bên, vứt khoai từ trong tay vương vãi ra đất.
Tôi duy trì tư thế khi ngã xuống, đầu chạm đất, nhắm mắt lại như bất tỉnh.
Mặt đất tanh tưởi xộc vào mũi tôi, làm tôi kinh tởm buồn nôn.
Kinh tởm như khi tôi đối mặt với chồng mình.
Tim tôi đập thình thịch, cống thoát nước rất tối, nguồn sáng duy nhất là miệng giếng kia.
Nhưng lúc này, miệng cống đã bị chiếc ô của tôi chắn mất ánh sáng.
Không sai, tôi cố ý cầm chiếc ô to hai người để đẩm bảo ô sẽ bị mắc vào miệng cống.
Bởi vì, ô này là đạo cụ cứu mạng tôi.
Tôi cầu mong không bị người khác phát hiện ra tôi lọt vào cống thoát nước này sớm.
Một phút một giây trôi qua lâu như thế.
Tựa như qua một thế kỷ, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng còi xe cứu hỏa.
Lòng tôi chấn động, lẽ nào…
Thành công?
Giờ phút này, tôi hận không thể trực tiếp đi lên, tận mắt nhìn xem chồng tôi có chết thật hay không.
Nhưng tôi biết, tôi không thể.
Tôi cần kiên nhẫn, “bất tỉnh” ở đây, chờ được cứu.
3.
Không bao lâu, điện thoại tôi truyền đến tiếng rung ì ì, tôi mặc kệ, điện thoại vang rồi ngừng.
Điện thoại tôi được đặt chế độ rung.
Ngay sau đó, di động lại rung lên.
Cách màn hình tôi vẫn có thể cảm nhận dáng vẻ tức muốn hộc máu của đối phương.
Nhưng mà không liên quan đến tôi.
Dù sao thì hiện giờ tôi còn bất tỉnh.
Người bất tỉnh sao có thể nhận điện thoại.
Lại qua không biết bao lâu, tôi nghe có tiếng người nói chuyện, sau đó có người hô to.
“Có người rơi xuống cống!”
Tôi “được cứu”.
Người tốt bụng đó gọi 119 và 120, tôi được khiêng lên cáng trong trạng thái lơ mơ, lên xe cấp cứu vào bệnh viện.
Chân tôi bị bó bột, trên đầu quấn băng gạc, mu bàn tay trái cắm kim truyền dịch.
Cô y tá đưa di động cho tôi, nhìn tôi có vẻ thông cảm.
“Trước đó cô hôn mê, di động reo liên tục, cả trăm cuộc gọi nhỡ nên chúng tôi nghe máy. Nghe nói đó là mẹ chồng cô, tôi đã báo với bà ấy tình hình của cô, có lẽ sẽ đến nhanh thôi.”
Tôi cảm kích: “Cảm ơn cô. Xin hỏi cái này bao lâu thì xong ạ? Chồng tôi còn đợi tôi mang khoai từ về nhà hầm sườn heo.”
Ánh mắt y tá nhìn tôi càng thêm thương hại, “Còn khoảng một tiếng nữa. Cô gãy xương đùi, chấn động não, nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng nghĩ đến việc canh sườn nữa.”
Tôi biết vì sao cô ấy có vẻ mặt như vậy, hẳn là vì nghe điện thoại thì đã bị mẹ chồng tôi ập xuống một trận chửi rủa. Thậm chí còn nói về chuyện chồng tôi, nhưng y tá vì thương tích của tôi nên không đành lòng nói ra.
Tôi cũng rất muốn biết, chuyện gì đã xảy ra. Dù sao thì tôi cũng đã tốn bao công sức, nỗ lực để biến mình thành thế này. Nếu không thành công, tôi sẽ chửi ông trời.
Rất nhanh, tôi đã biết được đáp án mà tôi canh cánh trong lòng.
Bất chấp sự ngăn cản của y tá, mẹ chồng tôi xông vào, tát tôi hai cái vang dội.
Mặt tôi lập tức sưng vù lên, khóe miệng rỉ máu, đầu óc choáng váng, vết thương trên trán cũng tứa máu.
Mụ già này xuống tay vẫn tàn nhẫn vậy!
Tôi bị đánh đến choáng người, gọi “Mẹ” rồi tủi thân rơi nước mắt.
Một bà mẹ chồng độc ác hung hãn, một người con dâu vâng vâng dạ dạ nhận hết ức hiếp tức khắc hiện ra trước mặt những bệnh nhân chung phòng và y tá.
Bà ta bị người ta ngăn lại, không thể đánh tôi được nữa nên chửi ầm lên.
“Mày là đồ sao chổi, đồ thối tha không biết xấu hổ! Mày hại chết con trai tao! Tao muốn giết mày! Đều do mày hại chết! Tao muốn giết chết mày, chôn mày cùng với con trai tao!”
Tôi sững sờ, hỏi: “Mẹ, mẹ nói gì vậy? Ai chết? Mẹ nói A Siêu làm sao?”
Hà Siêu là tên chồng tôi.
Mẹ chồng tôi ngồi phịch xuống đất, khóc to, miệng vẫn không ngừng chửi rủa tôi.
“Ông xã…” Tôi rút cây kim trên mu bàn tay, định đứng lên nhưng chân bị bó bột nên lại ngã xuống trước mặt mẹ chồng tôi.
Tôi khóc lóc cầu xin bà, “Mẹ, mẹ nói con biết, rốt cuộc là A Siêu làm sao?”
Mẹ chồng tôi lại tiếp tục tát, đấm tôi.
Tôi mặc kệ, bất chấp y tá ngăn cản, cầm di động, nhảy một chân ra ngoài. Đây là khoa chỉnh hình, trước cửa có một cây nạng, tôi nói thầm xin lỗi, sau đó cắp cái nạng, khập khiễng chạy ra ngoài bệnh viện.
Chạy.
Tôi vừa loạng choạng chạy vừa khóc, mẹ chồng tôi cũng theo sau.
Trong mắt người khác, tôi gặp phải chuyện lớn, vội vàng đến mức bất chấp mạng sống.
Chỉ có tôi biết, tôi sốt ruột đi xem thành quả của mình.
Không tận mắt chứng kiến, tôi không an tâm.
4.
Khu nhà đã đông nghẹt người dân hiếu kỳ. Cảnh sát rào chắn quanh tòa nhà chúng tôi.
Lửa do vụ nổ đã được dập tắt, xe cứu hỏa đã đi.
Những người có mặt ở hiện trường là cảnh sát, điều tra nguyên nhân vụ nổ và nguyên nhân tử vong của người chết để xác định đây là tai nạn hay là do con người tạo ra.
Nhìn từ bên ngoài, căn nhà bị cháy không nghiêm trọng, có vài dấu bị lửa cháy, may mà hàng xóm không có ai sống.
Đây là lý do tôi dám sử dụng kế hoạch này.
Hà Siêu đáng chết nhưng tôi không thể liên lụy người vô tội.
Cảnh sát đuổi tôi đi, tôi hét to, đó là nhà tôi, xảy ra chuyện gì?
“Chồng tôi còn ở bên trong, xin các anh cho tôi vào đi! Làm ơn cho tôi vào đi!”
Tôi hét khàn cả giọng, ngồi rũ dưới đất, tuyệt vọng gào khóc.
Mặt đất vẫn còn đọng nước mưa, nước bẩn thấm ướt quần tôi, thấm lên cái chân bị bó bột của tôi. Trên mặt tôi còn in rõ dấu năm ngón tay sưng đỏ, băng gạc trên đầu thấm máu.
Kết hợp với tiếng gào khóc khản đặc của tôi, ai nhìn cũng phải thở dài.
Bi kịch nhân gian.
Mặc dù mưa không còn nặng hạt như ngày ả kia đến đòi tiền sinh hoạt nhưng vẫn dày đặc, liên tục táp vào mặt tôi. Mưa và nước mắt không còn phân biệt được.
Đáng thương cho tôi, ba mươi mấy tuổi đã mất chồng, trở thành quả phụ đáng thương.
Chồng còn chết thảm như vậy.
Khốn khổ nhất chính là tôi không có con, sau cú sốc này, cuộc sống tương lai của tôi sẽ ra sao.
Đây là lúc tôi đang gào khóc thảm thiết thì những người khác ríu rít bàn luận.
Tôi là gà mái không biết đẻ trứng, được mẹ chồng ban tặng, cả khu này ai cũng biết.
Tôi còn là người nhẫn nhục chịu đựng, cần mẫn, hiếu thảo.
Cả khu cũng biết điều này.
Rất nhanh, tôi và mẹ chồng đều bị đưa đến Cục cảnh sát.
Không phải đồn cảnh sát.
Đây là loại Cục cảnh sát mà có bác sĩ pháp y, có thể điều tra các vụ án lớn.
Ánh mắt của cảnh sát nhìn tôi dò xét khiến tôi khó chịu.
5.
Cảnh sát đưa tôi vào một căn phòng có một cái bàn, ba cái ghế.
Hai cảnh sát, một hỏi, một ghi chép.
“Cô Lâm, đừng căng thẳng, chúng tôi chỉ tiến hành điều tra theo thông lệ, cô cứ trả lời đúng sự thật là được.”
Tôi cúi đầu, chìm đắm trong nỗi đau buồn của mình.
Cảnh sát hỏi, tại sao cửa sổ trong nhà đều đóng kín. Cửa sổ đóng kín dẫn đến nồng độ khí ga trong phòng quá cao không thoát ra ngoài, Hà Siêu bị nhiễm khí ga, sau đó lại gặp lửa dẫn đến vụ nổ.
Tôi ngạc nhiên: “Đóng cửa sổ? Tôi không đóng cửa sổ! Chắc là do chồng tôi rồi. Hôm nay trời mưa, anh ấy bị cảm, lúc tôi đi còn nghe anh ấy càu nhàu là gió làm anh ấy đau đầu.”
Nhắc đến chồng, mắt tôi lại đỏ hoe.
Cảnh sát: “Cô hầm sườn trong nồi, mở lửa, tại sao lại ra ngoài?”
Tôi sụt sịt: “Hôm nay vất vả lắm chồng tôi mới được nghỉ ngơi, có thể ở nhà ăn bữa cơm. Anh ăn cơm rồi chiều còn có việc ra ngoài, anh ấy thích canh sườn khoai từ nhất. Tủ lạnh còn sườn nên sáng sớm tôi đã dậy hầm sườn, nhưng trong nhà không có khoai từ nên chồng tôi bảo ra chợ mua, anh ấy ở nhà trông chừng thay.”
Còn về việc tại sao một người đàn ông lại muốn vợ mình giữa trời mưa to gió lớn đi bộ ra ngoài mua khoai từ thì chắc hẳn cảnh sát đã điều tra tính cách của Hà Siêu và mẹ chồng tôi.
Cảnh sát: “Lúc cô đi, Hà Siêu đã thức?”
Tôi gật đầu: “Dạ phải, chúng tôi đều dậy sớm. Chồng tôi bị nghẹt mũi nên dậy uống thuốc.”
Cảnh sát: “Anh ấy nghẹt mũi, không thở được?”
Tôi: “Dạ phải, cảm sổ mũi.”
Anh ta uống thuốc, có thể sẽ ngủ gật. Mũi nghẹt nên không nghe mùi ga.
Cảnh sát: “Lúc cô đi là mấy giờ?”
Người bình thường sẽ không nhớ những việc không đáng kể. Tôi lắc đầu, “Không để ý.”
Cảnh sát dùng giọng nhẹ nhàng nhất hỏi han, như thể đây là câu hỏi không hề quan trọng. “Cô mua khoai từ xong, khi về sao lại đi đường khác?”
Tự dưng tôi đi một con đường khác là điều không bình thường. Nếu tôi không đi con đường kia, tôi sẽ không gặp chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ về đến nhà đúng giờ.
Nếu tôi ở nhà, khi ga bị xì thì tôi sẽ phát hiện, kịp thời mở cửa sổ, sẽ không gây nổ, chồng tôi cũng không chết.
Tôi: “Tôi đi mua thuốc lá.”
Cảnh sát: “Mua thuốc lá?”
Tôi: “Dạ phải, lúc tôi ra ngoài, chồng tôi bảo mua cho anh ấy hai bao thuốc lá, chỗ bán thuốc đi bằng đường đó sẽ gần hơn.”
Nếu không từ nhà tôi đến cửa chợ bên kia phải vòng một vòng lớn.
“Phải rồi, tôi không nhớ tên thuốc lá nên chồng tôi có nhắn tin.”
Tôi mở wechat ra, tin nhắn Hà Siêu đập vào mắt: 20 Hoàng Hạc Lâu, hai gói, đến lão Trịnh mua.
Lão Trịnh là chủ cửa hàng tiện lợi đó, chồng tôi thường xuyên mua thuốc lá ở đó, rất quen thuộc. Chồng tôi thường nói, thuốc lá của lão Trịnh chính tông hơn.
Viên cảnh sát gật đầu, ghi lại thời gian trên wechat.
Tôi đoán, tiếp theo họ sẽ căn cứ vào thời gian tôi ra cửa, thực nghiệm lại thời gian tôi đi bộ đến chợ, tìm ông chủ bán khoai từ, rồi lại điều tra camera ven đường, hoặc nhân chứng.
Vì không xác định đây là án mạng nên việc điều tra không quá nghiêm ngặt, chỉ làm theo thông lệ.
“Cảm ơn sự phối hợp của cô Lâm, nếu có vấn đề gì, chúng tôi sẽ liên hệ lại với cô.”
Từ căn phòng nhỏ đó đi ra, gặp mẹ chồng. Bà không kiểm soát được cảm xúc, xông lên đánh tôi, tôi chống nạng đứng không vững, lại ngã xuống đất.
“Lâm Uyển, mày là đồ sao chổi, mày hại chết con trai tao, cố ý trả thù! Mày là tội phạm giết người, tao muốn đánh chết mày!”
Tôi đau khổ òa khóc: “Xin lỗi… đều do con hại A Siêu... con không nên đi ra ngoài.”
Bà mẹ chồng thét chói tai: “Mấy người nghe chưa? Chính miệng nó thừa nhận! Chính nó hại chết con trai tôi, mấy người còn làm gì không mau bắt nó lại! Nó là hung thủ giết người!”
Bà ta trước sau như một, vênh mặt hất hàm sai khiến mà hoàn toàn quên mất đây không phải vương quốc của bà ta, đây là Cục cảnh sát.
Cảnh sát nhạy bén nắm bắt một câu trong lời bà ta: Cố ý trả thù.
Khi hỏi chi tiết, bà ta ấp úng không nói nên lời, chỉ một hai kêu cảnh sát bắt tôi lại. Dĩ nhiên cảnh sát không thể bắt bừa người, bà ta mắng cảnh sát là bị con hồ ly tinh tôi đây dụ dỗ, bị tôi hối lộ, bà ta muốn kiện chúng tôi vân vân…
Trò hề này bà ta không tạo được tí bọt sóng nào.
Tôi biết, giai đoạn một tôi đã qua.
Tiếp theo, cảnh sát sẽ tập trung vào “cố ý trả thù” để điều tra mối quan hệ giữa tôi và Hà Siêu, mối quan hệ xã hội của chúng tôi.
Điều tra đi.
Tôi còn sợ họ không điều tra kia.
Mưa rền gió dữ sắp diễn ra.
6.
Tôi về nhà mẹ chồng sống nhưng bị đuổi ra ngoài. Căn hộ đó là nhà tân hôn của tôi với Hà Siêu, một căn hộ ba phòng ngủ.
Tiền đặt cọc là do tôi với bố mẹ tôi đưa.
Tôi tìm một khách sạn nhỏ cũ nát ở tạm.
Công ty bảo hiểm nhanh chóng liên lạc với tôi, nói tôi chuẩn bị tài liệu xử lý việc chi trả bảo hiểm cho cái chết Hà Siêu.
Tôi đắm chìm trong nỗi bi thương, bỏ mặc nó. Một người phụ nữ vừa mất đi người chồng yêu quý, ngoài đau khổ thì không còn hứng thú với bất cứ điều gì.
Tôi biết, có rất nhiều người sốt ruột thay tôi.
Công ty bảo hiểm không thần thông quảng đại đến mức người mua bảo hiểm chết thì họ lại biết ngay như thế, lại còn thúc giục người nhà giải quyết thủ tục chi trả.
Thực tế quá trình phải được người nhà của người mua bảo hiểm, hoặc người thụ hưởng, người mua bảo hiểm báo lên.
Tôi không có báo với công ty bảo hiểm.
Lòng tôi đau khổ, không thể nghĩ đến việc chi trả bảo hiểm của người chồng mình. Hẳn là ả nhân tình kia khuyến khích mẹ chồng đòi tiền bảo hiểm, kết quả lại được biết chỉ có tôi mới có thể nhận.
Vì thế công ty bảo hiểm điện thoại cho tôi.
Họ dự định sau khi tôi lãnh tiền bảo hiểm thì sẽ như trước kia, mắng tôi một trận, nói vài lời hay ho là tôi có thể ngoan ngoãn nộp tiền bảo hiểm ra.
Bảo hiểm của Hà Siêu là bảo hiểm tai nạn và bảo hiểm nhân thọ có thời hạn. Không giống như bảo hiểm bệnh hiểm nghèo, hai loại bảo hiểm này có phạm vi bảo hiểm cao, phí bảo hiểm tương đối thấp, chênh lệch rất lớn.
Tất nhiên anh ta không bỏ tiền mua bảo hiểm, người thụ hưởng điền tên tôi.
Ngay từ đầu, hai khoản bảo hiểm này là dùng cuộc sống của tôi đánh đổi, đổi lấy một nhà ba người họ, cộng thêm mẹ chồng tôi, nửa đời sau giàu có phú quý.
Khoảnh khắc tôi đặt bút ký hợp đồng bảo hiểm đó, tôi hạ quyết tâm giết Hà Siêu.
7.
7 năm trước tôi và Hà Siêu là đồng nghiệp cùng công ty. Anh ta ngoại hình nổi bật, tốt bụng với mọi người, đồng nghiệp đều đánh giá cao anh ta.
Nhưng trong thế giới trọng vật chất này, anh ta có khuyết điểm chết người: quê quán nông thôn, trong nhà có mẹ góa bụa, một nghèo hai trắng, ở trong thành phố lớn không nhà không xe.
Xin lỗi, không phải hạ thấp người dân quê, không đổ lỗi cho nông thôn. Cho dù là người ở đây nhưng muốn mua nhà cũng phải đào rỗng tiền bạc trong nhà.
Mà bối cảnh gia đình anh ta, muốn mua nhà dừng chân trong thành phố chúng tôi cơ bản là điều viển bông.
Anh ta học một trường đại học bình thường, năng lực trung bình, gia đình nghèo khó, tất cả đều thường thường, trừ khi mộ phần tổ tiên bốc khói, nếu không đời này cứ thế mà làm một người bình thường, ngày qua ngày mà sống.
Con gái ở thành phố lớn, đặc biệt là ở công ty chúng tôi, tiếp xúc với những doanh nhân cao cấp, tầm mắt đương nhiên sẽ rất cao. Cho dù ngoại hình Hà Siêu đúng là tốt nhưng điều kiện anh ta như thế, mấy cô gái vẫn cứ tránh xa.
Gia đình tôi là dân địa phương, gia đình cũng thuộc tầng lớp trung lưu làm công ăn lương.
Tuy nhiên, gia đình tôi có nhà.
Hai căn nhà.
Một căn nhà là bố mẹ tôi ở, một căn chính là ngôi nhà cũ này, là nhà của ông bà nội năm xưa.
Sau khi ông bà nội qua đời, ba mẹ tôi thừa kế căn hộ này. Nhưng nhà cũ kỹ quá nên ba mẹ tôi đã mua nhà bên ngoài, vì thế nhà cũ vẫn để không.
Tôi cũng chỉ là nhân viên nhỏ bình thường trong công ty, loại mà ném trong đám người thì tìm không ra ấy. Rất tự nhiên, hai con người bình thường chúng tôi từ từ đến với nhau.
Hà Siêu là người rất ấm áp, đối xử với tôi rất tốt.
Hẹn hò ba năm, chúng tôi thuận theo lẽ thường mà kết hôn.
Điều kiện gia cảnh Hà Siêu không tốt, ba mẹ tôi cũng không đòi sính lễ, cũng thật sự hài lòng với con rể nên gom góp tiền cộng với tiền tiết kiệm của tôi, trả trước đợt đầu mua căn hộ ba phòng ngủ nhỏ. Vì không muốn khoản vay mua nhà ảnh hưởng sinh hoạt nên đợt đầu thanh toán 70%.
Nhà viết tên hai chúng tôi.
Cuộc sống sau khi kết hôn thật ngọt ngào, thật hạnh phúc. Mỗi ngày nấu cơm, rửa chén, dọn nhà, làm những việc mà phụ nữ truyền thống vẫn làm, giúp chồng dạy con.
Không đúng, tôi không có con.
Ba năm sau khi kết hôn, tôi mang thai, Hà Siêu liền đề nghị đưa mẹ chồng lên thành phố chăm sóc tôi.
Tôi đồng ý, không ngờ đó là khởi đầu cho cơn ác mộng của mình.
Thật ra ban đầu mẹ chồng rất tốt với tôi, ngày nào cũng hỏi tôi muốn ăn gì, bà nấu cho tôi, đừng để cháu ngoan bà bị đói.
Tôi đi tản bộ, bà sẽ đến đỡ, miệng nói, đừng làm mệt cháu ngoan của bà.
Cháu ngoan cháu ngoan, tôi nghĩ là cháu trai cháu gái.
Ban đầu tôi không chú ý lắm, mọi người trong khu đều khen tôi có phúc, có bà mẹ chồng tốt như thế.
Một ngày nọ, mẹ chồng tôi đưa cho tôi một quả quýt rất chua để ăn, nói là cháu ngoan của bà chắc chắn rất thích, vì thế tôi cười nói đùa.
“Mẹ, sao mẹ biết là cháu trai, lỡ là cháu gái thì sao?”
Ai ngờ bà ta trở mặt ngay lập tức. Nói phụ nữ là phải sinh con trai, bà chỉ có mình Hà Siêu là con trai, nếu không sinh con trai thì nhà họ không còn người hương khói. Phụ nữ không sinh được con trai thì như gà mái không biết đẻ trứng.
Tôi vô cùng kinh ngạc, không ngờ mẹ chồng đối xử tốt với tôi như thế lại có tư tưởng phong kiến như vậy.
Buổi tối tôi kể chuyện này với Hà Siêu, ai ngờ Hà Siêu cũng nghĩ như thế. Còn nói mẹ anh ta một mình nuôi anh ta lớn vất vả thế này thế nọ.
Dỗ dành một lúc lâu, tôi cũng không tiếp tục lằng nhằng, người già đều có tư tưởng như thế, hơn nữa trong bụng tôi dù là trai hay gái thì đều họ Hà, không đến nỗi là con gái thì họ không cần chứ?
Thế nhưng tôi đã quá xem nhẹ sự xấu xa của bản chất con người.
Khi tôi mang thai được năm tháng, Hà Siêu đưa tôi đi siêu âm, mẹ chồng cũng đi theo, nhưng ngày hôm đó họ có vẻ rất bí ẩn.
Từ bệnh viện về, thái độ mẹ chồng với tôi xoay 180 độ.
Những ân cần ngày xưa giờ là trừng mắt cau có, sai bảo tôi làm việc này việc kia, miệng mắng tôi là đồ vô dụng, là sao chổi, hại họ Hà của họ đoạn tử tuyệt tôn, gà mái không đẻ trứng linh tinh này nọ.
Tôi đoán ngày đó hẳn là họ đã dùng thủ đoạn gì đó để biết giới tính thai nhi.
Mãi đến khi dưới sự tra tấn của họ, tôi xảy ra sự cố, đứa bé năm tháng không còn.
Cuối cùng, tôi không còn được làm mẹ nữa.
8.
Tôi bất cẩn trượt chân, ngã từ cầu thang xuống bất tỉnh, đứa bé bị thiếu oxi nên thai ngừng hoạt động, tôi phải phá thai. Nhưng tôi bị chảy máu nhiều đến mức tổn thương tử cung, suýt tí phải cắt bỏ tử cung.
Trên giường bệnh, tôi mới phẫu thuật xong, thuốc mê còn chưa hết, tôi mơ màng nghe hai người nói chuyện.
Là mẹ chồng với Hà Siêu.
Mẹ chồng: “Mẹ đâu có biết nó mang thai con trai! Nếu biết sao mẹ lại đổ dầu lên cầu thang làm gì, để cháu trai của mẹ không còn! Đều tại gã bác sĩ kia, cũng tại con quỷ cái này nữa, vô dụng, ngay cả đứa con cũng không giữ nổi.”
Hà Siêu: “Mẹ, nói nhỏ thôi, đừng nói nữa.”
Mẹ chồng: “Sợ cái gì! Cái đồ sao chổi này giờ là gà mái không đẻ trứng, con nhanh chóng ly hôn nó đi, tìm người khác tốt chút, nhanh chóng sinh cháu trai cho mẹ.”
Hà Siêu: “Mẹ, chuyện này không vội.”
Mẹ chồng: “Sao, con còn muốn ôm con sao chổi này cả đời à?”
Hà Siêu: “Dĩ nhiên là không. Mẹ thử nghĩ xem, nếu ly hôn, cô ta sẽ được nửa căn nhà, chưa kể gia đình cô ta còn có hai căn nhà, không lợi.”
Mẹ chồng nghe tin sắp chia nhà thì lập tức sốt ruột, nói mọi việc đều nghe lời con trai.
Đầu óc tôi trống rỗng, không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy!
Sở dĩ tôi trượt ngã là vì mẹ chồng ghét tôi mang thai con gái nên cố ý đổ dầu ở cầu thang.
Con tôi đã mất, thân thể tôi hỏng rồi, tôi không bao giờ được làm mẹ…
Mà Hà Siêu, người chồng chung chăn gối suốt ba năm, cũng mặc kệ mẹ anh ta hại con ruột của mình, thấy tôi không thể sinh con còn muốn mưu đồ chiếm đoạt nhà tôi, ly hôn với tôi!
Khi đó, tôi hận không thể nhảy dựng lên, giết chết hai mẹ con ác quỷ này mới hóa giải mối hận trong lòng tôi!
Nhưng tôi bị tác dụng của thuốc mê nên không nhấc nổi người dậy.
Tôi bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ.
Thứ nhất, tôi không có bất kỳ chứng cứ nào, cho dù là mẹ chồng hay chồng, danh tiếng bên ngoài đều là tiếng tốt. Không ai tin họ sẽ hại cháu ruột, con ruột mình.
Thứ hai, tôi mới phẫu thuật xong, sức khỏe yếu ớt, cơ bản không phải là đối thủ của một người phụ nữ quanh năm làm việc nặng cùng với một gã đàn ông thân thể khỏe mạnh.
Thứ ba, nếu tôi giết họ, hoặc làm họ bị thương, tôi phải ngồi tù, sẽ liên lụy ba mẹ tôi. Ba mẹ cả đời lương thiện, tuyệt đối không thể có đứa con gái giết người làm xấu thanh danh họ.
Tôi quyết định, trước tiên án binh bất động, chăm sóc sức khỏe bản thân.
Có thể do trong lòng có chút áy náy, cũng có thể là do căn nhà, khi xuất viện về nhà dưỡng bệnh, mẹ chồng tôi không đối xử quá gay gắt với tôi. Chỉ trong tối ngoài sáng châm chọc tôi.
Sau khi tôi dưỡng bệnh khỏe lại, không hề ngạc nhiên khi biến thành nô lệ trong nhà.
Mà thời gian Hà Siêu về nhà ngày càng muộn. Tôi thường xuyên ngửi thấy mùi nước hoa, nhìn thấy vết son trên quần áo anh ta.
Tôi thường nhân cơ hội mua thức ăn mà đi theo dõi điều tra anh ta.
Tôi nhanh chóng tìm được người thứ ba của anh ta, một phụ nữ xinh đẹp quyến rũ. Bụng cô ta đã rất to, mẹ chồng tôi thời gian này đi đường cũng như gió cuốn, thường xuyên ngâm nga ca hát.
Xem ra đã kiểm tra là con trai rồi.
9.
Tôi bí mật đặt bút ghi âm, camera ở nhà, mỗi ngày khi họ ngủ say tôi đều một mình ngồi xem, xem họ tính toán cách nào đuổi tôi ra khỏi nhà.
Có rất nhiều phương án.
Thứ nhất là tiêu tiền tìm người tới quyến rũ tôi, sau đó bày kế bắt quả tang ngoại tình trên giường, ba mẹ tôi đều là người thành thật, sĩ diện, họ có thể lấy cớ này ép tôi rời nhà, cắn một miếng thịt trên người ba mẹ tôi.
Thứ hai, lừa bán tôi. Trên TV có rất nhiều trường hợp buôn bán phụ nữ. Nhưng họ cảm thấy người mất tích cần phải có 2 năm mới ly hôn được, hơn nữa ba mẹ tôi chắc chắn sẽ báo cảnh sát tìm tôi, rủi ro cao nên loại bỏ.
Thứ ba, hạ độc, hạ loại độc mãn tính, để sức khỏe tôi dần suy sụp. Nhưng tôi không phải người ngu, nếu thấy không khỏe sẽ đến bệnh viện kiểm tra, nếu phát hiện trúng độc thì chắc chắn sẽ báo cảnh sát, sẽ điều tra đến họ. Chưa kể hiện giờ các loại chất độc bị quản lý chặt chẽ, trừ khi những người đặc biệt thì cơ bản không tìm được chất độc, vì vậy cũng loại trừ phương án này.
Thứ tư, để tôi chết bất ngờ. Chỉ cần tôi chết thì anh ta sẽ là một người đàn ông đáng thương mất vợ, có nhà có xe, vẫn đẹp trai ngời ngời không có gì vướng bận.
Nhưng nếu tôi chết thì tài sản của tôi cũng chia cho ba mẹ tôi, họ tiếc phần chia cho ba mẹ tôi.
Trù khi tôi chết mang đến cho anh ta khoản lợi lớn hơn khoản tiền ba mẹ tôi có.
Giết vợ lừa bảo hiểm!
Hiện giờ mọi người có ý thức về bảo hiểm rất lớn, phải mua bảo hiểm giáo dục cho con, có quỹ giáo dục cho con đi học. Phải mua bảo hiểm bệnh hiểm nghèo cho con, nhân lúc con còn bé thì mức phí bảo hiểm sẽ có mức thấp nhất.
Việc mua bảo hiểm tai nạn, bảo hiểm bệnh hiểm nghèo, bảo hiểm nhân thọ trọn đời cho trụ cột kinh tế gia đình là điều cần thiết, dù sao ai mà đoán trước được ngày mai sẽ xảy ra việc gì ngoài ý muốn, người có trách nhiệm với gia đình thì phải đầy đủ bảo hiểm cho bản thân. Nếu lỡ ngày nào đó xảy ra có việc không may, ai trả tiền vay mua nhà, cha mẹ già ai chăm lo, ai chi trả chi phí học hành cho con cái, ai bỏ tiền cho chi phí sinh hoạt gia đình?
Vì thế nên mua bảo hiểm!
Nếu tôi chết, họ có thể hưởng một khoản tiền bảo hiểm kếch xù, chỉ cần mua bảo hiểm đủ lớn thì có thể giúp họ sống sung túc cả nửa đời sau.
Mà sau khi tôi chết, phần được chia cho ba mẹ tôi không đáng kể đối với họ.
Tôi vô cùng biết ơn họ vì đã phân tích cặn kẽ, thấu đáo từng phương pháp giết người như thế.
Sau khi xác định được phương pháp, điều đầu tiên là phải đi mua bảo hiểm, sau đó xác định cụ thể phương pháp giết người.
Hà Siêu tìm một người đại lý bảo hiểm, tư vấn tỉ mỉ kỹ càng từng dạng bảo hiểm với chi phí thấp mà có thể nhận được nhiều tiền.
Tôi đã từng phẫu thuật, bệnh hiểm nghèo chắc chắn bị loại trừ, tuy có chi trả khi chết nhưng phải có thời gian chờ là 90 ngày. Thời gian này với họ là quá lâu. Hơn nữa, chết trong thời gian chờ này sẽ không được chi trả.
Quan trọng nhất là, chi trả cao, mức phí thấp. Số tiền bảo hiểm là số tiền được chi trả cuối cùng.
Thích hợp nhất chính là bảo hiểm tai nạn và bảo hiểm nhân thọ có kỳ hạn. Bảo hiểm nhân thọ trọn đời quá đắt, khi người tư vấn bảo hiểm tư vấn cho anh ta thì bị bác bỏ ngay lập tức, người đó đã đề nghị thay thế bằng bảo hiểm nhân thọ có thời hạn.
Ví dụ như bảo hiểm 20 năm, trong 20 năm đó chết thì bất kể nguyên nhân chết là gì thì đều được chi trả tiền tử tuất.
Bảo hiểm nhân thọ chính là dựa trên tính mạng con người. Mà bảo hiểm tai nạn thì càng không cần phải nói, mọi người đều biết chi phí thấp, bồi thường lại cao.
Khi anh ta dẫn người tư vấn bảo hiểm đến nói chuyện với tôi, nói ba hoa chích chòe nào là anh ta yêu tôi, tốt với tôi thế nào, tốn nhiều tiền cho tôi như vậy là vì muốn bảo đảm cho tôi.
Lòng tôi cười lạnh, chỉ có bảo hiểm bệnh hiểm nghèo, người mua bảo hiểm mới có thể sử dụng khi còn sống. Bảo hiểm tai nạn và bảo hiểm nhân thọ kỳ hạn đều là người chết rồi mới nhận được.
Đương nhiên tai nạn thương tật cũng có thể sử dụng khi còn sống, điều trị tai nạn không tính.
Tôi tỏ vẻ hạnh phúc, “Cảm ơn ông xã, nhưng anh vất vả như vậy cũng nên mua cho mình một phần chứ.”
Người tư vấn bảo hiểm cực kỳ chuyên nghiệp, tung ra mời chào ngay gói bảo hiểm vợ chồng.
Có lẽ nghĩ tôi cũng không sống được bao lâu, cũng nhiêu đó phí, chỉ nộp một lần, cũng do sợ tôi nghi ngờ nên anh ta đồng ý. Chúng tôi ký hợp đồng điện tử, tiền trừ trong thẻ anh ta.
Chúng tôi là chủ hợp đồng của nhau, người thụ hưởng duy nhất là người kia. Anh ta quá nôn nóng, không hiểu rõ lắm việc chỉ định một người thụ hưởng là ý nghĩa gì.
Số tiền bảo hiểm của từng người chúng tôi là 7 triệu. (Tầm 23 tỉ VNĐ)
Bảo hiểm nhân thọ có thời hạn, bảo hiểm tai nạn chính, bảo hiểm bổ sung, tất cả đều mua với số tiền bảo hiểm tối đa. Thậm chí ngay cả thẻ bảo hiểm tai nạn trị giá 150 tệ với số tiền bảo hiểm là 500.000 tệ cũng không tha. (Tầm 1.6 tỉ VNĐ)
Sau khi hoàn tất chữ ký điện tử, đến lúc chờ hợp đồng giấy.
Nhân lúc không có tôi ở nhà, họ bàn bạc về cách làm tôi chết bất ngờ, liệt kê mấy chục phương pháp, tìm kiếm rất nhiều thông tin, duyệt qua rất nhiều trang web, phủ định từng cái một.
Trong đó bao gồm cả việc làm tôi trúng độc khí gas. Nhưng nhà tân hôn chúng tôi không đủ điều kiện thực hiện.
Tôi thật sự cảm tạ họ, phân tích từng ưu khuyết điểm của từng phương án giết người, tôi không cần tra xét thông tin, lưu lại chứng cứ.
Trong thời đại thông tin hiện nay, cho dù bạn xóa tất cả lịch sử tìm kiếm thì cảnh sát vẫn có thể tìm ra những gì bạn đã từng xem.
Đối lập với bụng dạ khó lường của họ, họ đã tìm kiếm rất nhiều thông tin và phương pháp giết tôi thì tôi sạch sẽ, cực kỳ hoàn mỹ.
Là một người bị hại hoàn hảo.
Nhưng khi họ chưa xác định được phương án thì có một việc lớn diễn ra.
Căn nhà cũ ba mẹ tôi được thừa kế kia sắp di dời phá bỏ.
10.
Tiền bạc làm mờ mắt. Họ không thỏa mãn với việc nuốt trọn căn hộ của tôi, 7 triệu tiền bồi thường sau khi tôi chết, họ còn muốn khoản tiền đền bù di dời nhà của ba mẹ tôi.
Ngôi nhà cũ ở trung tâm thành phố, là khu căn hộ thương mại đầu tiên của thành phố, một khu vực rộng lớn cũ kỹ. Tuy rằng diện tích nhà không lớn nhưng giá nhà đắt chết người. Có thể đền bù tầm ba bốn triệu.
Vì vậy họ thương lượng tạm thời buông tha tôi, đại từ đại bi để tôi sống thêm một thời gian, nhận được khoản tiền đền bù thì lừa gạt tôi mua nhà. Sau đó họ lại nghĩ cách để viết thành tên mẹ con họ, xem như nhà được tặng.
Để có thể đòi thêm về khoản tiền đền bù, Hà Siêu quyết định dọn về nhà cũ, trở thành hộ bị cưỡng chế. Còn nhà tân hôn chúng tôi thì nói là để cho thuê một căn phòng, bù vào khoản vay mua nhà.
Mà người thuê nhà kia là ả nhân tình kia, cùng đứa con riêng mới sinh vài tháng tuổi.
Ngày ký hợp đồng cho thuê nhà, tôi ở nhà. Đứa trẻ rất giống Hà Siêu. Hơn nữa, là con trai.
Tôi chúc mừng họ tận đáy lòng, ngôi vị hoàng đế nhà bọn họ đã có người kế thừa.
Tôi đoán đứa con riêng này giống hệt Hà Siêu, chắc hẳn anh ta không làm xét nghiệm ADN.
Chúng tôi dọn đến nhà cũ, mẹ chồng thường đến thăm.
Không phải, là tìm hiểu tin tức ở khu nhà này, xem khi nào thì phá bỏ di dời, khi nào nhận được tiền.
Tôi vẫn như một người giúp việc như trước.
Họ sắp sửa có tiền, sắp thành người giàu có, vì thế càng chướng mắt tôi.
Tôi có thể đoán được cả ngày họ nghĩ gì. Ngoài việc khi nào nhận được tiền thì là cả ngày tính toán xem làm thế nào để giết tôi không dấu vết.
Giống như tôi cả ngày suy nghĩ, nên giết Hà Siêu thế nào.
Ngày đầu tiên chuyển đến, gió thổi tắt lửa lúc tôi đang nấu ăn, tôi đã có suy tính ban đầu.
Căn cứ phân tích trước kia của họ, rò rỉ khí gas, nhiễm độc khí carbon monoxide, kế hoạch đó trong ngôi nhà cũ này đã đủ điều kiện thực hiện.
Nhưng trúng độc rất dễ cứu, nếu nổ tung thì thật sự không còn xương cốt.
Nhưng làm thế nào để tôi thoát khỏi chuyện này lại là cả một vấn đề. Người ở chung làm thế nào mới thoát khỏi hiềm nghi?
Khi vụ nổ xảy ra, tôi không thể ở đây, nhưng tôi phải có bằng chứng ngoại phạm hoàn mỹ.
Vì lý do này, tôi suy nghĩ vài tháng.
Mãi đến mấy hôm trước, vô tình đi ngang qua con đường đang sửa chữa đó, tôi sơ ý suýt rơi xuống cống thì trong đầu tôi mới lóe lên suy nghĩ.
Một bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo, hợp lý.
Nếu tôi vô tình rơi xuống cống trong lúc ở nhà bị rò rỉ khí gas, thậm chí nổ tung thì sao?
Khi ngã xuống, chắc chắn sẽ bị thương, tôi có điện thoại, có thể gọi cầu cứu.
Không được, tôi bắt buộc phải “không thể cầu cứu”.
Khi ngã xuống bị thương, bất tỉnh, không thể kêu cứu?
Đúng, hợp tình hợp lý.
Còn vì sao tôi phải đi con đường đó, rất đơn giản, đi mua thuốc lá cho Hà Siêu. Hoặc nghĩ ra một cái cớ khác, tôi không nghĩ ra được, chỉ có mua thuốc lá.
Sau đó, tôi cần cơ hội để Hà Siêu ở nhà, lại hợp lý làm cho khí gas rò rỉ, hợp lý đóng cửa sổ, không để Hà Siêu phát hiện.
Thậm chí có thể làm trong nhà xuất hiện mồi lửa hợp lý.
Đây là cơ bản không có khả năng.
Nếu anh ta có ở nhà, không thể không ngửi thấy mùi gas rò rỉ, càng không thể bật lửa trong nhà toàn khí gas.
Thật không ngờ, trời cũng đứng về phía tôi.
Mấy ngày nay nhiệt độ giảm, mưa dầm liên tục. Hà Siêu bị cảm, anh ta làu bàu bị nghẹt mũi, thở cũng khó khăn. Tất cả là tại nhà chúng tôi cũ, ở dưới tầng thấp, ẩm thấp làm anh ta sinh bệnh.
Nghẹt mũi?
Vậy là không ngửi được mùi?
Bị cảm, uống thuốc chắc sẽ buồn ngủ đúng không?
Tôi cảm thấy, thời cơ chín muồi.
Tôi mất cả đêm, sắp xếp lại quá trình, luyện tập lại vô số lần trong đầu, bảo đảm không có bất kỳ sai sót gì.
Đánh cược.
Đây là canh bạc khổng lồ!
Ngày hôm sau tôi theo kế hoạch, hầm xương sườn, Hà Siêu thích ăn món này, đây là hành động hợp lý.
Đóng cửa sổ vì Hà Siêu bị cảm, trời mưa lại gió to, hầu hết các nhà đều đóng cửa sổ, hợp lý.
Rò rỉ gas là do khu nhà cũ, không có lắp đặt khí đốt tự nhiên, dùng bình gas cũ, bếp cũ rất dễ bị tắt lửa, rất nhiều nhà trong khu này đều vậy.
Hà Siêu là người sống sờ sờ sao lại không nghe mùi gas?
Vì anh ta bị cảm, nghẹt mũi, lại còn uống thuốc, buồn ngủ nên không thể phát hiện mùi gas, cũng hợp lý.
Còn vì sao lại nổ?
Điều này tôi chỉ đánh cuộc.
Anh ta là người không rời thuốc lá, đầu giường không có thuốc thì bảo tôi mua, tôi sẽ có lý do chính đáng để đi từ chợ rau sang con đường hư rồi rơi xuống cống.
Còn anh ta thức dậy sẽ đi WC, sẽ thấy thuốc lá còn trên bàn, anh ta chỉ nghĩ tối qua mình để đó khi ăn cơm. Sáng giờ chưa hút thuốc, chắc hẳn anh ta sẽ muốn hút.
Một khi bật lửa…
Đương nhiên kế hoạch này có quá nhiều yếu tố không đảm bảo.
Không có gì xác định được Hà Siêu có ngủ hay không, không xác định khi nào anh ta thức dậy.
Không có gì chắc anh ta có thể ngửi được mùi khí gas không, không chắc được khí gas rò rỉ đủ dày để giết chết anh ta không.
Không chắc chắn anh ta có dậy không, có nhìn thấy thuốc lá trên bàn không, có cầm lấy bật lửa không…
Còn việc anh ta bảo tôi mua thuốc lá, có thể nói miệng, cũng hợp lý. Nhưng bảo anh ta gửi tin nhắn tên thuốc với lý do không biết tên thì càng thuyết phục hơn. Dù gì thì một phụ nữ không hút thuốc không biết tên thuốc lá là bình thường.
Cũng giống như đàn ông không hiểu đồ trang điểm của phụ nữ, kem nền kem lót, phấn bắt sáng, tạo khối, màu son môi…
Tất cả đều là những chi tiết hợp lý trong cuộc sống bình thường.
Nhưng sự kết hợp những chi tiết này đã giết chết Hà Siêu.
11.
Để xử lý các yêu cầu bảo hiểm, cần đề nghị cơ quan cảnh sát hoặc cục cảnh sát cấp chứng nhận tử vong do tai nạn, giấy chứng nhận hỏa táng và giấy tờ cá nhân.
Một tuần trôi qua, cảnh sát đã điều tra hiện trường tai nạn cũng như chứng cứ ngoại phạm hợp lý của tôi, bao gồm cả việc Hà Siêu ngoại tình. Nhưng cảnh sát không quản lý việc người khác ngoại tình.
Điều khiến tôi ngạc nhiên là cảnh sát lại tìm được camera theo dõi chứng minh ngày đó tôi cầm ô, vô ý rơi xuống cống. Hóa ra vì phòng ngừa có người trộm sắt thép nên đôi thi công lắp đặt một camera quan sát. Trên video, tôi rơi vào cống lúc 10h40.
Wechat của tôi cho thấy tin nhắn của Hà Siêu gửi lúc 10h29, từ nhà đi bộ đến chợ thức ăn tầm mười phút, đi lòng vòng một lúc, mua khoai từ, đợi lột vỏ mất năm phút, từ chợ bán thức ăn đến nơi xảy ra tai nạn tầm 5 phút.
Trong thời gian đó không có ai đi ngang.
Hai giờ sau mới có người đi ngang qua, phát hiện cái ô, tôi mới được cứu lên.
Chứng cứ tôi không có mặt ở hiện trường tạo thành một vòng khép kín hoàn hảo.
Căn cứ khám nghiệm hiện trường, nguyên nhân chính là rò rỉ khí gas, người đàn ông chủ nhà bị bệnh ngủ say, sau khi thức dậy thì nghẹt mũi, ra phòng khách châm lửa đốt thuốc hút thì xảy ra vụ nổ.
Còn cửa sổ, thời tiết thế này nhà nào cũng đóng kín.
Vụ nổ này là tai nạn thuần túy.
Vì vậy cảnh sát kết thúc vụ án, tiến hành giáo dục về an toàn khí gas trong khu vực.
Khi tôi đến yêu cầu họ cấp giấy chứng tử do tai nạn để nhận tiền bảo hiểm, tôi thấy ánh sáng khác lạ trong mắt cảnh sát. Đó là ánh mắt của thợ săn bắt gặp con mồi.
Nhưng họ vẫn án binh bất động, đưa giấy chứng tử cho tôi.
Tôi muốn lợi dụng cảnh sát không chỉ để nhận tiền chi trả bảo hiểm mà còn để lấy lại tài sản thuộc về mình. Dù gì thì mẹ chồng cũ không có động tĩnh, tài sản của tôi và Hà Siêu còn chưa phân chia.
Hiện giờ chỉ là sự yên lặng trước cơn bão táp.
Vì để phòng ngừa mẹ chồng tôi chó cùng rứt giậu, đồng thời đảm bảo an toàn bản thân, cảnh sát theo dõi tôi như thế thật ra lại là đang bảo vệ tôi. Cho dù tôi không làm như vậy thì tiền bảo hiểm cũng nhanh chóng được chuyển đến, tôi vẫn bị nghi ngờ, vì thế cứ tự nhiên thoải mái lại tốt hơn.
Đúng như dự đoán, cảnh sát tìm người tư vấn bảo hiểm, sau khi điều tra, người muốn mua bảo hiểm là Hà Siêu, người liên tục hỏi chi tiết của khoản bồi thường tử vong cũng là Hà Siêu.
Nhân viên tư vấn bảo hiểm trò chuyện với Hà Siêu rõ ràng, rành mạch trên wechat.
Còn tôi, chỉ là trong ngày ký hợp đồng đó vì cảm động mà mua thêm một phần bảo hiểm cho chồng giống như của tôi.
Ngoại tình, con ngoài giá thú, bảo hiểm kếch xù.
Cảnh sát ngửi thấy một âm mưu. Âm mưu nhằm vào tôi.
Họ kiểm tra lại chiếc điện thoại chưa bị nổ hỏng hoàn toàn của Hà Siêu. Sau khi khôi phục dữ liệu, kế hoạch giết vợ kéo dài cả năm, các tìm kiếm về phương thức giết người, bảo hiểm nào được chi trả nhiều tiền nhất…
Nhưng họ còn chưa thực hiện nên pháp luật không làm gì được họ.
Tuy nhiên cảnh sát bắt đầu nghi ngờ, tôi biết mục đích của họ nên lật ngược thế cờ.
Cũng may ngày xảy ra vụ nổ tôi đã quay về căn nhà tân hôn chúng tôi hủy tất cả máy ghi âm, camera đi. Nếu không thì tôi cần gì tự chuốc khổ mà quay về để mẹ chồng cũ đánh chứ?
Thậm chí cảnh sát còn triệu tập tôi, yêu cầu tôi cung cấp di động của mình. Sau khi điều tra tới lui vẫn không tra được bất kỳ tìm kiếm nào về bảo hiểm, giết người, về việc rò rỉ khí gas.
Họ không thể tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào. Chỉ đành phải tin tưởng, tôi thật sự là một phụ nữ đáng thương.
Chồng ngoại tình, nuôi con ngoài giá thú, gia đình chồng lên kế hoạch giết tôi, chiếm đoạt tài sản, tiền bảo hiểm của tôi.
Tôi vẫn còn chìm trong nỗi đau thương do chồng chết, mẹ chồng hiểu lầm, đuổi khỏi nhà.
Tôi trà không nghĩ, cơm không ăn, đầu không chải, mặt không rửa. Mô tả nỗi đau mất chồng vô cùng nhuần nhuyễn.
Ngay cả tiền bảo hiểm cũng là người khác ba giục bốn đòi tôi mới tìm cảnh sát xin giấy chứng nhận.
Thậm chí khi hỏa táng phần thi thể còn lại chẳng bao nhiêu của chồng, tôi còn khóc đến ngất xỉu.
Vì để có thể xỉu chân thật nhất, tôi đã mấy ngày không ăn một hạt cơm.
Tôi là một nạn nhân hoàn hảo.
Đây là đánh giá của cảnh sát.
12.
Sau khi nhận được tiền bảo hiểm, mẹ chồng cũ dẫn ả nhân tình và đứa con hoang đánh đến cửa nhà tôi.
Lúc này tôi đã thuê một căn hộ giá rẻ ở bên ngoài, phòng đơn, vô cùng đơn sơ.
Mục đích họ đến rất đơn giản, mẹ chồng đến nhận phần thừa kế nhà của tôi và Hà Siêu, nhưng tôi chưa từ bỏ quyền thừa kế của mình nên bà ta không bán được nó. Ngoài ra còn đòi tiền bảo hiểm.
“Mày là đồ sao chổi, lấy con trai tao không đẻ được đứa con cho con trai tao, lương thì thấp, ăn của nhà tao xài của nhà tao, mày biết điều thì từ chối quyền thừa kế đi.”
Tôi tủi thân: “Mẹ, nhà đó là do con và ba mẹ con trả tiền, còn vay tiền bên ngoài…”
Mẹ chồng cũ: “Mày đừng nói mấy chuyện đó với tao! Nhà có tên con trai tao, tiền vay cũng là nó đưa, giờ nó chết, theo lý thì con trai nó thừa kế! Mày là cái thá gì?”
Tôi không tin nổi: “Con trai gì ạ?” Tôi nhìn hai mẹ con kia, “Họ không phải người thuê nhà sao?”
Mẹ chồng cũ đắc ý: “Đây là cháu ruột tao! Không phải như mày, bao nhiêu năm không đẻ nổi cái trứng! Gia sản của con trai tao đương nhiên là do cháu trai tao thừa kế!”
Chân tôi vẫn còn chưa lành, lảo đảo muốn ngã, không tin nổi việc chồng phản bội mình, khổ sở, đau lòng.
“A Siêu… sao lại đối xử với em như vậy…”
Mẹ chồng cũ: “Đồ xui xẻo! Mau ký đi, còn nữa, tiền bảo hiểm của con trai tao mày phải gửi ngay qua cho tao, nếu không tao sẽ kiện mày, chiếm đoạt tiền của con trai tao, cho mày ngồi tù!”
“Mẹ, tiền bảo hiểm kia người thụ hưởng là con, nhưng mẹ yên tâm, sau này con sẽ chăm sóc mẹ.”
“Cái gì? Mày không đưa tao? Con quỷ cái! Đồ sao chổi! Đồ hám tiền! Mày muốn chiếm tiền nhà tao! Mày hại chết con trai tao còn muốn chiếm đoạt tài sản của nó! Mày muốn ép mẹ góa con côi chúng tao sống thế nào? Mày muốn ép chết tao… Mọi người mau đến đây xem…”
Tôi thuê một căn hộ ở chung cư cũ, nhà ở lầu một, không cách âm. Rất nhanh đã có người vây xem, chỉ chỉ trỏ trỏ tôi. Tôi như một kẻ thứ ba hại chết con trai người khác, chết chồng người khác, còn chiếm đoạt tài sản nhà người ta.
Mẹ chồng cũ rất hài lòng với diễn biến bà ta tạo ra.
Mắt tôi đỏ hoe, cãi lại: “Mẹ, con không có. Con trai của mẹ ngoại tình, sinh con ngoài giá thú. Nhà là con mua, bảo hiểm là con được chỉ định thụ hưởng, con sẽ không từ bỏ.”
“Con khốn nạn này! Cháu trai tao không phải con ngoài giá thú! Tao đánh chết mày, con khốn này!” Bà ta nhào tới đánh tôi.
Tôi là người bị thương chân, dĩ nhiên không đánh lại bà ta, cũng không phản kháng. Đây phù hợp với hình tượng nhu nhược, nhận hết những ức hiếp mà tôi tạo nên.
Có người tốt bụng báo cảnh sát.
Tôi bị thương nhiều chỗ, không cần giám định thương tật, nhìn bằng mắt thường cũng thấy máu chảy đầm đìa.
Cảnh sát ở đồn nói với tôi nếu giám định thương tật, dựa theo tỉ lệ thương tật của tôi thì mẹ chồng cũ của tôi sẽ bị giam giữ hành chính 15 ngày, phạt từ 200-500 tệ.
15 ngày là ra được, cần gì phải vậy?
Thấy tôi không trả lời, mẹ chồng cũ lại nhảy dựng lên muốn đánh tôi, nói tôi hại chết con trai bà ta, chiếm đoạt tiền bà ta, không cho bà ta con đường sống, phải đánh chết tôi. Tất cả đều bị cảnh sát ngăn lại.
Tôi bị “uy hiếp”, chỉ đành ấm ức nói thôi, xin lỗi cảnh sát, làm phiền các anh.
Cảnh sát nhìn hai mẹ con ả nhân tình kia, lại nhìn dáng vẻ yếu đuối của tôi với ánh mắt đầy thương hại.
13.
Sau đó họ còn đến gây sự thêm vài lần. Mẹ chồng cũ, ả nhân tình nhắn tin, điện thoại đe dọa, bắt tôi đưa tiền cho họ, còn muốn tôi ký giấy từ bỏ thừa kế, nếu không sẽ xử lý tôi, ba mẹ tôi.
Tôi lưu lại tất cả.
Sau đó, tôi nhận được giấy triệu tập của tòa án. Họ kiện tôi.
Đầu tiên, kiện tôi tội ngộ sát. Vì tôi để Hà Siêu lại một mình trong nhà nên dẫn đến việc rò rỉ khí gas, hại chết Hà Siêu. Yêu cầu tôi đền bù 2.5 triệu. (8.2 tỉ VNĐ)
Cảnh sát phụ trách khám nghiệm hiện trường, cảnh sát điều tra vụ án cái chết Hà Siêu đều ra tòa, trình chứng cứ, chứng minh Hà Siêu chết là tai nạn.
Tôi không có động cơ, khả năng hoặc thời gian giết người.
Mẹ chồng cũ thua kiện.
Thứ hai, kiện tôi chiếm đoạt tài sản thừa kế của Hà Siêu.
Tôi cung cấp giấy tờ chứng minh tiền mua nhà năm đó do ba mẹ tôi bỏ ra, giấy tờ chứng minh tiền tiết kiệm của tôi góp vào; hợp đồng mua bán nhà, hợp đồng vay tiền; thông tin tài sản chi tiết do Cục quản lý nhà in ra (giấy chứng nhận nhà đất đều bị mẹ chồng cũ giữ); chứng minh quyền tài sản là tôi với Hà Siêu, mà khoản tiền thanh toán đầu tiên là thuộc về tài sản trước hôn nhân của tôi.
Đồng thời tôi cung cấp hợp đồng thuê nhà của ả nhân tình, chứng minh tôi không có ở tại nhà mình mà là bị đuổi ra bên ngoài, sống một mình.
Sau đó, tôi cung cấp hợp đồng bảo hiểm, chứng minh tôi được chỉ định là người thụ hưởng. Người thụ hưởng được chỉ định thì tiền bảo hiểm được chi trả không phải phân chia theo thừa kế.
Cuối cùng, cung cấp bản tường trình hòa giải về việc mẹ chồng cũ đánh tôi tại đồn cảnh sát, cùng những tin nhắn hai người đe dọa tôi trong khoảng thời gian này.
Điều tôi không ngờ là cảnh sát phụ trách vụ án Hà Siêu đã cung cấp cho tòa án một phần tài liệu, theo tôi suy đoán là chứng cứ cho thấy Hà Siêu và mẹ, nhân tình anh ta có ý định giết tôi.
Tôi uất ức bật khóc. “Mẹ, Hà Siêu mất rồi thì con sẽ xem mẹ như mẹ ruột mà phụng dưỡng, tiền mà nên đưa mẹ, con sẽ không thiếu một đồng, nhưng tại sao mẹ lại…”
Tôi khóc vô cùng thảm thiết, khiến mọi người động lòng.
Luật sư của họ yêu cầu thừa kế phải có phần của con trai Hà Siêu.
Tôi: “Mẹ, xin lỗi, con không có được một đứa con cho Hà Siêu. Nếu đứa bé đó thật sự là con của Hà Siêu thì nên chia cho nó một phần.”
Vì vậy thẩm phán yêu cầu ả nhân tình kia cung cấp giấy tờ chứng minh đứa bé này là con ruột Hà Siêu, như thế thì sẽ được thừa kế theo pháp luật.
Mẹ chồng cũ: “Nó chính là con ruột của con trai tôi!”
Thẩm phán: “Đề nghị cung cấp xét nghiệm ADN!”
Mẹ chồng cũ: “Tôi với cháu nội đi làm xét nghiệm!”
Luật sư: “Chỉ có trực hệ mới có thể tiến hành xét nghiệm. Có nghĩa là con với cha ruột làm xét nghiệm ADN mới được tính.”
Nhưng mà, sau khi Hà Siêu bị nổ tung, vụ án đóng lại, anh ta đã bị đưa đi hỏa táng. Chính mẹ chồng cũ nói, để cho con trai yêu dấu của bà ta sớm ngày mồ yên mả đẹp.
Họ không thể chứng minh đứa trẻ đó là con ruột Hà Siêu.
Luật sư mất rất nhiều công sức, thời gian để giải thích vì sao. Nhưng mẹ chồng hoàn toàn không đồng ý, bà ta chỉ nhận đó là con trai mình, cháu trai mình, cương quyết đòi thừa kế di sản!
Cuối cùng bà ta gào thét trong tòa, nói luật sư, thẩm phán đều bị con khốn nạn tôi đây mua chuộc, không cho bà ta con đường sống, muốn ép chết mẹ góa con côi bà ta.
Kết quả là suýt bị bắt vì tội coi thường tòa án.
Tòa tuyên án, 80.000 tiền tiết kiệm của tôi và Hà Siêu là tài sản chung của vợ chồng, trong số đó một nửa là của tôi. 40.000 còn lại chia đều cho những người thừa kế hợp pháp của Hà Siêu, mẹ chồng cũ và tôi mỗi người được chia 20.000.
Tổng cộng tôi có 60.000 tệ (~ 196 triệu VNĐ), mẹ chồng cũ tôi có 20.000 tệ (~ 65 triệu VNĐ).
Ngôi nhà đứng tên chúng tôi, khoản tiền thanh toán đợt đầu của tôi với ba mẹ tôi chiếm 70%, thuộc về tài sản trước hôn nhân của tôi, không tiến hành phân chia.
Phần còn lại sau hôn nhân và phần giá trị gia tăng là tài sản chung của vợ chồng, tôi sẽ được một nửa, phần còn lại chia đều cho tôi và mẹ chồng cũ.
Khi mua nhà là 1.6 triệu tệ (5.2 tỉ VNĐ), 1.12 triệu tệ (3.6 tỉ VNĐ) là tài sản trước hôn nhân của tôi. Hiện giờ nhà có giá khoảng 1.9 triệu tệ, 780.000 tệ là tài sản chung, sau khi trừ khoản vay ban đầu là 480.000 tệ, sau mấy năm trả dần thì khoản vay còn khoảng 420.000.
Tức là tài sản chung của vợ chồng tôi chỉ còn gần 360.000, tôi chia trước một nửa là 180.000, còn lại 180.000 tôi và mẹ chồng cũ chia đều, mỗi người 90.000 (~ 296 triệu VNĐ).
Xe bị giảm giá trị chỉ còn tầm mấy chục ngàn tệ, chia cho mẹ Hà Siêu làm tiền cấp dưỡng, tôi cũng không so đo.
Cuối cùng, tôi trả cho mẹ chồng cũ 90.000 tiền căn nhà, 20.000 tiền tiết kiệm, một chiếc ô tô trị giá mấy chục nghìn, bà ta từ bỏ quyền sở hữu căn nhà.
Thấy mấy chục triệu trong tay bay mất, dĩ nhiên họ không thể chấp nhận, vì thế tiếp tục chống án. Tiếp tục đến gây rối tôi. Chưa kể còn sống chết không chịu dọn đi, không chịu hợp tác trả nhà, tôi làm đơn ra tòa yêu cầu cưỡng chế.
Tôi thành công thừa kế nhà với chi phí tối thiểu.
Tôi bồi thường cho ả nhân tình mấy ngàn tiền vi phạm hợp đồng cho thuê, bán nhà đi.
14.
Tiếp theo, tôi làm đơn kiện ả nhân tình lên tòa, yêu cầu trả lại số tiền mà Hà Siêu đã dùng tiền chung của vợ chồng mà chi xài cho ả ta trong lúc đang thời kỳ hôn nhân với tôi.
Bao gồm một chiếc ô tô hơn 100.000, mấy chiếc túi hàng hiệu, vòng vàng, nhẫn vàng, tiền thuê nhà hàng tháng, tiền sinh hoạt phí hàng tháng... Tổng cộng 250.000 (820 triệu VNĐ).
Tôi rất tử tế mà bỏ số lẻ đi.
Tôi với tư cách vợ hợp pháp của Hà Siêu, lấy giấy đăng ký kết hôn, giấy hỏa táng, đến ngân hàng lấy tiền của anh ta dễ như trở bàn tay.
Họ gây sự với tôi vô cùng ầm ĩ, nguyền rủa, đe dọa, la lối khóc lóc, chửi rủa, đánh người, tìm người đánh tôi.
Tôi không tiếp tục chịu đựng việc bị thương nữa. Tôi là người phụ nữ yếu ớt nhát gan, ngay cả việc kiện ả nhân tình để đòi tiền cũng là do luật sư thấy tôi đáng thương mà chủ động đề nghị.
Tôi muốn tự bảo vệ mình nên thuê căn nhà gần đồn cảnh sát. Bất kể ai đến cửa, tôi đều chỉ camera nói, không sợ ngồi tù thì cứ đánh.
Cuối cùng tòa án cưỡng chế thi hành. Tiền mẹ chồng lấy của tôi ngày trước đã thay ả nhân tình trả lại cho tôi. Khoản tiền này cũng được chia ngược lại cho mẹ chồng theo quy định pháp luật.
Hai người họ cuối cùng trắng tay.
Ả nhân tình còn rất trẻ, không thể lãng phí thanh xuân với nhà họ hà, vì thế ả trộm tiền bà mẹ chồng cũ, vứt con lại, bỏ trốn.
Sau này, mẹ chồng cũ ôm cháu đến tìm tôi. Bà ta nói tôi không thể sinh con, bà ta đưa con trai Hà Siêu cho tôi nuôi, xem nó như con ruột của tôi. Nếu không tài sản tôi nhiều như thế, sau này không có người thừa kế.
Tôi cho bà ta 200 tệ, giống như tống cổ kẻ ăn mày.
Bà ta lại bắt đầu chửi rủa tôi.
Tôi thấy bà ta gầy đi nhiều, già nua, mỏi mệt. Nửa đời sau hẳn là sẽ rất đau khổ.
Tôi không kiện bà ta hại tôi. Thứ nhất là không có chứng cứ. Thứ hai, nếu bà ta ngồi tù thì mỗi ngày có cơm ăn áo mặc, còn được ra ngoài hít thở không khí, có nhân quyền, còn có thể may máy may, thoải mái biết bao. Bà ta không xứng.
Bà ta phải ở bên ngoài, một đống tuổi mà vất vả lao động nuôi nấng “Thái tử” nhà bà ta. Cho đến chết.
Hàng xóm khen tôi rộng lượng, còn cho con trai nhân tình chồng mình bao lì xì. Nếu là họ thì không đánh một trận đã là tốt.
Tôi thở dài: “Haizz… trẻ con vô tội.”
Mấy người hàng xóm hận rèn sắt không thành thép: “Em đó, cái gì cũng tốt, nhưng mà quá hiền lành tốt bụng, người tốt thì bị người ta khinh!”
Nhà cũ của tôi cũng xác định mức bồi thường, tổng cộng hơn 4 triệu tệ, cộng thêm 7 triệu tiền bảo hiểm, tiền bán nhà hơn 1 triệu, tổng cộng tôi có hơn 10 triệu tệ. (33 tỉ VNĐ)
Tôi mua cho ba mẹ mấy căn nhà dùng để cho thuê, một phần gửi tiết kiệm.
Sau đó tôi dọn đến nơi ở mới, tiếp tục cuộc sống bình thường. Từ đầu tới cuối, tôi là một người phụ nữ tốt bụng, yếu đuối, tội nghiệp.
Bất kể ai nghe đến câu chuyện của tôi đều nghĩ rằng tôi là nạn nhân. Bị người nhà họ Hà ức hiếp, chồng ngoại tình, mẹ chồng độc ác, nhân tình đến cửa, bị cướp đoạt tài sản.
Tuổi còn trẻ đã không còn khả năng sinh nở, còn góa bụa.
Tôi là một nạn nhân hoàn mỹ.
Không hề sơ hở.
---Hết---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro