tong hop 2512
Melody Club
Có một vị giáo sư đã từng nói, âm nhạc chính là thứ ma thuật kỳ lạ, sức mạnh của nó có thể khiến hàng triệu người cùng rơi nước mắt cho dù chẳng có một chiếc quan tài hay một bóng ma, âm nhạc hàn gắn thế giới, đưa con người xích lại gần nhau, mang đến sự hòa bình nhưng cũng có thể là chiến tranh. Trong cuộc sống, con người ai cũng cần đến âm nhạc, như một cách thức thể hiện cảm xúc và nỗi lòng của chính bản thân. Khi người ta bế tắc, họ tìm tới âm nhạc như một sự giải thoát, khi không thể nói thành lời, lúc đó hãy để âm nhạc lên ngôi…
Đêm nay cũng vậy, Melody Club là nơi mà âm nhạc đã nói thay rất nhiều điều, giúp cho Long và Xuân Lan chỉ cần nhìn và không cần nói. Còn gì tuyệt vời hơn khi thưởng thức những ly cocktail và lắng nghe âm thanh huyền ảo đến từ bản nhạc không lời bất hủ "Song From A Secret Garden".
Phải chờ đến khi những tiếng đàn violon cuối cùng kết thúc, Xuân Lan mới là người lên tiếng trước tiên :
- Em có việc muốn nhờ anh giúp !
Long “cùn” thì đang mải ngắm người đẹp và thiu thiu trong giấc ngủ, chợt nghe giọng nói của Xuân Lan thì bừng tỉnh, ấp úng trả lời :
- À, ừ, có chuyện gì em nói đi !
- Anh mệt rồi à ?
- À không ! Anh…anh đang nghe nhạc !
- Gớm ! có mà buồn ngủ rồi thì có, thôi em không làm phiền anh lâu nữa đâu, chuyện em muốn anh giúp, có lẽ chỉ mình anh mới giúp được em mà thôi.
- Dài dòng quá nhỉ, em nói đi, chỉ cần không phải lên trời hái sao hay xuống biển mò ngọc trai, cái gì anh cũng có thể giúp được em hết !!
- Gì mà có sao với ngọc trai ở đây ? Em nói nghiêm túc đấy ! Em cần 1 việc làm !
- Việc làm ?? Long ngạc nhiên ! Việc làm gì ?
- Một việc làm ổn định tại Hải Phòng và đúng với ngành nghề của em !
- Là sao ?? Anh không hiểu…
- Là thế này, em sẽ không sống ở Hà Nội nữa, nơi đó thực sự không hợp với em, em đã thuê nhà riêng tại Hải Phòng rồi, và em muốn được phát triển công việc của mình tại đây.
- Thật sao ? Em sẽ chuyển đến sống tại Hải Phòng ? Có thật không đấy ??
- Em nói thật, cuộc sống xô bồ của Hà Nội không hợp với em, em thích nơi này hơn…thế…anh có giúp được em không ?
- Có…có chứ…mà em muốn làm gì ?
- Hứ hư…Xuân Lan mỉm cười, anh ngốc thật hay giả vờ đấy ? thế hiện tại em đang làm gì nào ?
- Em là một DJ !! một chuyên gia…một…
- Đúng rồi, và em muốn được đầu quân cho một câu lạc bộ, được chơi ổn định tại một nơi, không phải chạy đi chạy lại quá nhiều và chỉ cần 1 mức lương vừa đủ mà thôi…
- Vậy sao ??? nếu vậy em về Club Galaxy của bọn anh đi, anh sẽ đảm bảo cho em tất cả mọi thứ, có xe đưa đón đàng hoàng…
- Galaxy ư, Club đó có phải là của anh Tâm không ? em có nghe qua nhưng chưa từng đến…
- Tâm tiếc gì ở đây, anh ấy là huynh đệ kết nghĩa với anh, hiện giờ lão ấy bỏ Galaxy để chuyên tâm vào làm khách sạn nhà hàng rồi, Galaxy bây giờ là do anh quản lý và là một trong những Club đông khách nhất Hải Phòng.
- Ô ! Nếu được như vậy thì tốt quá, nhưng em muốn được ký kết hợp đồng đàng hoàng, có thời gian cụ thể, công việc cụ thể và mức lương cụ thể…
- Hợp đồng à ? Không cần đâu ! có anh bảo kê rồi, em không cần phải lo gì hết !
- Anh vẫn làm việc theo kiểu này từ trước tới nay à ? Cô nàng trừng trừng mắt nhìn thẳng vào Long “cùn”
- Ừm, thôi được rồi, vậy hẹn em chiều mai qua Khách sạn Thiên Ý gặp anh và anh Tâm để làm hợp đồng nhé…
- Có vậy chứ ! À, mà em cũng vừa hết hợp đồng với đội vệ sĩ Hà Nội rồi, từ nay về sau chẳng có ai đi theo bên cạnh em cả, có chuyện gì em alo là anh phải giúp em đấy !
- Ôi giời !! nếu thế thì để ký hợp đồng làm vệ sĩ cho em, không cần lương, chỉ cần cho anh đi theo em, em ở đâu anh ở đó thế là được. Hì hì
- Sao anh khôn thế, mà thôi muộn rồi, mình về đi ngủ thôi anh, có gì chiều mai lại gặp nhau sau ! Anh tới đây bằng gì vậy.
- Anh đi…taxi…thế còn em ?
- Em cũng đi taxi thôi, nếu thế để em gọi xe rồi mình về chung !
Long “cùn” mỉm cười nhìn Xuân Lan một cách trìu mến, không thể ngờ được là hắn lại có một buổi tối đầy lãng mạn như thế này bên cạnh người đẹp. Cô nàng lại còn thuê nhà sống tại Hải Phòng và còn muốn làm việc tại Galaxy nữa…Như vậy là từ nay về sau lúc nào cũng sẽ được gặp nàng, nghĩ tới đây mà cả người Long “cùn” cứ sướng run lên…
Long cứ thế lấy hàm răng trên cắn vào bờ môi dưới, xuýt xoa một mình khiến Xuân Lan vô cùng ngạc nhiên, chỉ đến khi cô nàng cất tiếng gọi, Long mới như người từ cõi trên trở về mặt đất :
- Xe đến rồi, mình đi thôi anh !
Nhẹ nhàng rút ví để lại trên bàn rượu 500k, Long vội vàng theo người đẹp ra cửa, đêm nay là giữa hè, trời nóng oi ả, vậy mà chả hiểu sao toàn thân gã giang hồ lại rét run ? Có lẽ đôi khi sướng quá, con người ta cũng rét !!!
“Đâu đó trong tâm hồn mỗi chúng ta đều có một khu vườn bí ẩn, đó là nơi mà mỗi khi mệt nhoài với bao bộn bề lo toan trong cuộc sống, chúng ta lại tìm về nơi đó, thu mình lại, sống một cuộc đời nhẹ nhàng, thanh thản, chẳng chút đắn đo…”
Phải chăng Xuân Lan thực sự muốn sống cuộc sống giống như lời bài hát mà cô đã nghe cả đêm tại Melody Club đêm nay….
Sáng hôm sau tại phòng riêng của Tâm “ma xó”
- Thôi đi, sáng ra thằng này mày bị mơ ngủ à ?? Tâm vừa hít một hơi cà phê vừa buông giọng trêu trọc đàn em.
- Có anh mơ ngủ ấy, cả tối qua em và cô ấy đã bàn bạc kỹ càng rồi, chiều nay em sẽ dẫn Xuân Lan đến công ty mình ký hợp đồng. Long “cùn” cự lại.
- Ký với ai ? ai ký ? hợp đồng nào ? Anh không đồng ý !
- Tại sao lại không đồng ý ? Long nổi xung…
- Một nữ DJ số 1 miền Bắc, chắc đòi lương cao lắm, Công ty không có tiền trả đâu, mà lâu nay Galaxy cũng có làm ăn được đâu mà thuê DJ xịn làm gì ? Tâm bĩu môi, nhắc khéo…
- Em biết anh trách em bỏ bê công việc, nhưng anh yên tâm, em có kế hoạch cả rồi, chỉ cần có sự góp mặt của Xuân Lan, em sẽ phục hưng lại Galaxy, tiếng tăm của cô ấy sẽ giúp Club của anh em mình nổi như cồn và sẽ trở lại vị thế số 1 tại Hải Phòng.
- Chắc không đấy ? Hay lại vẫn tiếp tục ăn chơi ?
- Chắc chắn, anh cứ cho em cơ hội đi…
- Mà tại sao Xuân Lan lại nhờ tới mày nhỉ ? 2 đứa bay có chuyện gì à ? quen từ khi nào mà sao anh không biết ?
- Anh thì có thèm để ý đến ai, suốt ngày Thiên Ý, Thiên Ý, có còn ngó ngàng đến anh em bọn em nữa đâu, em quen lâu rồi…
- Ái chà, trách anh kia đấy, vậy anh hỏi chú nhé, nếu anh không tập trung phát triển cái nhà hàng này thì một tháng đào đâu ra cả trăm triệu để trả lương và nuôi bọn đàn em của chú đây ? Trong khi đó việc cho vay cũng là anh, đòi tiền bảo kê cũng là anh, chú thử nghĩ xem ? chú với lũ đàn em của chú đông như kiến mà có giúp cho anh được cái gì không ?
- Anh cứ nói quá…tiền em vẫn đi thu đều đặn và đóng về hàng tháng đấy thôi…
- Thôi được rồi, không bàn nữa, chiều nay hẹn gặp rồi hả ? Ok, anh sẽ trừ 1/3 tháng lương của chú để trả cho Xuân Lan, làm thứ 3-5-7 từ 8h tối đến 12h, được chưa nào ?
- 1/3 tháng lương ? sao lại liên quan đến em ?
- Nếu không muốn bị trừ lương thì ngày mai gọi người sang bên Kiến An đi lấy nợ về cho anh, 3 tỷ cộng cả lãi, có giấy viết tay đàng hoàng. Nếu lập được công anh sẽ xem xét vụ 1/3 đấy cho !
- Ái chà, bọn Minh “ngộ” chứ gì, bọn này nợ dai VKL, được rồi, anh cứ để đó cho em, mai em sẽ mang tiền về cho anh !
Cứ như thế, với lời giới thiệu và đảm bảo của Long cùn, một đàn em thân thiết, Tâm “ma xó” đành miễn cưỡng và chấp nhận đồng ý cho Xuân Lan gia nhập vào tập đoàn kinh doanh giải trí nhà hàng khách sạn Thiên Ý Group với công việc chơi nhạc tại hộp đêm Galaxy và mức lương khởi điểm là 20 triệu một tháng. Ngoài ra do được đào tạo và tốt nghiệp khoa nhạc cụ truyền thống của nhạc viện Hà Nội, Xuân Lan cũng được đề nghị chơi thêm đàn tranh mỗi khi có khách nước ngoài hoặc có đề xuất của ban giám đốc, mỗi lần biểu diễn dòng nhạc dân tộc này, giá cát-sê sẽ là 3 triệu một lần.
Cứ thế, cô nàng được tự do ra vào Thiên Ý nhiều hơn, thi thoảng cũng có ghé qua văn phòng riêng của xếp Tâm “ma xó” để bàn bạc công việc. Những việc này ban đầu thì không sao, nhưng dần dần lọt đến tai mắt của 2 người, và tất nhiên cả hai đều rất không ưa gì chuyện này đó là nữ hoàng hàng hiệu Bảo Trang và đàn em Long “cùn”.
Kể từ ngày có sự xuất hiện của Xuân Lan, Galaxy như ong tìm được mật, đông khách trở lại và náo nhiệt vô cùng những ngày 3-5-7 trong tuần. Cô nàng cũng rất thoải mái khi làm việc dưới sự bảo kê và chỉ đạo của Long “cùn” người vừa được giữ nguyên lương sau khi chém cụt 1 ngón tay của Minh “ngộ” – một tay anh chị có tiếng của quận Kiến An để thu về số tiền nợ cộng lãi là 3 tỷ đồng cho Tâm “ma xó”. Thấy Long chuyên tâm đi làm trở lại và bớt chơi bời rượu chè, Tâm vui lắm, nhưng trong thâm tâm gã vẫn có những lo lắng bất an. Nhất là về thân phận của cô nàng Xuân Lan…Rất nhiều lần Tâm “ma xó” đã tâm sự điều này với đàn em thân tín là Hưng “nhồi”, thậm chí có ý định nhờ Hưng chịu khó cuốc 1 chuyến về tận quê cũng như ra Hà Nội để điều tra về nữ DJ số 1 miền Bắc bỗng nhiên rút lui khỏi thế giới showbiz để làm việc cho một club nhỏ tại Hải Phòng.
Trong khi đó, Long và Xuân Lan dù không nói ra nhưng ai cũng hiểu là một đôi, 2 người này thường xuyên đưa đón nhau đi ăn sáng tại phố Lê Chân, người ta cũng thường xuyên thấy cặp đôi này tay trong tay đi shopping tại các cửa hiệu lớn, cũng hay nhìn thấy con xe của Long “cùn” đậu trước cổng chung cư của nhà nàng DJ….đến tận sáng mai mới về…
Cá đã cắn câu và thời gian có vẻ như cũng đã chín muồi…từ Nam Định, Thành “ba tai” di chuyển về Hải Phòng và tổ chức cuộc gặp kín với Quý “ma” cũng như đàn anh Tuấn “tờ”. Cả 3 lên một kế hoạch mà mọi nước cờ đã được Thành “ba tai” tính toán một cách hoàn hảo từ khá lâu, lúc này tất cả chỉ còn chờ Xuân Lan báo tin về và mọi chuyện sẽ bắt đầu diễn ra…
Rít một hơi thuốc, Thành “ba tai” đứng ngoài sân thượng ngắm nhìn thành phố Hải Phòng trong đêm, tên sát thủ đầu trọc Nam Định cười xòa trong làn khói trắng “Tâm “ma xó” – cuối cùng thì cái ngày mà tao sẽ trả thù mày cũng sắp đến”…
Hà Nôi, ngày…tháng…năm….
Cuối cùng thì chuyến xe tình nguyện bão táp đưa đoàn Sinh viên từ Simacai trở về thủ đô Hà Nội cũng đã tới nơi, từ hàng ghế đá phía cuối sân trường, Vịt con mừng lắm, cô nàng đã bắt chuyến xe từ sáng sớm để ra tận trường đón người yêu, cũng chẳng thông báo gì cho Quang vì muốn gã Rùa sẽ phải bất ngờ và cảm động vì cô. Tối nay 2 đứa sẽ đi chợ, ăn cơm và ở lại Hà Nội một đêm trước khi trở về Hải Phòng.
Người đi xuống đầu tiên, tất nhiên rồi vẫn là anh Huy – kẻ chuyên nhận hết công lao về mình, chỉ tiếc là dù tài giỏi và hót hay nhưng anh chàng này cho đến tận hôm nay vẫn chẳng có một bóng hồng nào tới đón.
Lần lượt mọi người đi xuống, trông ai cũng có vẻ mệt mỏi sau những ngày dài trên miền núi. Vịt con vẫn ngồi im tại chỗ, cô muốn xem, trong ngày trở về, Quang “rùa” sẽ thường làm gì ? chắc chắn gã sẽ xách ba lô giúp mọi người, sẽ đỡ các bạn yếu ra ghế đá, sẽ leo lên tít capo để ném xuống dưới những chậu hoa lan, những món quà của rừng núi…
Nhận xét của Vịt con là không sai, anh Huy còn đang mải mê bắt tay và trả lời câu hỏi của các thầy giáo bên đoàn trường ra đón, chỉ có anh Long là phụ giúp Quang khuân hành lý xuống xe cũng như đỡ các chậu hoa và những món quà mua được từ phiên chợ vùng cao.
Không hiểu sao nhưng đối với Vân Anh, được trông thấy người yêu mình lao động giúp đỡ mọi người, được trông thấy anh nở nụ cười nhẹ nhàng và bình dị lại là một điều gì đó khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm và hạnh phúc. Vịt con định sẽ bí mật lại gần và chìa vào tay Quang chiếc khăn ướt nãy giờ vẫn cầm trên tay. Chắc chắn anh sẽ rất bất ngờ và xúc động. Rồi chiều nay hai đứa sẽ đi chợ, sẽ ăn tối cùng nhau và sẽ ở lại Hà nội 1 đêm trước khi trở về Hải Phòng.
Nhận thấy có lẽ mọi người đều đã xuống xe hết, cô nàng toan đứng dậy lén theo đường vườn hoa để vòng ra sau xe…thì…bỗng nhiên…
Cách đó 50m, Quang “rùa” đỡ 2 tay nâng 1 người con gái cuối cùng xuống xe, một cô nàng tóc vàng, da trắng, dáng cao và vô cùng khác biệt với các bạn sinh viên còn lại. Chính là người phụ nữ tóc vàng bí ẩn xuất hiện trên bản tin thời sự VTV3 vào tối qua. Nhưng tại sao cô ấy lại có mặt trong chuyến đi này ?
Chưa dừng lại ở đó, bất ngờ hơn nữa khi cô ấy choàng tay qua vai ôm chầm lấy Quang “rùa” trước sự chứng kiến của hàng chục con người và cả đôi mắt từ đằng xa của Vân Anh.
Có những lời nói mà vịt con không thể nghe thấy…
- Thôi nào…về đến Hà Nội rồi, không còn gì phải sợ hãi nữa đâu…Quang vỗ về…
- Em không sợ những điều đó…Tranny nói trong nước mắt, đầu vẫn gục vào vai của Quang…
- Thế còn chuyện gì nữa ??
- Em rất vui vì đã tìm thấy anh…nhưng…sau ngày hôm nay…có lẽ chúng ta sẽ lại lạc mất nhau thêm một lần nữa…em sắp phải trở về Mỹ rồi…
- Ngốc nào, lạc là lạc thế nào được…em có số điện thoại của anh rồi kia mà…
- Em sợ…ba em sẽ không cho em cơ hội được trở về Việt Nam…
- Nếu là như vậy…thi thoảng, em bay về đây thăm anh
2 con người này vẫn cứ ôm nhau thủ thỉ, không hề biết rằng vài chiếc điện thoại đã sáng đèn ghi lại khoảnh khắc đáng nhớ, lão Huy cuối cùng cũng vội vàng can ra :
- Thôi nào, lại sướt mướt rồi đấy, sao lúc nãy ở trên Simacai thì không ôm nhau mà khóc đi…Mọi người, tập trung nào, có tin vui đây, BCH Đoàn trường quyết định tổ chức liên hoan cho đội tình nguyện mình tại nhà hàng Minh Khang cách cổng khu nội trú 200m, mọi người được về nhà 10 phút để cất đồ sau đó nhớ tập trung đầy đủ để liên hoan bữa cuối cùng nhé, ai không có nhà trọ để về có thể gửi tạm đồ vào văn phòng đoàn.
Anh Huy vừa nói xong, 40 con người đã đồng thanh hét to : Hoan hô !!!
Thế đấy, 7 ngày bên nhau đã giúp họ thân thiết như một gia đình và hoàn toàn không muốn xa nhau, cả đoàn ngay lập tức nhất trí không ai về nhà trọ hết, tất cả ném hết đồ vào văn phòng đoàn và sẽ đi bộ rồng rắn ra nhà hàng Minh Khang luôn cho đúng chất sinh viên.
Quang “rùa” vuốt tóc Lọ Lem, nhún vai cười nhẹ :
- Thôi nào, nín đi rồi còn đi liên hoan với mọi người nữa…
Lọ Lem lúc này mới chịu buông tay ra, đưa tạm chiếc ba lô cho anh Phước, cô nàng gạt nước mắt rồi khẽ nói :
- Có lẽ em không tham gia được rồi, ba em đang rất nổi giận, ông đang chờ em ở bên ngoài cổng, em phải về trước thôi !!
- Không sao đâu ! để anh và mọi người ra xin ba em cho !!
- Không được đâu ! em khác với tất cả các bạn, em không phải là sinh viên của trường, sự có mặt của em sẽ càng khiến mọi chuyện thêm rắc rối, hơn nữa, em đã hứa với ba, sẽ về nhà ngay khi tới Hà Nội. Mong mọi người hiểu cho em…
Nói xong, Lọ Lem lấy trong valy ra một chiếc hộp gỗ, có lẽ đêm qua lúc ngủ tại Simacai, cô nàng đã chuẩn bị cái này :
- Đây là 2 chiếc thẻ nhớ chụp toàn bộ những bức hình của mọi người tại chuyến đi, anh giữ giùm em, hy vọng em đã làm được một điều gì đó có ích cho mọi người…
Nói xong, Lọ Lem cùng anh Phước xách hành lý lên vai, cả 2 lững thững bước ra khỏi cổng trường, chưa đầy 30 giây sau, đã có 3 chiếc xe ô tô phóng tới, 1 trong số đó đón Lọ Lem lên xe, anh Phước lên một xe khác và ngay lập tức cả 3 phóng đi…
Lúc này nhóm sinh viên đi cất hành lý mới quay trở lại, tất cả đều ngạc nhiên vì không thấy Tranny đâu, ai ai cũng hỏi Quang và đều nhận được 1 câu trả lời : “Cô ấy đi rồi và không biết đến bao giờ sẽ được gặp lại…”
Cô ấy là ai ??? Câu hỏi này nãy giờ vẫn cứ lởn vởn trong đầu của Vân Anh, tại sao cô ta lại ôm chặt lấy Quang như vậy ?? Đã có chuyện gì xảy ra trong 7 ngày qua ?? tại sao Quang lại có thể ôm một người phụ nữ khác mà không phải là mình ? Chưa bao giờ mình trông thấy anh ấy có những hành động thân thiết quá mức như vậy với một người con gái khác ??? Cô ta là ai ?? Ôi trời ơi !! sao lại thế này ? sao không thể bước đi được nữa vậy ??? đôi chân không còn nghe lời mình nữa rồi…
Buổi chiều hôm đó, Vịt con đã không thể gặp được anh Rùa, cô không dám gọi cho Quang vì không muốn phá vỡ bữa cơm vui cuối cùng thời sinh viên của anh, nhưng quan trọng hơn cả, cô không muốn phải hỏi anh : người con gái đó là ai ? và tại sao ? tại sao ? tại sao…có thể cô sẽ hỏi, nhưng không phải là hôm nay…không phải là hôm nay vì ngay lúc này…Vân Anh đang cảm thấy rất đau nhói…từ lâu đến nay cô đã quen với việc chiếm hữu tất cả mọi thứ là của riêng mình. Kể cả anh, cái người mà cô đã từng nghĩ, sẽ chỉ có 1 mình mình mà thôi…
Trên chuyến xe ngược về Hải Phòng chiều muộn hôm đó, Vịt con vẫn cầm theo chiếc khăn ướt, chiếc khăn vẫn chẳng khô được sau hơn 3 giờ đồng hồ trên xe, chỉ có điều nó không còn mát lạnh nữa mà thay vào đó là đắng ngoét và mặn chát…
Cũng trên một chiếc xe khác, Tranny mở toang cửa thò đầu ra ngoài để cho gió xua tan những giọt nước mắt, cho những lời tức giận của Giang “tổng đài” cũng tan theo trong gió. Cô không quan tâm đến những gì ba nói, lúc này cô chỉ nghĩ đến Quang – đến câu chuyện cổ tích thời thơ ấu bất ngờ sống lại giữa hiện thực, chỉ nghĩ đến những chiếc lá sen, nghĩ đến chiếc nhẫn Lọ Lem, đến bát cháo hành tía tô và một nụ hôn bất ngờ như trong giấc mộng.
Người ta bảo, tình yêu giống như một hình tam giác, người này cứ mải miết chạy theo một bóng hình phía trước, không biết được rằng mình đã bỏ lại phía sau một người thương yêu mình nhất, cả 3 cứ thế đi tìm nhau suốt cuộc đời nhưng chẳng bao giờ tìm thấy vì thường đã là một hình tam giác thì có bao giờ tròn được đâu.
………………………………………………………………………………
ap 53: Ánh sáng
Không gian chật hẹp vốn chỉ được thắp sáng yếu ớt bởi 1 chiếc đèn sắp hết pin duy nhất nhằm tiết kiệm số lượng đèn còn lại đề phòng bất trắc, chợt bất ngờ bừng sáng chói lòa như ánh sáng mặt trời. Thoáng bất ngờ trôi qua rồi mình cũng làm quen dần với cường độ cao của nguồn ánh sáng đó, lão J cố lách mình khó khăn chui qua khe đá hẹp, tiếp theo sau là thằng L và mình cũng thoát qua một cách trót lọt. Điều đầu tiên khi mình vừa đứng dậy là cảm giác kinh ngạc sửng sốt , không thể tin vào mắt mình nữa, ngay trước mặt là một cặp... bóng đèn khổng lồ nằm ngang trên hai chiếc bàn đá cao khoảng 1m, mỗi cái thậm chí còn to hơn cả người lão J. Nhìn sơ qua vỏ bên ngoài nó có cấu tạo giống như thủy tinh nhưng hơi mờ hơn một chút, lõi bên trong không biết làm bắng thứ gì mà sáng vô cùng, tuy chỉ còn một bóng sáng, bóng còn lại đã tắt có lẽ vì lý do hỏng hóc gì đó nhưng cũng đủ tạo cảm giác đang đứng trước một cái đèn pha công suất cực mạnh. Một điều đáng ngạc nhiên khác là ánh sáng này màu xanh với cường độ mạnh như thế mà mình không hề cảm thấy một tí nhiệt nào thoát ra cả, đứng ngay sát cạnh mà chắng thấy nóng, thậm chí còn mát mẻ nữa là đằng khác .
Tuy nhiên thứ thật sự làm mình kích thích nhất là nếu như căn phòng này được xây dựng cùng thời với kim tự tháp thì ít nhất ngọn đèn này phải cháy ít nhất cũng vài ngàn năm. Cho là bỏ qua hết các yếu tố khách quan như độ bền và hỏng hóc do môi trường... thì nguồn năng lượng nó đã sử dụng cho đến lúc này là lớn khủng khiếp nếu như ko muốn nói vô tận . Vô vàn dấu chấm hỏi rơi lộp bộp trong đầu, tất cả những thứ tìm tòi học hỏi đươc trước đây, các định luật vật lý hiện đại dường như không tồn tại nơi căn phòng sâu thẳm dưới lòng đất này, cảm giác đầu mình lúc đó như chỉ toàn đậu hủ, ko tài nào hiểu được những thứ kỳ lạ đang diễn ra trước mắt . Thật ra mà nói đối với một người nhiễm tính đam mê khoa học tự nhiên của ba từ lúc 6 tuổi như mình thì sự việc này tuy sốc nhưng càng kích thích bản thân khám phá tìm tòi cho ra sự thật mới thôi.
Quên hết tất cả mọi thứ xung quanh, minh trèo ngay lên bục đá và bắt đầu quan sát tỉ mỉ từng chi tiết một. Thiết kế của bóng đèn này không khác gì mấy so với các loại bóng đèn tròn thời hiện đại, có khác chăng là nó thuông dài và to quá khổ mà thôi. Sợi dây tóc bên trong không giống như bằng kim loại, nó là một thứ gì đó hết sức mềm mại và dao động bồng bềnh giữa khoảng không bên trong. Chuôi bóng đèn được thiết kế hình hoa văn như cái cuống hoa. Nhìn tổng thể như một trái bí khổng lồ đang phát sáng vậy đó . Nhưng điều thực sự thu hút mình không phải là ở hình đáng mà là nguồn năng lượng của nó. Ngay gần đầu của bóng đèn được đỡ bởi một ụ bằng đá, có vẻ như là granit, hình dáng như vài chiếc dĩa xếp chồng lên nhau, hai bên cái ụ có hai cái nẹp thiết kế như hai bàn tay kẹp lấy và giữ cố định bóng đèn. Từ đáy ụ có một đoạn dây bằng vào kéo dài nối liền với chuôi của bóng đèn tạo thành một vòng khép kín, ngoài ra không có bất kỳ một chi tiết tiếp xúc nào khác với bên ngoài cả . Có vẻ như nguồn duy nhất phát ra năng lượng là từ cái ụ đá này.
Rướn mình chồm lên nhìn vào giữa thì thấy cái ụ lõm vào một lỗ sâu ngay giữa, bên trong là một khối chất rắn hình cầu như viên bi màu đen bé bằng đầu ngón tay và liên tục xoay tròn xung quanh lòng cái ụ như một con bông vụ. Mình để ý thì thấy sợi dây tóc bên trong bóng đèn dao động lên xuống theo chu kỳ xoay của viên bi kia, cứ hết một vòng là sợi dây cũng lên xuống xong 1 nhịp. Như vậy chắc chắn có sự tương tác giữa hai thứ này để tạo ra nguồn năng lượng phát sáng bí ẩn kia . Điều thú vị là nếu như với một viên bi bé tẹo kia mà đã có thể tạo nên nguồn năng lượng vĩnh cữu to lớn thế này thì với một lượng vật chất tương tự nhưng số lượng gấp nhiều lần thì sao nhỉ??? Câu hỏi này dường như không bao giờ có được câu trả lời, bởi vì đơn giản theo mình nghĩ thì không thể nào kiếm ra được thứ kỳ lạ như thế xét theo hiểu biết khoa học hiện đại ngày nay . Thấy mình cứ mải ngơ ngẩn bên cái bóng đèn, hai người kia cũng bắt đầu sốt ruột, lão J lôi mình xuống rồi bắt đầu tính chuyện đi tiếp. Lúc này mình mới có cơ hội nhìn một lượt qua khắp căn phòng này, khắp các vách tường đá được khắc rất nhiều những ký tự có vẻ như là ngôn ngữ Ai Cập cổ, xem lẫn là các bức hình mô tả những thứ rất kỳ lạ (cai bóng đèn cũng nằm trong số đó), khác hẳn với những bức khắc có nội dung đời thường hay thấy tại các cổ mộ. Căn phòng này giống như một thư viện đặc biệt, chắc chắn chứa đựng những thông tin vô cùng quý giá về sự hiểu biết của người xưa, chỉ tiếc là mình mù tịt về kiến thức khảo cổ nên đành bó tay. Móc cái điện thoại cùi bắp ra làm vài shot hình đem về nghiên cứu sau vậy Bỏ lại hết những điều bí ẩn còn chưa có lời giải đáp sau lưng, cả nhóm tiếp tục tìm đường thoát ra khỏi cái hệ thống hầm ngầm khổng lồ này. Thực ra mà nói, cho đến lúc này thì cái bản đồ đã hoàn toàn vô dụng , không thể xác định được nơi cả đám đang đứng trên bản đồ, chỉ còn nước tiến lên phía trước mà thôi. Từ căn phòng "thư viện", có một lối mòn hẹp sâu hun hút keo dài đến nỗi ánh sáng của ngòn đèn khổng lồ không thề nào soi đến hết cuối con đường. Chằng còn gì đề mất hay sợ hãi, mọi người hùng hổ tiến vào màn đêm theo đội hình lào J đi trước, mình sau cùng . Con đường thì ra không thẳng tắp như mình nghỉ, nó cũng khá ngoằng ngoèo với vài ba khúc cua. Lội bộ hơn 2h liền thì một sự việc bất ngờ xảy ra: một bộ xương xuất hiện đầu hướng về phía ngược lại với hướng cả nhóm đang đi. Điều kỳ lạ là khác với các bộ xương ở cái mộ tập thể, quần áo của bộ xương này vẫn còn nguyên vẹn, đó là một cái quần Jean với áo choàng lòe loẹt kiểu Hippi. QUẦN JEAN, HIPPIIIII, trời ơi , như vậy là có người hiện đại đã xuống tới đây, không biết lý do tại sao người đó lại chết ở đây như vậy nhưng chắc hẳn là phải có lối lên ở một nơi nào đó cuối con đường này.
Niềm hi vọng dâng trào mãnh liệt bởi sau bao nhiêu là nguy hiểm thì giờ đây đã nhìn thấy được một tia hi vọng mong manh . Ba người chay thục mạng về phía trước mà không cần suy nghĩ bất chấp bất cứ thứ gì phía trước đi nữa thì nó cũng sẽ dẫn đến lối thoát sống còn duy nhất. Thằng L là hăng tiết vịt nhất, cắm đầu chạy một mạch bỏ xa mình và lão J cả đoạn. Rồi bỗng nhiên nó đứng khựng lại rồi khụy xuống, khi mình bắt kịp thì một cảnh tượng kinh hoàng đang phơi bày ra trước mắt ...
……………………………………………………………………………………………………………….
Vậy là list fr của nó lại thêm được một người. Một bạn gái thích chụp hình, nó xin có một tấm hình thôi mà gửi hết từ tấm này sang tấm khác. Còn hỏi tấm nào đẹp nhất. Nó cũng chẳng bận tâm. Hình qua mạng mà. Ai biết dc đâu mà lần. Cứ nhìn thế thì biết thế cho xong.
Bẵng đi một thời gian. Hai cái nick vẫn sáng, vẫn nói chuyện bình thường. Cũng như những người khác. Trao đổi sdt, rảnh rỗi ngồi tán nhảm với nhau. Tới một ngày nó nhận dc một cái sms :
- Chàng stt buồn có thể mời mình một tách cafe vào chiều mưa lất phất như hôm nay ko nhỉ ???
Cười nhẹ nó rep lại :
- Thôi đi cô nương. Mưa buồn quá ko có gì làm nên phá tui ah ?
Tin nhắn vừa gửi đi rất nhanh sau dt đã vang lên : Ting Ting. Tin nhắn trả lời :
- Thật mà. Ko phải phá đâu.
- Ko tin. Giỏi thì chạy lên đây jk rồi G mời. hehe.
- Nói thật nhá. Tui dễ tin người lắm đấy. lên là phải có cafe đấy. Ko có giận ko thèm nc vs G luôn.
- Thì cứ lên đi. G cũng đang ngồi buồn ở nhà. Gần đây cũng có vài quán cafe đẹp lắm. Tha hồ mà post hình nhá.
- Ý ý. Thích thế. Dc rồi. Khoảng 30’ nữa tui tới. Nhớ giữ lời ý
- Okie.
Nó chợt buồn cười. Bình thường thì toàn là trai đi đón gái. Thế mà lần này gái đi đón trai ah ? Lạ nhỉ. Mà thôi kệ. Lần đầu gặp. Để xem giữa cái hình với bên ngoài khác nhau thế nào. Liếc nhìn đồng hồ : 2h30. Vậy là khoảng 3h tới. Uhm. Tắm phát cho mát đã nào……
"What can I do
Will I be getting through?
Now that I must try
To leave it all behind
Did you see
What you have done to me
……………..”
Chuông điện thoại vang lên. Nó vừa xuống cầu thang vừa bắt máy. Giọng con gái thánh thót vang lên:
- Tui tới rùi đó. Ông ra ngoài đi, tui không biết ông ở đâu đâu ah……
- Rùi rùi. Tui đang ra đây.
Bước từ từ ra ngoài. Nó bất giác hồi hộp. Có gì đâu nhỉ. Một buổi café với người mới quen thôi mà. Nghĩ vậy, nó càng bước nhanh hơn. Ra tới ngoài. Ôi trời, cả một con đường mua sắm thế này biết ai ở đâu đâu mà tìm. Lại móc dt ra, bấm tìm tên :
- Cô nương ở đâu ý ? Cả một con đường đầy người thế này mà tui biết ai là cô…
- G mặc áo màu đen đúng ko ?
- Uhm
- Vậy thì quay người sang phải 90 độ, tiến thêm 5 mét nữa. Cái cô đang ngồi trên xe là cô nương này ý……
- Ẹc. Vậy mà cũng làm tốn $ dt của tui……
- Hehe…..
Hiện trước mắt nó lúc này đúng là một cô tiểu thư. Chiếc váy xòe màu xanh nhạt như làm tôn thêm nước da trắng của cô ấy. Đôi mắt sâu thẳm đen láy. Mái tóc cột gọn gàng. Nhưng điều làm nó sững sờ là nụ cười. Nụ cười như tỏa ra ánh nắng xua tan đi đám mây đen của bất cứ ai nhìn vào. Ấn tượng đầu tiên của nó về người con gái này chỉ đơn giản là vậy. Nhưng nó nào biết được người con gái có nụ cười của nắng đó sau này sẽ đem tới những gì trong cuộc sống của nó……
- Này ! Ông đội mũ vào giùm tui cái. Mất công xui xẻo mấy chú cá vàng lại biết thổi sáo nữa thì khổ tui lắm……
- Dào ơi. G bảo kê. Hehe. Đùa chứ quán đó cũng gần đây với lại G toàn đi đường hẻm mà. Lo j…..
- Uhm. Để xem tới lúc đó như thế nào. Có chuyện gì là G móc xiền ra nộp đấy nhá. Nhắc thêm là tui ko có mang giấy tờ theo đâu đó. Kekekekke……
- Bỏ mịa con rồi
……………………….………..
Câu chuyện đùa vui cứ tiếp tục như vậy. Nó nhận ra ở cô gái này ko hẳn chỉ có vẻ yểu điệu ngoan hiền bên ngoài mà còn rất cá tính nữa. Đúng là đừng để bề ngoài làm ta lầm tưởng……..
Mới nói chuyện được vài câu biển hiệu café Pergola đã hiện ra trước mặt. Màu tím – màu của hoa violet đã khiến nó thích thú ngay từ lần đầu tiên bước vào. Lần này cũng vậy. Một quán café sân vườn mộc mạc với chủ đạo là cây bằng lăng nở hoa tím ngắt. Nó nghĩ, có lẽ cũng vì vậy mà người ta lại lấy màu tím là màu chủ đạo của quán. Nó cũng chẳng quan tâm. Nó thấy đẹp, vậy là đủ rồi. Cần gì biết nhiều làm gì. Bàn nó ngồi nằm cạnh đường đi. Với những tấm vải tím căng ra làm cho nó cảm thấy giống như đang ngồi trong cái chòi vải vậy. Nhưng bất quá, nó thích. Trên mặt bàn là một ly thủy tinh cắm một hoa bằng lăng tím. Nó nghĩ thầm : “ Đi ngoài đường nhìn chán phèo vậy mà đem cắm nhìn cũng kiều diễm phết nhỉ…. ”
- Ôi đẹp quá đi mất !!! G. G. Thấy bình cắm hoa đẹp ko ?
- Dzời ơi ! Cái bông bằng lăng lấy ngay cái cây kia chứ đâu. Quán nó tiết kiệm đó mà ……
- Đúng là chẳng có tâm hồn nghệ thuật gì cả. Biết đâu đó là ý của quán thì sao ?
- Rồi rồi. Dc rồi. Tui thua cô…..
- Hehe. Có thế chứ
Nụ cười đó. Chưa bao h nó quên được. Chưa bao h nó có thể xóa khỏi tâm trí. Mặc dù chuyện đã qua, trôi đi rất xa rồi. Giật mình tỉnh dậy. Lúc này ánh mặt trời đã len qua rèm cửa rọi thẳng vào mặt nó. Mấy con chim của ông cụ thì đang la hét ngoài sân.. Miệng đắng chát. Với lấy chai nước trên bàn uống ực một hơi rồi bước xuống. Ngó vào đồng hồ : 8h kém 15. Haizzz Dậy cũng sớm đấy chứ nhỉ.....Bước xuống phòng tắm, bật nước. Dòng nước man mát từ từ lan dần từ đỉnh đầu xuống người nó. Trong đầu, hình ảnh giấc mơ ký ức đêm qua vẫn còn đọng lại như nước vậy. Lắc mạnh đầu, nó không muốn nhớ nữa. Nước văng như kéo theo hình ảnh nụ cười đó ra khỏi đầu. Lau sơ mặc quần áo rồi nó bước ra sân. Lúc này ông cụ nó đang ngồi ở bộ bàn ghế đá ôm ***g chim nhâm nhi ấm trà sáng. Bộ bàn ghế nằm dưới gốc cây nhãn đã lớn lên theo nó cùng năm tháng.. Trên thân cây treo hờ hững vài giò phong lan tím đang chớm nở. Ôi màu tím, lại màu tím. Ngồi xuống, nó với tay lấy ấm trà tự rót một chén. Từng làn hơi nước bốc lên từ vành miệng chén xanh ngọc tỏa mùi thơm ngát. Bất giác nó rút ra điếu thuốc định châm một hơi nhưng kịp dừng lại khi thấy ánh mắt của ông cụ. Bỏ vào lại, nó tiếp tục nhấp từng ngụm trà nhỏ. Hương thơm từ trà phảng phất trong miệng. Toan rót thêm chén nữa thì ông cụ lại hỏi :
- Tối qua đi tới mấy h ?
- Dạ khoảng 3h. Tuần này mấy thằng thanh tra Trung Ương quấy quá. Cậu cũng đuối. Mà chiều nay bọn nó về rồi. Chắc mấy hôm sau cũng khỏe....
- Uhm. Trẻ hay già ?
- Cũng trẻ ba. Một thằng 43, một thằng 38. Trẻ quá nên mình cũng mệt.
- Ừ. Thấy thái độ ra sao ?
- Cậu cũng lo rồi nên chắc ổn. Cũng chỉ báo ba cái lỗi vặt thôi. Ba đừng lo. À mà sáng nay con còn mang 2 lạng sâm lên cho cậu làm quà nữa. Lấy ở đâu thì tốt hả ba ?
- Mày lên chú L lấy. Bạn cũ của ba đó.
- Dạ. Vậy để giờ con lên đó lấy luôn.
- Mày tính không ăn sáng ah ?
- Dạ thôi ba. Làm xong cho nhanh cho rồi. Để sát giờ quá mệt lắm.
- Ừ. Vậy đi đi. Mai cuối tuần về phụ tao mấy cái cây....
- Ẹc. Dạ, để mai con phụ.
Bước vào phòng nó bắt đầu thay quần áo. Sáng nay cũng chẳng làm gì nên nó đi xe máy cho tiện. lấy cái quần jean bạc màu, áo pull thêm cái áo da nữa. Vậy là xong. Ra thay đôi giày. Nó dắt chiếc moto ra ngoài. Cái xe gắn bó với nó từ những ngày bé khi còn được cụ bế cho ngồi trên bình xăng mà đưa đến trường. Tới giờ cũng đã được 20 năm rồi. Sắp biến thành đồ cổ đến nơi.Khi dắt chiếc xe ra nó chợt nhìn thấy ánh mắt ông cụ. Như đang sáng lên một cái gì đó. Nó quay ra mỉm cười với ông. Chợt thấy tự hào vì người cha của mình.
Từng tiếng nổ thình thịch vang lên. Nó như cảm giác lại cái ngày xưa khi nhận được chiếc xe từ tay ông. Đội mũ vào, nó lướt đi. Tiếng xe cứ chậm rãi rời xa ngôi nhà. Nó cười : 20 năm vẫn chạy tốt đấy chứ ông bạn già….Lướt qua từng con phố. Nó tới nhà chú L, bạn cũ của ba ngày xưa. Cất tiếng gọi, một ông già bước ra :
- Tao cứ tưởng là ai. Dạo này sao ko đưa ba lên chú ? Chán đấu chim với tao rồi ah ? Hay ba mày sợ thua đấy ?
- Dạ. Dạo này ba hay đau chân nên đi đứng hơi khó. Mấy bữa nay thấy cũng đỡ có gì để mai mốt con đưa ba lên chú.
- Uhm. Chân cẳng ổng ngày xưa đã vậy rồi. Còn mày hôm nay lên có chuyện gì ?
- Dạ. Cháu lên nhờ chú lấy giùm 2 lạng sâm. Cơ quan mới có khách nên cậu nhờ cháu kiếm dùm.
- Vô nhà uống miếng nước chờ chú lấy cho.
Nó dắt xe vào. Căn nhà cũng tựa tựa như kiểu nhà phố. Không rông như nhà nó nhưng lại toàn đồ gỗ. Ngay bộ bàn ghế là một cái ***g chạm khắc tinh sảo mà nó biết không nên hỏi giá thì hơn. Ông này thì không uống trà nên nhà chỉ uống nước trắng thôi. Uống tạm hớp nước nó đã thấy ông cầm lên hai gói. Ông nói :
- Cái gói to này là 2 lạng mày nhờ đấy. Hàng loại hai thôi chứ ko phải loại một. Chẳng ai biết đâu mà lần. Còn gói này là loại một mang về ngâm cho bố mà dùng. Mày lâu lâu đi tiếp khách về cũng nên uống 1 chút. Chứ nếu không thì không có gan nào chịu nổi đâu. Nhớ là trẻ thì uống một chút thôi. Uống nhiều quá lại hại thân….
- Dạ. Bao nhiêu để cháu gửi ???
- 2 lạng loại hai thì 15 còn mày muốn hô với cơ quan thì 20 cũng được.
Đến tao buôn mà nhìn sơ qua còn lầm huống hồ là người khác. Cứ yên tâm
- Dạ. Ủa chứ vậy còn gói kia chú ?
- Gói đó cầm về cho bố. Nói là chú gửi. Cấm không được mang tiền lên nhà tao. Nói ba mày mang tiền lên thì hôm sau đừng có hòng mang chim lên đây đấu nữa.
- Dạ con cám ơn chú. Chỗ này 16 chú cầm luôn đi. Chú cho thì con lấy nhưng còn 2 lạng kia lấy vốn vậy kì quá. Đâu phải con mua đâu.
- Ừ vậy được rồi. Tao với ba mày chơi với nhau mấy chục năm nay thì đáng gì ba cái củ sâm…..
- Dạ chú con về luôn. Sáng nay công việc nhiều. Bữa sau con đưa ba lên.
- Ừ. Nhớ cho chú hỏi thăm ba dạo này đỡ chưa…
Quay ra ngoài với những suy nghĩ miên man trong đầu. Chà bạn bè chơi với cụ tốt thật. Tính ông cụ cũng chơi đẹp với bạn bè nên mọi người nể. Nó cũng nhờ cái danh đó mà mới leo được đi làm tới bây giờ. Thầm cảm ơn ông cụ rồi nó tăng ga. Vụt đến cơ quan đưa cho cậu. Dặn dò một số thứ xong nó lấy 20 tiền mua. Nó nghĩ : hehe đời là vậy. Có mà không lấy cũng uổng . Cậu nó nói sáng nay hai thằng thanh tra cảm giác tốt lắm. Còn khen là tối qua đi vui. Cho nó thêm 3tr. Ra khỏi cơ quan gặp chú D. Đang ngồi cafe bên kia đường. Bước đến chào hỏi vài câu xong nó dúi vào tay chú 1tr. Nói mệt chú tối qua đi khuya quá. Cậu con đưa, chú về mua cho thằng nhóc cái xe hôm bữa nhé. Chú không cầm thì mang lên nói với cậu chứ con không biết. hì hì. Tính nó là vậy. Chú D hiền trong cả cách ăn nói lẫn tính tình. Có lẽ dân lái xe lâu năm thường trầm tính như vậy. Nó quí chú cũng ở điểm đó. Nói xong lại tỉnh bơ :
- Chú cho con xin điếu thuốc nhá. Sáng h chưa hút điếu nào mà ông cụ lại bắt quả tang quăng mất gói thuốc rồi. Hè hè….
- Mày cứ thế này thì bao giờ mới lấy vợ cho tao nhờ hả thằng kia. Bao h mới lớn…..
- Xời ơi. Mai đưa thiệp lại bảo sao cưới sớm….
- Mày thử đưa xem nào…
- Hehe. Thôi cháu đi đã…
Tính nó được lòng mọi người trong cơ quan nên cơ hội lên phó phòng của nó cũng nay mai. Chú D lại là người hay chở Giám Đốc đi nên nó cũng phải thân thiết hơn bình thường. Có cơ hội vậy không bỏ qua cũng phí. Nó nghĩ thầm.
Dừng chân trước quán cafe quen thuộc. Đen cafe. Nó để xe đó cho giữ xe rồi bước vào. Chẳng cần thẻ vì cái quán này cũng đã quen mặt . Bàn của nó vẫn còn nguyên với tấm bảng " Reserved " . Nó ngồi xuống. Phục vụ mang những gì mà nó hay yêu cầu rồi rời đi. Từng giọt cafe rơi trên nền sữa trắng đều đều nhẹ nhàng. Bỗng âm báo của chiếc E71 lại vang lên. Mở điện thoại ra nhìn. Nền chỉ hiện lên hai chữ : "First date."
6 năm rồi kể từ ngày đó. Cái ngày gặp mà nó không bao h quên như đã in sâu vào tiềm thức. Đêm qua, nó đã mơ thấy cái ngày này 6 năm về trước :
- Ôi đệch ! Không lẽ lại là định mệnh………………..
…………………………………………�� �………………………….
- Nhìn cái gì mà nhìn ! hai con mắt muốn lọt ra ngoài rồi kìa….
- Lạ nhỉ ? Tui có nhìn cô đâu ?
- Thế ông nhìn cái gì ý ?
- Hề hề. It’s not your business.
- Thôi mà. Tôi kém tiếng anh được chưa. Nói đi mà….
- Tiếng anh kém thế tiếng “em” có kém ko ?
- H có nói không ?
- Rồi rồi. Tui nhìn cái mụn trên mặt cô ý.
- Cái gì ??????
Thế là một người lôi từ trong giỏ xách ra cái gương rồi nhìn nhìn ngắm ngắm. Người còn lại thì cứ tủm tỉm cười. Một lúc sau.
- Này ! Tui nhìn rõ rồi nhé. Ko hề có cái mụn nào. Lừa tui thế ah ?
- Hehe. Ai bảo cô dễ dụ quá thế làm chi. Đâu phải do tui.
- Vậy rốt cuộc là ông nhìn gì ? Nói nhanh coi nào ?
- Tui nhìn cô đấy. Được chưa cô nương ?
- Tui cũng 2 mắt, 1 mũi, 1 miệng. Đâu có gì khác thường đâu mà ông lại nhìn.
- Ế. Nhưng cô có 1 cái lông mày ah. Hehehe.
- Tào lao mía lao. Ghét cái mặt……
- Hehe…..
Câu chuyện cứ thế. Hai đứa cứ tranh cái ỏm tỏi nhặng cả lên. Hóa ra ngày đầu tiên gặp mặt lại chuyển thành cuộc tranh cãi. Cuộc tranh cãi chỉ dừng lại khi nước được mang lên. Nó, luôn là một đen đá không đường. Còn cô gái kia, một bánh kem chanh dây. Nó hỏi :
- Ăn ké được hông ?
- Muỗng ai người đó xài ah nghen. Tui là tui ko có muốn bị sâu răng như ông đâu đấy.
- Ẹc. Tui bị hồi nào. Đừng có lấy cô ra áp dụng vào người khác nhá.
- Mệt quá. H muốn ăn không ? hay để tui ăn 1 mình.
- Ăn chứ hè hè. Có người cho ăn ko ăn uổng sao ?
Lấy chiếc muỗng café xắn 1 góc. Nó đưa lên miệng. Mặt nhăn lại híp cả hai con mắt vốn đã một mí của mình
- Ẹc. Chua thế.
- Không ăn thì thôi. Phiền phức….
- Ăn chứ. Hè hè.
Thế là cả 2 cứ thay nhau chép miệng. Nước miếng như tứa ra. Chua quá nhưng đứa nào cũng công nhận là bánh ngon. Rồi lại nhìn nhau cười. Lần đầu tiên nó đi café với con gái mà lại thoải mái vậy. Nó cũng vui vì từ nay biết được mặt mũi, tính cách của cô bạn chat như thế nào. Và nó cũng cảm nhận thấy, trong lòng nó đang có một sự rung động. Rung động trước vẻ đẹp đó và cả cá tính đó nữa…….
Hai đứa như cá gặp nước. Nói đủ thứ chuyện, nhưng nhắc đến nhiều nhất vẫn là chủ đề bình luận về người đang ngồi đối diện mình.
- Mãi đến hôm nay mới được diện kiến nhan sắc của G. Chà, đúng là có 2 má đồng tiền sâu thật nhỉ.
- Dzời ơi. Thế cô trước h thấy thằng ctrai nào có 2 má lúm sâu như tui chưa ? Ko có đừng ghen tị nhá….
- Ai bảo không ? Nhìn kĩ lại xem. 2 cái dàng hoàng đấy nhá.
- Ple'. Có như không thế mà cũng đòi khoe….
- Ông biết cgai’ chỉ cần trang điểm phớt cũng đẹp rồi ah ? Thế nên cái gì ít ít cũng đẹp. Đâu có sâu hoắm như ông ? Ôi. Sao tui lại xinh xắn thế này cơ chứ….
- Rùi rùi. Cô đẹp gái hơn tui dc chưa ?
- Đó là chuyện dĩ nhiên….
- Khi nào mà tui đẹp gái hơn cô khi đó cô mới nên nhìn lại mình ak. Hehe. Thách cô đẹp trai bằng tui
- Hừm. Khá lắm. Coi như lần này tui thua ông…..
- Còn phải nói. G muk.kakakakak
- Ơ thế hôm nay không đi chơi với người yêu ah ? Sao lại rảnh rỗi mà phá tui thế này ?
- ……………..
Sự im lặng của cô ấy như trả lời cho tất cả. Nó cũng lờ mờ nhận ra điều gì đó. Từ trước đến h, chưa bao h nó hỏi. Nụ cười luôn hiện diện trên môi nàng đã tắt. Thay vào đó là sự im lặng của cả hai bên.
Cái ngày này đã tới. Mỗi năm chuông âm báo vang lên vào đúng thời điểm này là cảm xúc như ùa về. Nhắm mắt lại, nó nở một nụ cười. Nụ cười của luyến tiếc.
- Vậy là đã 6 năm rồi em nhỉ. Cái ngày đầu tiên mà anh gặp em. Em đã làm thay đổi anh nhiều lắm. Lâu rồi anh chưa về lại nơi đó. Ngồi lại cái bàn mà mình gặp nhau lần đầu. Tất cả cũng vì em. Anh không dám, không dám quay về nơi ấy lần nữa. Anh sợ kí ức sẽ ùa về như lúc này. Và hơn hết, anh sợ em……
Cafe đã mang lên tự bao h. Ly trà nóng như đã nguội lạnh. Sờ vào túi áo, gói thuốc. Lúc này nó cần gói thuốc.Cần nó để bình tĩnh lại. Cất tiếng gọi yêu cầu bao thuốc. Ánh lửa đã bập bùng. Rít mạnh, khói mù mịt trước mặt. Chẳng mấy chốc, đã tiến sát đầu lọc. Thả vào gạt tàn, tiếng xèo xèo phát ra. Nó giờ đây đã bình tĩnh lại. Yêu cầu quán bật bài nhạc yêu thích, nó quay sang ly cafe của mình. Hít một hơi dài, không khí của vùng phố núi mát lạnh căng tràn ***g ngực. Từng nốt nhạc thánh thót vang lên, từng giọt cafe đen đặc rơi xuống.
Lặng lẽ ngồi pha ly café tận hưởng từng giai điệu. Ngoài trời, mưa đang nhẹ rơi. Ở cái đất này là vậy cũng giống cái ngày hôm đó. Nhấp ngụm cafe đầu tiên, vị đắng ko thể lẫn đi đâu dc. Nhưng kém theo đó là vị ngọt béo của sữa. Nó nhớ đã đọc ở đâu đó 1 câu. Tình yêu cũng giống như ly cafe sữa vậy, có lúc đắng nhưng nuốt xuống rồi vị ngọt lại đọng trên đầu lưỡi làm ta thấy thích thú.UỐng cafe cũng nhiều nơi nhưng nó thích nhất phong cảnh ở đây. Mặt sau nhìn thẳng ra hồ với những hàng thông xanh mướt. Vào thời điểm thế này gió từ hồ thổi vào kèm theo những hạt mưa li ti làm nó cãm thấy sảng khoái.
Gặp một vài khách quen giống nó. Chào hỏi theo một phép lịch sự bình thường. Có lẽ đã quá quen nên người ta cũng chẳng thấy lạ khi nó ngồi uống một mình nữa. Sau lưng có tiếng người ngồi xuống, nó cũng chẳng bận tậm làm gì. CŨng chỉ là một người khách rảnh rỗi nào đó vào quán, kêu một thứ gì đó, check mail, đọc báo, lướt fb mà thôi. Hay chỉ đơn giản là thưởng thức cafe sáng như nó. Tiếng tí tách của hạt dưa vang lên, có lẽ người khách này là một cô gái nhưng lại thấy lạ là tuyệt nhiên ko thấy một tiếng nói chuyện. Thú vị thật, hiếm khi thấy một cô gái đi uống cafe mà ko có bạn. Ko lẽ vào đây đơn giản chỉ cắn hạt dưa thôi ah ? Cảm giác như ai đó đang nhìn mình. Nó bắt giác quay lại……….
- Xin lỗi. Anh có biết e ko nhỉ. Nhìn e quen quen nhưng lại ko nhớ là đã gặp e ở đâu…..
Cười nhẹ, mắt hướng lên 1 chút. Giọng nói mang âm hưởng giận dỗi :
- Vậy cuộc kiểm tra tim đêm qua có khiến a nhớ đến e chút nào ko ?
- Anh vẫn nhớ nhưng cái người kiểm tra đêm qua hình như ko phải là e. E chỉ có chút nét giống người đó thôi….
- Vậy giống chỗ nào nào ?
- Hjhj. 2 mắt, 1 mũi, 1 miệng, 2 cái lỗ tai. Tứ chi đầy đủ ko thiếu cái nào. Giống đến thế rồi còn j ?
- Nói e thế đấy…..
Từng cái kẹp hồng xinh xắn được gỡ xuống. Mái tóc hạt dẻ bồng bềnh buông nhẹ một cách hờ hững lên đôi vai nhỏ. Chiếc váy xanh nổi bật làn da. Đúng, đúng là e ấy, cô pé đêm qua……
- Oh. Là e ah cô pé xấu trai ???
- Ple'. Thế a chỉ con pé nào đẹp trai e xem xem ?
- Hehe. Vậy mới nói chứ. Khen đẹp lại mất công có người bảo a khách sáo.......
- Vậy là a khen a xinh đúng ko ? hehe. E ko giống mấy đứa khác đâu. Dc khen sướng chết dc mà cứ giả vờ. E là e cứ cười tít cả mắt thôi......
- Oy oy. Thế hôm nay có chuyện gì mà cô pé xinh xắn lại ngồi cafe 1 mình thế kia ?
- It’s not your business. Hehe. Còn a ? Sao lại cũng uống 1 mình ?
- E mới uống quán này đúng ko ?
- Vâng. Nhà e mới chuyển về đây dc 3 tháng. Mà hình như e đang đưa ra câu hỏi mới a thì phải.
- Tui uống 1 mình từ 4 năm nay rồi cô ơi. Khách thường đến đây ai mà ko biết.
- Thảo nào. Hj. Mới tối qua thế mà bây giờ đã ko nhận ra e rồi ah ? Đêm qua say lắm đúng ko ?
- Uhm. CŨng hơi mệt 1 tí nhưng đêm qua đèn mờ quá, nhìn e ko rõ. Hehe. Ngồi 1 mình làm j ? Chuyển bàn sang đây với a. Có bạn ko đấy ???
Hai ly nước nhanh chóng dc chuyển sang. Sau khi đã yên vị. E ấy mới trả lời:
- E mới chuyển đến nên cũng ít bạn lắm. Mấy đứa hôm qua h còn ngủ. E thì đêm qua ko uống nhiều nên sáng dây sớm. Đang lái xe dạo lung tung thì gặp quán này. Thấy hay hay nên vào thử. Xem hương vị cafe Tây Nguyên khác vs cafe Sg như thế nào. Ko ngờ lại gặp a ở đây. E cứ tưởng mình là người duy nhất ngồi 1 mình chứ. Có duyên đấy chứ nhỉ.
- Oh. Vậy cô nương đây là người thành phố ah ? Trước e ở đâu ?
- Q7 anh. Khu dân cư Phú Mĩ. Anh biết ko ?
- Ah. Cầu ánh sao đi qua một tí đúng ko ? Xưa a cũng ở trong đó gần 10 năm mà.. Nhưng a ở Q3 lận.
- Đường nào vậy a ?
- Lê Văn Sỹ. Chắc e biết. Con gái hay đi mua đồ mà.......
- Kệ e. Con gái làm đẹp cũng chỉ để con trai ngắm thôi.
- Hề hề. Thế đêm qua tui nhìn sao lại có người ý kiến nhỉ……
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro