Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

tong hop

Ma mua đồ

Chả là có cái cô hàng xóm gần nhà mình mới đi Bắc về và kể lại với mẹ mình. Ở quê cô ấy có 1 cái nhà nọ , có 2 ông bà này rất thích một bộ bàn ghế bằng gỗ mắc tiền. Người con gái biết được nên nói với ba mẹ cô ấy rằng sẽ ráng làm để thay bộ bàn ghế mới ( nhà cũng khá giả , chả qua cô con gái muốn bù thêm 1 vài triệu thui ). Ai dè , 4 ngày sau cô con gái bị tai nạn giao thông mà chết . Khoảng 2 tháng sau , 2 ông bà đang ở nhà thì có 1 chiếc xe chở 1 bộ bàn ghế khá là đẹp đến tận nhà. 2 ông bà thấy lạ nên ra hỏi thì đc biết có người đã trả tiền rồi. Người thanh niên đi cùng người tài xế nói rằng là 1 cô gái đã đến thanh toán cho tiệm của họ và nói là người nhà này. 2 ông bà thì nói nhà chỉ còn 2 người và ko chịu nhận bộ bàn ghế . 2 bên tranh luận sôi nổi thu hút sự hiếu kì của hàng xóm. Cuối cùng bà mẹ dắt anh kia vào trong nhà và chỉ vào hình người con gái đã khuất xem có phải ko thì anh chàng này mặt mày tái mét nói lắp ba lắp bắp là chính xác. Bà mẹ nói con gái mình đã mất hơn 2 tháng nay làm anh kia lại hoảng thêm vì anh ta nói cô gái mới đặt mua hôm kia thui. Thế là 2 người cùng 2 ông bà cùng kéo nhau về tiệm hỏi chủ quán. Anh thanh niên thuật lại câu chuyện cho bà chủ thì bà này cũng hoảng ko kém. Bà kể rằng buổi tối khi anh thanh niên vào kêu bà rằng có người mua hàng, bà có nhìn rõ mặt của cô gái hơi xanh xao nhợt nhạt, lúc giao tiền bà có chạm vào bàn tay của cô gái , bà cảm thấy bàn tay ấy rất rất là lạnh. Nghĩ cũng kệ nên bà chấp nhận. Đến hôm nay hay tin này thì bà chủ nói sẽ hoàn lại tiền cho 2 ông bà. Lúc vào trong mở két thì bà ta hét toáng lên vì trong két toàn là mấy cọc tiền âm phủ thôi ...

Truyện ma dựng tóc gáy

Cách đây chưa lâu lắm khu đất này là một... nghĩa địa cũ, nhà cửa còn... ẩn nấp bên những gò mả lô nhô.

Tôi từ quê lên thành phố luyện thi vào đại học, trọ nhờ nhà ông chú. Căn nhà ở ngoại thành, rộng rãi, phía trước nhiều cây cối, tạo ra một khung cảnh khá âm u. Nhất là vào những đêm mưa gió, không trăng sao, còn thấy cả đom đóm bay lập lòe trước cửa. Tôi nghe đồn cách đây chưa lâu lắm khu đất này là một... nghĩa địa cũ, mới được dọn đi, nhà cửa vừa đây còn... ẩn nấp bên những gò mả lô nhô.

Nhà ngoài chú thím, còn hai đứa em. Nhỏ chị học cấp III, thằng em mới lớp 6, tuy là con trai nhưng tính tình có vẻ nhút nhát, e dè. Vì nhà rộng, chú thím chia mỗi đứa ở một phòng. Nhỏ chị ở lầu hai phía ngoài, thằng em cũng phòng phía ngoài nhưng ở lầu một. Chú thím nói tôi ngủ cùng với nó. Đêm đầu tiên, thành phố đón tôi bằng một cơn mưa như trút, mới 9 giờ trời đã tối đen như mực, côn trùng kêu nhức óc, đèn đường còn mấy đốm lập lòe, vàng vọt, không sáng hơn là bao so với những ánh đom đóm rải đầy từ đường vô đến hẻm. Thằng em co mình trong đống mền gối, hai mắt thò ra, nó ngoắc tôi: Anh Út nên đi ngủ sớm. Tôi hỏi nó tại sao, nó thì thầm: Anh lên đây nằm... ôm em, em nói cho nghe. Nguyên ngày đi đường khiến tôi cũng mệt, bèn tắm rửa sơ rồi bay lên giường với thằng em. Khi mở tấm mền ra, tôi thấy mình mẩy nó mồ hôi ướt sũng, trong khi tay chân lạnh ngắt. Tôi lay nó: Em sao vầy nè?! Thằng nhỏ thì thào: Em nói anh đừng chọc em nghe, ở đây... có ma đó! Tôi nhe răng cười: Em nhát hít, ma ở đâu ra mà ma? Thằng nhỏ chắc nịch: Ma... trên cây xoài ngay ngoài cửa sổ kia kìa, chính em đã thấy! Tôi nói cứng: Để đêm nay anh rình thử coi! Thằng em thì thào tiếp: Chắc chắn nó sẽ hiện ra!

Tôi nằm, không cách gì ngủ được dù rất mệt. Thằng em im thin thít, cứ ngỡ nó ngủ rồi, tôi lay nhẹ, nó lập tức thò ra khỏi mền, hít lấy hít để. Tôi lắng tai, không gian tịch mịch, có thể nghe rất rõ tiếng côn trùng, tiếng gió lướt trên tàn lá... Khi bắt đầu thiu thiu, tôi bỗng giật nhoàng người bởi một cú nhéo của thằng em: Nó đó anh ơi! Tôi bật dậy tích tắc: Trong phòng em có đèn pin không? Thằng nhỏ run rẩy chỉ tay: Em bỏ trong ngăn bàn đó! Tôi bò lại, nắm chắc cây đèn trong tay, lần ra cửa kính. Vắt vẻo trên cành xoài ngay trước mắt tôi, một bóng đen lừng lững, hai cánh xòe ra như một con dơi khổng lồ...

Cầm chặt cây gậy trong tay, tôi mò xuống những bậc cầu thang tối hút. Mở cửa phòng khách, tôi bước ra sân. Nói gì thì nói, xưa giờ ở quê, từng coi ma quỷ như chỗ... bạn bè, tôi vẫn không khỏi rùng mình ớn lạnh. Lỡ đâu nó là ma thiệt, liếm cho một phát ngay má, hổng lẽ tôi phải... đeo khẩu trang vô phòng thi?! Tôi tiến từng bước thật chậm lại phía gốc xoài và... bất ngờ bật đèn pin. Ngay dưới gốc xoài là một... đôi dép da láng coóng. Ma mà... mang dép sao? Tôi lia đèn lên phía trên, la lớn: Mày xuống đây, không tao chặt gốc xoài cho mày thành... cô Tấm luôn! Trên cây, con ma bất ngờ la chói lói: Em ơi, em ơi, cứu anh dzới! Và tiếng của đứa em gái: Ối anh Út ơi, đừng mà, đừng mà!

Chú thím ngồi trên sa lông, nhỏ chị nép một góc ghế cạnh đó, mắt đỏ hoe. Đối diện là... con ma, run cầm cập: Thưa, con hổng có vô phòng ấy đâu, bởi cành xoài vẫn còn cách một đoạn mờ! Tối tối, con chỉ trèo lên, thò miệng qua nói chuyện với ấy thôi, hai bác tha cho con! Vậy đó, "con ma" là một... hotboy, nhà gần xóm, kết nhỏ chị từ lâu nhưng mới quen một tuần nay, tối đến đu cành xoài lên tâm sự, riêng đêm nay nó mặc áo mưa vì... sợ ướt! Bữa ấy nhỏ chị ăn nửa trái "bưởi năm roi" vì lén lút hẹn hò, còn thằng em tôi từ đó hết sợ ma!

Trên Xa Lộ Không Đèn

Hai vợ chồng ông bà Thọ lái xe đi ăn đám cươí ngươì bà con ở Toronto, khi tiệc xong, ông bà muôn' lái xe về Montreal liên' ngay khuya hôm đó , vì san'g mai có việc cân' làm gâp'. Đương' tuy không xa nhưng phaỉ laí xe 6 hours sau buôỉ tiêc. mêt moỉ coi bộ ông Thọ cun~ng ngán lăm'. Ngồi trên xe chỉ có 2 ông bà, nên bà Thọ sợ ông ngủ nguc, nhìn bên đương' thì trơì tôí thui lui mà laị văng' vẻ. Cho nên bà kiếm chuyên. kể cho ông nghe khoỉ buon' ngủ... Bà kể laị nhưng~ ngaỳ con' ở Vietnam, nhưng~ ngaỳ đâù ông bà sông' vơí nhau ở Dà Lat , có vươn' hoa do chính tay ông chăm sóc và con' nhiêù kỹ niêm nưã... Kể đến đây , bà buôn' ngủ quá , măt' bà híp laị , và bà thiêp' đi lúc naò không hay biết... Xe vẫn êm êm chay trên đương' xa lô. Rôì bà cam? thấy gió nhẹ nhẹ thôỉ lươt' trên măt , và rôì hình như không còn hơi âm' cuả ông Thọ ngôì bên cạnh nưã , bà nghe như có tiêng' gì thở gâp' gap', càng luc' cang' thâý gân', và rôì chiêc' xe tựhiên rung lên trong bóng đêm, bà giât. mình tinh? hăn? và biết răng' không phaỉ bà mơ mà là sựhât.. Bà không thâý ông Thọ đâu , và chiếc xe như ngưng' laị hăn? và từ từ nhúc nhích... Bà sợ quá, hôt' hoang? và bà la lên: Ông ơi, cưú tôi vơí , ma kià, có ma kià... " Bà không nghe tiêng' ai trả lơì màlaị có tiêng' thở dôn' dâp. , gần như là sau gaý bà vây. Bà không con' dam' nhin' đi đâu và bà la lớn hơn: " ma, ma, có ma kià, cưú tôi vơí..." Thì bông~ nhiên bà nghe có tiếng trả lời..... " ma đâu mà ma, bà xuống đây phụ tôi đẩy chiếc xe đi nè, tựhiên lúc này mà nó chết máy, tôị nghiêp. tôi đẩy xe từ nảy giờ đó , mêt. muốn chết à........ "

Kết Thúc (END)

Truyện ma - Oan hồn đòi mạng

--------------------------------------------------------------------------------

Vĩnh là một thanh niên trên ba mươi, luôn luôn muốn tỏ ra là một người trí thức. Là một chuyên viên truyền hình, anh được hoãn dịch khi cuộc chiến chưa tới hồi khốc liệt. Tuy nhiên sau cuộc tấn công tết Mậu Thân, Vĩnh bị động viên và nhập ngũ với cấp bậc binh nhì.

Sau ba năm trời lăn lộn trên chiến trường, Vĩnh được biệt phái về đài truyền hình. Hình như Vĩnh lập được nhiều thành tích đáng kể trong quân đội, nhưng anh không bao giờ thổ lộ với ai. Cuộc chiến quá tàn bạo đối với một thanh niên muốn tỏ ra là người trí thức.

Khoảng hai năm sau khi được biệt phái, Vĩnh tâm sự với Khải, một người bạn thân, về ý định viết một quyển tiểu thuyết trinh thám, vì từ hồi nhỏ, Vĩnh vẫn say mê nhân vật thám tử Kỳ Phát của nhà văn Phạm Cao Củng.

Vĩnh nói rằng việc tạo ra các nhân vật rồi đưa họ vào những hoàn cảnh do chính mình tạo ra với những chứng cớ giả tạo nhưng có vẻ hợp lý, có lẽ thú vị hơn là đọc chuyện của người khác và bị hướng dẫn bởi những chứng cớ giả tạo của họ. Anh nói:

- Tôi muốn viết một câu chuyện hoàn toàn bí mật cho tới khi độc giả đọc tới giòng chữ cuối cùng.

Khải hỏi bạn:

- Thế ông đã có ý tưởng gì chưa?

- Có chứ! Trong câu chuyện của tôi, kẻ sát nhân thực ra lại không ra tay giết người.

Khải hơi nhíu mày:

- Ê ê, chỗ này coi bộ hơi lôi thôi rồi đấy! Tại sao đã gọi là kẻ sát nhân mà lại không giết người?

Vĩnh mỉm cười:

- Thế mới hay chứ! Kẻ sát nhân tìm thấy nạn nhân trong tình trạng nguy ngập mà nếu hắn không chịu giúp đỡ, nạn nhân sẽ chết. Hắn đâu có giết tuy hành động của hắn có nhiều yếu tố cấu thành tội phạm... Tuy nhiên trước khi khởi sự, tôi muốn chế ra một loại mật mã rất tầm thường nhưng rất khó khám phá, loại mật mã mà mọi người thường thấy nhưng không bao giờ nghĩ rằng chúng lại được xử dụng để truyền đạt tin tức.

Khải có vẻ suy nghĩ:

- Tin tức... ngắn hay dài?

- Ngắn thôi! Loại tin tức mà bọn tội phạm dùng báo động, hẹn gặp... đại khái như vậy.

Khải nhìn Vĩnh:

- Tôi sẽ suy nghĩ về việc này. Nếu tìm được cái gì, tôi sẽ cho ông hay.

Chỉ hai hôm sau, Khải vui vẻ bước vào apartment của Vĩnh:

- Tôi tìm ra được một loại mật mã cho ông rồi!

Vĩnh nhìn bạn với vẻ nghi ngờ:

- Ông thử viết vài ký hiệu xuống xem.

Khải lắc đầu, mỉm cười bí mật:

- Hay ở chỗ là loại mật mã này không cần ký hiệu. Chúng có thể được học thuộc lòng trong vài phút, và sẽ không ai có thể khám phá được, ngoại trừ tay thám tử siêu nhân mà ông đẻ ra trong chuyện.

Rồi Khải nói đùa:

- Ông phải chia ba chục phần trăm tác quyền cho tôi đấy nhá!

Vĩnh gật gù:

- Để coi! Bây giờ ông thử nói xem mật mã của ông là cái gì mà ghê thế!

Khải chậm rãi nói:

- Khi một tên gian muốn liên lạc với đồng bọn, hắn chỉ cần gởi cho tên kia một bộ bài. Hoặc có thể những quân bài của hai ba bộ, tùy theo tin tức dài hay ngắn. Dĩ nhiên những con bài còn lại phải có đủ để tránh nghi ngờ trong trường hợp bị thất lạc.

Vĩnh chau mày:

- Tôi không hiểu ông muốn nói cái gì.

- Dễ quá mà! Chữ Việt mình có 24 mẫu tự, nhưng mình nên dùng mẫu tự Tây phương với 26 chữ trong trường hợp cần dùng những chữ j, w hoặc z. Ông cũng biết một bộ bài có 52 lá, điều này có nghĩa là mỗi mẫu tự được tượng trưng bằng hai lá bài.

- Ông có thể nói rõ hơn một chút được không?

- Thế này nhá, tính theo thứ tự cơ, rô, chuồn, bích thì ách cơ sẽ là chữ a, già cơ sẽ là chữ b, đầm cơ chữ c.... theo thứ tự đó, hai rô sẽ là chữ z. Khi một tên gian trong chuyện của ông muốn báo một tin gì cho đồng bọn, hắn chỉ việc xếp những con bài theo thứ tự...

Vĩnh gật gù thán phục:

- Có lý quá!

Khải nói tiếp:

- Sau khi nhận tin, tên kia sẽ hủy bỏ ngay một cách rất tự nhiên và dễ dàng bằng cách xào bài là xong.

Trong trường hợp bộ bài lọt vào tay phe địch hoặc cảnh sát, ngay khi những người này xem xét những quân bài để tìm dấu tích thì chính họ đã xóa bỏ những dấu tích đó rồi.

Vĩnh đập mạnh tay vào đùi:

- Hết xẩy!

- Ông nên nhớ một điều là một bộ bài thường không đủ vì trong một tin tức nào đó dù thật ngắn cũng có thể có nhiều chữ trùng nhau, bởi thế, mỗi tên gian trong chuyện của ông sẽ có khoảng mười bộ bài để có thể gởi những tin dài cho nhau. Lỡ có ai nhìn thấy những bộ bài này, cùng lắm họ chỉ nghĩ rằng bọn chúng là những tay cờ gian bạc lận mà thôi.

Vĩnh có vẻ hứng khởi:

- Thật là một sự trùng hợp hiếm hoi. Hồi sáng này lão Thân bên thuế vụ mới cho tôi một thùng bài tây mà lão tịch thu được. Để tôi lấy ra coi.

Vĩnh đứng dậy, bước tới cái tủ nhỏ ở góc phòng, mở cửa lấy ra một bọc mười hai bộ bài còn bọc trong giấy bóng kính, đem lại đặt lên bàn:

- Bây giờ tôi thử rút vài quân ra xem theo mật mã của ông chúng sẽ thành chữ gì.

Vĩnh và Khải cùng xé giấy bóng kính ra, mở hộp, đổ mấy bộ bài lên mặt bàn. Vĩnh rút hai quân:

- Bẩy chuồn, ách cơ... là chữ gì?

Khải nói ngay:

- Bẩy chuồn là chữ h, còn ách cơ là chữ a. Ha.

Vĩnh rút thêm bốn lá nữa. Khải coi từng lá một theo thứ tự:

- Sáu cơ... là chữ i, chín rô... chữ s, ách chuồn... chữ o, ách rô... chữ n. Như vậy, sáu lá bài mà ông mới rút là chữ haison, có thể là hai sơn hoặc hải sơn gì đó.

Mặt Vĩnh chợt tái xanh, hai tay run lẩy bẩy, những giọt mồ hôi không biết ở đâu đột nhiên ướt đầm trên trán. Khải nhìn bạn ngạc nhiên:

- ủa, ông... ông làm sao vậy?

Vĩnh lắc đầu:

- Không... không sao!

Khải nhìn bạn lo lắng:

- Ông có cảm thấy khó chịu hay là... cái gì không?

- Không, tại sao?

- À... thì... sau khi tôi đọc mấy lá bài là hai sơn hoặc hải sơn gì đó, ông có vẻ hốt hoảng thấy rõ, mồ hôi mồ kê chảy ròng ròng làm như mấy chữ này có một ý nghĩa gì rất quan trọng đối với ông.

Vĩnh không đáp, chống hai tay lên bàn đứng dậy, lảo đảo đi tới mở tủ lạnh, lấy chai nước rót đầy ly, uống một hơi rồi nói với Khải:

- Tự nhiên tôi cảm thấy hơi mệt chứ không có gì hết.

Rồi anh cố lấy vẻ tự nhiên, bước tới ngồi xuống đối diện bạn:

- Mật mã của ông hết xẩy. Chắc chắn tôi sẽ xử dụng trong câu chuyện của tôi

Sau buổi tối hôm đó, ngoài những lúc gặp nhau ở truyền hình, mỗi tuần Khải lại tới gặp Vĩnh vài lần xem câu chuyện trinh thám mà Vĩnh dự tính viết đã tới đâu rồi. Tuy nhiên Vĩnh lại bị cái bệnh của các nhà văn mới, nghĩa là rất hăng say khi tìm được một ý tưởng, nhưng khi bắt tay vào việc thì lại không biết mở đầu câu chuyện ra sao.

Vĩnh nói với Khải rằng anh không được khỏe và anh chưa muốn khởi sự cho tới khi cảm thấy đầy đủ phong độ.

Khải cũng thấy Vĩnh có vẻ bệnh hoạn thật, và không hiểu tại sao, lúc sau này Vĩnh uống rượu nhiều quá.

Nói mãi không được, Khải cảm thấy tội nghiệp cho bạn khi thấy Vĩnh có vẻ xuống tinh thần, mặt mày lúc nào cũng bơ phờ hốc hác. Khải nghĩ rằng có lẽ Vĩnh gặp điều gì rất bất thường nên mới thay đổi một cách lạ lùng như vậy.

Anh quyết định tìm hiểu để may ra có thể giúp được gì cho bạn.

Khoảng một tháng sau, một buổi tối Khải tới cư xá Thanh Đa thăm Vĩnh. Bước hết những bực thang tối tăm, vừa lên tới lầu hai, Khải chợt thấy một bóng đen rời khỏi cửa apartment của Vĩnh bước về phía anh. Khải né sang một bên để người lạ mặt đi qua, nhìn theo ông ta bước thật êm xuống những bực thang. Người lạ mặt có một cái gì bất thường khiến Khải cảm thấy xương sống lạnh buốt. Vừa suy nghĩ, Khải vừa bước tới gõ cửa căn apartment của Vĩnh.

Tiếng gõ cửa của Khải được đáp lại bằng một giọng đầy vẻ hoảng hốt của Vĩnh:

- Ai đó? Ai đó?

- À, Khải đây.

Vừa nói, Khải vừa đẩy cửa bước vào. Trong phòng khách, Vĩnh đầu tóc bù rối, đôi mắt đỏ ngầu đang ngồi trước một núi quân bài trên bàn. Khải nói:

- Sao, ông đang làm quen với mấy lá bài để chuẩn bị viết phải không? Hi vọng là tôi không đuổi khách của ông vì khi tôi vừa lên tới lầu hai thì ông ta đã ra khỏi cửa.

Khuôn mặt Vĩnh tự nhiên trắng bệch:

- Khách của tôi?

- Đúng! Một quân nhân.

Vĩnh hừ lớn:

- Quân nhân? Sao ông biết?

- Ông ta bận bộ quân phục tác chiến, dù trong tối tôi cũng thấy rõ. Hình như quân phục Biệt Động thì phải.

Vầng trán Vĩnh nhăn lại, giọng anh đầy vẻ hoang mang:

- Ông ta... coi ra sao?

- Cao lớn. Bộ quân phục có vẻ... không được sạch sẽ lắm, dường như ông ta mới từ mặt trận trở về.

Vĩnh đưa hai tay lên ôm mặt:

- Hừ! Thì ra đó là sự thật! Tôi không bị ảo giác. Tôi không điên vì chính ông cũng thấy. Ông nói đúng, hắn ta vừa trở về từ mặt trận, nhưng đó là mặt trận dưới địa ngục.

Khải nhìn bạn không chớp mắt, trong bụng nghĩ thầm "Chà! Tên này coi bộ không khá rồi!", tuy nhiên ngoài miệng cố nói một cách vui vẻ:

- Nếu tôi không lầm thì ông đã có những ý tưởng mới cho câu chuyện. Ông đã khởi sự chưa? À, có lẽ chưa vì ông còn đang dợt những mật mã mà tôi sáng chế, phải không? Dứt lời, Khải cất tiếng cười cho không khí bớt nặng nề. Nhưng Vĩnh lừ mắt, gằn giọng:

- Ông không sáng chế cái gì hết! Cái ý tưởng đó được nhét vào đầu óc ông và ra lệnh cho ông đem tới để hành hạ tôi. Tôi luôn luôn tránh né lũ thầy bói, những kẻ nghĩ rằng họ có thể liên lạc được với thế giới bên kia bằng cách... dùng những lá bài. Tối hôm đó, chính ông đã bị thúc đẩy nói ra loại mật mã quái quỉ đó và buộc tôi phải rút mấy lá bài đó.

Trước những lời nói không đâu của bạn, Khải bực bội cười khẩy:

- Ông đừng giả bộ điên nữa! Chính tôi đã nghĩ ra loại mật mã đó và chính ông đã tự tay rút ra mấy quân bài vô nghĩa đó.

Vĩnh nói gần như gào lên:

- Tôi không điên! Mấy quân bài đó không phải là vô nghĩa vì nó là tên của một người mà tôi vẫn cố tránh không nghĩ tới.

Khải sửng sốt nhìn bạn không nói. Vĩnh chợt thở dài:

- Tôi nghĩ rằng có lẽ tôi nên nói với ông tất cả. Bây giờ tôi không cảm thấy hổ thẹn gì nữa vì tôi đang ở trong tình trạng khủng hoảng cùng cực. Khi nào ông ở trong tình trạng khủng hoảng như tôi bây giờ, ông sẽ không còn cảm thấy hổ thẹn gì nữa. Để tôi nói hết cho ông nghe...

...Có lẽ ông đã biết rõ về đời lính của tôi. Tôi chỉ nhập ngũ khi bị động viên. Sau thời gian huấn luyện, tôi bị đưa tới một đơn vị Biệt Động nổi tiếng, và bị đẩy vào một tiểu đội dưới quyền chỉ huy của Hai Sơn.

Hai Sơn là người từ binh nhì lên tới trung sĩ và đã mấy lần bị thương. Không ai chối cãi được rằng hắn ta là một quân nhân can trường, nhưng không ai ưa hắn. Có lẽ vì hắn không biết sợ là gì và thường chế nhạo những kẻ mà hắn gọi là đồ chết nhát.

Không hiểu tại sao hắn lại đặc biệt lưu ý đến tôi. Có lẽ vì vẻ trí thức của tôi. Cũng có thể vì tôi sợ dơ, sợ khó, sợ khổ. Tôi không biết, mà chỉ biết một điều là hắn đì tôi tối đa. Hắn hành hạ tôi khi ở hậu cứ cũng như ngoài mặt trận. ở hậu cứ, hắn bắt tôi làm những công việc nặng nhọc nhất, bẩn thỉu nhất. Ngoài chiến trường, hắn bắt tôi thi hành những nhiệm vụ nguy hiểm nhất. Những ngày quân ngũ của tôi là những ngày địa ngục! Vì hắn! Đáng lẽ tôi đã được biệt phái ngay từ năm đầu, nhưng tôi tin rằng chính hắn đã tìm cách ngăn chặn. Bởi thế, tôi chỉ mong hắn chết, và tôi không phải là người duy nhất mong muốn điều này, có lẽ chỉ ngoại trừ các sĩ quan vì hắn là người luôn luôn tình nguyện nhận lãnh những nhiệm vụ nguy hiểm nhất. Mỗi lần như vậy, hắn luôn luôn bắt tôi đi cùng vì hắn biết tôi rất ghét những việc đó.

Tôi biết hắn đang nghe những gì tôi nói với ông bây giờ, nhưng tôi cóc cần vì tôi chỉ nói với ông một sự thật giữa hắn và tôi. Một đêm, hắn được lệnh dẫn tiểu đội đột nhập đất địch làm công việc trinh sát. Dĩ nhiên hắn bắt tôi đi cùng vì hắn biết tôi rất sợ những công tác như vậy. Xui xẻo cho chúng tôi là có lẽ chúng tôi đã bị địch phát hiện từ đầu, nhưng chúng chờ cho tới khi chúng tôi đi thật sâu vào đất của chúng, chúng mới nổ súng.

Tiểu đội của tôi có tám mạng thì sáu bị bắn gục tại chỗ. Chỉ có hắn và tôi chạy thoát. Biết thế nào cũng bị chúng chặn hậu, trong đêm tối, tôi chạy thẳng vào vùng đất địch trước khi chạy về mé trái, hướng về một cánh rừng già, ngược chiều với hướng về đơn vị.

Trong đêm tối mịt mù tôi bị lạc. Sau khi đi lang thang trong bóng tối hàng tiếng đồng hồ, tôi té xuống một hố bom, đè lên một xác người. Hai Sơn! Nói là xác người thì không đúng vì hắn chưa chết, chỉ bị thương nặng và mất máu. Hắn dặn tôi nhớ kỹ địa thế nơi đó trước khi ra lệnh cho tôi lập tức trở về đơn vị, đưa người tới cứu hắn.

Sau khi được hắn chỉ đường, dù hai chân lết không muốn nổi, tôi cũng phải lập tức lên đường. Tôi không biết ông nghĩ sao về tôi vì sau khi tìm về đơn vị, tôi không nói với ai về Hai Sơn. Lúc đó tôi tự bào chữa rằng việc đưa hai y tá tới cứu hắn quả là một việc làm quá nguy hiểm. Có thể vì máu ra quá nhiều hắn đã chết rồi. Tôi không thể để ba mạng người phải hi sinh vì một xác chết. Tuy ngay hôm sau, một trung đội được lệnh tiến vào đất địch để giải cứu các đồng đội - thực tế là để lượm xác, nhưng không ai đi tới nơi tôi gặp Hai Sơn lần cuối. Mọi người cho rằng hắn đã bị bắt hoặc bị hạ sát.

Một thời gian khá lâu sau khi được biệt phái, tôi hiểu rằng linh hồn cuồng nộ của Hai Sơn vẫn đang tìm tôi, vẫn muốn cho tôi biết về sự hiện hữu của hắn. Vì lý do đó, tôi không bao giờ gặp gỡ những người có khả năng liên lạc với người chết. Nhưng rồi chính ông đã đem hắn lại với tôi bằng những mật mã của ông. Khi tôi rút sáu lá bài và ông đọc thành chữ Hai Sơn, tôi biết rằng tôi không còn hi vọng trốn chạy linh hồn cuồng nộ của hắn nữa. Trong trường hợp đó, tôi muốn biết hắn muốn nói gì với tôi. Và kể từ đêm đó, không đêm nào tôi rời khỏi mấy bộ bài. Tôi liên lạc với hắn.

Vĩnh ngưng lại. Vẻ mặt thật khổ sở. Khải đập tay lên bàn nói lớn:

- Ồ, làm gì có chuyện đó. Ông chỉ bị ám ảnh thôi. Có thể ông suy nghĩ về việc đó nhiều quá.

Vĩnh cười khô khan:

- Nếu ông không tin, ông hãy xào bài đi. Tôi sẽ quay lưng lại, lượm mấy lá bài. Rồi ông dùng mật mã của ông đọc thử xem tôi nói có đúng hay không.

Khải biết rằng cách chữa bệnh ảo tưởng tốt nhất là chứng minh rằng đó chỉ là ảo tưởng. Anh đồng ý:

- Được!

Trong khi Vĩnh quay lưng, Khải vừa xào bài vừa hỏi:

- Ông ta thường nói gì với ông?

Vĩnh lên tiếng với vẻ khó khăn:

- Những gì ông có thể đoán được. Đe dọa, đắng cay, xỉ vả, hận thù... đủ hết. Hắn không muốn ở đó một mình mà muốn tôi cùng tới đó để hắn có người ăn hiếp và hành hạ như xưa. Xong chưa? Tôi sẽ nhắm mắt khi lượm bài và ông đọc từng chữ khi tôi lật ngửa chúng.

Vĩnh rút khá nhiều lá bài và Khải lấy bút ghi vào một tờ giấy những gì những lá bài này "nói" qua mật mã của anh. Viết xong, Khải liếc nhìn và la lên một tiếng hãi hùng vì những chữ do chính tay anh viết là hàng chữ "Mày không chịu tới với tao thì tao tới với mày".

Mấy hôm sau, người ta thấy Vĩnh ngồi chết trên ghế. Trên mặt bàn ngay trước mặt anh là một núi lá bài. Có lẽ Vĩnh đã biết trước những gì xẩy ra cho anh nên anh đã để lại mấy hàng chữ thật lớn trên bàn, yêu cầu không ai được đụng tới bất cứ vật gì cho tới sau khi Khải tới.

Buổi trưa, trước khi Khải bước vào apartment của Vĩnh, một người hàng xóm nói với anh:

- Có lẽ ông Vĩnh chết từ tối hôm qua vì bác sĩ nói rằng người ông ấy đã lạnh. Người ta đã đưa ông ấy đi rồi tuy mọi thứ trong nhà vẫn đâu ở đó. Hình như nửa đêm hôm qua có người tới gặp ông ấy thì phải. Người đó chắc là quân nhân mới từ mặt trận trở về, vì sáng nay tôi thấy mấy vết giầy sô dính đầy bùn trước cửa.

Khải bước vào, tim đập mạnh. Anh nhìn vào một hàng những lá bài lật ngửa. Qua mật mã của chính anh, Khải run lẩy bẩy sau khi đọc hàng chữ: "Mười hai giờ đêm nay. Hai Sơn".

Đâu phải chỉ có một mình ở nhà

"Cứu tôi với"-cô gái hét lên. Muốn biết chuyện tiếp theo thế nào xin đón đoc tập sau sẽ rõ. Gấp lại quyển sách ma , Thúy cảm thấy hơi rùng mình. Thúy là một cô gái có cá tính mạnh mẽ , nó luôn dũng cảm trong mọi trường hợp và nó luôn khảng định với chính mình là nó không bao giờ sợ ma. Hôm nay, Thúy phải ở nhà một mình, bố mẹ Thúy đến bà ngoại , Thúy không đi được vì còn bận việc học. Ở nhà một mình, nghe đã rợn người nhưng Thúy không sợ, nó dũng cảm chấp nhận ở nhà một mình. Dù sao cũng chỉ ở nhà một mình trong một ngày mà thôi.

Chuông đồng hồ kêu, nó ngáp ruồi. đến giờ phải đi ngủ, nó cài cửa nhà lại sau đó nó bước đến cửa sổ để cài then cửa. Bỗng nó cảm thấy hình như có một thứ gì đó đang đứng ở đằng sau , quay người lại nó chẳng thấy gì cả. Quay lại với việc cài then cửa, Thúy nhìn thấy trên khung cửa kính viết ba chữ " ngươi phải chết " bằng máu tươi. Nó dụi mắt nhìn lại thì chẳng thấy gí cả. Đinh ninh chỉ là ảo giác , nó yên tâm quay lại ghế ngồi. Đèn điện vụt tắt , một thứ ánh sáng màu đó loé lên từ ngoài vườn. Khoảng 10 giây sau, có điện, đèn sáng, ánh sàng màu đỏ đó biến mất. Thúy cảm thấy hơi sợ người nó bắt đầu run."Tính tong" tiếng chuông cửa reo lên , nó giật bắn người. Ra đến cửa nó lưỡng lự xem có lên mở cửa hay không , nhìn qua chiếc ống nhỏ trên cửa thấy người quen nó vui mừng mở cửa, dì nó đến. Nhìn thấy dì Hương nó cảm thấy mình được an toàn hơn. Thấy hơi lạ vì sao dì nó lại đến vào giờ này, nó vặn hỏi thì dì nó bảo là mẹ nó nhờ dì nó đến trông nó. Yên tâm là cảm giac bây giờ cửa nó. Hai dì cháu ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau. 9h30 phút đồng hồ lại điểm chuông, nhìn thấy mồm gì nó chảy máu, nó lấy tay lau vết máu ý cho dì nhưng lau mãi không sạch. Thúy kinh ngạc hỏi dì Hương, dì nó lấy tay lau vết máu trên mồm thì lại rất sạch máu không hề chảy ra nữa. Hai dì cháu lại tiếp tục với câu chuyện đang nói dở. Tiếng chuông điên thoai reo, Thúy ra nghe điện thoại, mẹ gọi về báo tin buồn là dì Hương bị ốm nặng đã qua đời hai tiếng trước. Bỏ máy xuống nó đứng lặng im như chôn chân tại chỗ nó nhìn sang cái người mà bảo là dì Hương của nó. Một lúc sau nó di chuyển từng bước chân để đi đến cửa ra vào. Khi đã đứng cạnh cửa , nó cẩm lấy cái nắm cửa định mở cửa ra. Đứng cố mở cửa làm gì cô cháu gái của ta cháu sẽ không thoát ra khỏi đây được đâu - cái người bí hiểm đó nói

-Sao dì lại nói vậy?

-Hai tiếng trước ta là dì Hương yêu quý của cháu nhưng bây giờ ta là một con ma cần máu người để sống. Nói xong dì nó tiến lại gần nó nhe cái răng sắc nhọn của mình ra, dì nó chuẩn bị hút máu của nó.

-Đừng- nó hét lên đầy tuyệt vọng. Dì nó ngặm vào cổ nó. Nhưng nó không cảm thấy và máu cũng không chảy ra. Chắc hẳn dì nó vẫn còn có tình thương máu mủ ruột thịt. Dì nó đã tha cho nó vì dù sao nó vẫn là đứa cháu trước kia dì nó đã hết mực thương yêu. Chỉ một cái chớp mắt , hồn ma cửa dì nó tan thành mây khói và để lại trên sàn nhà một vũng máu tươi.

Nó đứng lặng im, cả người nó như đóng băng. Chấn tĩnh lại nó ngấc điện thoại lên bấm số để gọi cho bố nó. "Đoàng"-sét đánh đường dây điện thoại bị đứt. Sợ. Thúy với lấy cái di động nhưng trời ơi nó gặp xui điện thoại hết pin. Nó ngồi ngục mặt xuống, vừa sợ vừa run nó òa khóc."Tính tong" tiếng chuông cửa lại một lần nữa vang lên, Thúy cứ ngồi lặng im nó không dám mở cửa. Rồi từ khe cửa một tờ giấy gấp đôi được đẩy vảo. Tay run run nó cẩm tờ giấy lên chưa kịp đọc thì tờ giấy bùng cháy ngay trên tay nó. Thúy dụt tay lại, mẩu giấy cháy rơi xuống sàn biến thành máu và chảy lênh láng khắp sàn nhà. Hoảng quá nó leo vội lên ghế ngồi. Chậu hoa phong lan của nó bỗng rơi xuống sàn, cây hoa gặp máu bỗng chở lên khô héo. Bây giờ nó rơi vào tình trạng lo sợ không xác định được phương hướng, nó ngôi dờ người ra trên ghế , tim nó đập loạn "phải làm gì bây giờ?"nó tự hởi rồi ngước lên hỏi trời. Một giọt máu trên trần nhà rơi xuống cạnh chỗ nó ngồi. Giật mình nó lùi lại. Chiếc ghế không Cân bằng, nó rơi tõm xuống vững máu dưới sàn nhà.

Máu- nó dơ bàn tay lên, cả bàn tay của nó nhuộm đỏ màu máu tươi. Nó đứng phắt dậy lao vào bếp vặn vòi nước rửa tay. Một con rắn màu đỏ chui ra từ vòi nước cuốn vào tay Thúy, nó vung tay con rắn rơi xuống sàn và bò đi mất. Cô đơn Thúy cảm thấy sợ khi ở nhà một mình , nhìn ra cửa sổ nó định phá cửa thoát ra ngoài. Nhưng không thể nào được nữa rồi, ngoài cửa sổ một bóng ma đã xuất hiện. Nó lừ đừ đứng trước cửa sổ , mắt đỏ rực chân tay khẳng khiu đang cố đập cửa, bàn tay ma in năm ngón tay máu lên cửa kính. Thúy cần phải tự vệ Thúy rút con dao trong ổ ra, một xác người treo cổ rơi xuông trước mặt Thúy. Thúy cầm con dao chạy lên gác, lên phòng mình nó mở cửa và đóng sầm một cái. Thúy leo lên giường ngồi lặng im. Các bóng ma đã vây quanh nhà Thúy không còn đường thoát nó ngôi trong trạng thái tuyệt vọng. Căn nhà ngâp tràn máu, ma đã tràn vào nhà. Những con ma ăn thịt đang ring rập ở ngoài cửa phòng còn ở cùa sổ là vô vàn những con quỷ hút máu ngừơi.

Của kính đã nứt máu rò rỉ vào phòng. Rơi vào tình trạng không còn lối thoát. Chỉ còn ít phút nữa Thúy sẽ bị lũ ma ăn thịt. Nó cảm thấy cuộc đời nó thật bất hạnh, thôi đành chấp nhận đi theo dì Hương của nó. Còn bao nhiêu việc mà Thúy chưa làm được, còn chưa biết đươc cô gái trong chuyên sẽ ra sao. Thôi đành chấm dứt cuộc đời tại đây , chết vì bị ăn thịt sẻ đau đớn lắm, bị lôi từng miếng thịt ra,móc mắt, ăn tai, dút lưỡi, óc bị ngặn vỡ, xương bị cắn nát. Chấp nhận cái chết, Thúy lấy con dao đâm vào bụng mình tự tử, dù sao thì chết bằng cách tự tử sẽ đỡ đau đớn hơn. Máu từ bụng chảy ra , mặt Thúy tái mét, nó ngất lịm đi và chết dần.

Thúy tỉnh dậy-mẹ nó lay người. Thì ra đó chỉ là một giấc mơ mà thôi, nó chỉ nằm mơ mà thôi. Nhưng khi tỉnh dậy thì gối nó ướt đẫm nước mắt và dì Hương yêu quý của nó đã thực sự qua đời.

Hồn Ma Tố Giác Kẻ Sát Nhân

Theo sự tin tưởng của nhiều người, việc ma xuất hiện thường không nhằm mục đích cố định nào. Tuy nhiên, đã có nhiều trường hợp được ghi nhận cho thấy những hồn ma đã đóng một vai trò tích cực trong việc phát giác và ngăn ngừa tội phạm.

Một trong những trường hợp nổi tiếng nhất là vụ ám sát tại lâu đài Cawood, một lâu đài cổ bên Anh. Chuyện được kể lại như sau:

Cách đây nhiều năm, một buổi trưa thứ ba, tháng Tư, một người đàn ông tên là Lư Thao (Lofthouse) đi làm đồng gần lâu đài Cawood.

Sau khi tưới mấy luống rau, Lư Thao đi tới một cái ao gần bên, định lấy thêm một thùng nước nữa.

Trong lúc đang đi, đột nhiên anh nhận thấy có một thiếu phụ đi trước anh mấy bước, mà chỉ thoáng nhìn Lư Thao cũng nhận ra đó là người chị vợ.

Ngạc nhiên vì chồng của bà này, Uy Liêm (William), nói rằng vợ ông ta đã về thăm nhà từ chiều hôm trước, Lư Thao bèn rảo bước tính qua mặt để hỏi chuyện, nhưng dù cố đi lẹ tới đâu đi nữa, người đàn bà phía trước vẫn luôn giữ một khoảng cách cố định, dù không có vẻ bước vội vã hơn.

Lư Thao bèn đi lẹ hơn nữa, gần như chạy, nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn không thay đổi cho tới khi người đàn bà đi tới bờ ao, nơi Lư Thao định tới để lấy nước.

Ngồi xuống cạnh bờ ao, người đàn bà thả một vật màu trắng xuống nước đong đưa qua lại. Vật này có vẻ hơi mờ mờ và khó nhận nhưng Lư Thao linh cảm rằng đó là một đưá bé. Bà Uy Liêm có một đứa con mới được vài tháng.

Trong lúc Lư Thao chuẩn bị bước tới hỏi người chị vợ xem tại sao bà ta không về thăm nhà mà lại ngồi đây thì người đàn bà đột nhiên biến mất khiến Lư Thao hết sức hoang mang.

Thử ngắt vào tay một cái, Lư Thao thấy đau. Anh bèn dụi mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy gì.

Tin rằng mình vừa nhìn thấy một hồn ma, và linh cảm điều gì hết sức bất thường, Lư Thao vội bỏ việc đồng áng chạy về thông báo những gì vừa xẩy ra cho Uy Liêm.

Vừa gặp mặt người anh cột chèo, Lư Thao hỏi dồn dập:

Uy Liêm, chuyện gì đã xẩy ra cho vợ con anh? Anh nói với tôi là họ về bên ngoại chơi. Nhưng chỉ cách đây mấy phút tôi nhìn thấy cả hai ngồi bên bờ ao gần lâu đài Cawood. Tôi linh cảm rằng họ đã bị hại. Anh có biết gì về việc này hay không?

Mặt Uy Liêm đột nhiên nhợt nhạt như tờ giấy trắng, lập bà lập bập nói rằng theo chỗ anh ta được biết, vợ con anh ta còn đang ở bên ngoại, mấy hôm nữa mới về.

Thái độ hoảng hốt và những lời nói ấp úng của Uy Liêm khiến Lư Thao tin rằng anh ta nói láo, Lư Thao bèn tới gặp các viên chức sở tại trình bày tự sự. Giới hữu trách bèn cho người tới gặp Uy Liêm. Sau khi nói chuyện với anh ta, các viên chức thẩm quyền quyết định cho lệnh tát cạn nước ao.

Vì cái ao không sâu lắm nên hầu như ngay sau đó người ta tìm thấy xác hai mẹ con bà Uy Liêm dưới đáy.

Uy Liêm bị treo cổ lập tức, nhưng người ta không hiểu liệu kẻ sát nhân có phải đền tội hay không nếu hồn ma vợ hắn không hiện lên tố cáo nội vụ?

* * *

Một câu chuyện khác liên hệ tới hồn ma và tội phạm đã xẩy ra tại Guilsborough, một ngôi làng cổ ở bên Anh vào năm 1764.

Đầu năm 1764, một khuôn mặt quen thuộc với cư dân trong làng này là một người bán hàng rong tên là Lỗ Thi (Scottie). Đã từ nhiều năm qua, cứ mỗi sáu bẩy tuần lễ, Lỗ Thi lại tới ngôi làng này một lần và lần cuối cùng ông ta tới đây là vào tháng Hai hoặc tháng Ba.

Nhiều tháng sau không thấy Lỗ Thi trở lại, dân làng thắc mắc không hiểu chuyện gì đã xẩy ra cho người bán hàng rong quen thuộc này. Bất ngờ, một câu chuyện lạ lùng xẩy ra rọi một tia sáng vào sự vắng mặt bất thường của Lỗ Thi.

Một hôm, bà hiệu trưởng trường làng thoáng nghe một nam sinh tên là Sa Mạc đe dọa một bạn đồng học trong một cuộc cãi lộn rằng cậu ta sẽ đối xử với người bạn học giống như cha cậu đối xử với Lỗ Thi.

Nghi ngờ lời đe doạ này có liên hệ tới sự vắng mặt bất thường của Lỗ Thi, bà hiệu trưởng cho gọi Sa Mạc lên văn phòng, hỏi cậu bé xem lời đe doạ của cậu có ý nghĩa gì.

Khi cậu bé từ chối tiết lộ, bà bèn nhốt cậu ta vào tủ trước khi mời các hương chức trong làng tới.

Sau khi bị vặn hỏi hồi lâu, Sa Mạc bèn thuật lại câu chuyện như sau: Vào buổi chiều cuối cùng mà dân làng thấy Lỗ Thi, sau khi rời ngôi làng Guilsborough, người bán hàng rong này đã ghé lại nhà cậu, nằm trong một thung lũng cô đơn không cách xa ngôi làng là mấy.

Khi Lỗ Thi tới nơi, cha cậu bé đang tiếp hai người bạn, Ba Râu và Tư Búa, hai tên bất lương nổi tiếng trong vùng.

Khi biết Lỗ Thi đã thu được một món tiền hàng khá lớn trong ngày hôm đó, cả ba bèn quyết định làm thịt người bán hàng rong bất hạnh này.

Chúng phục rượu cho Lỗ Thi đến lúc say mèm trước khi hạ sát ông này một cách thật khủng khiếp: Chúng cắt tử thi người bán hàng rong thành nhiều mảnh nhỏ trước khi bỏ vào lò gạch đốt thành than.

Cậu bé Sa Mạc khai rằng lúc đó, cậu và đứa em trai, qua một cái lỗ nhỏ trên lầu, đã chứng kiến tận mắt vụ án mạng từ đầu đến cuối nhưng vì quá kinh hoàng nên không dám cục cựa.

Sau lời khai của Sa Mạc, các hương chức bèn kéo nhau tới nhà cậu bé. Biết nội vụ đã vỡ lở, mẹ cậu bèn hợp tác với nhà chức trách, xác nhận câu chuyện của Sa Mạc.

Ba tên sát nhân bị bắt giữ, xét xử và bị treo cổ dù cả ba vẫn chối tội đến giây phút cuối.

Buổi tối sau ngày ba phạm nhân bị hành hình, vị linh mục tại khám đường Northampton, nơi ba can phạm bị giam giữ, ngồi trầm ngâm trong phòng đọc sách thắc mắc không biết có phải bộ ba này đã thực sự sát hại Lỗ Thi hay không. Ông thắc mắc vì dân làng đồn rằng vụ này do chính mẹ cậu bé dàn cảnh vì hai vợ chồng bà ta luôn luôn lục đục. Ngoài ra, việc cả ba phạm nhân đều không nhận tội khiến vị linh mục cảm thấy hết sức nghi ngờ.

Ông ngả lưng xuống ghế và trong khi đầu óc đang đặt ra một vài giả thuyết thì đột nhiên một luồng hơi lạnh khiến ông rùng mình và có cảm tưởng như có người lạ mặt vừa xuất hiện trong phòng.

Ngước mắt nhìn lên, ông ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông đang đứng ở phía bên kia bàn.

Thoạt tiên, ánh nến mù mờ khiến vị linh mục không nhìn rõ được người đối diện, nhưng sau khi định thần nhìn kỹ, ông kinh hoàng khi nhận ra người này chính là Ba Râu, kẻ mới bị treo cổ 24 tiếng đồng hồ trước đó.

Vị linh mục mở miệng toan lên tiếng nhưng nỗi kinh hoàng khiến ông nói chẳng nên lời.

Ông ở trong trạng thái gần như bất tỉnh khi người đối diện khởi sự lên tiếng:

Tôi là Ba Râu. Tôi tới đây để nhờ ngài thông báo với tất cả mọi người rằng chính ba đứa chúng tôi chịu trách nhiệm về cái chết của Lỗ Thi. Chúng tôi đã hạ sát ông ta đúng như lời thằng bé Sa Mạc và mẹ nó khai trình.

Nếu ngài muốn được minh chứng rằng đây là những lời nói chân thành của Ba Râu, và ngài không hề mơ ngủ, xin ngài hãy ra tới cánh đồng ngay phía sau nhà Sa Mạc, đào dưới gốc cây thông thứ ba ngay cạnh cái máy bơm nước, ngài sẽ tìm thấy một cái hộp trong đó có cái nhẫn của Lỗ Thi.

Ngài sẽ nhận diện cái nhẫn này một cách dễ dàng vì trên nhẫn có khắc hàng chữ <>. Và lời cảnh cáo này đã trở thành sự thực.

Xin ngài giúp chúng tôi làm sáng tỏ việc này, vì chỉ có thế, những linh hồn đầy tội lỗi của chúng tôi mới có thể siêu thoát được. Dứt lời, người đàn ông bước lui và đột nhiên tan biến vào bóng đêm. Ngọn nến đột nhiên bùng sáng và mọi việc trở lại bình thường.

Sáng hôm sau, vị linh mục tới cánh đồng phía sau nhà Sa Mạc, đào dưới gốc cây thông thứ ba bên cạnh cái máy bơm nước. Phía dưới là một cái hộp trong đựng cái nhẫn của Lỗ Thi với lời cảnh cáo mà hồn ma Ba Râu đã nhắc tới vào đêm hôm trước.

Một trường hợp lạ lùng khác, không thể cắt nghĩa được, đã giúp ngăn chận được một án mạng.

Vào đầu thế kỷ 20, một đêm nọ, một người đàn ông tên là Thành Tân nằm mơ thấy ông đang đứng ở trong ngôi vườn sau nhà, chờ đợi một cái gì sắp xẩy ra mà ông không biết.

Một lúc sau, ông nghe có tiếng người nói, và dưới ánh trăng, ông nhận ra đó là người làm vườn và cô đầu bếp của ông. Hai người đang nói chuyện có vẻ say sưa thì đột nhiên người làm vườn chụp cổ cô gái, đè cô xuống đất xiết cổ tới khi cô gái tắt thở trước khi ném xác cô xuống một cái hố.

Quá kinh hoàng, ông Thành Tân toan chạy tới thì... giật mình thức giấc, mồ hôi đầm đìa như tắm.

Giấc mơ khiến ông trằn trọc hồi lâu mới ngủ lại được, nhưng khi vừa chợp mắt, ông lại nằm mơ y hệt giấc mơ lúc trước và cũng choàng tỉnh khi toan chạy tới cứu cô gái.

Lần này, ông không ngủ lại nữa mà quyết định cầm đèn ra vườn sau, nơi người làm vườn xiết cổ cô gái trong giấc mơ của ông xem có gì lạ hay không.

Khi vừa xuống tới nhà bếp, ông ngạc nhiên nhìn thấy cô đầu bếp, ăn mặc giống hệt như trong giấc mơ của ông, đang chuẩn bị đi đâu thì phải.

Ông bèn hỏi cô gái xem cô tính đi đâu vào đêm hôm khuya khoắt như vậy (lúc đó là ba giờ sáng).

Cô đầu bếp bẽn lẽn nói rằng cô đang chờ người làm vườn đánh xe ngựa tới đưa cô sang làng bên làm đám cưới.

Ông Thành Tân bèn nói với cô rằng ông không phản đối việc cô kết hôn với người làm vườn, nhưng ông không muốn thấy cô ra đi vào lúc nửa đêm nửa hôm như vậy với một người đàn ông.

Cô gái tuy sợ chủ, nhưng trước một việc quan trọng tới cả cuộc đời cô, cô không biết phải làm sao nên có vẻ ngần ngừ.

Thông cảm điều đó, ông Thành Tân yêu cầu cô gái nán lại một chút, chờ ông nói chuyện với người làm vườn trước đã.

Rồi ông vội vã bước ra tận cửa vườn nhìn quanh nhưng không thấy bóng một chiếc xe ngựa nào hết. Trong khi đang tính trở vào nhà thì ông nghe có tiếng ịch ịch như tiếng đào đất.

Lần theo hướng tiếng động, ông thấy người làm vườn đang hối hả đào một cái hố.

Cảm thấy chắc chắn rằng giấc mơ đã báo cho ông biết về một vụ án mạng sắp xẩy ra, ông phóng tới chụp vai người làm vườn. Anh ta vùng vẫy quyết liệt nhưng khi nhận thấy người chụp vai anh là ông Thành Tân, anh ta bèn... ngất xỉu.

Câu chuyện không cho biết vụ hôn nhân có thành hay không - mà theo câu chuyện kể lại có lẽ là không, vì người làm vườn không còn làm việc với ông Thành Tân nữa trong khi cô đầu bếp vẫn ở lại và hết sức cám ơn ông chủ sau khi được nghe ông thuật lại giấc mơ hãi hùng của ông.

Truyen Ma

Khi ấy là khoảng gần 11 giờ đêm một ngày cuối tháng 12 năm 1972 trên con đường từ Nhổn hướng về phía Hà nội có một người thanh niên trạc ngoài 30 tuổi đang cặm cụi đạp chiếc xe Thống Nhất một mình trong đêm.:MatCuoi (8): Cái lạnh của đêm đông miền Bắc làm cho không gian như đặc quánh lại, hơi thơ của người thanh niên như tỏa ra một vầng sáng sóng sánh trước mặt anh. Cái lạnh thấu sương đó được che chở bớt bởi một chiếc áo trấn thủ dầy có trần nhưng đường chỉ hình quả trám đã cũ kỹ và ngả màu xanh bợt bạt.

Chàng thanh niên khẽ huýt sáo mong xua tan cái không gian cô tịch của đoạn đường vắng vẻ.

Mấy quán hàng nước leo lét ngọn đèn dầu mà lúc 7 giờ tối khi chàng đi qua nay đã được che chắn kín mít bằng mấy tấm phiên liếp. Thời kỳ chiến tranh phá hoại ở Miền Bấc hầu như không được sử dụng nhiều ánh sáng, cứ tầm 7 giờ tối là Hà nội đã chìm trong bóng đêm. Xung quanh chàng trai chỉ còn tiếng ếch nhái và côn trùng đều đều..:MatCuoi (20):.

Đột nhiên ở một ngã ba đường, có một cô gái cầm một chiếc làn khẽ gọi chàng trai cho đi nhờ xe, cô ấy nói vừa từ trong thôn đi ra đường 32 này chờ ai đó cho đi nhờ xe vào Hà nội có việc gấp. Trong lúc này đây có một người bạn đồng hành thì quả là quá tuyệt, chàng trai vui vẻ cho cô gái ngồi sau xe và cố tình đạp thong dong hơn. Hai người bắt đầu câu chuyện, cô gái kể nhà cô ở số ..*. phố Quan Thánh, cả nhà đi sơ tán hết tận Sơn Tây, còn cô vào nhà người thân ở trong thôn này, hôm nay có việc gấp phải về trong phố. Chàng trai kể mình trong đội tự vệ Hà nội chiều nay vừa phải đi vào đây có việc cho tới giờ này mới về được.

Cả hai vui vẻ nói chuyện làm đoạn đường dường như ngắn lại. Đi được một đoạn, chàng linh cảm thấy cô gái khẽ co ro, rum rẩy ở sau xe, chàng mới chợt nhớ ra là cô gái chỉ mặc phong phanh một cái áo trắng xẻ tà cao hai bên. Chàng trai vội vã dừng xe và galant cởi chiếc áo bông trấn thủ ra đưa cô gái mặc và thanh minh rằng mình đạp xe nóng quá! Cô gái e lệ khoác chiếc áo và cả hai tiếp tục cuộc hành trình. Chàng trai hồ hởi kể bao câu chuyện về cuộc đời mình và chỉ nghe thấy những tiếng dạ - vâng nhẹ nhàng từ phia sau. Câu chuyện đang vào mạch, đột nhiên có một câu chàng hỏi mà đã hai lần vẫn không thấy cô gái có trả lời? Chàng trai quay lại mà chợt một cảm giác lạnh buốt dọc sống lưng. Sau xe trông không! Cô gái đã không còn đó từ khi nào !!!

Chàng vội và đạp xe nhanh về phía Hà nội, Cầu Diễn đây rồi, đã có leo lét ánh đèn dầu từ phía mấy nhà dân xa xa... Trong đầu chàng ngổn ngang câu hỏi, tại sao cô gái lại nhẩy xuống xe, và cô ấy nhẩy xuống từ khi nào ???

Trong cái bối cảnh Miền Bắc đang xây dựng CNXH và lại vào giai đoạn cam go của những ngày chiến tranh phá hoại, chiếc áo ấm là một tài sản không nhỏ. Dù chưa biết là có tìm lại được cô gái không, nhưng chàng trai ngay sáng hôm sau đã đạp xe tới địa chỉ ..*. phố Quan Thánh. Sau tiếng gọi cửa là một người đàn ông có dáng vẻ ưu phiền xuất hiện. Căn nhà văng tanh vì có lẽ cả gia đình đã đi sơ tán chỉ một mình ông ở lại trông nom nhà cửa.

Thưa bác, đây có phải là nhà ..*. không ạ?

Đúng rồi ! Tôi là Bố ..*. đây !

Bác cho cháu gặp ..*. được không ạ ?

Được rồi, mời anh vào đây!

Bước vào trong nhà, chàng trai như muồn té ngửa, trên bàn thờ ngay trước mặt là tấm hình cô gái ấy, vẫn khuôn mặt ấy, mái tóc ấy, vẫn nụ cười ấy... nhưng khói nhang đã làm hoen ố một góc khung kính của bức hình. Chàng trai đứng như trời trồng, rồi đột ngột ngồi phịch xuống chiếc ghế băng đẻ sát tường gần cửa.

Sau một hồi trấn tĩnh, chàng trai thuật lại câu chuyện hôm qua. Nét mặt người đàn ông trầm hẳn xuống, ông chậm dãi kể : Em..*. nó qua đời vì tai nạn xe khách tại đoạn đường mà anh kể gặp em nó đêm qua ấy cách đây đã hơn 2 năm, vào một buổi chiều hè khi nó lên Sơn Tây thăm bà con. Từ đó tới nay thỉnh thoảng lại có bạn bè nó qua thắp cho nó nén nhang, nên lúc đầu tôi cũng tưởng anh là một người bạn của em nó, còn sự thể như thế này thì...

Chàng trai tiến tới bàn thờ, thắp cho cô gái 3 nén nhang rồi vội vã ra về !:MatCuoi (42):

Câu chuyện với chàng trai như một kỷ niệm ghê rợn đáng nhớ suốt đời . Không biết chàng trai ấy có biết tiếp một chi tiết quan trọng tiếp theo không mà cũng không kém phần ghê rợn hơn !

Đó là vào tháng 4 năm sau, khi ra thăm mộ cô gái, gia đình cô đã thấy 1 tấm áo chấn thủ đã bị mưa nắng làm rách nát nằm ngập dưới gốc cây Dao trên mộ cô !!!

Nhà Bà tôi ở phố Nguyễn Biểu, nên câu chuyện này được các cô, cậu nhà tôi kể cho từ hồi còn rất nhỏ, vì tại đó câu chuyện này một thời làm mọi người đồn đại mãi. Hôm trước, tôi sực nhớ ra và gặp một cô của tôi, yêu cầu cô kể thật chi tiết để ghi lại cho các bạn đọc ở đây như một trong nhưng câu chuyện ly kỳ mà tôi đã từng được nghe và cùng chia sẻ

Con Heo Ăn Thịt Người

Hôm ấy tụi nhỏ trong xóm nhặt được con heo sinh non còn đỏ hon hỏn, của một nhà nào đó thấy khó nuôi nên vứt bỏ ở ngoài đồng. Chúng đem về nghịch, lấy que gẩy qua gẩy lại như chơi đánh khăng, khiến con vật tội nghiệp cứ phải co rúm lại như để tránh các vết thương ngang dọc mỗi lúc một nhiều hằn lên lớp da

Bà Tám thấy bọn trẻ đang túm tụm hào hứng với trò chơi mới lạ, tò mò bước đến gần để xem. Thấy con vật quặt quẹo, dơ dáy, đang nằm run rẩy dưới đất, bà hét lên giận dữ:

-Tụi mày ác nhân thất đức vừa vừa chứ! Con chó con ấy có tội tình gì mà tụi mày hè nhau đánh chết nó vậy!?

Bọn nhóc bị người lớn la rầy nên im thim thít, nhưng có đứa vẫn khe khẽ lên tiếng:

-Con heo "cùi", chứ không phải con chó đâu bà Tám ơi!

Bà Tám dang hai tay vạt bọn trẻ ra, cúi xuống nhặt con vật đang bị hành hạ lên xem, rồi xuýt xoa:

-Ủa, là con heo... sữa! Sao nhà nào không đem đi nấu cháo mà lại vứt bỏ ở đây vậy kìa?

Thằng Bỉnh, có biệt danh là "Bỉnh Heo" hỉnh hỉnh cái mũi rồi nói:

-Bà Tám không thấy nó "què" sao?

Bà Tám nhấc tai con heo lên xem, quả thật con heo mới sinh này trông rất lạ, nó có 2 chân sau, còn hai chân trước thụt đâu mất và chỉ ló dạng chút xíu như cái đầu móng tay. Thấy con heo còn nhúc nhích, bà Tám lấy tay kia âu yếm vỗ nhè nhẹ lên lưng nó, tỏ lòng thương hại:

-Tụi bây đi hết đi, để tao mang con heo này về xem có cứu được không!

Nói xong, bà Tám lột cái nón lá đang đội trên đầu ngửa ra rồi bỏ con heo con vào - rồi bước nhanh - như sợ lũ nhóc đòi lại con vật mà chúng đang bày trò đùa giỡn.

Bà Tám là bà mụ đỡ đẻ trong xóm, dù không học hành gì nhiều, nhưng khi trạm y tế của xã mở ra thì bà cũng được nhận ngay vào làm "nữ hộ sanh". Tay nghề của bà khéo lắm, khéo đến độ có nhiều ca ở tận xã bên cũng đem xe tới rước, để mong được "mẹ tròn con vuông". Bà Tám cũng là người có lòng nhân khác lạ, không bao giờ bà nhận phá thai cho bất cứ ai, dù người ấy có gặp hoàn cảnh éo le đến đâu, cũng như trả tiền công cao đến cỡ nào... bà cũng đều lắc đầu từ chối. Vì thế cho nên, khi gặp lũ trẻ đang đùa nghịch với con heo tật nguyền, bà liền dành đem về cứu chữa với hy vọng nó sẽ sống sót, còn nếu không thì bà sẽ đem chôn nó ở cuối vườn.

Quả thật bà Tám rất mát tay, chỉ vài ngày sau con heo bị vứt ở ngoài đống rác ấy đã cựa quậy loi choi trong cái thùng giấy lót chiếc quần đen cũ rách. Hàng ngày bà đều bơm thuốc vào miệng con heo và cho nó bú sữa bột pha loãng, tất cả các thứ này đều có từ nhà bảo sanh của xã, nơi bà làm việc, nên cũng chẳng tốn kém gì. Ðến khi con heo con biết kêu lên eng éc mỗi khi đói, bà Tám mới phát giác ra ngoài chuyện chỉ có 2 chân sau, con heo dị dạng này còn bị mù nữa! Chuyện con heo bị thương bà còn chữa được, chứ chuyện nó bị mù "bẩm sinh" thì bà chịu, dù trước đây bà đã từng kiên trì nhỏ thuốc và hút mủ cho một đứa bé bị bỏ rơi - vì mẹ nó là một cô gái giang hồ, thấy con không mở mắt vì bị mủ bít kín do bệnh tật của các tay chơi để lại. Bà Tám thấy tội nghiệp đem đứa bé gái ấy về nuôi, đặt tên là Hiếu và nay nó đã được 8 tuổi - và thật may mắn là nó không bị mù như mọi người nghĩ, và nay cô bé ấy là niềm vui to lớn của một người phụ nữ đã lớn tuổi mà không chồng không con như bà.

Khi con heo đã cứng cáp và khỏe mạnh, bà nói với bé Hiếu:

-Con đem nó ra sau bếp, nuôi ở gần cái đường mương, chứ để nó trong nhà hoài má chịu không nổi mùi phân đâu!

>

Có lần bé Hiếu thấy bà Tám vứt cả đống thịt bầy nhầy còn đẫm máu vào chuồng cho heo ăn. Con bé tò mò hỏi:

-Má cho heo ăn thịt gì vậy? Sao má không nấu trộn vào cám cho nó?

Bà Tám quay sang nói nhỏ:

-Má cho nó ăn thịt bò, loại "bầy hầy" ở chợ bán không ai mua, họ để rẻ cho má đem về cho heo. Con thấy không, nó ưa ăn loại thịt này lắm, cám với rau mà con trộn thêm để ở máng má thấy có lúc nào nó chịu ăn đâu?

Bé Hiếu công nhận điều má Tám nói là đúng, con heo mù này chỉ thích ăn loại "thịt bầy hầy" do má nuôi thỉnh thoảng đem về sau khi hết giờ làm việc ở phòng hộ sanh xã. Con heo ngày càng mập và đánh hơi hay kinh khủng, khi bé Hiếu xuống dội nước tắm thì nó nằm yên không cựa quậïy, nhưng khi má Tám đem bịch thịt chưa đi tới chuồng thì nó đã hích hích cái mũi đỏ ửng và rít lên những tràng dài "ư... ử" để chờ đón món ăn khoái khẩu mà bà Tám đã cho nó ăn quen từ hồi thôi bú sữa, hôm nào không có món này thì nó nằm ủ rũ như heo bịnh, trông đến phát rầu!

Năm ấy, bà Tám thấy con heo đã nặng gần cả tạ, liền nghĩ đến chuyện phải bán nó cho mấy ông hàng thịt ở chợ xã để có thêm tiền tiêu tết. Ðã có hai tay đến trả giá, nhưng chê con heo mù và què này mỡ nhiều và đòi giảm giá. Bà Tám không chịu, vì thực sự giá mỡ và giá thịt lúc này cũng ngang nhau, còn chuyện heo bị mù hay thiếu mất hai chân trước thì cũng chẳng ăn nhằm gì đến việc... xả thịt.

Gần đến tết, các tay săn lùng mua heo bò lại xuất hiện trong vùng nhiều hơn, bà Tám biết vậy nên chẳng dại gì mà phải bán ngay cho những tay trả giá rẻ. Chính vì thái độ không nôn nóng và tỏ ra chưa cần bán, nên giá cân ký con heo tật nguyền của bà ngày càng được nâng cao, và cho đến lúc bà muốn gọi người trả giá cao nhất đến cân thì lại xảy ra chuyện.

Bé Hiếu khi biết bà sắp bán con heo mù đi, thì nó làm mình làm mẩy, khóc bù lu bù loa, không chịu để cho bà Tám bán mất con vật mà nó đã bỏ ra nhiều giờ chăm sóc và coi như bạn để đùa giỡn mỗi khi đi học về. Bà Tám vỗ về đứa con gái nuôi mà bà thương yêu còn hơn là con ruột rằng, khi bán xong con heo mù thì sẽ mua về đến hai con heo con để nó nựng nịu, nuôi nấng - nhưng nó nhất định không chịu và nói con heo mù... sắp có em bé, thì phải để cho nó sanh "em bé" xong rồi thì mới được đem bán.

Nghe bé Hiếu nói thế, bà Tám muốn bật cười vì sự ngây thơ của nó, vì con heo mù mặc dù là con heo cái, nhưng nếu không cho "nhảy nọc" thì làm sao có heo con được! Nhưng nghĩ lại, bà thấy cách này cũng có thể thực hiện được, vì nếu gọi người đem heo nọc đến cho nó "đi tơ", thì biết đâu nhà bà lại có cả đàn heo con mũm mĩm. Bà cũng suýt bật cười khi nghĩ đến lúc ông "lái lợn" chắc chắn mồ hôi sẽ vã ra như tắm, bởi phải tìm cách nâng cho con heo chỉ có hai chân sau đứng lên, rồi lại phải lùa con heo nọc sao cho vào đúng vị trí từ phía sau... Ðang khi suy tính đến chuyện bán con heo tật nguyền, hay chờ nó sinh xong lứa heo đầu rồi đem bán cũng chưa muộn, thì bà Tám gặp người hàng xóm có cái ao rau muống kế sát đằng sau nhà.

Bà Mậu nổi tiếng là người khó chịu và lắm chuyện ở xóm bên, vừa thấy bà Tám liền đưa tay vẫy gọi rối rít:

-Này bà Tám, bà lại đây tôi nói chuyện này cho bà nghe...

Bà Tám đang băng ngõ hẻm để ra đường đón xe lam, không muốn nói chuyện nhiều vì sợ lỡ chuyến xe nên khoát tay, mà chân vẫn rảo bước:

-Thôi có chuyện gì thì để đến chiều tôi đi làm về rồi ghé nhà bà nói chuyện sau nghe. Bây giờ tôi phải đi gấp, kẻo bị la rầy vì đi trễ hoài kỳ lắm! Bà Mậu bước nhanh tới, rồi hối hả nói:

-Chuyện này có liên quan tới con heo của nhà bà!

Nghe tới chuyện con heo, bà Tám nghĩ chắc bà hàng xóm này phiền hà chuyện cống rãnh thoát phân chảy sang ruộng rau muống, nên lên giọng:

-Bà đừng lo gì hết á, tôi sắp bán con heo ấy rồi. Mấy ngày nay quân buôn trả giá hà rầm mà tôi chưa chịu, chắc ít bữa nữa là có người đến cân...

Bà Mậu đưa tay áo ra chùi nước cốt trầu đang nhễu ra ở hai bên mép rồi nói:

-Bà hiểu lầm ý của tôi rồi! Tôi muốn nói với bà chuyện khác kìa...

Bà Tám ngạc nghiên hỏi lại:

-Chuyện khác là chuyện gì?

Bà Mậu ra vẻ nghiêm trọng:

-Chả là nhiều tối tôi ngủ không được, ra sau bếp làm mấy việc vặt, thấy đã khuya rồi mà sao bên chuồng heo của nhà bà vẫn còn tiếng đùa giỡn của con Hiếu với con heo. Ðêm khuya thinh vắng nên tôi nghe rõ lắm, và chỉ lạ là tại sao bà không bắt nó đi ngủ sớm. Chuyện ấy xảy ra mấy đêm liền, nên tôi để ý nghe coi con Hiếu nói gì với con heo, ai dè toàn là tiếng o oe như là trẻ sơ sinh, và tiếng cười nắc nẻ cũng vậy là của trẻ nít chứ không phải là của con Hiếu. Tôi biết nhà bà chỉ có con Hiếu thôi chứ đâu có con nít mới sanh, nên tôi mới hỏi bà là...

Bà Tám ngắt ngang câu chuyện kể của bà Mậu, ra vẻ giận dỗi:

-Bà già rồi mà còn nói chuyện tầm phào! Ðêm nào con Hiếu cũng lên giường ngủ chung với tôi, khi buồn đi tiểu nó còn phải gọi tôi dậy thắp đèn đưa nó ra sau bếp, làm gì có chuyện đêm nào nó cũng xuống chơi giỡn với heo!

Bà Mậu phân trần:

-Tôi có nói với bà rồi, lúc đầu thì tôi tưởng là con Hiếu, nhưng sau nghe kỹ thì mới biết đó là tiếng cười giỡn của trẻ mới sinh. Giọng cười của nó vang lên khanh khách giữa đêm vắng, thì làm sao tôi lầm với giọng cười của con Hiếu được!

Bà Tám ra vẻ bực bội:

-Nhưng bà kể chuyện này với ý gì? Mặc dù tôi làm bà mụ đỡ đẻ, nhưng tôi chưa làm điều gì sai quấy, tôi còn mang cả con Hiếu về nuôi nữa, bà không thấy việc ấy sao? Bà Mậu chống chế:

-Lòng dạ của bà trong xóm ai mà không biết, nhưng chuyện con heo nhà bà đùa giỡn với con nít lúc nửa đêm về sáng là chuyện có thật, tôi nghe sao thì kể cho bà biết như vậy, không có ý gì hết. Mấy bữa nay có người muốn mua con heo ấy, tôi nghĩ là bà nên bán ngay đi, đừng chắc lép gì nữa!

Bà Tám nghĩ là bà Mậu muốn bà bán quách con heo để khỏi bị ngửi mùi phân mỗi khi có luồng gió thổi xuôi chiều hay những ngày nóng bức khiến mùi phân xông lên nồng nặc - bởi phía sau bếp của nhà bà thì cũng là phía sau bếp của nhà bà Mậu! Nhưng nghĩ lại, bà Tám chợt lòng dạ phân vân, bởi cách đây mấy tuần ngoài các bịch "nhau" của đàn bà đẻ mà bà đem về, còn có một thai nhi sinh non đã đầy đủ hình hài mà bà lấy lầm đem về cho heo ăn!

Bà Tám nhớ lại, hôm ấy một phụ nữ lạ mặt, nước da trắng bóc, chứng tỏ không phải là người trong xã, được xe lôi chở vào nhà bảo sanh với những triệu chứng sắp sinh. Khi nhìn bụng của thai phụ, bà Tám biết ngay đây là một ca sinh non, và không có dấu hiệu gì chứng tỏ thai nhi còn sống! Mặc dù đã chích thuốc dục, và bọc nước ối đã vỡ nhưng người đàn bà mang bầu vẫn không thể nào thúc được đứa con ra khỏi bụng mẹ. Thai phụ mồ hôi vã ra như tắm, bờ môi nứt nẻ khô rang, sức khỏe cạn dần vì lo sợ và ráng sức làm theo các phương pháp rặn đẻ của bà Tám. Thấy nguy cơ có thể dẫn đến việc chết cả mẹ lẫn con, bà Tám cùng người y tá ở nhà bảo sanh đã tính đến chuyện kêu xe lam chở người đàn bà này lên phòng bảo sanh huyện, vì ở đó có bác sĩ để làm một ca mổ cứu vãn sinh mạng của thai phụ, nhưng nghĩ đến quãng đường xa diệu vợi, và chắc chắn người đàn bà này sẽ chết trên đường đi, nên bà Tám đánh nước liều, nói với cô y tá:

-Chị chích cho bà ấy mũi thuốc khỏe, để tôi cố lấy cái thai ra...

Nói rồi, bà Tám đẩy hai chân của thai phụ dang rộng thêm, lột bỏ đôi găng tay cao su rồi thọc bàn tay sâu vào trong âm đạo, bà luồn tay qua cổ dạ con, đụng đầu thai nhi và thấy nó vẫn nằm ngửa chưa chuyển sấp trước khi ra khỏi lòng mẹ như các vụ đỡ đẻ bình thường. Nhưng cũng để chắc ăn, bà đưa bàn tay trần lên sát mũi đứa nhỏ để xem lại lần nữa coi nó còn thở không, nhưng tất cả đều bất động. Bà mạnh dạn bấu năm ngón tay xuống cằm đứa nhỏ và lôi mạnh nó ra ngoài. Cái đầu ra khỏi cổ dạ con không khó, nhưng đến cái vai của nó bà lại phải lựa thế xoay ngang thì mới kéo được cả thân hình nó ra. Mặc dù đó là một đứa nhỏ sinh non mấy tháng và đã chết trước đó không lâu, nhưng khi lôi nó được ra ngoài và cắt rốn, bà Tám thấy đó là một bé gái xinh đẹp, nhưng lạ một điều là trên đầu nó lại có một hai vết thương trí mạng!

Dù đứa bé đã chết, và trong khi cô y tá lo cho người mẹ, bà Tám vẫn đem thai nhi đi tắm, để bớt mùi hôi tanh của máu mủ, cũng như phòng việc mẹ nó muốn nhìn mặt trước khi chôn cất. Lúc tắm cho nó, bà Tám để ý thấy ngoài vết thâm tím ở cổ do bà níu vào để lôi nó ra, trên đầu đứa trẻ còn bị mấy vết thương lõm vào khá sâu như có ai dùng vật lạ thúc mạnh vào đầu, làm mất cả một mảng tóc!

Khi bà mẹ tỉnh lại, đã hết lời cảm ơn sự cứu tử của bà và cô y tá, và không tỏ ý nuối tiếc hay muốn xem mặt đứa con đã chết! Bà Tám đem chuyện vết thương trên đầu đứa bé ra hỏi, người đàn bà tên Phượng lúc đầu chối quanh, nhưng sau mới thú thực là trước đó không lâu bà ta đã đến nhà một bà mụ để phá thai, bởi kết quả siêu âm trên thành phố cho biết đó là con gái. Vụ phá thai bất thành, bởi cái thai đã lớn, và bà mụ vườn không tài nào móc được đầu cái thai để kéo ra, Thấy máu ra nhiều sợ bị băng huyết nên Phượng được chở đến nhà một y tá tư để điều trị, và khi trên đường trở về Saigòn thì có dấu hiệu thai hư muốn tống ra ngoài, nên đã nhờ người quen chở vào nhà hộ sanh gần nhất!

Chiều hôm ấy, bà Tám vứt gói nhau như thường lệ vào chuồng heo, và không biết rằng trong đó là cái thai sinh non của người đàn bà tên Phượng. Bởi cô y tá đã gói cái bọc ấy đưa cho bà Phượng và bảo bà ta đem về nhà chôn cất, nhưng sau đó bà này chuồn thẳng, vì sợ rắc rối lôi thôi! Hôm sau đi làm, cô y tá đã nói cho bà biết vụ lấy lộn cái bao, vì bao nhau vẫn còn đó, còn cái bao đựng đứa nhỏ thì bà Tám đã lấy về cho heo ăn! Nghe xong, bà giật mình hối tiếc vì chiều hôm ấy đi làm về bà lại ra chợ mua thêm ít thức ăn nên khi về đến nhà trời đã nhá nhem, nên bà quẳng ngay gói nhau vào chuồng heo mà không mở ra, hay đứng xem heo ăn như mọi lần. Bây giờ cái thai nhi ấy đã nằm trong bụng con heo tật nguyền của bà, bà muốn moi ra cũng chẳng được, muốn chôn cất nó cũng không xong.

Trong lúc đầu óc rối bời khi nhớ lại sự việc, bà Tám không biết phải trả lời sao với bà Mậu, bà đành xuống giọng, nhưng vẫn nói cứng:

-Ừa thì chuyện là bà nói như vậy... Nhưng để tối nay tôi xuống chuồng heo xem coi có đúng như bà nói không...

Bà Mậu ngúng nguẩy ra vẻ giận dỗi:

-Tui nói bà không cảm ơn thì thôi, còn bày đặt tin với hổng tin! Tui mà nói láo, cho xe be 12 bánh cán tui nát như tương tàu đi...

Nói rồi bà Mậu quay ngoắt về, thì cũng là lúc chiếc xe lam trờ tới. Bà Tám leo lên xe mà trông như kẻ mất hồn, lòng dạ bà rối bời vì không biết phải đối phó ra sao với câu chuyện bà Mậu mới kể. Từ bao năm nay làm nghề đỡ đẻ, bà không bao giờ đụng đến xác những thai nhi xấu số không được cất tiếng khóc chào đời. Nhiều người mẹ còn nhẫn tâm vứt bỏ xác con lại, khiến bà phải đặt chúng vô hộp và đem chôn đàng hoàng ở mảnh đất cuối vườn của nhà bảo sanh. Việc bà Tám nghĩ ra chuyện cho heo ăn nhau, là vì bà thấy lũ chó quanh nhà bảo sanh thường lục lọi thùng rác, kéo những bịch nhau tanh tưởi thối nồng ra ăn, và con nào con nấy lại mập khỏe to lớn khác hẳn với những con chó khác nuôi ở nhà. Ðể tránh việc chó bươi móc thùng rác kiếm thức ăn, bà Tám mới nghĩ đến việc hôm nào có người đến sanh thì bà đem mớ nhau ấy về cho heo ăn, vừa đỡ tốn kém lại không còn phải lo dọn dẹp thùng rác mỗi khi bị bầy chó bới tung. Loại nhau mà bà Tám đem về là loại "nhau con rạ", còn loại "nhau con so" của những người mạnh khỏe và sinh con lần đầu thì thường được dành cho mấy người quen trong vùng, đặt mua và dặn trước - bởi những người này tin ăn "nhau con so" chữa được nhiều thứ bệnh.

Lúc ấy cũng hơn nửa khuya, khi thấy con Hiếu đã ngủ say, bà Tám vạch mùng rón rén bước ra mở cửa sau. Muốn xuống tới chuồng heo sau bếp, bà phải băng qua một khoảng sân, tuy không rộng lắm, nhưng sao đêm nay bà thấy nó xa cách diệu vợi. Vầng trăng lại không mấy rạng, còn bị mấy đám mây đen che phủ, khiến cảnh vật chung quanh tối đen như mực. Khi bà rón rén bước ra sân được mấy bước thì nghe tiếng chó tru từ xa vọng lại, tiếng chó ngân dài hồi lâu rồi lại ư ử trong đêm khuya thanh vắng nghe thật dễ sợ như tiếng oan hồn não nùng ai oán, rồi lại y như đứa trẻ con bị bóp cổ không thể thoát ra tiếng khóc. Dân miền quê mỗi lần nghe thấy tiếng chó sủa vu vơ ấy thì lại rù rì nói với nhau đó là tiếng "chó sủa ma", và những đứa trẻ khó ngủ thì thường bị cha mẹ đem tiếng chó sủa ban đêm ấy ra mà dọa nạt. Bà Tám dù không tin vào những chuyện kể ấy, nhưng sao lúc này bà cũng thấy sờ sợ và muốn chùn chân bước lại vào nhà. Nhưng đúng lúc ấy những bụi cây chung quanh nhà bà bỗng xào xạc như có ai luồn lách lướt đi trên lá để đến cái chuồng heo ở cuối bếp.

Bà Tám đứng sững nhìn theo, bà bỗng cảm thấy ớn lạnh khi nghe tiếng con heo tật nguyền trong chuồng kêu lên ồng ộc, rồi hi hí mừng rỡ y hệt như những khi bà mang về món nhau mà nó ưa thích! Những tiếng động ở dưới chuồng heo mỗi lúc mỗi nhiều, y như có người đùa giỡn với heo. Giữa những tiếng hụt hịt của heo, bà Tám còn nghe thấy tiếng cười khanh khách của trẻ con, y như có ai cù vào nách nó.

Như vậy những điều mà bà Mậu hàng xóm nói với bà Tám đều là sự thật, và không có gì thêm thắt hay bịa đặt! Bà Tám sợ điếng hồn, lòng dạ ngổn ngang, vì không biết phải làm gì để chấm dứt hiện tượng ma quái đang xảy ra trong nhà bếp có cái chuồng heo này! Bà biết là đứa trẻ chết linh, nó muốn sống mà mẹ nó bắt chết, nó muốn mồ yên mả đẹp mà bà lại đem vứt thân xác thiên thần của nó cho heo ăn. Không biết làm sao hơn, bà chắp tay run run khấn vái:

-Cháu bé chết oan ơi! Bà đâu muốn vậy đâu! Bà muốn cứu cháu lắm đấy chứ, nhưng mà họ làm cháu chết rồi. Thôi để sáng mai bà lên chùa xin lễ cầu siêu để cho cháu siêu thoát, để cho cháu sớm đi đầu thai...

Nói xong, bà Tám bước ngay vào nhà đóng sập cửa lại. Ánh đèn dầu leo lét để trên bàn đủ để soi sáng căn nhà nhỏ, bỗng phực sáng rồi chao qua chao lại như có luồng gió mạnh thổi qua. Bà Tám nhìn quanh nhà, thấy mọi cửa nẻo đều đóng kín, thế thì luồng gió lạ lùng ấy ở đâu ra? Ðang khi thắc mắc, tiếng con bé Hiếu chợt ú ớ vang lên trong mùng như đang nói chuyện với ai:

-Ðể mai chị mang đồ chơi xuống cho em nha... Chị không có thứ ấy... thôi để chị nói má chị mua cho em... chịu không...

Bé Hiếu còn nói nhiều câu nữa, nhưng dù có lắng nghe đến mấy bà Tám cũng không hiểu đứa con nuôi của bà đang nói gì, và nói với ai trong cơn mê ngủ. Bà tằng hắng rồi cất tiếng vu vơ để đánh tan nỗi sợ:

-Ủa con Hiếu còn thức hả? Khuya rồi sao chưa ngủ vậy con?

Bà dở mùng nhìn vào, bé Hiếu vẫn say giấc nhưng trên môi còn đang nhoẻn nụ cười. Bà Tám định bụng chờ đến sáng để hỏi xem con bé đã mơ thấy gì trong giấc ngủ, mà bà đinh ninh là nó có liên quan đến con heo tật nguyền ở cuối vườn. Cả đêm hôm ấy bà Tám trằn trọc lăn qua lộn lại mà cũng không tài nào ngủ được. Bà nghĩ tới nghĩ lui, than vắn thở dài, và lâm râm cầu nguyện để mong sao có được một hành động thỏa đáng để giải quyết việc "con heo ma" đang làm rộn tâm trí bà. Nhưng rồi cũng đến lúc vì quá mệt nên bà thiếp đi lúc nào không biết. Trong cơn ngủ nửa tỉnh nửa mê, bà thấy đứa bé gái bị chết trong bụng mẹ hiện về, mặt mày loang lổ những vết cắn xé, trông thật thảm hại. Bà Tám hối hận quá, run run nói:

-Bà biết cháu muốn cất tiếng khóc, muốn mở mắt chào đời. Vì thế cháu đã cố trốn tránh bàn tay của mụ nạo thai tàn ác, nhưng cuối cùng cháu cũng không thể tránh khỏi! Số phận của cháu đã vậy, bà đâu biết làm sao hơn...

Hồn ma của đứa bé gái oặt ẹo, nhăn nhó, co dúm như đang bị đau đớn, rồi lại chuyển sang một đứa bé lành lặn xinh tươi hồng hào, miệng cười chúm chím. Bà Tám thấy đứa bé mũm mĩm dễ thương như một con búp bê, uốn éo thân hình rồi nhanh như chớp cuốn hút mất dạng vào phía chỗ nằm của bé Hiếu. Bà nhìn sang, thấy bé Hiếu bỗng ngồi bật dậy nói chuyện với bà mà cặp mắt lại nhắm nghiền như đang say ngủ. Bé Hiếu nói với giọng rầu rầu:

-Má à! Con cảm ơn má đã cố gắng giúp con chào đời nhưng không được. Bây giờ con muốn đi đầu thai, vậy má hứa phải giúp con nhe.

Bà Tám bối rối:

-Nhưng má... ủa mà bà biết giúp con bằng cách nào?

-Má biết cách mà, má có cách mà...

Nói xong, hồn ma đứa bé bị chết oan như một luồng khói trắng thoắt nhẹ rời khỏi thân xác của bé Hiếu và tan loãng dần ở phía cuối nhà. Bà Tám đưa tay như muốn chận lại hồn ma của đứa bé để hỏi thêm đôi điều, nhưng đúng lúc ấy bà đã giật mình tỉnh giấc - và ngoài sân tiếng gà đã eo óc gáy chào đón bình minh.

Bà Tám biết mình vừa trải qua một cơn mơ, nhưng là những sự việc hoàn toàn có liên quan đến chuyện "con heo ăn thịt người" mà bà đang nuôi ở đằng sau bếp. Nghĩ tới nghĩ lui, vò đầu bứt tóc mãi mà bà Tám cũng không tài nào nghĩ ra cách để giúp đứa bé sơ sinh trong giấc mộng sớm được đầu thai, và nhà bà thoát khỏi cảnh giam giữ một linh hồn bé nhỏ!

Ðúng lúc ấy bé Hiếu thức giấc, nhìn thấy bà Tám ngồi bó gối ở đầu giường nó lên tiếng hỏi:

-Ủa sao má dậy sớm quá vậy? Hôm nay má có đi làm không?

Bà Tám nhớ lại chuyện bé Hiếu nói lảm nhảm trong giấc ngủ đêm qua, nên hỏi ngay: -Tối qua con nằm ngủ mơ thấy cái gì mà hứa này hứa nọ với ai vậy?

Bé Hiếu đưa tay dụi mắt xong, lại đưa tay lên gãi đầu ra vẻ bối rối:

-Con mơ... thôi ấy mà, không có chuyện gì đâu má.

-Không có chuyện gì mà sao má thấy con nói nhiều thứ lắm. Con muốn dấu má phải không?

Bé Hiếu xua tay liên tục:

-Con đâu dám dấu! Chả là vì con mơ thấy "em bé" ở dưới chuồng heo muốn có đồ chơi, nên con hứa đem xuống cho nó chơi. Rồi nó còn nói nó không có quần áo nên ở dưới đó lạnh lắm, con thấy nó phải chui nằm dưới bụng con heo để đỡ lạnh nữa. Con chỉ hứa cho nó đồ chơi, còn quần áo thì con nói là không được vì nhà mình nghèo lắm, đâu có quần áo dư mà cho nó...

Bà Hiếu chăm chú nghe rồi hỏi thêm:

-Con thấy đứa bé ấy là trai hay gái?

-Nó là con gái má ơi. Nó dễ thương lắm, mà sao con thấy nó cứ đưa hai tay lên bụm cái đầu. Con có hỏi mà nó không nói, nó bảo muốn biết thì hỏi má thì rõ. Con nghĩ là chuyện trong giấc mơ thì có gì mà má biết được, nên con không muốn nói là vậy.

Bà Tám quay sang ôm bé Hiếu vào lòng, vỗ về rồi nói:

-Chuyện con mơ là chuyện có thật đó con, con bé ấy chết oan nên hiện về muốn má con mình giúp nó sớm đầu thai...

Rồi bà Tám kể hết đầu đuôi câu chuyện cho bé Hiếu nghe. Nghe xong bé Hiếu nói: -Nếu vậy, chiều nay đi học về con sẽ đem đồ chơi xuống chuồng heo cho nó. Vậy má có bộ quần áo nào cũ của con để cho nó mặc không?

Bà Tám vui vẻ nói với đứa con nuôi:

-Nó còn bé lắm không mặc vừa đồ của con đâu. Ðể má lên nhà bảo sanh có bộ quần áo mới mà người ta bỏ lại quên đem về, má sẽ đem về đốt cho nó.

Bé Hiếu dẫy nảy:

-Tại sao lại đốt? Sao má không để nguyên vậy cho nó?

Bà Tám giải thích:

-Ðó là cách gửi nhanh nhất đó con. Bộ con không thấy người ta đốt vàng mã hay sao? Mình đốt thứ gì thì người chết sẽ nhận được thứ đó. Em bé mà con mơ cần quần áo thì con đốt quần áo, cần đồ chơi thì con đốt đồ chơi...

***

Ngay trưa hôm đó, bà Tám xin về nhà sớm hơn thường lệ. Bà muốn làm một việc nhưng không muốn bé Hiếu chứng kiến, vì giờ này nó vẫn còn ở trường học. Bà lặng lẽ đi thẳng xuống bếp, mở bọc nhau quẳng ngay vào máng, nhưng con heo "ma" hình như đoán được việc bà Tám sắp làm nên nó vẫn nằm im mà rên rỉ như van xin tha mạng, chứ không lộ vẻ vui mừng chộn rộn như những lần được ăn món khoái khẩu!

Bà Tám mở cái túi xách luôn mang theo bên mình, rút cái ống bơm đã có đầy thuốc rồi lắp kim chích vào. Ðây là liều thuốc độc cực mạnh mà bà đã tự pha chế, trong đó có cả thuốc chuột lẫn morphin là chất mà nhà thương thường dùng để giữ cho xác chết lâu phân hủy. Hai chất này trộn vào với nhau biến thành một thứ độc dược làm tê liệt hết các bộ phận có chức năng đem đến sự sống, khiến con vật bị chích sẽ ngưng thở chỉ trong vòng vài phút.

Bà Tám tiến đến gần con heo tật nguyền, rồi buồn bã chép miệng:

-Tao phải hóa kiếp mày để đứa bé chết oan được đi đầu thai. Chỗ này không phải là nơi để nó trú ẩn, nó phải đến một chỗ sạch sẽ và ấm êm khác...

Nói xong, bà Tám phóng ngập mũi kim to và dài đến 3 đốt ngón tay vào đùi con heo đang nằm bẹp dưới đất! Con vật chắc biết đã đến giờ hóa kiếp nên không có bất cứ cử chỉ nào kháng cự, ngoài việc các thớ thịt run lên bần bật khi độc dược bắt đầu có tác dụng, và há mõm thở hồng hộc như thiếu dưỡng khí. Bà Tám đứng nhìn cho đến khi con heo bất động, và toàn thân tím dần vì chất độc.

Khi bé Hiếu tan học, nó nhanh chân chạy về nhà để đem xuống chuồng heo mấy món đồ chơi mà nó vừa lấy lại từ mấy đứa bạn học chung lớp. Nhưng khi gần vào tới chuồng, nó rất ngạc nghiên vì không thấy con heo ủn ỉn lên tiếng reo mừng như thường lệ mà thay vào đó là một sự im lặng như tờ. Nhìn vào chuồng, nó thấy con heo nằm bẹp dí và da thịt đã đổi màu, nó hoảng hốt vứt tung mấy thứ đang cầm trên tay rồi chạy lên nhà kêu:

-Má ơi! Má à! Má ơi...

Bà Tám giả bộ như đang mệt nhọc:

-Ðể cho má nhắm mắt một chút... Có việc gì để chút nữa rồi hãy gọi má... Con Hiếu đưa cả hai tay rung mạnh một đầu võng, nơi bà Tám đang nằm đong đưa ở góc nhà, với giọng hối thúc:

-Má xuống bếp coi ngay đi, con heo nhà mình nó nằm im không cục cựa, chắc là nó chết rồi má ơi!

Bà Tám hé mắt ra nhìn bé Hiếu, bà thấy nó không có chút nghi ngờ gì về việc bà đã chích thuốc độc cho con heo, nên vội vàng choàng dậy, một tay níu lấy võng, còn hai chân xỏ nhanh vào đôi guốc để gần bên, rồi lên giọng đầy vẻ lo lắng: -Con có nói thiệt không con? Con heo đang mạnh mà? Con đi với má xuống coi sao? Hai mẹ con hối hả đi xuống chuồng heo. Tới nơi, bà Tám giả bộ lật đật cuống cuồng vì thấy con heo nằm rũ. Bà nhìn tới nhìn lui, lấy tay đập chan chát vào xác con heo rồi nói với bé Hiếu:

-Con heo nhà mình chết thật rồi! Không biết ai cho nó ăn gì, hay bị trúng gió khiến mình mẩy tím bầm như thế này! Nó chết chắc đã lâu rồi, làm sao mà còn bán cho ai được đâỷ!

Bé Hiếu đi nhặt lại mấy món đồ chơi vứt vương vãi gần chuồng heo, rồi rơm rớm nước mắt:

-Mấy thứ này bây giờ gửi cho ai đây má?

Bà Tám tiến đến gần con, vuốt tóc an ủi:

-Con đưa cho má, má đem chôn với con heo này thì "em bé" của con sẽ nhận được ngay chứ gì. Thôi con đừng buồn nữa, mai mốt má sẽ mua cho con hai con heo khác, lúc ấy con tha hồ mà chơi đùa với nó, chứ con heo này bự quá rồi, và nó lại chẳng có mắt để nhìn biết con là ai...

Sáng hôm sau bà Tám nhờ người quen đến đào một cái hố bên cạnh bếp, nói là để có chỗ thoát nước khi trời mưa, nhưng khi người hàng xóm vừa đi khỏi thì bà và bé Hiếu đã dùng hết sức lực để kéo con heo tật nguyền xuống lỗ. Trong khi bà Tám chuẩn bị lấp đấp chôn thì bé Hiếu đã quẳng vội xuống mấy món đồ chơi mà nó từng ưa thích, bà Tám cũng vứt xuống đó hai bộ quần áo mới tinh của trẻ sơ sinh mà bà đem về từ chỗ làm. Ðắp đất xong, bà Tám đốt mấy cây nhang, khấn vái lâm râm rồi đem cắm lên mô đất. Bà nói với bé Hiếu:

-Má tin là "em bé" bị chết oan sẽ đi đầu thai, vì chỗ trú ngụ của nó nơi con heo tật nguyền này đã không còn nữa...

Cả đêm hôm ấy, dù thao thức đến sáng và không tài nào ngủ được, bà Tám để ý nghe cũng chẳng thấy có gì động tĩnh gì ở phía chuồng heo, còn đứa bé thai nhi cũng chẳng thấy hiện về.

MA khong dau

Vào một đêm trời gần về sáng,cô Tám như thường lệ lại mang rau ra giếng làng rửa trước khi bán ở chợ, cái giếng làng to lắm , nó gắn bó với làng đã qua nhiều thế hệ và trở thành một nét sinh hoạt riêng của làng, mọi công việc:nấu ăn, giặt giũ ,tắm rữa đều lấy nước từ giếng làng.

Vừa gánh 2 rổ rau lớn đến giếng , cô Tám đã nghe thấy mùi tanh ương:

-Nhà ai lại mang cá ra giếng làm, không có phép tắc gì cả.

Nói rồi cô Tám thả gầu xuống giếng múc nước.Kì lạ , chiếc gầu không chạm mặt nước mà va phải vật gì cứng làm phát ra tiếng lộp cộp.Thấy lạ cô Tám vặn to đèn để xem xem vật gì dưới giếng.Và cô há hốc mồm khi dưới giếng :một cái đầu người đang nổi lập lờ trên mặt nước ,tóc xõa ra và máu ở cổ cái đầu rỉ ra đỏ cả giếng.Không thể tả hết nỗi sợ hãi của cô Tám lúc này , cô vội vứt đèn ,vứt gầu,vứt cả rau, chạy một mạch về nhà và thuật lại mọi chuyện cho chồng con nghe.Cả làng cũng nhanh chóng biết tin, một số thanh niên đốt đuốc chạy đến giếng nhưng chẳng có gì để xem: giếng trống trơn , chẳng có đầu người hay máu me, cái gầu cũng chìm nghỉm xuống giếng luôn.

Làng mua cái gầu mới ,bẵng đi mấy hôm, cô Tám mới dám mới đi bán lại, vì mấy hôm trước cô vẫn bị ám ảnh bởi cái đầu dưới giếng nhưng mấy hôm nay thấy mọi người đến lấy nước vẫn bình thường nên cô Tám cũng yên tâm hơn.

Trời lại gần về sáng , cô Tám lại mang rau đến giếng làng để rửa.Hôm nay có trăng nên cô cũng chẳng mang đèn làm gì , thật sự thì khi đến giếng lòng cô vẫn thấy lành lạnh. Cô Tám thả gầu xuống giếng múc nước, có tiếng gầu chạm mặt nước làm cô thấy nhẹ người.

-Chà , chiếc gầu mới này nặng thật.(cô vừa kéo chiếc gầu lên vừa nói)

Khi chiếc gầu được kéo lên gần miệng giếng , cô Tám đưa tay xuống nắm cán gầu kéo lên:

-Á.....

Cô vừa kéo lên một cái đầu người lông lá , lần này cô còn thấy cả mặt , máu từ cổ cái đầu chảy róc róc , cái đầu cũng đã thối nhũn bốc mùi tanh tưởi, hàm răng đã rụng chỉ còn mấy cái và cái mặt thì nhăn nhúm nhìn cô cười một cách đau khổ.

Nghe tiếng la , một số người ở gần giếng đã chạy lại thì thấy cô Tám nằm bất động ,mặt cắt không còn giọt máu.Thanh niên trong làng lại một lần nữa đốt đuốc chạy đến giếng nhưng lần này họ không uổng công : trên thành giếng vẫn còn dính vài vết máu, trên tay cô Tám vẫn còn vài sợi tóc của cái đầu và quanh giêng bốc mùi tanh tưởi.

Đến sáng ,cô Tám đã được cứu tỉnh.Điều kì lạ là cái đầu đã biến đi đâu mất không ai rõ (liệu nó có đến và nỗi lập lờ ở một cái giếng nào đó....?)

>

MA da

Là câu chuyện mà chính tác giả đã tận mắt chứng kiện

người ấy cũng chính là tui,nhớ ngày đó tôi dược đi đánh cá với bác hai là người kế bên nhà còn tôi là lính của ổng ngày đầu tiên tôi đi các thuỷ thủ kể cho tôi nghe là hay có ma da xuất hiện nhưng tôi không tin vào cái đêm trang sáng ấy tôi đang ngủ ngon thì bác hai đánh thúc dậy mà nói:

ê! cu mày có muốn thấy ma da không lúc đầu tôi tưởng bác nói giỡn dể phá tôi không ngủ được nhưng sau khi bacnói là có 5 con ma thì tôi không tin (lúc đó tôi nói rất to ) bác hai mói noi: mày nói nhỏ thôi kẻo nó nhìn thấy thì sao cùng lúc đó bác nhắm mắt lại lẩm bẩm câu thần chú gì đó rồi nói tôi nhìn lại lên bông tàu xem thì !!!!!!!

trời ơi có cà thảy 5 con ma da đang ngồi gần nhau cũng may lúc đó bác hai bịt miệng tôi lại chứ không tôi đã hét lớn rồi nhưng cì sợ quá tôi lỡ làm rớt cái chai nước đang cầm trên tay máy con ma da nghe thấy liền nhảy xuống nước hết về sau này tôi ra nước ngoài sinh sống cũng không biết là còn được thấy ma da hay không nữa

Truyện Ma

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: