khóc
Tôi không biết hai chữ "bạn tốt" được viết như thế nào và cũng không thể hình dung nó ra sao . Nó là một cảm xúc ? Là nhận định ? Hay chỉ là tâm niệm của chính bản thân . Thật khó để định nghĩa nó cũng như có được nó . Đôi khi lại đến từ những điều đơn giản tưởng như đang lạc vào trong một bô phim thanh xuân . Từ những cảm xúc thanh thuần trong trắng của tuổi học trò , tôi tự hỏi những tình cảm thanh thuần đó có giúp tôi tìm ra câu trả lời " bạn tốt là gì?" Hay nó chỉ là một khung hình mơ hồ và đầy bụi . Nếu theo số đông đa phần mọi người nói " tình cảm thời học sinh là những gì thanh khiết , là những gì đẹp nhất của một đời người " thật sự ? Nó có đúng vậy không ? Hay nó chỉ là những câu nó thêu dệt hoa mĩ mà con người tưởng tượng ra để từ đó xem nó như một sự thật một chân lý hiển nhiên ? Cái nào là đúng đối với con người tôi ? Cái nào là sai với lý trí của tôi ? Cả ngàn câu hỏi đã hiện ra trong đầu tôi như thế khi nghĩ về " tình bạn" . Có một người bạn đã từng nói với tôi rằng : " sao cậu cứ nghĩ mọi chuyện phức tạp lên vậy , suy nghĩ đơn giản bộ chết cậu à " . Tôi cũng đã xem xét câu nó ấy ít nhất mười lần và sự thật là : tôi không thể nghĩ đơn giản được . Chắc có lẽ đối với tôi tình bạn rất quan trọng , nó không còn là một mối quan hệ nữa mà là tình cảm chân thật của tôi ,là thứ từ khi tôi sinh ra đã có rất ít . Khi con người từ bỏ đi tình yêu nam nữ thì họ sẽ dồn phần tình cảm dư thừa đó vào bạn bè và chắc tôi cũng vậy. Thật nực cười là tôi xem họ như gia đình như thứ quan trọng tôi không thể đánh mất . Nhưng đây có phải là suy nghĩ của bạn bè tôi hay chỉ là của riêng tôi ? Trớ trêu thay tôi đang tự kỷ , tôi đang tự lừa dối chính mình , đánh lừa cả lý trí - thứ mà tôi tin tưởng nhất trong con người tôi . Thì ra bấy lâu nay tôi không là gì cả trong mắt họ , tôi chỉ là con rối mặc cho bọn chúng điều khiển . Nhưng con rối này không làm bằng gỗ , nó làm bằng da ,bằng xương , bằng thịt ,bằng trí óc và con tim nên nó cũng biết đau chứ , nó cũng biết thất vọng nó cũng biết vui buồn, nó cũng biết tức giận , ...... nó cũng là con người mà . Niềm tin mà tôi bấy lâu nay tin tưởng đã bị bóp nát thành từng mảnh chỉ bằng vài câu ngắn gọn . Con người nếu không có niềm tin thì cũng đã chết . Và tôi đang chết dần đây . Không phải ngay tức khắc mà là " cái chết" từ từ và dày vò đầy đau đớn trong thâm tâm. Niềm tin là một điều vững vàng giúp tôi bước tiếp trong cuộc đời đầy rẫy nguy hiểm này nhưng tôi không có nhiều niềm tin như vậy thậm chí tôi chỉ có một thôi đó là bạn bè . Thật đáng tiếc nó đã bị hủy hoại rồi . Vậy là phải đi tìm niềm tin khác nhưng giọt nước tình cảm tôi đã cho hết rồi lấy gì để vun đắp niềm tin khác . Các bạn biết vì sao tôi nói cái chết của tôi là " cái chết từ từ không?" . Vì đó là sự dồn nén , là ẩn chứa tất cả tiêu cực trong một ngăn kéo bị lu mờ trong tri thức của tôi nhưng việc ở trên đã tác động đến ngăn kéo ấy . Nó đã rơi ra khỏi thành nơi vốn dĩ là của nó và vỡ tan . Mọi cảm xúc phiền chán hay tiêu cực của tôi cứ thế bay vọt ra . Tôi không kiểm soát được và tôi đã khóc . Phải chăng " nước mắt rơi " đã là đấu hiệu cho việc tôi đã dồn nén quá nhiều ? Lúc đấy các bạn biết không , nước mắt tôi cứ rơi như thế , tôi không thể tự mình dừng lại mặc dù là thân thể của tôi. Trái tim tôi muốn giải phóng bớt những " rác thải " không cần thiết đối với những ngăn chật hẹp của nó . Lần đầu tiên trong đời tôi khóc vì một thứ không đáng . Nước mắt của tôi chính là những nỗi buồn chất chứa dồn nén quá lâu và cuối cùng nó đã bùng phát . Cái cảm giác tồi tệ đó cứ lập đi lập lại khiến tôi rơi vào hố sâu tuyệt vọng mà không tìm được lối ra . Mặt bên trong của tôi là thế nhưng bên ngoài thò hoàn toàn khác hẳn . Có thể tưởng tượng tôi như thế này : hoạt bát, cười rất nhiều và luôn giúp đỡ bạn bè . Tạo hóa thật trêu ngươi : mang hai lớp mặt nạ trên người tôi lại cảm thấy thất vọng với chính mình . Có đôi khi tôi muốn sống thật với chính con người mình , muốn nó hết những gì chất chứa trong lòng . Nhưng khi tôi định làm thế thì có một rào cản vô hình chắn ngang giữa con người tôi với thực tại . Tôi cố vùng vẫy thoát ra nhưng cố gắng bao nhiêu cái xiềng xích càng chặt và bức tường càng cao . Tôi mệt mỏi . Mặc cho những dây xích trói tôi càng chặt . Đây là cuộc chiến giữa con người thật vào rào cản tâm lý . Có lẽ tâm lý quá lớn đã khiến tôi chùng bước . Ai có thể cho tôi hy vọng thoát khỏi hai chiếc mặt nạ này ? Ai có thể giúp tôi tháo bỏ xiềng xích của bản thân ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro