Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Tông nha tông nha tông đến thế giới khác!

Ngày XX tháng XX năm 20XX, tại Nhật Bản, hôm nay là một ngày âm u sắp mưa, một thời tiết khá tệ

Hôm nay mỗ trạch nam Yuu bước ra khỏi cái oa của mình để bổ sung lương thực cho chiến dịch sắp tới. Cái thời tiết này đối với một trạch nam như Yuu quả thực là quá tuyệt vời!

"A, phải mua nhiều đồ quá trời, nếu không phải trong nhà hết sạch đồ, ta cũng méo phải ra cửa thế này đâu." Yuu mặc một cái áo khoác màu đen, chùm mũ kín mít, hai mắt thâm quầng dán chặt vào chiếc ipad màu đen trên tay, tai còn mang thượng tai nghe.

" Đi nhanh thôi, chút nữa mà mắc mưa thì thôi rồi..." Yuu nhìn lên trời rồi lẩm bẩm một mình, tốc độ lại nhanh hơn.

"A! Cướp! Ai đó làm ơn chặn hắn lại!" Một giọng nữ thét chói tai vang lên.

Tên trộm tay cầm cái túi sách, tiến thẳng đến phía trước chạy.

Người xung quanh đều nhanh chóng tản ra, hoàn toàn không có ngăn cản ý tứ.

Mỗ trạch nam hoàn toàn không biết gì, tiếp tục vừa chơi ipad, vừa tiến về phía trước, a, sắp đến cửa hàng tạp hóa rồi.

Tên trộm vẫn tiếp tục chạy, một tay khác đẩy ra Yuu, tông mỗ trạch nam xuồng lòng đường.

"Hả? Cái gì vậy?" Mỗ trạch nam vẫn còn ở mộng bức trung chưa tỉnh lại, lảo đảo vài cái lấy lại cân bằng, ngớ người hỏi.

"BÍP!!!"

"Cẩn thận!"

Cùng một lúc hai âm thanh cao vút đồng thời vang lên.

"Hả?" Yuu tò mò quay đầu lại.

Chưa kịp phản ứng, chiếc xe tải xông tới, đem Yuu hất ra một đoạn, thanh niên không chút nhúc nhích nằm trên vũng máu lênh láng.

"Ta đây là bị 2 lần tông chết sao?" 

Đây là suy nghĩ của mỗ trạch nam trước khi bị bóng tối bao phủ hoàn toàn.

"Tai nạn xe a" Người xung quanh sợ hãi than, kẻ có lương tâm thì mở điện thoại gọi cấp cứu, kẻ vô tâm thì mở điện thoại chụp vài tấm.

"Xem ra ngày mai nổi tiếng lên báo rồi, hảo khốn nha, cái gì cũng không muốn quản, ngủ một giấc là tốt rồi"

Yuu hai mắt toàn nhắm, hơi thở nhẹ dần, nhiệt độ cơ thể cũng theo đó dần giảm xuống.

...

Sáng sớm ngày XX tháng XX năm 20XX, trên mạng xã hội toàn bộ đều sôi trào vì một cái tin tức. 'Thanh niên còn trẻ tai nạn, bị xe tải cán chết tại chỗ, tạm biệt tương lai tươi sáng' các loại. Ân, tặng kèm còn có mấy trương ảnh chụp hiện trường lạp.

...

"Đây là đâu? Ta là ai? Ta đang làm gì?" Một lần nữa tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, Yuu còn không có phản ứng lại tự hỏi.

Yuu cả người ngốc ngốc, hắn nhớ lại coi, hôm nay thời tiết âm u sắp mưa, hắn ra ngoài bổ sung lương thực cho thời gian dài trạch sắp tới, nhưng đang trên đường thì bị tên trộm tông xuống dưới lòng đường, cuối cùng bị một cái xe tải tông chết, ân hẳn là chết đi, chảy nhiều máu như vậy mà. Mặc dù không biết tại sao hắn còn ở chỗ này suy nghĩ ba cái thứ linh tinh.

"Cơ mà đây là đâu a? Cũ quá trời luôn" Yuu quan sát chung quanh, cho ra đánh giá. 

Đích xác, viện tử này thực sự rất cũ, căn phòng nhỏ hẹp chỉ khoảng 1m vuông trình độ. Căn phòng toàn làm bằng gỗ đã mục rữa, kiến trúc cũng thực cổ lão, cả căn phòng cũng chỉ có một cái tấm ván gỗ cũ mà Yuu đang nằm khiến cho quen thuộc với cuộc sống hiện đại Yuu có chút chịu không nổi.

"Tê!" Yuu nhịn không được hút một ngụm khí lạnh, mẹ nó lão tử mới động đậy có một chút thôi mà đau quá vậy nè?!

"Ấy không đúng chỗ nào?" Yuu giật giật cứng nhắc thân thể, cúi đầu xuống, sau đó... im lặng, ngay cả đau đớn khi di chuyển đầu hắn dường như cũng không cảm nhận được.

A a a a! Thân thể 18 tuổi thành thục, rắn chắc của lão tử đâu rồi? Cái thân thể đậu đinh này là ai? Mặc dù là cái trạch nhưng là cũng tốt hơn bây giờ nhiều a!

Yuu hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của bản thân không thể tự kiềm chế.

...

Đợi Yuu một lần nữa lấy lại tinh thần sắc trời cũng không còn sớm. Cũng bội phục hắn có thể ở một chỗ nằm ngay đơ lâu như vậy. Mà Yuu là bị đói tỉnh, thật bình thường lạp.

"Cô lỗ~~ cô lỗ~~" Âm thanh kháng nghị từ trong bụng Yuu truyền đến.

"Hic, hảo đói a~~" Yuu có chút mếu máo nói, giật giật thân thể, Yuu thật cẩn thận chuyển động, lúc trước di chuyển ăn đau hắn nhưng là không có quên đâu. Nhưng ngoài Yuu dự liệu chính là không hề có một chút cảm giác đau đớn nào xuất hiện.

"Y? Kì quái nha, vậy mà không có cảm giác gì." Yuu thuận lợi ngồi dậy, nhìn nhìn bàn tay nộn nộn, bé chừng hài tử 3,4 tuổi của mình trong chốc lát, Yuu như nhận mệnh thở dài " Ta đây coi là giống nhân vật chính trong truyện cứ như vậy chơi trò tông nha tông nha tông đến thế giới khác sao?"

Yuu lại bắt đầu lẩm bẩm một mình.

"Cô lỗ~~ cô lỗ~~" Âm thanh kháng nghị của cái bụng lại vang lên.

"Nghĩ mấy cái đó làm gì, trước tiên phải ăn cho no đã" Yuu lật đật đứng dậy, nhìn xunh quanh phòng, căn bản không có cái giống như có thể bỏ bụng.

Yuu lại quay người lật tấm ván gỗ cũ mình vừa nằm lên

"Di? Cái này là...." Yuu nhịn không được khiếp sợ, đôi mắt trừng thực lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro