Chương 91: Cậu muốn mang con rời khỏi anh
"Phải, chỉ có điều trước đó tôi muốn gặp Jungkook."
Trong hoa viên nhà họ Park
“Mẹ, con đã nói mẹ nên ra ngoài nhiều một chút, mẹ xem không khí ở vườn hoa rất tốt…” chu đáo ôm bà Park đi dạo.
Bà Park cười, tinh thần không hẳn là tốt “Có thể do già rồi, cơ thể mẹ ngày càng yếu…” Từ sau khi Jimin đi tù, thân thể bà Park ngày một gầy gò.
Jeong-eun khoác vai bà Park thân thiết. “Không phải mẹ đã già, mà là mẹ cứ luôn suy nghĩ chuyện hai năm trước… Thật ra, có phải mẹ vẫn nhớ Jimin không?”
Bà Park cười cười, không tiết lộ lòng mình với Jeong-eun, mà tự nhiên phủi sạch “Sao phải nhớ nó, mẹ có con là đủ rồi…”
Jeong-eun nhìn bà Park cười thỏa mãn cũng không hỏi nhiều, nhưng thực tế, chuyện bà Park luôn tưởng nhớ đến Jimin rất rõ ràng, cậu chỉ không muốn vạch mặt, phá hỏng tình cảm mẹ con vất vả lắm mới vun đắp được.
……………………….
Sau khi đi dạo trong vườn hoa, Jeong-eun đỡ bà Park về phòng nghỉ ngơi.
Thấy bà Park đã ngủ trưa, Jeong-eun mới ra khỏi phòng bà.
Ngoài cửa phòng, Jeong-eun gặp dì Yang.
Chuyện bà sắp xếp cho Jimin và Jungkook gặp nhau đã chọc giận Jimin, vì không muốn để ai biết cậu phái người theo dõi Jimin, Jeong-eun chỉ có thể giả vờ không biết gì, vẫn như ngày thường tỏ ra thân thiện gọi “Dì Yang”
Dì Yang cung kính cúi đầu “Cậu chủ.”
Jeong-eun làm một hành động ‘suỵt’ rồi thì thào “Vú tìm mẹ sao? Mẹ vừa mới ngủ trưa…”
Dì Yang nói “Không, tôi đợi cậu”
Jeong-eun mở to mắt như một cậu bé đáng yêu “Có chuyện gì thế ạ?”
“Chúng ta có thể tìm một chỗ nói chuyện không?”
“Được ạ.”
Dì Yang đi theo Jeong-eun tới sân phơi lầu hai, Jeong-eun cố làm ra vẻ vội vã nói “Dì Yang, vú có chuyện gì thế?”
Dì Yang do dự một chút rồi nói “cậu chủ, thật ra thì… Thật ra thì tôi muốn giúp một người hẹn gặp cậu.”
Jeong-eun ra vẻ tò mò “Ai vậy?”
Dì Yang nhìn khuôn mặt vẫn ngây thơ như xưa của Jeong-eun nói. “Jimin.”
Jeong-eun giật mình ngạc nhiên Jimin?”
Dì Yang gật đầu “Đúng vậy, cậu ấy mới ra tù cách đây không lâ … Cậu ấy muốn xin lỗi cậu vì chuyện năm đó.”
Jeong-eun cố làm ra vẻ thoải mái nhún vai “Được thôi, nhiều năm rồi tôi cũng không gặp cậu ấy…”
…………………..
Hôm sau, trong một quán café cao cấp của thành phố Y.
Jeong-eun đeo kính đen nhẹ nhàng quấy đều cốc capuchino, khóe miệng luôn giữ một nụ cười như có như không, tựa như đang rảnh rỗi chờ đợi.
Bỗng chốc, tiếng chuông điện thoại của Jeong-eun vang lên.
Liếc thấy dãy số trên điện thoại, Jeong-eun nhấn nút từ chối, nhưng, điện thoại lại tiếp tục đổ chuông lần nữa, Jeong-eun không kiềm chế được trả lời “Có chuyện gì, chẳng lẽ không biết tôi từ chối là lúc không tiện nghe điện thoại sao?”
Đầu dây bên kia là giọng khúm núm của một người đàn ông. “Xin lỗi cậu Jeong-eun, tôi đã làm theo lệnh cậu nhưng có vấn đề…”
“Vấn đề gì?” Jeong-eun chau mày.
Người đàn ông nói bất đắc dĩ “Là Tổng giám đốc Jeon… Tổng giám đốc Jeon đã biết chuyện đứa bé, hơn nữa hôm trước tôi định đến trại trẻ mồ côi ra tay, Tổng giám đốc Jeon lại đến đó cùng Jimin… Sau đó tôi muốn tìm cơ hội quay lại xử lý việc cậu giao thì phát hiện Tổng giám đốc Jeon đã cho người bảo vệ đứa bé kia 24/24.”
Jeong-eun giận đến mức suýt lộ bản tính dữ tợn “Đúng là kẻ ngu xuẩn.”
Người đàn ông sợ hãi hỏi “Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Jungkook cũng đã biết chuyện này, tôi còn làm sao được nữa” Jeong-eun hiểu rõ năng lực của Jungkook hơn bất kỳ ai. Nếu anh muốn điều tra chuyện gì đó thì quá dễ dàng. Trước đây mặc dù cậu có thể không hề băn khoăn xử lý Jimin và đứa bé kia là vì Jungkook không tham gia vào, nhưng bây giờ cậu không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Người đàn ông kia vẫn im lặng.
Mặc dù đầy lửa giận, Jeong-eun vẫn rất lý trí “Anh tạm thời đừng lộ diện nữa, tôi không muốn Jungkook nghi ngờ. Chờ tôi tính toán ổn thỏa rồi sẽ gọi lại cho anh.”
“Vâng”
Vừa ấn nút kết thúc cuộc gọi, trong tầm mắt Jeong-eun xuất hiện một người phụ nữ mảnh mai.
Mặc dù sau nhiều năm mới gặp lại Jimin, Jeong-eun cũng vừa liếc mắt đã nhận ra. Sau hai năm ngồi tù, trông cậu vẫn điềm tĩnh.
Jimin cũng có cảm giác giống Jeong-eun, khi cậu bỏ kính xuống, Jimin nhận ra ngay lập tức.
Không biết hôm nay Jeong-eun sẽ có thái độ gì với mình, Jimin áy náy ngồi đối diện nhẹ giọng gọi “Jeong-eun.”
Jeong-eun cho rằng gặp nhau sẽ lúng túng, cũng tưởng Jeong-eun có lẽ sẽ để bụng chuyện cậu từng mạo danh thân thế mà lạnh nhạt với cậu, nhưng cậu không ngờ, Jeong-eun nhìn thấy cậu lại cười rực rỡ như khi còn bé gọi "Jimin."
Lúc vào trại trẻ mồ côi, Jimin không có tên, người lớn trong trại trẻ gọi cậu là “Jimin”, sau khi đến nhà họ Park, ông Park đã đặt tên cậu theo biệt danh này thành Jimin.
Nụ cười của Jeong-eun khiến Jimin không còn lo lắng, cậu cũng khẽ mỉm cười “Thì ra cậu vẫn nhớ chuyện khi chúng ta còn bé”
Jeong-eun cười gật đầu “Dĩ nhiên, chẳng phải chúng ta là bạn tốt nhất ư?”
Đối mặt với sự thân thiện của Jeong-eun, Jimin từ từ cụp mi mắt “Jeong-eun, xin lỗi, mình đã cướp thân phận của cậu suốt mười năm…”
Jeong-eun xua tay “Chuyện này mình cũng không trách cậu, thực ra, mình cũng phải xin lỗi cậu… Mình không biết Jungkook lại làm nhiều chuyện như vậy vì mình. Xin lỗi vì Jungkook đã đối xử với cậu như vậy.”
Sự thấu hiểu và rộng lượng của Jeong-eun khiến Jimin vô cùng áy náy. “Bất luận thế nào, đây cũng là lỗi của mình…”
…………….
Sau khi Jimin xin lỗi chân thành lần nữa, Jeong-eun chuyển đề tài như muốn an ủi cậu “Được rồi, được rồi, chuyện trước kia đừng nhắc lại nữa… Chúng ta hàn huyên chuyện bây giờ đi. Phải rồi, hôm nay cậu tìm mình có chuyện gì không?”
Biết việc cấp thiết nhất bây giờ không phải tiếp tục giải thích nguyên nhân chuyện mạo danh thân phận những năm qua với Jeong-eun, cậu nhìn Jeong-eun khẩn cầu “Jeong-eun, thật ra mình muốn nhờ cậu một việc, mình muốn dẫn con đi khỏi nơi này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro