Chương 80: Bảo bối của cậu
Hai năm sau.
“Số 3078 Park Jimin, hôm nay cậu mãn hạn tù được thả, đây là đồ cá nhân của cậu trước khi bị giam, trả lại cho cậu.”
Jimin nhận lại đồ dùng cá nhân của mình, cảm kích nói “Cảm ơn Ngục trưởng”
Ngục trưởng thân thiện “Được rồi, sau này hãy sống cho tốt, tôi tin là cuộc sống của cậu sẽ là ánh mặt trời rực rỡ”
Jimin mỉm cười “Dạ”
………………….
Ánh nắng tươi sáng, Jimin kéo túi hành lý ra khỏi trại giam, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người cậu. Đã lâu rồi không cảm nhận được ánh nắng lại thoải mái như vậy, cậu dừng bước, hít sâu không khí mát mẻ bên ngoài trại giam.
Đảo mắt một cái, hai năm đã trôi qua, rốt cuộc cậu đã lấy lại được tự do…
Vì vào ngục vì tội thương mại nên tất cả tiền gửi ngân hàng của cậu đều bị cơ quan chấp phát tịch thu, hôm nay cậu chỉ mang theo một ít tiền phụ cấp dành cho tù nhân mãn hạn, cuộc sống tương lai của cậu sẽ gặp nhiều khó khăn.
Kéo hành lý tới một nhà nghỉ rẻ tiền, Jimin đặt túi hành lý xuốn, lấy mọi thứ trong đó ra.
Chiếc nhẫn kim cương, đồ cưới, điện thoại di động…
Những thứ cô quý trọng nhất trước khi đi tù.
Ngồi ở mép giường, cậu cầm chiếc điện thoại lên đầu tiên.
Có lẽ Ngục trưởng biết cậu đã mãn hạn tù, cho nên đã sạc điện thoại giúp cậu, sau khi mở máy, cậu không kịp chờ đợi tìm kiếm những hình ảnh còn lưu trong điện thoại.
Bỗng dưng, ánh mắt cậu sững sờ nhìn vào màn hình điện thoại… cậu mặc đồ cưới, hạnh phúc ngồi trước gương.
Cậu nhớ đã từng gửi tấm ảnh này cho anh, nhưng lúc đó anh không trả lời cậu.
Lúc ấy cậu thật thỏa mãn, khóe môi cong lên cũng đầy ngọt ngào.
Lẳng lặng nhìn tấm ảnh, cổ họng cậu trở nên nghẹn ngào.
Bỗng dưng, cậu cầm chiếc nhẫn lên.
Cậu không thể quên được chiếc nhẫn này, anh đã đưa cho cậu… Khi đó anh rất ngang ngược ra lệnh cho cậu đeo vào, như muốn tuyên thệ quyền sở hữu vĩnh viễn của anh!
Nhớ lại những thứ đó, đôi mắt cậu đỏ lên, cậu chậm rãi xỏ chiếc nhẫn lạnh như băng vào ngón giữa tay phải, trên mặt nhẫn hình như vẫn còn lưu lại nhiệt độ của anh, lúc này, nước mắt kiềm chế trong hốc mắt cậu rốt cuộc đã rơi xuống…
Hơn bảy trăm ngày đêm, cậu vẫn mong mỏi anh…
Mỗi đêm cậu đều dựa vào kỷ niệm giữa hai người để vượt qua nỗi sợ, cậu vẫn tin anh sẽ đến gặp cậu, nhưng mà….
Tại sao anh không hề xuất hiện? Chẳng lẽ anh vẫn hận cậu?
Hai năm qua, rốt cuộc anh sống có tốt không?
Nhớ đến anh, nước mắt cậu càng tuôn rơi mãnh liệt, kỷ niệm không sao kìm nén được…
………………
Xế chiều hôm đó, Jimin đi tới viện mồ côi cậu đã từng nán lại khi ngồi tù.
Cậu không cần nhìn ghi chép của viện mồ côi đã ôm lấy cậu bé đang vui vẻ chơi cạnh đống cát…
Nước mắt cậu không thể khống chế mà rơi xuống, cậu vừa ôm vừa hôn đứa bé, giọng nói nghẹn ngào “Bảo bối”
Đứa bé hơn một tuổi ngơ ngác nhìn dì trẻ tuổi, vẻ mặt rất ngây thơ đáng yêu.
Sợ dọa cậu bé sợ, cậu vội vàng lau nước mắt, cố gắng nở một nụ cười, khẽ nói “Bảo bối, ta là appa con… Con không nhận ra appa sao?”
Cô bé nghiêng đầu nhìn cậu, như biết lại như không, vẻ mặt ngơ ngác, non nớt thốt lên “appa… Meo…”
“Đúng rồi, bảo bối, appa rất nhớ con…” Cậu lại ôm chặt đứa bé, không ngừng hôn lên khuôn mặt mềm mại của nó.
Lúc này, một người phụ nữ chừng bốn tuổi có gương mặt hiền từ bước đến bên Jimin, vui mừng nói “cậu Park, cậu đã đến rồi à?”
Jimin nín khóc, mỉm cười “Viện trưởng Han”
Viện trưởng Han gật nhẹ đầu “Biết hôm nay ra tù sẽ vội vàng đến gặp con, cho nên sáng sớm bác đã bế đứa bé đến đây, để con vừa bước vào viện mồ côi sẽ nhìn thấy con gái mình ngay…”
Jimin vô cùng cảm kích “Cảm ơn viện trưởng Han”
Viện trưởng Han nhìn đứa trẻ khéo léo mềm mại trong ngực Jimin, cảm khái “Chớp mắt một cái con bé đã bi bô tập nói rồi, thời gian trôi qua thật nhanh”
Jimin đặt nhẹ con xuống, cúi người 90° trước viện trưởng Han “Viện trưởng, rất cảm ơn bác đã cẩn thận chăm sóc con bé khi con không thể chăm sóc được, thật sự cảm ơn bác…”
Viện trưởng Han vội đỡ thân thể gầy yếu mỏng manh của Jimin lên “Nhìn con kìa…Đứa bé này vừa đáng yêu lại vừa hiểu chuyện, trong viện mồ côi có không biết bao nhiêu nhân viên làm việc đều muốn ôm nó đấy…”
Ngàn vạn lời nói mà không thể thốt lên được, Jimin chỉ có thể gật đầu không ngừng “Cảm ơn mọi người đã chăm sóc”
Viện trưởng Han hiền từ nói “Được rồi, được rồi, lời cảm kích không cần phải nói thêm nữa… Đứa bé ra đời ở đây, bác cũng luôn yêu thương nó như cháu gái ruột, con bé cũng khiến cho cuộc sống cô độc của bác thêm phần vui vẻ…”
Đúng vậy, lúc ở tù, vì mang thai, Jimin đã ở viện mồ côi này suốt mười tháng.
Mặc dù cậu ở đây với thân phận phạm nhân, nhưng nhân viên trong trại trẻ mồ côi đều đối xử với cậu rất tốt, trong thời gian đó cậu cũng có mối quan hệ tốt với các trưởng bối trong trại trẻ. Sau khi sinh con, cậu phải quay lại trại giam, đứa bé theo ở lại viện mồ côi quy định pháp luật.
Jimin ôm con hôn mạnh một cái “Con đáng yêu quá”
Viện trưởng nói “Appa của nó xinh đẹp như vậy, dĩ nhiên con phải đáng yêu rồi…”
Jimin cười xấu hổ “Nào có, con bé cũng không hoàn toàn giống con…”
Viện trưởng nhìn dáng vẻ mỹ lệ của cô bé thốt ra “Ha ha, bác nghĩ cha đứa bé nhất định là rất đẹp trai.”
Nhắc tới cha đứa nhỏ, thân thể sinh con xong vẫn gầy yếu của Jimin chấn động, những kỷ niệm lại tràn về ào ạt.
Viện trưởng thấy phản ứng khác thường của Jimin liền hỏi “Bác nhớ trước đây con nói cha bé có hiểu lầm với con, bây giờ, con có định mang đứa bé đến giải thích với cha nó không?”
Jimin vẫn mỉm cười, gật đầu kiên định “Có, con muốn đi tìm anh ấy”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro