Chương 5
Mọi nơi yên lặng như chưa hề xảy ra màn kịch ầm ĩ vừa rồi, Cake house lại trở về với không khí yên tĩnh vốn có.
Vậy mà, trong lòng Khang Mân Quân lại tràn đầy bất an, lo lắng.
"Anh..." Cô muốn hỏi anh vì sao lại giữ cô lại? Nhưng, lời nói chưa thoát khỏi miệng liền bị đôi mắt lạnh của Phạm Húc Nhật chặn lại, Khang Mân Quân đành nhăn mũi, bĩu môi, cũng không có can đảm để anh cáu giận thêm.
Ách, trước cô đã từng nói qua là không việc gì phải sợ anh..., nhưng đó là vì anh mới chỉ cho cô thấy khuôn mặt khó nhìn! Nhưng lúc này...khuôn mặt khó nhìn đó cộng thêm cả hỏa khí, có quỷ mới không sợ.
"Thứ nhất, cô lại dám làm gián đoạn bữa ăn ngon của tôi! Thứ hai, cô lại mượn tôi đục nước béo cò! Thứ ba, gia tộc họ Phạm không phải là chỗ dựa của Phạm Thị, tôi cũng không dựa dẫm vào đó!" Giọng nói của anh rất lạnh, cóng đến cả người phát rét.
"Cái gì?" Oh, anh ta rõ ràng vừa nhìn là biết đang giận dữ, thế mà lời nói vẫn câu nào ra câu nấy.
Người này ngay lúc nóng giận vẫn có lý trí, thật sự quá thần kỳ.
"Tôi nói xong rồi, đến lượt cô". Phạm Húc Nhật tựa khẽ vào ghế, thản nhiên liếc sang người đối diện.
"A?" Khang Mân Quân sững sờ, không hiểu là bây giờ anh ta đang đùa giỡn gì.
"Đến lượt em? Đến lượt em làm sao?"
" Cô kéo tôi xuống nước, cũng nên cho tôi biết lý do chứ". Phạm Húc Nhật nhíu cặp mắt nhìn về phía đôi mắt đen như hồ nước của cô.
"Dạ...?" Khang Mân Quân lúng túng, khó xử. "Cái này... có chút khó trả lời"
"E hèm?" Phạm Húc Nhật vẫn nhìn chằm chằm Khang Mân Quân.
Một giây trôi qua, hai giây trôi qua... Ba mươi giây trôi qua, sáu mươi giây trôi qua... Ba phút trôi qua. Cô đầu hàng cái nhìn trừng trừng của anh.
"Trùng hợp thôi! Mượn anh "dùng" một chút có chết đâu? Sao hẹp hòi thế chứ..." Khang Mân Quân bĩu môi, ngập ngừng nói nhỏ.
"Cô mượn "dùng"?" Cô gái này thật là không khiến người ta phát tức không được. Cô dám dùng lời hạ thấp anh chưa tính lại còn trách anh hẹp hòi?
"Ai u, ai bảo anh lại đúng lúc ngồi ở đây? Không nhờ anh còn biết nhờ ai? Về tình về lý, anh cũng nên vì việc nghĩa mà giúp em chứ..." Khang Mân Quân càng nói càng thấy hợp tình hợp lý, nhưng đầu lại mỗi lúc một cúi thấp.
Được rồi, cô thừa nhận không ai như mình! Chỉ dám dùng đỉnh đầu kêu gọi người ta đầu hàng, lại không dám đối mặt với người ta mà sẵng giọng.
Nhưng còn biết làm thế nào? Gương mặt đó của hắn bây giờ rất ghê gớm.
"Việc giúp cô có cần phải xem là việc quan trọng không?" Bị lôi xuống nước đục đã đủ oan uổng, lần này lại còn bảo hắn giúp là đương nhiên, đúng là chọc giận người ta.
Coi như bình thường anh vẫn giúp đỡ cô, nhưng cô cũng không nên ương ngạnh lớn lối thế chứ... Hả? Đợi chút, anh vừa nói cái gì? Anh nói mình rất...
Giúp đỡ cô?
Không phải chứ? Cô với anh chẳng có quan hệ gì, sao anh lại đối với cô như thế? Cô cũng không có tư cách để anh phải giúp như vậy. Thứ nhất cô không phải người nhà của anh, thứ hai cô cũng không phải bạn gái, miễn cưỡng cũng chỉ là quan hệ "cấp trên cấp dưới", vậy sao anh lại muốn giúp đỡ cô?
Từ việc đơn giản thành ra phức tạp, nhưng Phạm Húc Nhật vẫn không hiểu chút gì.
~~~~~~~~Đường phân cách chưa chỉnh sửa - đã chỉnh sửa~~~~~~~~~~~~~
"Anh là sếp em!" Thế nào đây! Lý lẽ cũng đủ khí thế. Khang Mân Quân gương mặt đắc ý vừa ngẩng đầu, không tới ba giây lại cúi đầu nghịch móng tay mình.
Làm sao đây! Giúp thì cũng đã giúp rồi, bây giờ còn tức cái gì? Bình thường cũng không phải là người đàn ông thiếu phóng khoáng.
"Nếu đổi lại là cô, cô có chấp nhận được lý do này không?" Phạm Húc Nhật vừa tức giận lại vừa buồn cười.
"Gì ạ?" Suy nghĩ hồi lâu, Khang Mân Quân cuối cùng cũng không cam tâm lắc đầu. "Cùng lắm thì sau này không cần anh giúp nữa, đừng so đo như vậy!"
"Cô nói gì?" Nghe Khang Mân Quân lảm nhảm, Phạm Húc Nhật cất giọng cảnh cáo.
Không cần anh? Vậy còn muốn nhìn xem anh có giúp đỡ hay không?
Chưa hết, không cần anh, cô lại muốn nhờ thằng nào? Ách, cô muốn nhờ ai, làm chuyện gì, sao anh lại thấy tức giận nhỉ?
"Không có! Em có dám nói gì nữa đâu..." Đôi môi đỏ mọng cong lên, Khang Mân Quân cảm thấy mình lúc này thật đáng thương.
Biết rõ là là cô giả bộ vô tội, đáng thương, nhưng vì sao lại bị cô làm cho động lòng? Nhưng mà suy nghĩ còn chưa xong, Phạm Húc Nhật càng thấy mình khó hiểu...
"Cô xử lý như thế là không đúng! Cô rốt cuộc có biết hay không, từ lúc bắt đầu đã không muốn đi đến kết quả với người ta, cũng không nên để cho người ta hi vọng..." Anh nói một câu thật dài với cô.
Từ trước đến giờ, anh đều cực kỳ ít nói, lại không phải người hay nói chuyện trực tiếp với người khác, sao lại ... vì cô phá lệ?
"Vâng vâng vâng... Đúng đúng đúng... Đều là tại em ... Là lỗi của em..." Vẫn nghịch móng tay, tầm mắt Khang Mân Quân nâng lên cao một chút, nhưng cũng không dám quá cao, bởi vì cô thực sự không muốn bị khuôn mặt lạnh lùng kia làm cho đông cứng.
Kết quả là, đôi mắt ở lưng chừng bàn, nhìn tới nhìn lui nhìn ngay phải món điểm tâm ngọt đã bị ăn chỉ còn 1/3... Ừ, xem ra tư thế ăn cũng không tệ.
Anh ta chưa có ăn hết ,vậy chắc là anh ta không muốn ăn. Ừ... Xem kiểu vẫn đang thao thao bất tuyệt kia chắc là giờ không rảnh để ăn, đã thế để cô hưởng đi.
Khang Mân Quân nhón món điểm tâm nhỏ còn sót lại trong đĩa bỏ vào miệng... Ừm, thật sự rất ngon!
Khang Mân Quân đầy cảm động thốt lên 1 tiếng thỏa mãn.
Một lát sau, cảm động đã hết, suy nghĩ cũng đã dần dần trở lại, Khang Mân Quân mới phát hiện ra lỗ tai không còn bị ngược đãi nữa.
Vừa ngước mắt lên, Khang Mân Quân còn tưởng anh ta đã bỏ qua cho mình, ai ngờ lại bị cặp mắt hung hăng oán giận của Phạm Húc Nhật hù dọa.
"Ủa... ủa!" Thế này là sao?
Anh ta làm sao lại dùng ánh mắt đấy nhìn cô? Cô làm gì sai sao? Hay là bởi vì... anh ta phát hiện cô căn bản đang không nghe anh tụng kinh, cho nên tức giận?
Khang Mân Quân lấy tay che miệng, đầu óc suy nghĩ xem rốt cuộc vì sao mình lại bị nhìn dữ đến thế.
"Cô vì sao..." Phạm Húc nhật mấp máy môi, khiếp sợ không nói nên lời.
Món điểm tâm yêu thích của anh chẳng những bị cướp, cô lại còn ăn trước mặt anh.
Giờ phút này, Phạm Húc Nhật làm gì có tâm tư xem ai nghĩ gì, khóe miệng anh co quắp, đôi mắt oán giận trừng trừng nhìn về hướng Khang Mân Quân.
"Em làm sao?" Cô cũng không biết mình phạm tội gì, chỉ giật mình nhìn đối phương.
"Cô..." Nhìn chằm chằm đôi môi hồng của Khang Mân Quân, Phạm Húc Nhật nói không lên lời.
Cô tại sao lại cướp món điểm tâm ngọt của anh mà xơi tái? Người ta đang ăn dở thật mất vệ sinh, sao cô không gọi một phần mới mà ăn chứ?
Mà, đợi chút, không phải mấu chốt chính là cô ăn thừa của anh chứ? Mấu chốt chính là cô cướp bánh ngọt của anh, nhưng tại sao... Nói thật, anh phát hiện mình tương đối để ý vấn đề vệ sinh.
Có cái gì không đúng nhỉ? Món điểm tâm ngọt, bánh ngọt, bánh nướng xốp... Những thức ăn ngon này, bình thường anh rất xem trọng nhất, thế nào bây giờ lại đi so đo cô với chúng?
Kỳ lạ! Thật là kỳ lạ! Sao anh lại coi trọng cô như thế? Tầm mắt vẫn còn nhìn chằm chằm ở đôi môi đỏ thắm của cô, Phạm Húc Nhật phát hiện tâm tư của mình ngày càng bị kéo đi xa.
Nhịp tim không hiểu sao lại trở nên rối loạn.
Hô hấp, thế nào lại có chút gấp gáp?
Một loại xung động trong người cứ cuồn cuộn, Phạm Húc Nhật không khỏi bị chính mình làm cho phát sợ!
Làm sao thế được? Chỉ là canh chừng cái miệng cô thôi, mà sao anh... lại có phản ứng?!
"Này, sao tự nhiên anh lại đỏ mặt thế?"
Một bàn tay đột nhiên sờ lên trán anh, Phạm Húc Nhật cảm thấy cả người nóng ran.
Quả thật là không tầm thường! Anh từ trước đến giờ lý trí lạnh lùng, chưa từng có ai có thể dễ dàng làm nhiễu loạn tinh thần anh như thế.
Sao cô gái kia lại khiến anh không giống với mình thế này?
Nhìn Phạm Húc Nhật cứ chăm chăm nhìn mình, không hề nói nửa lời, Khang Mân Quân nghĩ rằng... chắc là anh ta tức điên lên rồi?
"Thôi được! Em thừa nhận mình sai, anh bớt giận đi được không?" Nói thật, cô cũng không biết vì sao mình lại muốn nhân nhượng dỗ dành người ta, nhưng cô cũng không nhịn được mà làm như thế.
Vì anh ta là sếp sao?
Là anh trai của Nhâm Mẫn ư? Chậc, cái này càng không liên quan đến cô.
Cô rốt cuộc vì sao lại làm như thế? Vấn đề này rất đáng bàn tới.
Phạm Húc Nhật không trả lời, anh đang vội vàng để mình tỉnh táo lại. Bây giờ anh không chỉ muốn làm mát đầu óc mà quan trọng hơn là... sinh lý cũng cần tỉnh táo.
"Này, anh đừng có im lặng thế chứ! Em nhận lỗi với anh, cùng lắm thì từ nay về sau sẽ không lợi dụng anh nữa..." Đôi tay Khang Mân Quân chắp lại, hướng về phía Phạm Húc Nhật ra sức cầu xin.
Vất vả lắm mới khôi phục được nửa phần tỉnh táo, kết quả vừa nhìn thấy Khang Mân Quân làm bộ như vậy, Phạm Húc Nhật không nhịn được mà... bật cười!
Phạm Húc Nhật vừa hé môi liền bị Khang Mân Quân bắt quả tang, cô không khỏi có chút ngơ ngẩn.
"Hóa ra anh cũng biết cười à?"
Thì ra anh ta cũng hiểu cười là thế nào? Hơn nữa, cười lên xem ra cũng không tệ.
Cười? Mình đang cười sao? Lông mày khẽ nhíu lại, Phạm Húc Nhật bất giác sờ lên mặt mình.
Thì ra anh ta cũng sẽ cười? Mọi suy nghĩ của Khang Mân Quân trong nháy mắt dừng lại.
"Này, anh cười lên cũng không tệ nhé, sao lại cứ để cái khuôn mặt lạnh lùng dọa người ta thế? Phải vui vẻ một chút cuộc sống mới dễ thở chứ..."
Khang Mân Quân như phát hiện ra châu lục mới, liền quên mất cảm giác lo sợ nơm nớp vừa rồi, trong mắt chỉ vội vã muốn dò xét chuyện này.
"Là thế này phải không?" Phải cười nhiều mới có thể vui vẻ? Phạm Húc Nhật không hiểu lắm những câu cô nói.
"Đương nhiên rồi! Chỉ cần cười nhiều một chút, khuôn mặt sẽ không lạnh lùng như thế, tự nhiên cũng sẽ không dọa người, tâm tình mọi người cũng trở nên vui vẻ". Khang Mân Quân nói rõ ràng đạo lý, Phạm Húc Nhật lại chỉ thấy buồn cười.
Nói đi nói lại, cô chỉ muốn anh đừng có nghiêm cái mặt đi dọa người? Buồn cười sao anh phải mất thời gian ngồi nghe cô nói nhảm?
Thực sự không thể giải thích nổi! Tại sao anh lại bị cô tác động tới tâm phiền ý loạn, lúc này lại nghe cô nói xằng nói bậy? Nói một cách thẳng thừng, cô căn bản không là gì của anh.
"Cô có thể kết thúc lý luận của mình được rồi." Phạm Húc Nhật hoắc mắt đứng dậy, cầm 2 tờ thanh toán, đi thẳng tới quầy.
Cô gái này tốt hơn hết không nên tiếp xúc nhiều, miễn cho mình càng lúc càng trở nên khó hiểu...
"Này!" Sao anh ta đã đi rồi? Mỗi lần nói đi là đi, anh ta không thể chờ cô một chút sao? Cô còn chưa nói hết mà!
Khang Mân Quân vội vàng cầm túi xách đuổi theo Phạm Húc Nhật.
"Này, em nói để em..." Khang Mân Quân vội vàng móc ví da, định tranh trả tiền.
"Không cần!" Bỏ lại tờ 100, Phạm Húc Nhật cũng không quay đầu lại cứ thế đi ra.
"Này!" Nhận tiền trả lại từ quầy, Khang Mân Quân vội vã đuổi theo người đã bước ra khỏi tiệm. "Tiền của anh!"
Cúi đầu xuống, Phạm Húc Nhật thấy cô đang ngẩng đầu lên, sau đó là một đống tiền lẻ cùng mấy tờ 10 đồng nằm trong lòng bàn tay trắng nõn của cô giơ lên.
Phạm Húc Nhật không nói gì, vòng qua cái đầu rất nhỏ của Khang Mân Quân tiếp tục đi về phía trước.
"Ui, tiền của anh đấy!" Nhắm mắt đi theo bên cạnh anh, Khang Mân Quân phát hiện bước chân anh thật dài, mình đuổi theo đến là vất vả.
Chân dài thì tốt sao? Thật khinh rẻ người ta! Khang Mân Quân nhăn mũi chu môi, trong lòng có chút hờn giận.
Một người đằng trước, một người theo sau, tình hình giằng co mấy phút đồng hồ, Phạm Húc Nhật rốt cuộc cũng dừng lại.
"Cô không cần đi theo tôi." Anh rất muốn đẩy cô ra, cô tự mình đi không được sao? Cần gì phải đi theo anh? Phạm Húc Nhật bất đắc dĩ thở dài.
"Làm như tôi thích đi theo anh ấy! Tiền đây, cầm đi!" Khang Mân Quân cầm tay anh, nhét tiền vào.
"Cái anh này thật sự kỳ quái! Một giây trước còn nói tử tế, 1 giây sau đã quay ngoắt đầu, thật không biết đã đắc tội gì anh..." Khang Mân Quân bực mình phủi phủi môi dưới, không nhịn được lẩm bẩm linh tinh.
"Hả?". Khang Mân Quân chỉ thì thầm oán trách, nhưng Phạm Húc Nhật lại rất thính tai.
Thì ra cô cảm thấy lúc trước bọn họ tán gẫu rất khoái trá? Không phải vậy chứ, anh chỉ cảm thấy bị cô làm phiền chết đi.
"Nếu anh khó chịu gì cũng nói ra đi! Nửa câu cũng không nói, đứng dậy là bỏ đi, có quỷ mới biết người kia sai cái gì!" Bình thường cô cũng không nói những điều như vậy, nhưng lúc này sao lại muốn phê bình anh?
Sai cái gì?
Thật anh cũng muốn biết mình sai ở đâu, nhưng đáp án dĩ nhiên là... không có!
Phạm Húc Nhật thở dài thườn thượt, chỉ muốn kết thúc khúc nhạc ngoài ý muốn này.
"Cô nói xong chưa? Nếu hết rồi, tôi phải đi". Nói xong, Phạm Húc Nhật lần nữa quay đi, bước chân nhanh hơn, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt Khang Mân Quân.
Nhìn chằm chằm cái dáng của anh ngẩng đầu bước đi, Khang Mân Quân tức đến hộc máu.
Làm ơn! Cái thái độ kia là thế nào? Cô rất thích nói chuyện với anh lúc nào a? Hừ, chờ xem, từ nay về sau chả thèm để ý cái mặt thối lạnh như băng của anh!
Rõ ràng quyết định cách ly cô một chút, rõ ràng quyết định không quá gần cô nữa, nhưng sao ông trời cũng không cho hắn được toại nguyện.
Khó mới có được ngày chủ nhật nghỉ ngơi, tại sao anh lại bị ép phải đi cùng cô, hơn nữa lại còn phải làm tài xế riêng cho cô?
Ngồi trong xe sang trọng không một tiếng động, Khang Mân Quân thấy buồn muốn chết! Không được, nếu không được nói gì, chắc cô chết mất!
"Em nói rồi, em tự đi được, không hiểu sao Nhâm Mẫn cứ muốn anh phải đến đón?" Tự nhiên phải giải thích cho việc đi nhờ, Khang Mân Quân mang hết tội danh đổ lên đầu cô bạn thân.
Phạm Húc Nhật liếc sang cô đang nói lảm nhảm, không có ý định mở miệng, chỉ nhìn chằm chằm đường đi.
Anh tự nói với lòng mình, coi cô như không tồn tại. Khổng Tử có câu: "Không nhìn, không nghe, không nói", tóm lại mặc kệ cô là được!
"Thật kỳ cục! Không phải là đi trăng mật về sao, tự nhiên muốn gọi mình đến làm gì? Con bé này không suy nghĩ gì, người ta đi làm cũng vất vả lắm chứ."
Được, nếu anh không để ý đến cô thì cô cứ lầm bầm lầu bầu thôi.
Phạm Húc Nhật cũng không để ý tới sự oán trách của Khang Mân Quân, vẫn lạnh lùng nhìn thẳng phía trước.
Diễn kịch 1 vai đến n lần, Khang Mân Quân phát hiện mình đã kiệt sức.
Làm cái gì? Cô nói một mình lâu như thế, anh ta đáp 1 câu cũng khó khăn đến thế sao?
Kể cả không muốn quan tâm đến cô, dù gì cũng nên phối hợp một vài từ chứ? Ừ, a, cũng, ... cũng được, chẳng lẽ không cho cô được 1 chút cảm giác có ý nghĩa sao?
"Này! Anh là ghét em lắm à?" Khang Mân Quân nghiêng người trợn mắt nhìn chằm chằm người lái.
Từ lúc sinh ra đến giờ, anh ta là người đầu tiên dám coi thường cô như thế! Hơn nữa, lại coi thường triệt để thế này, anh ta thật là quá đáng.
Khang Mân Quân mặc dù không phải là quốc sắc thiên hương, cũng không phải là thiên kiều bá mị mê hoặc mọi người, nhưng cũng không đến nỗi kém cỏi, dù gì cũng là trung đẳng mỹ nữ! Sao anh phải bỏ qua sự tồn tại của cô như thế?
Thật là lạ. Bình thường cô chỉ cần cười một cái, bất kể nam nữ già trẻ cũng tự động đi tới, hơn nữa còn rất yêu quý cô.
Thế mà anh không những bỏ rơi cô, còn xem cô như người tàng hình? Thật là bị anh ta đánh bại.
Khang Mân Quân nhếch môi, chun mũi, lòng bất mãn.
"Hả?" Bị oanh tạc sặc mùi thuốc súng, Phạm Húc Nhật không giải thích được.
Anh chỉ nghĩ đến việc thế nào bị lâm vào tình cảnh này, ghét hay không thì có can hệ gì?
"Em nói tới 800 câu, anh thỉnh thoảng ứng một câu thì chết sao?" Cô hết sức khó chịu, trừng mắt nổi giận mắng anh.
Bực chết được! Lại có kẻ kiệm lời đến thế này? Cùng ngồi trong xe 1 giờ đồng hồ, số lần nói chuyện của cô... không đúng, là số chữ chắc đã tăng lên đến 10 lần.
Bình thường cũng không ở cùng nhau quá lâu nên có bị lơ là cô cũng không ngại, đằng này bọn họ là bị khóa trong một cái không gian bé xíu mà anh cũng không để ý tới cô thì ai để ý nữa?
Không nói câu nào cũng làm tội được cô. Cô không thể nào giải thích nổi.
Phạm Húc Nhật không hiểu, rốt cuộc mình đã chọc tức gì cô.
Ánh mắt nhẹ nhàng hướng sang bên phải, sau đó lại quay lại nhìn đường phía trước, Phạm Húc Nhật vẫn không nói lời nào.
"Eo, anh nghe em nói a! Em rốt cuộc chọc giận gì mà anh ghét em đến thế? Anh nói xem, tán gẫu chút cũng khó khăn lắm sao?" Khang Mân Quân tức giận tới mức chỉ muốn đập đầu vào cửa kính .
Thật tình mà nói, cô cũng không biết sao mình lại kiên trì muốn anh mở miệng đến thế, quả thật là kiên trì.
Có lẽ bị coi thường vô cùng khó chịu, có lẽ bị xem nhẹ vô cùng tức giận, dù sao kết luận chỉ có 1 - cô không nên ép anh làm 1 việc không thể: nói chuyện!
Biết rõ anh lạnh lùng như khối băng, cô sao lại tự làm khổ mình chui vào núi băng đó? Nguyên nhân tất nhiên là ... tìm không ra! Dù sao lúc này cô đang rất giận anh.
"Anh nói chuyện đi ! Em biết rõ anh không phải câm điếc, anh không nghĩ người nói cũng rất muốn nghe ư! Mở miệng đi!" Vẫn không thèm để ý đến cô ! Khang Mân Quân hơn cả giận, giơ tay mãnh liệt đẩy vai anh một cái.
Cô này thật là cố tình gây sự! Nặng nề thở dài, tận đáy lòng Phạm Húc Nhật không hiểu vì sao cô cứ bắt anh phải mở miệng?
"Em muốn tôi nói cái gì?" Bất đắc dĩ tới cực điểm, Phạm Húc Nhật rốt cuộc cũng nói.
"Ai quan tâm anh nói cái gì?" Trừng đôi mắt xoe tròn, Khang Mân Quân biểu hiện một cách tinh tế khí chất của con gái chanh chua.
"Em muốn tôi nói còn gì."
Không giải thích nổi! Cô đòi anh mở miệng, rồi bảo anh nói cái khỉ gió gì cũng không thèm quan tâm, rốt cuộc là cô muốn như thế nào? Mày Phạm Húc Nhật mỗi lúc một nhăn , thật sự không biết phải làm gì với Khang Mân Quân.
Ách, đúng a, chính xác là cô muốn anh... Ây dà, quan tâm gì anh, cô bây giờ chỉ là bực phát điên rồi, cho nên mới khó chịu gào lên mà thôi, ai quan tâm đến anh thì mặc xác, không phải cô.
Dù sao là anh khiến cô buồn bực, cho nên anh xui xẻo bị cô mắng là đáng đời rồi.
"Tôi chỉ là muốn nói chuyện với anh, cũng không bắt anh phải nói thế nào, hỏi cái gì?" Khang Mân Quân giọng điệu càng gay gắt, nhìn Phạm Húc Nhật, giọng dữ tợn, mắt cũng trợn lên.
"Cái cô này! Thật rõ là..." Không biết phải làm gì, Phạm Húc Nhật cũng không biết mắng cô ra sao. Đây có lẽ là mặt trái của việc tu dưỡng quá tốt.
"Làm sao? Tôi thế nào?" Hai tay chống nạnh, Khang Mân Quân vênh mặt lên.
Mặc dù bị bức rất muốn cãi lại, Phạm Húc Nhật vẫn mím chặt môi, quyết ý không thèm chấp.
"Sao không nói? Anh có phải đàn ông hay không? To lớn như thế, sắc mặt như vậy, cũng không có bị câm, sao anh không nói chuyện với tôi?" Oái, có gì không đúng rồi? Không phải chỉ là muốn anh mở miệng thôi sao, sao giờ lại thành ra gây gổ với anh????
Khang Mân Quân cũng phát giác mình có chút bất thường, nhưng biết làm sao, cô giống như có chút bị nghiện rồi!
Thôi, mặc kệ anh ta. Đánh cũng đã đánh, chẳng lẽ giờ lại buông dao đầu hàng? Cho nên là, tiếp tục nói, dù sao bình thường cô đều giả bộ dịu dàng uyển chuyển, nếu không thân thiết, thỉnh thoảng cũng nên phát huy bản lĩnh của một cô gái chanh chua... Không phạm pháp chứ?
Hơn nữa, cái khuôn mặt kia, miệng ngậm chặt như thế đại khái sẽ không tiết lộ diện mạo thật của cô ra ngoài... Ai bảo anh chọc cô làm gì?
"Khang Mân Quân, cô đừng quá đáng!" Cô nói cũng đủ nhiều rồi, nên nghỉ ngơi đi chứ.
"Không biết là ai quá đáng ? Là anh bỏ rơi tôi! Cũng là anh xem tôi như người tàng hình! Là anh..." Càng mắng càng thoải mái, càng mắng càng thuận miệng, càng mắng càng vui vẻ.
Trong lòng cô nghĩ, có lẽ bình thường... quá buồn, cho nên mới phát ra như thế không thể rút lại được.
"Mắng đủ chưa?" Lạnh giọng, sầm mặt, nhíu mày, Phạm Húc Nhật thực sự không thể chịu đựng thêm những tạp âm ô nhiễm của Khang Mân Quân.
Trong xe, cho dù có rộng cũng vẫn là không gian có hạn, cô lại la lối như thế, thật sắp vượt quá giới hạn của anh.
"Vẫn chưa. Có sao không?" Nặng nề hừ một cái, Khang Mân Quân trở lại bộ dạng khiêu khích.
Vẫn chưa? Tốt lắm! Bẻ tay lái sang phải, Phạm Húc Nhật dừng ở ven đường, sau đó... mở cửa xuống xe.
"Ui! Anh muốn làm gì?" Đột nhiên đến mức như này, Khang Mân Quân có chút há hốc mồm, cũng đành xuống xe theo. "Sao lại dừng ở đây?"
"Không phải còn mắng chưa xong à? Vậy thì tiếp tục đi, không cần khách khí." Tựa vào cửa xe, Phạm Húc Nhật nghiêng đầu nhìn Khang Mân Quân.
Không phải chứ! Anh ta ... tự nhiên cho xe dừng ở cái chỗ quỷ quái này, chỉ để cho cô tiếp tục la lối? Khang Mân Quân đột nhiên không biết nên tức hay nên cười?
"Nếu tôi muốn nói cả ngày thì sao? Anh có phải định ném tôi ở đây, sau đó bỏ đi không?" Khoanh tay trước ngực, Khang Mân Quân tưởng tượng ra mấy cảnh kịch tính trong phim ảnh.
Nếu anh ta thực có can đảm như lời cô nói, cô nhất định sẽ không bỏ qua!
Có điều, nói đi phải nói lại, cô cũng không biết tại sao lại tin anh đến thế, cảm thấy anh nhất định không thể bỏ rơi cô.
Hả? Quái, cô sao lại có lòng tin với anh đến vậy.
Cô càng lúc càng có gì đó bất thường! Cô quen biết gì anh sao? Trừ việc anh ta là anh của Nhâm Mẫn, lúc này cũng không phải sếp với nhân viên, tính ra cũng không phải thân quen.
Cô sao lại tin anh như thế? Kỳ quái hơn, sao cô cứ muốn gây phiền phức cho anh?
Mắt vẫn mở to chăm chú nhìn vào khuôn mặt nghiêng nghiêng của Phạm Húc Nhật, Khang Mân Quân vặn lông mày suy nghĩ sâu xa, càng nghĩ càng không ra.
"Tôi sẽ không bỏ cô lại."
Đột nhiên, một âm thanh thâm trầm mềm mỏng xuyên qua tai cô, đi qua đầu cô, cuối cùng chui vào đáy lòng cô. Trong nháy mắt, trái tim như có một làn nước ấm chảy qua, vây chặt quanh cô, khiến Khang Mân Quân không khỏi chìm đắm...
Hả? Đợt chút, không phải chứ, cô bây giờ đang cảm động sao? Chỉ là câu nói không tệ lắm có thể nghe, sao cô phải cảm động.
Hơn nữa, những lời nói ngon ngọt buồn nôn gấp chục lần cô đã chán không muốn nghe cũng chưa cảm động qua bao giờ! Vậy... cô rốt cuộc cảm động cái gì?
Đột nhiên, cô đi vòng qua đầu xe, tới trước người anh, sau đó nhìn chằm chằm Phạm Húc Nhật...
"Làm gì thế? Nhất định phải nhìn mặt tôi mới mắng được hay sao?" Phạm Húc Nhật nhíu mày, cúi đầu.
Cô gái này thật là! Cho nên anh dừng xe, cũng là muốn cho cô mắng đã đi, không ngờ lúc này lại một tiếng cũng không nói, chăm chăm theo dõi anh, thế là sao?
Chẳng lẽ ra khỏi không gian chật hẹp, cô cũng sẽ không quát mắng người khác nữa?
Thảm rồi... Không phải như vậy chứ?
Hất đầu quay đi, bỏ rơi cô, Khang Mân Quân phát hiện ra mình đang sợ ý nghĩ anh sẽ bỏ rơi cô.
"Không thể nào. . . . . . Làm sao có thể. . . !", Khang Mân Quân lại cúi đầu, vòng qua xe trở lại vị trí của mình, sau đó đưa tay mở cửa xe, nhìn Phạm Húc Nhật với ánh mắt khó hiểu rồi ngồi vào ghế lái phụ.
Cô như thế là sao? Gương mặt sao lại giống như vừa bị đả kích, như thể anh đã nói gì, làm gì đó.
Không có chứ! Anh nhớ là mình từ đầu tới cuối vẫn nhẫn nhục chịu đựng đấy thôi.
Thế cái bộ dạng bị bắt nạt kia của cô rốt cuộc là vì việc gì? Trăm mối không lời giải, Phạm Húc Nhật đành phải làm theo ngồi lại vào xe.
Ngồi vào chỗ của mình, anh chỉ có thể im lặng quan sát Khang Mân Quân như mất hồn, sau đó không bao lâu, anh khẳng định một chuyện... Quãng đường còn lại sẽ đi qua một cách yên tĩnh. Chỉ có điều bộ dạng này của cô khiến anh có chút bận tâm.
Anh có nên hỏi không nhỉ? Còn là... Thôi coi như xong. Xem như anh có lòng muốn hỏi thì cô cũng sẽ không thấy.
Còn nữa, ví dụ anh vừa hỏi, khéo cô lại quang quác nói không ngừng? Ách, thôi, nên yên tĩnh hưởng thụ không khí yên lặng khó mà có được này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro