Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 9 + 10


Ngồi trên xe đến biệt thự Tề gia Tình Tuyết vừa lo lắng lại vừa tự trách mình mềm lòng bị mẹ đóng gói ra khỏi nhà dễ dàng như thế không biết cái người sắp ở chung cùng cô là người như thế nào ? Có đẹp trai không nhỉ ? Mãi suy nghĩ cô đã được đưa đến một căn biệt thự còn to đẹp hơn nhà cô , ông quản gia vừa cho người đem hành lí của cô lên lầu vừa nói :

– " Phong tiểu thư hiện tại cậu chủ đang công tác bên Mĩ 2 ngày sau mới trở lại, trước khi đi ngài ấy đã căn dặn phải tiếp đãi cô chu đáo nên tôi đã cho người trang trí phòng của cô trên lầu 2. Ngày mai cô hãy nghỉ ngơi thật tốt rồi mới bắt đầu công việc trợ lí "

– " Vâng! Cảm ơn bác , bác cứ gọi cháu là tiểu Tuyết là được chứ đừng tiểu thư này , tiểu thư nọ cháu nghe không quen lắm "

Đối với sự ân cần của ông quản gia Tình Tuyết dịu dàng đáp lại. Đối với cô gái nhu thuận trước mặt Triệu quản gia cũng thấy vô cùng có thiện cảm , quả nhiên là em gái của Phong thiếu gia vừa xinh đẹp lại ngọt ngào động lòng người , ý định của Phong thiếu gia làm sao ông không biết chỉ mong mọi việc có thể được như mong muốn thiếu gia cũng có thể quên đi cô gái kia mà mở lòng.

Tình Tuyết được dẫn vào phòng mới của cô thì thấy căn phòng này lớn hơn phòng cô rất nhiều nhưng cách thức trang trí vẫn đơn giản trang nhã khiến cô thật hài lòng . Vừa thu xếp xong đồ đạc cô lại nhận được điện thoại của anh trai đáng ghét:

– " Bảo bối là anh đây , em đừng giận anh và mẹ nữa nha mọi người cũng là bất đắc dĩ thôi để đền bù mai anh dẫn em đi chơi , thế nào?"

– "Em định không thèm để ý amh nữa nhưng anh đã biết lỗi nên em sẽ bỏ thời gian vàng ngọc đi với anh vậy "

– " Được rồi vậy mai anh sẽ tới đón em, đi ngủ sớm đi nhé"

– " Dạ, tạm biệt"

Nói chuyện xong cô thả mình xuống chiếc giường mềm mại lăn ra ngủ . Sáng hôm sau Phong Thần lái xe đến đón Tình Tuyết đi ăn rồi mua sắm sau đó lại đi đến nhiều khu vui chơi đến khi mệt hai người mới dừng lại

– " Anh à lâu lắm rồi anh em mình mới được đi chơi vui thế này! "

– " May mà có anh đi bên cạnh bảo vệ không là bảo bối của anh đã bị đám ruồi bọ vây kín rồi "

Đang cười nói vui vẻ bỗng trước mặt hai người xuất hiện một cô gái lai tây mắt xanh to tròn , làn da trắng nõn dáng người nhỏ xinh đứng trước mặt, tức giận nhìn Phong Thần

– " A Thần đáng ghét để em ở Pháp về đây hẹn hò cùng người khác thật đúng là quá đáng mà "

Lúc này Tình Tuyết vẫn đang chìm trong trạng thái ngạc nhiên hỏi lại người vừa xuất hiện " xin hỏi chị là..."

Tình Tuyết còn chưa nói hết câu Lilian đã quay sang cô nói

– " Chị là vợ chưa cưới của tên hoa tâm này!Cô gái à, em bị tên này lừa rồi mau tránh xa hắn ra đi là vừa! "

Phong Thần đứng một bên nghe Lilian nói vậy đầu liền xuất hiện ba vạch đen :

– " Lilian ai cho phép em nhận là vợ chưa cưới của tôi hả? Còn có em dám nói tôi hoa tâm trước mặt em gái tôi thế sao?"

– " Anh đã CHẠM vào em tất nhiên phải cưới em rồi thế không phải vợ chưa cưới thì là gì? "

– " Tôi chạm vào em bao giờ ? "

– " Đây anh còn nói không đi "

Nói xong Lilian lôi tấm hình họ hôn nhau ra

– " Cái này mà cũng tính là chạm vào sao? "

Phong Thần khóe miệng giật giật nhìn chứng cứ của cô nhóc kia

– " Tại sao không ?" .

Nhìn hai người đấu khẩu nãy giờ cuối cùmg Tình Tuyết cũng nhớ ra cô gái trước mặt chính là người trong tấm ảnh anh đưa cho mẹ cô xem mặt bạn gái , anh hai cũng thật là thích người ta còn làm bộ làm tịch. Thực ra cô nhìn thì cũng đã biết là anh hai thích cô gái này rồi nhưng vì sĩ diện nên mới nói là không thích thôi. Thế là vì hạnh phúc được bế cháu của ba mẹ, vì sự nghiệp trả thù của bản thân Tình Tuyết đành đứng ra ngăn hai người họ đang hăng say đấu khẩu

– " Thì ra chị chính là người trong bức ảnh của anh em , em là Phong Tình Tuyết em gái của anh ấy , mẹ em rất mong được gặp chị đó sau này anh em phải phiền chị chăm sóc rồi ,chị dâu "

Vừa nói cô vừa kéo Lilian về ra mắt mẫu thân đại nhân để lại Phong Thần giận dữ phía sau " tiểu Tuyết em lại dám trả đũa anh".

Khỏi phải nói Phong mẫu vui thế nào khi nhìn thấy con dâu tương lai. Tránh đêm dài lắm mộng bà liền ngay lập tức liên lạc với ba mẹ Lilian chọn ngày cưới khiến cho Phong Thần có cảm giác bị mẹ bán đi vậy .

Còn bạn tiểu Tuyết ngồi một bên nhìn vẻ mặt tuy giận nhưng không giấu được niềm hạnh phúc của anh trai mà cảm thấy vui sướng vì sau này sẽ có thêm chị dâu giúp cô đàn áp anh trai. Ai bảo cô là người có thù tất báo a~

Trong khi mọi người đang lo lắng chuẩn bị cho đám cưới của Phong Thần thì Tình Tuyết lại lôi Lilian ra một góc ngồi tâm sự :

– " Chị dâu à! Chị và anh em gặp nhau khi nào vậy? Em rất tò mò quá trình của hai người đó " Thấy cô em chồng vừa đáng yêu vừa thân thiện nên Lilian cũng rất nhiệt tình kể lại

– " Lần đầu Chị gặp anh em là 3 năm trước khi đó chị bị bọn lưu manh bắt nạt may mắn được anh em cứu, ngay giây phút nhìn thấy A Thần chị đã yêu anh ấy nên liền bất chấp xin chuyển đến trường anh ấy học, tiếp cận anh ấy thậm chí còn mặt dày đòi lấy thân báo đáp suốt ngày dính lấy anh ấy nữa . Lúc đầu chị biết A Thần rất ghét chị nhưng dần dần chị cảm giác anh ấy thay đổi không còn xa cách chị nữa , bức ảnh bọn chị hôn nhau cũng là do chị say rượu loạn tính mà cưỡng hôn anh ấy . Cuối cùng sự kiên trì của chị cũng đã có kết quả chị rất hạnh phúc , dù A Thần chưa từng nói yêu chị nhưng chị tin sẽ có một ngày anh em sẽ phải nói ba từ ấy"

Nghe xong thiên tình sử của chị dâu mà Tình Tuyết chỉ có thể kết luận một câu : chị ấy thực quá dũng cảm thảo nào anh cô chạy không thoát khỏi nấm mồ hôn nhân , nhưng nếu anh cô lấy vợ chẳng phải cô sẽ là người tiếp theo sao , phải lấy lí do công việc nhiều mà trốn một thời gian mới được . Sự thật nếu Tình Tuyết biết sếp tổng của cô là ai thì khẳng định cô sẽ tự đập đầu vì ý tưởng ngu ngốc vừa nghĩ ra của bản thân.

Đang ngồi một lúc cô bông hỏi Lilian:

– " Chị có muốn thử xem anh hai yêu chị bao nhiêu không? "

– " Em có cách sao?"

– " Tất nhiên, em là ai chứ! haha. Như thế này.....Abcxyz@@$$#%$#^

Trong lúc đó Phong Thần đang trong phòng bỗng rùng mình!" Không biết ai đang tính kế mình nữa!"

– Anh hai! Chị Lilian bị rơi xuống nước rồi, hình như chị ấy không biết ...

Chưa kịp nói hết câu, Tình Tuyết đã thấy một cơn gió thẳng tắp bể bơi mà đi, " Cô đoán không sai mà, anh hai thích người ta còn làm bộ làm tịch"

Phong Thần bước nhanh ra bể bơi, thấy một người đang chới với như sắp chìm, không nghĩ ngợi nhiều anh nhảy xuống bế Lilian nhanh chóng bơi lên bờ. Thấy mặt Lilian trắng bệch không còn tí máu, anh cúi xuống hô hấp nhân tạo.

– " Lilian tỉnh lại đi ... tỉnh lại !

– " khụ khụ...khụ"

Thấy thiên hạ trong lòng tỉnh lại, anh hỏi:

– " Em có sao không? Cảm thấy thế nào? Có cần gọi bác sĩ không?... "

– Em không sao chỉ hơi mệt thôi! Anh đưa em vào phòng nhé!

Không chút do dự Phong Thần đem Lilian vào phòng mà không để ý cô em Tình Tuyết đang vụng trộm cười không khép miệng được! Dường như anh trai ngốc nghếch của cô quên rằng Lilian là một diễn viên xuất sắc thì phải? Việc còn lại chắc phải phụ thuộc vào Lilian thôi!

Vào trong phòng, Anh đem Lilian vào phòng tắm để cô thay quần áo ướt ra, còn mình thì đi lấy một ly nước nóng rồi dìu cô lên giường nằm. Đang định đi ra ngoài cho cô nghỉ ngơi, Lilian lại hỏi:

– " A Thần à! Có phải anh không muốn lấy em không? Nếu phải thì em sẽ từ bỏ anh và quay lại Pháp! Em biết anh không yêu em nên hết hôm nay em sẽ nói rõ tất cả và ra đi "

Phong Thần bỗng sững người lại, "Anh yêu cô sao?" nếu không yêu thì tại sao anh phải lo lắng, đau lòng khi cô không tỉnh lại. Trước kia đúng là anh không thích cô nhưng bây giờ nghe cô nói cô muốn đi là anh lại không kìm lòng được, không muốn cô rời xa anh!

Quay lại nhìn người con gái đang khóc sưng húp mắt lên, anh nhẹ nhàng cúi xuống hôn vào đôi môi đỏ mọng kia! Cảm giác ngọt ngào dâng lên! Hai mắt Lilian mở to hết cỡ:

– " Anh... anh"

– " Ngốc ạ! Nếu không yêu em thì anh đã không đồng ý cưới em rồi"

Đúng vậy, anh yêu cô lúc nào mà ngay cả bản thân cũng không biết. Nếu không yêu thì dù ai có ép buộc thì anh cũng cương quyết phản đối. Còn với Lilian ngoài mặt thì anh tỏ vẻ khó chịu nhưng trong lòng lại có chút vui vui, hạnh phúc!

– Anh nói yêu em thật sao?

Lilian bỗng bật dậy ôm chầm lấy Phong Thần mà òa khóc, anh thật sự cũng yêu cô như cô yêu anh! Trong căn phòng nhỏ, hai người gắt gao ôm lấy nhau mà không biết Phong ba, Phong mẹ, Tình Tuyết và một đám người làm đang chen lấn nhìn vào trong!

Phong mẹ: Hai đứa yêu nhau là mình sắp có cháu bế rồi!

Phong Ba: Đúng là con trai ta! Sức hút quá mãnh liệt!

Tiểu Tuyết: Hôn đi chứ, sao cứ ôm nhau hoài vậy?

.....

Trong căn phòng biệt thự Phong gia , Phong Thần và Lilian ôm chặt lấy nhau chìm trong không khí ngọt ngào của hai người

– " Bịch bịch "

Một loạt tiếng động vang lên khiến hai người giật mình tách ra nhìn hội bát quái đang ngã chồng lên nhau trước cửa

– " Mẹ! Sao mẹ lại đẩy con ? "

– " Là cha con lấn ta chứ bộ , thấy chưa tại ông cả đó "

– " Rõ ràng hai mẹ con bà che hết tầm nhìn mà " *#&*%#₫%# .

Nhìn đám người rình trộm mình nãy giờ trán Phong Thần đổ xuống ba vạch đen còn Lilian thì ngượng ngùng che khuôn mặt sớm đã đỏ như trái cà chua. Cảm thấy một luồng sát khí truyền tới hội bát quái mới kiếm cớ rút lui

– " Ha ha chúng ta chỉ tiện đường đi qua. Chúng ta chưa nghe tụi con nói yêu nhau đâu, hai đứa cứ tự nhiên tiếp tục a"

Phong mẹ nói xong liền kéo cả đám ra ngoài , Tình Tuyết còn vô cùng có ý thức đóng cửa dùm hai người rồi trở về biệt thự Tề gia.

Tại căn nhà rộng lớn lại chỉ có mình cô cùng vài người hầu khiến cô không khỏi thắc mắc

– " Bác Triệu chủ nhân nơi này anh ta chưa về sao? Còn có sao không thấy cha mẹ hay người thân của anh ta ở đây vậy ? "

Đối với câu hỏi của cô Triệu quản gia chỉ nhẹ nhàng giải thích :

– " Phu nhân đang cùng tiểu thư sống ở Thụy Sĩ nên rất ít khi về nước, thiếu gia tính tình từ trước đến nay lại lạnh nhạt nên căn nhà này ngoài tôi và vài người hầu ra không còn ai khác"

– " Cháu hỏi điều này không biết có riêng tư quá không? Nhưng không lẽ anh ta không có đem phụ nữ về nhà bao giờ sao ?"

– " Cô không biết đó thôi thật ra không chỉ không đem phụ nữ về nhà mà ngay cả bạn gái hay người tình thiếu gia đều không có , nhiều lần phu nhân lo lắng nhắc đến chuyện hôn nhân đều bị cậu ấy gạt đi , chắc là vì thiếu gia vẫn không quên được cô gái đó! "

Nghe Triệu quản gia nhắc đến một cô gái khiến cho Tình Tuyết tò mò hỏi :

– " Cô gái nào vậy bác , đó là người mà anh ta thích sao?"

– " Thật ra chuyện này tôi cũng không biết rõ! Thôi tiểu thư mau lên nghỉ đi, thiếu gia phải xử lí công việc có lẽ vài ngày tới sẽ không về nhà nếu cô thấy chỗ nào bất tiện xin cứ nói với tôi"

Nhìn vẻ mặt Triệu quản gia khó xử cô liền biết ông không muốn nói về cô gái kia nên chỉ "Vâng" một tiếng rồi mệt mỏi lết về phòng .

Vừa ôm chiếc gối mềm mại cô vừa tò mò về chủ nhân của ngôi nhà này, không biết một người đàn ông hơn 30 tuổi, xuất sắc như vậy mà vẫn không có người phụ nữ nào bên người sẽ như thế nào?

Hôn lễ của Phong Thần và Lilian được tổ chức tại khách sạn vô cùng long trọng , có rất nhiều nhân vật quan trong tham gia , tại phòng cô dâu

– " Oa! Chị dâu chị đẹp quá thế này anh em mà nhìn thấy chắc sẽ kinh diễm cho xem "

– " Đúng vậy a đến em là nữ nhìn còn mê, chú rể nhìn thấy không muốn ăn tươi nuốt sống mới lạ "

Điềm Nhi vừa bày vẻ mặt háo sắc vừa trêu ghẹo khiến khuôn mặt xinh đẹp của Lilian nổi lên hai rặng mây hồng, cùng lúc hôn lễ bắt đầu hai người liền bị Phong mẹ kéo ra ngoài . Sau khi cô dâu chú rể trao nhẫn thề nguyền xong bữa tiệc liền bắt đầu , bỗng từ bên ngoài hai người đàn ông tiến vào thu hút tất cả ánh nhìn , một người vừa lạnh lùng lại vừa mang khí thế bức người, còn người kia lại mang nét ôn hòa nhã nhặn cả hai đều vô cùng anh tuấn khiến các cô gái ai cũng si mê, chỉ có hai người rơi vào trạng thái hoàn toàn khác

– " Hạo , Tuyệt,  cuối cùng hai người cũng đến tôi tưởng hai người quên anh em tốt chứ , mau lại đây , giới thiệu với hai người đây là Lilian vợ tôi còn đây là em gái bảo bối của tôi Tiểu Tuyết và đây là Điềm Nhi , mọi người làm quen đi đây là hai người anh em tốt của anh Tề Hạo và Tư Đồ Tuyệt "

– " Tên háo sắc "

– " Sư tử cái "

Điềm Nhi cùng Tư Đồ Tuyệt hét lên.

– " Hai người quen biết nhau à? "

Phong Thần tò mò hỏi

– " Không! Làm gì quen biết!"

Đồng thanh tập hai. Nhìn thôi cũng biết hai người này quen nhau mà lại còn có thâm thù đại hận rồi, miễn bàn đi. Điềm Nhi khó chịu nhìn tên sắc lang hôm bữa bị cô đá xuống hồ

– " Ngày vui như vậy lại gặp tên này ở đây thật là mất hết cảm xúc , lần này còn dám táy máy tay chân thì chị đây sẽ chặt ngươi thành khúc cho cá ăn "

Trái ngược với Điềm Nhi , Tình Tuyết lúc này đang rơi vào một trang thái không xác định, người mà cả đời này cô không nghĩ gặp lại bây giờ lại đang đứng ngay trước mặt. Cô chỉ cảm thấy ngực nhói lên đau đớn , cảm giác đầy chua xót , uất hận đối với người đàn ông trước mặt.

Không chỉ hai người có thái độ khác lạ mà cả Tề Hạo và Tư Đồ Tuyệt cũng có suy nghĩ riêng: Tề Hạo đưa mắt nhìn người con gái trước mặt chỉ thấy trong mắt cô tràn đầy đau thương cùng uất hận nhìn anh mà không phải ánh mắt ái mộ. Tính toán của những người phụ nữ khác thì chợt lóe lên một tia kinh ngạc nhưng cũng rất nhanh biến mất, đối với anh ngoại trừ Tô Nguyệt những người khác đều không có khả năng khiến anh để tâm . Còn Tư Đồ Tuyệt lúc này vừa trừng mắt nhìn Tô Điềm Nhi vừa âm thầm nghĩ cách chỉnh cô , đột nhiên nghĩ ra điều gì đó khiến Tư Đồ Tuyệt cười tà ác ,đưa tay trước mặt Điềm Nhi :

– " Tiểu thư , không biết tôi có vinh dự được mời cô một điệu nhảy không ?" .

Lời vừa nói ra khiến Điềm Nhi cả kinh suýt nữa phun hẳn rượu vào mặt tên háo sắc kia "

Tên này đang định giở trò gì vậy , nhìn mặt hắn là biết không phải chuyện tốt lành gì , ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách .

Nhìn bộ dáng kinh ngạc không nói gì của Điềm Nhi khiến Phong Thần tưởng cô bé này đang thẹn thùng nên rất " tốt bụng" đẩy cô về phía Tư Đồ Tuyệt cười vui vẻ :

– " Con bé này, lớn rồi còn hay ngượng ngùng như thiếu nữ , Tuyệt ,tôi giao Điềm Nhi cho chú đó không cần cảm ơn tôi mai mối đâu ha ha "

Tư Đồ Tuyệt không nói hai lời liền lôi Tô Điềm Nhi vào giữa sàn mà không thèm để ý đến lời kháng nghị của cô :

– " Tên háo sắc kia , anh có buông tôi ra không hả ai thèm nhảy cùng anh chứ! Tiểu Tuyết cứu mình với "

Quay sang cầu cứu Tình Tuyết nhưng cô sớm đã đi ra ngoài nên Điềm Nhi cuối cùng cũng không thể phản kháng mà khiêu vũ cùng Tư Đồ Tuyệt , vừa nhảy anh vừa thì thầm vào tai khiến từng đợt da gà của cô cứ thế nổi lên :

– " Mèo con hung dữ giờ cô đã biết mình chọc giận ai rồi chứ ?"

– " Anh...anh tôi nói cho anh biết nếu anh dám làm bậy tôi sẽ không nương tay đâu , đừng tưởng tôi sợ tên sắc lang nhà anh !hứ "

Điềm Nhi dù sợ hãi vần mạnh miệng nói rồi đẩy mạnh anh ra chuồn mất dạng chỉ để lại Tư Đồ Tuyệt cười đầy thú vị " mèo con , cô chạy không thoát đâu".

Trong khi Điềm Nhi đang bị người tính kế thì Tình Tuyết lại đang đi vào hoa viên của khách sạn: Thì ra anh ta chính là người chủ của ngôi nhà cô đang sống ,là bạn của anh cô. Số phận thật trêu người , những tình cảm bao nhiêu năm qua giấu chặt trong tim chỉ một lần gặp lại đã thức tỉnh  . Bỗng một khóm hoa hồng xanh tuyệt đẹp hiện ra trước mắt , trong đầu cô một đoạn kí ức cũng xuất hiện!

Như một đoạn phim quay châm . Cô gái xinh xắn cầm lên một nụ hoa hồng chưa nở nói với chàng trai bên cạnh :

" Người ta nói rằng nếu lấy máu đang chảy trong tim của một kẻ đang yêu tưới lên một nụ hoa hồng chưa nở thì nụ hoa đó sẽ nở ra một bông hoa hồng xanh tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu , anh à , nếu em muốn anh làm như thế anh có thể làm vì em không ?"

Chàng trai chỉ nở nụ cười ấm áp nhìn cô gái :

" Anh không tin vào chuyện cổ tích vậy nên anh sẽ không vì câu chuyện đó mà bỏ lỡ cả cuộc đời ở bên em , yêu em và chăm sóc cho em "

Cô gái không nói gì nhẹ nhàng ôm lấy chàng trai trong lòng tràn ngập hạnh phúc nhưng rồi ...

" Chúng ta chia tay đi , tôi không muốn nhìn thấy cô nữa "

Người luôn cười ôn nhu với cô ngày nào nay chỉ lạnh lẽo nhìn cô

" Tại sao ,em đã làm gì sai ?"

''Cô đã làm gì tự cô biết  Tề Hạo tôi cả đời này hối hận nhất là đã yêu cô nên hãy biến đi cho khuất mắt tôi "

Nói rồi anh lạnh lùng bỏ đi , cô không cầu xin , không níu giữ chỉ lặng lẽ rơi những giọt nước mắt mặn đắng , người đàn ông cô dùng cả sinh mạng để yêu lại nhẫn tâm vứt bỏ cô như một món đồ chơi .

Những kí ức đau khổ khiến Tình Tuyết cảm thấy lồng ngực đau đớn , bước chân cô lảo đảo rồi ngã xuống , đúng lúc đó một cánh tay hữu lức đỡ lấy thân hình nhỏ bé của cô , một giọng nói trầm thấp , lạnh lùng truyền tới :

" cô không sao chứ , có cần đi bệnh viện không ?"

Ngước lên nhìn thấy khuân mặt kia liền khiến cô đẩy tay anh ra nói cảm ơn rồi đi mất . Nhìn bóng lưng nhỏ bé kia Tề Hạo chợt thấy khó hiểu vừa rồi thấy cô sắp ngã không biết điều gì thôi thúc anh đỡ lấy thân hình yếu ớt kia , vốn nghĩ cô sẽ ngượng ngùng rồi bám lấy anh nhưng cô lại vội vã bỏ đi như muốn tránh mặt anh . cô gái này thật sự đã khơi gợi sự tò mò của anh khiến anh càng muốn biết điều gì khiến cô sợ anh tới vậy .

Hôn lễ của Phong Thần kết thúc nhưng đêm hôm đó lại có một số người lo lắng , sợ hãi cho tương lai của mình mà không ngủ được .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: