Khi Tề Hạo tỉnh lại đã là sáng hôm sau , đêm qua anh đã mơ một giấc mơ kì lạ , anh đã mơ thấy mình đuổi theo hình bóng Tô Nguyệt trong mờ ảo, nhưng khi anh kéo tay cô lại thì khuôn mặt đó lại là Phong Tình Tuyết , cô nhìn anh đầy nhu tình nhưng sau đó lại chuyển thành căm hận , hất tay anh ra rồi biến mất .
Ôm đầu đầy đau nhức , anh bước xuống lầu , có lẽ uống nhiều rượu nên anh không nhớ tối qua mình lên giường ngủ lúc nào, chỉ cảm thấy có người đỡ anh lên giường sau đó đắp chăn cẩn thận rồi ra khỏi phòng . Nghĩ người đó là Triệu quản gia nên khi thấy ông anh liền lên tiếng:
– " Bác Triệu cảm ơn bác hôm qua đã đỡ cháu về phòng , đã làm phiền bác rồi "
Triệu quản gia thấy Tề Hạo nói vậy thoáng ngạc nhiên trả lời :
– " Cậu chủ à , hôm qua tôi không có đưa cậu về phòng , tôi đã xin cậu đến bệnh viện thăm một người bạn suốt đêm qua mà , cậu không nhớ sao ?"
– " Vậy thì đêm qua ai đã chiếu cố tôi?" ,
– " Sáng nay trước khi đến công ty, Phong tiểu thư đã nấu canh giải rượu và đồ ăn sáng cho cậu nên tôi đoán người tối qua có thể là cô ấy" .
Nghe quản gia nhắc đến Tình Tuyết , Tề Hạo liền thôi không hỏi thêm , không biết lúc này anh đang nghĩ gì , chỉ thấy Tề Hạo đi đến bàn ăn nhìn những món ăn hấp dẫn trên bàn bắt đầu đụng đũa . Đột nhiên anh sững người , hương vị này cho dù trôi qua bao nhiêu năm anh vẫn có thể nhận ra , chính là những món ăn trước đây Tô Nguyệt đã làm cho anh , dù đã mời rất nhiều đầu bếp làm theo vẫn không ai làm ra được hương vị đặc biệt ấy .
Tề Hạo vốn là người vô cùng kén ăn , nay lại vô cùng thỏa mãn ăn hết thức ăn trên bàn khiến người làm ai nấy đều trợn mắt nhìn nhau. " Không phải chứ! Cậu chủ thế nhưng lại ăn hết sạch thức ăn , hôm nào nhất định phải học Tuyết tiểu thư làm mới được , biết đâu lại được cậu chủ tăng lương cũng nên" .
Mang theo tâm tình thoải mái đến công ty, đi đến đâu Tề Hạo cũng bị nhân viên nhìn bằng ánh mắt quái dị , hôm nay , tổng giám đốc uống lộn thuốc gì vậy , ngài ấy vừa đi vừa cười thì phải . Nhân viên A quay sang nhân viên B :
– " Mau nhéo tôi một cái xem tôi có phải đang hoa mắt không ?"
Người kia không thương tiếc nhéo một cái thật đau
– " Ui da! Đau quá , trời ơi đây chắc là tin động trời cho xem , băng sơn tổng giám đốc hôm nay lại cười dịu dàng thế "
– " Đúng thế , tối nay về nhà nhất định tôi phải xem thời tiết ngày mai có bão không " ..bla..bla . Bỏ lại lời bàn tán sau lưng Tề Hạo đi thẳng về phòng làm việc .
Từ xa nhìn thấy Tình Tuyết đang nói chuyện cùng một nhân viên , anh không hề biết ánh mắt nhìn cô có mấy phần ôn nhu , Tình Tuyết chợt cảm giác có người đang nhìn mình liền quay lại , bắt gặp ánh mắt của Tề Hạo , tự nhiên thấy khẩn trương sau đó lạnh nhạt cúi đầu chào :
– " Buổi sáng tốt lành , tổng giám đốc "
Thái độ của cô khiến tâm trạng vốn đang tốt của anh lập tức xuống dốc :
– " Cảm ơn vì bữa sáng và cả tối qua đã làm phiền cô đưa tôi về phòng "
Cô trấn tĩnh tinh thần đáp lại :
– " Tôi chỉ là tình cờ đi ngang qua nên giúp anh , tổng giám đốc đừng khách sáo , nếu không còn việc gì ... tôi xin được về phòng làm việc "
– " Được "
Tề Hạo tuy hờ hững đáp lại nhưng trong lòng lại có sự khó hiểu , rút điện thoại gọi cho Tư Đồ Tuyệt , bên kia vang lên giọng nói ngái ngủ :
– " Đại ca , anh gọi em có việc gì thế , em đang mơ đẹp đó "
– " Tối nay chú đi uống rượu với anh nhé , anh đang có vấn đề cần hỏi chú"
Tư Đồ Tuyệt còn chưa trả lời , Tề Hạo đã nghe thấy giọng nói tức giận của 1 người phụ nữ :
– " Anh có dậy ngay không hả? Mặt trời sắp nướng cháy mông luôn rồi đó! Hừ , người đâu mà lười hết nói "
– " Tôi phải thức khuya làm việc nên ngủ muộn chứ sao , mới sáng sớm cô lại hung dữ như bà chằn thế hả? Alo xin lỗi đại ca , tối nay hẹn anh ở quán cũ nhé " .
Tư Đồ Tuyệt nói xong liền cúp máy , chán nản xuống giường , sao anh lại đi thích cô gái hung dữ này không biết, còn Tô Điềm Nhi cũng trừng mắt nhìn tên kia , hừ dám lập mưu bắt chị đây làm người hầu 2 tháng , một khi hết kì hạn bà đây sẽ cho ngươi nhừ xương .
Bên này Tề Hạo cũng khó hiểu nhìn điện thoại, từ khi nào Tuyệt nuôi phụ nữ trong nhà vậy , mà giọng nói kia hình như đã nghe thấy ở đâu thì phải . Nhưng nghi vấn cũng ngay lập tức bị Tề Hạo bỏ ra khỏi đầu , giờ phút này trong đầu chỉ toàn hình ảnh lạnh lùng của Tình Tuyết và cảm giác khó hiểu của anh đối với cô .
Ở bên kia cánh cửa, trong phòng thư kí , Tình Tuyết đang không ngừng tự trách mình , hôm qua vốn đã bỏ về phòng không hiểu sao cô còn quay lại phòng Tề Hạo đỡ anh ta lên giường , còn nấu bữa sáng cho anh ta , cô đúng là điên thật rồi, phải không được để ý con người tàn nhẫn đó , không thể mềm lòng nữa , gạt đi rối loạn trong lòng , Tình Tuyết cầu mong 3 tháng nhanh hết nếu không cô sẽ yếu lòng lại yêu Tề Hạo mất.
Tối hôm đó , trong quán bar ồn ào tiếng nhạc , Tư Đồ Tuyệt thoải mái nhấp một ly rượu nhìn Tề Hạo :
– " Không biết đại ca có vấn đề gì hỏi tiểu đệ thế ?"
– " Gần đây anh đang gặp rắc rối với Phong Tình Tuyết , em gái của A Thần , thật khó suy nghĩ "
Tư Đồ Tuyệt nghe xong liền nhìn Tề Hạo đầy ý cười :
– " Anh đừng nói với em là cô ta tìm cách quyến rũ anh nhé , nếu thế thì cứ tống về cho lão nhị là được , có gì đâu mà anh phải đau đầu "
– " Không phải vậy , sự thật là cô ấy vô cùng lạnh nhạt xa cách với anh , lạ hơn là anh hình như có cảm giác với cô ấy "
Nghe đến đây Tư Đồ Tuyệt suýt phun hết rượu ra ngoài , trợn mắt nhìn người trước mặt :
– " Anh xác định là thật có cảm giác?"
– " Thật sự, nhưng chú cũng biết anh không thể quên được Nguyệt mà"
Đáy mắt Tề Hạo lại trầm xuống
– " Em biết không nên xen vào chuyện riêng của anh nhưng chị dâu đã mất 13 năm rồi , anh đừng tự hành hạ bản thân nữa , hãy cho trái tim một cơ hội yêu thêm lần nữa , nếu anh không nhanh tiểu Tuyết bị người khác cướp mất thì đừng có hối hận "
Nghe thấy Tình Tuyết sẽ yêu một người đàn ông khác tâm trạng Tề Hạo bỗng nhiên khó chịu.
Nhưng nhớ đến Tô Nguyệt , Tề Hạo chỉ cảm thấy tim đau nhói , có thể những hành động của Tình Tuyết giống với Tô Nguyệt nên anh mới có cảm giác với cô , không lẽ Phong Tình Tuyết đã cho người điều tra về quá khứ của anh nên sắp đặt mọi chuyện .
Nghĩ đến giả thiết này ánh mắt Tề Hạo không khỏi lạnh đi vài phần , quay sang Tư Đồ Tuyệt:
– " Chú mau điều tra giúp anh tất cả tư liệu liên quan đến Phong Tình Tuyết cho anh , còn để làm gì sau này anh sẽ nói rõ ?"
Nói xong liền bước ra khỏi quán bar .Tư Đồ Tuyệt nhìn theo bóng Tề Hạo chỉ biết thở dài , đại ca à ,đã 13 năm rồi ,đến bao giờ anh mới có thể quên chị dâu đây .
Đêm hôm đó sau khi về nhà , Tề Hạo lại tự ngồi trong phòng uống rượu, cầm ly rượu lên uống cạn , anh cầm trên tay tập tài liệu vừa nhận được , trong đó không hề có chi tiết nào nói Phong Tình Tuyết đã từng gặp hay cho người điều tra anh.
Vậy thì tại sao anh lại có cảm giác quen thuộc như vậy , giống như đó là Tô Nguyệt nhưng trong một diện mạo mới . Bước vào một căn phòng bí mật , trong đó toàn bộ đều treo nhưng bức ảnh của một cô gái có gương mặt thanh tú và nụ cười rạng rỡ .
Ngoài trời, tiếng sấm nổ ầm một tiếng , Tề Hạo nghe thấy tiếng hét chói tai từ phòng bên cạnh , vội vã chạy sang , anh chỉ thấy trong phòng tối om , cô gái nhỏ đang ngồi run rẩy bên góc giường . Tề Hạo nhanh bước tới ôm lấy cô trấn an :
– " Tình Tuyết cô có sao không? Có tôi ở đây , cô đừng sợ ?"
Bỗng nhiên được một vòng tay ấm áp ôm lấy khiến Tình Tuyết dần bình tĩnh lại , ngước lên liền thấy gương mặt anh tuấn phóng đại của Tề Hạo , nhớ tới anh đang ôm chặt cô , cô liền bất giác đỏ mặt đẩy anh ra :
– " Cảm ơn anh tôi ....tôi không sao ? Anh mau về phòng đi , lỡ có người nhìn thấy sẽ không hay " .
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tình Tuyết khiến Tề Hạo cười nhẹ , không ngờ cô thư kí lạnh lùng này cũng có lúc đỏ mặt ngại ngùng
– " Được, cô không cần khách sáo coi như tôi đền đáp chuyện tối qua cô giúp tôi "
– " Không còn chuyện gì , anh mau đi đi , tôi muốn nghỉ ngơi"
– " Cô chắc là ổn chứ? "
" Ầm ầm ....ầm"
– " Á......á "
Tình Tuyết hét lên chạy lại gần Tề Hào, trong vô thức cô đưa tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn. Hành động vô ý này của Tình Tuyết lại làm cho thân thể của Tề Hạo khựng lại một chút, rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng để khuôn mặt nhỏ bé của cô áp vào lồng ngực anh. Mùi rượu anh uống thoang thoảng mà dễ chịu bao qoanh lấy hai con người đang ôm nhau dần rút ngắn khoảng cách của họ lại với nhau.
Do quá sợ hãi Tình Tuyết theo phản xạ tự nhiên ôm chặt cứng lấy Tề Hạo , còn bạn Tề Hạo không những không đẩy Tình Tuyết ra còn vô cùng thỏa mãn ôm lấy cô , trong lúc đó , ngoài cửa cảm đám người giúp việc đang chen chúc nhau :
– " Wow! Lãng mạn như phim Hàn vậy đó! "
– " Cuối cùng cậu chủ cũng thích phụ nữ rồi , thế mà tôi cứ tưởng cậu ấy định thủ thân như ngọc đến già chứ"
" Ê! Mấy người xích ra coi , tôi chẳng thấy gì cả " .
Triệu quản gia nhìn thấy cảnh này chỉ ho nhẹ nhắc nhở những con người đang rình trộm kia :
– " Khụ ....khụ mấy người mau về ngủ đi đừng quấy rầy hai người họ "
Không biết do tiếng quản gia to hay thính giác Tề Hạo nhạy bén mà ngay lập tức , ánh mắt rét lạnh quyét qua đám người ngoài cửa ,bộ mặt khủng bố khiến mọi người lập tức đi về phòng .
Một lúc lâu sau , thấy Tình Tuyết không đẩy anh ra như mọi lần , Tề Hạo liền cúi xuống xem thử thì thấy cô đã ngủ say , khóe miệng anh giật giật , cô thế nhưng lại có thể vô tư ngủ như vậy , đúng là tính cách đặc biệt , bình thường tránh anh như tránh tà , nay lại yên ổn ngủ trong lòng anh , cô gái này còn bao nhiêu bí mật mà anh không biết đây . Đắp chăn cho cô cẩn thận , anh liền nhẹ nhàng ra khỏi phòng " ngủ ngon tiểu Tuyết " .
Sáng hôm sau , Tình Tuyết thoải mái thức dậy , vệ sinh cá nhân chuẩn bị xuống nấu bữa sáng , hoàn toàn quên mất sự kiện tối qua , đi xuống bếp thì thấy người làm ai cũng nhìn mình bằng ánh mắt ám muội thì vô cùng khó hiểu . Lúc dọn xong bàn ăn , tiếng xì xầm nho nhỏ lọt vào tai Tình Tuyết , :
– " Hôm qua tôi thấy cậu chủ và Tuyết tiểu thư ôm nhau thắm thiết lắm, chắc hai người có tình cảm rồi "
– " Thật hả? Không lẽ cô ấy chính là phu nhân tương lai?"...........
Nghe đến đây , mặt Tình Tuyết liền biến sắc , tối qua cô mơ thấy mình ôm Tề Hạo , không ngờ lại là ôm thật , mất mặt chết đi được , giờ làm sao đối mặt với anh ta đây . Đúng lúc đó Tề Hạo bước xuống vẫn thản nhiên như không có chuyện gì khiến Tình Tuyết thấp thỏm lo sợ.
Đến công ty cả buổi làm việc cô đều không thể tập trung làm việc , tâm trí toàn là hình ảnh tối qua , khi cô đang chuẩn bị vào phòng họp cùng Tề Hạo chuông điện thoại di động bỗng vang lên :
– " Tiểu Tuyết cậu mau đến đây cứu tớ , hu hu , tớ sắp bị đem đi xử tử rồi .."
Nghe thấy tiếng Điềm Nhi cô long lắng hỏi :
– " Cậu làm sao thế ,đã xảy ra chuyện gì ?"
– " Tớ bị mẹ bắt đi xem mắt cậu không mau đến cứu tớ là tớ sẽ bị ép hôn cho coi "
– " Hiện tại tớ đang có cuộc họp quan trọng không thể đi được , cậu mau nhắn địa chỉ cho tớ , tớ sẽ nghĩ cách giúp cậu "
– " Tớ đang ở &₫%&% "
– " Được rồi cậu cố đợi nhé "
Nói xong Tình Tuyết cúp máy gọi ngay cho anh hai của cô
– " Alo , bảo bối sao nay lại có thời gian gọi điện cho anh trai thân yêu của em vậy ?"
– " Anh hai à! Điềm Nhi gọi điện cho em nói cậu ấy bị ép hôn , em đang bận công việc không thể đi được ạnh giúp em giải quyết nhé , địa chỉ là nhà hàng Z lầu 2 , em phải họp rồi , tạm biẹt anh "
Nói xong Tình Tuyết liền cúp máy phóng như bay vào phòng họp để lại Phong Thần hò hét bên kia .
Phong Thần còn đang đi du lịch cùng vợ yêu lại bị em gái ném cho một vụ khó giải quyết như vậy liền không biết phải làm sao , bỗng nhớ đến ai đó , anh liền cười quỷ dị bấm một dãy số quen thuộc :
– " Lão nhị không phải anh đang du lịch cùng chị dâu sao , gọi cho em làm gì vậy ?"
– " Thật ra cũng không có gì đâu chẳng qua anh muốn gọi điện an ủi chú thôi"
– " Sao lại an ủi em , anh nói em chẳng hiểu gì cả "
– "Thì tiểu Tuyết mới gọi điện cho anh nói Điềm Nhi đang đi xem mắt ở nhà hàng Z , mà thấy chú cũng thích Điềm Nhi nên tiếc cho chú thôi , thật ra ...alo...alo "
Phòng Thần chưa kịp nói hết câu người bên kia đã cúp máy khiến anh không khỏi cười gian xảo , Tuyệt chú đừng trách anh , đây là vì tương lai lấy được vợ của chú thôi , từ xa Lilian thấy chồng yêu cười man rợ như thế không khỏi nổi da gà , không biết ai xấu số lại bị ông xã cô tính kế rồi .
Bên này , Tư Đồ Tuyệt nghe thấy Điềm Nhi đi xem mắt liền lao ra khỏi phòng làm việc lái xe đến nhà hàng Z , Điềm Nhi nhìn vị tiên sinh đẹp trai nhưng biến thái trước mặt mà muốn bốc hỏa , mới nói chuyện được vài câu anh ta đã không ngừng nhắc đến chuyện cưới nhau rồi sinh con. Con mẹ nó tưởng lão nương đây là heo nái chắc , một khuôn mặt tuấn tú bỗng hiện ra trong đầu cô , tuy bình thường hai người hay đấu khẩu nhưng kì thật anh luôn đối xử tốt với cô . Đúng lúc vị tiên sinh kia nắm chặt lấy tay cô nói muốn kết hôn , một bàn tay to khỏe khác đã kéo cô đứng lên :
– " Xin lỗi nhưng đây là vị hôn thê của tôi , cô ấy vĩnh viễn không có khả năng lấy ai khác ngoài tôi "
Tô Điềm Nhi ngơ ngác nghe Tư Đồ Tuyệt nói rồi bị anh kéo đi . Về đến nhà anh ngay lập tức ép cô vào tường dùng ánh mắt giận dữ hỏi cô :
– " Tôi chưa cho phép , ai cho em tự ý đi xem mắt "
Dù rất cảm kích anh đến cứu cô nhưng bị chất vấn như vậy khiến Điềm Nhi ương ngạnh cãi lại :
– " Đi xem mắt là quyền của tôi mắc mớ gì đến anh ,anh là gì của tôi mà quản ,tôi...ưm..m" không để cô nói hết câu Tư Đồ Tuyệt đã tức giận hôn lên cái miệng không biết nghe lời kia , vốn là nụ hôn trừng phạt nhưng khi chạm vào đôi môi ngọt ngào kia , anh giống như bị nghiện không muốn buông cô ra , một lúc sau khi Điềm Nhi sắp ngộp thở , Tư Đồ Tuyệt mới luyến tiếc rời khỏi , ôm lấy thân thể mềm mại đang dựa vào lòng anh thở dốc , anh cắn nhẹ lên vành tai mân cảm của cô khiến Điềm Nhi bỗng run rẩy :
– " Anh không là gì của em đúng không , nhưng từ ngày mai sẽ không phải như vậy nữa "
Nói xong anh liền bế cô vào phòng ngủ , nhìn Tư Đồ Tuyệt cởi áo lộ ra cơ thể rắn chắc tuyệt mĩ khiến Điềm Nhi không khỏi nuốt nước bọt , thật nóng bỏng nha , thì ra đây là cảm giác được nhìn mĩ nam khỏa thân , sau đó ngay lập tức cô tự gõ đầu mình , anh ta đang muốn ăn mình mà mình lại si mê nhìn anh ta .
Thấy hành động đáng yêu này của cô Tư Đồ Tuyệt nhẹ nhàng hôn lên môi cô :
– " Em đây là đang quyến rũ anh sao"
– " Anh đừng có nói lung tung , ai thèm quyến rũ anh , có gì...có gì từ từ nói , anh nhích ra trước đã"
– " Em để anh đói bụng lâu như vậy giờ đến lúc anh phải thu vốn rồi "
Dứt lời , Tư Đồ Tuyệt dùng sức xé phăng bộ váy của cô , chỉ còn lại bộ nội y nửa che nửa hở. Làn da trắng nõn , mềm mại kích thích thần kinh thị giác của anh , bàn tay khẽ vuốt ve từng chút trên cơ thể cô khiến Điềm Nhi run rẩy , thở gấy :
– "Ưm..không được...phát triển thế này..quá nhanh"
Thấy khuôn mặt ửng hồng , mơ màng của người trong lòng khiến Tư Đồ Tuyệt không khỏi hài lòng ,một lần nữa hôn lên đôi môi mê người của cô :
– " Anh yêu em lâu như vậy mà em lại không phát hiện ra , giờ nếu em bắt anh đợi sợ rằng tương lai em sẽ hận anh chết mất " .
Sau đó , anh liền bắt đầu công cuộc "làm người" còn bạn tiểu Điềm đáng thương chỉ biết để con sói gian ác ăn thịt .
Cùng lúc đó tại phòng họp của tập đoàn thời trang hàng đầu châu Á , Tình Tuyết cũng đang dở khóc dở cười nhìn hai người đàn ông đang nhìn nhau tóe lửa .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro