Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 99: Tận thế (18) - Hủy diệt

Con đường tuẫn đạo nối liền với Thời Không Sinh Tử Môn đang ở trước mắt, Gintoki đầu óc chợt lóe qua một đoạn ký ức, không nói hai lời kéo Nhiếp Hoài Tang chạy lên con đường sọ người chồng chất, nửa đường lại bị 'Sư Minh Tịnh' chặn lại, nghe thấy hắn cười nói: "Ta sẽ không thua ngươi lần thứ hai. Lần này ta thắng. Xin lỗi, lão sư."

'Sư Minh Tịnh' một chân dẫm sụp con đường tuẫn đạo.

Dưới chân hụt hẫng, Nhiếp Hoài Tang vừa rơi xuống vừa hô to: "Gin!! Cứu ta!!"

Gintoki một phát bắt được cổ tay hắn, dựa vào thuật ngự quỷ mà dừng lại ở trên không trung, kéo Nhiếp Hoài Tang lên làn sương, cả hai ngồi xuống thở phì phò. 

Tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi, núi sông thiên địa đều nghe rõ.

'Sư Minh Tịnh' ngẩn ra, từ từ hạ người xuống, nhìn lên không trung.

Bao la thiên không một mảnh âm u, dập dờn gợn sóng trong suốt, dần dần hiện lên một bóng dáng, cho đến khi trước mắt mọi người hiện lên một vách tường nhàn nhạt, chiếu rõ bộ dáng của hắn.

Gintoki: "..."

Mẹ nó, ăn cứt!

"Thật là vui khi được gặp các ngươi, giới thiệu một chút, ta là Tề Mộc Không Trợ, ca ca của Nam Hùng. Đệ đệ đáng yêu của ta được các ngươi chiếu cố, ta đúng là không biết lấy gì cảm tạ đây." 

Tề Mộc Không Trợ ngồi trước camera, chống tay mỉm cười nhìn một đám khỉ nhảy nhót bên dưới, điều đặc biệt là, hắn nhìn cũng không thèm nhìn 'Sư Minh Tịnh'.

"..." Tử Sinh Đỉnh sợ ngây người.

"..." Các môn phái khác cũng sợ ngây người.

"..." 'Sư Minh Tịnh' cau mày nhìn chằm chằm ảo giác hiện trên không trung, nội tâm gấp như kiến bò, có dự cảm không lành.

"À quên, ta hiện lên trước mặt các ngươi, vậy có nghĩa là Nam Hùng đã thành công tới nơi này rồi."

"..." 'Sư Minh Tịnh' ánh mắt lóe lóe.

"Ha, nhưng đâu có dễ như vậy—— Ta, đã, phá, hủy~"

"..." Mọi người.

Tới nữa!!

Giọng điệu cuộn sóng vặn vẹo này!!!

Quá tuyệt vọng rồi!!

Khương Hi hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Có một kẻ bình thường sao?"

'Sư Minh Tịnh' ngự không đứng giữa không trung, trực diện nhìn tên nam nhân tóc vàng nhạt trước mắt, âm lãnh hỏi: "Ý ngươi là gì?"

"Ai, vậy cũng không hiểu sao? Ngu xuẩn như vậy, ngươi có tư cách gì đeo bám Nam Hùng? Xấu xí lông lá con khỉ mà thôi. Ngươi, không, xứng."

Áp lực từ ác ý của hắn từ xa xôi thời không truyền tới, khiến toàn thể nặng nề hít thở, lồng ngực nghẹn đặc uất khí.

"Để cho các ngươi chết minh bạch, ta đành giải thích một chút. Một khi Nam Hùng tới được thế giới này, vô số thế giới hắn đi qua, sẽ đồng thời được kích hoạt một con chip có khả năng nhiễu loạn tọa độ thời không, sao chép tọa độ ở thời không này, gắn cho từng nơi hắn đi qua. Lúc này... hắn lại phải một lần nữa tìm kiếm từng thế giới một... trong vô vàn thế giới."

Gintoki quát: "Không cần giải thích đâu! Nghe đéo hiểu!!"

"..." Mọi người.

"Đệ đệ đáng yêu của ta đúng là thiện lương, hắn cứu vô số thế giới song song, lại không biết ta đã âm thầm theo dõi, ở từng nơi hắn đi qua, thả xuống một con chip định vị. Hiện tại, có lẽ là hắn đang đi phá hủy từng thế giới, loại trừ từng cái, sau đó tìm ra đúng thế giới này."

Gintoki quát: "Rảnh quá hả tên biến thái bám đuôi?!"

"..." Mọi người. 

"Các ngươi đoán xem, là ta giết các ngươi trước? Hay là hắn phá hủy các thế giới song song, tới được nơi này trước?"

Gintoki quay đầu nói với chúng tiên quân: "Chúng ta mổ bụng tự sát đi, sĩ khả sát bất khả nhục! Để cho hắn muối mặt trả thù!"

"..." Mọi người.

Nhiếp Hoài Tang run rẩy khóe miệng nói: "Gin, Nam Hùng là vị Tề tông sư kia đúng không? Ca ca hắn thật biến thái a uy!! Ta rất nhớ Đại ca!! Ta muốn về!!"

"... Ờ, Nam Hùng luôn thu hút ong bướm rắn rết, nói tắt là lũ biến thái, mấy thằng điên thằng khùng." Gintoki nghẹn ngào chấm nước mắt, "Gin thà cho hắn cô độc cả đời còn hơn."

"..." Mọi người.

---- Không lời nào để phản bác.

Sư Minh Tịnh, Ma tôn Ma giới, giờ lại tới ca ca hắn, không có một cái bình thường.

Sở Vãn Ninh âm thầm suy nghĩ, hắn có nên rút lui? Mang danh biến thái cũng không ổn lắm.

Tề Mộc Không Trợ nhìn về phía 'Sư Minh Tịnh', cười thân thiện nói: "Còn con khỉ xấu xí như ngươi, hy vọng cũng nên biết tự mình hiểu lấy, tránh xa Nam Hùng ra một chút. Đừng, chọc, giận, ta."

'Sư Minh Tịnh' rốt cuộc hiểu, có lẽ lâu nay hắn hiểu lầm Tiểu Nam, người hại hắn ra nông nỗi này, nhất định là tên ghê tởm trước mắt.

'Sư Minh Tịnh' hai mắt đào hoa sụp xuống, cười hòa nhã không kém: "Ca ca đại nhân, ngươi không phải nói là ngươi giết chúng ta trước hay là hắn tới trước sao? Ta đoán, là hắn tới trước, ngươi không thắng được hắn, vô luận bằng cách bỉ ổi nào đi nữa."

"..." Mọi người: Giờ thì kẻ hủy diệt lại thành cựu kẻ hủy diệt?! Cải tà quy chính sang bên này rồi hả?! Chúng ta không cần! Từ chối nhập bọn với biến thái!

Tề Mộc Không Trợ hai mắt trở nên âm u chết lặng, tử khí trầm trầm, chợt mi nhãn cong cong cười nói: "Vậy chờ xem, 0 thắng, 5.678 thua, ta nhất định sẽ gỡ lại."

"..." Mọi người: Gỡ kiểu gì nữa?! Chịu thua dùm đi!!! 

Tề Mộc Nam Hùng hại người quá nặng!!

Tề Mộc Không Trợ lại cười nói: "Còn nữa, ngươi thật là một cái chán ghét gia hỏa."

'Sư Minh Tịnh' ôn nhu nói: "Ca ca đại nhân, cũng vậy."

Cả hai nhìn nhau mỉm cười, cách xa xôi hai dị thế giới tách biệt, trùng phùng.

Mặc Nhiên hỏi: "Vậy ngươi muốn giết chúng ta bằng cách nào?"

Tề Mộc Không Trợ cách một cái màn hình, ung dung uống một ngụm trà, rất kiên nhẫn giải thích, "Tất nhiên là không phải chính tay ta giết các ngươi rồi, mà dựa vào dữ liệu ta thu thập được từ tương lai, cho một thế lực khác nhúng tay..."

"Các ngươi thấy, thế giới đại chiến—— thế nào?"

Nhiếp Hoài Tang cùng Gintoki hai mặt nhìn nhau, bỗng nhiên giật mình.

---- Không phải chứ?!

'Sư Minh Tịnh' đi qua, đứng trước mặt Gintoki, nhìn Tề Mộc Không Trợ cười lạnh, "Ngươi dám đánh chủ ý lên người lão sư, đồ khốn nạn."

"Không còn biện pháp nào khác, đệ đệ đáng yêu của ta không nghe lời, trốn nhà bỏ đi thật lâu, làm ca ca ta phải đích thân đi tìm hắn, loại bỏ tất cả ràng buộc vô nghĩa xung quanh hắn, cho hắn biết, ta tưởng niệm hắn, không đồng ý hắn thích một con khỉ."

"..."

---- Không có điên nhất, chỉ có điên hơn.

Tề Mộc Không Trợ nhìn thấy vẻ mặt căm tức của bọn họ, hài lòng bắt chéo chân, thay đổi tư thế nói: "Dựa vào kỹ thuật của ta, tạo ra một màn kịch thảm thiết, cũng không phải là khó..."

Dứt lời, màn hình trong suốt rè rè, trước mắt bọn họ hiện lên cảnh tượng khiến toàn thể chấn động.

---- Vạn tiễn xuyên tim.

Sở Vãn Ninh, một đám người phía sau hắn, bất tri bất giác nắm tay đến nổi gân xanh, hốc mắt ẩn ẩn có chứa tia máu, nhỏ giọng bật ra một tiếng nức nở.

"Tên chó nhà ngươi——" Tiết Mông lau quệt vài cái nơi khóe mắt, ách giọng rống giận.

Hoa Bích Nam và Khương Hi cũng nhịn không nổi, bị chọc giận mà cắn răng chửi tục một tiếng.

"Ngân... hắn dám!"

Nhiếp Hoài Tang trợn tròn mắt, hai mắt của hắn chìm trong một mảnh bóng tối, nhiệt độ của lòng bàn tay đang che lấy hai mắt của hắn truyền đến, không cho hắn nhìn.

"Gin, thứ gì vậy? Ta muốn nhìn."

"Nhìn cái gì, sẽ gặp ác mộng đó. Nghe lời Gin, ngoan ngoãn nhắm mắt lại đi." Gintoki chăm chú nhìn cảnh tượng ở trên cao, đúng là kỹ xảo kinh người, sinh động như thật.

"—— nói giỡn!" 

"Để không chọc Nam Hùng không vui, tất cả hình ảnh này đều là giả a. Các ngươi không cần kích động. Mục đích của ta, là để khơi mào hiềm khích nho nhỏ mà thôi, hắn còn sống, chắc cũng không sao đâu nhỉ?"

Gintoki lạnh mặt.

Sao có thể không sao?

Sao có thể để cho bọn họ nhìn thấy loại cảnh tượng này?

Sẽ gặp ác mộng.

Mọi người nhắm mắt lại, đồng loạt xoay mặt đi, không muốn nhìn nữa.

---- Vô lực, oán hận, chua xót.

Mặc dù biết không phải là thật, nhưng vẫn rất sợ, lo được lo mất.

Tiết Mông đi qua, từ phía sau ôm lấy Gintoki, chôn đầu ở trên lưng hắn gào khóc nói: "Lão sư, ngươi không có chuyện gì thật là tốt!! Ngươi nhất định không được có chuyện gì!!"

"Rồi rồi rồi, có chuyện gì được. Các ngươi thật ẻo lả, Gin không chết được đâu."

Nhiếp Hoài Tang cũng đã đoán ra tám chín phần, quyết định không xem, vì nhất định sẽ lo sợ cả đời.

Đối chiến với một tên, ngay cả chạm cũng không chạm được, chửi rủa cũng chỉ thành trong mắt hắn một đám nhảy nhót con khỉ, mọi người chỉ biết tự oán trách chính mình vô dụng.

'Sư Minh Tịnh' mờ mịt, hắn cũng bị hình ảnh trước mắt đánh sâu vào, khó mà chấp nhận được, đã nổi lên sát tâm với ca ca của Nam Hùng.

Sư Minh Tịnh sờ sờ vành tai, Thần Tích mát lạnh.

[Tiểu Nam, cầu ngươi, đến đây, bảo vệ lão sư.]

Không gian dao động, Tề Mộc bị trục xuất từ thời không của 'Sư Minh Tịnh' trốn qua đây xem xét tình hình, mặc dù tọa độ đột nhiên trở nên trăm cái như một, nhưng Thần Tích còn trên vành tai Sư Minh Tịnh, hắn thật dễ dàng thuấn di tới đây.

Kết quả, vừa tới thì đập vào mắt hắn là cảnh tượng khiến hắn nhân sinh cả đời cũng không muốn thấy lần thứ hai.

'Phanh!'

Bởi vì tức giận mà không khống chế được bạo tẩu, khiến mảnh đất xung quanh hắn nổ mạnh, ầm ầm thành một cái hố.

"Ai làm?" Tề Mộc âm trầm hỏi.

... Tĩnh.

Mọi người nhìn thấy ai xuất hiện, đột nhiên hơn phân nửa đều quỳ xuống khóc rống lên, hô gào: "Tề thần!! Ngươi trở về rồi!!! Ngươi đừng bao giờ đi nữa!!! Chúng ta không sợ chết, chỉ sợ thế giới này không có ngươi!!"

"..." Tề Mộc.

[Đừng dọa ta, ta sẽ trốn chạy.]

Cái màn hình trên không lại xuất hiện vẻ mặt tươi cười của Tề Mộc Không Trợ, chỉ thấy hắn giơ tay chào hỏi nói: "A, một cái khác Nam Hùng sao? Tuy ngươi cũng là Nam Hùng, nhưng người thắng ta 5.678 lần lại là Nam Hùng khác, ta chỉ thừa nhận hắn."

"..." Tề Mộc.

[Sao thằng anh khốn nạn này lại ở đây?!]

[Ta hảo thảm.]

[Huống chi 5.678 lần là cái gì? Ta không rảnh nhớ mấy trò vô bổ, dù sao đều là ngươi thua.]

Tề Mộc tới rồi, để cho nhanh, hắn trực tiếp tháo ra miếng dán trong suốt trong lòng bàn tay, trực tiếp tiếp nhận ký ức của một hòn sỏi.

"..." Tề Mộc.

[Đậu má.]

Mặc Nhiên, Tiết Mông, Sư Minh Tịnh chạy lại chỗ hắn, gấp gáp hỏi: "Nam Hùng ơi, làm sao bây giờ?"

[Cái gì làm sao bây giờ? Ta đi giết hắn.]

Sát khí tán loạn.

Tề Mộc Không Trợ cười tủm tỉm, "Nam Hùng, đây là trận đấu của ta và ngươi ở tương lai, không được nhúng tay nha, vậy là ỷ đông hiếp yếu a."

Tề Mộc làm lơ hắn, nhìn về phía 'Sư Minh Tịnh' hỏi: "Thời Không Sinh Tử Môn có thể đưa ta đến thời không của mình?"

'Sư Minh Tịnh' bình tĩnh gật đầu, "Đúng vậy, ta mở cho ngươi đi qua, ta thế ngươi giết hắn, Tiểu Nam."

"..." Tề Mộc.

[Ngươi đi qua làm gì? Ở đây hộ cái.]

Tề Mộc Không Trợ u ám nói: "Nam Hùng..."

Không ai để ý hắn.

"Nam Hùng..."

Quyết chí làm lơ.

Gintoki nghe phát ngán, ghét bỏ nói: "Này thằng biến thái bám đuôi đệ đệ, Gin này hỏi ngươi, ngươi phát tán cái đoạn ghê tởm lúc nãy chưa?"

"Tất nhiên là—— vừa bị Nam Hùng khinh thường, ta giận quá lỡ tay nhấn nút truyền phát. Thế giới bên kia nổi loạn, nhìn như một đàn khỉ..."

Gintoki huyết đồng lạnh như băng, như ác quỷ nhìn chăm chú vào Tề Mộc Không Trợ, "Ngươi dám chơi, vậy thì phải dám chịu. Nếu lần này ngươi thua, Nam Hùng có thích ai, có muốn ở nơi nào, đó là lựa chọn của hắn, ngươi không, có, tư, cách, nhúng, tay!"

"..." Tề Mộc Không Trợ.

Một lúc sau, hắn nhợt nhạt cười, ôn hòa nói: "Ta thừa nhận, lũ khỉ các ngươi cũng có điểm đặc biệt. Thành giao a."

Gintoki cười hung tàn, "Gin đào cho ngươi một cái hố, vị ca ca biến thái. Gin đoán, lần này ngươi chơi với lửa, địa ngục gặp lại——" 

"Không——!!!"

"Gin!!"

"Lão sư!!!"

"Gin đại ca!!"

--- Ép buộc độ xá.

...

'Tề Mộc Nam Hùng' bóp nát con chip thứ 10101, rốt cuộc tới được đây, mặt đã đen như đáy nồi.

[Đờ mờ, vẫn chết.]

[Tề, Mộc, Không, Trợ!]

...

Tề Mộc chết lặng nhìn xuống lòng bàn tay đang nắm chặt 'Thần Tích'.

'Phanh——'

Bóp nát.

...

Tề Mộc/'Tề Mộc': Không nói nhiều nữa, lần này... 

Giết trước lại tính.

[Thời gian hồi tưởng——]

[Thời gian hồi tưởng——]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro