Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 89: Tận thế (8) - Chiến hữu (2)

Bóng đêm thâm trầm.

Cửa phòng Gintoki bị một bàn tay nhẹ nhàng mở ra, người đi vào mang theo phong hoa, bước chân chậm rãi đến bên giường, nhìn Gintoki đang nằm ngang dọc trên giường chảy nước miếng nói mớ, nở nụ cười.

Bàn tay trắng nõn, thập phần tinh tế đặt lên trán hắn, thanh âm ôn nhu đè thấp, rất nhỏ: "Lão sư... tỉnh a."

Gintoki nhíu mày, bất mãn hất tay hắn ra, lại khò khè xoay mông tiếp tục ngủ.

Sư Minh Tịnh không khách khí với hắn, vỗ mặt hắn bộp bộp.

"Lão sư, mau tỉnh dậy, ta tới dẫn ngươi đi ra khỏi đây. Lão sư..."

Gintoki đột nhiên mở choàng mắt ra, Sư Minh Tịnh còn chưa kịp vui mừng, đã thấy hắn động tác nhanh nhẹn ngồi dậy, một phen nắm lấy Sư Minh Tịnh, một đường kéo lê hắn đẩy ra khỏi cửa: "Lựa giờ này thì thôi dẹp, Gin quyết định ở đây luôn! Ngủ ngon!"

'Phanh' - Cửa đóng.

"..." Sư Minh Tịnh.

"..." Mộc Yên Ly đang trốn gần đó tiếp tay.

Một lúc sau.

Gintoki ngáp dài nhìn Sư Minh Tịnh đi bên cạnh, kiếm chuyện hỏi: "Các ngươi nghe hắn nói rồi, không giận ta sao?"

Sư Minh Tịnh dừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn hắn: "Không phải lão sư đã giải thích rồi sao? Chẳng lẽ ngươi lại lừa gạt chúng ta?"

Gintoki sờ đầu hắn, mỉm cười: "Tất nhiên là không, là thật."

Sư Minh Tịnh nắm lấy cổ tay dính cấm chú của hắn, ôn hòa nói: "Lão sư, ta không phải hắn. Ta và mọi người, nguyện ý tin tưởng lý do khoái thác của ngươi, nguyện ý tin tưởng... ngươi sẽ không bỏ mặc chúng ta. Tử Sinh Đỉnh, đều chờ ngươi trở lại."

"Lần này, ngươi phải nói một câu 'tái kiến', được không?"

Gintoki ngửa đầu, nhìn ánh trăng trên cao.

"Tất nhiên rồi, Gin này nói thuận miệng nhất, chính là 'tái kiến' a. Nếu chờ lâu quá, vậy thì hẹn nhau nơi chín suối, thế nha?"

Sư Minh Tịnh cười, "Vậy thì nhanh thôi, chúng ta sắp chết cả rồi."

"..." Gintoki.

--- Nói giỡn mà sao ngươi nghiêm túc dữ!! Ngươi làm Gin hơi sợ rồi!

Sư Minh Tịnh đột ngột quay đầu hỏi: "Lão sư, ngươi có ký ức của Ngân Lang sao?"

"Hả? À có."

Sư Minh Tịnh xoa cằm nhìn hắn: "Thế... nếu ta, Hoa Bích Nam, và cái tên đến từ tương lai kia rơi xuống nước, ngươi sẽ cứu ai trước?"

"..." Gintoki: Chú mày ngáo sao? Mặc Nhiên nhập sao?! 

Gintoki thật nghiêm túc nhìn vào mắt hắn nói: "A Tịnh, nói ra thì mất lòng, nhưng Gin không biết bơi, sẽ lựa chọn đi ngang qua."

"..."

Sư Minh Tịnh tính trẻ con bĩu môi, nói: "Lão sư, đợi chúng ta trưởng thành, sẽ tìm ngươi, bắt ngươi về, sư tôn cũng đồng ý rồi."

"... Khoan đã A Tịnh, ngươi muốn đi lại đường xưa sao? Lần này còn đông hơn nữa hả?! Bỏ ngay ý định này đi! Như vậy không hay đâu!"

"Lão sư yên tâm, tương lai có thể thay đổi, đã biết trước hôm nay ngươi được ta thả ra, tương lai ta sẽ giết chính mình. Nên, ngươi đừng để ta hối hận." Mắt đào hoa cong lên.

"..." Gintoki lạnh run.

Hắn cảm thấy chơi với thời gian đúng là làm xoắn cả tóc.

"Điều cuối cùng, là sư tôn nhờ ta chuyển lời cho ngươi——"

"Hắn bảo ngươi cút." Sư Minh Tịnh nhẹ nhàng nói.

"..." Gintoki.

"Điều cuối cùng của cuối cùng, là A Nhiên nhờ ta chuyển lời cho ngươi, nói hắn sẽ làm Đạp Tiên Quân minh quân, sẽ thay ngươi và Tiểu Nam chăm sóc cho sư tôn thật tốt, các ngươi yên tâm đi đi."

"Vẫn đặt cái tên đó thì minh quân chỗ nào?! Hơn nữa nghe thế nào cũng là âm mưu của hắn!!" Gintoki phun tào.

"Điều cuối cùng cuối cùng của cuối cùng, là thiếu chủ bảo ta chuyển lời cho ngươi, hắn bảo hắn muốn ngươi là thần võ của hắn, hắn và Nam Hùng cạnh tranh công bằng."

"Ngữ văn của hắn là ai dạy?!" Gintoki nhịn không được nữa quát lên.

"Là sư tôn."

"..." 

"Điều cuối cùng cuối cùng cuối cùng của cuối cùng, đó là Tứ thiếu gia cảm thấy ngươi rất giống chó, nên hắn thích ngươi."

"... Hắn đang ở đâu? Gin đi giết hắn."

"..."

"Điều cuối cùng cuối cùng cuối cùng cuối cùng của cuối cùng, đó là Diệp Tử mong ngươi bình an."

"Cuối cùng cũng có một người nói nghe được." Gintoki gật đầu hài lòng, cảm thấy không uổng công hắn nuôi nấng dạy dỗ.

"Nàng nói, nàng và ngươi cạnh tranh công bằng."

"..." Gintoki: Sh*t.

"Điều cuối cùng cuối cùng cuối cùng cuối cùng cuối cùng của cuối cùng..."

Gintoki thương hại hỏi, "Mệt không A Tịnh, Gin kỳ thật không muốn nghe, ngươi có thể lượt bỏ bọn còn lại, nói xàm nói xí mà thôi, đừng quá coi trọng."

Sư Minh Tịnh lắc đầu, "Là Tôn chủ..."

Gintoki nghe là Tiết Chính Ung, gán căng con mắt ra nghe.

"Ngươi đi rồi, Bá Nha không có Tử Kỳ."

"Tam xích dao cầm, vì quân tử."

(Ba thước Dao Cầm, vì người mất)

"... Gin chưa có chết đâu a uy!!" Gintoki phẫn nộ phun lửa.

Sư Minh Tịnh cười nói: "Những tên còn lại, ta mặc kệ, mệt rồi."

"..." Gintoki.

"À, còn có một người." Sư Minh Tịnh giống như chợt nhớ ra chuyện gì.

"Ai nữa? Quan trọng không?" Gintoki xua tay, tỏ vẻ từ chối nghe.

Sư Minh Tịnh bình tĩnh tiến lại gần hắn, nói: "Không cần nghe, bởi vì người này bảo ta thế nàng trả lại ngươi một cái tát."

"..." Gintoki không kịp phòng ngừa, mở to hai mắt bị Sư Minh Tịnh vỗ một cái vào mặt, bộp một tiếng mềm mụp, không hề đau.

"Tất nhiên, đệ tử không nỡ làm như vậy."

"..." Gintoki: Ta sợ ngươi nhất hảo sao!!

Bọn họ đi một lát, dưới sự trợ giúp của Mộc Yên Ly, thoải mái thoát khỏi tai mắt của Thiên Âm Các, tới một cánh rừng.

Sư Minh Tịnh cầm cổ tay hắn, nhìn cấm chú một lát mới nói: "Tương lai ta cũng không muốn làm ngươi bị thương, hắn có nhiều cách, nhưng lại dùng cấm chú dễ dàng giải được nhất, không biết là có âm mưu gì không."

Vừa nói, chú ấn hoa hải đường trên cổ tay Gintoki bị ngón tay mát lạnh của hắn phất qua, miệng lẩm bẩm một chút, hóa thành tinh quang bay vào không khí biến mất.

Gintoki xoa xoa cổ tay, thử kêu gọi Linh Lung, kết quả bị nàng đột nhiên xuất hiện từ phía sau làm giật cả mình hú lên thảm thiết, bị Sư Minh Tịnh vỗ vào đầu, "Câm miệng, ngươi muốn chúng ta bị bắt sao?"

Gintoki chảy mồ hôi lạnh, gật đầu nói nhỏ: "A Tịnh nói chí phải."

Sư Minh Tịnh thở dài, lại lấy làm lạ nghiêng đầu cười nói: "Lão sư, hiện tại ta chợt nhận ra... ta cao hơn ngươi rất nhiều. Ta trưởng thành rồi, đổi ý, có thể bắt ngươi về."

"..." Gintoki hai mắt đen thui.

---- Mịa nó!! Lại đem thân cao ra nói!! Hảo đau lòng!! Đây là cảm giác của A Dao sao? Giờ Gin mượn mũ còn kịp sao?! Ngay cả Tiết Mông cũng 1m79 a uy!!

A Dao, Gin xin lỗi ngươi. Bấy lâu nay Gin không biết ngươi ấm ức! Là Gin sai!!

Linh Lung bấm ngón tay tính toán xem Gintoki cho Giang Trừng đội mấy cái nón xanh, phát hiện mười ngón đếm không hết.

Gintoki nói với Linh Lung: "Ngươi đi tìm hắn xem sao. Có hồi âm lập tức báo cho Gin biết."

Linh Lung nói: "Không cần, có người đang vấn linh, hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc còn biết quay về?"

Gintoki rút trừu khóe miệng, hỏi: "Thằng nào đang hỏi?"

"Không biết, người lạ mặt."

"..." Gintoki.

"..." Sư Minh Tịnh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro