Chương 82: Tận thế - Quá độ
Sóng nước dập dờn, tia nắng chiếu xuống mặt nước, sáng ngời lấp lánh ánh bạc, tiếng hoa sen trôi dạt bồng bềnh, tiếng cười cùng tiếng gió thổi hòa làm một. Gintoki một đường chạy trong bóng tối, tận lực chạy về phía ánh sáng cuối con đường, cho tới khi màu trắng cường quang bao phủ hắn, nuốt trọn, biến mất.
...
Gintoki lảo đảo, xém chút nữa bị hòn đá ven đường vấp ngã chỏng vó, gãi gãi đầu ổn định thân thể, ngửa đầu nhìn lên bầu trời mây trôi nắng ấm, sửa sang lại y phục, ho nhẹ một tiếng, cước bộ thong thả đi theo lối mòn, thấy một đám đệ tử Vân Mộng Giang Thị đang thả diều bắt cá, lười nhác nhấc mi mắt hô: "Này, chừa cho Gin này một con cá! Tối nay làm tiệc lớn!"
"..."
Tĩnh.
Tiếng cười đùa đứt đoạn.
Tiếp theo đó, là Gintoki bị một làn sóng người bao phủ, xông qua ôm chầm lấy hắn khóc nức nở.
"Sư huynh!! Ngươi về rồi!!"
"Sư huynh!! Ngươi đi đâu lâu như vậy!! Ta rất nhớ ngươi a."
"Gin đại ca!! Ngươi còn sống!!"
"Đại sư huynh!! Tông chủ rất nhớ ngươi, đều đổ bệnh rồi."
"Gin!! Ta đã cưới vợ rồi ngươi mới trở về!"
...
"Khoan! Khoan! Ngừng lại ở đây! Lúc nãy ai nói cái gì rất quan trọng!!" Gintoki khó khăn đẩy đám huynh đệ chí cốt này ra khỏi người, sắc mặt trầm trọng quát lên.
Một tên đệ tử xoa cằm nói: "Đúng, ta đã cưới vợ rồi, tiền mừng ngươi chưa đưa a."
"... Không, đếch phải cái này, nó không hề quan trọng, cái trước nữa!" Gintoki mặt vô biểu tình phủ định đáp án này.
Một vị đệ tử khác nghiêm túc nói: "Tông chủ mắc bệnh nhiều năm nay, giờ lại càng nặng thêm, là bệnh khó ưa, hắn không chịu chơi với chúng ta."
"... Được rồi, các ngươi mấy năm nay chịu khổ, cút hết đi." Gintoki mắt cá chết đạp bọn họ xuống nước.
Gintoki đang tính đi, cổ chân của hắn bị một tên đệ tử ngoi lên tóm lấy, chỉ thấy tên này khặc nước ra ngoài, khụ khụ nói: "Đại sư huynh, kỳ thật... tông chủ đổ bệnh, ngươi đến thăm hắn đi."
"... Buông chân Gin ra, Gin đi ngay đây, còn nữa, ngươi có vợ kiểu này thì chuẩn bị tâm lý vị vợ bỏ đi!" Gintoki tàn nhẫn đá đá hắn.
Một tên khác ngoi lên, "Ngươi đừng gấp, tông chủ mấy năm nay đổ bệnh như cơm bữa, mười ngày nửa tháng lại đổ bệnh, đã không còn là chuyện lạ nữa."
"Là bệnh tương tư đó, hắn nhớ người nào, người đó cũng phải có tự giác một chút."
"Đúng đấy, trước khi gặp hắn, ngươi tính vác cái xác thúi này đi sao?"
Gintoki bất mãn nói: "Là ai đang nói! Lú đầu lên đây!!"
Cả đám lặn xuống nước thở như cá.
Gintoki không chấp, nhanh nhẹn ngắt lấy một bông sen bỏ vào ngực thủ sẵn, cước bộ dồn dập chạy về phía thư phòng của Giang Trừng.
Đến nơi, hắn đẩy cửa bước vào, không thấy thân ảnh quen thuộc, chỉ thấy hai tên đệ tử đang đau khổ sắp xếp giấy tờ thành từng xấp, tính vác lên thì nhìn thấy hắn tiến vào, kinh ngạc há to miệng, lắp bắp nói: "Gin... Gin!"
Gintoki lựa chọn từ bỏ bước nhận thân này, chỉ vào đống giấy cao ngất hỏi: "Gì đây? Các ngươi tính mang nó đi đâu?"
Tên đệ tử đó phục hồi lại tinh thần, bất đắc dĩ nói: "Tông chủ đổ bệnh, lại kiên quyết muốn xử lý đống này..."
Gintoki mặt vô biểu tình cầm lấy một tờ lên xem xét... đọc chưa được vài dòng đã thiếu kiên nhẫn trả tờ giấy lại chỗ cũ, phẩy phẩy tay nói: "Chuyển hết đến cho Liễm Phương Tôn xử lý, nói cho hắn đây là lệnh!"
"..."
"..."
---- Cầu ngươi mới trở về cũng đừng đi tìm chết nhanh như vậy!! Tông chủ còn chưa thấy mặt ngươi lần cuối!
Gintoki nhìn thấy bọn họ còn đứng ngây ra đó, đỏ sậm đồng tử lướt qua ánh sáng lạnh bạc, nhe răng hỏi: "Sợ? Mẹ nó, Kim Quang Dao không biết cử Ôn Tình qua đây trị cho A Trừng sao?! Hắn là đồ vô tâm!!"
"... Ngài trách lầm Liễm Phương Tôn. Ôn đại tỷ có qua đây, sau đó bị tông chủ bảo cút, tiếp đó hai người bọn họ lại bởi vì ngươi, cãi nhau một trận kinh thiên động địa! Tông chủ trước nay độc miệng, thế nhưng nói Ôn đại tỷ là ngực xệ câu dẫn nam nhân..."
Tên đệ tử mắt ngấn lệ, lau nước mắt kể cho hắn nghe câu chuyện máu chó này, cuối cùng còn thê thảm nói một câu: "Ngài cũng biết đó, Ôn đại tỷ cùng ngài có một chân, tông chủ nhìn ngứa mắt bấy lâu nay rồi."
"..." Gintoki sờ cằm: Cũng đúng, Ôn Tình cup D là ít... A Trừng sợ hãi cũng phải.
Tên đệ tử còn lại nói: "Nói vậy thôi, kỳ thực tông chủ gặp ai cũng chửi, chó thấy hắn cũng đi đường vòng."
"..." Gintoki vỗ vỗ bùa hộ mệnh trong ngực, đang suy tính cặn kẽ nói câu gì đầu tiên trước khi gặp Giang Trừng để không bị hắn bóp cổ đến tắt thở.
Hắn phảng phất có thể nghe được A Trừng rít từ kẽ răng bảo hắn cút!
A Ninh còn tốt chán, Mặc Nhiên số hưởng mà không biết!
Gintoki tặc lưỡi, nhìn hai người trước mắt, hỏi: "Này, ngoài đống văn kiện này ra, còn chuyện gì làm hắn đau đầu không?"
Tên đệ tử bên phải trợn mắt, "Chính là ngươi! Tự sát đi!"
"..." Gintoki phẫn nộ đấm cho hắn một phát bay ra ngoài cửa, thổi nắm đấm, bình thản nhìn xuống hắn nói: "Lặp lại xem. Gin này quá nuông chiều các ngươi rồi, tự giác nhảy xuống hồ sen chết đuối đi!"
"... Phu nhân tha mạng!"
"..." Gintoki sắc mặt biến thành màu đen.
--- Mẹ nó phu nhân!
Tên đệ tử còn sót lại vội vàng nói: "Gin, kỳ thật dạo gần đây Tông chủ đổ bệnh là bởi vì cực nhọc quá độ. Địa phận Liên Mộng có yêu tà hoành hành, lệ khí bỗng nhiên cực nặng, kỳ thật lại rất khó hiểu... bọn chúng không thể độ xá, cũng không thể dùng cách thông thường để trừ khử. Tông chủ bởi vì chuyện này đau đầu mấy ngày, thêm chuyện về ngươi... hắn đổ bệnh không khỏi, lại không chịu cho chúng ta thông báo cho Đại tiểu thư, sợ nàng ấy chạy từ Lan Lăng tới đây chăm sóc hắn."
Tên đệ tử bỗng nhiên đỏ mắt: "Ngươi trở về thật quá tốt, tông chủ chỉ cần ngươi về."
Gintoki chớp động mắt, không biết suy nghĩ cái gì, qua một lúc mới vươn tay vỗ đầu hắn nói: "Tập hợp sư huynh đệ đi, chúng ta đi Liên Mộng săn đêm, trừ tà, đại công cáo thành về gặp hắn."
Gintoki xoa Tử Điện trên ngón trỏ, điện quang lập lòe khiếp người.
...
Gintoki khoác thêm khăn choàng ấm, mặc thêm mấy lớp mới an tâm, hạng nặng vũ trang đi bắt yêu tà, các huynh đệ tụ tập ở cửa chờ hắn.
--- Thật xin lỗi tông chủ, chúng ta trước ngươi một bước, đón hắn về.
...
Nửa đêm.
Hòa phục bạch đế thêu vân lam phất qua cỏ xanh cát bụi, tóc bạc hưởng thụ gió mát thổi qua, ủng đen đạp trên nền đá, nhàn tản lững thững, tròng mắt đỏ sậm lặng yên phản xạ ra ngọn đèn vàng ấm không xa.
Gintoki sửa sang lại khăn choàng đỏ trên cổ áo, lười biếng chớp mắt một cái, nhìn xuống chén cháo thịt trên tay, cảm thấy đầy đủ mới tăng nhanh cước bộ, đẩy cửa tiến vào phòng.
Trên thư án, ngọn đèn đã sắp điêu tàn, chợt tắt.
Gintoki tầm mắt trong chốc lát có chút mù, dựa vào cảm giác bước vài bước, tiến đến bàn trà đặt chén cháo xuống, tiến về phía phòng ngủ.
"Khụ khụ khụ."
Bên trong phòng truyền đến tiếng ho khan, vẩn đục.
Hắn theo ánh trăng, quen cửa quen nẻo bước vào phòng trong, quả nhiên ở trên giường nhìn thấy người hắn muốn gặp.
Gintoki mi mắt rủ xuống, buồn rầu sờ đầu.
Thật là không bớt lo.
Giang Trừng khó chịu nhíu nhíu mày, sắc mặt tái nhợt, hơi thở nặng nề, nhắm mắt lại nằm trên giường, lâu lâu lại khặc khặc ho khan, tựa hồ rất bực bội, mặt mày thanh tuấn luôn cau có uất giận, cắn chặt răng môi, lạnh bạc môi mỏng càng trở nên tím tái không có huyết sắc, thỉnh thoảng bật ra một chữ, "Lạnh..."
Gintoki lật đật đi đóng lại cửa sổ, châm lửa đốt đèn, làm xong việc lại đi tới đầu giường ngắm nhìn, bên cạnh quả nhiên đặt sẵn một thau đồng chứa nước ấm cùng khăn ướt. Chắc có người tới chăm sóc hắn, nửa đêm bị hắn tính tình hậm hực đuổi đi.
Gintoki lôi kéo một cái ghế đặt ở bên giường, tròng mắt đỏ sậm lướt qua chút ôn nhu, vươn tay đặt lên trán hắn dò xét...
Gintoki: "..."
Gintoki hoảng loạn lung lay hắn, "Này này, cậu ấm, ngươi có nghe Gin nói sao? Gin về rồi, uy uy... Trời ạ, sẽ không là bất tỉnh rồi chứ? Gin về đây không phải vì gặp ngươi lần cuối a uy!! Mở mắt ra đi đồ đần độn! Chậm tiêu! Hẹp hòi! Bất lực! Vô năng! Vậy cũng không tỉnh sao... Cậu ấm, ngươi làm ơn mở mắt ra cùng Gin làm lần cuối đi!!"
Giang Trừng bị làm phiền, không hờn giận mở mắt, khép hờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc chập chờn trước mặt hắn, ồn ào nói bậy bạ lảm nhảm, lập tức không nói hai lời bắt lấy bàn tay người này, siết thật chặt, kéo người lại gần, nhướng thân hôn hắn.
"Gintoki..." Từ giữ môi răng phun ra một tiếng triền miên, khàn khàn trầm thấp.
Gintoki giật mình tỉnh táo lại, môi ấm khép mở bị một đôi môi mỏng lạnh khác ngậm lấy, mút liếm.
"Ưm..."
Ba năm không được hôn, kích thích không cần nói cũng biết. Gintoki vòng tay qua cổ hắn, làm sâu sắc hơn nụ hôn này, đảo khách thành chủ, kịch liệt nóng bỏng đáp trả hắn, mặt mày đỏ ửng.
"A Trừng, cậu ấm..."
Gintoki cùng người bệnh trằn trọc trong chốc lát, mới nhớ tới tình trạng hiện giờ của hắn, ôn hòa thấp giọng nói: "Cậu ấm ngoan, thả Gin ra..."
"Ngươi mơ tưởng! Ngươi là đom đóm của ta! Ngươi đã hứa rồi!" Giang Trừng mị mị mắt, nghiến răng nghiến lợi, giận điên siết eo Gintoki muốn chặt đứt.
"..." Gintoki hít hà một hơi, gãi đầu: Có sao? Lúc ấy chắc Gin lừa ngươi chơi đó A Trừng, dù gì lúc nhỏ ngươi xác thật rất dễ hống.
Gintoki không còn cách nào khác, giọng điệu càng mềm mại, trầm ấm, "Đó là lừa ngươi."
"..." Giang Trừng đầu nổi gân xanh.
Gintoki giống như lúc nhỏ, vỗ vỗ đầu hắn, qua loa nói: "Đom đóm gì chứ, Gin là nam nhân của ngươi."
Giang Trừng đầu óc nặng nề, híp mắt đánh giá thân ảnh lung lay trước mắt, khóe môi kéo ra một độ cong lạnh lẽo, "Ngươi là Giang phu nhân, nhớ cho rõ."
"..."
Giang Trừng tay đang ôm eo khẽ di chuyển, vuốt sống lưng của hắn, mạnh mẽ kéo người nằm xuống giường, ôm hắn vào lòng, ở trên trán hắn ôn nhu hôn khẽ, mệt mỏi nói: "Gintoki, ngươi rốt cuộc đang ở nơi nào... Ta nhớ ngươi, nhớ muốn chết rồi..."
"..." Gintoki bất chợt sờ trán, chớp chớp tròng mắt đỏ sậm nhìn khuôn mặt tuấn mỹ sắc bén của Giang Trừng gần trong gang tất, đột nhiên nói: "Cậu ấm ơi... khụ, lăn giường không? Nghe nói có thể trị bệnh."
Tĩnh lặng.
Gintoki đen mặt, lung lay hắn, "Uy! Gin rất nhớ cậu nhỏ của ngươi!! Này!! Gin sắp thẳng lại rồi!! Ngươi không sợ sao?! Gin lập tức bị con ả nào cướp mất rồi!! Mau mở mắt ra!!"
Gintoki đột nhiên từ dưới gối đụng phải thứ gì lạnh lạnh, hắn thử cầm ra xem...
--- Mỹ Nhân Ân khét tiếng giang hồ.
"..." Gintoki chảy mồ hôi lạnh, rợn tóc gáy ngửa đầu nhìn Giang Trừng đang cúi đầu nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt có chút tan rã, lại dường như có u quang bí hiểm lướt qua, âm trầm lạnh lẽo.
... Chắc chắn là do tâm lý hãi hùng khiếp vía của hắn sinh ra ảo giác, A Trừng hiện tại chỉ là một đồ ngu mà thôi, do Gin này chi phối mới đúng.
Tới đúng lúc lắm, không hôm nay thì hôm nào?
Ủy khuất ngươi khuất cư tại hạ rồi, cậu ấm.
Gintoki vươn tay, lại lần nữa thử độ ấm trên trán của Giang Trừng, phát hiện có chút giảm sốt, quả nhiên da thịt thân cận, truyền chút độ ấm cho nhau là cách làm chính xác.
Gintoki cười, bàn tay dưới chăn nhanh lẹ vén lên...
Bàn tay hắn bị hung tợn bắt lấy, Gintoki rút trừu khóe miệng, ngẩng đầu lên, va vào một cặp mắt thâm u trầm tĩnh, "Gintoki..."
"... Là Gin đây, đây là mộng, nhắm mắt lại hưởng thụ đi cậu ấm... Khụ, A Trừng ngoan, nhắm mắt lại, đừng nhìn Gin như vậy." Gintoki tầm mắt lơ đãng, mồ hôi lạnh bất tri bất giác rơi như mưa.
Nói xong, mông hắn đã bị người này bóp chặt chẽ, cách một tầng vải dệt, xoa đi nắn lại.
Mẹ nó thế nhưng có cảm giác.
Ba năm vẫn quên không được cảm giác bị thao nát mông sao!!
"Gintoki..." Giang Trừng ép môi lên môi hắn, ngậm hút, khát khô cả họng mà hút cạn nước bọt trong khoang miệng hắn, mút lấy đầu lưỡi, phun nó ra, lại ngậm vào thưởng thức.
Gintoki không ngăn lại được phản ứng của cơ thể, tự giác cọ xát hắn, tách môi răng, lè lưỡi quấn lấy hắn trộn lẫn, vong tình hôn môi.
Đợi hắn phản ứng lại, y phục đã bị người tách rời, lỏng lẻo khoác lên người, đai lưng bị kéo ra vứt xuống đất, giữa hai chân hưng phấn bồng bột bị người nắm lấy trong tay, sờ soạng trêu đùa.
"... A Trừng..."
Giang Trừng ngồi lên người hắn, vật cứng ở hạ thể đã nóng rực, nóng hơn cả cơ thể đang phát sốt của hắn, nhiệt lượng như sắt thép nung đỏ, căng trướng phát đau.
Thứ đó nhằm vào lỗ nhỏ giữa hai cánh mông nặng nề cọ xát, muốn tiến vào, nhưng nó khép thật chặt, làm cách nào cũng không nhét vào được.
Giang Trừng nghiến răng, từ trên cao nhìn xuống hắn, mắng: "Lão tử muốn thao ngươi, banh nó ra cho ta cắm vào!"
... Có thể nói lý chút sao?! Nể tình ngươi là người bệnh Gin mới không đánh ngươi!
Gintoki không còn cách nào khác, thầm than bản thân xúi quẩy, ngựa quen đường cũ tìm ra bên trong giường dịch bôi trơn, tự khuếch trương.
Gin thật khổ.
Giang Trừng không kiên nhẫn nhiều như vậy, nhìn thấy ngón tay hắn ra ra vào vào đã sớm nổi thú tính, một phen nắm lấy tay hắn cầm trong tay, mười ngón đan vào nhau, đỉnh thân, gậy sắt nóng cháy hung hăng đẩy đi vào, nghiền ép, nhào nát.
"A a a a, cậu ấm... ngươi đi ra..." Gintoki cúc hoa co rút, nhích mông, muốn đem côn thịt kéo rút ra...
Giang Trừng lại ép đi lên, thọc lại càng sâu, đâm vào kịch liệt, liên tục đưa đẩy thắt lưng. Hai mắt hắn nổi lửa, ở hai điểm hồng trước ngực Gintoki nhìn ngắm, hé miệng liếm mút một viên, cắn cắn, hấp hút cho tới khi nó ướt nhẹp, đỏ hồng.
"... Gin là nam nhân!! Ngươi đang làm cái gì!! Nhả nó ra!! Sẽ sưng a uy!!" Gintoki thở gấp, vừa thích vừa đau, có chút bất đắc dĩ, quyết định làm nhanh một chút, đêm nay hắn kỳ thật rất mệt.
Hắn tách ra hai chân quấn lấy thắt lưng Giang Trừng, cho hắn cắm rút ra vào, cho đồ vật thật lớn kia ở trong thân thể thoải mái đỉnh lộng.
"Ân... A... Chậm, chậm một chút... Ách..."
Giang Trừng nắm lấy cổ tay của hắn, đặt ở bên miệng hôn môi, thần sắc mê ly nói: "Gintoki... Gintoki... ta yêu ngươi..."
Vừa nói, thắt lưng vẫn như cũ luật động mạnh mẽ, muốn ngừng mà không được.
"..." Gintoki đỏ lỗ tai, nghiêng đầu áp má lên gối mềm giả chết, nhịn xuống rên ngâm.
"Đồ ngu, Gin cũng vậy."
Giang Trừng bắn trong cơ thể hắn, dính ngấy đặc sệt bạch trọc theo động tác rút ra của hắn chảy ra ngoài. Làm xong, hắn rốt cuộc ngất đi rồi, hai hàng lông mày giãn ra, khóe môi có như có như không ý cười nhợt nhạt.
Gintoki trần trụi bước xuống giường, tùy tiện mặc vào trung y, lại chạy đến giá gỗ lấy xuống khăn choàng cổ quấn vài vòng, đi tới trước giường đắp lại chăn cho tiểu thiếu gia nhà hắn, lại vắt khăn ấm đặt lên trán hắn, sờ sờ đầu cười bất đắc dĩ.
Tròng mắt đều là mềm mại nhu hòa, như xuân ấm.
Gintoki chống tay ngồi ở mép giường canh chừng hắn một chút, nhìn ngắm.
Gintoki nhớ lại vừa rồi lúc ái ái, Giang Trừng nắm lấy cổ tay hắn nhấc lên đặt bên miệng hôn, mắt đỏ lười nhác chớp lên, cũng thử cầm lấy cổ tay của Giang Trừng... cảm giác thật hảo.
Gintoki có một chuyện canh cánh trong lòng thật lâu, đó là túi gấm mà Sở Vãn Ninh luôn mang bên người, trong đó kỳ thật đặt một lọn tóc của Mặc Nhiên ở trấn Thải Điệp năm đó, kết tóc làm phu thê.
Rõ ràng là Gin này cũng có người yêu, thế nào lại bị bắt ăn cẩu lương phát ói! Này không được, A Trừng biệt nữu, nhưng ngay cả hắn cũng như vậy thì xong rồi.
Dù sao, túi gấm có tóc của A Trừng, so với ngọc bội giá trị thiên thành, chính là vô giá, không bán được, Gin sẽ gán mà giữ, trưng cho đẹp.
Nghĩ là làm, hắn nhìn xung quanh, thấy Tam Độc treo trên giá, đi qua đem nó cầm xuống, sờ sờ, thử rút ra... quả nhiên không được. Gintoki đi tới bên cạnh Giang Trừng, nắm tay hắn, đè ở bên trên, tay cầm tay hắn rút ra Tam Độc... ánh sáng như tuyết của thân kiếm sáng choang ánh vào mắt, Gintoki chuyển động cổ tay một chút, Tam Độc ở trong tay hai người chỉ ngược, xoay chuyển, một đường sáng cắt qua, lòng bàn tay nằm gọn hai lọn tóc, một cái đen như mực, một cái ngân bạch sáng ngời.
Xinh đẹp huyết đồng có lưu quang chảy qua, tùy ý nhẹ nhàng.
Vừa lòng, Gintoki 'lạch cạch' một tiếng, tra kiếm vào vỏ, ngay ngắn đặt về vị trí cũ, cẩn thận cất hai lọn tóc được buộc chặt vào trong ngực.
Gintok ngồi bẹp trên giường kiên nhẫn đút cháo, thay khăn cho Giang Trừng tới gần sáng, hắn xoa xoa mắt, có chút buồn ngủ, thuận tay nắm lấy tay Giang Trừng, ngã đầu ở bên cạnh hắn chợp mắt.
Đầu giường, hai lọn tóc tỉ mỉ thắt lại với nhau, tốt đẹp.
...
Giang Trừng tỉnh dậy, cái gì cũng không có, đêm qua chỉ là quá nhớ nhung làm mộng tình...
Tầm mắt hắn ngưng lại, đồng tử co rụt lại nhìn thấy lọn tóc ngân bạch đan chéo với tóc đen lẳng lặng nằm trên gối.
Không, không phải mộng, vậy người đâu?!
Mẹ nó hắn đâu?!
...
"Ắt xì!" Gintoki xoa xoa chóp mũi, mặt mũi chôn vào khăn choàng cổ, mặt mày bất thường đỏ bừng, cặp mắt cá chết mịt mờ ủ rũ, chán đến chết.
... Thật là, quả nhiên bị lây bệnh. Cách trị bệnh dâm đãng tà đạo này chỉ nên thử một lần cho biết.
Sư Minh Tịnh thả cổ tay mềm yếu của hắn xuống, bất đắc dĩ nói: "Lão sư, ngươi không cẩn thận nhiễm phong hàn rồi." Sư Minh Tịnh kéo khăn choàng xuống, đặt ở bên miệng hắn một viên thuốc, thần sắc nghiêm túc, không thể cãi lời nói: "Há miệng, lão sư."
Gintoki bơ phờ rã rời hé miệng cho hắn nhét vào, không cẩn thận tưởng kẹo, nhai nhai... lập tức sắc mặt đột biến phun phèo phèo ra ngoài, xanh mặt quát quát, "Thứ quỷ gì!! Hảo ghê tởm!! Ngươi học dược bao nhiêu năm, lại làm ra không được loại thuốc ngọt ngào ngon miệng sao a uy!! Ngươi đã bị Gin khai trừ!!"
"..." Sư Minh Tịnh: Cảm ơn, nhưng ngươi đếch dạy ta chút dược lý nào cả, ngươi chỉ bày trò phá hoại thôi.
Mặc Nhiên rút trừu khóe miệng, nhìn thoáng qua Sở Vãn Ninh căng da mặt đi kế bên, than thở, "Những người thích đồ ngọt đều giống nhau cả sao? Sư tôn cũng..." kiều khí giống vậy.
Sở Vãn Ninh sắc lẻm trừng hắn, đạp lên ngón chân hắn nghiền nghiền, lạnh lạnh nói: "Câm miệng đi."
Tiết Chính Ung trầm ngâm nói: "Vậy chúng ta tạm thời không về Tử Sinh Đỉnh, tìm quán trọ cho hắn nghỉ ngơi."
Mọi người tán đồng gật đầu. Gintoki đang muốn gom lại thành con mèo cho người ôm đi để đỡ mệt, lại nhớ tới cái gì, nhìn Mặc Nhiên ỡm ờ, ám ách nói: "Mặc Nhiên, ngươi thêu thùa may vá rất tốt đúng không? Làm cho Gin một cái túi gấm đi."
Mọi người nghi hoặc nhìn hắn.
Mặc Nhiên cũng khó hiểu hỏi, "Ngươi đựng cái gì?"
Gintoki khoe khoang móc trong ngực ra lọn tóc hắc bạch giao nhau giơ trước mặt bọn phẩy phẩy, khặc khặc cười nói: "Ha ha, thấy gì không?! Đoán thử xem Gin hôm qua đi đâu?!"
"..." Mọi người đau mắt, nhất trí quay đầu không nhìn hắn.
Gintoki bĩu môi, nhấc mắt lên nhìn vạn lý không mây, mỉm cười.
Sư Minh Tịnh vẻ mặt cứng đờ, nội tâm hối hận.
Năm đó ở trấn Thải Điệp, nếu hắn biết người mình thật sự thích là Tiểu Nam, sẽ không vụt mất cơ hội này, để rồi bây giờ muốn mà không được.
Tề Mộc nhìn Sư Minh Tịnh, không biết nói gì, đại loại, năm đó cho dù là thế nào, hắn cũng sẽ không kết tóc, đừng có nằm mộng.
"..." Tề Mộc: Bỗng nhiên cảm thấy ta hảo quá phận, có thể là ảo giác.
"Gintoki, đưa ta thử xem." Tề Mộc vươn tay, ngửa lòng bàn tay lên đặt trước mặt Gintoki, thái độ lãnh đạm, hách dịch.
Gintoki nhàm chán liếc hắn, vỗ vỗ đầu thằng tóc hồng này, cất tóc vào tay áo, lơ là nói: "Đừng có nằm mộng."
"..." Tề Mộc.
Sư Minh Tịnh ho nhẹ một tiếng, kiềm chế ý cười, ôn hòa nói: "Lão sư, ngươi gán chịu đựng thuốc đắng này một chút, lần sau ta sẽ chế dược ngọt như kẹo cho ngươi ăn. Bệnh mau khỏe mới được a."
Nói, bàn tay xinh đẹp trắng trẻo của hắn lại từ bình sứ đổ ra một viên thuốc, bóc ra, ở bên môi Gintoki ấn ấn, ép buộc mà đẩy vào.
Gintoki nhịn cơn buồn ói, bất chấp mà nuốt nó xuống bụng, được Sư Minh Tịnh nhu hòa sờ đầu, ngừng lại ở một sạp bán hồ lô ngào đường mua cho hắn một xâu.
Gintoki lười biếng liếm hồ lô, nhìn Tề Mộc nhướng nhướng mày.
"..." Tề Mộc đột nhiên trầm mặc, tắt máy.
--- Đột nhiên muốn giết người.
...
...
...
Tua lại nửa ngày trước...
Chương sau đi ha. *Phì phèo thuốc lá*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro