Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 78: Thảm họa lần thứ 32 - Giao Sơn quyết chiến (3)



Biết Thái trưởng môn trước mặt là lão sư, Nam Cung Tứ giật giật khóe miệng, thật sự không biết nên nói cái gì với hắn.

Nam Cung Trường Anh trước mặt hắn lại chủ động mở miệng: "Ngươi có dám tiếp chiêu của bổn tọa?"

"..." Nam Cung Tứ.

"..." Mặc Nhiên chột dạ nhìn Sở Vãn Ninh, bắt gặp hắn cũng đang âm trầm nhìn mình.

"..."

Sở Vãn Ninh gần đây vẫn hay mơ thấy hắn bị một kẻ giống như Mặc Nhiên, tự xưng là 'bổn tọa' gia hỏa cưỡng bức làm nhục, hơn nữa tần suất càng ngày càng nhiều...

Sở Vãn Ninh thậm chí tự nghi ngờ bản thân có phải quá cơ khát rồi không, lúc nào cũng mơ thấy loại mộng hoang đường này.

Chuyện kỳ cục như thế hắn vẫn giấu trong lòng, không dám cho người thứ hai biết, sợ người khác xem hắn là đồ dâm đãng.

"..." Tề Mộc vẻ mặt phức tạp nhìn hắn.

Muốn nói lại thôi.

Nói ra, chỉ sợ không những Sở Vãn Ninh xấu hổ muốn chết, mà chính hắn cũng tự bại lộ mình.

Một khi tất cả được đưa ra ánh sáng, chỉ sợ là hắn đi nữa cũng hết đường chối cãi, không chỗ dung thân bị Sở Vãn Ninh cắn ngược lại một ngụm.

Mặc dù tám chín phần hắn sẽ không làm như vậy, nhưng cẩn trọng vẫn hơn, nhân tính khó dò, ép vào đường cùng cũng sẽ làm ra chuyện bỉ ổi.

[Cứ vờ như không biết là được, sẽ tốt cho cả hai ha. Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ta không phải biến thái, tất cả chỉ là ngẫu nhiên bắt gặp, ta luôn lập tức né tránh.]

Tề Mộc phớt lờ Sở Vãn Ninh, cầm remote bấm chuyển kênh, ra vẻ chuyên chú xem ti-vi.

Kênh của Nam Cung Tứ đang phát sóng trực tiếp, rất đáng xem.

Nam Cung Trường Anh không đứng đắn làm vỡ vụn bao nhiêu trái tim nóng bỏng kính ngưỡng tôn sùng hắn, thật sự là khó lòng mà chấp nhận được.

Nam Cung Tứ hiển nhiên cũng vậy, nhưng một bên là tàn hồn của lão sư, một bên là thái trưởng môn... Nói, rốt cuộc tại sao hắn phải phân vân lựa chọn giữa hai người này?! Rõ ràng vẫn là thái trưởng môn đáng kính hơn, tốt hơn đi?

"..." Tề Mộc.

[Không sai, ngươi tốn thời gian nhiều lắm, giết hắn dùm đi.]

[Ta sẽ không giết người, nên nhờ ngươi.]

Khương Hi nhìn phản đồ, sắc mặt cũng không thể nói là đẹp, hai mắt u hàn nói: "Ngân, ngươi..."

Nam Cung Trường Anh giơ tay làm động tác dừng lại, lắc đầu thở dài nói: "Đúng rồi, quên mất chuyện này. Lão đại, chuyện tiền bạc ta thiếu ngươi, ta nhất định sẽ trả, hiện giờ đừng nhắc tới."

"..." Mọi người: ??? Hả? Cô Nguyệt Dạ xảy ra chuyện gì?! Khương Hi cho phản đồ mượn tiền?!

"..." Khương Hi ấn đường biến thành màu đen, nếu không phải tên kia đang lấy thân xác của tông sư đệ nhất thiên hạ Nam Cung Trường Anh, hắn cũng đã tiến lên bắt phản đồ về trị tội.

Nam Cung Tứ hai mắt nổi tơ máu, đã có quyết định, chính hắn sẽ bắt tàn hồn của lão sư cút khỏi người Thái trưởng môn! Tàn hồn này đi theo Từ Sương Lâm làm bậy, cho dù là lão sư cũng không thể tha thứ!

Quan trọng nhất là còn dùng thân xác Thái trưởng môn mượn tiền Cô Nguyệt Dạ!!

"..." Tề Mộc: Kênh giải trí sao?

"Ta tiếp chiêu!" Nam Cung Tứ phẫn nộ gầm nhẹ.

Vừa dứt, Nam Cung Trường Anh đã quay đầu, không nói không rằng đấm cho Nam Cung Tứ một phát ngã xuống đất, ngồi lên người hắn, một đấm lại một đấm nặng nề trút xuống!

"..." Mọi người che mắt lại: Bỉ ổi quá rồi!!

Còn chưa để ai phản ứng lại, Nam Cung Trường Anh bỗng nhiên cứng đờ, bên tai mọi người truyền đến một giọng nói trầm thấp huyền ảo.

"Ra khỏi người ta..."

Là Nam Cung Trường Anh thật đang nói chuyện!

Nam Cung Tứ ôm mặt, nhìn nam nhân đang ngồi trên bụng hắn, hai mắt kích động tỏa sáng.

[Là thái trưởng môn sao?! Ta thật sự gặp được thái chưởng môn sao? Thái trưởng môn đang đè ta?! Thật hay giả? Ta quyết định không tắm ba ngày! Phải lưu giữ bộ y phục này cho tới chết!]

"..." Tề Mộc.

[Ngươi sao không suy xét một chút việc buông tha Diệp Vong Tích? Nàng không phải tạm bợ.]

Nam Cung Trường Anh giọng điệu lại biến hóa, thanh âm mất đi sự uy nghiêm, tràn đầy cộc cằn bất mãn, "Thả bố ra mới được! Ngươi làm đau ta a uy!"

"..." Mọi người.

Tề Mộc: Các ngươi đang làm gì bên trong? Ta có điểm tò mò.

Vì chút tò mò này, Tề Mộc quyết định hồn lìa khỏi xác, hai mắt trợn trắng ngã xuống, được Sư Minh Tịnh vẫn luôn âm thầm chú ý nhẹ nhàng đỡ lấy.

[Cảm tạ.]

Tề Mộc hai mắt có ý cười, còn chưa cảm động được bao lâu đã thấy tên này lấy danh nghĩa y sư dò xét thân thể của hắn, ở trên má của hắn vỗ nhẹ, nhéo nhéo...

Sư Minh Tịnh cười thầm, [Này xem như ta lấy lại điểm lợi tức a.]

[...] Tề Mộc hai mắt biến thành màu đen.

Đang tính chui lại vào trong cơ thể cho tên này một bài học, thì hắn thấy Hoa Bích Nam đi qua, ôn hòa mở miệng hỏi: "Tề tông sư bị sao vậy? Chẳng lẽ là tiêu hao linh lực quá nhiều? Để ta xem sao."

Mọi người cũng lần đầu thấy Tề Mộc bị như vậy, lo lắng nhìn nhau, Sở Vãn Ninh nói: "Sư Minh Tịnh, ngươi để Hàn Lân Thánh Thủ nhìn xem."

Sư Minh Tịnh hơi nhíu mày, lắc đầu nói: "Không cần Hoa tông sư lo lắng, tình trạng này của hắn ta gặp qua, chỉ là... ngủ mà thôi."

Hoa Bích Nam không tin, ngồi xổm xuống, không nhìn sắc mặt Sư Minh Tịnh, nhanh lẹ nắm lấy cổ tay của Tề Mộc bắt mạch...

Mạch tượng không nhảy.

"... Chết rồi?!" Hoa Bích Nam hơi hơi kinh hãi, buộc miệng nói ra.

"..." Mọi người chấn kinh.

Tề Mộc mở mắt, lạnh lùng rút tay về, sắc mặt bất thiện hỏi: "Ngươi nói ai chết? Lang băm."

"..." Hoa Bích Nam.

Tề Mộc làm lơ hắn, thái độ đương nhiên tựa ở trên người Sư Minh Tịnh, nhắm mắt lại, mở miệng lạnh nhạt cảnh cáo một đám, "Ta ngủ, không cần làm phiền ta."

"..." Mọi người ngứa gan.

Sư Minh Tịnh đang muốn làm gì, phát hiện cổ tay hắn đã bị Tề Mộc nắm lấy, cố định không thể nhúc nhích, dù là xác rỗng vẫn không thể rút ra khỏi lực kiềm chế của hắn.

Tề Mộc rốt cuộc an tâm rời khỏi thân xác, nhìn Nam Cung Trường Anh bên kia.

Hóa ra, bên trong thân thể của vị thái trưởng môn này đang xảy ra tranh chấp, đòi lại quyền khống chế của cơ thể.

Cũng như Tề Mộc, Gintoki mắt cá chết đứng một bên nhìn.

Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh cúi đầu, nhìn bàn tay một trái một phải của bọn họ bị tên này nắm lấy, làm ra vẻ mặt như thường nói chuyện: "Sợ không? Thái trưởng môn của Nam Phong Nho đã thành ma trở về nhân gian rồi, Gin sẽ bảo vệ các ngươi."

"..." Mọi người: Ngươi ổn không? Thần trí thác loạn thì đừng cậy mạnh, cũng đừng đổi tên môn phái người khác!! Nghe hảo ngu!!

Nam Cung Tứ nhìn thái trưởng môn đứng như trời chồng trước mặt, trong đầu xoẹt qua một suy nghĩ, [Sơ hở chồng chất, hay là nhân lúc này đả đảo hắn?]

[...] Tề Mộc: Ăn miếng trả miếng như vậy không phải quân tử đâu ha. Đó là loại đê tiện bỉ ổi, mẹ ngươi sẽ không vui nổi.

Nam Cung Trường Anh còn sót lại một mảnh tàn hồn, so với một mảnh tàn hồn của Gintoki, lại vẫn như cũ không thể sánh kịp.

Vạn tà chi chủ không phải ăn không, mật độ linh khí trong cơ thể hắn, chính là so với hồn phách đầy đủ bình thường cao hơn rất nhiều.

Trong hình dáng hồn phách, Nam Cung Trường Anh không phải đối thủ của hắn... bị hắn giơ tay đẩy ra khỏi cơ thể, vị thái chưởng môn này vẻ mặt lạnh lùng hơi bất đắc dĩ, không có cách nào đành phải nói: "Hậu thế, ngươi hà tất gì phải chiếm dụng thân thể của ta? Ta đã tàn phế."

Tề Mộc hơi hơi mở to mắt, tàn phế? Ai làm?!

Ngân Lang trầm tĩnh nói: "Ta không nhìn trúng thân thể rách nát của ngươi, mà là nhìn trúng cơ ngơi danh vọng của ngươi. Với thân xác này, ta sẽ dễ dàng thâu tóm Giao Sơn, lấy được núi vàng núi bạc của Nho Phong Môn."

"..." Nam Cung Trường Anh: Lợi dụng ta chỉ để vậy thôi sao?

Tề Mộc: Vẻ mặt thất vọng đó là ý gì?

Nam Cung Trường Anh sắc mặt có chút hòa hoãn, "Ta biết, ngươi không phải kẻ gây ra những chuyện này, đừng để kẻ ác lợi dụng. Ngươi tên gì?"

Tề Mộc từ vẻ mặt hòa ái của Nam Cung Trường Anh, biết tên này yêu quý hậu bối. Đại loại là tâm lý của một trưởng giả, nhìn thấy hậu thế lầm lạc muốn răn dạy khuyên bảo.

Tề Mộc: "..."

Tề Mộc nhìn Ngân Lang, hắn đã cởi bỏ băng vải, lộ ra bộ dạng thiếu niên, tuấn tú nhẹ nhàng, ngây ngô chưa cởi trên nét mặt.

Hai mắt như thanh thiên, tươi cười như bạch nhật.

Chất phác như một tờ giấy trắng.

Mất trí nhớ, sẽ trở thành bộ dáng này?

Xác thật nhìn rất hảo lừa.

Bảo sao lấy đi tín nhiệm của một đống hào kiệt.

Ngân Lang nhìn thoáng qua Tề Mộc Nam Hùng, lại nhìn Nam Cung Trường Anh, mờ mịt nói: "Gọi ta là A Ngân đi."

Nam Cung Trường Anh gật đầu, uy nghiêm hỏi: "Nói cho ta biết, là ai bảo ngươi làm những chuyện này?"

Ngân Lang nhìn hắn, đỏ sậm đồng tử thuần tịnh trong sáng, không rõ vui buồn, "Thực xin lỗi, ác hay thiện ta không để ý, ta chỉ muốn về nhà. Hoa Hoa cũng vậy, ngươi cũng vậy... đều không thể ngăn cản ta về."

Ẩn ẩn sát khí trên người hắn truyền tới, Nam Cung Trường Anh chỉ là một tàn hồn đang bị Từ Sương Lâm khống chế, ý thức vừa mới lấy lại được một ít, lại sắp tiêu tán... Trên mặt vị tiền bối này, là thất vọng rõ ràng.

Tề Mộc không đứng nhìn, đi qua trợ vị tiền bối này một phen, đặt tay lên lưng hắn, thử truyền lực lượng tiến vào.

Nam Cung Trường Anh nhìn linh thể đang tiêu tán của mình dần dần hợp lại, đại não một trận thanh minh, sửng sốt nghiêng đầu nhìn thiếu niên bên cạnh.

Tề Mộc ôn hòa an ủi vị Thái chưởng môn thương hải tang điền này, "Hắn chẳng quan tâm gì cả đâu, nhưng thỉnh tin tưởng đồng bạn của ta, hắn sẽ không vì chính mình mà từ bỏ bạn bè. Đừng ép hắn làm điều này. Dù có mất trí nhớ, hắn cũng là Sakata Gintoki."

Ngân Lang bất chợt ngẩng đầu nhìn Tề Mộc, có chút kinh ngạc.

"Những chuyện ngài lo lắng, có thể thử giao cho ta." Tề Mộc ngẫm nghĩ một lát, thử tính vỗ vỗ lưng vị tiền bối này, xem như trấn an hắn.

[Dù gì đi nữa, nhìn thấy trăm năm sau nhân thế tang thương, hắn nhất định là người đau khổ nhất.]

[Trong chuyện này ta cũng có một phần trách nhiệm.]

[Ta không có cũ tình gì chưa dứt với lũ người xấu đó đâu ha. Thưởng phạt công chính. Đảm bảo cho cả lũ đi chầu ông bà.]

Lực lượng dồi dào vẫn không ngừng truyền vào cơ thể, Nam Cung Trường Anh thậm chí có cảm giác, trong trạng thái này, hắn đã chẳng khác gì khi còn sống.

Tề Mộc: "..."

[Dừng tay, ta buff hơi lố.]

Tề Mộc còn dư một tay rảnh rỗi, kéo Ngân Lang đang thơ thẩn phát ngốc trong cơ thể Nam Cung Trường Anh lôi ra ngoài, lảo đảo ngã xuống, mơ hồ hiện ra trước mặt mọi người.

Người bên trong và bên ngoài kết giới hít sâu một hơi, đồng loạt chứng thực quan hệ của phản đồ Cô Nguyệt Dạ và Gintoki.

--- Chính là vị đệ đệ tà ma đó!!

Hoàng Khiếu Nguyệt ở bên ngoài không chịu thua kém hét: "Là hắn!! Tử Sinh Đỉnh nên cho chúng ta một lời công đạo đi!!"

"..." Mọi người: Sao hắn chưa chết đi? Cái gì xấu cũng có mặt hắn hết là sao?!

Hoa Bích Nam trước một bước kéo người về, giọng nói lạnh nhạt cách một tầng hắc sa truyền ra ngoài, "Hắn sẽ do Cô Nguyệt Dạ phân xử."

Đám người Tử Sinh Đỉnh sao có thể trơ mắt nhìn người bọn hắn mất ba năm tìm kiếm rơi vào tay kẻ khác? Cũng không chịu đứng yên.

Tiết Mông chạy qua kéo một tay còn lại của Ngân Lang, hướng về chỗ bọn họ đang đứng kéo về.

"Đây là lão sư cũng chúng ta, Cô Nguyệt Dạ làm ăn bất chính, hiện tại còn quang minh chính đại bắt cóc người! Đúng là không biết xấu hổ!"

"..." Khương Hi.

"..." Hoa Bích Nam.

--- Ngươi nghĩ kỹ lại, là ai không biết xấu hổ bắt cóc người?

Từ Sương Lâm bị quân cờ phản phệ hộc ra một búng máu, cũng biết vị Thái trưởng môn kia đã thoát khỏi khống chế của hắn, nhưng hiện tại thứ hắn quan tâm chỉ có một.

"Thật đáng tiếc, các ngươi thật là nhầm lẫn lớn. Ngân, trở về."

Ngân Lang nghe giọng điệu này, bất mãn nói: "Ta là chó của ngươi sao? Cẩu nô tài hống hách!"

"..." Từ Sương Lâm hơi bẽ mặt, nhưng tạm thời hắn phải nhịn tên này, ít nhất không thể thua ở đây được.

"Rồi rồi, về bên này đi, ta chia ngươi quýt."

"..." Ngân Lang vẻ mặt có chút phức tạp, dường như là thương hại, "Ngươi vọng tưởng có thể dùng thứ rẻ tiền đó lôi kéo ta. Nghèo hèn mà còn có loại tự tin này, không biết nên khen ngươi quá mức tự tin vào bản thân hay nên chê ngươi quá mức tự tin vào bản thân. Đúng là tự coi mình là đồ vật gì."

"..." Mọi người: Từ từ, trọng điểm là hắn đang phản bội Từ Sương Lâm sao? Lúc nào?!

"..." Từ Sương Lâm tức tới mức bóp nát quả quýt.

Tiết Mông ồ một tiếng, nắm hắn càng chặt, muốn kéo hắn thoát khỏi kiềm chế của Hoa Bích Nam, miệng nói, "Lão sư, Tử Sinh Đỉnh chúng ta là môn phái đệ nhất Hạ Tu Giới, ngươi theo chúng ta sẽ không hối hận. Cái gì cũng có!"

Ngân Lang vẻ mặt trầm xuống, khó ngửi nói: "Ai là lão sư của các ngươi? Bố đếch cần nhé."

"..." Tử Sinh Đỉnh nhìn Gintoki, hy vọng hắn hiểu bản thân mình đang nói gì.

"... Đại loại, kỳ thật hắn không thích các ngươi xem ta và hắn là một. Vấn đề này quan trọng hơn tiền tài danh vọng rất nhiều a." Gintoki gãi đầu, có chút thẹn thùng lia mắt nhìn chỗ khác nói.

"..." Mọi người.

--- Bình thường hắn có tự trọng đến vậy sao? Sao giờ bọn họ mới biết?! Nhìn thật giả!

Khương Hi miệng chó không khạc ra được ngà voi, Hoa Bích Nam đã sớm biết, trước một bước nói chuyện, để tránh hắn bóp nát phần thắng từ trong trứng nước, "Ngân, ta xin lỗi, ta đã suy nghĩ kỹ càng... ta cùng ngươi về nhà, nhà ngươi."

Mặc dù toàn thân che kín mít, nhưng miệng lưỡi dụ dỗ đó, nhất định không lầm được.

Là biến thái!

"..." Gintoki: Thằng này bị ngu sao? Ngươi khó giữ được cái mạng nhỏ ở đó. Tin Gin đi.

Khương Hi nhìn Hoa Bích Nam và Ngân qua lại, híp mắt, lạnh lẽo nói: "Các ngươi giấu ta cái gì?"

Tề Mộc vừa mới trở về thân xác: "..."

[Chuyển kênh rồi sao? Tới tình cảm khúc mắc à?]

Ngân lơ đãng, thấy Tề Mộc mở mắt tỉnh dậy, một bộ tùy tiện chọn đại, chỉ vào hắn nói: "Hắn đi."

"..." Mọi người.

"..." Tề Mộc.

[Tha ta đi.]

[Hơn nữa, thái độ của ngươi làm ta rất khó chịu. Thật là thiếu tôn trọng ta.]

...

Nam Cung Tứ ngây ngẩn cả người, hắn nhìn thấy Thái chưởng môn chuyển động khóe miệng. Khăn che mắt hạ táng không thể nào tháo xuống, khuôn mặt của Thái chưởng môn che khuất phân nửa, vẫn cho hắn cường đại cảm giác áp bách, áp lực như núi. Nhưng hắn không có sợ hãi, chỉ có sùng kính mênh mông, hai mắt ngập trời kiên nghị, quả quyết chấp tay nói:

"Đời thứ bảy, Nam Cung Tứ! Bái kiến thái chưởng môn!"

Mọi người dời lực chú ý về phía bên này, nhận ra một chuyện.

Nam Cung Trường Anh, đang đứng trước mặt bọn họ!!

Nhân vật thiên cổ chấn động tu chân giới đang sờ sờ đứng trước mặt bọn họ a!!

Ngay cả Từ Sương Lâm, phải nói là Nam Cung Nhứ, trong lòng cũng nói không rõ kích động.

Một sợi tàn hồn có thể làm được thế này sao? Không, người đang đứng bên kia, đích thật là chưởng môn đầu tiên của Nho Phong Môn, Nam Cung Trường Anh!!

Gintoki xanh mặt ôm đầu nói: "Ma đó a uy!! Vẻ mặt mừng rỡ của các ngươi là ý gì?! Có gì vui sao a a a!!"

"..." Mọi người: Quá bất kính! Dù là ma thì cũng là ma Nam Cung Trường Anh!

Tề Mộc: Các ngươi tôn kính chỗ nào?

Nam Cung Trường Anh giọng nói vang lên, ở bên tai mọi người không lớn không nhỏ vang vọng, khí phách uy nghi, "Nam Cung Tứ, ngươi... có tiếp thu ta thí luyện?"

Mọi người mở to mắt.

Nam Cung Tứ hai mắt sáng ngời, rực lửa.

"Mong nhận được chỉ giáo!!"

Nam Cung Nhứ hơi giật mình, chớp mắt có chút buồn cười chính mình. Đúng vậy, vị thái chưởng môn này nếu biết những việc hắn gây ra, muốn băm hắn ra thành trăm mảnh, giết hắn diệt trừ hậu họa, sao có thể thừa nhận hắn? Hiền từ nhìn hắn như Nam Cung Tứ?

Cả đời tìm kiếm đối xử công bằng, hiện tại... hắn lại xấu hổ không dám tiến lên.

Hóa ra tâm hắn chưa chết, hắn vẫn còn khát vọng được đứng trước mặt thần tượng của mình, tiếp thu thí luyện của hắn.

Nhưng hiện tại chính hắn cũng tự hiểu lấy, chính mình không xứng.

Lâm Nghi có nam nhi, hai mươi tâm đã chết.

Có chút chê cười.

Hắn điên cuồng hận nhiều năm như vậy, làm nhiều như vậy, thật sự đã chết tâm sao?

Tự cho mình là một trản đèn, cạn sạch dầu, lại quên mất tự thân là ngọn lửa, tự đốt cháy, tự kiêu ngạo, chết cũng bất hối.

Tề Mộc nhìn thoáng qua Từ Sương Lâm, thật không biết nói gì.

[Tẩy trắng? Không, ta kiên quyết đưa ngươi xuống địa ngục. Ta rất công chính.]

[Địa ngục không đáng sợ như ngươi tưởng, thập bát tầng địa ngục đã giải thể, là một nơi đáng sinh sống, làm lại cuộc đời ở đây đi.]

Hoàng Khiếu Nguyệt thật không hiểu chuyện gì đang diễn ra, không phải đi bắt Từ Sương Lâm sao? Hiện tại Từ Sương Lâm đứng đó ngẩn người, các môn phái lại quên đi việc chính, vẻ mặt rung động nhìn Nho Phong Môn tiếp thu lịch đại truyền thừa?

Bọn họ chẳng lẽ quên Nho Phong Môn đã hủy?

Nam Cung Tứ cha làm con chịu, tội nghiệt của Nam Cung Liễu hắn chạy không thoát!

Nho Phong Môn đã chấm hết rồi!

Tề Mộc: "..."

[Vì sao ngươi vẫn còn sống? Rác rưởi.]

[Nhưng ngươi lầm, sau dấu chấm, rất có thể có thêm hai dấu chấm nữa.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro