Chương 68: Thảm họa lần thứ 22 - Phục hưng giai đoạn đầu
Ba tháng sau.
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, chiếu ra hình dáng của một nam nhân đang ngồi trước thư án, chống cằm nhìn xuống quyển trục trên tay, dường như có chỗ hiểu có chỗ không, hắn tùy tay nắm lấy cán bút đặt trên bàn, mài mực, quệt vài nét trên trang giấy chi chít nét vẽ, ngậm bút vào miệng, lẩm bẩm: "Đúng là khó quá, đã vậy còn không đầy đủ."
Hắc ảnh phía sau lưng bị ánh nến lờ mờ lung lay qua lại, dung mạo tầm thường, dưới ánh trăng tinh tế phác họa, cùng ánh nến chập chờn miêu tả, có vài phần thanh tú.
Nam nhân dáng vẻ gầy yếu, nhu nhược kia đứng lên, đến giữa phòng thì ngừng lại. Tay cầm một quyển tàn thư đốt thành tro tàn, Lục Mang Tinh Trận ở dưới chân nở rộ.
"Đưa đến trong tay hai tên kia đi, một mình ta giải quyết không nổi chuyện này."
'Xoạt'
Quạt xếp bướng bỉnh xòe ra, che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra mi nhãn cong cong, chỉnh tề tóc mái hơi che khuất mi tâm, biểu tình sáng tối không rõ, rũ rượi bí hiểm.
(*Lục Mang Tinh Trận: Trận pháp Sao sáu cánh)
"Cũng đã đến lúc, rời khỏi Cô Nguyệt Dạ."
... Rốt cuộc, những thứ hắn cần, đều thu thập không sai biệt lắm.
Nam nhân ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy một cái tiểu người giấy, đầu ngón tay nổi lửa, đốt thành tro tàn.
...
Tử Sinh Đỉnh.
Nam Cung Tứ muốn phục hưng Nho Phong Môn, nhưng hắn còn trẻ, hoàn toàn chưa có kinh nghiệm gì. Mặc Nhiên cũng không giúp được Nam Cung Tứ, bởi vì tuy hắn xưng Đế, lại lấy bạo quân vì danh, không có kinh nghiệm làm minh quân bao giờ.
Diệp Vong Tích cũng muốn giúp Nam Cung Tứ, nhưng chưa nghĩ ra bước đầu phải làm gì.
Vừa lúc, có người có thể hỏi, hắn rất rành rọt chuyện này.
--- Đây là những lời hắn tự tiến cử, kỳ thật không ai tin.
Gintoki phẫn nộ đập bàn nói: "Sao lại không tin?! Gin này là Tông chủ một môn phái đứng đầu tu chân giới đấy! Dưới sự quản lý của ta, mọi thứ đều đâu ra đó, ngay ngắn chỉnh tề! Huyền môn bách gia đều cam nguyện cúi đầu xưng thần, nối gót làm theo!"
"..." Tề Mộc: Thật không? Sao trên người ngươi vẫn là hương vị nghèo kiết hủ lậu? Hèn hạ đến thế?
Đối với lai lịch của lão sư, các bằng hữu rất tò mò, vây quanh hắn hỏi đông hỏi tây.
Ra kết luận là, đạo lữ của hắn là nhất tông chi chủ, cháu của hắn là nhất tông chi chủ, bằng hữu của hắn hai ba cái cũng là nhất tông chi chủ, hai vị đệ đệ của hắn là tất cả các tông đều sợ hãi chi chủ.
"... Thảo nào."
Mặc dù nhìn bần cùng, nhưng ai đó rất kiều khí.
Nam Cung Tứ vuốt ve đầu của Não Bạch Kim, vui vẻ cho nó dụi dụi vào người mình, nhìn Gintoki hỏi: "Lão sư, nếu vậy ngươi có cách nào để Nho Phong Môn chúng ta đi vào khuôn khổ, lấy Quân tử phong phạm làm chuẩn không?"
Gintoki xoa xoa cằm, nhắc tới quân tử, trong đầu hắn quả thật có một lựa chọn thích hợp, áp dụng chính sách này, nhất định là chó gà cũng có thể thăng thiên đắc đạo!
"Các ngươi đã từng nghe qua, 3000 điều gia quy chưa?"
"..." Mọi người ngây ngẩn cả người.
Gì mà tới 3000 điều?! Đi xí cũng cấm xài giấy quá nhiều sao?
Gintoki vỗ đầu, "À không, hiện tại đã lên hơn 4000 điều rồi!"
"... Lão sư, gia quy đó viết cái gì?" Diệp Vong Tích thật sự nghĩ không ra, viết cái gì tới tận hơn 4000 điều.
Gintoki trầm ngâm một lát, hình như đang nhớ lại 4000 điều gia quy trên vách đá Vân Thâm Bất Tri Xứ của cha già Lam Khải Nhân.
"Gia quy điều thứ nhất... Gia quy điều thứ nhất..."
"Là nhất định phải ngủ no giấc!! Ai quấy rầy lập tức mổ bụng tự sát!!"
"..."
Tiết Mông cầm đầu cả bọn, nuối đuôi nhau rời khỏi giáo thất của Gin lão sư, sẵn tiện lấy lại 'chút lòng thành' trong cái lon của hắn.
Đừng nói là phục hưng, ngay ở điều đầu tiên đã thấy bế tắc rồi.
--- Tự sinh tự diệt vẫn hơn.
Tề Mộc: Các ngươi làm đúng rồi đó. Đi ngược lại với hắn là hưng thịnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro