Chương 63: Thảm họa lần thứ 17 - Địa Ngục Vô Gian
Sở Vãn Ninh nói: "Còn đứng ở đây làm gì? Đi tu bổ kết giới!"
Lời hắn nói như sực tỉnh người trong mộng. Đám người Thượng Tu Giới hai mặt nhìn nhau, tầm mắt cuối cùng đều dừng trên người Sở Vãn Ninh và Tề Mộc Nam Hùng.
Ba năm trước có Sở tông sư.
Ba năm sau có Tề tông sư.
Hiện tại có cả hai người, Thiên Liệt đến cũng nhất định không còn cố sức!
Khương Hi đứng lên, Hàn Lân Thánh Thủ và Độc Cốt Cô Lang cũng đứng dậy, phải đi phía sau, trái tiến về trước. Pháp trượng lại lần nữa gõ xuống nền đất, thanh âm trầm đục, nghe vào tai khiến mọi người trấn tĩnh lại, tự giác nhường đường.
Người kia đi trước Khương Hi một bước, chắn hết thảy phía sau.
Con mèo cũng nhảy lên vai Diệp Vong Tích đi theo Tề Mộc cùng mọi người nhanh chóng ngự kiếm phi hành đến dưới trận thế Thiên Liệt.
Địa Ngục Vô Gian, thật sự đến.
Dưới vết rách Quỷ giới, trận pháp Ngũ Hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ sáng lên. Năm cột sáng dựng lên giữa trời đất. Muôn ngàn yêu ma quỷ quái xuất ra từ Địa ngục.
Rõ ràng, Thiên Liệt này là do người bày bố.
Mặc Nhiên đột nhiên kinh hãi, hắn cảm thấy một nguồn năng lượng dao động vô cùng quen thuộc, "Là Trân Lung Kỳ Cục!"
Sở Vãn Ninh và mọi người ngẩn ra.
Trong đám khách khứa tới đây, đã có hơn phân nửa người từng bước đi tới trận pháp Ngũ Hành, lấy ra vũ khí của mình, bảo vệ trận pháp này! Bọn họ đã bị người gieo cờ vào người!
Sở Vãn Ninh sắc mặt khó coi, "Chẳng lẽ là trong đồ ăn có vấn đề?!"
Lời hắn vừa dứt, ngay cả Tiết Mông cũng đi qua bên kia, gia nhập đội ngũ bảo vệ trận pháp.
Những người không bị khống chế, sắc mặt một là trắng bệch, hai là vô cùng khó coi.
Lúc này, từ trong rừng đi ra hai người, một người mặc hoa phục thêu chỉ vàng, ung dung lộng lẫy, nhưng hắn còn khoác một lớp áo choàng uy nghiêm, mang đấu lạp, không thấy rõ mặt. Một người khác đi chân trần, không kêu trời đông quá lạnh.
Kẻ mặc áo choàng nhìn thấy bọn họ, rõ ràng có chút kinh ngạc, giọng nói vặn vẹo, hướng về phía Sở Vãn Ninh mà công kích: "Lại là ngươi! Ngươi lại muốn xía mũi vào chuyện của ta! Nghiệt súc! Sao trận đánh năm đó ngươi không chết đi?!"
Là giọng của Nam Cung Liễu!
Mọi người càng không hiểu.
Hắn che kín vậy làm gì?! Lúc nãy chẳng phải còn đứng trước mặt bọn họ lấp liếm sao? Bộ dáng quái quỷ này là sao?!
Vị đi bên cạnh hắn, theo ánh trăng đẩy ra mây mù, bóng ma kéo đi, lộ diện ra trước mặt mọi người.
Kẻ đi chân trần, bóng dáng tản mạn, là Từ Sương Lâm!
Diệp Vong Tích hô nhỏ: "Nghĩa phụ!!"
Mặc Nhiên trừng mắt nhìn thần võ đang nằm trong tay Từ Sương Lâm, chính là thần võ Bất Quy!!
Hắn đầu óc rối loạn, càng ngày càng không hiểu đang xảy ra chuyện gì! Kiếp trước Từ Sương Lâm là người tốt, vì bảo vệ Diệp Vong Tích mà chết dưới loạn đao, hiện giờ thì sao? Người đứng phía sau chẳng lẽ lại chính là hắn?!
Người lấy đi thần võ Bất Quy của hắn chính là Từ Sương Lâm?!
Kẻ thần bí đêm đấu giá ở Cung Dạ lâu, đi cùng Độc Cốt Cô Lang chính là Từ Sương Lâm?!
Đúng rồi, nếu bọn họ là một đám...
Mặc Nhiên nhìn về phía Độc Cốt Cô Lang trưởng lão, thấy hắn cùng Hàn Lân Thánh Thủ và Khương Hi đứng một bên, không có ý gì muốn xen vào, như là người ngoài cuộc, đang lẳng lặng xem tình thế biến hóa.
Mặc Nhiên càng không hiểu.
Chẳng lẽ Độc Cốt Cô Lang đêm đó là giả mạo?!
'Ta xem ra, không phải. Chính là hắn.'
Tề Mộc Nam Hùng mở ra [Tâm linh cảm ứng], dò xét xung quanh, phát hiện trong đám người ở đây chưa bị khống chế, lại vẫn có ba kẻ hắn không đọc được tiếng lòng.
--- Lại là cờ trắng!
Từ Sương Lâm.
Hàn Lân Thánh Thủ.
Độc Cốt Cô Lang.
Tất cả đều là quân cờ trong tay kẻ khác, hoặc là tự tạo ra con rối điều khiến 'bản thân'.
[Nha lặc nha lặc, dù sao cũng kết thúc rồi.]
Nam Cung Liễu và Từ Sương Lâm còn chưa tập hợp đủ năm loại thần võ ngũ hành, đã thấy Tề Mộc Nam Hùng bay lên, không cần ngự kiếm, tự nhiên đứng ở giữa không trung, bàn tay tụ một quả quang cầu trắng xóa, cực lớn, không ngừng phóng đại... Nguồn năng lượng này, thậm chí không thua gì Địa Ngục Vô Gian!
Nam Cung Liễu phát điên lên rồi, vừa điên vừa sợ hãi.
"Ngừng lại!! Ngừng lại!! Có nghe thấy hay không!! Các ngươi đang làm cái gì!! Mau ngừng lại!! Không thể như vậy!! Ta chờ không nổi nữa!! Ta đã chờ ngày này quá lâu rồi!!"
Nam Cung Liễu cuồng loạn ngự kiếm phóng về phía Tề Mộc, muốn ngăn cản, nửa đường lại bị Sở Vãn Ninh lăng không ngự kiếm chắn trước mặt, Thiên Vấn trong tay rực sáng ánh kim.
"Đủ rồi, năm đó ta không nên để ngươi ra khỏi Kim Thành Trì." Sở Vãn Ninh ánh mắt trầm trầm, bạch y tiên phong đạo cốt đứng lặng trong gió, có vẻ hiu quạnh, vĩ ngạn cứng cỏi như Tùng Bách.
"Ngươi hối hận sao?! Hối hận cũng không còn kịp rồi!" Nam Cung Liễu cười lạnh, hô với bên dưới: "Sương Lâm!! Ngươi còn đứng đó làm gì! Mau giúp ta một tay!!"
Nam Cung Liễu pháp lực yếu kém, chẳng thể nào đấu lại tông sư đệ nhất như Sở Vãn Ninh, nhưng Từ Sương Lâm thì chưa chắc.
Mặc Nhiên thấy Từ Sương Lâm muốn tiến lên tấn công sư tôn, tà tà cười, đi tới trước mặt hắn, triệu hồi Gặp Quỷ, "Muốn đi đâu? Ngươi đấu với ta là đủ rồi, để sư tôn của ta có thời gian ôn chuyện đi."
Còn Địa Ngục Vô Gian, giao cho Tề Mộc là chuẩn cmnr!
Từ Sương Lâm này thân thủ rất tốt, phiêu dật nhẹ nhàng, mũi chân trần điểm tuyết, chấp tay sau lưng nhảy người qua lại, phần phật phi dương như diều thả trong gió, dễ dàng tránh thoát được mọi đòn hiểm của Gặp Quỷ.
"Ai nha ai nha, đừng mạnh bạo như vậy, thúc thúc cũng già rồi." Từ Sương Lâm bỡn cợt cười gian tà.
"..." Mặc Nhiên.
Mặc Nhiên chửi tục một tiếng, dạo gần đây toàn gặp cao thủ, hắn đều bắt đầu hoài nghi nhân sinh kiếp trước của hắn đều là giả! Hiện thực tàn khốc vả mặt bạch bạch bạch.
Nói về thân thủ trác tuyệt nhất, còn không phải lão sư nhà hắn đứng đầu sao?
"Lão sư!!"
Con mèo từ trong tay Diệp Vong Tích nhảy lên vai hắn, bình tĩnh nói: "Trái."
Gặp Quỷ nhanh chóng quất qua trái.
Máu tươi văng ra.
Diệp Vong Tứ bị Nam Cung Tứ giữ chặt, kinh hoảng hô lên một tiếng: "Nghĩa phụ!!"
Từ Sương Lâm kinh nghi bất định nhìn con mèo trên vai Mặc Nhiên, bắt gặp một đôi mắt màu đỏ sậm, đạm bạc, hờ hững.
... Ngân.
"Ha ha ha, thú vị thú vị!" Từ Sương Lâm bỗng nhiên ôm mặt cười rộ lên, trước ngực hằn lên vết roi dài, vạt áo rách tung lóe, máu tươi chảy ra ướt sũng, trông hắn vô cùng tà tứ.
Mặc Nhiên vừa rồi ra tay không chút nhân từ.
Hắn có lẽ còn đang ngờ vực vì sao người tốt như Từ Sương Lâm lại biến thành dáng vẻ này, nhưng làm theo lời lão sư nói, hắn sẽ không chút do dự, dứt khoát mà vung lên Gặp Quỷ.
Đây là ăn ý giữa bọn họ.
Từ Sương Lâm một thân một mình, lẻ loi chống lại một người một mèo, bắt đầu không thuận lợi như trước, nhiều lần bị Gặp Quỷ đánh trúng, khóe miệng chảy ra tơ máu.
Trên cao, bầu trời sáng choang. Quang cầu trong tay Tề Mộc Nam Hùng đã khủng lồ tới mức lấp kín lỗ hổng Thiên Liệt, vạn linh trào ra bên trong nháy mắt tan thành khói bụi, gào khàn cả họng chui về Địa Ngục, Thiên Liệt từng chút từng chút khép lại...
"..." Thượng Tu Giới: Hạ Tu Giới toàn biến thái!
Bên kia, Nam Cung Liễu vẫn đang bị Sở Vãn Ninh ép hỏi, chất vấn, đã có chút điên cuồng.
Bởi vì quang cầu lấn át, người ở dưới nghe không rõ bọn họ đang nói chuyện gì.
Khương Hi đứng ở dưới tàng cây cùng hai vị thủ hạ, nhàn nhạt nói: "Tử Sinh Đỉnh đúng là nhân tài kiệt xuất."
Lời này không có ý khen, càng như là trào phúng.
Phảng phất như đang tát vào mặt đám người Thượng Tu Giới còn chưa bị khống chế ở đây, nói bọn họ là lũ rác rưởi.
Hạ Tu Giới chỉ có một Tử Sinh Đỉnh.
Thượng Tu Giới có Thập Đại môn phái, hiện giờ trơ mắt ra nhìn, chẳng làm được trò trống gì.
Một vị chưởng môn nhịn không được cơn tức này, vẻ mặt nhục nhã nói: "Khương chưởng môn nói vậy là có ý gì?"
... Lời nói vừa dứt, ngay cả Khương Hi cũng không kịp làm ra động tác gì, phía bên Từ Sương Lâm bỗng nhiên nở rộ một đóa hồng hoa, địa ngục liệt hỏa theo đó dâng trào.
Liệt hỏa dung nham, vạt áo hắn hơi mở, trung y màu trắng rời rạc theo gió phất động, trên mặt thế nhưng treo một tia ý cười lười nhác, hơi hơi nâng cằm, nhìn một mảnh náo nhiệt ồn ào náo động trước mắt, quên đi hồng trần, chìm trong nghiệp hỏa.
Từ Sương Lâm chân trần đạp lên trên mặt đất, đầu ngón chân mượt mà giật giật, mỗi bước chân tạo ra hoa lửa tinh tinh điểm điểm, sau đó hắn cúi đầu, giống như đang chờ đợi cái gì, ánh lửa phản chiếu trong đáy mắt hắn, như là cá chép kim hồng bơi lội trong ao.
Mặc Nhiên cũng không lường được thực lực của hắn đã đáng sợ tới mức này, nhảy người về phía sau, tụ họp với Mai Hàn Tuyết, Nam Cung Tứ và Diệp Vong Tích.
Từ Sương Lâm ngẩng đầu nhìn Thiên Liệt sắp biến mất hoàn toàn, tầm mắt đảo qua một lượt những người ở đây.
Vãn Dạ Ngọc Hành, Sở tông sư.
Ngang trời xuất thế, Tề tông sư.
... Vị tiểu bối kia, không đến một hai năm, cũng nhất định là nhân vật khó lường, rất có thể lại là một tông sư.
Còn có, một con mèo rất giống một vị bằng hữu của hắn.
Chậc, tới đây thôi.
Mục đích của hắn, cũng sắp đạt thành.
Một chút nữa thôi.
...
Bất Quy trong tay Từ Sương Lâm rời khỏi tay, chỉa mũi kiếm xuống mặt đất, rơi xuống.
Dưới chân hắn, kim mộc thủy hỏa thổ, ngũ hành trận lại lần nữa sáng lên.
Bằng mọi giá, lại một lần nữa mở ra Địa Ngục Vô Gian.
Điên cuồng đến tận đây, khiến mọi người cứng họng.
Hắn rốt cuộc muốn làm gì?!
Đám người Mặc Nhiên tiến lên ngăn cản, lại bị quân cờ Trân Lung đồng loạt chặn lại, bó tay bó chân không có biện pháp.
Đánh không được, giết không xong.
...
Sở Vãn Ninh đã quá thất vọng, hắn không muốn nói chuyện với Nam Cung Liễu thêm câu nào nữa, chậm rãi hạ xuống, đứng chắn trước người Mặc Nhiên và đám người phía sau, thu hồi Thiên Vấn.
Gió lớn nổi lên, mọi người chỉ nghe hắn trầm giọng hét lớn một tiếng: "Cửu Ca, triệu tới!!"
---- Thần võ thứ hai của Sở Vãn Ninh, Cửu Ca.
Huyền cầm 'tranh tranh' phát ra tiếng vang trong vắt, quân cờ Trân Lung ngẩn ngơ, nháy mắt tìm lại thần trí đã mất.
Tề Mộc cũng đã hạ xuống, nhìn Địa Ngục Vô Gian bên kia, thuấn di đi đến bên cạnh Từ Sương Lâm, đang muốn che lại huyết ngục phía sau lưng hắn, lại nghe Từ Sương Lâm nhẹ nhàng nói: "Ngươi không hỏi xem, ta tốn bao công sức làm ra chuyện này, để làm gì sao?"
[Không cần thiết, ít nói nhảm]
Từ Sương Lâm cười cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Gặp lại, lần nào ngươi cũng quấy rầy, ta thật buồn rầu, chẳng qua lần này thì không được a. Ngươi không muốn biết, bằng hữu của mình rốt cuộc đang ở đâu à? Ta biết nha, hắn ở đây."
Hắn chỉ vào Địa Ngục Vô Gian, nơi vĩnh sinh vĩnh thế không thể siêu sinh.
"Bởi vì ta cũng muốn đem một người về từ địa ngục. Đừng cản trở ta chứ?"
Tề Mộc lạnh mặt nói: "Không thể."
Tề Mộc Nam Hùng đã từng đi Địa Ngục Vô Gian tìm kiếm tàn hồn của người nào đó, nhưng hoàn toàn không có, tên này nghĩ hắn đang lừa ai?
Dứt câu, Địa Ngục Vô Gian nhỏ bé kia đã bị Tề Mộc một đấm thọc vào, ánh sáng chói lóa phát ra, lỗ thủng huyết ngục quay cuồng khép lại.
"..." Từ Sương Lâm rút trừu khóe miệng.
"..." Hoa Bích Nam đang xem xét tình hình.
"..." Độc Cốt Cô Lang xoa cằm tự hỏi: Hôm đó ta đã làm gì? Giờ đổi chiến tuyến còn kịp sao?
"..." Đám người Thượng Tu Giới: Đây đâu phải tông sư nữa!! Là thần thánh phương nào rồi!!
Đám người Mặc Nhiên hào hứng cho hắn tung hoa cổ vũ!
Không hổ là Nam Hùng!!
Nam Hùng vạn tuế vạn vạn tuế!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro