Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 60: Thảm họa lần thứ 14 - Lang tình


Tạm gác lại mọi chuyện, đoàn người trở về Tử Sinh Đỉnh. Nam Cung Tứ và Diệp Vong Tích cũng cáo từ, hẹn ngày gặp lại. Không ai ngờ, nửa tháng sau lại truyền đến tin, Nam Cung thiếu chủ đón dâu, cưới một nữ nhân Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch...

'Phốc!'

Gintoki đang ở trong đình viện cùng Tiết Chính Ung và phu nhân của hắn, Vương Sơ Tình uống rượu tán gẫu, nhìn thấy thiệp mời tham dự đại hôn thì bất chấp hình tượng đẹp trai của mình gìn giữ bấy lâu nay, phun rượu đầy mặt Tiết tôn chủ, sẵn tiện phi phi phi nước miếng.

"..." Tiết Chính Ung: Ta là tôn chủ tốt nhất trần đời, chắc chắn.

... Vương Sơ Tình ngồi bên cạnh rút trừu khóe miệng, lấy trong tay áo ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau cho hắn.

Gintoki đập bàn nói: "Hoang đường! Diệp muội tử sao lại thành Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch rồi?!"

Tiết Chính Ung được phu nhân nhà mình lau mặt xong, không những không chấp nhặt mà còn thêm chút ung dung đắc ý, chắc là do được phu nhân nhà hắn ân cần xoa nắn nên sung sướng. Hắn cười cười, trầm tư phẩy quạt phỏng đoán: "Vậy... Chắc là cưới người khác rồi."

"..." Gintoki trừng lớn mắt.

... A Chó phụ bạc Diệp tử?!

CMN quả nhiên là Kim Tử Hiên sai!

Gin phải đi thiến hắn!!

Tiết Chính Ung và Vương Sơ Tình thấy hắn cuồng loạn đến đỏ ngầu tròng mắt, gào thét giơ kiếm chém nát gốc cây hải đường của Sở Vãn Ninh...

"..." Tiết Chính Ung: Xong ta rồi.

"..." Vương Sơ Tình: Biết vậy đã không đi bắt gian.

Thấy gốc hải đường lung lay sắp đổ, Tiết Chính Ung kinh hoàng đứng dậy giữ lấy hắn, lớn tiếng khuyên nhủ: "Gin ngươi mau bình tĩnh lại!! Chuyện đâu còn có đó! Nhất định có hiểu lầm gì! Hiền chất Tứ nhi này là đứa trẻ tốt, nhất định không phải loại phụ lòng! Tin ta tin ta!!"

Gintoki nắm lấy cổ áo của hắn lắc qua lắc lại: "Ngươi thì biết cái gì về loại người như hắn?! Ỷ nhà có tiền chê bai con gái nhà người khác! Hắn là cái thá gì?! Diệp tử nhà Gin là hắn có thể chê này chê nọ sao?! Mẹ nó Gin phải đem nàng về!"

Tiết Chính Ung gật đầu lia lịa: "Đem về đem về! Ta lập tức nhận nàng làm nghĩa nữ! Ngươi đừng giận nữa!!"

"..." Vương Sơ Tình tối mặt: Ta chết rồi.

Quả nhiên nàng lo lắng không sai, phu quân ngây ngốc của nàng bị câu đi rồi.

Lúc này, Sở Vãn Ninh đi chậm tới, bạch y trong gió, quân tử như ngọc, mất đi vài phần lạnh lùng, thêm một chút xuân phong, tuấn mỹ bức người. Chẳng qua là, ánh mắt của hắn khi nhìn thấy gốc cây hải đường hắn trân trọng bị người chém đến mức sắp sụp xuống, mặt đất toàn là lá xanh, cánh hoa đỏ tươi bay đầy trời... Mặt mũi Sở Vãn Ninh hoàn toàn biến thành màu đen, gân xanh nổi lên trên trán, như tu la ác quỷ.

 "Giải, thích, cho, ta!!"

Tiết Chính Ung đánh rơi cây quạt xuống đất, còn đang tìm từ để vơi bớt cơn giận của Ngọc Hành trưởng lão, đã thấy Gintoki nhào qua, ôm Sở Vãn Ninh khóc lóc: "A Ninh!! Diệp tử bị phản bội!! Nàng cần chúng ta đón về!! A Chó là tên bội bạc, cầm thú!! Hắn cưới vợ, người đó lại không phải Diệp tử!!"

"Cái, gì——?!"

Sở Vãn Ninh giận không thể át, triệu hồi Thiên Vấn, một phát quất lên gốc hải đường đã điêu tàn không chỗ nương tựa, quất cho nó ầm ầm đổ rạp xuống đất.

"..." Tiết Chính Ung, Vương Sơ Tình.

Trút giận xong, Sở Vãn Ninh bình phục hô hấp, lồng ngực phập phồng vài cái, bình thản nói: "Chút nữa nói Nam Hùng trả về nguyên trạng."

"..." Tiết Chính Ung, Vương Sơ Tình.

... Gọi Nam Hùng luôn sao?

Là nhờ vả hắn nên mới vậy sao?! Giọng điệu đương nhiên này thật đáng giận!!

Tề Mộc đi ngang qua: "..."

[Nằm mơ đi ha. Ta đi du lịch, sẵn tiện đem Nam Cung Tứ chôn dưới đất làm phân bón.]

...

Tề Mộc Nam Hùng đi thăm dò thử tình hình, vừa ẩn thân tới Nho Phong Môn, quang minh chính đại đi vào phòng của Nam Cung Tứ, thấy hắn đang bị nhốt trong kết giới, giận dữ đập lên kết giới rầm rầm, kêu gào muốn thoát ra ngoài.

Đã vậy, còn trung trinh liệt nữ tuyệt thực chứng tình.

[Nha lặc nha lặc, thấy ngươi thảm như vậy, tha ngươi một cái mạng chó. Ở đây tuyệt thực tiếp đi, đợi chúng ta tới.]

Tề Mộc an tâm rồi, thuấn di trở về Tử Sinh Đỉnh nghỉ ngơi, chờ uống rượu mừng.

...

Đại môn phái đón dâu, thịnh yến đãi ba ngày, ngày đầu tiên là đón gió tẩy trần, tổ chức vào buổi tối ngày trước hôn lễ. Nhưng hôm ấy lại không tổ chức ở trên bàn tiệc, mà lại ở giáo trường săn bắn.

Dựa theo quy củ, chạng vạng cùng ngày, ngay trước lúc mặt trời lặn, sẽ có một vị trưởng giả đức cao vọng trọng đem Tam thất linh giác lộc phóng vào lâm uyển, sau đó từ phụ thân của tân lang tuyển chọn hai mươi hai nam nữ chưa đại hôn, làm đại gia vào trong lâm uyển tranh giành.

Tam thất linh giác lộc, nếu khách khứa săn được một con, liền có thể đạt được ngàn vạn hoàng kim. 

Từ trên Thi Nhạc điện nhìn xuống, từng mảnh ngói xanh, từ trong điện nhìn xuống, vườn săn thú cách đó không xa bao phủ bởi ánh mặt trời lặn buổi chiều tà. Các tân khách lần lượt đến đông đủ, cùng Nam Cung Liễu thi lễ chúc mừng, Nam Cung Liễu bất luận người tới đắt rẻ sang hèn, đều nhất nhất khách khí mà đáp lễ, cung thỉnh ngồi vào vị trí, bận bận rộn rộn nửa canh giờ, khách khứa đều đã ngồi vào vị trí, các tiếng nhạc lần lượt cất lên, dạ yến chính thức bắt đầu.

Sẵn tiện nhắc tới, Nam Cung Liễu, chưởng môn của Nho Phong Môn, đã từng là môn phái lớn nhất Tu Chân giới, làm người nịnh nọt, lưỡi xán hoa sen, gặp ai cũng vuốt mông ngựa để lấy lòng. Mặc dù có rất nhiều người khinh thường, lại hưởng thụ cách làm này, cho hắn mặt mũi.

Nho Phong Môn, lấy quân tử vì chuẩn, mà 'quân tử' trong mắt Nam Cung Liễu, chính là 'nam nhi'. Nam tôn nữ ti, như Diệp Vong Tích muốn được trọng dụng, thay Nghĩa phụ của nàng là Từ Sương Lâm làm thống lĩnh ám vệ của Nho Phong Môn, thì phải tự thân cắt đứt yết hầu, đổi giọng cả đời, sống dưới lớp ngoài nam tử, làm con chó trung thành cho Nam Cung Liễu.

Suy cho cùng, Diệp Vong Tích, ái chính là Nam Cung Tứ, cả đời không đổi.

Nàng nguyện ý vì hắn, bất nam bất nữ một đời.

Nho Phong Môn con cháu mắc phải tật bệnh di truyền, sống không lâu. Nam Cung Tứ linh lực tàn bạo, chỉ có tìm người song tu, áp chế được linh lực cuồng bạo tàn phá trong cơ thể, hắn mới có thể sống.

Trước đây, Nam Cung Liễu muốn Diệp Vong Tích gả cho Nam Cung Tứ, để nàng áp chế căn bệnh của nhi tử. Nhưng hiện tại... hắn đã tìm ra người thích hợp hơn Diệp Vong Tích bất nam bất nữ kia!

Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch!

Điệp tộc trời sinh ra dùng để làm công cụ song tu, không những bình ổn được bệnh căn của Tứ nhi, còn có thể giúp hắn tăng tiến tu vi! 

Đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!

Tứ nhi không chịu cưới, cũng phải cưới!

...

Tân lang mặt mày kiệt ngạo cuồng dã, ấn đường nhăn lại, mặc cát phục quý giá bị người kiềm kẹp tiến vào, bộ dáng kia... giống như chỉ cần thả hắn ra, hắn sẽ nhe răng cắn người, cấu xé khắp nơi.

"..." Khách khứa.

Nam Cung Tứ nhìn quanh một vòng, thấy được một đám người quen đang tụ một bên nói chuyện, vừa mừng vừa giận, rống lên: "Mẹ nó các ngươi nhìn không thấy lão tử bị ép sao?! Ta muốn trốn hôn!! Ta không muốn cưới!!"

...

"..." Nam Cung Liễu ý cười trên mặt cứng lại.

Ba năm không thấy, càng ngày càng không nghe lời!!

Đây là thằng con ngạo mạn ngông cuồng của hắn, hiện tại nuôi thả quá mức, cắn ngược lại hắn một ngụm.

Nói tới chảnh chọe, thì còn có một người đứng nhất đứng nhì.

Chưởng môn và trưởng lão của Cô Nguyệt Dạ cũng nhận được thiệp mời, Hàn Lân Thánh Thủ che kín từ đầu tới chân đã đến từ lâu... Vị Ám Hương U Nhược kia giờ này mới tới, thong thả bước chậm vào, nhìn còn tưởng hôm nay là đại hôn của hắn, hắn mới là tân lang.

Bên cạnh Khương Hi tuyệt đỉnh dung nhan, chính là... cả người quái dị, Độc Cốt Cô Lang trưởng lão! Đứng chung vậy mà còn rất hài hòa.

Đám người Mặc Nhiên nội tâm căng thẳng!

Chính là hắn!

Hóa thành tro cũng nhận ra được!

Chính người này đã cho Tề Mộc Nam Hùng một cái tát vang dội!

Anh hùng!

"..." Tề Mộc xoa xoa ngón tay, tự hỏi nên búng ai trước, mặt trăng hiện tại còn rất thưa thớt.

Con mèo đang được ôm trong lòng Sở Vãn Ninh chớp chớp cặp mắt đỏ sậm, có chút nghi hoặc nhìn vị trưởng lão cầm pháp trượng đứng bên cạnh Khương Hi...

... Là nhất kiến chung tình sao?

Tim Gin đập thình thịch a uy!

A Trừng... Quả nhiên chúng ta không qua được bảy năm ròng rã.

Tới đây là hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro