Chương 6: Tai nạn lần thứ 6 - Chơi đùa
Gintoki sau khi biết được những chuyện đã từng diễn ra tối hôm nay, tỏ vẻ...
[Thế giới này vẫn gay sao? Còn là sư sinh luyến? Tại sao Gin lại tiếp tục tới một thế giới gay?! Chẳng lẽ gay đã đeo bán Gin suốt đời?]
'... Ngươi lại tào lao nữa, ta ném ngươi lên mặt trăng.' Tề Mộc sắc mặt u ám ngoắc ngoắc ngón tay.
Gintoki tiếp thu uy hiếp này, nhảy lên vai Sở Vãn Ninh nói: 'Ngươi không muốn mang cho đồ đệ ngươi yêu thương cũng không sao, Gin hiểu, Gin hiểu. Nhưng kỳ thực vấn đề không phải là ai đưa, mà là hắn có thích không, đúng không?'
Sở Vãn Ninh gật đầu, không sai. Sư Muội đưa cho Mặc Nhiên, hắn nhất định càng vui vẻ, nếu biết là hắn đưa... đứa trẻ kia thế nào cũng lén đổ đi.
Tề Mộc không thể không nói, Sở Vãn Ninh nói đúng. Mặc Nhiên... Nói thật hắn cũng chưa hiểu lắm cốt truyện này là cốt truyện quỷ gì. Rõ ràng y theo tiếng lòng của Mặc Vi Vũ, kiếp trước hắn hành hạ Sở Vãn Ninh vì cái chết của Sư Muội, do vị sư tôn này thấy chết không cứu người hắn yêu... Được rồi, vấn đề nằm ở đây, Tề Mộc mặc dù là vạn năm độc thân cẩu, nhưng hắn tỏ vẻ tâm lý của nhân loại hắn hiểu rõ trong lòng bàn tay.
Tình cảm biến thái vặn vẹo của Mặc Vi Vũ dành cho sư tôn nhà hắn, không phải tình yêu, hắn không gọi Tề Mộc Nam Hùng! Là Tề Mộc Bắc Hùng!
Thế cho nên, Sư Muội này lại từ đâu chui ra?! Kịch truyền hình đầu năm nay đều hại não vậy sao?
Hơn nữa, gei ngợp thở.
Đáng chết là hắn tò mò muốn biết chân tướng, không thể tắt ti-vi được ha.
Tề thần tỏ vẻ hắn rất kiên nhẫn, hắn sẽ truy tra đến cùng. Trò chơi toàn lỗi nhạt toẹt hắn vẫn có thể chơi đi chơi lại để chiến thắng đến cuối cùng, dăm ba cái kịch bản như sh*t này không làm khó được hắn.
Cùng lắm thì chơi lại từ đầu, hoặc đập mẹ cái nhà sản xuất, cho thế giới này đi tới cuối luôn.
Tề Mộc Nam Hùng đáy mắt âm mai.
"..." Sở Vãn Ninh.
"..." Gintoki.
Đại ca, khí tức trên người ngươi thật hắc ám, mau thu thế đi.
Gintoki lại bắt đầu thông não cho Sở Vãn Ninh: 'Cho nên ngươi không đưa cho hắn cũng được, kết quả cuối cùng là để cho hắn vui đúng không? Nhưng nói sao thì cũng là ngươi làm. Cho người khác nhận hết công lao là đồ ngu đó biết chưa đồ ngu?'
"..." Sở Vãn Ninh vung tay ra.
--- Thiên Vấn, triệu tới!
Gintoki lạnh nhạt, tiếp tục nói: 'Nói vậy mà chưa hiểu ra sao? Hắn thì vui rồi, cùng người khác hú hí...'
Sở Vãn Ninh đanh mặt lại, thần sắc khó coi.
Gintoki tự nhiên dùng móng mèo vớt ớt bột, ném liên tục vào chén hoành thánh đang nghi ngút khói trắng, nóng hổi thơm ngào ngạt. Độ cay? Độ cay này tham khảo khẩu vị của Di Lăng Lão Tổ, Ngụy Vô Tiện.
Vị cay nồng nàn lan tỏa ra xung quanh, Sở Vãn Ninh cũng bị sặc, hốc mắt đỏ hồng, rơm rớm nước mắt quát lạnh: "Làm gì vậy?! Hắn đang bị thương!"
'Hắn thích Sư Muội, ngươi cho. Bây giờ người ta thích ăn cay, ngươi cản làm gì?' Con mèo hung ác quơ quơ móng vuốt, tròng mắt đỏ sậm híp lại, hiếm khi mất đi vẻ lười nhác, vô cùng khiếp người.
Sở Vãn Ninh hắc mặt, nhưng đúng là không nói được.
Tề Mộc đã phong bế ngũ giác, để tránh chính mình cũng bị sặc như Sở Vãn Ninh, mất mặt.
Lần này, Tề Mộc vẫn là người đưa đến giao cho Sư Muội. Trò chơi chơi hai lần, lần thứ hai này Tề Mộc càng nhạt nhẽo, đưa cho Sư Muội xong, truyền lại lời của Sở Vãn Ninh là đi mất hút.
"..." Sư Muội.
[Người này là ai? Tính tình thật là quái dị.]
Tề Mộc đứng ở trên mái nhà nhìn thân ảnh của Sư Muội, lại lần nữa đi theo.
Mặc Nhiên vẫn nằm trên giường la oai oái, cào giường chửi rủa Sở Vãn Ninh, chờ Sư Muội ôn nhu săn sóc đến thăm hắn. Cửa mở ra, Sư Muội bưng chén hoành thành đi vào, nghi ngút khói trắng, xua tan không khí lạnh lẽo bên ngoài.
Tề Mộc gật đầu, cho một trận gió ào ạt thổi vào phòng, đập vào mặt Mặc Nhiên đang nằm trên giường vẻ mặt chờ mong.
"..." Mặc Nhiên lạnh run: Cơn gió độc nào thổi tới?!
Mặc Nhiên thấy Sư Muội tiến lại gần, lập tức mặt mày hớn hở bỏ qua cho cơn gió ngu xuẩn vừa rồi, ngoan ngoãn nằm trên giường chờ hắn đút.
Sư Muội mắt hàm thu thủy, sóng sánh nhu tình, môi nhỏ thổi ra một luồng khí nhẹ, thổi thổi thìa hoành thánh đưa lên cho Mặc Nhiên ngậm vào.
'Phốc!'
Mặc Nhiên trực tiếp phun ra ngoài!
Sao con mẹ nó bỏng chết bổn tọa!
Đã vậy còn cay bỏ mẹ!
Tề Mộc đẩy đẩy mắt kính, ẩn sâu công cùng danh.
Sư Muội kinh ngạc, vẻ mặt sốt ruột hỏi: "Đệ sao vậy? Vẫn còn nóng sao? Hay là quá cay? Ta nghĩ đệ thích ăn cay..."
Mặc Nhiên sặc sặc vài cái, cười tươi rói xua tay, ánh mắt lấp lánh nói: "Không có không có, rất ngon! Huynh làm hợp lòng ta. Quả nhiên là chỉ có huynh quan tâm ta nhất, biết ta thích ăn cay. Nhưng mà nóng quá a, huynh thổi cho ta đi!" Mặc Nhiên làm nũng.
[Nhưng mà thế này cũng quá cay đi?! Đã vậy còn nóng! Lưỡi của ta đã mất cảm giác hảo sao! Nhưng không được, đây là hoành thánh Sư Muội nấu, có nóng cũng ăn, có cay cũng ăn hết. Sư Muội đúng là dịu dàng, ngay cả thổi cũng nhẹ nhàng như có như không.]
'...' Tề Mộc.
[Ta cảm thấy ngươi đang dis hắn.]
Sư Muội mỉm cười, sờ đầu thằng nhãi này, "Lần này để ta thổi thật kỹ cho đệ ăn."
[Thật là, rõ ràng ta đã thổi cho ngươi. Còn muốn thổi thế nào? Phun phèo phèo văng nước miếng tứ tung sao? Ngươi không ghê tởm, ta ghê tởm.]
Sư Muội vẻ mặt kiên nhẫn, vẫn như cũ ôn nhu thổi, làn nước trong thìa canh lay động lăn tăn, như gió xuân phất qua mặt hồ, im lặng không một tiếng động.
Mặc Nhiên khóe miệng mỉm cười ngọt ngào nhìn chăm chú vào người trước mắt, ánh mắt lại lẳng lặng nhìn thìa canh được hương khí từ môi đỏ thổi qua, nó vẫn không chút thay đổi, đang bốc khói nóng làm lu mờ tầm mắt.
"..." Mặc Nhiên: CMN gặp quỷ đi thôi!
Sư Muội cảm thấy đủ rồi, đưa đến bên miệng hắn, nói: "Đệ há miệng, a."
Mặc Nhiên chảy mồ hôi lạnh nhìn thìa canh bốc khói trước mắt, vẻ mặt sợ hãi.
Sư Muội nội tâm buồn bực, lại thế nào?! Tin hay không ta úp vào đầu ngươi?
Tề Mộc cảm thấy chơi nữa thì lòi, giải trừ năng lực dính trên chén canh, biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro