Chương 59: Thảm họa lần thứ 13 - Thiếu niên hữu phiến (2)
Nam Cung Tứ đi đến vách tường cắm sâu mũi tên của mình, rút ra nhìn ngắm. Quả nhiên, không có vết máu...
Sở Vãn Ninh chú ý tới động tác của hắn, cũng có suy đoán: "Độc Cốt Cô Lang kia... Chỉ sợ không phải người."
"..." Mọi người trầm mặc, đều có suy nghĩ riêng.
Sở Vãn Ninh còn lo cho Mặc Nhiên, đành giao Gintoki cho Tiết Mông. Người này đã biến thành con mèo, phơi bụng ra ngủ khò khè, thỉnh thoảng vươn móng vuốt gãi gãi lỗ tai, giơ chân đạp đá lung tung, phải vuốt bụng nhỏ đang phập phồng của nó mới chịu yên, chắc hẳn là dạ dày khó chịu.
Tiết Mông mắt lóe sao, vươn ngón tay chọc chọc bụng mềm, ấm ấm của nó. Con mèo ô ô vài tiếng, lập tức lại buông xuôi, nằm liệt.
Mai Hàm Tuyết không để yên, đi qua giành con mèo với hắn.
Vòng vo thế nào, trở thành nắm hai tay hai chân của nó kéo qua kéo lại, con mèo ngao ngao kêu thương tâm.
"Thả lão sư của ta ra! Tên biến thái nhà ngươi! Ngươi nhẹ một chút! Đừng làm lão sư đau!"
"Hắn cũng là lão sư của ta rồi, hắn đã đồng ý đi Đạp Tuyết Cung cùng ta lập hậu cung. Ta rất cẩn thận, ngươi thả ra trước đã!"
"..."
...
Sư Minh Tịnh đi qua, vỗ vào mu bàn tay cả hai, ôn hòa nói: "Các ngươi đều thả ra."
Tiết Mông thấy là Sư Muội, đành thả ra, nội tâm rất nuối tiếc. Hắn thích nhất là dỗ lão sư.
Mai Hàm Tuyết thấy là mỹ nhân, đành buông tay, nội tâm rất tiếc hận. Hắn còn tính mở hai chân của lão sư ra sờ...
Tề Mộc vẫn còn đang chịu đả kích nặng nề, nội tâm rất hắc ám, vừa lúc phải nghe những lời này...
Mai Hàm Tuyết trong chớp mắt đã được trả về Côn Luân Đạp Tuyết Cung, rơi thẳng xuống hồ nước lạnh, được các nữ đệ tử đi ngang vớt lên, đưa lên giường làm ấm cho hắn, dục hỏa đốt người.
Mai Hàm Tuyết: "..."
Ta còn muốn đi Tử Sinh Đỉnh chơi!!
Tri kỷ của ta ở đó!!
[Cút đi! Không ai chứa ngươi đâu. Đặc biệt là ta.]
Trở lại Cung Dạ lâu.
Nam Cung Tứ đột nhiên sực tỉnh, nói: "Khoan đã, vậy tiền của ta đâu? Dám lừa lão tử!"
"..." Mọi người.
Vừa không có thần võ, vừa mất tiền, vừa không thể đi vạch mặt bọn lừa đảo.
Tâm tắc.
...
Ngoài cửa truyền đến tiếng nói khiếp nhược của nữ tử, "Các vị ân nhân... Ta... ta có thể đi theo các ngươi sao? Ta... thật sự không còn nơi nào để về."
Là Tống Thu Đồng!
Nàng ta cũng đi theo bọn họ tới đây sao?
Những người khác còn chưa nói gì, Mặc Nhiên đã không chịu, kiên quyết lắc đầu, ánh mắt nhìn Tống Thu Đồng cực kỳ lạnh lẽo, "Không thể! Nam Cung Tứ, ngươi cho nàng tiền, bảo nàng cút!"
"... Mẹ ngươi!" Nam Cung Tứ: Tiền của lão tử là để cho ngươi tiêu sao?!
Mọi người nghi hoặc, Mặc Nhiên tại sao lại chán ghét nữ tử này đến thế? Mỹ nhân dịu dàng, nhu nhược như Tống Thu Đồng, đều gợi lên ý muốn bảo vệ trong người nam nhân, ít nhất cũng không cáu gắt như vậy.
Tề Mộc cũng không có ấn tượng gì tốt với Tống Thu Đồng, đơn giản là bởi vì tiếng lòng của nàng ta không thuần, ảnh hưởng đến phát dục của hắn.
Tề Mộc liếc thoáng qua Sư Minh Tịnh đang ôm con mèo ôn nhu xoa dịu, sẵn tiện trị liệu cho nó đỡ đau đầu chóng mặt, thỏa mãn run run râu mèo ngủ vù vù.
Kỳ thực, Bạch Liên Hoa nội tâm cũng là bạch liên hoa, tâm dơ chỉ là do hắn biến thái.
Mà nhắc tới biến thái, lấy Mai Hàm Tuyết đứng đầu chuỗi thực vật, Sư Minh Tịnh đại khái cũng... chấp nhận được.
Chỉ cần đừng bẻ lái qua phương hướng 18+ mà nam chính lại là hắn là được.
Tề Mộc đang suy nghĩ xem có nên đưa Tống Thu Đồng về Ma giới hay không, thâm trầm nhìn Tống Thu Đồng hơi lâu.
Sư Minh Tịnh từ phía sau tới gần, hơi hơi ngửa đầu, ở bên lỗ tai của hắn nói chuyện, âm điệu như xuân phong: "Tiểu Nam, nàng đẹp lắm sao?"
Đẹp bằng ta không?
Bộ dáng nhu nhược đáng thương kia, ở trên giường nhất định rất dâm, đãng. Thích loại này?
Không được đâu, cơ thể ngươi... chỉ có ta mới có thể hôn lên từng tất da thịt, môi lưỡi trộn vào nhau ân ái không ngừng. Chỉ có ta mới có thể liếm/hút nơi ấy, cho ngươi nhẫn nhịn đến mức cứng còng, thích thú đến đỏ cả mắt, mê muội va chạm thân thể của ta, mất hết lý trí ở trong tay ta cọ xát, giật nảy, bắn trào ra...
[... Ta thu hồi, ngươi đủ rồi. Câm đi.]
Tề Mộc đen mặt, hung hăng đẩy đầu của hắn ra khỏi vai, cảnh cáo: "Cho ta yên tĩnh điểm. Ta không thích nàng."
"..." Tống Thu Đồng.
"..." Mọi người.
Sư Minh Tịnh cười cười, như không có chuyện gì, tiếp tục chuyên tâm chăm sóc con mèo.
Đối phó với Tề Mộc Nam Hùng, chỉ có cách đè hắn ra làm vài lần, hắn mới chịu nhận. Đúng là, càng ngày càng gấp chịu không nổi nữa.
Sư Minh Tịnh ánh mắt lắng lại, đầu ngón tay khẽ miết lỗ tai mèo, cho nó run run lên liên tục, vươn móng vuốt chụp chụp, đẩy ra.
[...] Tề Mộc.
Tề Mộc lãnh khốc tịch thu con mèo, tịch thu luôn Thần Tích.
"..." Sư Minh Tịnh.
...
Tống Thu Đồng cuối cùng vẫn không được nhận, vì Mặc Nhiên nhất quyết không đồng ý, xua nàng như xua vịt.
Tống Thu Đồng âm thầm ghi hận.
Nhục nhã ngày hôm nay, nhất định nàng sẽ trả đủ.
...
"Tống cô nương, trên lầu có một vị công tử muốn mời ngươi lên đó uống một chén trà, hạ hỏa."
...
Đám người Sở Vãn Ninh rời đi Cung Dạ lâu, nói nói cười cười, chưa dứt bên tai. Cảnh tượng này thu hết vào đáy mắt của một người khác, hắn ta chỉ biết lay động quạt xếp, che đi ý cười... không rõ vui buồn.
Không lâu sau, ngay tại nhã gian bên cạnh căn phòng náo nhiệt vừa rồi, truyền đến tiếng thấp thấp ngâm khẽ:
"Ngươi xem gió nam thổi, ta chờ cố nhân về..."
—— Nhật nguyệt đồng huy, vật đổi sao dời.
Sau bức bình phong, bóng dáng nam nhân gấp lại quạt giấy, nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay, thong thả suy tính, từng bước hạ cờ.
...
------
(*Ngươi đang xem xét gió nam, xem cảnh đẹp mùa xuân, ta đang chờ đợi tưởng niệm lão hữu trở lại bên người.)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro