Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 49: Thảm họa lần thứ 3 - Tội nghiệt

Âm tào địa phủ thuộc Quỷ giới, là nơi quy túc của người đã chết. Người sau khi chết sẽ xuống đây, tùy theo sinh thời đã làm chuyện gì, nếu tội ác tày trời sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục cầm tù, lĩnh phạt, người tốt... thì suy xét sau.

Sakata Gintoki kỳ thực đã chết 7749 lần, nhưng chưa có lần nào phải xuống địa ngục, đây đại khái là bởi vì hắn là người lương thiện.

Hiện tại xuống đây... nhất định có nhầm lẫn gì!

Gintoki sợ hãi sờ sờ cơ thể, từ trên xuống dưới dò xét kiểm duyệt một lần... Đầy đủ vẹn nguyên mới an tâm thở ra một hơi.

May quá, không mất trí nhớ, không phải cô hồn dã quỷ, không trong suốt! Nếu hắn lại xảy ra chuyện... không nói A Trừng sẽ nghĩ như thế nào, hai vị đệ đệ nhà hắn cũng không phải thứ tốt lành gì... 

Gintoki từ chối làm kẻ gây họa lần thứ hai! Một lần là quá đủ!

Mà chắc mấy con kỹ nữ nhà hắn đã an toàn rồi!

Nghĩ như vậy, nhưng Sakata Gintoki vẫn cảm thấy bản thân quên mất thứ gì quan trọng, nghĩ nát óc vẫn nghĩ không ra, quyết định quên đi, chuyện quan trọng bây giờ là làm thủ tục nhập cư ở đây.

Gintoki nhìn cách đó không xa, trong đêm tối u ám, ba chữ "Quỷ Môn Quan" rùng rợn dọa người hiện ra, đỏ tươi lòe loẹt, như mới nhuộm máu tươi người sống viết lên.

Gintoki bình tĩnh xoa cằm, tự nói với chính mình: "Là giả sao?! Là sốt cà chua! Nhất định là như vậy rồi! Không có gì kinh người! Ừ ừ!"

Hắn gật gật đầu, tiến lên phía trước, cùng một đám người đi ngang qua nhau.

Đúng đúng, đều là người! Không có gì phải thất thố!

Một đứa trẻ không có đầu đang dùng đầu mình chơi banh...

Một nam tử trung niên bị tàn tật nặng, chỉ còn nửa người trên ra sức bò lết...

Một thiếu phụ bê bết sốt cà chua, không cẩn thận đánh rơi tim gan phèo phổi trên đường, lăn quả tim tới bên chân Sakata Gintoki...

Gintoki tùy tay nhặt lên, đưa cho nàng.

"Cảm, cảm tạ. Ngươi là người tốt. Chết sớm như vậy đúng là đáng tiếc." Thiếu phụ nhét nội tạng vào ngực, ôn hòa nói.

Gintoki nói: "Đang bậy bạ gì vậy con mụ này. Đang mớ ngủ sao?! Gin hối hận! Lẽ ra không nên giúp ngươi nhặt táo!"

"..." Thiếu phụ.

Thằng nhóc chơi banh đá banh lại đây, cái đầu lăn long lóc cười hi ha hi ha nói: "Đại ca ca, ngươi đá lại cho ta nha!"

Gintoki gật đầu, đá nó bay xuống vực thẳm địa ngục.

"..." Thiếu phụ.

Nam tử tàn tật thấy hắn là người tốt, còn đang tính nhờ hắn cõng mình đi qua Quỷ môn quan, vừa lúc bắt gặp tình cảnh này, không cẩn thận còn cùng hắn hai mắt chạm vào nhau...

Gintoki tròng mắt đỏ sậm hiện lên tia sáng nguy hiểm, hỏi: "Có gì sao?"

"..." Nam tử tàn tật.

--- Hắn hoảng sợ lắc đầu, sống chết lết đi chỗ khác!

Thiếu phụ tim đập thình thịch, trái tim không chịu khống chế nhảy ra ngoài, lại rơi vào tay Gintoki, vẻ mặt thiếu nữ hồi xuân nói: "Ngươi... đã có vợ chưa?"

"... Đi qua thế giới khác hỏi Giang Trừng, Giang Vãn Ngâm đi!"

Dứt lời, hắn lạnh lùng đem trái tim bóp nát!

"..." 'Người' qua đường.

Bọn họ đại kinh thất sắc, như gặp phải tên đại gian đại ác, cường hào ác bá, gào khóc chạy tán loạn.

Mấy chốc, Quỷ môn quan đang tấp nập người đi lại xếp hàng, đã không còn một mống.

"..." Thủ vệ canh cửa: Hôm nay nhân gian không có người chết nữa à?!

Gintoki một thân một mình bước lên, rất là vi vu nhàn nhã. 

Thủ vệ canh cửa đong đưa quạt hương bồ, thấy hắn tới thì đứng lên, chắc lúc chết bị mổ bụng, nên ruột theo động tác này tuột ra ngoài. Hắn cực kỳ không kiên nhẫn dùng cán quạt nhét ruột vào, giương mắt lười biếng hỏi.

"Tên gì?"

"Sakata Gintoki."

"Ồ, người Đông Doanh sao? Ta cũng là người Đông Doanh đây, thấy vết thương này không?! Ta mổ bụng tự sát đấy!"

"Thế thì là đồng hương rồi, mở cửa sau cho Gin đi huynh đệ."

"Không được, có sai sót thì chén cơm của ta đổ vỡ."

"Có gì đâu mà không được, đợi Gin này công thành danh toại rồi, trở về trả ơn ngươi, thế nào?"

"Ngươi thật đúng là giỏi bốc phét, nhưng không được chính là không được. Niệm tình chúng ta là đồng hương, xem như là duyên phận, ta đành cho ngươi một lời khuyên chân thành."

"Ha? Lời gì?"

"Dựa vào nhan sắc thượng vị là con đường nhanh nhất. Ta có sắc nhưng không có phận. Là một người đi trước, ta đã từng trải qua trăm cay ngàn đắng mới đi tới bước đường này. Hiểu ra thì đã quá muộn... Nếu lúc xưa ta bỏ đi kiêu ngạo..."

"..." Gintoki.

Gintoki muốn thừa lúc hắn nói nhảm, bước qua luôn thì bị hắn chặn lại.

"Tính lừa ta sao? Không đùa ngươi nữa, nói đi, vì sao chết?"

Gintoki cũng không muốn chống phá người thi hành công vụ, rất phối hợp mà trầm tư một lát, suy nghĩ kỹ càng mới đáp: "Bị đệ đệ tu tà thuật giết hại." 

Tên lính canh có chút cảm khái, lắc đầu nói: "Chân tình thế gian, đúng là không thể tin được."

Gintoki vẫn vì Ngụy Vô Tiện nói vài câu lời hay, "Ngươi đừng hiểu lầm hắn, hắn kỳ thật là bất đắc dĩ mới phải làm như vậy."

"Ngươi bị hắn hại thảm, vẫn vì hắn nói tốt, người như ngươi thế gian còn có mấy?!" Lính canh lâu rồi mới thấy được loại màu sắc đẹp đẽ này.

Gintoki giật mình, không ngờ mình lại lộ ra quá nhiều như vậy. Không còn bí ẩn gì nữa!

"Nếu ngươi có lòng dạ bồ tát, thoải mái đi, tiếp theo ngươi sẽ dễ dàng vượt qua thôi. Ngươi sẽ được đầu thai vào nhà tốt." Lính canh nói.

Gintoki tùy ý hỏi: "Ồ, vậy nếu người xấu thì sao?"

"Nếu tội ác tày trời, hoặc là hồn phách không hợp, vậy lại là chuyện khác." Hắn không có hảo ý cười cười, hắn vừa cười, ruột lại tuột ra, hắn lại nhét về, "Đi thẳng xuống mười tám tầng luyện ngục."

Gintoki: "..."

Lúc này, lính canh lấy trong người ra một cây thước.

"Trượng Tội Xích." 

Hắn đắc ý nói, "Đưa tay đây, để ta đo công đức dương thế của ngươi thế nào."

"..." Gintoki trầm tư.

Công đức? Công đức có thể đo qua lượng đường không?

Gintoki làm như không chút để ý, rất có thời gian nhàn rỗi cùng hắn tám chuyện.

"Đại ca, ngươi nói cho Gin hiểu một chút, công đức này cụ thể là cái gì? Linh hồn thuần triệt được không? Một linh hồn lập lòe ánh sáng bạc được không? Ánh sáng lớn tới mức che giấu đi mọi thứ dơ bẩn trên cõi đời này được không?"

"..." Lính canh.

Lính canh nhìn về phía sau hắn, thấy không có ai xếp hàng, cũng kiên nhẫn trả lời: "Linh hồn là thứ quỷ gì? Thực tế một chút, thiện tích nhân đức, ác có quả báo, đơn giản thế thôi."

Gintoki phẫn nộ đập bàn nói: "Vậy sao được! Quá công thức rồi! Trên đời này cũng có những kẻ tội ác tày trời như... đệ đệ Gin này. Nhưng đó là bởi vì hắn bị ép vào bước đường cùng, mất hết tất cả sa chân vào ma đạo! Là thế nhân dùng thái độ ác liệt đối đãi hắn nên mọi chuyện mới thành ra nông nỗi này, có nhân mới có quả! Ta không phục! Ta muốn khiếu nại! Ta phải vì đệ đệ mình tìm lại công bằng!"

... Lính canh kinh sợ nhìn ánh sáng phát ra từ trên người hắn.

Đây là một vị ca ca tốt đến nhường nào?! Không oán không hận, một lòng bảo vệ đệ đệ!

Lính canh hốc mắt ươn ướt.

"Ngươi làm ta đối với hồng trần lại lần nữa cháy lại tình xưa, có lẽ thế gian vẫn có tình người. Ta ở địa ngục lâu quá, đã quên rồi."

Gintoki vỗ vai hắn, nghiêm túc nói: "Đúng chưa? Vậy Gin đi qua đây. Tái kiến!"

Dứt lời, hắn nghiêng người, nhẹ nhàng lướt qua.

"Khoan đã!"

... Cánh tay hắn bị người bắt lấy, lòng bàn tay bị nhét vào một cây thước.

"..." Gintoki nhìn xuống cái thứ trong tay.

Lính canh cũng nhìn xuống, xem kết quả.

Gần như vừa chạm vào một cái, âm thanh từ Trượng Tội Xích rít gào kêu lên, trên cây thước màu đen chảy ra máu tươi cuồn cuộn, mang theo ngàn vạn tiếng kêu ai oán.

Chiến trường, xác chết.

Loạn Táng Cương, vây diệt.

Thiên Liệt, tru sát trăm vạn sinh linh.

... Nhân quả tuần hoàn, lưới trời lồng lộng, trời xanh tha cho ai?

Thân thước dần dần hiện lên một hàng chữ.

——

Không thuộc phạm vi quản hạt, dân nhập cư trái phép.

"..." Gintoki.

"..." Lính canh.

Lính canh lắc lắc cây thước, lại lần nữa đo đạc lại. Gintoki hết sợ rồi, ung dung móc móc lỗ tai, lười nhác để cho hắn làm gì thì làm.

Vẫn là hàng chữ cũ.

Lính canh đành từ bỏ, bực bội xua đuổi hắn: "Đi đi, địa ngục không có chỗ cho ngươi ở."

"..." Gintoki.

Người tốt cũng khổ vậy sao?! Bị kỳ thị kìa!

"Đi đâu?" Gintoki hỏi.

Lính canh nói: "Chưa từng gặp trường hợp này, chúng ta không quản được ngươi, vậy ngươi cút đi đâu thì cút. Trước mắt chỉ có một cách, đó là làm cô hồn dã quỷ trước cửa Quỷ môn quan này trăm năm vạn năm... cho tới khi nào lai lịch của ngươi được làm rõ thì mới được đi qua!"

Nói xong, hắn ngồi xuống ghế phẩy quạt, lẩm bẩm: "Thật là, hôm nay người chết đâu cả rồi? Ta còn phải ngồi ở đây canh cổng tới khi nào, không có ai tội ác tày trời chết sao? Bắt được một người đày xuống mười tám tầng địa ngục là được lập công to, thăng một lúc ba cấp a."

...

Lúc Sở Vãn Ninh, Mặc Nhiên và một đám người còn lại tụ tập tới trước cổng Quỷ môn quan, thì thấy Gintoki đang cầm Trượng Tội Xích đo đạc cho một đám quỷ hồn.

Trượng Tội Xích gào khóc dữ dội, chữ viết còn chưa kịp hiện lên, đã thấy hắn phất tay nói: "Đi thẳng xuống mười tám tầng địa ngục đi, nhớ nói cho Diêm La là Gin này tố cáo ngươi, kêu hắn thưởng hậu một chút."

"Người tiếp theo!"

Trượng Tội Xích ưu nhã hát vang, điềm lành giáng thế.

"Đi xuống mười tám tầng địa ngục luôn đi, cây thước này hư rồi."

"Tiếp theo!"

...

"..." Bọn họ.

Lính canh bị hắn đánh ngất, dùng Tử Điện trói lại nằm rúc trong kẹt cửa, khóe mắt còn ngấn lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro