Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46: Tai nạn lần thứ 46 - Hung thủ


Mặc Nhiên rất sợ trận Thiên Liệt xảy ra, bởi vì Sư Muội chết. Theo như kiếp trước của hắn, trận đánh đó ba năm sau mới diễn ra, cho nên cho dù lòng rất lo sợ, bất an, hắn cũng bỏ qua một bên, chuyên tâm tu luyện với sư tôn trong chốn đào nguyên tiên cảnh này, sẵn tiện lấy lòng người, hy vọng có thể sớm tu thành chánh quả.

Mặc dù... Mặc Nhiên phát hiện, sư tôn có hơi ngốc. Trong khi chính mình đã là tình trường cao thủ (?).

Sau đó, trong lúc hắn an tâm nhất, cảm thấy còn nhiều thời gian để chuẩn bị nhất. Trong lúc kẻ thần bí nôn nóng bất an bởi vì kế hoạch bị đảo loạn hoàn toàn.

Thiên Liệt tới. :)

"..." Mặc Nhiên trọng sinh có cũng như không.

"..." Kẻ thần bí vừa mừng vừa sợ.

Bọn họ có một câu má nó không biết có nên nói ra hay không.

Kẻ thần bí: Nói ra sợ các ngươi không tin, Thiên Liệt này đến sớm hơn cả tính toán của ta, mẹ nó ta cũng rất hãi hùng khiếp vía. 

Âm mưu phía sau còn chưa kịp vén lên màn che, nó tới rồi. Chẳng hiểu con mẹ gì.

Thiên Liệt đánh bọn họ trở tay không kịp, không ai hiểu nổi nguyên nhân.

Đáng sợ hơn, Thiên Liệt hiện tại bọn họ phải đối mặt, là từ trước đến nay, khủng bố nhất Thiên Liệt! Quy mô này, chính là tận thế tiết tấu a uy!

...

Tua lại thời điểm trước khi xảy ra Thiên Liệt.

Như đã nói, Sư Minh Tịnh là một cái được nước lấn tới gia hỏa. Sau đêm hôm giao thừa đánh lén thành công, nùng tình mật ý bắt đầu ngăn cản không được, hiện tại còn ở chung một chỗ, hắn biến thái.

"..." Tề Mộc lần thứ n né tránh công kích.

Giả bệnh, giả ngất, giả đau, giả đói, giả thương tâm, thậm chí tự làm bị thương bản thân... không gì không dám làm, nhưng đáng tiếc không gì qua mắt được Tề thần, hắn cũng sẽ không trúng chiêu của vị sư huynh này.

Bản thân Tề Mộc cũng có chút khó hiểu, người này... ăn trúng thứ gì kích thích sao? Nhiệt tình đáng sợ!

Quả nhiên nên làm độc thân cẩu!

Sư Minh Tịnh cũng buồn bực không kém hắn, nội tâm giận không thể át, bắt đầu hoài nghi Tề Mộc làm bằng đá, hoặc là bị mù.

[... Ta nhìn rất thấu đáo.] Tề Mộc.

Chu Tước tiên cảnh này, mua bán trao đổi thông qua những chiếc lông vũ ở Vực thẳm thủy tổ, phải có khinh công cao cường mới lấy được lông vũ ở đây mang về, sử dụng thay thế tiền bạc, nếu không có bản lĩnh, một là chết ở vực thẳm này, hai là chết đói. Sư Minh Tịnh đã có Tề Mộc, hắn không cần cực nhọc gì cũng có thể ăn uống thoải mái, được cung cấp đầy đủ, ở phía nam đào nguyên chăm chỉ học các thuật pháp chữa trị, sẵn tiện trêu ghẹo một chút người trong lòng.

Chỉ trách, người trong lòng của hắn chính là nguyên nhân làm hắn tức chết, thật sự đổ bệnh.

"..." Tề Mộc.

[Nha lặc nha lặc, lần này không phải giả. Thật xin lỗi.]

Tề Mộc nhìn Sư Minh Tịnh nằm ở trên giường toát mồ hôi lạnh, mặt mày tái nhợt, cặp mắt đào hoa mông lung mờ mịt, dường như có lệ quang yếu ớt đảo quanh, môi mỏng không còn chút huyết sắc khẽ nhấp, an tĩnh lại ôn nhu mà rũ mắt, ngón tay lạnh lẽo gắt gao nắm lấy tay hắn, đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch, dùng giọng điệu nghẹn ngào suy yếu chậm rãi nói:

"Đừng đi, ta thật khó chịu, ngươi có thể ở cạnh ta một lát không? Không cần gọi người khác, ngươi rót cho ta ly nước ấm, ngồi bên ta một lát là được rồi."

"..." Tề Mộc cứng đờ.

[Ta hối hận.]

[Ngươi xác thật đáng sợ.]

[Thiệt cái tình.]

"... Có thể buông tay, ta sẽ không đi." Tề Mộc nói.

Sư Minh Tịnh khóe môi khẽ cong lên, nơi nào đó trong lòng trở nên cực kỳ mềm mại, vui sướng, không có ý định thả hắn ra, ngược lại nắm càng chặt.

"Ta không tin." Sư Minh Tịnh: Tin cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này, vậy không tin.

"..." Tề Mộc: Ngươi là ma quỷ sao?

Thật sự bất đắc dĩ, không thể làm gì khác, Tề Mộc liền ngồi xuống bên cạnh hắn, im lặng đem độ ấm trong phòng thăng lên vài độ.

Cảm lạnh phát sốt mà thôi.

Qua đêm nay là hết rồi.

...

Sư Minh Tịnh nhu hòa nói: "Tiểu Nam, ngươi thấy ta thế nào?"

"..." Tề Mộc éo muốn nói chuyện.

Mắt thấy người nào đó tính tựa lên đầu giường không chú ý tới mình, Sư Minh Tịnh lại bất mãn, ho khan liên tục, dáng vẻ nhu nhược như sắp chết đến nơi rồi.

"... Tốt." Tề Mộc thật sự không muốn đối phó với người bệnh không thể nói lý.

Thật sự không biết ai nói Sư Muội, Sư Mịnh Tịnh ôn nhu, hiểu lý lẽ, hòa thuận dễ gần... Rõ ràng từ đầu tới đuôi chính là phiền toái.

"Nga, tốt là tốt thế nào? Đừng có lệ ta, được không?" Sư Minh Tịnh nắm lấy ngón tay hắn, ở trong lòng bàn tay như có như không vuốt khẽ, trau chuốt đầu móng tay chợt xoẹt qua, khiến người nhịn không được muốn...

"..." Tề Mộc sắc mặt biến thành màu đen.

[Hiện tại, ta rất muốn ném ngươi ra ngoài. Một vừa hai phải.]

Sư Minh Tịnh cảm giác được nguy hiểm tới gần, thu liễm lại, ôn thanh nói: "Ta khát."

'Vèo!'

Trước mặt hắn lơ lửng một ly nước.

"..." Sư Minh Tịnh sắc mặt tối sầm.

Xém nữa thì mắt trợn trắng, Sư Minh Tịnh cười vươn tay muốn cầm lấy chén nước, phát hiện...

"Ta không có sức..." Hắn đáng thương nói.

"..." Tề Mộc.

Tề Mộc mặt vô biểu tình ngoắc ngoắc ngón tay, ly nước nhẹ nhàng đưa tới bên miệng của mỹ nhân sư huynh, từng chút từng chút đút hắn uống cạn sạch...

Sư Minh Tịnh thầm hận.

Tề Mộc cười lạnh.

Sư Minh Tịnh bị sặc nước, ho sặc sụa, y phục đều bị ướt... 

Tề Mộc búng tay, hong khô quần áo trên người hắn, tận tâm tận tình phục vụ, không thể bắt bẻ điểm nào.

"..." Sư Minh Tịnh: Má nó!

[Đừng chửi bậy.] Tề Mộc.

Đại khái là tâm mệt, Sư Minh Tịnh buông tay hắn ra, quay người lại, đưa lưng về phía hắn, không nói lời nào nữa, trong không khí chỉ còn có tiếng hít thở hơi nặng nề. Sư Minh Tịnh ngực phập phồng, cau mày, yết hầu nóng rát, lâu lâu lại ho nhẹ một tiếng, khẽ run.

Tề Mộc không còn nghe hắn nghĩ gì nữa, ngược lại có chút... không biết làm sao.

Cho cơ thể hắn lùi lại thời gian trước khi bị bệnh sao?

Không được, vậy thì qua hôm sau lại tiếp tục bị trở lại, không dứt điểm.

Siêu năng lực của hắn, luôn có hạn chế nhất định.

Tề Mộc đang muốn đi nấu thuốc cho hắn, đã bị người trên giường quay đầu lại quát lạnh: "Ngươi dám đi?!"

Thần sắc ác độc không thua gì Sở Vãn Ninh.

"..." Tề Mộc.

Đột nhiên có chút chột dạ, Tề Mộc liền quy củ ngồi trở lại. Sư Minh Tịnh đã không có tâm tư chọc ghẹo hắn, chỉ có giận dỗi.

"Tính đi đâu?"

"Nấu thuốc."

"Ngươi biết nấu cái gì? Ta mới là đại phu."

"... Ân."

"... Ta ăn thịt ngươi sao? Nhích lại gần đây, ta lạnh."

"..." 

Tề Mộc cự tuyệt, muốn dùng siêu năng lực đem độ ấm xung quanh hắn dâng lên vài độ nữa, thậm chí lấy thêm chăn lại đây đem hắn trùm kín mít.

Sư Minh Tịnh cười nhạo, ánh mắt lạnh nhạt, mặt mày thanh uyển nhìn qua có vài phần sắc bén, hoàn toàn không có ngày thường ôn nhuận như ngọc, tính nết hảo.

"Ta lạnh trong người, bên ngoài rất nóng. Lấy chăn ra."

"... Ra mồ hôi sẽ nhanh hết bệnh." Tề Mộc vẫn rất có thường thức.

Sư Minh Tịnh càng không vui, "Ta sao có thể ra mồ hôi?!"

Tề Mộc: "..." 

[Ngươi là cái quỷ gì? Yêu quái sao?]

Sư Minh Tịnh đạp chăn văng xuống giường, híp một cặp mắt sóng gợn nhu tình nhìn về phía hắn, bên trong lại có thêm ánh sáng lạnh.

"Chúng ta là nam nhân, ngươi sợ cái gì? Ôm ta ngủ."

... Tề Mộc thuấn di biến mất.

"..." Sư Minh Tịnh chửi tục một tiếng: Chó má, hỗn đản!

Tề Mộc đi dạo địa ngục Quỷ giới một vòng, mới về.

Sư Minh Tịnh đã ngủ.

Tề Mộc nhẹ nhàng thở ra, hắn đã chuẩn bị tâm lý tiếp tục đi Ma giới dạo một vòng.

May mắn!

Đứng lặng một lát, Tề Mộc đi đến trước giường, vươn tay thử độ ấm trên trán Sư Minh Tịnh.

"... Nặng hơn rồi."

Tề Mộc nhìn chăn ngổn ngang dưới chân, không cần nói cũng biết là người này chơi tính tình.

Rối rắm một chút, Tề thần đại nhân rốt cuộc thỏa hiệp, trèo lên giường nằm ngay ngắn, không khác gì tư thế hắn nằm trong quan tài ở trấn Thải Điệp lần đó.

... Nhưng như vậy chẳng có tác dụng gì, chỉ chiếm chỗ mà thôi.

Ngẫm nghĩ một lát, Tề Mộc thử vươn tay đụng chạm Sư Minh Tịnh.

Người này lập tức xoay người, lăn vào lòng hắn, vòng qua thắt lưng hắn, ôm cứng ngắc.

"..." Tề Mộc hảo hoảng.

Hắn suýt nữa lại thuấn di trốn khỏi đây.

Tề Mộc rốt cuộc biết tại sao Sư Minh Tịnh nói chính mình không chảy mồ hôi, bởi vì... người này rất thơm.

Tề Mộc thính tai đỏ hồng, như muốn chảy ra máu.

Kỳ thật, nếu đóng mắt lại, dùng xúc cảm để cảm nhận... xác thật không tệ lắm.

Không mảnh mai gầy yếu như trong tưởng tượng, chỉ là... có chút tinh tế quá phận.

Tề Mộc phong bế ngũ giác, quyết định ngủ.

... 

Sư Minh Tịnh tỉnh, ôn nhu nhìn gương mặt gần trong gang tất, không chút khách khí tiến lại gần, hôn cường thế mà bá đạo lên môi hắn, bởi vì quá mức đầu nhập, cơ thể bắt đầu len lỏi một ngọn lửa, càng cháy càng lớn.

Sư Minh Tịnh lấy xuống mắt kính của hắn, thuận tay tháo xuống... ức chế khí trên đỉnh đầu người này.

Sau đó...

Thiên địa rung chuyển, núi sông chấn động, hồ hải cuồn cuộn, hồng thủy dâng cao, bầu trời tu chân giới rách ra một khe nứt dữ tợn, càng ngày càng lan rộng, vầng sáng chiếu thẳng xuống đại địa, kết giới Quỷ giới bị phá vỡ, hung linh ồ ạt giáng thế, kêu gào khàn cổ họng, chen chúc nhau chui ra ngoài. Không trung âm u, tà khí chấn động càn quét bát phương thiên địa, ù ù màng tai. Địa ngục chi môn mở ra, như mồm máu mở rộng, sẵn sàng cắn nuốt tất cả không còn một manh giáp. Ma giới nhập khẩu bị phanh phui, hắc động mở ra cho ngàn quân ma tộc đổ bộ xuống trần gian, yêu ma quỷ quái nhất thống nhân gian, rậm rạp chi chít ngóc đầu trở lại. Cảnh tượng tuyệt vọng như vậy, nhất thời làm ai nấy cũng lùi lại một bước, khiếp sợ tột cùng, tay chân vô lực, run rẩy không thôi.

Sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông.

Sống được, chính là kỳ tích.

"..." Sư Minh Tịnh.

Trời đất tự nhiên tối sầm, mở mắt ra, kể cả hắn và đám người đến Chu Tước tiên cảnh tu luyện, đều bị đưa đến... một nơi khỉ ho cò gáy, đồng loạt ngớ người nhìn vết rách khủng lồ trên bầu trời.

Đâu phải Thiên Liệt, là——

... Tận thế tới.

Sư Minh Tịnh nhìn cái que hồng hồng trong tay, đột nhiên có chút... biết vậy chẳng làm.

Tề Mộc phong bế ngũ giác, ngủ đặc biệt sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro