Chương 45: Tai nạn lần thứ 45 - Kiên trì
Sáng sớm, những người được chọn đi đến Chu Tước tiên cảnh tập hợp, được Vũ Dân tiên sử đón đến Cửu Hoa Sơn. Tề Mộc quyết định đi theo canh chừng những người này, bởi vì... những vị tiên sử này, hắn cũng đọc không được nội tâm của bọn họ.
Tề Mộc ấn đường biến thành màu đen, thế giới này... đã tới lúc tận diệt, cứu ngựa chết thành ngựa sống, hoặc là... cho nó chân chính đi tới hủy diệt.
Hắn lựa chọn cái thứ nhất, hiện tại có chút hối hận.
Trân Lung Kỳ Cục không chỗ không ở, mọi thứ đều là vật chết, khắp nơi đều tràn ngập cảm giác quỷ dị, xem sinh tử như trò chơi, sinh mệnh rẻ mạt, không đáng một đồng. Nói cách khác, nguyên tắc cùng trật tự ở thế giới này... đúng là quá mức hoang đường, mất sạch tính người, gọi tắt là có bệnh!
Một thế giới như vậy... Không nên tồn tại.
Tề Mộc Nam Hùng suy nghĩ sâu xa, cảm thấy... hắn đi sai một nước cờ. Hất sạch toàn bộ, chơi lại thì sao?
Cũng giống như Trân Lung Kỳ Cục, nếu hắn sử dụng [Tâm khống] lên toàn bộ thế giới này, thay đổi ý thức của thế giới, từ nhân tâm cho đến tư duy, nhận thức của bọn họ... nháy mắt khống chế lại toàn cục, đem mọi thứ trở về lúc ban đầu.
—— Tẩy não.
Nghĩ tới đây, Tề Mộc nhìn thoáng qua những người bên cạnh, đột nhiên lại thấy không cần thiết.
Còn tốt.
Không tới mức, hắn sẽ không làm như vậy, khống chế người khác, không phải hắn mong muốn. Thậm chí chính hắn cũng sẽ tự mình hủy hoại mình, tự xưng thần, đi ngược lại với ý nguyện ban đầu của bản thân.
Không thể, không muốn, không bao giờ.
Đây là Tề Mộc Nam Hùng kiên trì.
Hắn thật sự chỉ muốn làm một người bình thường, không phải vì thứ gì khác, chỉ bởi vì hắn không có cách nào có thể bỏ mặc người khác, không thể trơ mắt nhìn tai nạn diễn ra trước mắt mà không ra tay trợ giúp. Siêu năng lực, là gánh nặng của hắn, là tai nạn của hắn, có lẽ... cũng chính là nội tâm của hắn.
Ôn nhu mà cường đại.
Theo thời gian tăng trưởng, càng trở nên ôn hòa, mạnh mẽ.
Điều Tề Mộc nhận ra được. Hắn, không thể để thế giới này đồng hóa, hắn phải... làm gì đó cho thế giới này.
Nếu có thể thay đổi từ bản chất...
Bằng một cách não tàn nào đó, làm lại từ đầu...
Tề Mộc nâng con mèo trên tay ngang tầm mắt, trầm tĩnh hỏi: "Sakata Gintoki, ta đem ngươi đi nghiên cứu, thế nào? Sẽ không đau đâu ha."
...
...
...
! ! !
"... Miêu miêu miêu?!" Gintoki tạc mao!
Mặc Nhiên thấy vậy, chạy qua nói: "Thằng tóc hồng! Ngươi đừng có khi dễ lão sư! Bổn... khụ, ta nhận hắn làm Đại ca, nhất định sẽ bảo bọc hắn!"
Tề Mộc làm lơ người này, ôm con mèo đi về phía trước.
"..." Mặc Nhiên: Đáng giận! Tên này càng ngày càng không coi bổn tọa ra gì!
[Ta vốn chẳng coi ngươi ra gì đâu ha—— Zero.]
Tiết Mông thật không phụ mong đợi của mọi người, cười há há há, vô cùng thích thú nhìn thấy cảnh Mặc Nhiên bị chọc quê, chuyện này vui tới mức hắn có thể lấy ra cười ba ngày! Sở Vãn Ninh khóe miệng cũng nhếch lên một chút.
Chỉ có Sư Minh Tịnh là ánh trăng duy nhất sáng rọi đêm tối của Mặc Nhiên, "A Nhiên, Tiểu Nam không có ý xấu, đệ đừng để trong lòng, đừng hiểu lầm hắn, hắn lúc nào cũng như vậy... thói quen thì tốt rồi. Đệ ấy cũng rất đáng yêu, như đệ vậy." Hảo một cái ôn nhu đa tình, thiện người am hiểu ý, xử sự khéo đưa đẩy tiểu bạch hoa.
"..." Mặc Nhiên.
Không sai, ánh trăng này là màu đen.
Tức mà không chửi được, nghẹn khuất.
Sư Muội, huynh không thương ta nữa.
Tề Mộc đi đằng trước, tròng mắt lướt qua ý cười.
[Nha lặc nha lặc, thật đúng là có lỗi, hắn thương ta.]
"..." Gintoki: Cho mèo ăn cẩu lương, Gin khuyên ngươi thiện lương a uy!!
Tề Mộc liếc nhìn nó, [Đừng lầm, ta không có khả năng thích ai, ngươi hiểu.]
"..." Gintoki mắt cá chết: À, ừ.
Gì chứ anh Gin này từng trải hết rồi. Cứ giãy giụa đi đồ ngốc. Một cái hôn... nhất định làm ngươi cong queo, đây là xử nam chuẩn tắc.
Tề Mộc Nam Hùng tiện tay đưa nó lên mặt trăng.
"..." Gintoki: Chơi bẩn thật!
...
Khiến mọi người càng thêm kinh ngạc chính là, những Vũ Dân này thấy Tề Mộc xuất hiện, ngay lập tức yêu cầu thêm hắn vào trong đội ngũ thí luyện lần này.
Tiết Chính Ung đồng ý rồi, thật tình cũng không từ chối được.
Lúc sau, mọi người thấy Tề Mộc đòi ôm theo một con mèo mang đi, Vũ Dân tiên sử không chút do dự liền đồng ý, không để con mèo này trong lòng.
"..." Mọi người.
Vào tới chốn đào nguyên này, bọn họ phải tách nhau ra để tu luyện, đồng thời cũng tách ra ở chung. Chia làm ba nhóm: Tấn công, phòng thủ và trị liệu. Sở Vãn Ninh, Mặc Nhiên, Tiết Mông đều là nhóm tấn công, chỉ có Sư Minh Tịnh là trị liệu...
Tề Mộc dứt khoát tự định nghĩa mình là—— phòng ngự.
Sư Minh Tịnh hòa khí nói: "Quả nhiên là sẽ bị phân như vậy, ta... còn tính mượn phòng bếp làm thạch cà..."
Tề Mộc áp dụng [Tâm khống] lên vị Vũ Dân đang phân nhóm, thật nhanh liền được như ước nguyện mà phân vào nhóm—— Trị liệu.
"..." Mọi người nhìn mà nghẹn.
Sở Vãn Ninh ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Sư Minh Tịnh, thật buồn bã, hóa ra làm sư phụ lại không hiểu hết tính tình của đệ tử, hắn thật thất bại.
Sư Minh Tịnh, thuộc tính, cắt ra là hắc.
Nhóm tấn công ở phía đông của đào nguyên, nhóm trị liệu ở phía nam, gặp nhau không nhiều, chi bằng nói là hoàn toàn tách nhau ra, nhóm nào ra nhóm đó.
Sư Minh Tịnh cười khẽ, trời giúp hắn.
[Không, là thạch cà phê giúp ngươi.] Tề Mộc phủ định.
Mặc Nhiên nhìn Tiết Mông làm kỳ đà cản mũi chính mình và sư tôn đun nóng tình cảm, bỗng nhiên nảy ra một ý này rất hay.
"Khụ, thằng... Tề Mộc, nếu ngươi đồng ý giúp ta..." Mặc Nhiên lưỡng lự nói.
Tề Mộc cắt ngang, 'Không làm.'
"Hai hũ thạch cà phê!" Mặc Nhiên không tin tà.
Tề Mộc âm u nhìn hắn một cái, mạc danh làm Mặc Nhiên lạnh cả người.
"... Mười, mười hũ!"
"Nói đi." Tề Mộc thỏa hiệp.
[Không sai, ta mềm lòng.]
Mặc Nhiên cười hì hì đi qua đấm bóp cho hắn, vẻ mặt tà nịnh nói: "Chuyện này nhất định không làm khó được ngươi. Một chút cũng không! Khụ! Ngươi khiến cho Tiết Mông... cút đâu thì cút, đừng làm cản trở ta và sư tôn là được."
"..." Tề Mộc có chút cắn rứt lương tâm với Sở Vãn Ninh, bỗng nhiên chần chừ không muốn gật đầu.
Lúc này, Sở Vãn Ninh đứng đằng kia cau mày quát bọn họ: "Các ngươi đang nói cái gì?! Các ngươi còn nhớ mình đến đây làm gì không hả?! Còn đứng đó nói chuyện!"
Tề Mộc gật đầu với Mặc Nhiên, đáp ứng rồi.
Dù sao... với tu vi của con chó ngốc này, hiện tại còn xa lắm.
'Đừng quá bạo, tính mạng là trên hết.'
"..." Mặc Nhiên.
...
Vì vậy, Tề Mộc thật sự không chút do dự, khống chế lại toàn bộ Chu Tước tiên cảnh đã bị người dùng làm quân cờ này, lấy vì mình dùng, xem như lấy làm nơi nghỉ dưỡng.
Làm Đại ma vương một chút, không có vấn đề gì quá lớn.
Còn về nạn nhân duy nhất ở đây...
Tiết Mông gặp bạn cùng phòng: "..."
Bạn cùng phòng gặp Tiết Mông: "..."
... Trong lời đồn 'Đại sư huynh', có số lượng fangirl đông đảo nhất tu chân giới, đã là nữ nhân thì sẽ thích hắn - Mai Hàm Tuyết, vừa lên sàn đã out, không muốn nói nhiều. Nhân tra mà thôi, thế giới này dư thừa biến thái.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro