Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42: Tai nạn lần thứ 42 - Dọn dẹp


Vũ Dân hạ giới, tuyển chọn đệ tử tới Chu Tước tiên cảnh rèn luyện.

Bọn họ là thứ giống với tiên nhân nhất trên Tu Chân giới, được gọi là "Vũ Dân".

Nhiều thế hệ Vũ Dân luôn ở trong mê trận Cửu Hoa Sơn, có chốn đào nguyên của chính mình, rất hiếm khi nhúng tay vào chuyện nhân gian. Nhưng trong cơ thể không có đầy đủ huyết thống tiên nhân, vẫn có một nửa cốt nhục phàm tục, nên cũng không thể siêu thoát hoàn toàn, thường xuất hiện khi trật tự Tu Chân giới bị rung chuyển, nguy cơ ập đến mới tới, dùng linh lực cường đại giúp phàm nhân vượt qua cửa ải khó khăn. Bọn họ xuất hiện, có nghĩa là đại nạn sắp buông xuống.

Mặc Nhiên, Sư Minh Tịnh, Tiết Mông, Sở Vãn Ninh đều được chọn. Mặc Nhiên trong lòng vừa lo lắng bất an, vừa mừng vừa sợ.

Hắn lo lắng, bởi vì chuyện này khởi đầu cho cái chết của Sư Muội.

Hắn mừng rỡ, vì kiếp trước chỉ có Sư Muội và sư tôn được chọn. Kiếp này thật sự đã có điều thay đổi rồi. 

Bởi vì sắp tới trừ tịch, Vũ Dân cho bọn họ thời gian ở lại ăn tết, qua trừ tịch mới xuất phát tới Chu Tước tiên cảnh huấn luyện.

Mặc Nhiên cũng tạm thời gác lại chuyện này, không suy nghĩ nhiều nữa.

Chỉ chớp mắt, đã tới trừ tịch. Đây là thời khác náo nhiệt nhàn nhã nhất trong một năm ở Tử Sinh Đỉnh, chúng đệ tử dán bùa đỏ, quét tuyết đọng, sư phó ở Mạnh Bà Đường cũng bận rộn từ sớm tới tận chiều, chuẩn bị đón một ngày cuối năm bằng bữa tiệc thịnh soạn, các trưởng lão đều dùng thuật pháp mình am hiểu gia tăng niềm vui. Ví dụ như Tham Lang trưởng lão biến hồ nước sau núi thành rượu ngon. Toàn Cơ trưởng lão thả ba nghìn con chuột lửa được thuần dưỡng, để chúng nó canh giữ các nơi trong môn phái, giúp mọi người giữ ấm xua lạnh. Lộc Tồn trưởng lão, hắn thi chú lên người tuyết, để chúng nó chạy sắp núi, gặp ai cũng hô "Tân xuân vui vẻ".

Gintoki dẫn theo ba cái đuôi đi thăm Sở Vãn Ninh, vừa tiến vào Hồng Liên Địa Ngục của hắn đã thấy một cỗ cô quạnh tịch liêu đập vào mặt, hoàn toàn không có không khí của trừ tịch!

Đợi bọn họ bước tới phòng hắn, nhìn thấy tình cảnh bên trong, càng thêm trầm mặc.

Sở, Vãn, Ninh, sống, trên, đống, rác, sao?!

"..." Sở Vãn Ninh nhận thấy có kẻ xâm nhập kết giới, khoác thêm áo ấm bước ra.

Nhìn thấy vẻ mặt một lời khó nói hết của bọn họ, Sở Vãn Ninh mạc danh có chút xấu hổ.

"Vào uống trà sao?" Sở Vãn Ninh hỏi.

Hắn đi tới bàn trà, đẩy đống cơ giáp bên trên qua một bên, từ trong đống rác rưởi đó lấy ra vài cái chén...

"... Thật xin lỗi đã làm phiền, Gin không quấy rầy ngươi nữa. Ta nhớ ra ta có hẹn với Chính Ung đi làm vài chén rồi, tái kiến!" Sakata Gintoki phất tay, quay đầu lại rời đi nơi hủy diệt này.

Ba vị đệ tử ăn ý kéo đầu hắn lại.

Sư Minh Tịnh lần đầu biết... sư tôn của hắn... bừa bộn đến vậy.

Mặc Nhiên rất cạn lời, những lần trước hắn tới không phải thế này! Vô cùng sạch sẽ tinh tươm! Là Tề Mộc làm sao?! 

Tiết Mông vẻ mặt như trời sụp đất nứt, không chịu tin tưởng đây là sự thật. Sư tôn này... có khi nào là giả không?

Cuối cùng, ba vị đệ tử phải vén lên tay áo, cong lưng xuống dọn dẹp lại nơi này, trang hoàng cho có không khí tết. Bên ngoài tuyết còn rơi, hải đường đỏ bay loạn, rốt cuộc có một phần ấm áp.

Sư Minh Tịnh dọn dẹp vật dụng xung quanh phòng, xếp gọn, lau sàn. Mặc Nhiên ôm đống y phục chất thành núi nhỏ bên kia đi giặt sạch.

"Gin lão sư, nơi này nơi này! Chỗ này còn có bụi bám vào này!" Tiết Mông ngửa cổ lên nhìn thấy một góc của giá gỗ trên cao có một nơi còn chưa sạch sẽ.

Gintoki vẻ mặt ngán ngẩm cầm chổi lông gà đi qua, quấn khăn ngang mũi để tránh bụi, cũng cùng Tiết Mông ngẩng đầu nhìn lên giá gỗ, phát hiện—— Quá cao.

"Lão sư, làm sao bây giờ?"

Gintoki mắt cá chết nói: "Lúc này có Nam Hùng thì tốt rồi."

Sở Vãn Ninh bị bắt ngồi một bên lau sách, im lặng nhìn bọn họ, nghe vậy cũng gật đầu nói: "Chẳng biết hắn đi đâu, thiếu hắn nên Hồng Liên Thủy Tạ này đọng lại nhiều việc hơn bình thường. Cực khổ các ngươi giúp ta."

"..." Mọi người: Giọng điệu đương nhiên này hảo đáng ghét.

Không còn cách nào khác, Gintoki cúi người xuống, đưa lưng về phía Tiết Mông, nhướng mày, ý bảo hắn leo lên.

Tiết Mông hai mắt sáng rực, nháy mắt đã hiểu ý, cầm lấy chổi trong tay hắn, hưng phấn mà leo lên vai hắn ngồi xuống, cho hắn nâng mình lên cao, hào hứng vui vẻ phủi bụi trên các giá cao.

"Gin lão sư! Bên kia nữa! Ngươi nhích qua bên kia nữa!" Tiết Mông thật không khách khí mà sai sử hắn.

Mặc Nhiên và Sư Minh Tịnh dừng lại động tác trên tay, nhìn bọn họ, trong lòng có chút hâm mộ. Nghĩ vậy, cả hai theo bản năng nhìn về phía Sở Vãn Ninh đang ngồi bẹp đằng kia. 

Sở Vãn Ninh cũng đưa mắt nhìn bọn họ, trong lòng có chút chờ mong.

... Mặc Nhiên và Sư Minh Tịnh nháy mắt ai làm việc nấy, không đòi hỏi gì nữa.

"..." Sở Vãn Ninh.

Bắp chân bị người đá đá, Sở Vãn Ninh đưa mắt lên nhìn thì thấy vẻ mặt ghét bỏ của Gintoki: "A Ninh, ngươi lau sách xong sao? Ngươi cản đường chúng ta, qua chỗ khác ngồi đi."

"... Sư tôn, xin lỗi. Bụi... hình như rớt lên đầu người rồi a." Tiết Mông hậu tri hậu giác nhận ra Sở Vãn Ninh đang ở phía dưới, phủi quá hăng nên hất vào hắn rất nhiều.

"..." Sở Vãn Ninh.

Sở Vãn Ninh đứng lên, hầm hầm dùng linh lực điều khiển một cây chổi quét bụi khác, quét ngang một vòng những chỗ trên cao, hung hăng phất vào mặt bọn họ.

"..." Mọi người: Ngươi dùng linh lực để làm trò ấu trĩ này sao?! 

Gintoki đen mặt.

"Ngươi chơi dơ! Gin này không có linh lực mới phải nhịn ngươi! Có giỏi thì chúng ta thách đấu! Xem ai mới là người quét dọn mạnh nhất!" Gintoki quát.

"..." Ba vị đệ tử: Danh hiệu quỷ gì!

Sở Vãn Ninh nhịn lâu rồi, cười lạnh lùng, "Không dùng linh lực đúng không? Mặc Nhiên——"

"Có ta!" Mặc Nhiên hô.

Sở Vãn Ninh hung ác nghiến răng nói: "Cút lên đây!"

"..." Mặc Nhiên.

"..." Mọi người.

—— Vậy mà cũng trúng chiêu sao?! Ngươi có thật là sư tôn không?!

Tiết Mông mặc dù có chút nuối tiếc mình không được sư tôn cõng, nhưng Gin lão sư cũng không tồi... Không, ngẫm lại thì ta thật sự không dám leo lên người sư tôn, vẫn là để cho Mặc Nhiên chịu tội đi.

Mặc Nhiên liếm liếm môi, cầm chổi lông gà hô lớn: "Chúng ta nhất định thắng!"

Nói xong, hắn đi qua, vỗ vỗ Sở Vãn Ninh nói: "Sư tôn, người cúi xuống một lát cho con leo lên nha!"

"..." Sở Vãn Ninh nhịn, cau có quỳ một chân xuống, hơi hơi khom lưng để cho hắn leo lên đè đầu cưỡi cổ. 

Mặc Nhiên trong lòng cười trộm, cho Gintoki ngón tay cái, cảm thấy Đại ca này không nhận sai! Hắn nhảy lên vai Sở Vãn Ninh, an vị ngồi xuống, hung hăng dùng hai chân khẹp lấy đầu người này, trong lòng đắc ý vô cùng.

Sở Vãn Ninh có chút hối hận, lại có chút rạo rực vui sướng.

"..." Sư Minh Tịnh đứng một bên nhìn, rút trừu khóe miệng.

Gintoki bình tĩnh nói với Tiết Mông, Tiết Tử Minh: "Ngươi còn nhớ những gì Gin nói không? Bên trong cơ thể ngươi có một thần võ, lợi hại vô cùng, phóng thích nó ra và chiến thắng đi. Nghe hiểu không?"

Tiết Mông trầm mặc một lát, mới hỏi: "Lão sư, đó không phải là lời nói văn vẻ thôi sao? Ta có thể phóng thích thứ gì?"

Mặc Nhiên nói: "—— Phóng thí!"

Tiết Mông nổi giận, mặt đỏ lên, nghiến răng quát: "Đồ chó nhà ngươi!!! Dám sủa bậy!!"

Hai cây chổi lông gà trên không trung va chạm kịch liệt, bụi bay đầy trời.

"..." Sư Minh Tịnh cười nhạt nhìn thoáng qua sàn nhà hắn mới lau, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"..." Sở Vãn Ninh hít phải một mớ, lại nhìn thấy Gintoki đang bịt mặt, nhất thời cảm thấy mình rơi vào kế sách của người này.

Hai vị thiếu niên trên cao đánh rất hăng, Tiết Mông ẩn ẩn rơi xuống hạ phong. Đột nhiên hắn cảm thấy... bản thân đang di chuyển rất nhanh, mọi công kích của Mặc Nhiên đều dễ dàng, uyển chuyển tránh thoát!

Ngay lúc này, Tiết Mông trong lòng trào lên một cỗ tự tin, xác thật cảm nhận được trong cơ thể mình hiện tại có một thần võ bất bại. Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết, tròng mắt lóe lên một tia sắc bén, hung hăng thọc qua!

Mặc Nhiên bị ăn một miệng chổi lông gà, hận vô cùng, phun phèo phèo ra ngoài, cúi đầu xuống, không hài lòng nói với Sở Vãn Ninh: "Sư tôn, đây là trận chiến của chúng ta, không phải của ta."

Ý là, ngươi cũng giúp sức một chút, đừng có đứng như trời chồng.

Sở Vãn Ninh bình thản gật đầu, mắt phượng đanh lại, hàn ý bức người nhìn về phía Sakata Gintoki, mang khí thế của Sở tông sư ra áp hắn.

"..." Sư Minh Tịnh thừa lúc mọi người không chú ý, tàn nhẫn ném khăn lau xuống đất.

—— Thật là, nếu có Tiểu Nam ở đây thì tốt rồi... 

Cho bọn họ văng hết ra ngoài!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro