Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37: Tai nạn lần thứ 37 - Xúi giục làm bậy


Sư Minh Tịnh đứng lên, cặp mắt đào hoa nhu tình như nước nhìn về phía Gintoki, nhã nhặn cúi thấp người nói: "Nhận được chỉ giáo, lão sư."

Ngươi là người thứ hai, nói cho ta biết, Điệp tộc là người.

Ngươi là người duy nhất, cho ta thấy được một con đường khác có thể đi.

Thật may mắn vì thế giới này có ngươi, ta lão sư.

Sư Minh Tịnh trước khi bước ra ngoài, quay đầu lại nhìn hắn cười nói: "Lão sư, đây có thể là bí mật của chúng ta sao?"

Gintoki lười nhác nằm gác chân lên ghế nói: "Không thể nha, lòng thành không đủ để làm tới mức này."

"..." Sư Minh Tịnh.

Rút trừu khóe miệng, Sư Minh Tịnh không còn cách nào khác, lấy trong ngực ra một túi tiền rủng rỉnh, đoan trang đặt lên bàn.

"Ngươi đi đi, chuyện hôm nay chỉ có ta và ngươi biết, không có người thứ ba. Gin lấy danh nghĩa cùng linh hồn mình ra thề."

"..." Sư Minh Tịnh: Ta bỗng nhiên không trông cậy vào thứ danh nghĩa và linh hồn rẻ rách của ngươi, lão sư.

Thở dài một tiếng, Sư Minh Tịnh nói: "Lần sau, hy vọng người tận tình chỉ bảo."

"Lần sau hy vọng ngươi tìm câu hỏi nào đơn giản chút, ví dụ như phiền não về vấn đề tình cảm, phân vân không biết nên đè người nào..."

"..." Sư Minh Tịnh bình tĩnh nhìn hắn vài giây, sau đó nhanh chóng quay đầu lại rời đi.

"..." Gintoki.

Ngày hôm sau, mở hàng vẫn là Mặc Nhiên tiểu đệ, xem ra chuyện hôm qua đã làm cái đầu nhỏ của thằng nhóc này mở ra một góc, nhưng vẫn như cũ khép kín rất nhiều chỗ.

"Lão sư, ta vẫn còn có chút rối rắm a. Ta thích người này, lại muốn lên giường với một người khác..."

Gintoki cắt lời hắn: "Ngươi đã không còn tư cách thích người ta nữa, từ bỏ đi, lùi lại phía sau nhìn người đó truy tìm hạnh phúc mới của mình đi, chúc phúc bọn họ. Sau đó về nhà quỳ ván giặt đồ. Đó là việc ngươi cần làm."

"..." Mặc Nhiên.

Gintoki vẻ mặt bất đắc dĩ, lắc đầu, rèn sắt không thành thép nói: "Mặc Nhiên, ngươi có biết trong lúc ngươi đang trăn trở vì những chuyện tình tình ái ái, thì ngoài kia có người đang lo cho thiên hạ thương sinh, có người dằn vặt khổ sở để được sinh tồn, chỉ cầu một ngày lành. Ngươi không cảm thấy thẹn sao? Gin thấy xấu hổ quá. Cầm xuân dược rồi đi đi."

Gintoki tiện tay ném cho hắn một viên xuân dược bá đạo—— Mỹ nhân ân.

"..." Mặc Nhiên tiếp nhận, nắm trong lòng bàn tay, cầm lên đặt trước mắt săm soi.

Bổn tọa kiếp trước cũng rất thảm, rất ghê gớm. Tại ngươi không biết! Kiếp này bổn tọa không làm thiên hạ! Bổn tọa rất mệt! Bổn tọa chỉ muốn làm sư tôn!

... Mà thật sự phải làm sư tôn sao?

Bổn tọa lại có chuyện muốn hỏi!!!

Gintoki đẩy hắn ra khỏi cửa, đóng cửa cái "Rầm!", cự tuyệt tiếp khách.

"..." Mặc Nhiên đập cửa quát: "Lão sư!!! Người nghe con hỏi một cái nữa!!! Ta đưa tới tận hai thỏi bạc a uy!!! Như vậy là không công bằng!!!"

Bên trong truyền đến tiếng nói lười biếng, đáng đánh đòn của hắn: "Viên xuân dược trên tay ngươi, trị giá thiên kim, ngươi đã quá hời rồi. Cút đi. Đừng để Gin đổi ý."

Mặc Nhiên xoa cằm nhìn viên tròn tròn đỏ đỏ trên tay, nội tâm ngo ngoe rục rịch.

Nghe nói, Hồng Liên Địa Ngục hiện giờ—— Không có Tề Mộc Nam Hùng.

Mặc Nhiên nóng lòng muốn thử, hỏi nhỏ: "Thật sự không sao chứ?"

Gintoki òm òm nói vọng ra: "Sảng là được."

Mặc Nhiên hai mắt sáng lên.

Đúng vậy!

Sảng là được!

Đúng ý bổn tọa!

...

Bởi vì có người xúi bậy, Mặc Nhiên đêm đó ỷ nhà sư tôn không có chó canh cửa, trộm mở chốt cửa mò vào, định làm thịt...

Thật không may cho hắn, Vãn Dạ Ngọc Hành, Bắc Đẩu Tiên Tôn, Sở tông sư không phải đèn cạn dầu, là nam nhân mạnh nhất hiện tại của tu chân giới này. Càng thảm hơn, tối đó Sở Vãn Ninh mơ thấy ác mộng, mà ác mộng này còn liên quan đến nghiệt đồ chết tiệt kia của hắn...

Mặc Nhiên vừa lúc đưa đầu lên cho hắn chặt.

Xác thật sảng.

...

"..." Gintoki câm miệng không nói nhìn Mặc Nhiên te tua tơi tả đứng trước mặt hắn oán giận.

"..." Tiết Mông thật sự không hiểu tại sao sư tôn lại ra tay nặng như vậy, nhưng dù sao cũng đáng đời đồ chó này.

"..." Sư Minh Tịnh như có linh cảm gì, vẻ mặt đau lòng an ủi sư đệ đáng thương của hắn, vì Mặc Nhiên mà xuống bếp nấu đồ ăn, bỏ nhiều ớt cho đúng khẩu vị của A Nhiên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro