Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Tai nạn lần thứ 3 - Đòi quà mới ngoan

Hồng Liên Địa Ngục không phải ai muốn tới là tới. Mà sự thật là chẳng ai muốn nếm thử.

Không phải nói nơi này là địa ngục tu la gì, ngược lại nó ở sau một ngọn núi, vô cùng rộng lớn tuyệt đẹp, nói là nơi đẹp nhất của Tử Sinh Đỉnh cũng không sai. Không ai tới là vì đây là nơi Sở Vãn Ninh cao lãnh độc tuyệt thế gian ở, người phàm không dám bén mảng.

Hai mắt sau thấu kính của Tề Mộc lóe lóe, lặng người nhìn bãi chiến trường trước mắt.

Đây là, phòng, ở, của, heo, sao?!

Sở Vãn Ninh luồn lách tiến vào phòng, ôm đồng sắt vụn của hắn, sẵn tiện bình thản phân phó: "Hiện tại các ngươi có thể ở đây, không có sự cho phép của ta không được bước ra ngoài. Xung quanh bố trí kết giới, các ngươi rời đi ta lập tức sẽ biết. Nếu cảm thấy không chịu đựng được, nhàm chán thì có thể giúp ta dọn sạch nơi này."

'...' Tề Mộc.

[Ngươi! Chính là ngươi! Đi ra ngoài!!] 

... Gintoki nhảy xuống vai Tề Mộc, leo lên bàn của Sở Vãn Ninh, cuộn người lại ngủ, giả làm một con mèo chân chân chính chính, miêu ô miêu ô vài tiếng.

'...' Tề Mộc mắt hiện lên ánh sáng lạnh.

Sở Vãn Ninh không lại quan tâm tới hắn, tiếp tục làm Dạ Du Thần. Sở Vãn Ninh không những có pháp lực mạnh nhất Tu Chân giới, hắn còn am hiểu thuật chế tạo cơ quan máy móc, dốc sức chế tạo người máy tạo phúc cho bách tính. Bởi vì Hạ Tu Giới gần sát với Quỷ giới, nên có chuyện gì thì cũng gánh chịu đầu tiên. Dạ Du Thần do Sở Vãn Ninh chế tạo ra, có sức chiến đấu kinh người, giá bán lại rất rẻ, người bình thường ai cũng mua được, có thể bảo vệ mình không bị ma quỷ thông thường quấy nhiễu mà không phải dùng nhiều tiền mời đạo trưởng trừ ma diệt quỷ.

Tề Mộc nhìn thấy lực chú ý của hắn đã đặt vào thứ máy móc kia, hoàn toàn không quan tâm đến xung quanh nữa, rất giống một nhà khoa học điên. Nhà hắn cũng có một vị, cũng không lấy làm lạ. Huống chi, Sở Vãn Ninh không quan tâm đến ngoại cảnh, đây là chuyện tốt.

Tề Mộc ngoắc ngoắc ngón tay, tất cả các đồ vật dưới đất nhẹ nhàng nâng lên, trôi nổi xung quanh hắn...

Sở Vãn Ninh tinh thần tập trung cao độ, giơ tay muốn lấy một món phụ kiện đằng xa. Gintoki mị mị mắt, thấy vật này nằm bên cạnh, thuận tay đẩy lại cho hắn.

"Cảm tạ."

"Miêu."

[Không có gì, hậu tạ Gin bằng một đĩa bánh ngọt là được.]

Tề Mộc dừng lại công việc đang dang dở, phát hiện hắn không thể làm không công được. Đem điều kiện của Gintoki nhét vào đầu Sở Vãn Ninh. 

Sở Vãn Ninh sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn qua con mèo này, lại nhìn Tề Mộc đang đứng giữa phòng... Căn phòng bừa bộn, một năm không dọn của hắn, lấy mắt thường có thể dễ dàng nhận ra được, đã dọn sạch hơn phân nửa.

"..." Sở Vãn Ninh.

Sở Vãn Ninh không có thói quen phun tào, nhưng nội tâm của hắn cũng lặng lẽ đệt một tiếng, muốn mắng chửi người.

[Chỗ nào bình thường?! Lũ người ngoài kia mù sao?! Đây mà gọi là bình thường?! Chỗ nào bình thường?!]

Tề Mộc bất mãn, [Ngươi đụng chạm tới ta, mau xin lỗi! Ta rất bình thường!]

Sở Vãn Ninh cao lãnh nhìn thoáng qua Tề Mộc và Gintoki, "Các ngươi quả nhiên có vấn đề. Nếu để ta phát hiện ra các ngươi có ý đồ xấu, ta sẽ không bỏ qua."

Gintoki cào cào lỗ tai, nhờ Tề Mộc thông não với Sở Vãn Ninh.

'Rồi rồi rồi, sao cũng được, trọng điểm là bánh ngọt a uy!' Gintoki giơ móng vuốt chỉ vào mặt hắn.

'Thạch cà phê.' Tề Mộc thuận tiện đòi quà.

"..." Sở Vãn Ninh: Ai cho các ngươi tự tin?

Tề Mộc đẩy đẩy mắt kính, [Đừng dõng dạc trước mặt ta.]

...

Cách ngày, Tề Mộc cảm nhận được ở Hạ Tu giới xuất hiện một luồng năng lượng dao động, nó rất giống với thứ mang hắn đến đây. Còn đang tính mở ra [Thiên Lý Nhãn] truy tìm căn nguyên, nguồn năng lượng này đứt đoạn.

'...' Tề Mộc: Đùa, ta, à?!

Chuyện lớn không vội nhất thời, Tề Mộc có tự tin hắn có thể tìm được đường về nhà, đó chỉ là chuyện sớm muộn. Cha mẹ hắn sẽ không lo lắng, thậm chí nhất định đang vui mừng vì không có hắn ở nhà cản trở bọn họ yêu đương.

Ở Hồng Liên Địa Ngục rất thoải mái, [Tâm linh cảm ứng] của hắn khi có ức chế khí bắt buộc hắn phải nghe tiếng lòng của mọi người trong phạm vi 200m, Hồng Liên Thủy Tạ này vừa lúc đủ rộng lớn, lại vô cùng thanh vắng tĩnh lặng, là một nơi đáng sống. Tề Mộc hiện tại rất hài lòng sự lựa chọn của mình, nhìn Gintoki thuận mắt rất nhiều.

Huống chi, mặc dù không biết thạch cà phê là gì, Sở Vãn Ninh cũng đã đồng ý tìm cách làm cho hắn. Tề Thần đại nhân hảo cảm up. up. up. Nhìn Sở Vãn Ninh hòa ái hơn không ít, khiến Sở Vãn Ninh có chút thẹn quá thành giận, tìm đại vài cái cớ ngu mắng chửi bậy bạ, cho nên Tề Mộc liền thôi, cố tỏ ra ghét bỏ hắn.

[Dừa lòng ngươi.]

Đêm xuống, chuyện lớn xuất hiện.

Tề Mộc cảm ứng được một luồng khí tà ác quanh quẩn sau núi, càng ngày càng nặng nề dày đặc, có thứ gì chuẩn bị xé rách không gian xuất hiện.

Sau núi Tử Sinh Đỉnh, nơi Sở Vãn Ninh ở, là nơi cách Quỷ giới gần nhất ở nhân gian, chỉ cách một tầng kết giới, phía sau chính là âm tào địa phủ. Hiện giờ, kết giới ngăn cách Quỷ giới, phá——

Kết giới ngăn cách giữa người và quỷ đã được Phục Hy tạo ra từ thời thượng cổ, tới tận bây giờ, đã hết sức yếu ớt, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện nơi bị hỏng, cần người tu tiên đến tu bổ. Nhưng loại chuyện này, đã không giúp cho tu vi tăng lên thì thôi, lại còn hao tổn rất nhiều linh lực, tốn công vô ích, là công việc khổ sai, cho nên nhóm tiên sĩ Thượng Tu giới rất ít người chịu làm việc này.

Hung linh xuất thế, nạn nhân đầu tiên sẽ là bá tánh Hạ Tu giới, là thần bảo hộ của Hạ Tu giới, Tử Sinh Đỉnh một mình gánh vác việc tu bổ kết giới, sau núi của môn phái họ đối diện với nơi yếu ớt nhất của kết giới, là để tu bổ kết giới kịp lúc.

Kết giới này bị phá, tổng cộng một năm có tới hơn bốn năm lần, giống như đắp nồi, đã sắp hỏng không dùng được.

Đối với chuyện này, Tề Mộc thật sự rất không nói gì. Thần Tiên ở thế giới này thật không xứng chức.

Sở Vãn Ninh đã nhận ra kết giới bị phá, lạnh mặt uy hiếp một người một mèo: "Ta đi tu bổ kết giới, các ngươi ở đây, không được bước ra khỏi đây nửa bước! Nếu làm trái..." Thiên Vấn phát ra ánh kim.

[Nha lặc nha lặc, ngươi phục vụ rất tận tình, mát-xa Tiên Quân.]

Gintoki đã hiểu ra lại sao người này không có bạn chơi cùng, quan tâm người khác lại biệt nữu như vậy, đúng là đứa trẻ ngốc.

Gintoki giơ móng mèo, vẫy vẫy.

Tề Mộc phối hợp nhịp nhàng, thông não cho bọn họ.

'Tạm biệt, đi vui vẻ. Đừng chết.'

"..." Sở Vãn Ninh.

Sở Vãn Ninh không nói nhiều, nhanh chóng ra sau núi thực hiện đại nghiệp. Chuyện này một năm làm bốn năm lần, không làm khó được hắn. Tề Mộc và Gintoki...

Gintoki biết tỏng thế giới tu chân không phải ma quỷ thì chính là quỷ ma, quyết định nằm ở đây chờ thời.

Tề Mộc trốn tránh phiền toái, nhưng cái nào ra cái đó, không đi xem một cái, có thể bỏ qua manh mối gì về nhà. Mà hắn đã đi... thì Gintoki đừng mong ở đây ăn dầm nằm dề.

Gintoki vẻ mặt mộng bức bị hắn nắm sau ót, thoắt cái biến mất.

[Thuấn di].

Tề Mộc dùng thuật ẩn thân cho hắn và Gintoki, điểm yếu duy nhất của năng lực này, chính là không thể cho người khác đụng vào người, nếu không hắn sẽ đột nhiên hiện ra.

Giờ khắc này, sau núi tràn ngập quỷ khí dày đặc. Lệ quỷ chưa thành hình trên không trung nửa thê lương nửa oán hận mà tru lên, tại cửa vào sơn môn có thể nhìn thấy bầu trời xuất hiện một vết rách lớn, sau vết rách ấy chính là Quỷ giới, một hành lang dài mấy ngàn bậc thang đá màu xanh từ giữa kết giới hiện ra, hung linh máu thịt lẫn lộn dọc theo bậc thang, chen chúc lảo đảo mà bò xuống, từ Âm phủ, bò đến Nhân gian.

"..." Gintoki.

Tề Mộc cạn lời nhìn trong thân thể con mèo toát ra linh hồn, thân xác con mèo ỉu xìu nằm bẹp trên cành cây, ngất đi rồi.

[Mang nó tới đây, ta mới ngu.] Tề Mộc rầu rĩ.

Tề Mộc đứng nhìn Sở Vãn Ninh lưu loát đối kháng yêu ma, tu bổ lỗ thủng, một thân tiên phong đạo cốt, ống tay áo rộng lớn phần phật lộng gió, trường kiếm mang theo hàn quang rực rỡ, màu đỏ tươi chảy dọc trên thân kiếm, hắn phất tay, kiếm khí cắt qua bậc thềm xanh ầm ầm nổ vang, đá vụn rơi xuống rào rạt, kéo dài từ sơn môn tới chân núi, mấy ngàn bậc thang, thoáng chốc bị chém một đường sâu không đáy!

'Lợi hại!'

[Lợi hại!]

[Lợi hại!]

...

Tề Mộc nhìn thoáng qua hai thiếu niên chạy tới đây, thật nhanh liền biết bọn họ là ai. Đồ đệ của Sở Vãn Ninh, Tiết Mông - Tiết Tử Minh và Mặc Nhiên - Mặc Vi Vũ... 

[Khoan! Vị tên Mặc Nhiên này, trong đầu đang nghĩ cái gì vậy?]

Tề Mộc rút trừu khóe miệng—— Trọng, sinh?!

Được rồi, trọng sinh cũng không có gì lạ. Nhưng những thứ trong đầu hắn thì làm Tề Mộc tam quan đổ bể. 

[Sư sinh ngược luyến sao? Ở cổ đại thì các ngươi đích thật đang tìm tử lộ.]

Tề Mộc tò mò.

[Nha lặc nha lặc, ngươi đã thành công khiến cho ta chú ý, Mặc Vi Vũ!]

Trước mắt, vị Mặc Nhiên, Mặc Vi Vũ, kiếp trước đã từng thống nhất giang hồ, bước lên Đế vị, xưng là Đạp Tiên Đế Quân này trọng sinh, không biết có khúc mắc gì với sư tôn của hắn, hiện tại trong lòng vừa sợ vừa hưng phấn, kêu kêu rống rống...

Vị công tử bên cạnh hắn trong đầu thì toàn lời ca ngợi, tung hô Sở Vãn Ninh, cũng hò hét nhức cả tai.

Tề Mộc ôm hai tai, có chút ghét bỏ hai tên này.

Sở Vãn Ninh nhanh chóng giải quyết xong mọi chuyện, cao quý lãnh diễm buông người xuống trước mặt hai vị học trò. Nhìn Mặc Nhiên, lạnh lùng nói:

"Lại gây chuyện?"

Tiết Mông lập tức cáo trạng: "Sư tôn, Mặc Nhiên xuống núi một chuyến, lập tức phạm phải hai tội, tham giới và dâm giới! Xin sư tôn trách phạt!"

Sở Vãn Ninh lạnh lẽo nói: "Ta biết."

Vừa dứt, ánh kim trong tay hắn sáng lên một đường sáng bén nhọn, quất lên mặt Mặc Nhiên, đánh hắn trở tay không kịp.

Máu tươi bắn ra tứ phía.

'...' Tề Mộc.

[Tới thời mãn kinh sao?]

Nếu không phải biết trong lòng Sở Vãn Ninh đang rối rắm chuyện chính mình đánh người quen tay, thói quen mà làm ra phản ứng, Tề Mộc còn sẽ thông cảm. Biết rồi thì chỉ có thể ghét bỏ hắn.

Mặc Nhiên trong lòng thầm hận, bên ngoài lại ủy khuất hỏi sư tôn của hắn tại sao lại không cho mình cơ hội biện minh.

Sở Vãn Ninh chiều ý hắn, hỏi vài lần, thấy hắn không chịu nói thật, lần này đã giận không thể át, Thiên Vấn trong tay quấn lấy người, lại theo thói quen xài chiêu muôn thuở, hỏi cung.

'...' Tề Mộc.

[Không, lần này ta không phải chấn động vì Sở Vãn Ninh, ta chấn động là vì... bị trói lại tra tấn mà vị Mặc Nhiên này vẫn có thể... có cảm giác sướng.]

Tề Mộc lỗ tai nóng lên, có chút xấu hổ. Hắn có dự cảm, sau này hắn phải nghe tiếng lòng đầy ý dâm của vị này với sư tôn mà hắn ghét cay ghét đắng.

[Sở Vãn Ninh! Đời trước bổn toạ đối xử với ngươi như vậy, quả không sai! Cho dù sống lại lần nữa, nhìn thấy ngươi vẫn thật đáng ghét! Ta đệt mười tám đời tổ tông nhà ngươi!]

'...' Tề Mộc.

Bởi vì quá chấn động, Tề Mộc ngựa quen đường cũ, cũng thói quen mà làm ra phản ứng, thuận thế truyền lại cho Sở Vãn Ninh.

"..." Sở Vãn Ninh run lên vài cái, đầu óc trống rỗng. Vậy mà không kịp chú ý đến những lời nói đầu, chỉ nhớ đến câu cuối... 

Đệt mười tám đời tổ tông nhà hắn...

Tề Mộc càng mộng bức, [Phản ứng của ngươi khiến ta có chút để ý! Ngươi ổn không?!]

Sở Vãn Ninh sắc mặt chợt xanh chợt tím, lại chuyển thành đen, đứng lặng một chút mới nói:

"Tiết Mông."

"Có đệ tử!"

"Mặc Nhiên phạm ba tội tham giới, dâm giới, và nói dối, đưa hắn tới Diêm La Điện nhận tội. Ngày mai giờ Thìn đưa tới Thiện Ác Đài, phạt trước mặt mọi người."

Tiết Mông cả kinh: "Cái, cái gì? Phạt trước mặt mọi người?"

Phạt trước mặt mọi người chính là phạt trước mặt toàn bộ đệ tử ở môn phái, làm trò cho mọi người xem, đến đại nương ở nhà ăn cũng tới xem, để người ta định tội, quyết định xử phạt.

Mất mặt.

Mặc Nhiên chính là công tử Tử Sinh Đỉnh, là cháu của tôn chủ, tuy nói kỷ luật môn phái nghiêm ngặt, nhưng vì Mặc Nhiên thân phận đặc biệt, bá phụ hắn thương hắn từ nhỏ mất cha mẹ, phiêu bạt bên ngoài suốt mười bốn năm, nên sẽ luôn không nhịn được mà che chở, cho dù phạm sai lầm, cũng chỉ lén lút giáo huấn vài câu, đánh cũng không nỡ đánh.

Tề Mộc cũng có chút kinh ngạc, sau đó lại thấy bình thường.

Hắn kinh ngạc bởi vì, Sở Vãn Ninh nội tâm không nỡ, lại cực kỳ khắc nghiệt, khắc nghiệt với đồ đệ của hắn, càng khắc nghiệt với chính mình. Không được nuông chiều đồ đệ, không được làm theo cảm tính, trong đầu một vạn cái không được, cuối cùng tóm lại là: Dù... có thích, cũng không được.

'...' Tề Mộc.

[Nha lặc nha lặc, bộ kịch truyền hình tám giờ này, ta truy.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro