Chương 29: Tai nạn lần thứ 29 - Câu chuyện lăng loàn
Mặc Nhiên quả thực có chuyện rất gấp!
Hắn muốn xác định cho kỹ, mặc dù biết chắc chắn là vậy rồi! Nhưng xác định lại một cái thôi! Tất nhiên hắn vẫn luôn tin tưởng Sư Muội rồi! Nhưng bởi vì tin tưởng, xác nhận một cái cũng không mất gì, càng khiến cho hắn an tâm a.
Tề Mộc: Nhìn ngươi bây giờ, rất giống trượng phu luôn tin tưởng vào thê tử, sau đó lén lút đi xét nghiệm ADN.
Không thể không nói, đây nhất định là bi kịch.
Tề Mộc đã biết hắn muốn làm gì, thông qua [Thiên lý nhãn], hắn nhìn thấy hình ảnh cuối cùng là... Một quân cờ đen nhánh nằm lẳng lặng trên mặt đất.
... Nếu, bọn họ đang nằm trên một bàn cờ, vô tình đi theo bước đi đã định trước rõ ràng, bị người điều binh khiển tướng, âm mưu dương mưu đều giấu đi, một bàn tay đang vô hình thao túng, lập hạ bố cục.
Tề Mộc ánh mặt sau mắt kính, trầm xuống.
Hắn có điểm, muốn lật ngược bàn cờ.
...
"Trường Tương Tư chỉ một người có thể mở được. Người này cực kỳ quan trọng trong cuộc đời ngươi, ngươi phải yêu người này sâu đậm, người này cũng động lòng với ngươi, đối xử với ngươi chân thành."
...
Mặc Nhiên cười đi tới cạnh Sư Muội: "Khoá này thiết kế tinh diệu thú vị lắm, ta thấy huynh có nghĩ mười năm cũng không nghĩ ra đâu. Không tin thì xem thử đi."
Nói, làm như lơ đãng đưa hộp tới trước mặt Sư Muội.
Hộp gấm toả sáng lấp lánh ngay trước mặt Sư Muội, ánh vàng chiếu rọi mặt mày ôn nhu tú mỹ của Sư Muội.
"Sư Muội, huynh xem thử trước đi." Mặc Nhiên rõ ràng muốn giả bộ như không có chuyện gì, nhưng lòng lại rối tung, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Mọi người cũng tụ qua đây, xem chiếc hộp gấm này rốt cuộc chứa đựng cái gì. Huống chi trông Mặc Nhiên có vẻ rất gấp gáp, chắc là đại sự!
[Chỉ là muốn xét nghiệm ADN mà thôi. Đừng quá kỳ vọng vào hắn.]
Sư Muội hơi do dự, có điều cuối cùng vẫn nhận Trường Tương Tư từ trong tay Mặc Nhiên.
Tim Mặc Nhiên tức khắc vọt lên tận họng, nhưng trừng mắt nhìn hồi lâu, thế mà hết thảy vẫn như thường, cũng không có động tĩnh.
Mặc Nhiên: "..."
[Xem đi, hạnh phúc mấy chốc đổ bể, thà ngu không tốt sao? Ta vẫn luôn không vạch trần.]
Sư Muội vẫn đang rất cẩn thận mà cầm hộp, cẩn thận đoan trang, đầu ngón tay vuốt ve hoa văn hình cá âm dương, sau đó ngạc nhiên nói: "Thế mà không có một khe hở nào, mắt xích ở đâu cũng không hề thấy."
Sao lại không phản ứng?!
Vì sao Sư Muội chạm vào Trường Tương Tư, mà Trường Tương Tư lại không có chút động tĩnh?
Chẳng lẽ là—— A! Đúng rồi! Là găng tay!
Gintoki đứng một bên sờ cằm nói: "Còn đeo găng tay sao? Cởi ra thử xem."
Mặc Nhiên hiện tại yêu Gintoki muốn chết! Trong lòng gọi hắn là đại ca đại ca!
"..." Tề Mộc.
Sở Vãn Ninh nói: "Để ta thử xem."
Gintoki tùy tay cầm lấy hộp gấm, vứt qua cho Sở Vãn Ninh.
Mặc Nhiên vẻ mặt mộng bức.
Con mèo đáng chết!!! Ta nuôi ngươi tốn cơm!!!
Hắn thảm thiết gào to: "Sư tôn à——-!!!"
Không còn kịp rồi, Sở Vãn Ninh vừa cầm lên, hộp tức khắc có động tĩnh, chỉ nghe thấy hai tiếng "lạch, cạch" giòn vang, cá âm dương quấn lấy nhau triền miên, thế mà thành hai tay cầm, Sở Vãn Ninh lại xoay tay cầm qua, Trường Tương Tư tách thành hai nửa, lộ ra vật sáng lạn toả ánh vàng bên trong.
Mặc Nhiên sợ ngây người.
Gintoki liếc hắn, vỗ đầu hắn cái 'Bốp', nói: "Sao vậy nhóc? Ngu sao? Vẻ mặt của ngươi giống như phát hiện con mình không phải vợ sinh, là của mụ hàng xóm."
"..." Tề Mộc.
Không sai, đó là chân tướng.
Cho nên, người sai không phải thê tử của ngươi, là ngươi câu tam đáp tứ, chân trong chân ngoài, ăn trong chén lại nhìn trong nồi.
Gintoki nhìn về phía Tề Mộc đứng một bên, bình tĩnh nói: "Nam Hùng, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa của ngươi, rất giống lão hàng xóm phát hiện thê tử của hàng xóm quá mức cô đơn tịnh mịch, bị tra nam phụ lòng, có lòng tốt an ủi một phen, sau đó... không có sau đó. Đây là một câu chuyện lăng loàn dâm dật không có hồi kết."
"..." Tề Mộc.
"..." Mặc Nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro