Chương 24: Tai nạn lần thứ 24 - Tam quan
Hôm sau, đoàn người chuẩn bị hành trang, lên đường.
Đi tới Thượng Tu giới, đường xá xa xôi, cưỡi ngựa rất mệt. Sở Vãn Ninh lại vẫn không muốn ngự kiếm bay, vì hắn sợ độ cao, mặc dù sư tôn không nói ra, chẳng ai biết ngoài Tề Mộc. Tề Mộc tất nhiên sẽ không cười nhạo hắn.
Xe ngựa được chuẩn bị, không nhanh không chậm đi hết mười ngày đường, mới đến trấn bên cạnh Húc Ánh Phong.
Năm người một mèo vào một quán trọ nghỉ ngơi.
"Ấy, năm vị Tiên Quân muốn ở trọ?" Tiểu nhị của khách điếm mặt mày sáng lạn chạy tới.
Tiết Mông nói: "Cho năm phòng."
Tiểu nhị xoa tay cười nói: "Thật xin lỗi Tiên Quân, chuyện này, mấy hôm nay khách trọ trong thành rất nhiều, năm phòng không đủ, hay là nếu Tiên Quân không ngại thì ở chung nhé? Hai phòng có được không?"
Hai phòng? Năm người?!
Không, kỳ thực là sáu người.
Chẳng qua khi chia phòng, lại xảy ra mấy chuyện.
——
"Ta muốn ở chung với Sư Muội." Nhân lúc Sở Vãn Ninh đang trả tiền, Mặc Nhiên rất có khí phách mà đề nghị.
Tiết Mông không chịu: "Dựa vào cái gì chứ?"
Mặc Nhiên ngạc nhiên nói: "Không phải ngươi rất dính sư tôn à?"
"Cái đó, ta cũng không muốn——"
Hắn cực kỳ kính sợ Sở Vãn Ninh, nhưng hai chữ "kính sợ", vẫn có chút "sợ" trong đó.
Thấy mặt Tiết Mông đỏ lên, Mặc Nhiên đểu cáng cười nói: "Đệ đệ, ta thấy ngươi không phải không muốn ngủ với sư tôn, mà là không dám ấy?"
Tiết Mông trợn tròn mắt: "Sư tôn cũng không ăn thịt người, sao ta lại không dám!"
"Chà." Mặc Nhiên sờ sờ đầu con mèo trên vai, cười nói, "Sư tôn khi mơ sẽ đánh người, ngươi biết không?"
Tiết Mông: "..."
Sư Muội mỉm cười nhìn bọn họ, không mở miệng tranh giành gì.
Tiết Mông muốn đánh người, Sở Vãn Ninh đã trả tiền xong, cùng Tề Mộc đi tới.
Hắn nhàn nhạt liếc bọn họ một cái, nói: "Đi thôi."
Ba thiếu niên như mấy cái đuôi nhỏ theo sư tôn lên lầu, đứng trong phòng dành cho khách chờ, vốn ba người đang vui vẻ lại mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chờ Sở Vãn Ninh nói chuyện.
Sở Vãn Ninh nói: "Chỉ có hai phòng, ta và Tề Mộc ngủ chung, các ngươi ngủ chung."
"..." Bọn họ.
Không biết sao, cảm thấy đây là lẽ đương nhiên.
Sở Vãn Ninh không chọn Tề Mộc thì chọn ai? Hai người này ở chung với nhau trong Hồng Liên Thủy Tạ nửa năm nay, Tề Mộc chỉ kém một cái danh phận.
"..." Tề Mộc nhìn về phía Tiết Mông: Là ngươi nói sao? Danh phận là cái gì? Ngữ văn của ngươi quả nhiên là thể dục lão sư dạy ra sao?
Sư Minh Tịnh cười nói: "Cứ như vậy đi. Không phải bình thường sao?"
Không ai biết, trong lòng hắn cũng có chút khó chịu, không hài lòng. Hiện tại hắn thật sự giống Mặc Nhiên rồi, chẳng biết mình tức giận vì sư tôn hay là vì Tề Mộc.
"..." Tề Mộc.
Mặc Nhiên sắc mặt cũng tối tăm không kém, hắn ghi hận Tề Mộc rồi. Người này thu hút sự chú ý của Sư Muội đã đủ đáng chết vạn lần, giờ ngay cả sư tôn cũng đòi ngủ hắn!
"..." Tề Mộc: Ngữ văn của các ngươi là do một người dạy ra sao?
Tề Mộc vẫn quyết định ngủ cùng Sở Vãn Ninh, vì người này ít phiền toái.
Cứ tưởng phân phòng như vậy, sẽ có một phòng sóng ngầm mãnh liệt, nhưng kỳ thực thì không...
Sáng hôm sau.
Sở Vãn Ninh rất không nói gì nhìn ba vị đồ đệ mắt gấu trúc trước mặt, lạnh lùng hỏi: "Đêm qua các ngươi làm gì?"
Cả ba nhìn nhau, Mặc Nhiên giao con mèo trên vai cho Sở Vãn Ninh, u buồn nói: "Chúng con... bị nó rủ đánh bạc, uống rượu giải sầu, nhất thời bị mê hoặc."
"..." Sở Vãn Ninh.
—— Hay lắm! Lũ nghiệt đồ! Quên ta luôn rồi! Ta chết rồi!
Đổ đốn!
"..." Tề Mộc nhìn thoáng qua Sư Minh Tịnh, vẻ mặt vô cảm.
"..." Sư Minh Tịnh: Ý gì?
Hiện tại ba người bọn họ cũng đang rất hối hận, cả đêm không ngủ kỳ thực rất mệt, con mèo thì hay rồi, sáng giờ nó bắt đầu ngủ bù.
Nó thật sự là người sao? Làm gì có nam nhân nào như vậy trên đời?! Không ai quản hắn sao?!
Tề Mộc: Có, nhưng hiện tại vị đó không ở đây. Các ngươi cũng nhất định không muốn thấy cái thứ hai 'Sở Vãn Ninh'.
Mặc Nhiên nói: "Ở khách điếm này có suối nước nóng, trước khi đi, chúng ta hưởng thụ cái đi. Được không sư tôn?"
Sở Vãn Ninh trầm mặc một lát, gật đầu.
Hắn cũng không phải loại người không thấu tình đạt lý, quá mức khắc khe với đệ tử.
Tề Mộc mắt lé hắn: Ai cho ngươi tự tin nói ra câu đó?
Mặc Nhiên đưa ra chủ ý này xong, hắn hối hận. Không nói tới chuyện để cho Sư Muội thánh khiết của hắn trần trụi trước mặt người khác, sư tôn... mà không mặc đồ, hắn sẽ có phản ứng.
"..." Tề Mộc ánh mắt trống rỗng nhìn về phía Mặc Nhiên: Ngươi, động, dục, ở, chỗ, này, sao?
Mặc Nhiên đột nhiên đòi không đi, chẳng ai thèm ép hắn. Nếu là ngày thường, Tiết Mông sẽ hỏi tới cùng nguyên do, nhưng hiện tại thiếu chủ rất mệt, hắn chỉ muốn tắm rửa thả lỏng, sẵn tiện ngủ một giấc.
Cho nên cuối cùng, Mặc Nhiên rối rắm không ai quan tâm, vô tình bỏ qua hắn.
"..." Mặc Nhiên.
Tề Mộc cũng không muốn để tên này bước vào suối nước nóng, tâm linh của hắn không thể bị thứ này vấy bẩn được.
Mặc Nhiên thấy Tề Mộc đi ngang qua hắn, chuẩn bị đi thay đồ, lén lút giơ chân ra ý đồ vướng chân người này, cho hắn mất mặt trước Sư Muội và sư tôn.
[Nha lặc nha lặc, ngươi biết mình đang đối đầu với ai sao?]
Tề Mộc nhẹ nhàng đi xuyên qua, dáng vẻ lãnh đạm, nhìn đặc biệt làm người khác ngứa răng.
Mẹ nó thế nhưng có người so với Sở Vãn Ninh càng làm ra vẻ thanh cao!
Mặc Nhiên hai mắt hừng hực, cảm thấy hắn không trị được Tề Mộc Nam Hùng, hắn là chó!
[Ngươi đối chính mình có chấp nhất gì? Liên tục dùng thân phận ra đánh cược. Có ý nghĩa sao?]
Mặc Nhiên quyết định đi tắm, nửa đường đi còn nhịn không được ngứa tay, âm thầm dùng một viên đá, vận lực bắn vào người Tề Mộc...
... Viên đá như va vào thiết bản, văng ra ngoài, bốc khói nổ tan tành.
"..." Mặc Nhiên.
"..." Sư Minh Tịnh và Sở Vãn Ninh chú ý tới tình hình.
Mặc Nhiên vẻ mặt tự hỏi nhân sinh, thẫn thờ đi theo bọn họ thay đồ tắm suối nước nóng.
[Huề nhau, ngươi cũng làm tam quan của ta trọng tổ vài lần. Hi vọng ngươi ngừng lại ở đây.]
Đợi tới lúc Mặc Nhiên định thần lại, trước mắt hắn là hai thân thể quen thuộc...
Hai người, một người nhu hoà xinh đẹp, buông mái tóc đen dài, quấn khăn tắm đi tới, đúng là Sư Muội.
Mặc Nhiên vốn muốn nhìn lén hắn một chút, nhưng cuối cùng chỉ nhanh chóng lướt qua. Hắn thật sự kính Sư Muội như ánh trăng sáng, không dám tự tiện nhìn.
Nhưng người còn lại cao gầy lạnh lùng, vai rộng eo thon, cơ thể săn chắc, là Sở Vãn Ninh. Hắn buộc cao đuôi ngựa, khoác thêm một chiếc áo tắm to dài, che cả người kín mít, nhưng y phục hơi rộng, vạt áo lỏng lẻo, vẫn lộ ra bờ ngực săn chắc.
Mặc Nhiên nhìn hắn chằm chằm, cảm thấy mình ngâm trong nước suối nóng, sắp bị nấu chín rồi.
Muốn rời mắt đi.
Nhưng đôi mắt không nghe lời, vẫn nhìn chằm chằm không rời một tấc, tai chậm rãi đỏ lên.
Cách màn hơi nước mờ ảo, Sở Vãn Ninh hình như nhìn lướt qua hắn, lại tựa như không thấy, chậm rãi xuống nước nóng, vạt áo nổi lên, khi bước đi có thể nhìn thấy hai chân, đường cong sắc xảo, vừa thẳng vừa thon dài.
Mặc Nhiên: "..."
Hắn rốt cuộc chịu không nổi nữa, nhắm mắt ngâm cả người xuống nước.
Hắn, cứng.
"..." Tề Mộc vừa bước ra.
Tề thần hai mắt trầm xuống, im lặng khiến cho vùng nước xung quanh của Mặc Nhiên biến thành nước lạnh, lạnh như nước đá tan.
"..." Mặc Nhiên vẻ mặt tím tái.
Sư Minh Tịnh thấy hắn tới, mỉm cười vẫy vẫy tay, muốn hắn qua bên này. Tề Mộc lựa chọn làm lơ, chảnh chọe đi về phía đối diện Sở Vãn Ninh, bước xuống nước, ngâm mình ngang ngực mới nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
"..." Sư Minh Tịnh.
Sở Vãn Ninh thật sự chỉ cảm thấy, bản tính của mình hợp với Tề Mộc. Thiếu niên này không chê được, làm gì cũng hợp ý hắn, hai người bọn họ ăn ý vô cùng, tính tình cũng xấu, xem chừng có thể... làm bạn bên cạnh nhau.
"..." Tề Mộc: Im lặng tắm đi, đừng lôi kéo làm quen kiểu đê tiện đó.
Sư Minh Tịnh trong lòng uất thiếp, giao con mèo cho Tiết Mông đang ngâm mình bên cạnh, chủ động tiến lại chỗ Tề Mộc bắt chuyện. Tới bên cạnh, còn ngựa quen đường cũ mà muốn lấy mắt kính của hắn xuống.
Tề Mộc sớm đã đề phòng người này, nắm lấy cổ tay hắn cản lại.
Mặc Nhiên lạnh đến mức hàm trên hàm dưới va vào nhau lập cập, lại nhìn thấy cảnh tình tứ này, nhất thời tức giận nổ đom đóm mắt, quát lên: "Tề Mộc Nam Hùng! Buông ra bàn tay bẩn thỉu của ngươi!"
[Ngươi nói ai bẩn thỉu?!]
Tề Mộc cũng chiều ý hắn buông ra, Sư Minh Tịnh thấy vậy, ngược lại... tiếp tục làm càn, lần này đánh chủ ý lên hai que hồ lô trên đầu hắn.
'Ta khuyên ngươi không nên đụng vào.'
Tề Mộc lại lần nữa giữ chặt cổ tay của Sư Minh Tịnh, cảnh cáo hắn bằng cách đem người này đè lên thành hồ, sắc mặt không được tốt lắm, lạnh lẽo uy hiếp.
Sư Minh Tịnh cảm thấy phía sau lưng mát lạnh, đụng tới vách hồ cứng ngắc, cổ tay bị người dùng lực siết chặt, thân thể bị giam cầm trong một không gian nhỏ nhoi, tầm mắt lúng túng, cuối cùng chỉ có thể nâng mắt lên nhìn vào mắt Tề Mộc...
Trầm lắng màu tím, không để ai vào mắt.
—— Thình thịch.
Tề Mộc thấy đầu óc hắn trống rỗng, hài lòng buông tay ra, nghiêng người qua một bên tiếp tục ngâm mình.
Bên kia, Mặc Nhiên đã lạnh chịu hết nổi rồi, dục niệm cũng đã được nước lạnh trấn áp, hắn muốn chạy ra khỏi đây, tốt nhất không nên nhìn thấy Sở Vãn Ninh lúc này, ai ngờ lúc leo lên bờ, thằng nhãi này trượt chân, ngã thẳng vào lòng ngực Sở Vãn Ninh.
"..." Tiết Mông mạc danh cảm thấy hắn lạc đàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro