Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Tai nạn lần thứ 23 - Mua chuộc


Ba tháng cấm túc trôi qua.

Một ngày, Sở Vãn Ninh gọi ba đệ tử thân truyền đến Hồng Liên Thuỷ Tạ, nói: "Linh hạch của các ngươi đã mạnh hơn rồi, hôm nay gọi các ngươi tới, là muốn đưa các ngươi đến Húc Ánh Phong, thử triệu vũ khí của mình."

Vừa nghe vậy, Tiết Mông và Sư Muội đều mở to mắt, biểu tình vô cùng vui sướng.

Húc Ánh Phong chính là thánh sơn ở Thượng Tu giới, cao ngàn thước, sừng sững vạn trượng.

Tương truyền, Húc Ánh Phong là nơi thần Câu Trần đúc kiếm. Câu Trần thượng cung là binh thần, quản nam bắc thiên cực, thống ngự binh khí trong thiên hạ.

Khi Thiên Đế trừ ma, Câu Trần thượng cung chọn núi để dựa, hồ biển làm thành, đúc nên "kiếm" chân chính đệ nhất thế gian, kiếm này thông thiên triệt địa, một kích đánh xuống, Thần Châu chia năm xẻ bảy, nước biển chảy ngược.

Thiên Đế cầm "Kiếm", hai chiêu đã trấn áp Ma tộc dưới đại địa, từ đó khó mà quật khởi.

Mà hai chiêu đánh qua ranh giới ở nhân gian, nứt thành vách sâu dữ tợn. Sau chuyện đó, trời mưa lớn, quỷ khóc đêm, tiếng sấm Hồng Hoang, mưa to suốt ngàn năm, nơi vết kiếm chém ra ngập đầy nước, trở thành Trường Giang và Hoàng Hà trăm vật sống.

Nhưng với thế nhân mà nói, toà đúc thần kiếm kỳ phong này, vẫn là "Kim Thành Trì" hấp dẫn nhất.

Đó là một cái hồ ở đỉnh núi tuyết Húc Ánh, quanh năm đóng băng.

Kim Thành trì bốn mùa quanh năm đều đóng băng ba thước, nhưng có rất ít đạo sĩ, dựa vào linh hạch của mình, làm nước hồ tan ra, trong hồ sẽ xuất hiện một dị thú thượng cổ, miệng ngậm binh khí, đưa cho người trên bờ.

Sư Minh Tịnh vẻ mặt bồn chồn hỏi: "Sư tôn... Chuyến này đi, chỉ có chúng ta sao?"

Nhất thời, không khí trong điện vô cùng quái dị, trầm mặc.

"..." Sở Vãn Ninh trong lòng ôm ngực: Đồ đệ của ta thật sự bị cướp đi rồi.

"..." Mặc Nhiên có cảm giác, trong thời gian hắn ăn nằm với một con mèo lười, thế gian xảy ra rất nhiều chuyện lớn nhỏ, hiện tại hắn là cái đồ quê mùa, trượng phu bị thê tử đội nón xanh mà vẫn khù khờ chẳng biết.

Chỉ có Tiết Mông tính tình thẳng thắn, vừa nghe lời này đã hỏi thẳng thừng: "Hử? Có thể có thêm ai? Ngươi muốn đi cùng ai à? Chẳng lẽ là Tề Mộc mà ngươi nói? Ngươi thích hắn thiệt hả?!"

"..." Sư Minh Tịnh trong lòng nghẹn: Mẹ nó thẳng nam hết thuốc chữa.

Mặc Nhiên lập tức nhảy cẫng lên hô gào không đồng ý, không chịu cho ai khác ngoài bọn họ đi.

Sở Vãn Ninh vỗ đầu chó của hắn xuống, quát hắn an tĩnh lại!

"Chuyện này còn không tới phiên ngươi quản!" Sở Vãn Ninh lạnh mặt.

"..." Mặc Nhiên.

"..." Sư Minh Tịnh.

--- Sư tôn, người đang mắng ai? Cả hai chúng ta sao?

Không nhắc tới chuyện này nữa, Sư Minh Tịnh lại cúi đầu nhìn nền ngọc một lát, đột nhiên nói: 

"Sư tôn, đệ tử nghe nói, hằng năm trên Húc Ánh Phong có hàng trăm ngàn người cầu thần võ, có cơ duyên gặp được cũng chỉ có một hai người hiếm như vàng, thậm chí nhiều năm rồi chưa thấy hồ tan băng. Tu vi đệ tử kém cỏi... Thật sự là... Không có khả năng gặp cơ duyên. A Nhiên và thiếu chủ đều là nhân tài kiệt xuất của Nhân giới, hay là ta không đi nữa, ở lại đây, luyện tập thuật pháp nhiều hơn là được rồi."

Sở Vãn Ninh: "..."

Hắn không nói gì, khuôn mặt trắng nõn bao trùm một lớp sương mờ, tựa như đang trầm ngâm.

Cuối cùng, Sở Vãn Ninh đành thở dài, vẻ mặt thỏa hiệp, "... Ngươi thử đi xem sao, có Tề Mộc đi."

"..." Mặc Nhiên + Tiết Mông: Các ngươi đang đánh đòn bí hiểm gì? Tề Mộc là thứ quỷ gì?!

Tề Mộc ẩn thân đi ngang qua: Tính kế lên đầu ta sao? Thật xin lỗi, ta từ chối không đi.

Binh khí? Thần võ? Hắn không có hứng thú.

Một cuộn giấy lộn trong tay hắn cũng có thể thành vũ khí sắc bén, truyền thuyết Thiên Đế chém nứt một nửa thiên địa, hắn cũng có thể dùng một cuộn giấy lộn chém ra.

Cho nên, không cần.

Trước hôm chuẩn bị đi, Sư Minh Tịnh đến gặp hắn. Tề Mộc vốn tính từ chối...

[Ai nha, Mặc Nhiên lần này làm hơi nhiều thạch cà phê...]

'Có chuyện gì? Nói mau đi, ngươi có thể bỏ quà biếu lên bàn.' Tề Mộc mở cửa ra, sắc mặt bất thiện.

Sư Minh Tịnh vẻ mặt tươi cười như anh đào tháng ba, rất tự nhiên tiến vào phòng hắn. Tề Mộc vươn tay, muốn ga-lăng một phen, giúp hắn cầm... bắt hụt.

Sư Minh Tịnh tươi cười bất biến, phảng phất người cho Tề Mộc vồ hụt không phải hắn, ngồi xuống ghế, ôm lễ vật vào trong ngực, điềm đạm nói: "Tiểu Nam này, ngày mai ngươi sẽ đi chứ? Ta thật sự rất chờ mong chuyến đi này. Tu vi ta yếu kém, muốn lấy được thần khí đúng là người si nói mộng, nhưng ta cảm thấy ngươi rất tốt... không biết chừng lại lấy được thần võ giống sư tôn a. Ngươi thật sự không đi sao? Ta thấy đáng tiếc lắm."

[Tiện thể giúp ta lấy một cái đi, Nam Hùng.]

[Dâng lên thành ý của ngươi ngay đi. Ta không có nhiều kiên nhẫn.]

Định luật ngầm lan truyền ở Tử Sinh Đỉnh, khi nhờ vả Tề Mộc, ngươi hãy gọi hắn là Nam Hùng cho thân thiết, dễ bén duyên.

Tề Mộc mặt lạnh lùng, gật đầu.

Sư Minh Tịnh đạt được mong muốn, cười ôn nhu đặt vào tay hắn một túi vải, Tề Mộc thông qua [Thấu thị], sớm đã biết bên trong đặt mười cái thạch cà phê!

Đáng sợ!

Người này bắt được dạ dày ta.

Sư Minh Tịnh không vội đi, mà dùng vẻ mặt mong chờ nhìn Tề Mộc, chờ đợi hắn ăn trước mặt mình.

[Bên trong có năm cái là ta nhờ Mặc Nhiên chỉ ta làm, không biết hắn thích ăn cái nào a...]

Tề Mộc nghe dạng câu hỏi này, trong đầu không khỏi nhớ lại lần đó, Sư Minh Tịnh cũng hỏi Mặc Nhiên thích ăn hoành thánh hay đồ hắn nấu.

... Đáp án sai, đồ ngu.

"..." Tề Mộc.

Tề Mộc tiện tay lấy một cái bên trong ra.

—— [Nga, cái đó không phải của ta.]

Tề Mộc đem nó đặt lên bàn, lấy ra một cái khác...

—— [Nga, cũng không phải của ta...]

Tề Mộc hắc mặt, tiếp tục đặt nó ngay ngắn lên bàn, lấy cái khác.

—— [Nga... Cuối cùng cũng lấy đúng, không tồi sao.]

[Ngươi còn nga nữa, mười cái thạch cà phê cũng không đủ cứu được ngươi.]

Tề Mộc dưới ánh mắt ân cần của Sư Minh Tịnh, kiên nhẫn mở nắp hộp ra, nhìn vào bên trong.

[Cũng không tệ lắm. Cảm tạ ngươi.] Tề Mộc cười nhạt.

Sư Minh Tịnh ngay lúc đó thật sự cảm nhận được, chính mình rất vui sướng.

Vô cùng vui vẻ. 

Ánh mắt ôn nhu như vậy, rốt cuộc nhìn về phía hắn.

"..." Tề Mộc cảm thấy hắn đang ăn Hồng Môn yến.

Nể mặt thạch cà phê, tha thứ ngươi vậy.

Tề Mộc xén một miếng, nhét vào trong miệng, hai mắt hạnh phúc nheo lại, tỏa ra bong bóng phấn hồng.

Sư Minh Tịnh nhìn chằm chằm biểu cảm của hắn, đợi hắn ăn hết một hũ của mình làm, lại đưa tới trước mặt hắn một hũ khác, là của Mặc Nhiên làm.

Tề Mộc không ngại, cũng thuận theo ý hắn ăn hũ này.

"..." 

... Sư Minh Tịnh tươi cười cứng lại rồi.

Hắn nhìn Tề Mộc múc lia lịa thạch cà phê bỏ vào miệng, sau đó ôm má, phảng phất có tình yêu bắn ra xung quanh.

---- Mẹ nó, ngươi có giỏi thì nôn ra đồ của ta!

[Không thể.]



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro