Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Tai nạn lần thứ 21 - Phụ lòng

Sư Minh Tịnh nghi ngờ Tề Mộc, nhưng hắn không có chứng cứ.

Sở Vãn Ninh cũng nghi ngờ Tề Mộc, nhưng hắn cũng không có chứng cứ.

Hai người trong đầu đều nghĩ: Người này rốt cuộc là ai?!

Dạo gần đây Tề Mộc tận lực tránh đi Sư Minh Tịnh—— Bởi vì người, này, quá, phiền.

Sư mỹ nhân ôn nhu thiện lương sao có thể phiền? Đó chỉ là đối với Mặc Nhiên mà thôi, sự thật là người này đặc biệt phiền, còn là loại người được nước lấn tới, không biết thu liễm. 

Khiến sự tình đột phát không thể vãn hồi là vì, Sư Minh Tịnh cảm thấy Tề Mộc đối xử... có điểm đặc biệt với hắn.

Được người khác chú ý, đối xử đặc biệt là cảm giác gì? Sư Minh Tịnh không biết.

Đây kỳ thực, là lần đầu tiên.

Cho dù là sư tôn, người mà y đối xử đặc biệt chỉ có Mặc Vi Vũ, làm hắn vài lần ghen tị phát cuồng, vậy mà con chó ngốc đó không phát hiện. Hoặc là chính bản thân Mặc Vi Vũ, đối xử đặc biệt với hắn, cũng chỉ vì... Bát Khổ Trường Hận. Suy cho cùng, Mặc sư đệ cũng chỉ nhìn về phía người kia mà thôi.

Chưa từng có ai, thấy được hắn.

Là hắn quá yếu kém sao? Chẳng qua là hắn che giấu quá tốt, hoặc là bọn họ đều bị mù rồi.

Là ai, nhìn hắn bằng ánh mắt khác đâu? 

Dù chỉ là trong giây lát lướt qua, nhưng hắn xác thật thấy được... một đôi mắt màu tím, không bị bất cứ thứ gì che đậy.

Nếu ở trong cặp mắt tự cao tự đại kia, nhìn thấy chính mình, có bao nhiêu thỏa mãn đây? Nhất định rất thỏa mãn.

Đặc biệt... đúng là cảm giác thật tốt. 

——

"..." Tề Mộc: Chuyện gì khiến cho ngươi hiểu lầm?

Tề Mộc vẫn nhanh chóng bắt giữ được từ ngữ mấu chốt.

—— Bát khổ trường hận sao? Thứ gì?

Bởi vì tránh hiểu lầm tái diễn, Tề Mộc bắt đầu sách lược đối phó phiền toái của hắn—— Tránh xa người này ra!

Vì vậy, Sư Minh Tịnh lần sau chọn thức ăn, ngẩng mặt lên mỉm cười thì ánh vào mắt là một vị đại nương mặt nhăn mày nhó.

"Gọi cái gì? Nhanh lên đi, phía sau còn rất nhiều người xếp hàng." 

"..." Sư Minh Tịnh.

---- Hảo đi, giờ mới để ý, Tề Mộc là mỹ thiếu niên, trước giờ cảm thấy hắn bình thường chắc là do chính mình bị ma quỷ ám ảnh.

"..." Ma quỷ Tề Mộc.

Có một thứ Tề Mộc thật bất đắc dĩ, đó là Sư Minh Tịnh này... có điểm biến thái.

Không, phải nói là ác thú vị.

Hắn tâm tư mẫn cảm, nhanh chóng nhận ra là Tề Mộc đang trốn tránh chính mình, không những không thất vọng mất mát, mà đặc biệt cảm thấy thú vị, hứng thú nồng đậm.

"..." Tề Mộc.

Mỹ nhân sư huynh khắp nơi truy tìm Tề Mộc, bộ dáng như bị người phụ bạc, rất nhanh khiến cho toàn thể các sư huynh đệ nội tâm tức giận bất bình, lửa giận ngập trời, quyết tâm bắt cho được Tề Mộc Nam Hùng về phụ trách tới cùng! Đồng tâm hiệp lực giúp Sư Minh Tịnh truy bắt 'Phụ lòng hán'!

Sư Minh Tịnh cười đến đau thương.

Tiết Mông, Tiết Tử Minh, thiên chi kiêu tử, Phượng Hoàng nhi, thiếu chủ của Tử Sinh Đỉnh này nghe được tiếng gió, đập bàn đập ghế muốn tìm lại công bằng cho bằng hữu tốt của hắn! Nhất quyết phải bắt được người! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!

Cậu thiếu gia này, vậy mà chạy đi mách cha mách mẹ, đổi được lệnh truy nã toàn môn phái.

"..." Tề Mộc rớt mắt kính.

—— Nga, bạch liên hoa còn có tác dụng này. Sợ ngươi rồi.

Không, phải nói là cái môn phái này sao có thể tồn tại được tới bây giờ? Sở Vãn Ninh chống sao?

Sở Vãn Ninh cũng nghe phong phanh, rút trừu khóe miệng.

Thảo nào hắn không thấy Tề Mộc trở về quét dọn, phơi y phục cho mình, thậm chí mới nhận ra... hình như năng suất lắp ráp Dạ Du Thần của hắn khi thiếu Tề Mộc cũng giảm đi đáng kể. Mà hắn đang ở đâu? Tên này trốn đi đâu được?!

[Nha lặc nha lặc, ta không trốn, chỉ là các ngươi không thấy được ta mà thôi.]

Vài ngày trôi qua, Sư Minh Tịnh thu lại thế công, cảm thấy chơi vậy là đủ rồi, nói các huynh đệ thu tay lại, đừng làm Tề Mộc khó xử.

"..." Tề Mộc: Nội tâm ngươi không hề tốt như vậy, cũng chưa từ bỏ.

Bẫy ta sao?

Tỉnh ngủ đi ha.

Tề Mộc không bắt được, chuyện này càng ngày càng lớn, giống như là sỉ nhục của môn phái! Cả Tử Sinh Đỉnh mà lại không bắt được một tên đệ tử vô danh tiểu tốt! Như vậy sao được! Tìm! Nhất định phải tìm cho ra!

"..." Tề Mộc: Chuyện này đi quá xa rồi, các ngươi quá rảnh sao?

Sở Vãn Ninh khi không có Tề Mộc làm trợ thủ, lập tức bị xua đuổi ra khỏi bếp. Mạnh Bà đường không chào đón hắn. Hắn bị mời khéo đi cầu Nại Hà quét dọn.

"..." Sở Vãn Ninh nhận ra, không biết từ lúc nào... hắn cũng dựa dẫm vào một thằng nhãi tên Nam Hùng.

Nghĩ kỹ lại, tất cả những gì nhỏ nhặt xảy ra xung quanh, còn không phải dấu tích của Nam Hùng sao? Hắn trở về, ta sẽ nhận hắn làm đệ tử, bù đắp cho hắn.

Vãn Dạ Ngọc Hành rốt cuộc cảm thấy không quen, nhận ra sự tồn tại vô hình của Tề Mộc kỳ thực là chí mạng, khi biết rồi hối hận không kịp.

—— Tề Mộc: Tới ngươi nữa sao? 

Sư Minh Tịnh không hổ là Sư Minh Tịnh, không tìm thấy người thì hắn vẫn không nhụt chí, từng bước suy tính.

Tề Mộc ẩn thân ở Hồng Liên Thủy Tạ, vạn vạn không ngờ tới, kẻ cho hắn vạn kiếp bất phục là...

—— Một con mèo.

Sakata Gintoki dạo gần đây ăn uống rất thoải mái, bị một con ngáo cung phụng đầy đủ. Mặc Nhiên quả thật chính là thiên sứ!

Không nói gì khác, đã chinh phục dạ dày của hắn rồi.

Chỉ tiếc là, con ngáo này không quy phục hắn, nó bị một con hồ ly cho uống bùa mê thuốc lú, ngậm hắn đưa cho con hồ ly này.

Sư Minh Tịnh ôm con mèo trắng trong lòng, ôn nhu vuốt ve nó. Một cặp mắt đào hoa—— Sóng mắt lưu chuyển chi gian, nhiếp hồn đoạt phách.

"Ngừng tay ngừng tay! Giống đực của chúng ta có một nơi không thể đụng tới được! Đụng tới tức chết! Sẽ hóa thành quái vật! Gin cũng không ngoại lệ!"

"... Ngươi trong hình dạng mèo cũng có thể nói chuyện. Là Nam Hùng làm sao?"

"Không sai không sai! Chính là hắn làm! Ngươi muốn gì cứ hỏi đi, Gin đảm bảo khai thật! Tha Gin một mạng a uy!"

"..." Sư Minh Tịnh: Đây gọi là, đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công.

Sư Muội thở dài, đặt nó lên bàn, ôn hòa nói: "Yên tâm, ta sẽ không hại người."

"Lái lụa sao?! Gin là mèo a uy! Miêu miêu miêu!" 

"..." Sư Minh Tịnh.

Gintoki tỏ vẻ, loại người như Sư Minh Tịnh, nói 10 câu hắn sẽ không tin 11 câu. Hắn quá thuộc kịch bản ban rượu độc này rồi.

Mỹ nhân khuynh thành trong thiên hạ, đều có độc.

À không, là đầu óc đều có bệnh.

"Gin, ta gọi ngươi là Gin được chứ?"

"Bày đặt hỏi nữa sao? Vào vấn đề đi đồ trà xanh kỹ nữ."

"..."

Sư Minh Tịnh nén giận, thiệt tình không hiểu tại sao con mèo này lại có thể đáng chết như vậy. 

—— Càng lâu không thấy, càng nhận ra Tề Mộc hảo.

"Ngươi có thể giúp ta tìm Tề Mộc sao?"

"Nha, ngươi và Nam Hùng nhà Gin có quan hệ gì?" Con mèo bỗng nhiên thật nghiêm túc đứng đắn, giống như là gia trưởng của Tề Mộc, khiến cho Sư Minh Tịnh rút trừu khóe miệng.

"Ta là bằng hữu của hắn... đại khái đi. Không biết vì sao hắn lại trốn tránh ta, nhất định có hiểu lầm gì. Ta chỉ muốn tìm hắn nói rõ mọi chuyện." Sư Minh Tịnh cười khổ, bộ dáng này giống như hắn không cam lòng mất đi một người bạn tốt, chí giao bằng hữu, thật sự đang tìm mọi cách vãn hồi mối quan hệ của bọn họ.

"..." Gintoki: Ngươi đi rêu rao kiểu này, thảo nào lời đồn nổi lên tứ phía. Sợ ngươi rồi.

Mà khoan!

Con mèo đại kinh thất sắc, móng vuốt lộ ra ngoài chỉ vào người Sư Minh Tịnh quát lớn: "Cái gì?! Gin đang nghe được chuyện động trời gì! Cái kia tự cao tự đại, ngạo mạn phách lối, không để ai vào mắt Nam Hùng, xem nhân loại là lũ khỉ Nam Hùng—— Cũng có thể có được bằng hữu sao?!"

"..." Sư Minh Tịnh: Nghe nó miêu tả, đột nhiên... càng thích Tề Mộc.

Hóa ra sau vẻ mặt lạnh nhạt vô cảm đó, là một người như vậy, vừa nghe đã thấy thật thú vị.

"Được rồi, Gin có thể giúp ngươi chơi hắn một đêm. Nói đi, Gin nhận được gì sau vụ này?"

"..." Sư Minh Tịnh bị nó một câu 'chơi hắn một đêm' làm sửng sốt. Thế nhưng... có chút chờ mong. Nói như thế nào đây... Giống như rất có cảm giác thành tựu, thậm chí còn sướng hơn đè sư tôn xuống khi dễ.

Trong đầu Sư Minh Tịnh hiện thoáng lên một cặp mắt tím không chút gợn sóng, bộc lộ mũi nhọn... Đúng là, tự cao tự đại Đại ma vương.

"..." Gintoki: Vẻ mặt của ngươi làm Gin cảm thấy ngờ ngợ. Lại là đồng loại sao, vị huynh đệ này?

"... Ngươi muốn cái gì?" Sư Minh Tịnh chần chừ hỏi.

"... Chậc, bán Nam Hùng A Mộng đổi lấy một đóa Bạch liên hoa, này không lời chút nào, để Gin suy nghĩ lại. Nếu bị hắn phát hiện, ai biết được tương lai của Gin là ngủ ở mặt trăng hay địa ngục." Con mèo đặt đít lên bàn, xoa cằm trầm tư.

"Hử? Xem ra ngươi rất sợ hắn." Sư Minh Tịnh vươn ngón tay gãi gãi cằm con mèo này, bắt đầu có chút thích nó rồi. Là một con mèo... rất hợp ý hắn.

Sư Minh Tịnh suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy Tề Mộc, rất có thể không dễ bắt như vậy. Thăm dò một chút là được.

"Ta không cần ngươi giúp ta bắt hắn, chỉ cần thứ gì có thể tiết lộ được, tiết lộ cho ta. Thế nào, Gin?" Sư Minh Tịnh lúc ôn nhu cười nói, kỳ thực có phần giống một vị...

Gintoki nhớ tới sư tỷ nhà hắn, tuy rằng một cái là hàng thật giá thật hoa sen thánh khiết, một cái là hắc.

Gintoki giơ móng vuốt, chạm vào lòng bàn tay của Sư Minh Tịnh, "Hảo!"

...

"... Sinh thần 16/8 cung Sư Tử, chiều cao cân nặng tùy chỉnh, năm nay 17 tuổi, vô địch."

"... Không có cái gì có ích hơn à?" Sư Minh Tịnh ưu sầu than thở.

"À, kỳ thực Nam Hùng có nhược điểm, hắn không phải vô địch."

"... Cụ thể đâu."

"Tự tìm hiểu đi A Tịnh, Gin đã tiết lộ quá nhiều."

"..."

... Thật sự, đây là một con mèo vừa vô dụng vừa thiếu đòn.

Nói thì nói vậy, Gin vẫn giỏi hại đồng đội. 

...

Cầu Nại Hà là nơi nối liền giữa chủ khu của Tử Sinh Đỉnh và nơi đệ tử nghỉ ngơi, có thể để năm chiếc xe ngựa song song đi qua, kiều trụ cửu thú làm bằng bạch ngọc đứng sừng sững, đại diện khắc chín con rồng, còn có ba trăm sáu mươi cột đầu sư tử thấp, khí thế hiên ngang.

Hiện tại, Sở Vãn Ninh chuyển công tác qua đây. Hắn yên lặng quét dọn, quét xong, cẩn thận lau mấy con thú bằng ngọc.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, màu trời chợt xám dần, trời mưa.

Các đệ tử tan học phần lớn không mang theo ô, ồn ào nhảy qua vũng nước chạy tới. Giọt mưa rơi lên thềm đá, Sở Vãn Ninh nhìn thoáng ra phía xa, thấy những thiếu nam thiếu nữ trên mặt mang ý cười nhẹ nhàng kia, chật vật nhưng vẫn sáng lạn trong màn mưa.

"..." Sở Vãn Ninh biết, nếu họ thấy mình, ý cười nhẹ nhàng này sẽ biến mất, vì thế hắn ngẫm nghĩ, vòng xuống dưới vòm cầu.

Mấy đệ tử nhanh chân chạy tới trước, nhìn thấy rõ, không khỏi "Ơ" một tiếng.

"Kết giới?"

"Sao trên cầu Nại Hà lại đặt kết giới?"

"Có lẽ là Toàn Cơ trưởng lão tạo đấy." Có đệ tử đoán nói, "Toàn Cơ trưởng lão tốt với chúng ta nhất mà."

Kết giới kim sắc nửa trong suốt che trên cầu Nại Hà, kéo rộng trải dài, đầy khí thế kéo tới tận nơi nghỉ ngơi của các đệ tử, che kín đoạn đường tiếp theo họ đi.

"Nhất định là Toàn Cơ trưởng lão, nơi này không phải do người quản sao?"

"Toàn Cơ trưởng lão thật tốt."

"Kết giới này thật đẹp, trưởng lão quả nhiên lợi hại."

Chúng đệ tử lắc đầu tóc ướt đẫm, hi hi ha ha xô đẩy nhau trốn vào kết giới, đến tận khi không còn tiếng động nào vang lên, các thiếu niên đều đã đi xa, hắn mới chậm rì rì thu kết giới lại, thong thả bước ra khỏi vòm cầu.

"Sư tôn."

Bỗng dưng có người gọi hắn.

Sở Vãn Ninh ngẩng đầu, trên bờ không một bóng người.

"Ta ở đây."

Hắn lại ngửa đầu theo tiếng gọi, thấy Mặc Nhiên ngồi nghiêng trên cây cầu bạch ngọc, mặc một bộ lam y giáp bạc nhẹ, chân lười nhác vắt vẻo bên lan can.

Mặt mày thiếu niên đen đến doạ người, lông mi như tán quạt nhỏ, rủ xuống trước mắt. Đang che một tán ô, cười như không cười nhìn mình.

Hai người họ một ở trên cầu, rừng lá xào xạc. Một ở dưới cầu, mưa lạnh chảy vào sông.

Cứ nhìn nhau như vậy, nhất thời không ai nói gì.

Giữa trời mưa mù mịt, lâm li triền miên, thỉnh thoảng có lá trúc theo mưa gió bay xuống, lướt qua giữa hai người.

—— Cùng lúc này, ở cách đó không xa.

Sư Minh Tịnh cũng cầm một chiếc ô màu đỏ, lặng lẽ đứng nhìn hai người bọn họ, chợt cười.

Hắn nhìn thấy mưa, nghĩ đến sư tôn đang ở chỗ này, liền thuận theo tâm ý, cầm ô đến đây đón người. Không ngờ lại bắt gặp được tình cảnh này, đúng là... lãng mạn thật đấy.

Nếu, không có mưa thì tốt rồi.

...

Mây mù đen kịt che kín trên bầu trời bỗng nhiên lấy một nơi làm trung tâm, tan đi, lộ ra vạn dặm trời quang phía sau, nắng gắt ban trưa theo đó lọt xuống thiên địa.

Vô cùng đột ngột.

Nhất thời không chuẩn bị.

Sở Vãn Ninh ướt như chuột cùng Mặc Nhiên bị nắng chiếu hừng hực, xem có vẻ khôi hài hơn là lãng mạn.

Sư Minh Tịnh thở dài.

Sư tôn a sư tôn, lần đó người vì con che ô, thật sự nhớ mãi không quên.

Nhìn hai người kia một lát, Sư Minh Tịnh xoay người rời đi... mục tiêu minh xác, hướng về phía trung tâm của trận lan tỏa vừa rồi.

—— Tề Mộc thu hồi một chưởng đánh thẳng lên trời lúc nãy...

[Nha lặc nha lặc, đừng hiểu lầm, ta cũng không thích mưa mà thôi.]

-------

Tiểu kịch trường:

"Tiểu Nam, ngươi biết không, ta từng thích sư tôn nha."

'?'

"Vì người che ô cho ta."

Tề Mộc bất đắc dĩ, người này đúng là dễ công lược.

Sư Minh Tịnh gợi lên khóe môi, "Nhưng sau này, gặp ngươi rồi ta mới nghĩ, nếu là ngươi ở... có lẽ lúc ấy trời sẽ không mưa."

------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro